Bỏ Thuốc
← Ch.087 | Ch.089 → |
Thấy bộ dạng phấn khích của Lâm Nghị, Kiều Triết không nhịn được phải bật cười, anh nắm tay Hạ Diệp đi tới, tìm một chiếc ghế sofa ngồi xuống, Hà Minh Thịnh cũng theo sau và ngồi xuống một bên.
Lâm Nghị khoác vai Tào Hân Hân, cầm ly rượu Whisky trên bàn cafe, một hơi uống cạn, uống xong liền dốc ngược chiếc ly xuống, tỏ ý rằng mình đã uống không còn xót lại một giọt: "Cảm ơn mọi người hôm nay đã đến chung vui, ly này tôi mời tất cả mọi người."
Hà Tụng ngồi bên cạnh Lâm Phỉ Phỉ lên tiếng: "Không ngờ cậu lại đính hôn sớm vậy đó! Hôm nay tôi phải rót rượu cho cậu thật cẩn thận mới được." Anh ta nói xong liền đổ rượu trong ly trên tay vào miệng.
Lâm Nghị cười tươi tắn nhìn anh ta, sau đó liếc mắt đến mọi người xung quanh, đồng thời di chuyển ngón tay: "Còn mấy cậu nữa, mau uống đi!"
Thấy Kiều Triết nhướng mày, Hà Minh Thịnh cầm lấy ly rượu cũng đổ vào miệng, rồi "khà" một tiếng, sau đó đặt ly xuống bàn, trêu chọc đáp: "Vậy thì cậu phải mời từng người một chứ nhỉ?"
Kiều Triết cong môi, cầm ly rượu của mình lên, hướng về phía Lâm Nghị, sau đó liếc nhìn một lượt rượu đang đặt trên bàn, phối hợp với câu nói đùa của Hà Minh Thịnh.
Lâm Nghị thấy ánh mắt ám chỉ của anh, căng da đầu cầm lấy một ly khác, cụng ly từ xa với Kiều Triết sau đó lại đổ rượu vào cổ họng.
Tiếp đến Kiều Triết mới uống rượu trong ly của mình, trong mắt lộ rõ ý cười.
Lâm Phỉ Phỉ ngắt lời, cười nói: "Tiểu Nghị, vậy mà em uống thật hả, sư huynh và đội trưởng Hà cố ý trêu em đó!" Ánh mắt cô ấy chẳng hề rời khỏi Kiều Triết dù chỉ một chút.
"Đội trưởng Kiều dự định bao giờ thì kết hôn? Tôi muốn hỏi thay cho Hạ Diệp nhà chúng tôi." Tào Hân Hân đứng một bên lên tiếng, ánh mắt lưu luyến giữa anh và Hạ Diệp.
Hà Minh Thịnh nhìn chằm chằm vào gương mặt cô gái đối diện, hàng mi cong vút khẽ chớp, lúc này đang nâng ly sâm panh lên miệng nhấp một ngụm, ánh mắt thú vị nhìn người đàn ông cạnh mình, chờ anh trả lời.
"Việc này tôi phải đích thân hỏi cô ấy." Dứt lời, anh cúi đầu xuống nhìn cô, khẽ mỉm cười: "Em muốn khi nào kết hôn? Anh cũng không biết nữa."
Các chàng trai xung quanh đồng loạt huýt sáo hò hét, một chàng trai tóc vàng trong số đó lên tiếng trêu chọc: "Không phải chứ, anh trai, anh kém quá rồi đó, còn chưa cầu hôn người ta hay sao?"
Ánh mắt mọi người đều dừng lại ở vị trí anh và cô, nhưng cả hai đều chẳng mấy quan tâm đến việc xung quanh có bao nhiêu người đang chờ đợi hóng kịch vui của mình.
Cần cổ mảnh mai của Hạ Diệp ửng đỏ, đôi môi mọng khẽ mở, nhìn anh: "Không muốn kết hôn."
Xung quanh lập tức im lặng, vừa nghe thấy cô nói liền đồng loạt phát ra tiếng thở dài, sau đó lại nghe thấy cô hỏi: "Nhưng yêu nhau cả đời có được không?"
"Được!!!" Nhìn hình ảnh phản chiếu lại trong mắt cô, chỉ có anh biết, cô đang thực sự nghiêm túc.
"Được lắm, đáng lẽ tớ không nên nhiều lời hỏi giúp cậu! Cậu đúng là, khiến người ta buồn nôn chết đi được, đội trưởng Kiều tại sao anh lại chịu được cậu ấy vậy!" Tào Hân Hân tự phạt mình một ly rượu, trong giọng điệu không hề giấu giếm sự hiểu biết của mình đối với Hạ Diệp.
Kiều Triết lộ ra biểu cảm sủng nịnh, rời tầm mắt khỏi khuôn mặt Hạ Diệp, rồi nhún vai một cái.
"Hạ tiểu thư không có ý định kết hôn, chắc không phải là vì không thích sư huynh nên tìm lý do để viện cớ đó chứ?" Lâm Phỉ Phỉ cố ý nói đùa.
"Quả thực là đang viện cớ."
Mọi người nghe xong đều phải ngừng thở, dời ánh mắt đến vị trí của người trong cuộc, cố gắng quan sát biểu hiện của anh xem có tìm ra được chút phản ứng nào hay không.
Hạ Diệp hơi dừng lại, sau đó nhìn anh tiếp tục: "Nhưng đó là cái cớ để muốn hẹn hò với anh ấy lâu hơn một chút, kết hôn phiền phức như vậy, đâu có được ngọt ngào thoải mái như khi đang yêu, có phải không Hân Hân?" Hạ Diệp nói xong, lại ném cho Tào Hân Hân một câu hỏi.
Trong mắt Kiều Triết chỉ có Hạ Diệp, đôi mắt sâu thẳm của anh lộ rõ vẻ cưng chiều, lòng bàn tay to lớn đang đặt trên eo cô, ở nơi không ai nhìn thấy, vuốt ve làn da trần phía sau lưng cô.
Đương nhiên là Tào Hân Hân sẽ tiếp lời: "Đúng thế! Tớ và Lâm Nghị cũng muốn kết hôn muộn một chút, nhưng vì gia đình thúc gục nên mới tổ chức tiệc đính hôn sớm như vậy." Cô ấy ôm lấy Lâm Nghị, trên mặt lộ ra vẻ tiếc nuối.
Lâm Nghị tiếp lời cô ấy, mắt đầu than thở: "Mọi người không biết nó phức tạp đến thế nào đâu, chỉ tính tiệc đính hôn hôm nay thôi, cũng khiến tôi cả Hân Hân chạy đi chạy lại cả ngày trời, bận tối mắt tối mũi từ sáng sớm cho tới bây giờ, có rất nhiều phép tắc, thủ tục mà chúng tôi chưa từng được nghe qua..."
Hà Tụng nhìn nụ cười gượng ép của Lâm Phỉ Phỉ, ánh mắt liên tục thay đổi, trong lòng có chút chua xót, sự chú ý của cô ấy chưa từng đặt trên người anh ta, Kiều Triết thì ngược lại, lúc nào cũng tràn đầy gió xuân nhìn ngắm cô gái trong vòng tay, khiến nỗi ghen ghét trong lòng anh ta cứ thế thản nhiên trỗi dậy.
Lâm Phỉ Phỉ đứng dậy: "Mọi người nói chuyện đi nhé, tôi vào nhà vệ sinh một lát."
Nhà vệ sinh trên lầu hai được bài trí sang trọng, khắp nơi đều tản ra hơi thở của tân hôn, hoa tươi nở rộ bày khắp bồn rửa tay.
Lâm Phỉ Phỉ đứng trước gương dặm lại lớp trang điểm, lòng đố kỵ khiến cô ấy vô cùng khó chịu, mở túi xách lại nhìn thấy những gì mình đã chuẩn bị từ trước, trong lòng thầm hạ quyết tâm, vốn dĩ muốn để lại cho bản thân mình dùng, nghe nói tác dụng của nó vô cùng mạnh và thường được dùng phổ biến trong các tôn giáo ở Trung Đông.
Đột nhiên của phòng tắm vang lên tiếng gõ, Lâm Phỉ Phỉ đóng túi xách bước ra ngoài, vừa mở cửa lại thấy Hà Tụng đang đứng phía trước.
Anh ta hỏi: "Chị không sao chứ, vừa rồi em thấy sắc mặt của chị không được tốt lắm."
Lâm Phỉ Phỉ bước ra, chậm rãi cùng anh ta đi trên hành lang, sau đó dừng lại bên bệ cửa sổ cuối cùng, bầu trời bên ngoài xanh thẳm, đường chân trời nối với mực nước biển, trải dài vô tận, giống như dục vọng trong lòng cô ấy vậy, hoàn toàn không thấy bờ, nó trói buộc, vây hãm cô ấy khiến cô ấy mắc kẹt trong vực thẳm.
"Không sao, cảm ơn đã quan tâm." Lâm Phỉ Phỉ cố ý rời tầm mắt đi chỗ khác, giọng nói có chút trầm thấp.
"Chị Phỉ Phỉ, chị vẫn còn thích cậu ấy à, chị xem cậu ấy đã có bạn gái rồi, hơn nữa trong tiệc mừng thọ của ông cụ Kiều cậu ấy còn đưa cả bạn gái mình tới, em thấy cậu ấy thực sự nghiêm túc." Anh ta ngập ngừng nói.
Đương nhiên là Lâm Phỉ Phỉ biết anh ta thích mình, anh ta cũng đã tỏ tình từ rất lâu trước đây, chỉ có điều cô ấy nói với đối phương rằng, trái tim của mình đã có chủ rồi.
Người phụ nữ cụp mắt, một giọt nước mắt chảy dài trên má, cố tỏ ra mạnh mẽ, nói: "Tôi đã thích anh ấy lâu như vậy, vốn dĩ định đợi đến khi công việc anh ấy đỡ bận mới... Nhưng không ngờ, đã, đã... Bất luận thế nào, thì vẫn nên chúc phúc cho hai người họ."
Hà Tụng nhìn cô ấy khóc, trong lòng vô cùng đau khổ, lại tức giận vì Kiều Triết đã bỏ qua tình cảm của cô ấy, anh ta không nhịn được, lên tiếng: "Có gì cần em giúp đỡ không? Chỉ cần khiến chị Phỉ Phỉ có được hạnh phúc, thì việc gì em cũng tình nguyện làm."
"Cậu thực sự muốn giúp tôi sao?" Cô ấy nhìn anh ta với biểu cảm đáng thương, ánh mắt tràn đầy hy vọng, sự ghen tuông đã chiếm lấy lý trí, trong lòng chỉ còn lại mưu mô.
"Chị Phỉ Phỉ tình cảm em dành cho chị trước giờ chưa từng thay đổi, nếu có thể giúp chị, thì em đương nhiên sẽ không chối từ." Nhìn đôi mắt ngấn lệ của cô ấy, anh ta không đành lòng để cô ấy tiếp tục chịu đựng buồn đau nữa.
Lâm Phỉ Phỉ vội vàng chạy tới, ôm eo anh ta: "Tiểu Tụng, cảm ơn cậu đã làm việc này vì tôi, tôi chỉ không đành lòng, không đành lòng để đồ của mình bị người đến sau cướp mất..." Cô ấy thu mình trong vòng tay anh ta nức nở khóc.
Thời gian bữa tiệc rất nhanh đã trôi qua phân nửa, mọi người đều vì vui vẻ mà uống rất nhiều, tất cả đàn ông đều tụ tập lại trên ghế sofa cùng nói chuyện, cùng cười đùa.
Tào Hân Hân choáng váng tựa vào người Hạ Diệp, lẩm bẩm tự nói: "Diệp, cậu nói xem có phải tớ không nên kích động như vậy không, mới hẹn hò với Lâm Nghị được vài tháng, lúc này tớ đang có chút hối hận rồi..."
"Chị gái, đã đến lúc này rồi, mà chị còn hỏi em câu đó sao?" Cô dựa nửa người vào sofa, nhắm mắt lại, huyệt thái dương có chút căng thẳng, do vừa rồi bị mời không ít rượu.
Hà Tụng cầm chiếc khay trên tay, đi một vòng phát đồ uống mới cho mọi người.
Hạ Diệp cầm lấy ly rượu anh ta đưa qua, chất lỏng bên trong có màu hồng, đựng trong ly thủy tinh, phát ra thứ ánh sáng kỳ lạ, cô có chút tò mò nhìn những bong bóng nhỏ đang nổi bên trong.
Tào Hân Hân cắt ngang dòng suy nghĩ của cô: "Chị Phỉ Phỉ đặc biệt mang thứ này tới đó, trong nước không thể mua, lần trước tớ có nếm qua một chai, vị ngòn ngọt, nồng độ cồn không thấp, nhưng lại không phát hiện ra, vô cùng thần kỳ, có thể là rượu quả Chà Là, còn có cả vị sữa nữa, cậu uống thử xem, nếu thích khi nào về tớ sẽ mang cho cậu vài chai."
Chất lỏng màu hồng cuốn vào đầu lưỡi, Hạ Diệp cẩn thận nếm thử, để rượu từ từ trôi vào cổ họng, sau đó gật đầu khả quan đánh giá: "Ngọt lại không ngán, có mùi thơm của sữa, quả thực là không cảm nhận được vị cồn, khi uống vào giống với mấy loại rượu trái cây nồng độ thấp." Cô nói xong lại ngẩng đầu đổ nốt chỗ còn lại vào miệng, mùi vị thực sự không tệ.
Hạ Diệp uống tương đối nhiều đồ uống cùng rượu, cô vẫn chưa vào nhà vệ sinh, lúc này bụng dưới có chút khó chịu, nên dựng cô gái đang tựa trên vai mình dậy, nói: "Tớ vào nhà vệ sinh một lát."
Hạ Diệp mơ màng lắc đầu, cảm giác có chút choáng váng, bụng dưới như có ngọn lửa bốc lên, cả người nóng bừng khó chịu, cô không hề hay biết, đây mới chỉ là bắt đầu, cảm giác khó chịu lát nữa sẽ ập tới.
Người đàn ông ở một góc, mắt nhìn chằm chằm về phía này, thấy cô đứng dậy liền lập tức theo sau.
Hà Minh Thịnh rót nốt ngụm rượu cuối cùng vào miệng, ừng ực nuốt xuống bụng, sau đó nhìn ngó xung quanh, Kiều Triết đã bị Lâm Nghị gọi xuống lầu lấy pháo hoa, vẫn chưa trở lại.
Ánh mắt trở lại vị trí của Hạ Diệp, thấy cô đang loạng choạng bước từng bước, như thể đã rất say, không hiểu vì sao anh ta lại đứng dậy đi theo cô.
Với sự trợ giúp của vách tường, Hạ Diệp loạng choạng bước trên hành lang, trong lòng vô cùng trống rỗng, bên dưới cảm giác hơi lạ, có chút ngứa ngáy, cô nghĩ là do mình uống quá nhiều lại nhịn tiểu quá lâu..
Vì cửa một căn phòng ngủ không khép, trọng tâm của Hạ Diệp đột nhiên mất ổn định, khiến cô ngã nhào vào bên trong, đồng thời phát ra tiếng kêu "Á", để lộ đôi chân đi giày cao gót bên ngoài cửa.
Hà Minh Thịnh đi theo phía sau, khoảng cách có hơi xa, anh ta nheo mắt nhìn tới chỗ Hạ Diệp, thấy cô bị ngã, tinh thần đột nhiên trở nên căng thẳng, anh ta vừa định đi qua, lại phát hiện một người đàn ông đã tới đó trước mình, đợt chút, không đúng, anh ta mơ màng lắc lắc đầu, sau đó lại phát hiện cặp mắt cá chân trắng nõn ấy đã biến mất khỏi tầm mắt.
Dưới sự thúc giục của sự tò mò, Hà Minh Thịnh sải bước nhanh qua đó, cánh cửa đã bị khóa, anh ta thử gõ vài lần nhưng không có ai đáp lại, sắc mặt lập tức trở nên nghiêm trọng, cơn say cũng tỉnh táo vài phần.
Trên mặt đất trải một tấm thảm mềm mại, nên Hạ Diệp không cảm thấy đau sau cú ngã, cô định tự mình đỡ khung cửa đứng dậy, nhưng người phía sau đã đỡ lấy cánh tay, kéo cô lên.
Hạ Diệp tiến lên một bước, giữ khoảng cách thích hợp với đối phương rồi ngẩng đầu nói cảm ơn, người đàn ông trước mặt vô cùng quen mắt, hình như là người vừa rồi đưa rượu cho cô, chắc hẳn là bạn của Lâm Nghị.
Sau đó Hạ Diệp thấy người đàn ông bước tới, xoay tay đóng cửa phòng lại.
Cô cau mày, rượu làm tê liệt đại não, khiến phản ứng chậm đi nửa nhịp, khi vừa mới nhận thức lại thì đã bị người đàn ông trước mặt bế lên giường.
Cô nghi ngờ nhìn người đàn ông đang đứng nhìn mình chằm chằm từ trên cao, vừa định vùng dậy tra hỏi thì lại bị đối phương đè xuống.
"Anh làm gì thế?" Cô đẩy bàn tay đang vươn tới của anh ta, một bên ngực mềm mại bị anh ta nắm lấy có chút đau đớn.
Hạ Diệp nhấc chân đá vào đối phương, dây áo trượt xuống để lộ ra nửa vòng ngực, tóc tai rối bù sau đầu, cơ thể mềm nhũn, nóng bừng, cơ bản là chẳng còn chút sức lực nào cả, cả miệng bị bịt kín, tiếng hét bị chặn lại trong cổ họng, cô rơi vào nỗi tuyệt vọng cùng cực, đôi mắt long lanh ngập tràn nỗi kinh sợ.
Đầu ngón tay của Hà Tụng khẽ run lên, không phải anh ta không biết bản thân mình đang làm gì, đột nhiên bên ngoài có tiếng gõ cửa, anh ta lại càng đẩy nhanh động tác của mình, nhưng bởi vì các ngón tay đang run rẩy, nên khiến khóa quần bị mắc kẹt.
Trên trán người đàn ông đổ đầy mồ hôi, cuối cùng cũng kéo được khóa quần xuống, anh ta thở phào một hơi, đang định lôi phân thân của mình ra lại nghe thấy tiếng lạch cạch mở cửa bên ngoài.
← Ch. 087 | Ch. 089 → |