← Ch.042 | Ch.044 → |
"Cậu chẳng biết gì cả!!"
Trong tiếng gào khóc khản cổ của cô bé, Sydel bình tĩnh buông con bé ra và lùi lại một bước.
Jacqueline gần như sắp sụp đổ, con bé lau nước mắt, đôi mắt đỏ hoe lẳng lặng nhìn Sydel: "Cậu không biết... trong kỳ nghỉ hè này rốt cuộc tôi đã trải qua những gì đâu. Cậu không có tư cách lên án tôi, tôi chỉ muốn tự cứu lấy mình thôi."
"Tôi vẫn luôn ghét cậu, vì dù làm gì cậu cũng áp đảo tôi."
"Cậu lúc nào cũng cao ngạo, xem thường bọn tôi... cậu không biết tôi hận cậu đến mức nào, cậu là người đầu tiên khiến tôi nếm mùi thất bại."
"Tôi rất hận... Tôi không thể chấp nhận thất bại của mình, " Jacqueline nghẹn ngào nói, nước mắt lưng tròng: "Tôi - tôi tuyệt đối không thể bị so sánh với người khác, tôi không cam lòng bị bỏ lại phía sau."
"Nhưng dường như cậu luôn đứng trên mây, cao không thể với tới, đến cả môn tiếng Trung tự chọn cậu cũng dễ dàng dẫn đầu, nhưng tôi không cam lòng thừa nhận rằng tôi không so được với cậu."
"Cho nên trong kỳ nghỉ hè này, để vượt qua cậu, tôi đã học tập rất chăm chỉ. Bố mẹ tôi đã thuê giáo viên từ trường nổi tiếng về dạy cho tôi. Tôi đã cố gắng hết sức. Trong thời gian đó, thậm chí trong giấc mơ tôi cũng thấy mình đang học từ mới tiếng Trung, cho dù một ngày tôi chỉ ngủ có 4 tiếng, nhưng sau đó, sau đó...."
Cô bé chợt dừng lại, hàm răng trắng run rẩy cắn chặt môi dưới, như đang nhớ đến một chuyện rất đáng sợ, khuôn mặt oán hận dần dần tái nhợt.
Sydel: "..."
Lời muốn nói ra lại không biết nói thế nào.
Ở trường bắt buộc phải chọn một môn ngoại ngữ, vì Sydel quá lười biếng, không muốn học thứ ngôn ngữ tốn não khác, bèn chọn luôn tiếng mẹ đẻ ở kiếp trước của mình.
Vì vậy, cô thường xuyên vô ý trở nên nổi bật trong lớp tiếng Trung, không chỉ có thể giao tiếp với giáo viên tiếng Trung mà không gặp bất kỳ trở ngại nào, thỉnh thoảng còn có thể sửa những lỗi nhỏ của giáo viên. Xét cho cùng, trong tiếng Trung có quá nhiều từ địa phương, vậy nên người nước ngoài dù có học tốt đến đâu cũng không bằng người bản xứ.
Cô thực sự không ngờ lại mang đến cho Jacqueline bóng m/a tâm lý lớn như vậy.
"Vậy nên, " Sydel đột nhiên hỏi, "Chuyện gì đã xảy ra với cậu vậy?"
Đôi mắt của Jacqueline dường như tỏa sáng lấp lánh dưới sắc trời mờ mịt. Đôi mắt sáng ngời của con bé nhìn chằm chằm vào Sydel, nở nụ cười vô cùng mỉa mai và chói tai: "Trước kỳ nghỉ chẳng phải là cậu bảo cậu nhìn thấy m/a để dọa tôi hay sao?"
"Tôi nói cho cậu biết, " Con bé nhếch khóe môi một cách gian xảo, bất động nhìn chằm chằm vào Sydel, như muốn xem phản ứng của cô: "Trong kỳ nghỉ hè này, tôi thực sự đã nhìn thấy... thứ đó đấy."
Gió lạnh thổi qua, không khi chìm vào yên lặng.
Sydel chú ý đến ánh mắt "mong đợi" của Jacqueline, cô tỏ ra bình tĩnh đáp: "Ồ."
Jacqueline: "..."
Tại sao người này lại không sợ hãi?
Ý nghĩ của Jacqueline dễ hiểu đến mức chỉ nhìn thoáng qua Sydel cũng có thể biết rằng con bé muốn hù dọa cô.
Nhưng......
Sydel cảm thấy hơi hoang mang và khó hiểu.
Tại sao rõ ràng bản thân Jacqueline cũng bị dọa sắp phát điên rồi mà còn kiên trì muốn dọa lại cô?
Hóa ra sự thù hận của Jacqueline dành cho cô đã đến mức "giết địch một ngàn, tự tổn tám trăm" rồi sao?
"Tóm lại, cậu không thể hiểu được tôi đã trải qua những gì đâu." Jacqueline vừa tức vừa thẹn cắn môi, sắc mặt tái nhợt, thân thể run rẩy: "Nguyên nhân của tất cả những chuyện này đều do cậu.... . Nếu không phải tại cậu, tôi sẽ không phải liều mạng học hành như vậy, sẽ không lo lắng đến mất ngủ, sẽ không ngày nào cũng lo thi trượt, sẽ không... sẽ không gặp nó..."
Sydel kiên nhẫn nghe xong: "Vậy nên sự lo lắng của cậu có liên quan gì đến việc cậu động tay động chân vào thành tích của tôi không?"
Jacqueline cười lạnh nhìn cô: "Cậu có biết vì sao tôi nhìn thấy nó không? Cậu có biết nó là cái gì không?"
Vẻ mặt con bé đột nhiên trở nên đau khổ, chậm rãi nói: "Tôi... lần đầu tiên tôi nhìn thấy nó là trên đường đến nhà ông ngoại tôi ở quê. Ông ấy sống ở ngoại ô, cách thành phố hai tiếng lái xe, lúc đó tôi ngồi ở ghế sau học từ vựng, nhưng... xe cứ chạy thì bên cạnh xuất hiện một ngọn núi rất lớn."
"Hôm đó hình như tôi đã học rất lâu và ngủ rất ít, đang học thì tôi thiếp đi lúc nào không hay, nhưng... nhưng khi tôi ngẩng đầu lên lần nữa, tôi thấy loáng thoáng một bóng người trên núi..."
"Nó rất cao và gầy, trông không giống con người mà giống một con qu/ái v/ật, nó đứng sau một cái cây và nhìn về phía tôi từ xa."
"Thứ đó đang nhìn tôi."
"Tôi nghĩ vậy, nhưng ngay sau đó tôi nhận ra có vẻ mình chỉ đang nằm mơ. Tôi dụi mắt ngồi dậy, phát hiện ngoài cửa sổ không có gì cả, chỉ có tiếng gió thổi lá bay."
"Nhưng, sau đó..."
"Tôi phát hiện, không chỉ một lần tôi nhìn thấy nó..."
"Lần thứ hai là ở nhà ông ngoại, đêm đó tôi ngồi làm bài đến nửa đêm vẫn chưa ngủ. Nhưng khi nhìn lên, tôi thấy bóng người bên cạnh con bù nhìn trên cánh đồng."
"Người đó vừa gầy vừa cao, nó đứng cạnh con bù nhìn, cách tôi một cánh đồng, tôi nhìn thấy nó gật đầu với tôi, nó cứ đứng nhìn tôi như vậy."
"Tôi chợt nhận ra rằng nó thực sự tồn tại, không phải là sản phẩm trong giấc mơ hay ảo ảnh của tôi".
"Tôi rất sợ hãi, nhưng tôi nghĩ đó có thể chỉ là một loại qu/ái v/ật hình người nào đó ở nơi thâm sơn cùng cốc dưới quê. Tôi khóa cửa và đi ngủ, đêm đó vẫn bình yên."
"Sau này tôi mới biết mình đã sai."
"Sau khi rời khỏi nhà ông ngoại, tôi trở về biệt thự trong thành phố. Nhưng sau khi về nhà, tôi vẫn nhìn thấy nó - lần đó nó đang đứng ở đầu phố, thân hình vừa gầy vừa cao, còn cao hơn cả đèn đường, tôi sợ quá nên gọi cha mẹ tới, nhưng khi họ đến, cái thứ cao gầy đó đã bỏ đi, cha mẹ cho rằng tôi bị điên nên mắng tôi một trận rồi nhốt tôi trong phòng."
"Lần thứ tư tôi nhìn thấy nó, nó đang đứng dưới cái đèn đường. Lần này cuối cùng tôi cũng nhìn thấy nó trông như thế nào..."
"Nó mặc vest đen, thắt cà vạt đỏ, áo mũ chỉnh tề, trông rất giống một người đàn ông đang đi làm bình thường."
"Nhưng... nhưng nó không có mặt!"
"Cậu có biết không? Khuôn mặt của nó là một bề mặt cong trơn nhẵn bóng, chẳng có gì trên đó cả... không có mắt mũi mồm, không có biểu cảm, chỉ là một khuôn mặt."
"Nó hoàn toàn không phải là con người!"
"Nhưng đó không phải là điều đáng sợ nhất. Sau khi tôi nhìn thấy nó không có các bộ phận trên mặt, tôi chợt nhận ra một điều-"
"Nó không vô cớ xuất hiện ở đây."
"Nó đã theo dõi tôi."
"Từ núi rừng, đến đồng ruộng, rồi đến thành phố, nó vẫn luôn ở bên cạnh tôi".
"Mỗi lần nó xuất hiện, nó lại đến gần tôi hơn..."
"Lần thứ nhất, nó ở trong khu rừng cách tôi rất xa; lần thứ hai, nó ở vùng ngoại ô cách tôi một cánh đồng; lần thứ ba, nó xuất hiện ở đầu phố; lần thứ tư, tôi nhìn rõ bộ dạng của nó..."
"Nó sẽ xuất hiện lần nữa, vậy lần sau nó sẽ xuất hiện ở đâu đây?"
"Khi tôi nhận ra tất cả những điều này thì đã quá muộn... Tôi chỉ có thể trơ mắt nhìn nó, nhìn nó đứng ngoài cửa biệt thự nhà tôi, nó ngẩng đầu lên, không có mắt, nhưng tôi biết nó đang nhìn mình-"
"Tối hôm đó tôi ngủ với cha mẹ, tôi thử kể cho họ biết chuyện gì đã xảy ra, nhưng họ dùng camera để chứng minh rằng tôi không nhìn thấy gì cả. Để không bị bắt đi khám tâm lý, tôi chỉ có thể sửa lại rằng tôi đang đùa thôi, nhưng tôi biết nó ở ngay ngoài cửa nhà tôi."
"Tôi ngủ với cha mẹ nửa tháng, họ bảo tôi phải sống tự lập, nhưng tôi không dám ngủ trong căn phòng có thể nhìn thấy mọi thứ bên ngoài biệt thự nên tôi ôm chăn ngủ ở sofa."
"Nhưng - nhưng cậu biết không? Tôi ngủ quên trên ghế sofa, nhưng thứ tôi nhìn thấy khi mở mắt ra không phải là trần nhà, tôi nhìn thấy một khuôn mặt trống rỗng - "
"Nó ở ngay cạnh tôi!!"
"Bởi vì nó rất cao nên nó còng lưng xuống bước vào. Nửa đêm tôi tỉnh dậy và nhìn thấy nó ở bên cạnh mình, hai cánh tay xám trắng đặt trên mặt đất như sợi mì, khuôn mặt không có mắt mũi miệng lẳng lặng đối mặt với tôi...."
"Tôi biết cuối cùng nó cũng tìm tới rồi, tôi không nhớ lần đó là lần thứ mấy, vừa lúc tôi sắp phát điên đến nơi thì trời sáng và nó biến mất."
"Nhưng tôi không thể ngủ được nữa. Vài ngày sau đó là đến ngày khai giảng, tôi đến trường nhưng tôi biết tôi không thể thoát khỏi nó... Dù tôi có ở đâu thì nó cũng sẽ tìm đến tôi, rồi, rồi kéo tôi vào rừng và giếc tôi...
"Chỉ đến lần tiếp theo, lần tiếp theo nhìn thấy nó, tôi sẽ chếc, tôi chắc chắn sẽ chếc -"
Sau khi Jacqueline kể xong mọi chuyện, sắc trời đã gần tối.
Dưới bầu trời u tối, một cơn gió vù vù thổi qua, Sydel lại nghe thấy tiếng lá xào xạc.
Sau khi Jacqueline kể xong, con bé tức giận nói: "Sau đó tôi kiểm tra thông tin và biết được tên của nó - Slender Man."
Sydel:... à há.
Hóa ra là nó, vậy cô cũng biết, chẳng phải là truyện m/a đô thị nổi tiếng của Mỹ sao?
Không ngờ thực sự có một nguyên mẫu, mà lại còn để người bạn cùng phòng xui xẻo của cô gặp được nó.
Chỉ là...
"Vậy cậu gặp phải Slender Man thì có liên quan gì đến tôi?"
Jacqueline cắn môi: "Sau khi kiểm tra thông tin, tôi biết chỉ có những người lo lắng, bất mãn, căng thẳng mới gặp phải Slender Man, cho nên... tóm lại, nếu thành tích của cậu kém hơn tôi, có lẽ tôi có thể giảm bớt lo lắng, vậy thì có thể thoát khỏi tầm mắt của nó."
Sydel: "... ồ."
Nhất thời cô không biết phải nói gì cho phải, chủ yếu là -
Sydel thật sự chưa từng gặp người háo thắng đến vậy. Đến mức vì không thắng nổi mà dụ được cả truyện ma đô thị tới.
Đã nói rồi là đừng có tranh giành, nhìn xem, đây chính là kết cục của một kẻ háo thắng đó. Không bằng thoải mái nằm ở ký túc xá chơi game, thì đã chẳng có chuyện gì...
Sydel chợt nhớ ra cô còn có một trò chơi có vẻ đã bị nguyền rủa mà chưa giải quyết được.
Đáng ghét!
Cô chỉ muốn sống tốt thôi, sao lại khó khăn đến thế.
Sydel hơi buồn bực, tạm thời không biết nên phản ứng thế nào với mạch não của Jacqueline.
Cô chỉ đứng im lặng trong vài giây, nhưng khuôn mặt của Jacqueline đột nhiên vặn vẹo một cách mãnh liệt.
Khuôn mặt con bé nhăn lại vì sợ hãi, đôi mắt lộ vẻ hoảng hốt, kinh hãi nhìn chằm chằm vào phía sau Sydel: "Nó, nó lại xuất hiện rồi."
Sydel nhìn theo tầm mắt của Jacqueline, trong lòng dấy lên cảm giác bất an.
Cô từ từ quay đầu và đối mặt với... một khuôn mặt trống rỗng.
- --Chỉ cần nó nhìn thấy bạn, nó sẽ... xuất hiện bên cạnh bạn mọi lúc mọi nơi.
Cho đến khi chếc mới thôi.
Sydel nhớ tới lời giới thiệu vừa rồi của Jacqueline, nín thở, lại nhìn Slender Man mảnh khảnh phía sau.
Sau ba giây, cô đã đưa ra một quyết định.
← Ch. 042 | Ch. 044 → |