Súng bắn tỉa 2
← Ch.105 | Ch.107 → |
"Lâu không gặp, Song Chỉ, chị gần đây có khỏe không?" Tuyết chân thành hỏi.
Vẻ mặt Vân Song Chỉ bỗng trầm xuống, cô mấp máy môi không lên tiếng. Tuyết mẫn cảm nhận ra có gì không ổn, lo lắng hỏi: "Có chuyện gì vậy? Ai khi dễ chị sao? Nói cho em nghe xem nào".
"Không có, chúng ta đừng nói về chuyện này" Vân Song Chỉ nhìn cô, khuôn mặt u sầu biến mất, thay vào đó là nét mặt lịch sự nhã nhặn: "Hôm nay chị tìm em vì hai chị em chúng ta đã lâu không gặp, chị nhớ em lắm".
"Ừ, vậy hôm nay chúng ta không nhắc đến những chuyện không vui nữa"
Vân Song Chỉ muốn nói lại thôi: "A Thắng, anh ấy bây giờ thế nào?"
"Thủ lĩnh sao?" Tuyết không chút nghĩ ngợi nói: "Ngài rất tốt, thời gian trước ngài đưa Quý tiểu thư về tổng bộ, hai người chung sống vô cùng hòa hợp".
Tuyết thận trọng nhìn sắc mặt của Song Chỉ:"Song Chỉ, chị sẽ không..."
Vân Song Chỉ lắc đầu:"Chị chỉ hỏi một chút, không có ý gì khác. Ngay từ đầu là chị có lỗi với anh ấy, chị hiểu điều đó"
Vậy thì tốt..." Tuyết vỗ ngực ngây thơ như cô gái nhỏ nói: "em còn tưởng..."
Lời đằng sau chưa nói hết nhưng ý tứ không nói cũng biết.
Vân Song Chỉ cúi đầu, khẽ nhấp một ngụm cà phê. Trong ánh mắt xinh đẹp lướt qua một vẻ đáng sợ, cô để ly xuống, như tùy ý hỏi: "A Thắng sao lại kéo Quý tiểu thư vào? Lỡ như gặp chuyện gì nguy hiểm thì sao?"
"Thủ lĩnh muốn Quý tiểu thư gia nhập NSA"
Vân Song Chỉ dừng lại, ngẩng đầu, trong mắt tràn đầy vẻ kinh ngạc, nhưng cô nhanh chóng thu lại vẻ mặt của mình: "A Thắng sao có thế làm vậy? Mấy người chú An bọn họ đồng ý sao?"
Trong siêu thị, Quý Nghiên cùng Tôn Nhu đẩy xe đẩy, đi qua các gian hàng.
Việc nhà Tôn Nhu tất nhiên đảm đang, đối với lựa chọn các loại thức ăn rất quen thuộc, cô vừa đi vừa cùng Quý Nghiên cười cười nói nói.
Không khí vẫn rất hòa thuận.
"Không có, mấy người chú An ban đầu cũng không đồng ý, xong đặc biệt nói đi nói lại nhiều lần nhưng thái độ của thủ lĩnh vẫn rất kiên quyết" Tuyết nói thật.
Vân Song Chỉ nói: "Tại sao có thể như vậy? A Thắng không phải là người hành động theo cảm tính..."
"Ừ, còn có nguyên nhân khác"
Vân Song Chỉ lộ vẻ mặt nghi ngờ, Tuyết đột nhiên ghé đầu, liếc nhìn xung quanh, phát hiện không có gì khác thường, cô mới lấy tay chống lên mặt bàn, cơ thể nghiêng về phía trước, nhỏ giọng nói: "Mọi người vốn cũng không hiểu, nhưng thủ lĩnh nói, Quý tiểu thư chính là người thiết kế vũ khí mà Dịch Vĩnh Quân thường nhắc đến.
Vân Song Chỉ há miệng kinh ngạc nói không nên lời.
"Chị cũng không tin đúng không? Cô ấy thiết kế cho NSA nhiều vũ khí, cống hiến rất lớn, trước đây Dịch Vĩnh Quân vẫn luôn muốn mời cô ấy vào Cục Quốc An, mọi người cũng đồng ý, chỉ là không biết nguyên nhân gì mà cô ấy lại từ chối. Hôm nay, Quý tiểu thư cùng thủ lĩnh ở chung mới chịu gia nhập NSA. Tin tức này vừa ra, coi như có băn khoăn gì, chỉ cần thủ lĩnh kiên trì, cũng chẳng ai có thể nói cái gì được nữa"
"Thật đúng là không ngờ..." Vân Song Chỉ mất hồn nói
"Không ngờ cái gì?"
"Chị muốn nói dáng vẻ Quý tiểu thư nhìn ôn hòa nhu nhược như vậy mà không ngờ lại tài năng như vậy"
"Đúng thế đó, cô ấy ở phương diện thiết kế vũ khí rất giỏi. Chị còn nhớ trước khi đi đang nghiên cứu một đầu đạn chứ? Bản thiết kế cũng là Quý tiểu thư cung cấp, em xem chừng chỉ cần nửa năm là hoàn thành"
Vân Song Chỉ trầm ngâm
Cô nhớ Bạch Thắng có nói qua, đầu đạn này có uy lực cực lớn, oanh tạc chìm cả một đảo nhỏ cũng không thành vấn đề. Chính vì uy lực quá lớn cho nên mới phải nghiên cứu nhiều năm như vậy, thành quả trong tương lai, nhất định sẽ oanh chấn toàn cầu.
Cho tới nay, nghiên cứu vẫn tiến hành bí mật vì không muốn cho tình báo nước khác biết được mà phá rối
"Song Chỉ, Song Chỉ..." Tuyết gọi liên tiếp vài lần
Vân Song chỉ lúc này mới hoàn hồn, nhìn cô một chút, hỏi:"Sao thế?"
"Chị đang nghĩ cái gì vậy?"
"Ngại quá."
"Không sao, em chỉ muốn nói với chị, là chính chị đã quyết định rời đi, đừng ở bên Ngôn Quyết nữa, .."Tuyết rất quan tâm nói
Vân Song Chỉ còn trong trạng thái thất thần, lơ đãng nói: "Chị biết rõ, cũng muốn rời đi, nhưng là..."
"Tên đó không để chị đi sao?"
Vân Song Chỉ cúi đầu, Tuyết nhìn bộ dáng của cô, biết cô sống không vui, oán giận nói: "Thật quá đáng! Người này rốt cuộc là muốn cái gì chứ? Chị biết không, mấy ngày trước anh ta còn bắt cóc đi Quý tiểu thư, thiếu chút nữa là... may mà thủ lĩnh đến kịp. Anh ta bức bách chị còn chưa đủ, bây giờ còn đánh chủ ý lên Quý tiểu thư, thủ lĩnh vốn cùng hắn không thù không oán, người này sao có thể biến thái đến vậy chứ"
"Em nói anh ta bắt cóc Quí Nghiên?"
"Chị không biết sao? Ngày đó thủ lĩnh giận điên lên, em không có mặt nhìn trực tiếp nhưng nghe chị Sương nói ngài ấy đánh Ngôn Quyết gần chết, còn cho nổ du thuyền "
Vân Song Chỉ trợn to mắt, không thể tưởng tượng ra nổi dáng vẻ mất khống chế đến đánh người của Bạch Thắng, khả năng tự chủ của anh rất tốt, Ngôn Quyết đã làm cái gì khiến cho anh tức giận đến thế?
Cô thử thăm dò hỏi: " Ngôn Quyết đã làm cái gì với Quý tiểu thư phải không?"
Tuyết đem tình huống mình biết nói cho Vân Song Chỉ, nghe xong, Song Chỉ sững sờ, ngây ngốc ngồi trên ghế nhất thời quên cả phản ứng. Hôn? Ngôn Quyết thế nhưng lại hôn Quý Nghiên, chẳng phải từ trước đến nay anh ta không hôn phụ nữ sao? Trước kia khi cô còn yêu cũng mong được anh ta hôn, nhưng hình như ở phương diện này, anh ta cực ưa sạch sẽ. Ngôn Quyết cũng từng khẳng định với cô sẽ không bao giờ hôn một người đàn bà nào. Vân Song Chỉ thử nói bóng nói gió dò xét qua vài lần, Ngôn Quyết cũng không có cái ý định này. Nhưng... việc đời khó đoán, cô cuối cùng cũng chỉ là một con cờ cho anh ta lợi dụng, chẳng có gì thay đổi, thứ duy nhất thay đổi chính là cô đã chết tâm, đã yêu người khác.
Nhưng tại sao anh ta hôn Quý Nghiên, là lợi dụng, hay là...
Không, sẽ không
Ngôn Quyết người này căn bản là không có tim, anh ta không hề yêu bất cứ ai. Nếu làm như vậy chỉ là cướp lấy Quý Nghiên mà thôi, anh ta hận Bạch Thắng, vì tổn thương Bạch Thắng, anh ta không tiếc điều gì. Bạch Thắng quan tâm Quý Nghiên, đó là lí do Ngôn Quyết dùng trăm phương ngàn kế tiếp cận Quý Nghiên, có lẽ anh ta nghĩ Quýe Nghiên sẽ yêu anh ta, đối với anh ta có lợi cho việc báo thù, tựa như bản thân mình lúc trước...
Vân Song Chỉ siết chặt nắm đấm, móng tay đâm sâu vào da thịt cũng không hay. Không biết tại sao, càng nghĩ sâu, một cỗ chua xót ghen tị càng trào dâng từ đáy lòng, chiếm cứ cả trái tim cô.
Quý Nghiên, Quý Nghiên, cô sao có thể may mắn đến như vậy, được A Thắng để tâm yêu thương. Nếu như cả Ngôn Quyết cũng yêu cô, vậy tôi đây tính là cái gì?
Cô rốt cuộc có chỗ nào tốt?
Tình yêu của A Thắng, là phải thuộc về tôi!
Là của tôi...
"Đã mua đủ rồi nhỉ." Tôn Nhu nhìn đồ trên xe đẩy, xác định không thiếu cái gì, cùng Quý Nghiên đến quầy thu ngân tính tiền.
Bảo vệ vẫn cứ đi theo từ khoảng cách không xa, vừa quẹt thẻ xong, lập tức có hai người đàn ông mặc tây trang đen tiến lên giúp họ xách túi đồ, sau đó lại tiếp tục đi đằng sau các cô. Tôn Nhu cũng là người rất thân thiện, suốt đường đi luôn cùng Quý nghiên nói chuyện phiếm.
Quý Nghiên nói:"Đàm phu nhân hiền huệ như vậy, Đàm thị trưởng cưới được cô nhất định rất hạnh phúc."
"Thật sao." Tôn nhu kín đáo cười cười.
Hai người ra khỏi cửa siêu thị, đang chuẩn bị đi về phía nơi đỗ xe, trong không khí đột nhiên xuất hiện một hơi thở khác thường. Quý Nghiên bén nhạy nhíu mày, thời gian này cô vẫn luôn được huấn luyện, tính cảnh giác cũng cao hơn trước kia rất nhiều, hơn nữa ở bên Bạch Thắng độ nguy hiểm cũng sẽ gia tăng, cho nên ở bên ngoài cô cũng cực kì cảnh giác.
Chỉ sợ nguy hiểm xảy đến bất ngờ không lường trước.
Cho nên vừa phát hiện có điều không đúng, Quý Nghiên lập tức dừng bước. Tôn Nhu đi tới thì phát hiện Quý nghiên bất động, cô nghi ngờ quay đầu lại, đang muốn hỏi Quý Nghiên thế nào. Lại thấy Quý Nghiên chợt thay đổi sắc mặt, trong chớp mắt, cô bất ngờ nhào tới Tôn Nhu, Tôn nhu khiếp sợ mở to mắt.
Phanh----
Tiếng súng vang lên, Quý nghiên đẩy Tôn Nhu ngã ra đất, dường như là đồng thời, tất cả bảo vệ cũng dâng lên. Cửa siêu thị người nhiều vô cùng, nghe được tiếng súng, nhất thời tiếng thét chói tai nổi lên bốn phía, người đi đường chạy trốn hỗn loạn, khắp nơi một mảnh nhốn nháo.
Tay Quý nghiên còn bị người đi đường chạy trốn đạp xuống, cô đau đến mồ hôi chảy ròng ròng, Tôn nhu ở dưới người cô đã sớm sợ đến sắc mặt tái xanh. Quý Nghiên cắn răng, quá hỗn loạn rồi, không khéo sẽ bị người ta đạp thành bánh thịt, cô thử đứng lên, nhưng quá nhiều người, hai chân Quý Nghiên lại bị đạp. Cô cố đè kinh hoảng xuống đáy lòng, thật may là bảo vệ đến, xua tan người đi đường chung quanh Quý nghiên, tạo thành một vòng bảo hộ. Quý nghiên lúc này mới lôi kéo Tôn Nhu đứng dậy.
"Xảy ra chuyện gì?!" Tôn Nhu nửa ôm Quý Nghiên, nghiêm nghị hỏi bảo vệ xung quanh, lông mày xinh đẹp nhíu thật chặt.
Bảo vệ vừa bảo hộ Tôn Nhu cùng Quý Nghiên đến nơi an toàn, vừa trả lời:"Có súng bắn tỉa." Sắc mặt của bọn họ rất khó coi, lạnh lại nghiêm túc, tất cả đều ở trạng thái cảnh giác, âm thanh cũng không có chút nhiệt độ, một bảo vệ đằng trước Quí Nghiên lấy điện thoại, cố liên lạc cứu viện. Đồng thời lạnh giọng dặn dò những người bên cạnh:"Bảo vệ tốt phu nhân."
Trên quảng trường từ khi nghe thấy tiếng súng đầu tiên liền im lặng xuống dưới, không nghe có tiếng súng thứ hai, nhưng bọn họ đều biết, súng bắn tỉa vẫn còn ở đó, tùy thời đều có cơ hội ra tay. Bọn họ phải lên 120% tinh thần, Quý Nghiên cũng đề phòng, ánh mắt hướng lên trên liếc nhìn một vòng, không biết súng bắn tỉa ở đâu.
← Ch. 105 | Ch. 107 → |