Vay nóng Tima

Truyện:Bát Phú Lâm Môn - Chương 058

Bát Phú Lâm Môn
Hiện có 130 chương (chưa hoàn)
Chương 058
Hậu Huyền cũng thích Bát Quái
0.00
(0 votes)


Chương (1-130 )

Siêu sale Lazada


Phòng chính đại sảnh đèn dầu sáng rực rỡ, tiếng đàn sáo lúc này thấy được dung mạo của nam nhân này dừng lại ngay lập tức, cả viện trở nên lặng ngắt như tờ, mà lúc này một tiếng thở mạnh vang lên lập tức cả viện đều ồn ào.

"Quân Lâm Hạc!" Hậu Huyền nói ra cái tên này thì nó ngay lập tức chui vào đại não của ta, Quân Lâm Hạc, chính là cái tên nam nhân rác rưởi đã cho ta một chưởng đó à! Ta giật mình nhìn lại, Quân Lâm Hạc gương mặt tuấn mỹ như họa, mi nhỏ mà dài, ánh mắt cũng dài hẹp, người kia lớn lên thật có chút vẻ mị hoặc của nữ nhân. Lúc này ta không nhịn được khinh miệt: "Ta thèm vào, đồ ái nam ái nữ."

Lúc mới gặp hắn ta chỉ thấy một thân bạch y, lần này mới có thể nhìn thấy rõ ràng như vậy. Khó trách lúc đầu nghe thấy âm thanh của hắn thì ta có cảm giác rất là quen thuộc, khó trách ban đầu khi thấy hắn liền sinh ra một loại địch ý, thì ra đúng là địch nhân, đây chính là bản năng có thể nhận biết được địch nhân!

"Tỉnh táo đi! Tỉnh táo lại!" Hậu Huyền ở bên tai của ta thì thầm, "Thôi nào, lại còn ái nam ái nữ cái gì?" Ta lười không thèm nhìn hắn, bởi vì nhất thời không cách nào dời đi được sự phẫn nộ, chỉ có thể cầm lấy ly rượu trên bàn uống một hơi cạn sạch, sau đó rót thêm một chén nữa, sau khi uống hết thì thấy Quân Lâm Hạc đã ngồi vào vị trí, ta đứng kên ngay: "Chúng ta đi."

"Được"

Đúng lúc Cổ Minh Khải đến đây mời rượu: "Phu nhân, việc của khuyển nhi là do lão phu không biết dạy con, làm cho phu nhân chê cười."

"Đâu có đâu, Cổ thiếu chẳng qua là say rượu thôi mà, có người nào uống rượu mà không điên điên một chút." Đầu ta bắt đầu choáng váng, lúc trước đã bị người khác mời rượu không ít.

"Tiểu Nhã a, lúc này lão phu lấy thân phận là biểu cữu mời ngươi, Thiểu Hoa vẫn còn cần ngươi chỉ bảo nhiều hơn."

Ta cười khẽ, nhiệt huyết xông lên não không chút nghĩ ngợi lại nói: "Chẳng lẽ Thiểu Hoa cũng muốn được gả vào Hộ Quốc phủ của ta à?"

Sắc mặt Cổ Minh Khải khẽ biến, cười lớn: "Nói giỡn, nói giỡn, ha ha ha, tiểu Nhã a ngươi càng ngày càng biết nói đùa đấy."

Đầu óc lại tỉnh táo được một chút, vội vàng cười: "Ha hả ha hả, đúng vậy, là nói giỡn nói giỡn."

"Đinh." Chén rượu va chạm, trong lòng mỗi người một tâm tư.

"Biểu cữu, Thanh Nhã thân thể không khỏe, xin rời đi trước một bước." Nếu mà không đi ngay ta sợ khi ngồi xuống rồi không biết có chuyện gì khinh thiên động địa xảy ra còn hơn lời nói vừa rồi hay không nữa.

"Ai nha, Thanh Nhã, ngươi vẫn còn phải chú ý thật tốt cho thân thể của ngươi nhé, vậy lão phu không tiễn được ngươi."

"Có lễ." Mau mau chạy lấy người thôi, ở lại cũng chỉ gây họa.

Giờ phút này, Kinh thành đệ nhất mỹ nhân Hoa Liễu đang nhấc váy đi xuống đài, nàng xem nhìn sang hướng chúng ta bên này, trong ánh mắt mang theo mừng rỡ.

"Hậu Huyền thiếu hiệp."

Hậu Huyền dừng lại, lại đứng thẳng bất động ở chỗ cũ vẻ mặt ngây ngốc, giống như không biết phải trả lời thế nào. Thuần Vu San San cười lắc đầu, phối hợp cùng với ta đi vòng qua Hoa Liễu, không ngờ là Hậu Huyền lại mặt hồng tai đỏ vẫn lật đật đi theo chúng ta ở phía sau, làm cho mỹ nhân phải gọi với theo mấy lần: "Hậu Huyền thiếu hiệp, Hậu Huyền thiếu hiệp..."

"Ngươi tại sao lại không để ý tới người ta?" Ta tò mò hỏi, Thuần Vu cười khẽ: "Lúc này phải giả bộ như chính nhân quân tử chứ."

"Thuần Vu ngươi nói bậy bạ cái gì đó?" Ba người vừa nói vừa lên xe, Hậu Huyền ngang ngược hất cằm, lúc này hắn đã lấy lại được tinh thần rồi, "Ta đây là lo lắng cho mặt thê chủ mũi của thê chủ, ai giống như người nào đó, cùng Lãnh quận chúa mắt đưa mày lại, đem người bên cạnh thành kẻ ngu ngốc."

"Ngươi nói bậy bạ cái gì đó! Ta cùng Lãnh Quận chúa chỉ là quen biết cũ, không hề có quan hệ!"

"Phải không? Hừ, ta xem chưa chắc đã phải vậy."

"Nói chuyện thì phải có chứng cứ..."

Đau đầu quá, tại sao lại ầm ỹ như vậy chứ: "Im hết cho ta!" Không thể nhịn được nữa, như thế này ai mà nhịn được, "Ta đau đầu, yên tĩnh một lát cho ta." Vừa rồi bị tưới không ít rượu, bây giờ bắt đầu ngấm, đầu đau như búa bổ.

"Này, ta đem vai cho ngươi mượn?" Hậu Huyền bắt đầu tiếp cận, ta liếc xéo hắn một cái: "Cút!"

Sau đó, chợt nghe thấy Thuần Vu San Sancười khẽ.

Hậu Huyền nhướng mi, lại bắt đầu muốn nói chuyện, ta nói ngay: "Hậu Huyền, ngươi chiều nay đừng về quốc phủ."

"Tại sao? Chiều nay Hoa Liễu không có rảnh." Hậu Huyền nói xong sửng sốt ngây ngốc trong chốc lát, đôi mắt hiện ra một tia hối hận, Thuần Vu San San nào có thể buông tha cho cơ hội tốt như vậy, lựa chọn lúc này khiêu khích:"Thế này làm sao mà thê chủ có thể đối với ngươi tốt giống như ta được."

"Thế sao ngươi không nhìn lại tuổi của mình đi, đại thúc."

"Đại thúc?" Lập tức, sát khí nổi lên bốn phía, hai người lại muốn tuốt kiếm dương cung. Ta giơ cao hai tay lên, hung hăng chặt đứt tầm mắt hai người bọn họ đang gắt gao lườm nhau: "Ta không bảo ngươi đi nơi của Hoa Liễu, mà là quay về chỗ của Cổ Minh Khải."

"Cổ Minh Khải?" Thuần Vu cùng Hậu Huyền trăm miệng một lời, ta gật đầu: "Ân, ta trêu cợt con của hắn, chiều nay nhất định con hắn sẽ nói bậy bạ với hắn, không chừng còn lên kế hoạch nào đó?"

"Kế hoạch..." Thuần Vu San San nhíu chặt hai hàng lông mày, ta vỗ vỗ bả vai hắn: "Yên tâm đi, Thanh Châu sẽ không có việc gì, hơn nữa, nghe nói nơi đó đạo phỉ rất nhiều, cũng không nhất định là Cổ Minh Khải làm chuyện đó."

"Tốt nhất là không phải!" Thuần Vu San San nắm chặt tay, băng vải quấn quanh tay phải của hắn vì hắn dùng sức mà bị kéo căng. Bỗng nhiên, Hậu Huyền vỗ lên vai của ta: "Việc này có được tính là một việc không?"

Ở trong xe ngựa, ánh mắt của Hậu Huyền lập lòe ánh sáng, ta lập tức nhớ ra hiệp nghị của hắn và Phong Thanh Nhã, gật đầu, Hậu Huyền khóe miệng giương lên: "Ta cũng không có hẹp hòi như vậy, hơn nữa, ta thích làm việc này."

Hay a, thì ra là một ông Tám.

Dứt lời, Hậu Huyền liền hô dừng xe, sau đó đi ra ngoài. Xe ngựa lại lần nữa tiến lên, mùi rượu dần dần bao phủ toàn thân của ta, ta dựa vào trên xe ngựa, nhắm mắt dưỡng thần.

"Thê chủ."

"Ừ?"

"Ngày mốt... Ngươi có thể ... cùng ta đi tới nơi đó được không?..."

"Nơi nào?"

"Là..."

Thuần Vu nói câu tiếp theo ta không có nghe được, bởi vì khi đó ta đã ngủ say rồi.

Sau khi say rượu khi tỉnh lại đầu đau đến muốn nứt ra, mà chuyện đầu tiên, chính là hối hận. Hối hận vì cái gì? Hối hận vì khi say rượu rồi nhân phẩm quá tốt. Người ta nói khi say rượu là cơ hôi tốt nhất, rượu say loạn tính, thuận lý thành chương, ta cũng sẽ không cần phải phụ trách với Phong Thanh Nhã, lại càng có thể sớm kết thúc cuộc sống độc thân này của ta.

Đáng tiếc, cái gì cũng không phát sinh, Tiểu Nhược nói cho ta biết là Thuần Vu San San đưa ta trở về phòng, lúc ấy Nam Cung Thu Nguyệt rất giận, hắn nói là không được cho ta uống nhiều như vậy, hơn nữa ta cũng chỉ là được gửi gắm nhờ thân thể của Phong Thanh Nhã mà thôi.

Ta nói ta không có ấn tượng gì hết, Tiểu Nhược nói ngươi đương nhiên không có ấn tượng, ngủ như lợn chết thì lấy đâu ra được ấn tượng. Mặt đầy hắc tuyến, ta đây không phải là đang bị coi thường đây sao.

Mà cái làm cho ta càng buồn bực hơn, ta phát hiện trên mặt ta hình như có một dấu giầy nhỏ hư hư thực thực, ở đây còn có ai có được bàn chân nhỏ bé như thế này?

Vì vậy, ta ra một quyết định đầu tiên từ khi ta đi vào cái thế giới này! Đó là:

Lần sau không bao giờ ... được say rượu nữa!

Hơn nữa! phải đem Tiểu Cửu chuốc say, để mà có cơ hội hung hăng hành hạ hắn!

Nỗi buồn bực này, đến khi Hậu Huyền tới mới có thể có chỗ mà phát tiết.


Khởi Nguyên Mobile

Chương (1-130 )