Khổ hình của Nam Cung Thu Nguyệt
← Ch.090 | Ch.092 → |
Nam Cung Thu Nguyệt đem ta kéo xuống xe ngựa, ánh trăng chiếu lên gương mặt hắn tạo nên ánh sáng xanh quỷ dị, nhưng khóe môi của hắn vẫn mỉm cười dịu nhẹ như trước, bỗng chốc nụ cười đó biến thành cười lạnh: "Ừm, cái...kia, ta nghĩ là khá muộn rồi...ta nên về phòng ngủ thôi" Ta cố gắng giật lại cánh tay của mình, nhưng lại bị hắn xiết chặt thêm: "Ta có một một chuyện vô cùng quan trọng cần phải nói với thê chủ người."
"Ha hả, vậy hả, như vậy phải đi tới phòng của ta chứ, tại sao lại đến phòng của ngươi vậy?" Trước mặt chính là con đường nhỏ âm u hoang vắng lối dẫn vào viện của Nam Cung Thu Nguyệt. Hậu Huyền đâu rồi! Cái tên tiểu tử kia nhất định là vẫn còn đang trong trạng thái tiến hóa đi!
"Bởi vì Long Hoàng muốn gặp ngươi." Cái lí do này là cái lí do chó má gì vậy!
Nam Cung Thu Nguyệt đi như bay, ta bị hắn kéo chạy đi bán sống bán chết.
Từ xa đã nhìn thấy bóng dáng của Long Hoàng, nó nheo lại ánh mắt, thấy ta bị Nam Cung Thu Nguyệt kéo, khóe miệng nó lại nhếch lên một chút giống như đang vui vẻ khi thấ nguời gặp họa. Nó đang cười á! Nó đang cười ta! Trời ạ, con chó này thành tinh rồi!
"Ngươi đừng có mà xằng bậy! Đây là thân thể cuả Phong Thanh Nhã!" Khi bị Nam Cung Thu Nguyệt đẩy mạnh vào trong phòng ta bất giác hô to.
Trên mặt Nam Cung Thu Nguyệt vẫn là nụ cười ôn hòa, chỉ là đôi mắt hắn từ từ trở nên yêu mị, đôi môi mỏng bắt đầu nhếch lên, đúng là nụ cười này, nụ cười giống y như Long Hoàng đang ngồi ngoài cửa kia. Hắn chậm rãi đóng cửa lại, sau đó tựa vào trên cửa, hai tay khoanh ở trước ngực, đôi môi mỏng kia nói: "Ngươi thật sự nên cảm ơn ông trời đã cho ngươi vào trong thân thể cuat Phong Thanh Nhã, bằng không ta một khi ta muốn xằng bậy, ngươi thì ngươi chăc chắn sống không bằng chết!"
Rầm, nuốt nuốt nước miếng, quân tử không sợ khó khăn trước mắt, ta cười tiến lên nịnh nọt: "Cái...kia Nam Cung đại gia, không không không. Nam Cung đại hiệp, có chuyện gì thì có thể từ từ nói được mà, ngài đứng đó làm chi? Chúng ta tình ngay lý gian, cô nam quả nữ lại ở trong này, nếu như bị Phong Thanh Nhã biết được cũng không tốt. Có phải hay không, hì hì hì hì."
"Ngươi xài chiêu này đối với ta là vô dụng." Nam Cung Thu Nguyệt rời khỏi cánh cửa, ngồi vào ghế, cặp chân thon dài bắt chéo vào nhau, nhàn nhã thưởng thức đôi bàn tay hoàn mỹ không tì vết của mình, "Nếu như hiện tại ngươi có thể từ nơi này đi ra ngoài, ta chắc chắn sẽ không bắt ngươi lại, nhưng nếu ngươi ra không được... Đêm nay ngươi nhất định phải đón nhận thẩm vấn của ta!" Hàn quang bắn ra bốn phía, thân thể ta cứng còng. Thẩm vấn? Ta có giấu diếm hắn cái gì sao? Chẳng lẽ là kế hoạch 9527?!
"Mau a." Nam Cung Thu Nguyệt hảo tâm nhắc nhở ta chạy trốn, ta mãnh liệt hít vào hai cái, giơ lên chân, "Vèo!" Một đạo hàn quang lướt qua mặt của ta, "Ding!" Một tiếng, một cái đinh cắm trên khung cửa
Ta ngây người một giây, lập tức quay lại ngồi vào trên ghế, lập tức rót cho Nam Cung đại gia một cốc trà: "Mời uống trà."
"Hừ." Nam Cung Thu Nguyệt đắc ý mà cười, dùng khóe mắt nhìn ta bố thí."Ngoan."
"Ách... Gia phụ từ nhỏ đã giáo dục tiểu nữ tử phải biết cấp bậc lễ nghĩa." , Ngươi đừng để cho ta có được cơ hội nào, bằng không ta hạ độc hại chết ngươi.
Nam Cung Thu Nguyệt đặt ly trà xuống: "Ngươi là ai?"
"Phong Thanh Nhã." Mắt nhìn mũi, mũi nhìn tâm. Cúi đầu hiền thục, không dám nhìn Nam Cung Thu Nguyệt.
"Ngươi đang đùa ta hả?" Giọng nói của người nào đó bắt đầu chậm lại.
"Không dám ạ." Ta nào dám? Ngay cả một chút ý tứ phản kháng cũng không có cơ mà, ta không chơi lại được hắn vào lúc này.
"Hừ, rất tốt." Hắn đột nhiên đứng dậy, trường bào màu lam thêu họa tiết đám mây bằng chỉ bạc dưới ánh nến hiện lên vẻ u quang mị hoặc. Hắn chậm rãi đi tới bên cạnh ta, ta bắt đầu căng thẳng thân thể, hắn cúi người xuống, hai tay chống lại ở hai bên của ta. Ta kẹt giữa cái bàn tròn và hắn: "Ngươi biết ta đang hỏi cái gì mà." Hơi thở nóng hổi của hắn phun vào bên tai ta, âm thanh dụ hoặc trầm thấp khiến người ta phải mở miệng.
"Nói, ngươi rốt cuộc là ai?"
"Người đi đường Giáp."
"Đừng dùng những chiêu lừa gạt mà ngươi dùng đê lừa Phong Thanh Nhã ra với ta." Đôi môi của hắn đã đến gần lỗ tai của ta, ta ngẩn ra, vội che cái lổ tai: "Ngươi hỏi thì hỏi thôi chứ, ngươi học Long Hoàng ngửi ngửi làm gì a!"
"Hừ!"
"Ba!" Bàn tay phải của hắn vỗ mạnh lên cái bàn. Xong rồi. Sói hoang tức giận rùi.
Đột nhiên, bên hông bị xiết chặt. Một hồi thiên toàn địa nghịch chuyển, ta đã bị Nam Cung Thu Nguyệt giữ ở bên hông, Nam Cung Thu Nguyệt đang đi lại gần giường a.
"Ta thật sự là người đi đường giáp mà! Ta không có nói láo!" Ta sợ đến rống to, Nam Cung Thu Nguyệt thật sự dám làm chuyện đó sao.
"Ngươi cho rằng ta là đồ ngốc sao hả!" Hắn dùng lực ném ta lên giường, ta té nằm vật ra đó, vẫn còn chưa kịp đứng lên người ở đằng sau đã đè lên ta.
Ta thực sự hiện tại đang lâm vào khủng hoảng, nhưng ta hiện tại ngã ở trên giường, Nam Cung Thu Nguyệt lại ngồi ở trên người của ta, ta căn bản vô lực phản kháng.
Chân phải chợt lạnh, hắn chế trụ cổ chân của ta, ta ra sức giãy dụa, cái giường bị ta đập lên bùm bụp: "Ta thật sự là người đi đường giáp, người đi đường giáp, ha ha ha ha... Đừng, đừng có gãi ta nữa, đừng, ta nói... Ta sẽ nói mà... Ha ha ha..."
"Nói ta muốn đáp án của ngươi."
"Phù .... phù... Ha ha ha... Nam Cung Thu Nguyêt! Ta hận ngươi —- a —- không nên, không nên —-" ta không có cách nào chịu đựng được ngứa ngáy từ bàn chân truyên lên, đây chính xác là khổ hình đối với ta mà, phòng tuyến của ta một khi gặp khổ hình này liền sjp đổ, không được, không được, nước mắt trào ra làm tầm mắt mơ hồ, cả người ta giãy dụa trong thống khổ cùng vui sướng, băng hỏa đồng thời hành hạ.
Dưới khổ hình của Nam Cung Thu Nguyệt, bộ tuyến của ta hoan toàn tan rã, ta lớn tiếng nói ra tên thật của chính mình: "Thư Thanh Nhã —- Thư Thanh Nhã..." Ta nằm bẹp ở trên giường, trong lòng trào lên một loại cảm giác nhục nhã. Ta thê nhưng lại bị một người đàn ông nhục nhã, mà bản thân ta lại không dám tránh. Nam Cung Thu Nguyệt, ta thề, chỉ cần ta có cơ hội ta nhất định sẽ trả lại ngươi gấp bội!
Sự ngứa ngáy duwois lòng bàn chân đã hết, ta co đầu gối lên đến trước ngực, đem mặt mình vùi vào đó, Nam Cung Thu Nguyệt sao hắn lại có thể làm như vậy, như thế nào có thể như thế! Hắn là cái tên hỗn đản! Hắn là cái tên nam nhân vô sỉ! Lạ có thể sử dụng cách hành hạ vô lương như thê, hình pháp bức cung làm cho ta tràn ngập thống khổ, lại tràn ngập vui sướng. Hèn hạ! Hèn hạ! Hèn hạ!
"Ngươi... Tên là Thư Thanh Nhã sao?"
"Ừ..." Ta phải đem toàn bộ nước mắt và nước mũi của mình trét hết lên trên gối đầu của Nam Cung Thu Nguyệt!
"Thân phận của ngươi là gì?"
"Ta không có thân phận nào hết a..."
"Ta không thích hài tử không nghe lời." Bàn tay của hắn lại bắt đầu tiến đến chân ta, ta sợ đến mức vội vàng giữ chạt lấy hai chân: "Là sự thật đó —- ta không có lừa ngươi, ta đến từ một thế giới khác, cho nên ta ở trong thế giới này hoàn toàn không có bất kỳ thân phận nào cả? Ô... Phong Thanh Nhã cũng tin tưởng ta...Tại sao ta nói thế nào ngươi cũng không tin ta... Ô..."
"Đến từ một thế giới khác? Là ở bên trên hay bên dưới?"
"Sao ngươi không chịu để ta yên, trêu chọc ta rất thú vị hay sao hả! Có giỏi nguoi nằm xuống để ta chơi đùa đi!" Ta vỗ giường ầm ý, sao lại cũng không có ai đến cứu ta!
"Hừ, muốn ta nằm xuống để chơi đùa, ngươi có cái bản lĩnh đó à?" Đột nhiên, bắp chân ta lướt qua một dòng điện, ta khẩn trương xoay người di, lau lau nước mắt: "Ngươi đang làm gì vậy?!"
"Ngươi vẫn chưa trả lời vấn đề của ta."Lại là một dòng điện nữa, lại lần nữa ngã quay về giường, nghiến răng nghiến lợi: "Ngươi dám động ta! Đây là thân thể của Phong Thanh Nhã!"
"Hừ, thiên hạ này có nữ nhân nào mà ta không thể đụng! nếu như công phu của ngươi hơn ta, ta sẽ cho ngươi động lại ta!"
"Quỷ mới thèm động ngươi!"
"A? Nói như vậy ngươi là đến từ phía dưới hả? Khi còn sống ngươi làm cái gì?"
"Là bà ngoại của ngươi!" Mắt cá chân của ta bj xiết chặt mãnh liệt, ngứa ngáy dưới chân lại kéo tới, "Đừng... A! Không phải! Ta nói a, đừng gãi nữa mà!"
"Nói!"
"Tên ăn mày."
"Hừ, xem ra ngươi vẫn chưa ăn đủ khổ. Như vậy ngươi là quỷ tinh linh hay là tên ăn mày? Nói mau!"
"Ngươi cái tên hỗn đản này! Ngươi có biết thương tâm hay không a!"Ta hiện tại cũng xem như là một người đã chết, là người chết!"
"Thương tâm? Nếu như ngươi ngoan ngoãn một chút thì ta sẽ thương ngươi, Nhưng, ngươi rất hoa tâm."
"Ai muốn ngươi phải thương yêu ta! Ta cũng không phải con gái của ngươi!"
"A? Ngươi không cần sao? Ngươi không phải là thích ta hả? Nếu như ngươi ngoan ngoãn, ta sẽ đón nhận tình cảm của ngươi." Ngón tay lạnh lẽo của hắn lướt qua bắp chân của ta, tựa như một dòng nước lạnh theo bắp chân ta chảy xuống, chảy sang bắp chân bên cạnh mỗi tấc da thịt. Ta hận đến nghiến răng nghiến lợi!
"Nam Cung Thu Nguyệt! Ta cho ngươi biết! Từ khi ta biết ngươi là chó mà Phong gia nuôi dưỡng ta liền không thích ngươi nữa, ta thích tất cả mọi người, kể cả Long Hoàng ta cũng thích nhưng nhất định là không có ngươi!" Đưa lưng về phía Nam Cung Thu Nguyệt ta nhìn không được ánh mắt của hắn lúc này, nhưng ta cảm giác được không khí xung quanh dường như đông đặc lại. Sự yên tĩnh bắt đầu từ giường lan ra, rõ ràng nơi này hẳn là phải trở thành một nơi uyên ương lãng mạn, hiện tại nó cũng là pháp trường tàn khốc.
"Thư Thanh Nhã, Bổn cung nói cho ngươi biết, bắt đầu từ bây giờ, người trong lòng ngươi chỉ có thể là Bổn cung!"
Bổn cung? Hắn rốt cuộc là ai? Cho dù hắn có là ai đi chăng nữa, đối với ta cũng không quan trọng!
"Nam Cung Thu Nguyệt, ta bây giờ nói cho ngươi biết! Bắt đầu từ bây giờ, trong lòng ta có Thuần Vu San San, có Hậu Huyền, có Hiên Viên Dật Phi, có Viễn Trần, có bất kỳ một người nào đó trên đời này nhưng chắc chắn rằng sẽ không có Nam Cung Thu Nguyệt ngươi! Ta sẽ không làm Long Hoàng thứ hai của ngươi!"
"Ngươi lặp lại lần nữa xem!" Bàn tay cầm cổ chân ta của hắn càng lúc càng chặt, ta cắn chặt môi dưới, lần này ta sẽ không khuất phục hắn:"Trong lòng ta vĩnh viễn... vĩnh viễn sẽ không bao giờ có ngươi! Nam! Cung! Thu! Nguyệt!"
← Ch. 090 | Ch. 092 → |