Vay nóng Homecredit

Truyện:Bác Sĩ Cầm Thú - Chương 09

Bác Sĩ Cầm Thú
Trọn bộ 68 chương
Chương 09
Song Hành Từ Lên Núi Xuống Thôn
0.00
(0 votes)


Chương (1-68)

Siêu sale Shopee


Chỉ cần có người nguyện ý đi, đừng nói một điều kiện chứ bao nhiêu điều kiện trong phạm vi có thể Trương Vi Đống đều tận lực thỏa mãn!

"Được, địa phương này khá xa, thời gian có rất vội, tiểu Bình cậu có yêu cầu gì nói đi!"

Niếp Duy Bình chậm rãi gợi lên khóe môi: "Tôi nếu chỉ một người thì rất nhiều chuyện không tiện, cũng dùng không quen người bên ngoài...... Hộ lý nhỏ kia tay chân nhanh nhẹ, sức khỏe rất tốt, cho cô ấy theo tôi cùng đi!"

Lưu Mân không chút nghĩ ngợi liền phản đối: "Không được! Na Na vừa tới không bao lâu, rất nhiều chuyện còn không hiểu, huống chi cô ấy cho tới bây giờ đều không cùng bác sĩ Niếp tham gia giải phẫu......"

"Cô ấy đã thực tập hơn một năm, ở tổng viện nhận hơn một tháng huấn luyện, còn liên tục thay đổi được nửa năm." Niếp Duy Bình khóe môi trào phúng nhếch lên, không chút khách khí phản bác nói, "Nếu bởi vì cô ấy vừa tới, phòng hộ lý có cô ấy hay không có cô ấy đều không có vẫn đề gì, cho nên tôi mới chỉ định cô ấy!"

Lưu Mân rất rõ ràng ánh mắt Niếp Duy Bình nhỏ nhen đến mức vào, nếu đã để ý đến thì sẽ tất báo, liền ép buộc người khác mà không chút nào nương tay, cô như thế nào yên tâm đem tiểu bạch thỏ như Na Na đưa vào miệng sói đâu?

Lưu Mân vừa muốn tiếp tục đấu tranh, đã bị Trương Vi Đống bàn tay to vung lên đánh gãy.

"Đừng cãi nhau, hai người tranh đến tranh đi cũng vô dụng, hỏi ý kiến của cô gái nhỏ này một chút đi!"

Na Na vẻ mặt mờ mịt, nhìn chủ nhiệm, nhìn y tá trưởng, lại nhìn bác sĩ Niếp, không rõ vì sao chủ đề lại chuyển sang mình.

Trương Vi Đống hòa ái cười cười, ân cần dụ dỗ Na Na nói: "Cô bé à, bác sĩ Niếp thực coi trọng năng lực của cháu, muốn cháu cùng hắn đi bệnh viện cấp dưới làm giải phẫu...... Làm nghề y chữa bệnh thôi mà, vốn là chức trách của chúng ta, cho nên đi cũng không có việc gì, trong viện đơn giản cũng chỉ là được vài ba cái miệng khen ngợi, thời điểm bình xét chức danh, cấp bậc thì có hơn vài phần! Thế nào, cháu có nguyện ý đi hay không?"

Na Na không rõ ràng lắm vấn đề này, còn tưởng rằng là hoạt động chữa bệnh cứu trợ, lại nghe đến chủ nhiệm nói có lợi cho bình xét chức danh, cấp bậc tương lai liền gật đầu, nhiệt huyết sôi trào nắm tay đáp ứng: "Chủ nhiệm, cháu đi!"

Lưu Mân thở dài, con bé này ngốc nghếch như vậy, rốt cuộc là làm như thế nào trà trộn được vào tổng viện?

Trương Vi Đống cười đến thành một đường chỉ: "Cô gái nhỏ tuổi không lớn, mà nhiệt huyết cùng tâm địa thật rất khó có được! Không sai, không sai, làm việc thật tốt, về sau tiền đồ vô lượng(có tương lai)!"

Lưu Mân trong lòng thầm mắng, tiền đồ vô lượng cái rắm!

Chống đỡ đã muốn chết mới có thể làm trưởng hộ lý, bằng không cả đời đều chỉ là hộ lý nhỏ nhoi vì bệnh nhân mà chạy chân!

Trương Vi Đống thật sự là đứng nói chuyện không thắt lưng đau(nói dối mà không đổi sắc), tuổi đã nhiều còn lừa dối cô gái nhỏ người ta, thật không biết xấu hổ!

Na Na bị Trương Vi Đống nói hai ba câu khoa trương mà có chút lâng lâng, khuôn mặt nhỏ nhắn đỏ bừng, mang chút ngượng ngùng nói: "Trương chủ nhiệm ngài quá khen...... Đây vốn chính là việc cháu phải làm!"

Lời này nói làm cho Niếp Duy Bình suy nghĩ không thôi, ngón trỏ gõ gõ mặt bàn, không kiên nhẫn mở miệng nói: "Được rồi, liền định như vậy? Thời gian không còn sớm, kiểm tra phòng xong còn có giải phẫu!"

La Hưng Lập đã sớm không kiên nhẫn, lập tức đứng lên cầm bệnh án đi ra ngoài: "Đi nhanh đi! Một chút việc nhỏ thôi mà cũng lâu như vậy, mấy người bên gây mê lại oán giận!"

La Hưng Lập vừa đi, trong văn phòng bác sĩ cùng hộ lý cũng đều tan.

Lưu Mân bình tĩnh đem Na Na túm đi, đến tận phòng thuốc, mở cửa rồi đóng lại ngay, xoa thắt lưng bắt đầu giáo huấn cô.

Na Na hai đầu gối khép lại, hai tay đặt ở trên đùi, thành thành thật thật ngồi ở trên ghế nhỏ nghe huấn.

Lưu Mân nhìn cái bộ dáng vô tội vô hại của cô liền tức khí đến muốn đánh cho tỉnh ra, nhưng đối mặt với cặp mắt tròn tròn ngập nước tràn đầy lo sợ nghi hoặc, muốn căng cổ họng nghiêm khắc răn dạy liền nói không nên lời.

Lưu Mân không có cách nào đành thở dài, chỉ tiếc rèn sắt không thành thép vỗ vỗ lưng cô: "Na na, em như thế nào lại không có điểm thông minh a? Trương chủ nhiệm thuận miệng nói hai câu lời hay liền đem em lừa đến không phân biệt đông tây nam bắc, em mà ở bên ngoài bị khi dễ, xem ai còn có thể làm chỗ dựa cho em!"

Na Na sắc mặt đỏ lên, thanh âm nho nhỏ nói: "Thực xin lỗi, em không nghĩ nhiều như vậy...... Bac sĩ Niếp có ý tốt tham dự chữa bệnh cứu trợ, em có thể giúp đỡ liền tự nhiên sẽ hết sức hỗ trợ......"

Na Na không biết mình làm sai chỗ nào, nhưng mà cô theo thói quen suy nghĩ lúc nhỏ, cô tin tưởng Lưu y tá trưởng là thật tâm quan tâm cô, mặc dù thái độ nghiêm khắc cũng là vì muốn tốt cho mình, cho nên dù cô không hiểu Lưu Mân là vì sợ cô nhận lời cùng bác sĩ Niếp đi bệnh viện cấp dưới sẽ ăn khổ, nhưng cô cũng vẫn như cũ thập phần nhu thuận nhận sai.

Lưu Mân tựa vào trên bàn, bất đắc dĩ lắc lắc đầu nói: "Na na, em tâm địa rất tốt, vui vẻ giúp người việc này không có gì không đúng...... Nhưng là em không thể nói cái gì cũng đều tin! Bệnh viện định kỳ tổ chức hoạt động lên núi xuống thôn, nửa dụ dỗ nửa bắt buộc để cho mọi người đi bệnh viện cấp dưới giúp đỡ, nhưng vẫn như cũ không ai nguyện ý đi đều là có ngọn nghành, có thể trốn đều trốn, em có biết là vì cái gì? Không phải đơn vị dưới điều kiện gian khổ, kỳ thật đầu năm nay, cho dù là trạm y tế đều có năng lực có còn bao nhiêu nghèo khổ đâu? Tham dự hoạt động nghĩa vụ không những được chi phí du lịch, có lương nghỉ ngơi hai ngày, còn có thể kiếm tốt ở vị trí hàng đầu...... Nhưng vì cái gì vẫn không có người nguyện ý đi?"

Na Na hoang mang lắc lắc đầu.

Lưu Mân lộ ra một nụ cười ame đạm, đối với thế sự nóng lạnh đầy trào phúng, còn có điểm cảm than tình người ấm lạnh tang thương.

"Bởi vì các cuộc giải phẫu này phần lớn xác xuất thành công rất thấp, hơn nữa thiết bị giải phẫu không đồng đều, không đạt được thao tác vô trùng nghiêm khắc...... Tính phiêu lưu quá lớn, bác sĩ phải gánh vác trách nhiệm quá nặng, một khi xảy ra sự cố, có khả năng sẽ gặp phải người nhà bệnh nhân vô lý dây dưa!"

Na Na muốn nói lại thôi, nhỏ giọng nói: "Nhưng không thể biết rõ có bệnh nhân cần giúp, còn thấy chết mà không cứu a?"

Lưu Mân nghe xong lời này, ánh mắt phức tạp nhìn nhìn nàng, trầm mặc hồi lâu mới chậm rãi mở miệng nói: "Em thấy đó, mạng người quan trọng, không thể thấy chết mà không cứu...... Cho nên em xem, bác sĩ Niếp không phải sẽ đi sao!"

Lưu Mân rất muốn nói cho cô, bác sĩ không phải thần, ốc còn không mang nổi mình ốc làm sao quản sinh tử của người khác? Bọn họ cũng chỉ là người bình thường, cũng đều có tư tâm, vì chính mình, bo bo giữ mình đều là chuyện thường.

Nhưng là đối mặt với ánh mắt trong thuần không nhiễm bụi bẩn, Lưu Mân đột nhiên nói không ra chuyện tàn nhẫn như thế.

Bởi vì...... Một tấm lòng sạch sẽ như đứa trẻ lúc ban sơ như vậy, mà dùng sự thật đen tối làm ô nhiễm, mặc dù đây là quá trình phải trải qua cũng không thể nhẫn tâm tự tay phá hủy sự tinh thuần đó.

Lưu Mân làm không được, chỉ cần nghĩ người trong sáng như vậy không còn vẻ thiên chân(trong sáng ko dính bụi trần) nữa, nội tâm sẽ tràn ngập ác cảm tội lỗi.

Na Na nghĩ đến Niếp Duy Bình, biểu tình lộ ra giật mình, mặt mày vui vẻ cười rộ lên: "Y tá trưởng chị đừng lo lắng! Bác sĩ Niếp không phải người xấu, trước là có hiểu lầm nhỏ, nhưng là chúng em đã giải hòa! Em biết chị là sợ em cùng hắn ở chung không tốt, mới có thể quan tâm mà bị loạn, trách em tùy tiện đồng ý cùng hắn đồng hành...... Chị cứ yên tâm, bác sĩ Niếp nếu có điểm không được thoải mái cứ theo hắn một chút sẽ không việc gì!"

Lưu Mân đột nhiên cảm thấy chính mình bỏ xuống một tảng đá lớn, buổi sáng cô đem cô ngốc này một mình gọi đi ra ngoài, tìm mọi cách dặn dò thật là một chuyện ngốc nghếch.

Nha đầu kia thần kinh thô giống như đùi, suốt ngày vui vẻ, Niếp Duy Bình kia lời nói ác độc có thể so với a xít ăn mòn, có thể hại chết người mà cô ngốc này vẫn còn có thể cười ngây ngô a, thế nào còn phiền người khác lo lắng?

Na Na nhìn Lưu Mân biểu tình phức tạp trầm mặc không nói, còn tưởng rằng cô ấy không tin, liền thề son sắt: "Thật sự, chúng em đã giải hòa! Về sau em theo hắn tuyệt đối sẽ không tái giận dỗi!"

Lưu Mân tâm tình khó chịu gật đầu, thiên ngôn vạn ngữ cuối cùng chỉ hóa thành một chữ: "Ngoan -"

Na Na cười tủm tỉm đứng lên: "Chúng ta đi ra ngoài công tác đi, phỏng chừng kiểm tra phòng đã xong, lời dặn mới của bác sĩ lập tức có thể làm, em đi trước chuẩn bị!"

Lưu Mân phiền muộn thở dài, đi ra cửa cùng cô cùng đi ra ngoài

Tuy nói Na Na ở thâm sơn rừng già thực tập một năm, nhưng hiện tại với tư cách là đại diện của hộ lý tổng viện, lên núi xuống thôn tiến hành chữa bệnh trợ giúp vẫn là lần đầu, có điểm hưng phấn đồng thời cũng có nhiều điểm tự hào.

Tuy rằng là chỉ là người hầu râu ria, nhưng tốt xấu gì cũng là người từ tổng viện đến!

Na Na cùng Niếp Duy Bình là bệnh viện đặc biệt chuyển đến, viện trưởng bệnh viện huyện cùng chủ nhiệm khoa ngoại đã dẫn dắt mười mấy người đứng chờ ở cửa lớn từ lâu.

Na Na dẫn đầu nhảy xuống xe, lập tức bị khí thế này làm cho hoảng sợ, thụ sủng nhược kinh (được sủng mà sợ) bắt tay chào hỏi mỗi người, sau đó thấy bác sĩ Niếp tùy ý theo xuống, khuôn mặt lạnh lùng lộ vẻ xa cách mỉm cười, đối với ánh mắt mọi người tùy ý vuốt cằm, thần sắc đạm mạc đứng ở một bên, toàn thân tản mát ra muốn sống chớ lại gần.

Viện trưởng cười tiến lên, nghĩ cùng vị anh tài nổi bật khoa ngoại khách sáo một phen, còn chưa có há mồm đã bị Niếp Duy Bình đánh gãy.

"Thời gian không có nhiều, trước tiên là nói về tình hình cụ thể của bệnh nhân đi."

Viện trưởng trên mặt tươi cười có điểm cứng ngắc, ngoắc tay ý bảo một người phía sau tiến lên, giới thiệu: "Đây là bác sĩ chính của bệnh nhân, Lô chủ nhiệm."

Niếp Duy Bình gật gật đầu: "Xin chào, phiền anh trước tiên là nói về tình trạng hiện tại của bệnh nhân."

Lô chủ nhiệm trên mũi có cặp kính rất dày, tóc thưa thớt, hai bên tóc thái dương xám trắng, khẩu âm nặng tiếng địa phương nói: "Tình huống bệnh nhân có vẻ ổn định, kiểm tra trước khi phẫu thuật đều tốt, phim X-quang cho thấy có hai động mạch bị phình......"

Niếp Duy Bình nghe xong, nhíu mày hỏi: "Bệnh nhân bao nhiêu tuổi? Bệnh sử, loại thuốc mẫn cảm như thế nào?"

Lô chủ nhiệm làm sao nhớ rõ mấy thứ này, ấp úng nói "Bệnh nhân chắc hơn năm mươi tuổi, bệnh sử không gây trở ngại nhiều lắm...... Hẳn là không có gì bị phane ứng với thuốc? Lúc trước không biết kiểm tra sức khỏe như thế nào, không có bệnh sử cao huyết áp...... À, đúng rồi, bệnh nhân tên là Vương Thuật......"

"Tên không cần phải nói, nói cho tôi biết bệnh nhân là được." Niếp Duy Bình có điểm đau đầu, "Không rõ tình trạng mẫn cảm thuốc như thế nào sao? Quên đi, hiện tại đến phòng bệnh, đem bệnh án cho tôi xem!"

Lô chủ nhiệm không ngừng gật đầu, lại bị viện trưởng đẩy một phen.

Viện trưởng ánh mắt lườm hắn, quay sang cười ha ha với Niếp Duy Bình nói: "Không vội không vội, bác sĩ Niếp đường xa mà đến, bây giờ đã là giữa trưa, chúng ta trước cùng nhau ăn một bữa cơm, nghỉ ngơi một chút, buổi chiều lại đi xem bệnh nhân......"

Niếp Duy Bình dừng lại cước bộ, lạnh lùng nhìn hắn, mắt kính phản xạ ra ánh sáng lạnh cực điểm, ngữ khí mang theo trào phúng hỏi: "Nếu Lô chủ nhiệm không nói sai, bệnh nhân trong đầu có hai động mạch phình đúng hay không? Ông hẳn là biết hai động mạch phình này tùy thời có thể có khả năng bị vỡ đi! Bệnh nhân trong óc đang có hai quả bom sẵn sàng phát nổ...... Ông còn có tâm tư muốn đưa tôi đi công khai làm chuyện hủ bại?"

Viện trưởng bị lời nói không khách khí nàylàm cho mặt đỏ tai hồng, ông cũng chỉ là dựa theo qui tắc làm việc bất thành trong nước, cấp trên cho người tới, đương nhiên phải bày ra chút trò "Đón gió tẩy trần".

Một chút ý tốt đã không được cảm kích, còn bị châm chọc khiêu khích một phen...... Viện trưởng nói như thế nào cũng coi như có chút uy quyền, đây là bệnh viện lớn nhất ở thị trấn nhỏ này, đã quen xứng vương xưng bá từ lâu, thình lình bị người ta tặng cho một cái tát, trong lòng liền sinh khí.

Bất quá những người ở vị trí cao đã lâu thường quen làm bộ làm tịch, mặc kệ mất hứng rất nhiều, vẫn như cũ cười đến sáng lạn làm như chịu tội nói: "Đúng đúng đúng, bác sĩ Niếp vừa nói tôi mới ý thức được, động mạch phình tùy thời sẽ có khả năng nguy hiểm tính mệnh, một lát cũng không thể chậm trễ...... Bác sĩ Niếp không chỉ có y thuật cao minh, y đức lại cao thượng, thật sự là làm cho chúng ta bội phục...... Trị bệnh cứu người quan trọng nhất, bệnh nhân khỏe mạnh mới là chuyện quan trọng!"

Niếp Duy Bình trong lòng thực không kiên nhẫn đối với loại hư tình giả ý xã giao này, miệng lại sẽ không lưu tình, khinh miệt tà nghễ liếc mắt nhìn ông ta một cái, tiếp tục châm chọc nói: "Còn phải nhờ tôi nhắc nhở mới ý thức được? Thần kinh của ông cũng thật đủ khỏe mạnh, cũng đúng, nhìn cái bụng bia rất tròn kia của ông...... Cũng may vóc dáng ông vừa đủ, bằng không tuyến thần kinh quá dài truyền về càng lâu, phản ứng chẳng phải là càng chậm?"

Na Na đầu cúi thật thấp, cằm đều đã muốn chạm đến trước ngực, gắt gao cắn chặt răng ngăn không phì cười, sợ chính mình không kềm chế lại cười ra tiếng.

Niếp Duy Bình lời nói ác độc, người bình thường làm sao chịu được, viện trưởng thầm hận chính mình lại cùng hắn khách khí, sắc mặt xanh trắng bại trận, tìm cái cớ bỏ chạy, quyết định trước khi ôn thần rời đi liền kiên quyết tránh mặt!

Viện trưởng vừa đi, còn lại chỉ có Lô chủ nhiệm không hay ho, cảm thấy sau gáy lạnh toát, tất cả đều là mồ hôi lạnh, ánh mặt trời chiếu xuống mà không thấy ấm áp.

Na Na có chút đồng tình nhìn bóng dáng Lô chủ nhiệm run rẩy, mặc kệ không lên tiếng đi bên người Niếp Duy Bình.

Niếp Duy Bình khi công tác luôn luôn mạnh mẽ vang dội, huống chi bác sĩ vốn chính là luôn cùng tử thần phân cao thấp(chiến đấu với tử thần), sớm một chút thời gian, có thể nhiều thêm một phần cơ hội sống, cho nên hắn mới có thể ở ngay từ đầu liền nói lời nói lạnh nhạt, đem xã giao không cần thiết lưu loát ngăn cản lại, đỡ phải hao hết võ mồm đi từ chối.

Tình trang thân thể bệnh nhân kém hơn so với trong tưởng tượng, bởi vì điều kiện kinh tế không được tốt lắm, cũng không có ý thức định kỳ kiểm tra sức khoẻ, bình thường choáng váng, đau đầu sẽ uống thuốc đối phó, thẳng đến khi động mạch phình quá lớn, đè lên thần kinh thị giác mới khiến cho bệnh nhân để ý.

Niếp Duy Bình thay áo blue, kiểm tra phản xạ đồng tử bệnh nhân, lại hỏi một chút vấn đề, cẩn thận nghiên cứu bệnh án, mới định ra phương án giải phẫu.

Động mạch phình khá lớn, có nghĩa thành đoạn mạch phình sẽ rất mỏng, có khả năng trong quá trình giải phẫu sẽ bị vỡ, Niếp Duy Bình thực thận trọng, xem xét tập trung mọi khả năng xảy ra khi phẫu thuật cùng Lô chủ nhiệm thảo luận.

Niếp Duy Bình định thời gian phẫu thuật vào sáng ngày mai, sau khi xác định rõ mọi chi tiết thì đã đến ba giờ chiều.

Niếp Duy Bình cáo từ ra về, Lô chủ nhiệm rất bội phục tài học cùng phẩm đức của hắn, sau khi xong việc thành tâm muốn mời hắn ăn bữa cơm rau dưa, lại nghĩ tới chuyện viện trưởng, nói quanh co hồi lâu cũng không dám mở mồm việc kia.

Niếp Duy Bình đi bộ ra cửa viện, liếc mắt một cái liền nhìn thấy con thỏ nhỏ đang ngồi dưới tàng cây, bị ánh mặt trời hun đến khuôn mặt nhỏ nhắn phiếm hồng, chống đầu buồn ngủ.

Niếp Duy Bình trong lòng khó chịu, từ lúc đến hắn ngay cả một ngụm nước cũng chưa uống, con thỏ nhỏ lại dám nhàm chán dưới ánh mặt trời ngủ gật!

Niếp Duy Bình đi qua đi, không khách khí đẩy mạnh đầu cô một cái, khí lực lớn khiến cô thiếu chút nữa ngã sấp xuống, trừng đôi mắt đen lúng liếng, cực kỳ giống như con vật nhỏ bị kinh sợ.

Niếp Duy Bình cảm thấy hết giận, khóe miệng gợi lên khiêu khích, động tác tiêu sái ngồi xuống, chờ con thỏ nhỏ phát hỏa.

Na Na chậm rãi hé miệng, càng mở càng lớn...... Sau đó ngáp một cái, ánh mắt ngập nước nổi lên sương mù, càng có vẻ ngoan ngoãn mềm mại.

Na Na một chút cũng không có ý thức mình bị người ta thô bạo gọi tỉnh, lơ đễnh xoa nhẹ sau đầu, cởi cái túi nhựa trên bàn, lấy từ bên trong ra một chiếc cà men nhựa bọc kĩ trong chiếc khăn sạch sẽ, tự nhiên đưa tới trước mặt hắn nói: "Tôi mua cho anh mua phần cặp lồng đựng cơm, a, chắc hương vị vẫn còn tốt đi, ra ngoài tìm chỗ nào gần ăn đi...... Hoàn hảo, vẫn còn ấm!"

Niếp Duy Bình ngẩn người, ánh mắt phức tạp nhìn chằm chằm cà men nhựa duy nhất, một lời cũng không nói.

Na Na nghĩ nghĩ tự mình đa tình mà nói: "Tôi đã ăn rồi, đây là mua cho anh, yên tâm ăn đi!"

Niếp Duy Bình khinh bỉ trừng mắt nhìn cô một cái, ai quản cô có ăn hay không ăn a, con thỏ nhỏ!

Na Na bị hắn ánh mắt hung ác trừng liền co rụt lại, động tác như hiến vật quí mở cà men ra, lấy lòng cười khuyên nhủ: "Nơi này cũng không có gì ăn ngon nhưng đồ ăn nhìn còn có vẻ sạch sẽ, trước ăn cho đầy bụng, buổi tối sẽ tìm tiệm cơm nào đó ăn một chút!"

Niếp Duy Bình không được tự nhiên cây đôi đũa duy nhất, vẻ mặt chán ghét bới bới cà men, mặt không chút thay đổi mà ăn.

Na Na nhất thời nhẹ nhàng thở ra, cười tủm tỉm mở chai nước đưa cho hắn.

Đồ ăn đầy mỡ lại quá nhạt, nhưng mà quá đói bụng lâu như vậy, khó chịu như Niếp Duy Bình cũng có thể miễn cưỡng nuốt xuống.

Niếp Duy Bình vừa ăn vừa nghĩ, con thỏ nhỏ coi như có điểm tốt, cũng biết để phần cơm cho hắn, hắn đành tiện tay hạ thủ lưu tình(ra tay không tuyệt tình)...... Giảm ép buộc cô một chút đi!


Chiến Giới 4D
Phiên bản dành cho Android tại đây!
Chương (1-68)