← Ch.03 | Ch.05 → |
"Ba, con... buồn ngủ quá."
Sau khi cậu bé ăn xong bánh dâu tây thì miễn cưỡng ngồi phịch trên ghế, buồn ngủ ngáp một cái thật to.
"Muốn ngủ thì mau trở về phòng đi!" Mạc Ưng Chí ra lệnh.
"Nhưng... cô giáo..." Mạc Siêu Luân liếc nhìn cô giáo xinh đẹp một cái, không muốn để cô về.
"Allen yên tâm, cô sẽ ngồi ở chỗ này, sẽ không về nhà đâu." Chân Đa Trân nở nụ cười thản nhiên.
"Vậy... ba, ba phải coi trọng cô giáo đó!" Suy nghĩ hồi lâu, Mạc Siêu Luân chỉ có thể giao trọng trách lớn cho ba.
"Không thành vấn đề. Con đi ngủ nhanh lên, ngày mai đổi lại là con." Mạc Ưng Chí vỗ ngực bảo đảm với con trai.
"Dạ được!" Mạc Siêu Luân cười toe toét đi về phòng.
Chờ cậu bé đi rồi, Chân Đa Trân cũng đứng lên - đã quá mười hai giờ khuya rồi, cô cũng nên về nhà.
"Đừng vội đi, uống chút Beaujolais [1] đã." Bàn tay to ngăn bàn tay nhỏ bé, vội vàng giữ lại.
[1] Beaujolais: tên một loại rượu vang Pháp, được làm từ quả nho trồng ở vùng Beaujolais - nằm gần thung lũng sông Rhône, sản phẩm chủ yếu của vùng là rượu vang đỏ.
"Beaujolais là gì?" Chân Đa Trân nhăn mày, không hiểu lắm về từ này.
"Tên một vùng làm rượu ở Pháp, sản xuất rượu đỏ, rất nổi tiếng." Người đàn ông nhẹ nhàng giải thích, nhưng chân mày của người đẹp vẫn không giãn ra, anh tốt bụng miêu tả cụ thể: "Cuối tháng mười hàng năm, các thương nhân giàu có ở Đài Loan phải đặt mua mới có để uống, chai đắt nhất cũng khoảng 450."
"Gì? Mắc như vậy?!"
Chân Đa Trân vốn định đi, nhưng nghe đến việc uống rượu đỏ quý giá, bước chân ngừng lại.
Mạc Ưng Chí không nói gì, lấy rượu đỏ quý ra, mở nhạc nhẹ, lấy thêm nến thắp sáng, tắt đèn huỳnh quang.
"Chỉ là uống rượu..." Không cần làm những động tác dư thừa này... Chân Đa Trân muốn ngăn cản anh.
Mạc Ưng Chí liếc cô một cái. Nha đầu này vẫn không có chút tế bào lãng mạn nào.
"Làm chút chuyện đặc biệt, ăn mừng chúng ta gặp lại." Anh nhàn nhạt giải thích, nhếch môi cười.
Chân Đa Trân bĩu môi. Đồ là của người ta, người ta thích làm sao thì làm, dù sao cũng không việc gì tới cô, cô đành đồng ý: "Tùy anh."
Mạc Ưng Chí đổ chất lỏng màu đỏ thẩm vào chiếc ly đế cao, đưa cho người đẹp.
"Oa! Thật đẹp." Nhận lấy ly rượu, Chân Đa Trân vui vẻ uống một hớp lớn ── ừ, mùi vị cũng không tệ lắm, ngọt ngào, không giống loại rượu bình thường làm sặc người ta.
Còn muốn uống hớp thứ hai...
"Tiểu thư, em chờ tôi một chút có được hay không?" Mạc Ưng Chí ngăn cô uống cạn ly rượu đỏ kia.
Rất nhiều cô gái bên cạnh tới tới lui lui, nhưng anh chưa từng gặp qua loại người này...
Cô gái này lại chẳng có cảm giác đối với không khí lãng mạn, chờ anh rót rượu một chút cũng không được, tự mình cầm ly rượu uống thả cửa.
Xem xem cô thật lợi hại!
"Ai bảo anh nói loại rượu này rất quý làm gì..." Chân Đa Trân đáng thương nhìn anh.
Cô luôn không thể kìm hãm được sự yêu thích đối với những món đồ đắt đỏ...
"Haiz!" Anh bó tay với cô, cố ý tạo bầu không khí lãng mạn cũng không được.
Anh thật bất đắc dĩ, nhưng nghĩ tới đây mới chính là Chân Đa Trân, vì vậy tựa vào đôi vai mảnh khảnh của cô cất tiếng cười to.
"Anh cũng uống chút đi, chúng ta cạn ly!" Nhìn thấy Mạc Ưng Chí không trách cô, cô đẩy đẩy cánh tay của anh, nhẹ giọng thúc giục.
Có người cầm rượu đỏ cạn ly sao? Mạc Ưng Chí cảm thấy trên đầu có quạ đen bay qua...
Thôi, dù sao cô cũng chỉ là vui vẻ vì có rượu đỏ đắt giá để uống... không uống đủ vốn là không có lời mà thôi.
"Mừng gặp mặt!" Nhìn Chân Đa Trân vui vẻ, anh nâng ly rượu lên.
"Mừng gặp lại!" Chân Đa Trân cười khanh khách hưởng ứng.
Hai ly rượu được uống cạn, cô mới mở miệng hỏi: "Mạc Ưng Chí, anh về từ khi nào vậy?"
"Nửa năm trước. Do công ty có nguy cơ mới trở về." Mạc Ưng Chí phát hiện tửu lượng của Chân Đa Trân dường như không được tốt lắm, hình như đã uống say...
Anh nhận lấy ly rượu của cô đặt sang một bên, mang cô vào phòng khách rộng rãi khiêu vũ.
"Anh đi thật lâu... Lâu đến nỗi em cho là anh sẽ không trở lại nữa..." Rượu cồn đưa cô trở về ký ức.
Năm đó, cô chỉ là xấu hổ, không biết đối mặt với nụ hôn kia ra sao, cho nên đến sân bay mới không xuất hiện trước mặt anh, yên lặng nhìn anh rời đi.
Không ngờ, anh ngay cả nghỉ đông và nghỉ hè cũng không trở lại...
Nụ hôn đầu của cô cứ như vậy mà bị mất không giải thích, còn cô cũng ngơ ngác, không đòi công bằng cho bản thân.
Mỗi lần nghĩ tới chuyện này, cô đều cảm thấy buồn nôn.
"Những năm này, em không có nghĩ đến anh sao?" Ôm nhẹ hông của Chân Đa Trân, anh cảm giác như mình đang ở trong cảnh mộng.
"Nghĩ thì có ích lợi gì? Ai biết anh chết ở nơi nào rồi?" Hừ, đồ bị cắm sừng đáng chết còn dám hỏi! Hôn xong rồi đi, một chút tin tức cũng không để lại cho cô.
Nghĩ cái rắm!
Chân Đa Trân càng nghĩ càng nổi giận, đẩy anh ra, xoay người muốn đi.
"Đừng đi."
Mạc Ưng Chí ôm chặt Chân Đa Trân từ phía sau, trong ánh nến mờ mờ, bóng dáng hai người quấn quít từ từ lắc lư, vô định.
"Em muốn về nhà!" Đưa lưng về phía người đàn ông, cô có cảm giác vạn kiếp bất phục.
Một loại cảm giác gần tình yêu...
"Tiểu Trân, em không thể không để ý tới anh! Nhiều năm như vậy, anh một mực chỉ nghĩ đến em..." Mạc Ưng Chí xoay cơ thể mảnh khảnh của người con gái xinh đẹp, trước khi cô hoàn hồn, cánh môi lấp kín hơi thở mùi đàn hương, sâu sắc ngậm hai cánh hoa mật ngọt của cô.
"Nói bậy..." Chân Đa Trân mặt cười ửng đỏ, giống như trở về năm ngây ngô đó, vẫn bị anh hôn tới không biết làm sao.
"Sao lại xấu hổ? Em chưa từng có bạn trai sao?" Tiếng cười khẽ bật ra bên môi, anh không cho phép cô phản kháng, vây người đẹp giữa vách tường và thân thể mình, một tay nhẹ nhàng nâng tóc của cô ngắm nghía.
"Anh quan tâm em có có bạn trai không làm gì? Chúng ta cũng đâu có quan hệ gì!" Cô vỗ vào bờ ngực rắn chắc của anh, đẩy anh ra.
"Anh chính là muốn xen vào! Anh thật sự rất nhớ em." Thấy cô cũng không mãnh liệt phản kháng ý đồ của anh, anh giữ chặt cằm của cô, không ngừng liếm láp cánh môi đỏ thắm ướt át, ngón cái không kìm được vuốt ve.
Môi mỏng lần nữa đặt lên, tay của người đàn ông cứng rắn như sắt thép, mạnh mẽ bao bọc hông của cô, giữ chặt cằm của cô, ép buộc cô chịu đựng sự xâm lược của anh.
"Nghĩ cái rắm... Anh căn bản là không có trở lại thăm em..." Cô giãy giụa, trách anh đã lạnh nhạt với cô thế nào.
"Anh nói với em anh muốn xuất ngoại du học, em lại không tới sân bay tiễn anh, anh làm sao biết em nghĩ thế nào?!" Mạc Ưng Chí cũng bắt đầu tính sổ với cô.
"Ai nói em không đi tiễn anh chứ?" Rượu cồn nhấn chìm lý trí của cô, những lời không dám nói cũng dũng cảm nói ra.
"Anh không thấy!"
"Em núp ở bên cạnh không muốn cho anh thấy, không được à... ?" Chân Đa Trân mặt càng đỏ, thở phì phò nhìn chằm chằm Mạc Ưng Chí.
"Em..." Em lại dám nói như vậy?
"Em thế nào? Em không thể xấu hổ sao?" Làm ơn đi, cô cũng có sự dè dặt của thiếu nữ chứ?
Xấu hổ? Ý của cô có phải...
Mạc Ưng Chí vững vàng nhìn cô, giống như ngay cả linh hồn của cô, anh cũng không buông tha...
"Đúng rồi, em chính là xấu hổ, làm sao?" Không biết rượu có quan hệ gì, không khí vẫn rất tốt đẹp, cô đã có can đảm nói ra ý nghĩ trong lòng.
"Tiểu Trân!" Chờ đợi bao năm rốt cuộc hôm nay tình cảm cũng đã được xác định, Mạc Ưng Chí cảm thấy vô cùng vui vẻ.
Anh ôm chặt lấy cô, giống như ôm lấy bảo bối đã bị mất.
"Khụ..." Chân Đa Trân có chút xấu hổ, nhưng khi hai người ôm nhau thì trong lòng cô dâng lên muôn vàn xúc động, chạm vào trái tim, không thể lừa người.
Cô biết lần này ngang ngược cũng được, dịu dàng cũng được đều không phải là trò chơi.
Bọn họ đều nghiêm túc!
← Ch. 03 | Ch. 05 → |