← Ch.01 | Ch.03 → |
Bước chân người đàn ông rời đi không nhanh không chậm, giống như bình thường.
Lúc anh ngồi trên sô pha, vẻ mặt thản nhiên như cũ, dường như sự việc hỗn loạn vừa rồi chưa hề xảy ra.
Tô Linh chớp chớp mắt, vươn tay muốn buộc lại dây áo sau lưng, nhưng phát hiện như vậy thực sự có chút không tiện.
Mà đúng lúc này, có người đi ra phía sau cô, cúi người xuống, một giọng nữ nhẹ nhàng vang lên: "Cần tôi hỗ trợ không?"
Tô Linh quay đầu.
Đứng phía sau quả nhiên là một người phụ nữ, chính là người vừa rồi nói người đàn ông kia toàn thân mang theo mùi máu tươi. Trên mặt người phụ nữ trang điểm tỉ mỉ, nhìn qua quyến rũ động lòng người, phong tình vạn chủng.
Tô Linh không có cự tuyệt ý tốt, cô mím môi cười nhẹ, đem mái tóc dài vén qua một bên, nhẹ nhàng nói: "Cảm ơn."
Người phụ nữ một bên giúp Tô Linh buộc lại sợi dây, một bên cười đáp lời: "Cô cũng thật may mắn, có lẽ là người đàn ông kia đột nhiên tốt bụng, ra mặt thay cô giải quyết phiền toái. Lần sau nếu còn gặp loại người như thế, cô nên hùa theo hai câu, bớt phiền toái."
Tô Linh giương mắt, cười cười, đối với lời nói của người phụ nữ từ chối cho ý kiến.
Tô Linh lãnh đạm hỏi câu: "Cô có biết người đàn ông vừa mới giúp tôi tên gì không?"
"Phú thương trước kia tôi quen có đề cập qua thân phận của người này, ngược lại cũng không biết anh ta rốt cuộc gọi là gì." Người phụ nữ buộc xong, vỗ vỗ bả vai Tô Linh, sau đó cau mày suy tư một chút, nói, "Nhưng mà, trong bữa tiệc, tôi nghe thấy có người gọi tên anh ta."
Tô Linh hỏi: "Anh ta là?"
Người phụ nữ một bên cau mày nhớ lại, chầm chậm nói: "Thẩm Tử Kiêu." Thẩm Tử Kiêu?
Tô Linh thầm nói lại một lần trong lòng, lông mày hơi hơi giật giật. Một cái tên rất hay.
Người phụ nữ nhìn ra Tô Linh có hứng thú với người đàn ông ấy, cười vươn tay, vỗ nhẹ lưng cô, sau đó nhíu mày, ngữ khí mang theo vài phần trêu đùa: "Tôi khuyên cô đừng trêu chọc anh ta, người như thế này so với mấy vị công tử còn khó hầu hạ hơn."
"Tâm trạng anh ta có vẻ tốt, có thể ra tay thay cô giải quyết phiền toái." Người phụ nữ nói đến đây, vươn tay xoa xoa cằm, cười khẽ một tiếng, ngữ điệu trầm xuống, chầm chậm nói, "Tâm tình không tốt, có thể đem cô đang sống đùa cho đến chết."
"Hả?"
Tô Linh không chút để ý chống cằm, nhấc mí mắt, hàng mi như cánh bướm run run, ánh mắt không có gì cảm xúc, giọng điệu cũng có vẻ bình tĩnh: "Nghe có vẻ rất lạnh lùng."
Hứng thú được khơi dậy không có gì có thể ngăn lại.
Ví dụ như, theo góc độ này, Tô Linh có thể nhìn thấy rõ góc hàm của rất sâu của Thẩm Tử Kiêu, cùng với yết hầu khẽ chuyển động.
Ngón tay cầm ly của anh khớp xương rõ ràng, khi nắm chặt nhìn càng có lực.
Là một người học hội họa, Tô Linh từ trước đến nay cảm thấy được khả năng thưởng thức mỹ thuật của mình cũng không tệ.
Thẩm Tử Kiêu hoàn toàn phù hợp với tiêu chuẩn thẩm mỹ của mình. Làm một tác giả vẽ manhua, Thẩm Tử Kiêu....
Chính là tài liệu sống hoàn mỹ về nam chính trong truyện manhua!
Sô pha đầu bên kia, nhóm hoa hoa công tử vốn đang nằm, sau khi trận náo loạn qua đi, một đám đều ngồi dậy, hiện tại đang ở đó nói chuyện trêu chọc.
"Đủ lạnh lùng nha người anh em, ai, ngày nào đó dạy tôi mấy chiêu, hiện tại phụ nữ đều thích mẫu hình này, tôi ở trước mặt họ biểu hiện vài chiêu, chẳng lẽ còn thiếu bạn gái?"
"Cậu cũng thật đủ tàn nhẫn, tôi ở xa nhìn thấy, cũng cảm thấy đau hộ người ta."
"Nhưng mà có vấn đề gì không? Tôi vừa mới nhìn người nọ, hình như là phó tổng giám đốc Trương, không phải gần đây đang cùng Trần thiếu gia bàn chuyện làm ăn sao. "
Cuối cùng người nọ vừa nói xong, trên bàn nhất thời lặng ngắt như tờ, vừa mới rồi còn có mấy người đang phụ họa, nhất thời ngậm miệng, từ trên bàn bưng lên một chén rượu, ra vẻ chính mình mới vừa rồi một câu cũng chưa nói.
Trần thiếu gia lười biếng bắt chéo chân, dựa vào sô pha, tay phải ôm An Hiểu Chi, đôi mắt hoa đào mang theo nụ cười ngả ngớn, cởi bỏ nút áo đầu tiên, ánh mắt lười biếng khiến ai cũng kinh sợ.
Anh ta từ nãy đến giờ, một câu cũng chưa nói.
Thẩm Tử Kiêu cúi đầu cười một tiếng, thanh âm theo cổ họng phát ra, trầm thấp mà lại có từ tính, trong bầu không khí yên tĩnh này, không hiểu sao lại sinh ra một cảm giác nói không rõ, nặng nề áp lực.
Mấy người bên cạnh nhìn nhau, quyết định vẫn là nịnh nọt Trần thiếu gia, dù sao vẫn còn hơn nịnh nọt Thẩm Tử Kiêu không rõ lai lịch, trước mặt vị Phật lớn nhất ở đây, khẳng định là Trần thiếu gia.
"Anh Kiêu, đây là anh không đúng rồi, những buổi tụ tập này vốn đã hiếm rồi, hơn nữa anh xem xem mấy cô gái tham gia hôm nay, ai mà không muốn bay lên cành cao làm chim phượng hoàng, hà tất phải cố chấp ra tay."
"Ai, nếu là thích người ta, cũng không đến mức gây ra chuyện phiền phức này chứ, mớ hỗn độn này cũng không tốt đâu."
Thẩm Tử Kiêu nghiêng đầu qua, tay cầm ly nâng lên, thân thể hơi nghiêng về hướng phía trước, đem ly rượu đặt lên mặt bàn.
Anh để ly xuống cũng không dùng sức, ly rượu cùng mặt bàn tạo ra âm thanh thanh thúy.
Cho dù nhẹ nhàng đến mấy cũng vang lên một tiếng, nhưng cũng làm cho mấy kẻ đang nói huyên thiên rùng mình một cái, không dám nói tiếp.
Trần thiếu gia đứng dậy, đem chân hạ xuống, đứng lên, hướng về phía Thẩm Tử Kiêu hất cằm, nói: "Cùng tôi đi WC hút điếu thuốc."
Thẩm Tử Kiêu nghe vậy, lười biếng đứng lên, cùng Trần thiếu gia rời đi.
Mấy người vừa rồi lặng ngắt như tờ ngồi trên sô pha, sau khi hai người kia rời đi mới sinh động trở lại.
"Mẹ nó, vừa rồi làm tao sợ muốn chết."
"Vừa rồi là ai ở nơi này lắm miệng, không biết rằng Thẩm Tử Kiêu người này ngay cả chủ tịch Trần cũng không dám sai bảo anh ta, vạn nhất gây họa làm sao bây giờ."
Người mới vừa rồi nói chuyện với Trần thiếu gia bắt chéo chân, vừa ngẩng đầu, đắc ý dào dạt nói: "Sợ cái gì, Thẩm Tử Kiêu nếu là làm việc cho Trần thiếu gia
, vậy Trần thiếu gia sẽ tính cho hắn ta, tao cũng không tin một người lai lịch không rõ ràng có thể lật trời."
"Các người sẽ chờ đi, tao thấy Trần thiếu gia gọi anh ta đi, khẳng định là muốn giáo huấn hắn một chút."
***
Trong toilet.
Thẩm Tử Kiêu vào toilet, người tựa vào bồn rửa tay, mò vào túi áo lý lấy ra một bao thuốc lá, rút ra một điếu, dùng miệng giữ lấy.
Anh khẽ nhíu mày, dùng cái bật lửa châm tàn thuốc. Một đốm lửa đỏ lặng lẽ bốc cháy.
Mà Trần thiếu gia tiến vào toilet, kiểm tra xem toilet có người hay không, sau khi xác định không có một bóng người, cậu ta nhất thời nhẹ nhàng thở ra, lưng vừa rồi căng cứng cũng buông lỏng.
Thẩm Tử Kiêu nhíu mày: "Đừng còng lưng."
Trần thiếu gia bĩu môi, sau đó đứng thẳng sống lưng lên, một bên cài lại cúc áo, một bên mở miệng nói: "Anh như thế nào lại y hệt bố tôi."
Thẩm Tử Kiêu cười một tiếng, ngón trỏ cùng ngón giữa kẹp điếu thuốc, anh nhẹ nhàng nhả khói, giương mắt nói: "Trần Khải, có năng lực thì đừng để tôi giúp cậu giải quyết phiền phức."
Tàn thuốc rơi vào thùng rác.
Trần Khải kêu rên một tiếng, sau đó nói: "May mắn có anh nhìn chằm chằm Tô Linh, vừa mới chơi vui vẻ không chú ý, nếu làm cho anh cô ấy biết em gái nhà mình trong địa bàn của mình bị động tay chân, sẽ lột da tôi cô ấy mất."
Trần Khải lúc bắt đầu buổi tụ tập, liền nhận được một cuộc điện thoại.
Nhìn tên hiển thị trên điện thoại, khiến cho cậu ta không tự chủ được da đầu run lên.
Tô Phó Thần.
Đây không phải là một nhân vật đơn giản, nếu nói nhà họ Trần là con cá lớn ở thành phố B, vậy thì vị trí của Tô Phó Thần ở thành phố C cũng không thể lay động.
Bởi vì Trần Khải cùng Tô Phó Thần tuổi xấp xỉ nhau, cho nên không thể thiếu nhiều lần bị mang ra so sánh.
Hơn nữa trưởng bối hai nhà quen biết nhau, cho nên...
Tô Phó Thần làm con nhà người ta trong truyền thuyết, quả thực là bóng ma thời thơ ấu của Trần Khải.
Tô Phó Thần lần này gọi điện thoại, là vì em gái của mình.
Trần Khải còn nhớ rõ âm thanh lãnh đạm ở đầu bên kia của Tô Phó Thần: "Em gái tôi mấy tháng trước vì mâu thuẫn với người trong nhà, rời nhà đi ra ngoài."
Trần Khải vẻ mặt hỏi chấm.
Trêu đùa gì vậy?
Em của anh liên quan gì đến tôi?
Trần Khải không biết nói gì, trả lời: "Chúc mừng!" Tô Phó Thần: ". "
Trần Khải thậm chí còn nghe thấy tiếng Tô Phó Thần bên kia hít sâu một hơi.
Sau một lúc lâu, Tô Phó Thần nói: "Người của tôi nói, đoạn thời gian trước, nó ký hợp đồng làm việc với công ty của cậu."
Trần Khải: ". "
Cậu ta mệt mỏi quá.
Rốt cuộc là người nào không muốn sống ngay cả em gái của Tô Phó Thần cũng dám ký hợp đồng.
Nhưng rất nhanh, Trần Khải bắt được ý: "Tôi hiểu được, anh yên tâm, tôi sẽ không bạc đãi em ấy."
Tô Phó Thần: "Tôi không phải có ý này." Trần Khải: "Hả?"
Âm thanh của Tô Phó Thần ở đầu bên kia điện thoại, Trần Khải nghe thấy lưng có chút lạnh: "Thỉnh cầu cậu bạc đãi em ấy."
Trần Khải: "?" Hai anh em các người để tôi ở đâu?
Tuy rằng Tô Phó Thần nói như vậy, nhưng Trần Khải đại khái cũng có thể hiểu được, nếu thật là nghĩ muốn gây sức ép cho em gái mình, Tô Phó Thần có ngàn vạn cách, không cần phải thông báo cho mình làm gì.
Kỳ thật cũng chính là, trá hình để mình chiếu cố một chút.
Trần Khải nghĩ trong lòng, phái người tra xét một chút tư liệu về em gái của Tô Phó Thần.
Động tác của trợ lý rất nhanh, mười phút sau đã đem ảnh chụp gửi qua điện thoại của Trần Khải.
Lúc Trần Khải mở ra liền thấy Ai da, một cô gái xinh đẹp nha. Lại nhìn kỹ.
Ai nha, có điểm nhìn quen mắt. Sau đó ngẩng đầu vừa thấy.
...... ?
Người ngồi phía trước kia là ai?
Như thế nào cùng với người trong ảnh giống nhau như đúc?
Cho nên Trần Khải lo lắng cả buổi, sợ ai đó không có mắt tìm Tô Linh trêu chọc.
Nhưng là càng sợ cái gì là cái đó càng đến.
Khi Trần Khải vừa nhìn lên, phát giác ra một người béo đầy mỡ ở trước mặt Tô Linh, trong lòng phát lạnh.
May mắn, Thẩm Tử Kiêu ra tay.
Trần Khải giờ phút này cùng Thẩm Tử Kiêu mặt đối mặt, suy tư một chút, sau đó đến bên cạnh Thẩm Tử Kiêu, thương lượng nói: "Đợi lát nữa đi ra ngoài, anh cho tôi chút mặt mũi, tôi nói tôi hung hăng giáo dục anh một trận, anh có thể hay không không cần phản bác, bằng không tôi lấy không ra được một uy nghiêm!"
Thẩm Tử Kiêu nhíu mày.
Trần Khải nói tiếp: "Tôi muốn cho bọn họ biết! Trần tiểu thiếu gia ta, ngay cả một người hung dữ như vậy cũng dám dạy bảo!"
"Lợi hại nhỉ."
Thẩm Tử Kiêu nở nụ cười, dập tàn thuốc, vứt vào thùng rác, sau đó khoanh tay: "Nhưng tôi từ chối."
Trần Khải rất có cốt khí nói: "Cầu xin anh."
Thẩm Tử Kiêu giương mắt, hỏi câu: "Bao nhiêu tiền?" Trần Khải lập tức nhảy dựng lên: "Như vậy quá tục đi"
Thẩm Tử Kiêu ngáp một cái: "Chuyển khoản hay là tiền mặt?"
Trần Khải tức giận: "Chuyển khoản chuyển khoản chuyển khoản!!! Quỷ hẹp hòi!"
← Ch. 01 | Ch. 03 → |