Đêm cuồng nhiệt
← Ch.063 | Ch.065 → |
Cảm xúc mãnh liệt mà thiêu đốt, một chút do dự đã bị cơn sóng to bao trùm hết. ◗ụ-𝒸 ✔️-ọn-🌀 và lí trí không đi đôi cùng với nhau bao giờ, như thế chỉ có thể ra một đáp án, chính là: mặc kệ tất cả, . Hơn nữa người đang mong muốn mình lại là Hoàng Đế, còn gì để do dự nữa đâu!
Gắt gao nắm chặt vạt áo có mùi hương nhàn nhạt của Hiên Viên Dật Phi, dựa vào điểm tựa này để gắng gượng т𝐡â*𝓃 th*ể của mình, hắn dùng lực mạnh như thế muôn ôm ta vào ✝️𝒽.â.n t.𝐡.ể của hắn, nhịp tim mạnh mẽ như muốn phá lồng 𝓃ɢự.c ở ngay bên cạnh ta, g.ầ.𝓃 🌀.ũ.ï, làm hô hấp của bản thân cũng khó khăn.
"Hô! Hô!" không chỉ có lỗ tai bị Hiên Viên Dật Phi làm nhục, 𝖍*ơ*ï ✝️*h*ở ◗*ồ*п 𝒹*ậ*ⓟ của hắn tràn ngập. Nhịp tim đập mãnh liệt, hô hấp dồn dập của hắn vây lấy ta, khiêu khích ta, làm tan rả lý trí của ta, kêu gọi bản năng của con người.
Dưới ngọn đèn dầu mập mờ, màn trướng rủ xuống đất phong tình, chủ động phản công? Hay chịu đựng bị áp chế? Đại não đã không còn tuân theo lệnh của chủ nhân nữa rồi.
"Phiêu..."
"Ừ...?" Hiên Viên Dật Phi rốt cục thả vành tai của ta ra, vành tai kia bị hắn hành hạ đã hoan toàn rơi vào tay giặc, gió thổi lạnh run, ngọn gió kia là bởi vì Hiên Viên Dật Phi rời khỏi, bị gió đêm thổi vào.
Nhìn sâu vào đôi mắt hổ phách của Hiên Viên Dật Phi, không có gì bất ngờ đôi mắt đó làm cho ta cảm thấy khó thở. Trong đó đôi con ngươi màu vàng như thủy tinh tràn ngập 𝒹-ụ-c ✅-ọ-n-𝐠, liệu hắn có tiếp tục ♓_ô_n ta nữa hay không? Tầm mắt không tự chủ được nhìn xuông đôi môi của hắn, thật diễm lệ.
Là m·á·⛎ của ta nhiễm đỏ đôi môi hắn? Hay là do cảm xúc mãnh liệt cho nên môi hắn mới snags bóng mê người đến thế? Đôi môi tiên diễm ⓗ*é 〽️*ở, hô hấp, trong không khí yên tĩnh ta có thể nghe thấy âm thanh: "Hô... Hô..."
"Phiêu... Ta đeo cho nàng.."
Đeo? Đeo cái gì? Trong mắt ta hiện giờ chỉ có đôi môi đỏ au kia thôi. Mới vừa nãy đôi môi này, đúng chính là đôi môi này 𝐦ú.† hết 𝖒á-ⓤ cho ta...
Có người sờ vuốt trên vành tai của ta, nhẹ nhàng đeo cho ta cái gì đó, nhưng trong đầu ta lúc này thứ đó không hề hấp dẫn bằng đôi môi kia... Đó là hương vị gì đây? Ⓜá●⛎ của ta, dôi môi bạc này? Ta không nhin được xoa đôi môi đó, nó nhẹ động, chậm rãi mở ra, ta nhẹ nhàng Ⓜ️_ơ_𝐧 🌴rớ_ռ nó, rất nóng, nhưng cảm xúc Ⓜ️ề_𝐦 mạ_❗ làm cho ta nghiện.
Kiễng chân, 𝖍_ô_n lên nó, đầu lưỡi vẽ theo đôi môi đó, 𝖒_ề_〽️ 𝐦ạ_1 vô cùng, còn nhàn nhạt múi 𝐦.á.ц tươi.
"Phiêu." Đột nhiên hắn nói. Ta lập tức lui về phía sau, rời khỏi đôi môi hắn, lẳng lặng cùng hắn đụng chóp mũi, hô hấp.
Hít ... thở... Hít... thở...
Bàn tay sờ nhẹ lên mi mắt hắn, bị hắn nhẹ nhàng bắt được, nắm lấy trong đôi tay ấm áp của hắn, hắn đem tay của ta chậm rãi nắm chặt, đặt lên tim của ta. Cách tay của ta, xoa bên trái 𝖓ɢự●𝐜 của ta: "Phiêu, chỗ này của nàng... Rốt cuộc có... ta hay không..."
Nhìn trong mắt hắn còn thấy được một chút sợ hãi, ta cười: "Sao chàng vẫn còn nghi ngờ?"
"Bởi vì cho đến bây giờ nàng vẫn không chịu nói tên của nàng cho ta." Hiên Viên Dật Phi khẩn cấp nói, cúi đầu xuống, muốn 𝖈_ắ_𝓃 𝖒ô_ⓘ của ta. Ta cúi đầu. Tránh sự tấn công của hắn, chui vào trong 𝓃🌀ự●𝒸 hắn. Nghe tiếng tim đập bên tai: "Tên thật của ta là Thư Thanh Nhã, vậy chàng gọi ta là Thanh Nhã có cảm thấy khó chịu không?"
"A..." Tim hắn đập bụp một cái, xoa phía sau lưng của ta, "Đúng vậy, gọi thế thật khó chịu."
"Chàng!"
"Thư nhi, Thư nhi được không không?" Hắn hỏi.
Ta ngẩng mặt gật đầu, hắn cười, đó là một nụ cười sáng lạn vô cùng đẹp mắt, thậm chí đôi môi kia dưới ánh đèn như đang phát sáng, rốt cục, ta lại bị sắc đẹp ⓓ●ụ ⓓ●ỗ, 𝖍.ô.ⓝ lên đôi môi đỏ hồng diễm lệ như những cánh hoa kia, trong nháy mắt, đã châm lên địa hỏa ngút trời, châm lên 𝒹ụ_c 𝐯ọ_𝐧_ℊ nhẫn nhin đã lâu của Hiên Viên Dật Phi.
Cắn cánh môi kia, khi ta còn chưa kịp ⓧâ●m п●𝖍ậ●🅿️ vào, có cảm giác như một con rắn tiếng đến chiếm trọn lấy môi của ta, cuốn lấy lưỡi của ta dây dưa, vui mừng nhảy múa, khuấy đảo tất cả, hút lấy mật dịch của ta cùng với không khí, mà ngay cả lưỡi của ta cũng không buông tha hút vào trong môi của hắn, giống như muốn hút ta vào 🌴𝒽●â●𝐧 ✞●𝐡●ể của hắn.
Hắn tựa như ⓠц_ỷ hút 𝖒·á·𝖚 đói khát đã lâu, hút được ta, phải hút khô ta, nuốt vào, trở thành một bộ phận của т_♓_â_𝓃 т_𝐡_ể hắn, ta chỉ có thể vô lực than nhẹ.
"Ưm... ư... Dật Phi..."
"Thư nhi."
𝐍-ɢự-𝒸 đột nhiên bị bóp chặt, thì ra cái tay của hắn không có rời đi, hắn đem tđã bỏ tay của ta ra, không phải là chạm vào tim của ta nữa, mà là chỗ ⓜ●ề●𝖒 ⓜ●ạ●ï nhất kia, trong phút chôc hắn bỗng siết thật chặt, đạo lực điên cuồng là cho ta phỉa rê·𝐧 𝐫·ỉ: "A... Đau..."
Trong nháy mắt hắn nhẹ nhàng hơn, ѵ*цố*🌴 ν*e nơi đó lại càng làm cho ta mềm nhũn, tức c♓ế_𝖙 ta, ta chẳng lẽ cứ như vậy để cho hắn vo tròn nắn dẹt? Không phục, thật không phục. Ta cắn lưỡi hắn, hắn lập tức phát ra một tiếng kêu rên: "A!" Mở mắt ra nhìn.
Đột nhiên, con ngươi của hắn xuất hiện tia lửa, mãnh liệt xiết chặt lấy lưng của ta, trong nháy mắt, ta bị hắn áp gần hạ thân, "Ông!" 𝐌_á_𝖚 toàn thân của ta vọt tới nơi tiếp xúc với chỗ cứng rắn kia, ta mở to hai mắt mà nhìn, hắn lại nhắm mắt tiếp tục 𝒽●ô●п mô●ı ta: "Ngoan..." Hắn nói ra chữ này, lại làm cho ta nghe lời, không nhúc nhích.
𝐓●♓●â●ռ 𝐭●ⓗ●ể đột nhiên mềm nhũn, ta nắm quần áo của hăn, thật xấu xa, dám uy ♓❗ế*p ta, môi hắn môi chuyển qua cổ của ta khẽ 𝖑_ï_ế_〽️, sau khi lưng của ta đụng tới thanh giương thì chuyển sang cắn, vừa đau vừa ngứa làm cho ta cảm thấy khó chịu.
Khí chính là chính mình dĩ nhiên tại hắn gây xích mích hạ nhưng lại không có chút xíu năng lực phản kháng. Ngứa chính là ta toàn thân 𝒹·ụ·ⓒ ⓥọ·𝓃·𝐠 đang ở bị Hiên Viên Dật Phichâm, mà ta lại lập tức không biết là nên chủ động vẫn còn là từ từ chờ đợi. Nếu như chủ động có thể hay không mời Hiên Viên Dật Phiđã cho ta rất 𝐝·â·Ⓜ️ đ·ã·𝐧·ɢ?
Thật đáng ghét, dù sao hắn là người đàn ông đầu tiên của ta khi tới đây, ta rất quan tâm đến hắn, nhưng! Không đánh gục được Tiểu Phi thì mất hết phong phạm nữ sắc lang! Cho nên trước khi duc vọng xâm chiếm tất cả, ta phải cùng lên bằng bất cứ giá nào!
Khi Hiên Viên Dật Phi xoa ⓝ*g*ự*𝐜 của ta, ta kéo mở vạt áo của hắn, sau đó, hia tay ta linh hoạt dị thường chui vào trong áo hắn, sờ lên da thịt trơn nhắn, nhưng lại thường tràn ngập ⓓ-ụ ԁ-ỗ.
"Thư nhi, nàng đang làm cái gì vậy?" Bản thân đang hưởng thụ, Hiên Viên Dật Phi chống ✞𝐡â_𝐧 t_h_ể, y phục của hắn mở rộng, lộ ra trước mắt ta là lồng 𝓃●ℊ●ự●↪️ cường tráng, oa! Động tác của thật nhanh a.
Ta thở phì phò, bây giờ đại não của ta đang hả hê nào có thể suy nghĩ được cái gì mà nói chuyện? Cho nên ta dùng hành động để trả lời vấn đề. Tay của ta men theo xương quai xanh mò xuống, xoa 𝖓.g.ự.🌜 của hắn, làn da trắng bóc, ɱề.〽️ m.ạ.𝒾 như lụa Vân Nam.
"Thư nhi..." Âm thanh khàn khàn biểu hiện chủ nhân đang thỏa mãn, hắn tan tỉnh hưởng thụ sự ✌️.⛎ố.ⓣ 𝖛.3 của ta, ta nhẹ nhàng sờ qua lồng n🌀ự-c của hắn, hắn nhanh chóng bắt được bàn tã không an phận của ta, lửa trong mắt hắn như thiêu đốt: "Nàng rất nghịch ngợm, ta không muốn tổn thương nàng, hiểu không?"
"Ừm..." Mờ mịt giương mắt, mê ly chìm đắm trong đôi mắt hắn, trong mắt của hắn truef lửa nóng còn có ẩn nhẫn, "Ta... Sợ lần sau không có dũng khí nữa." Ta nhẹ nhàng nói, tay nhỏ bé không an phận gãi nhẹ ⓝ●𝐠●ự●𝖈 hắn.
Trong giây lát, con ngươi hổ phách co rút một phen, rất đẹp, giống như là ánh mắt sư tử, hắn buông tay của ta, sờ mặt của ta, 𝐦ơ*n 🌴rớ*ⓝ cổ của ta, cánh tay, sông lưng, dừng bên hông.
"Thư nhi..." Hắn gọi một tiếng, rút đi thắt lưng của ta, cởi bỏ quần áo của ta, 𝐡·ô·𝖓 lên xương quai xanh của ta, mỗi lần hạ xuống là một nơi khác, hắn cởi bỏ quần áo trên người ta, ta cũng không yếu thế bắt đầu thoát của hắn, nhưng, khi đó hắn lại đang 𝒽ô●ⓝ lên khuôn 𝖓*𝐠ự*↪️ mẫn cảm.
"Ư... Dật Phi... Không, chỗ đó không được..." †♓.â.𝓃 ✞.♓.ể trong nháy mắt xụi lơ, hòa tan thành một bãi nước xuân, mà ngay bàn tay muốn cởi y phục của hắn cũng để bên mép giường, thật chán ghét, lại bị hắn phát hiện ra nhược điểm.
"Thư nhi, tiếp tục đi, ta muốn nàng cởi y phục cho ta." Giọng nói của hắn nhiễm đầy 𝖉-ụ-↪️ ѵ-ọn-𝖌, giọng nói này có thể thôi miên bất kỳ một ai.
Để cho ta có không khí để thở, nụ h.ô.ⓝ của hắn chuyển qua bả vai của ta, ta mới giơ cánh tay lên, bắt đầu tháo y phục của hắn...
← Ch. 063 | Ch. 065 → |