Vay nóng Homecredit

Truyện:Anh Dám Cầu Hôn Em Dám Cưới - Chương 03

Anh Dám Cầu Hôn Em Dám Cưới
Trọn bộ 11 chương
Chương 03
Kết hôn chớp nhoáng (1)
0.00
(0 votes)


Chương (1-11)

Siêu sale Lazada


Đây là một cái huyện nhỏ của một thành phố cổ kính, không hề có khí thải của xe hơi, không có những dòng người đông đúc, yên tĩnh, êm đềm. Người đi bộ đặt chân trên những con đường đá xanh có từ rất lâu đời, hít thở hương hoa nhài thoang thoảng lan tỏa trong không khí trong lành, tâm trạng vốn vẩn đục cũng bị gột sạch trơn.

Trên căn nhà sàn ở bên dòng sông có ghi một dòng chữ "Qua đêm", xem ra là nhà nghỉ cho khách du lịch. Vào trong hỏi, quả nhiên là vậy.

- Còn phòng không ông chủ? – Chủ nhà là người bản địa, ngoài bốn mươi tuổi, rất nhiệt tình – Còn, còn đúng một phòng!

- Cho chúng tôi thuê đi! – Phương Đường còn chưa kịp mở miệng đã nghe thấy một giọng nữ lảnh lót vang lên ở phía sau. Vừa dứt lời, một đôi nam nữ xuất hiện trước mặt chủ nhà – Đúng là đến sớm không bằng đến đúng lúc. Ông chủ, chúng tôi muốn thuê phòng!

©STE. NT

Phương Đường ngoảnh sang nhìn, người đàn ông không ai khác, chính là bạn trai cũ của cô, Chu Lệ Văn. Chẳng ai nghĩ lại đụng nhau ở đây, thế nên khó tránh khỏi bối rối. Cô gái đi bên cạnh Chu Lệ Văn ăn mặc rất đẹp, đầu đội một chiếc mũ có phong cách Hawaii, trên mặt còn đeo một chiếc kính râm rất lớn. Nhìn thấy sắc mặt của Chu Lệ Văn có vẻ bất thường, cô ta liền cảnh giác nhìn Phương Đường.

Chủ nhà có vẻ khó xử: "Phòng chỉ còn một gian, cô đây đã đến trước, tôi phải hỏi ý của cô ấy đã!"

Cô gái kia chẳng có ý nhượng bộ: "Cô ta đến trước thì có sao? Cô ta đã đặt phòng đâu, chúng tôi là người mở miệng đặt phòng trước, căn phòng này đương nhiên thuộc về chúng tôi. Có đúng không chồng?" Cô gái nọ bám lấy cánh tay Chu Lệ Văn, miệng tía lia cầu cứu.

Chồng ư? Nói như vậy Chu Lệ Văn vì cô gái này mà ruồng bỏ cô? Phương Đường thầm nghĩ.

- San San, chi bằng chúng ta đổi nhà nghỉ khác đi!

- Không! Em muốn ở chỗ này. Ở trong nhà nghỉ này còn có thể ngắm cảnh sông nước. Những nhà khác làm sao ngắm cảnh được! – Cô gái tên San San này có vẻ rất ngang ngược, rất phách lối – Đưa tiền đây, trả tiền thuê phòng cho chủ nhà đi!

Cướp người đàn ông của tôi, giờ còn định cướp phòng của tôi sao? Phương Đường cảm thấy không nuốt nổi cục tức này: "Xin lỗi nhé, căn phòng này tôi thuê rồi! Các người đi nơi khác đi!"

San San la lên: "Dựa vào cái gì? Căn phòng này là chúng tôi đặt trước cơ mà. Cô là người phải đi chỗ khác mới đúng!"

- Tôi đến trước!

- Đến trước thì có quái gì ghê gớm! – Cô gái bắt đầu văng bậy.

Chủ nhà có vẻ khó chịu: "Xin lỗi anh chị, cô gái này đến trước, căn phòng này về lý thuộc về cô ấy. Hai người đi nơi khác xem sao vậy! Những căn nhà dân ở trong huyện chúng tôi cũng rất độc đáo đấy ạ!"

Chủ nhà đã lên tiếng, theo lý mà nói cô gái kia cũng chẳng còn gì để nói, nào ngờ cô ta vẫn nhõng nhẽo: "Chồng ơi, anh thấy không, người khác đang bắt nạt em kìa!"

- Nhà nghỉ này đã hết chỗ rồi, chúng ta đi nơi khác là xong mà! – Chu Lệ Văn muốn mau mau chóng chóng rời khỏi chỗ này.

- Không được, hôm nay em nhất định phải thuê phòng ở đây! – Cô gái vẫn không chịu bỏ qua – Anh không nghĩ cho em thì cũng phải nghĩ cho đứa bé trong bụng chứ. Con muốn ở trong nhà nghỉ này chứ đâu phải em muốn!

- Việc này...

- Việc này cái gì mà việc này, mau thuê căn phòng đó cho em đi! – Trực giác của cô gái này rất nhạy bén, cô ta rõ ràng cảm nhận được rằng Phương Đường và Chu Lệ Văn có quen biết nhau, hơn nữa giữa hai người còn tồn tại một thứ gì đó không thể nói rõ thành lời, vì vậy cô ta mới nôn nóng thể hiện uy quyền của mình trước mặt tình địch.

Chu Lệ Văn khẽ năn nỉ chủ nhà: "Xin lỗi nhé, tôi cũng biết làm như vậy là không được hợp lý. Nhưng ông xem, vợ tôi đang có bầu, không thể đi lại nhiều, cô ấy bây giờ rất mệt, cần một chỗ nghỉ ngơi. Ông có thể phá lệ một lần, giữ lại phòng cho chúng tôi không?"

Đến lúc này, chủ nhà đành phải nói: "Thế này đi, nếu cô gái này chịu nhường phòng lại cho các vị, tôi sẽ không ý kiến gì!"

Quyền quyết định được trao cho Phương Đường. Chu Lệ Văn ngoảnh sang nhìn cô, mấy lần há miệng định nói nhưng không biết mở miệng ra sao.

- Chồng ơi! – Cô gái vẫn đang ra oai – Anh mà còn lôi thôi nữa, em mệt quá là dễ sẩy thai lắm đấy!

Cuối cùng Chu Lệ Văn đành phải ngẩng đầu lên, mặt dày nói: "Phươg Đường, em có thể, có thể..."

- Không thể! – Phương Đường rất bực mình.

- Anh xin em đấy!

- Xin tôi á? Từ lúc quen anh đến giờ, Chu Lệ Văn anh có bao giờ phải cầu xin tôi chưa? Từ xưa đến nay anh lúc nào cũng ngạo nghễ ở trên cao, bất cần mọi thứ. Thế mà hôm nay vì một căn phòng mà phải xuống nước cầu xin tôi à? Tôi không gánh nổi đâu! – Phương Đường thấy lòng mình xót xa như bị xát muối.

Cuối cùng cô gái tên San San kia cũng hiểu ra Phương Đường là ai, nhưng cô ta cũng chẳng chịu kém cạnh, mức độ "cạnh tranh" của cả hai cũng tăng cấp dần.

- Này bà cô nhăn nheo, chớ có ở đó mà liếc mắt đưa tình với chồng tôi, chị còn định quyến rũ anh ấy nữa sao?

Đúng là vừa ăn cắp vừa la làng. Phương Đường trừng mắt nhìn cô ta: "Ai là bà cô nhăn nheo hả?"

- Là chị đấy! Chị nhìn lại mình đi, gọi là bà cô nhăn nheo đã là tử tế lắm rồi, không khéo cả đời này chẳng có ai nhòm ngó, ế sưng ế sỉa lên rồi. Haizzz, hồi đầu tôi không hiểu tại sao Chu Lệ Văn lại theo tôi mà bỏ chị, giờ thì tôi hiểu rồi. Tôi mà là đàn ông tôi cũng sẽ đá chị thôi. Ai lại chịu sống cả đời với đứa con gái xấu như ma thế này! – Mồm miệng đàn bà thật độc địa, câu nào câu nấy sắc như dao.

- Cô... – Phương Đường tứ đến nghẹn họng.

- San San, đừng nói như vậy! – Chu Lệ Văn có ý muốn ngăn cô ta lại.

- Sao? Chị ta không phải là phải xấu như ma à? Chị ta có đẹp bằng em không? – Cô ta không hề có ý buông tha Phương Đường – Anh nói xem, chị ta đẹp hơn hay em đẹp hơn?

- Chuyện này... – Chu Lệ Văn hết nhìn bên nọ lại nhìn sang bên kia, ánh mắt của hai người đàn bà đều sắc nhọn, anh ta chỉ nhỡ miệng một chút thôi cũng có thể tan xương nát thịt.

Cô gái kia lại cao giọng: "Nói đi! Là em đẹp hơn hay chị ta đẹp hơn?"

Một giọng nói dịu dàng chen vào: "Đương nhiên là viên kẹo của tôi đẹp hơn rồi!", không biết từ lúc nào, đằng sau lưng Phương Đường xuất hiện thêm một cái bóng, nắm chặt bàn tay đang siết chặt của Phương Đường: "Anh đã đặt phòng rồi, định cho em một bất ngờ! Chúng ta đi xem nhé!"

Phương Đường ngây ra nhìn gương mặt rạng rỡ tựa như ánh mặt trời: "Đỗ Tư Phàm?"

Đỗ Tư Phàm vuốt nhẹ vào mặt Phương Đường: "Sao? Ngạc nhiên không, viên kẹo nhỏ?"

Lần đầu tiên Phương Đường nghe thấy có người gọi mình là "Viên kẹo nhỏ", khắp người chợt nổi gai ốc.

Đỗ Tư Phàm kéo Phương Đường ra sau lưng mình, sau đó nhìn hai kẻ gây sự kia và nói: "Thân là phụ nữ có bầu, làm gì nói gì cũng phải làm gương cho đứa bé trong bụng mình. Nếu không sau này đứa con sinh ra cũng vô giáo dục như các người, thật mất mặt! Căn phòng này nhường lại cho các người đấy!"

San San tức đến bốc hỏa: "Bọn tôi không thèm!"

Đỗ Tư Phàm dửng dưng nói: "Ban nãy còn chanh chua như mụ la sát, giờ đã không thèm rồi à? Cô đúng là còn ngang ngược hơn cả Từ Hi thái hậu. Căn phòng đó các người có thuê hay không thì tùy!". Nói rồi, anh dắt tay Phương Đường định bỏ đi, đột nhiên Đỗ Tư Phàm dừng lại, ném cho Chu Lệ Văn một cái nhìn thương hại: "Vớ phải người vợ như thế này chứng tỏ mắt của anh có vấn đề. Thực sự cảm ơn anh đã nhường Phương Đường lại cho tôi!"

Chu Lệ Văn cúi gằm mặt xuống, có thể thấy anh ta cũng đang cảm thấy vô cùng mất mặt. San San giật tay áo của anh ta, la lối om sòm: "Anh ta nói như vậy là có ý gì? Anh có còn là đàn ông không, vợ mình bị sỉ nhục mà chỉ biết câm lặng. Chẳng nhẽ anh vẫn còn nghĩ đến con đàn bà xấu như ma kia?"

- Đủ rồi! – Chu Lệ Văn đột nhiên quát lớn – Còn chưa đủ mất mặt à?

- Anh dám trách em làm mất mặt anh à? Em biết ngay là trong lòng anh không có hai mẹ con em mà. Con à, người cha xấu xa này hoàn toàn không yêu thương chúng ta, một lòng muốn ruồng bỏ chúng ta để về cặp kè với con mụ kia. Con à, chúng ta sống trên đời này còn có ý nghĩa gì nữa? Để mẹ dẫn con nhảy xuống sông cho xong! – San San vừa khóc vừa ném lại mũ với kính, một mình chạy ra ngoài, bộ dạng như đi tìm cái chết. Chu Lệ Văn có hơi sợ hãi, vội vàng ngăn cô ta lại. Cô ta càng khóc càng hăng, luôn miệng đòi đi nhảy sông tự tử. Chu Lệ Văn bất lực đành phải luôn miệng xin lỗi.

Hóa ra những tình huống quá "sến" tưởng chừng chỉ có ở trong phim thế này cũng có thực ở ngoài đời.

- Đi thôi, chẳng có gì hay ho để xem cả! – Phương Đường nhìn điệu bộ quỵ lụy của Chu Lệ Văn mà khó tránh khỏi buồn phiền. Nhớ lại ngày hôm đó, bản thân mình khóc lóc năn nỉ mà anh ta vẫn bỏ đi không buồn ngoảnh đầu lại để đến ôm chân người đàn bà này, cô cảm thấy cuộc đời thật bất công.

- Ok, để anh dẫn em đi xem phòng của chúng ta! – Đỗ Tư Phàm giả bộ như không nhận ra sự lạc lõng trong ánh mắt của Phương Đường, kéo tay cô đi lên phòng.

Đây là một căn phòng ở gần sông, bên trong được bài trí theo phong cách cổ điển, tỏa ra mùi thơm nồng nàn của đồng quê. Giữa căn phòng là một cái bàn bằng trúc, trên bàn đặt một cái lọ bằng gốm, những bông hoa cúc dại cắm trong lọ còn rất tươi, tỏa sắc vàng rực rỡ, nhìn mà thấy chói mắt. Ngoài ban công có đặt hai chiếc ghế dựa bằng trúc, bên cạnh còn đặt một bộ dụng cụ pha trà, bên ngoài ban công là cảnh sông nước mênh mang.

Nằm trên chiếc ghế trúc, nhấp vài ngụm nước trà tươi mới được hái xuống, thưởng thức cảnh sắc thiên nhiên, đúng là vô cùng thư thái!

- Cám ơn anh đã giúp em giải vây khi nãy! – Phương Đường nói.

- Anh cũng không ngờ gặp được em ở nơi này, điều đó cho thấy chúng ta rất có duyên! – Đỗ Tư Phàm từ tốn pha trà, những ngón tay dài và trắng ngần, móng tay sạch sẽ. Một người như thế này chắc chắn rất chú ý tới vấn đề vệ sinh – Cô gái đó nói em như vậy mà em không chịu trả miếng, giỏi nhịn thật đấy!

- Không phải em giỏi nhịn mà là em không biết phải cãi nhau với người ta như thế nào. Mỗi lần chỉ cần tức giận ai đó là cổ họng của em như bị nghẹn lại, chẳng nói được gì!

Cãi nhau cũng phải có tài, không phải ai cũng làm được.

- Thế chẳng phải em toàn bị người khác bắt nạt, toàn phải chịu thiệt thòi ư?

- Em cũng không có nhiều cơ hội cãi nhau với người khác mà, chỉ có điều dạo này hơi bị đen đủi thôi!

- Thế hôm đó em ngồi nên đường khóc lóc, bảo rằng mình thất tình là vì gã đàn ông đó à? – Đỗ Tư Phàm hỏi – Xin lỗi nhé, có lẽ anh không nên quá tò mò, em có thể không nói cũng được!

Phương Đường cười cười: "Không sao đâu, chuyện này cũng chẳng có gì phải giấu cả. Anh ta chính là người bạn trai em yêu suốt năm năm, vốn định cưới đến nơi rồi, nhưng đột nhiên phát hiện anh ta ngoại tình, về sau anh ta đề nghị chia tay với em, nguyên nhân là vì cô gái đó đã có thai với anh ta!"

- Lấy cái thai ra để ép cưới, người đàn bà đó không đơn giản, cũng lắm mưu mô quá! Chắc là em hận cô ta lắm nhỉ?

Không ngờ Phương Đường lắc đầu nói: "Em không hận cô ta, em hận bạn trai cũ của mình. Người phản bội là anh ta, nếu không phải anh ta thay lòng đổi dạ, làm sao cô gái đó có thể chen vào giữa bọn em. Chỉ có điều em không ngờ anh ta lại yêu loại con gái đó. Xem ra ngoại hình đối với một cô gái là vô cùng quan trọng!"

- Ai bảo thế? Theo anh thấy, em còn xinh hơn cô ta nhiều!

- Cám ơn sự an ủi của anh.

Đỗ Tư Phàm thản nhiên nói: "Anh nói thật đấy. Phụ nữ có đẹp hay không nhiều khi đều dựa vào cái vỏ bọc. Có rất nhiều ngôi sao điện ảnh có diện mạo rất bình thường, nhưng sau khi chải chuốt vào bỗng hóa thành quốc sắc thiên hương. Cô gái ban nãy cũng thế, phấn son trát trên mặt chắc cũng phải đến nửa cân, xóa lớp trang điểm đi rồi chắc trông kinh khủng lắm!"

Phương Đường không nhịn được, phì cười: "Anh thật biết chọc cười người khác. Hai lần tâm trạng em rớt xuống vực thẳm đều gặp được anh. Có thể anh là sứ giả dẫn lối do ông trời phái xuống cho em. Thật không biết phải cám ơn anh như thế nào?"

- Em cũng biết nịnh lắm đấy! Đây là lần đầu tiên anh được nghe người khác khen mình như thế!

Phương Đường đứng dậy đặt cốc trà xuống: "Em phải đi rồi thiên sứ ạ. Em phải xuống hỏi xem rốt cuộc căn phòng kia đã bị người khác thuê chưa. Nếu có người thuê rồi thì trước khi mặt trời xuống núi, em buộc phải tìm một chỗ ở khác cho mình, cảm ơn cốc trà của anh nhé!"

- Em khỏi phải tìm, tối nay cứ ở lại đây đi! – Đỗ Tư Phàm nói.

- Hả? – Mặt Phương Đường nghệt ra. Cô nhìn quanh, không hề có một cái giường thứ hai."Tình một đêm", ba từ này đột nhiên lóe lên trong đầu cô, Phương Đường bắt đầu lắp bắp – Xin lỗi, em nghĩ em không thể... em không... phải là loại..., mặc dù em rất biết ơn anh đã giải vây cho em nhưng mà em không thể... với anh... chuyện đó...

Đỗ Tư Phàm hiểu ra Phương Đường đã hiểu lầm mình, anh cười lớn: "Yên tâm, anh không có ý đó đâu. Em đã bảo anh là thiên sứ mà, suy nghĩ của thiên sứ sao có thể xấu xa như vậy chứ? Kể từ lần đầu tiên nhìn thấy em, anh đã biết em không phải loại con gái tùy tiện rồi. Anh chỉ có một cảm giác là: hôm nay em không tìm được chỗ ở, vì vậy mới muốn giữ em lại đây. Ừm, giống như... giống như thu nhận một chú cún hoang thôi."

Phương Đường đỏ bừng mặt vì sự hiểu lầm của mình, nhưng nghe thấy đối phương nói mình giống như một chú cún hoang, cô vừa tức cười lại vừa buồn cười: "Em nói anh là thiên sứ, vậy mà anh bảo em giống con chó hoang à? Ừm, cho dù là một con chó hoang, em cũng phải ra ngoài, dùng cái mũi của mình để ngửi xem liệu có thể tìm được một cái ổ cho mình không! Tạm biệt nhé thiên sứ! Xin hãy cầu chúc cho em tìm được một nơi ở tử tế!"

- Tạm biệt! Nhớ kĩ nhé, thiên sứ sẽ ở đây chờ em quay lại – Tiếng cười sang sảng đầy tinh nghịch của Đỗ Tư Phàm đi vào lòng Phương Đường, khiến cho bước chân của cô trở nên thật nhẹ nhõm.

Trong cuộc sống có những niềm vui rất đơn giản có thể khiến bạn cảm động bất cứ lúc nào. Chỉ cần bạn có một đôi mắt biết phát hiện ra niềm vui, bạn sẽ cảm nhận được vô số những rung động.

Phương Đường đi quanh thôn mà chẳng tìm được một chỗ ở thích hợp. Nghe nói hôm nay có người tổ chức một lễ cưới rất linh đình theo nghi lễ truyền thống xưa, thu hút rất nhiều người đến xem. Đến lúc ấy còn có đốt lửa và tiệc tùng, quá nửa ngưởi dân ở đây đều đi tham gia.

Đã đến đây rồi, sao không đi xem cho biết nhỉ?

Cảnh sắc của thị trấn về đêm tuyệt đẹp, những ngôi sao lấp lánh như những đôi mắt của tình nhân khiến cho người ta đắm say. Ở giữa bãi đất trống, một đống lửa rất lớn đang hừng hực cháy, mọi người ngồi vây quanh đống lửa, ngọn lửa hồng phản chiếu lên khuôn mặt từng người. Cô dâu chú rể mặc quần áo cưới vừa hát vừa đi mời rượu khách khứa.

Trong đám đông có một bóng người rất quen, là Đỗ Tư Phàm. Anh đã mặc quần áo dân tộc của vùng này, tay ôm một cái trống và nhiệt tình gõ trống, dáng vẻ vô cùng thích thú. Anh đúng là thiên sứ, nếu không sao lúc nào cũng vui vẻ như vậy nhỉ? Qua đống lửa, Đỗ Tư Phàm cũng nhìn thấy Phương Đường, anh vẫy tay gọi cô sang bên đó nhưng Phương Đường chỉ cười và lắc đầu.

Một ông lão đức cao vọng trọng đứng dậy, giới thiệu với khách khứa từ nơi xa đến về tập tục cưới hỏi của bản địa. Cuối cùng ông nói: "Ở chỗ chúng tôi, đàn ông chưa vợ có thể nhân cơ hội này để cầu hôn với cô gái mà mình yêu. Chỉ có điều nếu chàng trai này mà bị từ chối, rất có thể anh ta sẽ phải chịu lời nguyền độc thân suốt đời. Không biết những người đang ngồi ở đây có ai muốn thử không ạ?"

- Chồng ơi, mau lên, mau cầu hôn em đi! – Vợ chồng Chu Lệ Văn đúng là âm hồn không tan, đi đến đâu cũng chạm mặt bọn họ.

- Chúng ta đã kết hôn rồi, còn cầu hôn gì nữa?

- Nhưng lúc đó anh có cầu hôn em đâu, giờ anh phải bù đi!

- Anh chưa nghe ai nói cầu hôn có thể bù được cả! – Chu Lệ Văn từ chối – Em không nghe chú ấy nói à, bắt buộc phải là trai chưa vợ. Anh đã kết hôn rồi, không hợp quy định!

Những người khác đều xì xào bàn tán.

Cô gái: "Sao anh không thử?"

Chàng trai: "Em không nghe à, nếu bị từ chối sẽ bị lời nguyền vận vào người đấy!"

Cô gái: "Đấy chỉ là mê tín thôi!"

Chàng trai: "Thế tại sao cứ phải cầu hôn ở đây, về nhà anh sẽ cầu hôn với em không được à?"

Một chàng trai khác: "Cưng à, nếu anh cầu hôn với em ở đây, em có đồng ý không?"

Cô gái: "Đợi khi nào anh mua được nhà rồi hãy cầu hôn với em!"

Một cô gái khác: "Ước gì có người cầu hôn mình!"

Một chàng trai khác: "Tỉnh táo lại đi, chúng ta đi du lịch lần này là để chia tay nhau, sau kỳ nghỉ này, chúng ta ai đi đường nấy. Cầu hôn cái gì? Đầu em có vấn đề à?"

...

Ông lão lại nhìn quanh: "Có ai muốn thử không ạ?"

- Tôi muốn thử! – Có người đứng lên, là Đỗ Tư Phàm. Mọi người đều vỗ tay cổ vũ anh. Phương Đường cũng vỗ tay nhiệt tình. Cái anh chàng này, chẳng hiểu lần này lại để mắt đến ai rồi. Lần trước cầu hôn ở bên đường, lần này chuyển sang cầu hôn bên đống lửa. Xem ra anh chàng này đã quyết chí phải kiếm một cô vợ về trêu tức bố mình đây mà.

Đỗ Tư Phàm đi vòng quanh một lượt cám ơn mọi người, cuối cùng đến trước mặt Phương Đường, quỳ một chân xuống, đặt tay phải lên ngực trái của mình, thành khẩn nói: "Tiểu thư Phương Đường, em có đồng ý làm vợ anh không?"

Phương Đường kinh ngạc dùng hai tay bịt chặt miệng mình lại: "Đây không phải trò đùa đâu! Anh biết đấy, lần trước em..."

Đỗ Tư Phàm kéo tay Phương Đường xuống, siết chặt trong tay mình, mắt nhìn thẳng vào mắt cô, chậm rãi và chân thành nói: "Anh không đùa đâu, kể từ lần đầu tiên nhìn thấy em, anh đã có một cảm giác là mình sẽ sống bên cô gái đứng trước mặt này suốt đời."

- Nhưng anh đã hiểu gì về em đâu, em cũng không hiểu gì về anh cả!

- Những chuyện trước đây đều đã là quá khứ, cho dù có biết nhiều đi chăng nữa cũng chẳng thay đổi được gì. Tương lai còn quan trọng hơn nhiều, đúng không nào? Anh hy vọng mỗi ngày đi làm về có thể được ăn món ăn do em nấu, cho dù có khó ăn anh cũng sẽ khen món ăn hợp khẩu vị; khi em buồn, anh sẽ để em tựa vào vai anh, cho dù nước mắt, nước mũi của em có dính đầy áo anh, anh cũng chấp nhận! Có thể chúng ta thỉnh thoảng cãi nhau vì những chuyện vặt vãnh, nhưng đôi bên sẽ nhanh chóng quên hết những chuyện vớ vẩn ấy... – Đôi mắt Đỗ Tư Phàm long lanh, càng nói càng hay – Phương Đường, sống với anh, ngày tháng sẽ rất bình yên và đạm bạc. Em có sẵn lòng cùng anh xây dựng hạnh phúc đạm bạc này không?

- Nhận lời đi! Nhận lời đi! Nhận lời đi! – Đám đông xung quanh bắt đầu tỏ ra phấn khích.

Phương Đường thầm nghĩ: cho dù là anh ấy đang diễn kịch, mình cũng nên phối hợp với anh ấy một chút. Thế nên cô gật đầu: "Em đồng ý!"

- Ồ... – Đám đông ồ lên và hò reo ầm ĩ, Đỗ Tư Phàm bế bổng Phương Đường lên, quay vòng vòng.

Ông lão đột nhiên tuyên bố: "Bây giờ mới đôi uyên ương này nhận sự chúc phúc của mọi người!", có người bê hai bát rượu đến cho Phương Đường và Đỗ Tư Phàm, mặc dù bát rượu rất vơi, nhưng cái bát to gần bằng cái chậu rửa mặt, chỉ một bát cũng đựng được gần một cân rượu trắng.

Phương Đường rùng mình: "Ông ơi, ban nãy ông có nói phải uống rượu đâu ạ?"

Ông lão cười rạng rỡ: "Bát rượu này là tâm ý của mọi người, nhất định phải uống, hơn nữa còn không được nhờ người khác uống hộ! Yên tâm đi, rượu này của chúng tôi nấu, không say đâu! Rất ngọt là khác!"

- Uống đi, uống đi, uống đi!... – Đám đông lại hô hào, chẳng để cho hai người có cơ hội từ chối. Phương Đường đành phải bê bát rượu lên, nhắm chặt hai mắt và uống cạn một hơi.

- Cám ơn mọi người! – Đỗ Tư Phàm một tay nắm tay Phương Đường, một tay giơ cao cái bát đã uống cạn lên trước mặt mọi người. Bao nhiêu cặp tình nhân đều nhìn hai người bằng đôi mắt ngưỡng mộ.

Phương Đường cảm thấy quang cảnh trước mắt như mờ đi, đầu càng lúc càng nặng, bước chân càng lúc càng lâng lâng, tiếng cười nói của đám đông mỗi lúc càng xa dần, phảng phất tựa như khói. Cô quay sang Đỗ Tư Phàm cười: "Em nghĩ em say rồi!", nói rồi người cô đổ vật sang một bên.

Một đêm không mộng mị. Phương Đường thư thái xoay người, vô tình chạm phải cái gì đó, cô mơ mơ màng màng đưa tay sờ sờ, miệng lảm nhảm: "Cứng quá!", sau đó tự tìm một chỗ mềm mại hơn để ngủ tiếp.

-Vợ ơi, dậy đi thôi!

- Đừng làm ồn!

- Em muốn ngủ cũng được, nhưng có thể đừng sờ mó người anh như thế có được không?

- Ồn chết đi được! – Phương Đường bắt đầu ca thán. Không phải chứ, sao lại có người nói chuyện với cô? Lại còn là đàn ông nữa chứ. Đàn ông??? Phương Đường giật nảy mình bừng tỉnh, mở mắt ra đã bắt gặp ngay ánh mắt của người kia. Không kinh hoàng, không la lên, cô chỉ nhắm chặt mắt lại, điều chỉnh lại nhịp thở của mình, sau đó hỏi bằng giọng hết sức bình thản: "Em biết em hỏi anh những câu này có hơi ngốc nghếch, nhưng em vẫn phải hỏi: Tại sao anh không mặc quần áo? Tại sao em lại ngủ chung giường với anh?"

Đỗ Tư Phàm thở dài: "Em nói xem?"

Phương Đường nhắm mắt cố nhớ chuyện tối qua, nhưng kể từ sau khi uống bát rượu đó vào, cô không thể nhớ nỗi bất cứ chuyện gì: "Tối qua chúng ta làm sao thế nhỉ?"

- Tối qua chúng ta đã cùng làm rất nhiều việc, em muốn nói đến việc gì? – Đỗ Tư Phàm rõ ràng đang muốn trêu chọc cô.

Phương Đường nhắm mắt vẻ hối hận, sau đó mất một phút để điều chỉnh tâm trạng của mình, nhảy xuống khỏi giường, tìm ba lô vớ lấy bộ quần áo sạch ở bên trong rồi chạy ngay vào nhà vệ sinh.

Con gái ra ngoài một mình, tốt nhất là không nên uống quá nhiều rượu. Lần này đánh mất mình, lần sau không biết chừng bị người ta bán đến một vùng hẻo lánh nào đó cả đời không thể thoát thân cũng nên. Phương Đường ra sức kỳ cọ cơ thể, muốn lau sạch vết tích tối qua.

©STE. NT

Đỗ Tư Phàm như có con mắt nhìn thấu suốt mọi vật, có thể nhìn thấy mọi thứ đang xảy ra bên trong: "Vợ ơi, đừng có chà mạnh như thế, xước hết da đấy. Hơn nữa những dấu vết ấy đã lưu lại trong tim, có dùng nước cũng chẳng ăn thua gì đâu!"

- Ai là vợ của anh chứ? – Phương Đường gào lên.

- Tối qua ở trước mặt bao nhiêu người em đã nhận lời cầu hôn của anh rồi, bây giờ lại định nuốt lời hả?

- Tôi quên rồi!

- Không thể nào! Trước khi nhận lời cầu hôn của anh, em đã uống rượu đâu nhỉ?

- Tôi chỉ là phối hợp diễn kịch với anh thôi!

- Nhưng anh lại cho là thật đấy!

Cánh cửa nhà vệ sinh mở ra, Phương Đường dùng khăn mặt quấn tóc đi ra, cô tìm thấy máy sấy tóc ở trong tủ.

- Vợ à, tóc của em đẹp thật đấy! – Đỗ Tư Phàm cười nhăn nhở.

Phương Đường không thèm tranh cãi về những chuyện này nữa: "Cám ơn anh tối qua đã cho em ngủ lại đây, không để em phải ngủ ngoài đường. Lát nữa em sẽ đi ngay!"

- Tuyệt tình thật đấy!

- Giữa chúng ta vốn chẳng có tình cảm, sao có thể nói là tuyệt tình?

- Anh muốn lấy em!

Phương Đường nói bằng giọng rất bình thản, cứ như thể chuyện chẳng có liên quan gì đến mình: "Cho dù tối qua đã xảy ra chuyện gì, anh cũng không cần phải chịu trách nhiệm, anh vẫn là người tự do!"

Đỗ Tư Phàm cười nhăn nhó: "Lần đầu tiên anh gặp một cô gái mà từ chối anh đến hai lần liền. Anh có gì không tốt ư?"

- Không, anh rất tốt, ngoại hình không tồi, tính cách cởi mở, gia cảnh cũng không tồi, con người lại lãng mạn, rất tâm lý. Có thể trong mắt người con gái hiểu anh, anh là người hoàn mỹ! – Phương Đường đặt cái máy sấy xuống, lấy sợi dây chun buộc cao tóc ra đằng sau – Những thứ quá hoàn mỹ em cũng không dám chạm đến, bởi vì nó không chân thực, cảm giác giống như ở trên một đám mây, có thể bị rơi xuống bất cứ lúc nào. Anh là thiên sứ, có đôi cánh, không sợ bay ở trên trời. Còn em chỉ là một con chó hoang lang thang, số phận là phải sống cuộc sống thấp hèn và bất hạnh dưới mặt đất rồi.

- Chó hoang cũng có thể biến thành thiên sứ mà! – Đỗ Tư Phàm nói – Có lẽ nếu anh không phải là thiên sứ trong mắt em, thì anh cũng chỉ là một con chó hoang mà thôi!

- Với điều kiện của anh, anh hoàn toàn có thể tìm được một cô gái xinh đẹp, giỏi giang hơn em để chung sống suốt cuộc đời.

- Người anh cần không phải là một phụ nữ xinh đẹp và giỏi giang, anh cần một cảm giác, anh tin chúng ta là cùng một loại người, chúng ta có thể hạnh phúc!

Phương Đường bắt đầu thu dọn hành lý của mình: "Đến em còn chẳng hiểu bản thân mình là loại người gì nữa là!"

Đỗ Tư Phàm giật lấy cái túi của cô: "Tối qua, lúc em nhìn anh qua đống lửa, em có dám nói em không chút cảm giác nào với anh không?"

- Cảm giác của em lúc đó là: một kẻ thất bại cả trong tình yêu và sự nghiệp đang ngưỡng mộ một người thành công và vui vẻ! – Phương Đường lại gào lên – Tại sao anh cứ muốn em chơi trò chơi mạo hiểm chẳng chút thú vị này với anh chứ hả? – Người này có thể mang lại ánh hào quang cho cô, cũng năm lần bảy lượt chạm đến tâm trạng của cô, cô "ngửi thấy" một chút nguy hiểm ở đây.

- Đời người vốn là một cuộc mạo hiểm tràn đầy những ẩn số chưa biết.

- Em không thích mạo hiểm!

Đỗ Tư Phàm nói thẳng: "Em không dám cùng anh mạo hiểm hay là vì không thể quên được gã đàn ông đã làm em tổn thương?"

- Anh có yêu em không? – Tâm trạng của Phương Đường đang mất kiểm soát.

- Em nói cái gì?

- Em hỏi anh có yêu em không?

Đỗ Tư Phàm khựng người.

- Lần đầu tiên nhìn thấy anh, em đã từng nói: tình yêu và hôn nhân đối với em vẫn rất thiêng liêng và đẹp đẽ. Anh không yêu em, em cũng không yêu anh, vậy chúng ta lấy nhau làm gì? – Phương Đường cảm thấy hơi đắc chí vì chút thắng thế của mình.

Khuôn mặt vốn luôn rạng rỡ của Đỗ Tư Phàm lúc này đang trở nên u ám, anh cười như mếu: "Em tưởng rằng các cuộc hôn nhân trên đời này đều là vì tình yêu hết hay sao? Có những người là vì tiền, vì quyền, vì đủ các loại lợi ích đấy!"

- Nhưng em thì không!

- Chính vì vậy anh mới chọn em! – Đỗ Tư Phàm vẫn rất kiên quyết – Nếu không em cảm thấy anh lấy em thì được lợi lộc gì từ em?

- Hơ... – Phương Đường thầm nghĩ, bản thân mình không có học vấn cao, không có trí tuệ siêu phàm, không có thân hình hoàn mỹ, không có khuôn mặt xinh đẹp, không có tiền, đúng là anh ta chẳng thể kiếm được cái lợi gì từ mình.

- Chúng ta cưới nhau đi! Vì một cuộc sống chung bình yên của cả hai! – Đỗ Tư Phàm lặp lại.

Ở cổng nơi đăng kí kết hôn, Phương Đường đứng ngây ra nhìn tờ giấy chứng nhận kết hôn có chữ kí và dấu tay của mình trên đó, bên cạnh là Đỗ Tư Phàm mặt mày hớn hở. Vừa trở về từ chuyến du lịch, Đỗ Tư Phàm đã lập tức kéo cô đến đây làm đăng kí kết hôn, kết quả là chỉ sau vài phút ngắn ngủi, hai người độc thân đã trở thành vợ chồng.

- Chỉ thế này thôi ư? Chúng ta đã là vợ chồng ư? – Phương Đường lật qua lật lại chứng nhận kết hôn trên tay, đầu óc vẫn chưa hết mơ màng.

- Hôn nhân đơn giản như vậy đấy, chỉ có em là phức tạp hóa nó lên mà thôi!

- Sao em có cảm giác đây như là tờ khế ước bán thân, còn anh là địa chủ của xã hội cũ ấy! – Nhân viên làm thủ tục đăng kí kết hôn ban nãy một mực bắt họ phải lăn tay lên giấy chứng nhận, Phương Đường cứ có cảm giác mình như một con nô tì bị bán đi. Tư Phàm hùng hồn nói: "Đàn ông ở xã hội cũ có thể năm thê bảy thiếp, còn anh chỉ có thể có một bà địa chủ phu nhân là em mà thôi!"

Phương Đường cất tờ chứng nhận vào trong túi: "Giờ anh có thể nói cho biết rồi chứ, tối hôm em uống say, rốt cuộc anh có lên giường với em không?", mặc dù Phương Đường đã hỏi vô số lần, nhưng người đàn ông này dứt khoát không chịu nói.

- Không, chúng ta hoàn toàn trong sạch! – Đỗ Tư Phàm dương dương tự đắc – Mặc dù anh không phải quân tử nhưng cũng không phải kẻ khốn nạn lợi dụng lúc người khác khó khăn để làm bậy!

- Thế tại sao anh không mặc quần áo?

- Anh có thói quen khỏa thân khi đi ngủ.

- Thế tại sao em không mặc quần áo?

- Sau khi uống rượu, em say nôn đầy người, anh có lòng tốt thay quần áo sạch sẽ cho em thôi!

- Thế tại sao chúng ta lại ngủ chung một giường?

- Ở đó chỉ có một cái giường, hơn nữa sau khi uống say, em cứ ôm rịt lấy anh. Haizzz, nếu không phải anh kiềm chế tốt, chắc là...

- Đủ rồi! – Phương Đường không muốn tiếp tục nói về vấn đề này nữa.

- Hình như em có vẻ thất vọng thì phải!

- Làm gì có!

- Không sao đâu! – Đỗ Tư Phàm nghiêm nghị nói – Giờ chúng ta đã là vợ chồng, lúc nào cũng có thể bù đắp nuối tiếc của tối hôm đó. Hay là bây giờ chúng ta về nhà nhé!

Giờ Phương Đường mới nhớ ra, ngay cả chỗ ở của Đỗ Tư Phàm cô cũng chưa biết: "Nhà anh ở đâu thế?"

Đấy là một căn nhà cũ có tuổi thọ khoảng hai mươi năm, trông hơi cũ kĩ, nhưng đầy đủ ánh sáng. Điều khiến người ta thích thú nhất là gian phòng ở phía đông có thể nhìn thấy mặt trời mọc, gian phòng ở phía tây có thể ngắm mặt trời lặn. Thư phòng rất nhỏ, nhưng rất độc đáo, trên tường có treo một bức tranh sơn dầu, vẽ một người phụ nữ nho nhã, có khí chất cao quý đang ôm một cậu bé khoảng mười tuổi, dưới chân là một con chó Schnauzer. Cả hai người và con chó trong tranh đều đang hướng về cùng một phía, dường như đang chờ đợi thứ gì đó, ánh tà dương đang chiếu lên người họ, mang ý vị mà Phương Đường khó tả được thành lời.

- Em thích bức tranh này à? – Đỗ Tư Phàm thấy cô thất thần liền hỏi.

Phương Đường vẫn không rời mắt khỏi bức tranh: "Vẽ đẹp thật đấy!"

- Em có suy nghĩ gì về nó?

Phương Đường tỏ vẻ ngại ngùng: "Xin lỗi, em không hiểu biết nhiều về tranh. Chỉ là trực giác mách bảo rằng nó rất đẹp. Ngắm bức tranh này xong thấy trong lòng có hơi chua xót, không biết tại sao!"

- Đây là bức tranh mẹ anh vẽ đấy!

- Thật á? – Phương Đường có vẻ hào hứng – Em không ngờ mẹ anh là một họa sĩ đấy!

Vẻ mặt Đỗ Tư Phàm thoáng buồn: "Bà là một họa sĩ bất đắc chí, mặc dù anh cũng nghĩ rằng những bức tranh của bà đều rất tuyệt vời, nhưng lại không gây được tiếng vang trong giới nghệ thuật."

- Họa sĩ cũng cần cái "bao bì". Một họa sĩ thành công bắt buộc phải biết cách giới thiệu tác phẩm của mình với người khác.

- Có lẽ vậy. Mẹ anh quá thanh cao, bà không chịu hạ mình giới thiệu tác phẩm của mình với người khác. Đối với bà mà nói, vẽ tranh là một đam mê, có được người khác thừa nhận hay không không quan trọng! – Mắt Đỗ Tư Phàm sáng lên. Anh đưa tay lên, cẩn thận chạm vào khuôn mặt người phụ nữ trong tranh – Đây là bức tranh tự họa của mẹ anh, cậu bé này chính là anh, con chó này là anh nuôi lúc còn nhỏ, một con chó hoang anh nhặt ở ngoài đường về, tên là Moke.

Nghe Đỗ Tư Phàm nói vậy, Phương Đường mới phát hiện ra các nét trên khuôn mặt cậu bé trong ảnh rất giống với Đỗ Tư Phàm: "Mẹ anh đẹp thật đấy, trông rất quý phái! Bây giờ bà có ở chung với anh không?"

- Năm anh mười hai tuổi, mẹ anh đã qua đời. Bức tranh này là tác phẩm cuối cùng của bà! – Đỗ Tư Phàm như chìm trong hồi ức.

- Em xin lỗi, em không nên hỏi anh chuyện này!

- Không sao, anh đã nghĩ thông suốt rồi. Hơn nữa theo anh thấy, khi còn sống bà không hề vui vẻ, còn bị bệnh nặng, bị căn bệnh giày vò rất đau khổ, chết đối với bà mà nói cũng là một sự giải thoát!

- Thế bố anh và các anh chị em của anh đâu? – Cuộc hôn nhân này thực sự rất kỳ quặc, đã kết hôn rồi mà đôi bên vẫn chưa biết gia đình đối phương có những ai.

Khuôn mặt Đỗ Tư Phàm thoáng qua vẻ mất tự nhiên, câu trả lời cũng chẳng mấy liên quan: "Bố anh... ông ấy không ở đây, sau này không cần thì em khỏi phải gặp ông ấy!"

Đúng là một cặp cha con kỳ lạ. Nghe có vẻ hoàn cảnh Đỗ Tư Phàm rất phức tạp, khiến người khác khó hiểu, trong khi đó Đỗ Tư Phàm lại không muốn giải thích quá nhiều về chuyện này.

Phương Đường chỉ vào con chó trong tranh: "Thế con chó hoang anh nhặt về nuôi đâu rồi? Nó tên là Moke đúng không?"

- Nó chết rồi. Bức tranh này vẽ từ hai mươi năm trước, có con chó nào sống được lâu như thế đâu!

- Thật đáng tiếc! – Phương Đường có vẻ nuối tiếc. Cô thích chó, nhưng không bao giờ nuôi, bởi vì cô không thể chịu nổi việc sẽ có một ngày nó rời xa cô.

Đỗ Tư Phàm trêu chọc Phương Đường: "Thế nên anh buộc phải tìm một con chó hoang khác về làm bạn với mình!"

Tất cả những cô gái trong giai đoạn chuẩn bị cưới đều vô số lần mơ tưởng về đám cưới của mình. Lúc chuẩn bị đám cưới với Chu Lệ Văn, Phương Đường cũng tham khảo, so sánh không ít tài liệu về nhà hàng đặt tiệc, váy cưới, thiệp cưới, trang sức, cỗ bàn, công ty tổ chức đám cưới, du lịch...

Thế mà bây giờ, cô đang bình thản ngồi trong một nhà hàng hải sản với Đỗ Tư Phàm, ăn một bữa cơm quan trọng nhất trong cuộc đời của mình.

Đỗ Tư Phàm rót cho cô một phần ba cốc rượu, rõ ràng là sợ cô lại say như lần trước: "Một đám cưới như thế này rốt cuộc có khiến em cảm thấy tủi thân không?"

Cô lắc đầu: "Nói thật lòng em cứ cảm giác mình đang nằm mơ, không biết những chuyện dạo này mình gặp phải rốt cuộc là thật hay giả nữa?"

- Nếu là mơ, anh nhất định sẽ để em mơ một giấc mơ đẹp chứ không phải là một cơn ác mộng.

- Tại sao lại đối xử với em tốt như thế?

- Bở vì em xứng đáng!

Hối hận cũng đã không còn kịp, chỉ có thể tiếp tục nằm mơ cho đến hết.

Điện thoại của Phương Đường đột ngột đổ chuông, ở đầu dây bên kia, Yên Lạc đang nóng lòng tìm cô, dường như có chuyện gì đó rất quan trọng: "Phương Đường, chị chết ở đâu thế hả? Giờ mới chịu mở máy à, chẳng phải sáng nay đã về rồi hay sao? Tại sao suốt cả ngày không đến tìm em hả?"

- Chị đang ăn cơm!

- Ăn ở đâu?

- Quán hải sản ở trên đường Tân Hải.

- Chị chờ đấy, em đến đó luôn! – Yên Lạc không để Phương Đường kịp đồng ý đã cúp điện thoại rồi.

Tiêu rồi, xem ra đôi vợ chồng mới cưới chẳng cách nào yên ổn ăn bữa cơm này rồi. Trong lòng Phương Đường rối như tơ vò, không biết nói với Yên Lạc ra làm sao chuyện mình đã kết hôn ngày hôm nay.

Quả nhiên chẳng bao lâu sau, Yên Lạc đã dẫn theo một người đàn ông tìm đến. Vừa gặp mặt cô đã la lớn: "Phương Đường, chị thật chẳng ra gì, đến đây ăn mảnh mà không chịu gọi chị em đi cùng. Giới thiệu một chút, đây là chị Phương Đường, chị em tốt của em, còn đây là Chân Bác Học, là thạc sĩ hóa học, hiện đang là kỹ sư của một công ty sản xuất đồ gia dụng. Còn đây là...". Cuối cùng Yên Lạc cũng nhận ra sự tồn tại của Đỗ Tư Phàm: "Anh đẹp trai, lần đầu tiên gặp anh, anh tự khai báo danh tính nhé!"

- Đỗ Tư Phàm! – Anh đứng dậy, lịch sự bắt tay làm quen với mọi người, sau đó gọi nhân viên phục vụ mang hai cái bát sạch đến. Mọi người liền ngồi quanh bàn ăn.

Phương Đường kéo Yên Lạc lại gần thì thầm: "Cái anh chàng huấn luyện viên ở câu lạc bộ bị em đá rồi hả? Đổi sang anh thạc sĩ hóa học này chăng? Chị nói em nghe, chuyện này không đùa được đâu đấy, ngộ nhỡ hôm nào đó em đá anh ta, anh ta nổi điên cho nổ một quả bom chết chung với em thì thảm đấy!"

Yên Lạc cười hi hi: "Yên tâm đi, cho dù anh ấy có muốn chết cũng không tìm đến em đâu, vì anh ấy không phải là bạn trai của em!"

- Ờ ờ! – Phương Đường cảm thấy yên tâm hơn.

Nào ngờ ngay sau đó Yên Lạc lại ném ra một câu có tác dụng như một quả bom phát nổ: "Đây là bạn trai mà em muốn giới thiệu cho chị đấy, hôm nay em dẫn anh ấy đến để xem mắt!", Yên Lạc nói rất lớn tiếng, những người có mặt ở đây đều nghe thấy. Đỗ Tư Phàm đầu tiên sững người, ngay sau đó bật cười khanh khách.

Ngay trong ngày kết hôn lại có người đi giới thiệu bạn trai cho cô dâu, tình cảnh đúng là dở khóc dở cười, Phương Đường cũng chẳng biết phải làm thế nào nữa.

- Anh đẹp trai, anh cũng đến xem mắt à? – Yên Lạc cuối cùng cũng phát hiện ra không khí có gì đó bất ổn. Một bàn đầy thức ăn đẳng cấp không tồi, chẳng khác gì một bàn tiệc cưới.

Đỗ Tư Phàm từ tốn nói: "Anh đến để kết hôn, hôm nay là ngày cưới của anh với Phương Đường mà!"

- Đùa kiểu gì vậy? – Yên Lạc quay sang nhìn Phương Đường để chứng thực lời nói của Đỗ Tư Phàm.

Phương Đường lặng thinh, coi như là mặc nhận.

- Chị à, đi du lịch về xong, các tế bào hài hước của chị tăng lên nhiều ghê nhỉ! Nhưng trò đùa này chẳng buồn cười chút nào!

- Là thật đấy! – Phương Đường do dự lấy tờ đăng kí ở trong túi ra.

Yên Lạc đón lấy tờ đăng kí, xem kĩ rồi nói: "Thế này là chị tự gả mình rồi hả? Liệu có phải chị đang tự vùi dập mình không đấy?"

- Tại sao không nói là làm "cách mạng trái tim"? Kết hôn là một chuyện vui mà! – Phương Đường nói.

- Là chuyện vui tại sao không nói với em mà một mình lén lén lút lút đi đăng kí?

- Chị định để hôm khác, tạo bất ngờ cho em!

- Hình như bây giờ em đang bị quá bất ngờ! – Yên Lạc đã bình thường trở lại – Em nên chúc mừng chị mới phải!

Đỗ Tư Phàm nâng cốc: "Chào mừng hai vị đến làm chứng nhân cho ngày cưới của hai vợ chồng tôi!"

Anh chàng thạc sĩ hóa học cũng rất lịch sự, nâng cốc lên nói: "Tôi lấy làm vinh dự! Chúc hai người hạnh phúc đến khi đầu bạc răng long, mãi mãi một lòng."

Sự việc không đến mức tồi tệ như Phương Đường tưởng tượng, bốn người ăn uống rất vui vẻ. Trong lúc ngồi ăn, anh chàng tiến sĩ nọ thỉnh thoảng lại nhìn lén Yên Lạc, xem chừng có vẻ rất thích cô, chỉ có Yên Lạc là ngốc nghếch không phát giác ra, lại còn đi giới thiệu anh ta cho người khác.

- Công việc của anh rất nguy hiểm phải không? – Phương Đường nói.

Anh chàng thạc sĩ lắc đầu: "Tôi làm kỹ sư cho một công ty sản xuất đồ dùng gia đình, là một công việc rất đẹp đẽ!"

Phương Đường không thể nào liên tưởng được hóa học với sự đẹp đẽ mà anh ta nói.

Người đó tiếp tục nói: "Hóa học không phải chỉ có thể tạo ra thuốc nổ như mọi người tưởng tượng, nó còn có nhiều công dụng tuyệt vời khác. Chức trách công việc của tôi là chế tạo ra những đồ dùng hằng ngày làm đẹp cho con người, ví dụ như: dầu gội đầu, sữa tắm, sản phẩm chăm sóc da..."

- Đây đúng là một công việc tuyệt vời, có thể khiến rất nhiều cô gái trở nên xinh đẹp! – Phương Đường tấm tắc – Tôi chưa bao giờ phát hiện ra hóa học lại có thể tuyệt vời đến thế!

Anh chàng thạc sĩ hóa học mỉm cười: "Tình yêu giữa người với người chẳng phải cũng là một dạng phản ứng hóa học sao? Khi cô quá yêu một người, cô sẽ thay đổi, kết quả là mất đi cái tôi ban đầu!"

Những người học hóa chẳng phải rất coi trọng công thức sao, không ngờ cũng nói ra được những điều cảm tính như thế. Phương Đường không thể không nhìn anh chàng thạc sĩ này bằng con mắt khác.

Trong nhà vệ sinh, hai cô gái thì thầm to nhỏ.

- Em bảo chị đi du lịch là muốn chị có cơ hội gặp gỡ, nhân cơ hội này cũng quên luôn Chu Lệ Văn, nào ngờ chị lại "xách" được một ông chồng về! – Yên Lạc dường như không mấy tán thành chuyện kết hôn vội vàng này – Chị lên giường với anh ta rồi à? Vì vậy mới vội vàng kết hôn như thế?

- Chị có giống loại người đó không?

- Giống, bởi vì chị là loại người có thái độ vô cùng khắt khe về sex, không bao giờ có chuyện tình một đêm với người khác!

Phương Đường thở dài: "Lại khiến em thất vọng rồi, giữa chị với anh ấy trước đây chưa từng xảy ra chuyện gì!"

- Thế tại sao chị lấy anh ta? Đừng có nói với em là chị yêu anh ta rồi đấy!

- Chẳng qua là do nhất thời nông nổi thôi!

Yên Lạc không biết nhận xét chuyện này ra làm sao: "Em cứ tưởng chị vì yêu mới cưới một người đàn ông chứ?"

Phương Đường cười cười: "Trước đây chị luôn nghĩ như vậy. Em cũng nghe anh chàng thạc sĩ ban nãy nói rồi đấy, khi quá yêu một người sẽ khiến ta đánh mất cái tôi vốn có. Trước đây chị với Chu Lệ Văn chẳng phải cũng là như thế sao? Để níu kéo anh ta, chị đã bất chấp tất cả, quỳ xuống van xin anh ta, hoàn toàn đánh mất mình. Chị đã có một mối tình rất sâu đậm, giờ muốn nếm thử một cuộc hôn nhân không có tình yêu xem sao. Không biết chừng chị sẽ phát hiện sống chung với một người mình không yêu không ghét lại hạnh phúc cũng nên!"

- Nhưng đàn bà lên giường với một người đàn ông mà mình không yêu thì không thể thăng hoa được. Chị định qua đêm "động phòng hoa chúc" như thế nào hả?

Tục ngữ có câu: đàn ông suy nghĩ bằng nửa thân dưới, vì vậy anh ta có thể lên giường với một người đàn bà hoàn toàn xa lạ, còn đàn bà lại rất cảm tính và lãng mạn, trong tiềm thức sẽ cự tuyệt sự động chạm với một người đàn ông xa lạ. Sau mỗi cuộc mây mưa, đàn ông sẽ chỉ đơn thuần nhớ lại cảm giác lúc ấy; còn người đàn bà lại nhớ đến người đã mang lại cho họ cái cảm giác ấy.

Đêm đã khuya, Phương Đường vẫn ngồi trong phòng khách xem ti vi, thay đổi kênh liên tục. Đỗ Tư Phàm từ trong nhà tắm đi ra, khăn tắm quấn quanh eo: "Đi ngủ đi!"

- Ờ... – Phương Đường ngại ngùng lên tiếng – Ngủ thế nào?

- Em muốn ngủ như thế nào? – Đỗ Tư Phàm cười vẻ tinh quái.

- Xin lỗi, có những chuyện em vẫn chưa chuẩn bị sẵn sàng về tâm lý!

- Em muốn nói là em vẫn chưa tắm phải không? Nhà tắm anh đã dùng xong rồi, em có thể vào bất cứ lúc nào! – Đột nhiên Đỗ Tư Phàm nhấn giọng, nói vẻ cực kỳ nghiêm túc – Hay là em cần anh giúp?

- Em không nói chuyện ấy, em nói là... ờ... là... chuyện vợ chồng ấy mà!

- Lên giường à?

- Vâng... là chuyện đó. Em vẫn chưa chuẩn bị sẵn sàng! – Phương Đường chỉ sợ mình nói nhầm – Không phải là em giả bộ đoan chính, cũng không phải vì anh, chỉ là em... – Phương Đường không thể nói tiếp.

Đỗ Tư Phàm chẳng buồn tính toán: "Anh đã đoán ra từ trước rồi. Từng có người nói với anh rằng: khi thiện cảm của một cô gái dành cho một chàng trai đựng đầy cái cốc, hai người sẽ nắm tay; thiện cảm đựng đầy xô nước, hai người sẽ ôm hôn; thiện cảm đựng đầy vại nước, người con gái mới lên giường với chàng trai. Thiện cảm của em dành cho anh, anh nghĩ tạm thời chưa đựng đầy một cái vại. Chúng ta tạm thời ngủ riêng, anh tin là cái vại đó sẽ nhanh chóng được đựng đầy!"

- Cám ơn sự tâm lý của anh! – Phương Đường thở phào.

- Nhưng anh vẫn muốn hỏi một câu: hiện giờ thiện cảm của em dành cho anh đã đựng đầy một cái xô chưa?

- Sắp rồi!

- Anh có được "bội chi" trước không?

- Giờ thì không, tương lai em còn phải xem xét!

©STE. NT

Sáng hôm sau vừa bước ra khỏi phòng đã ngửi thấy mùi cà phê thơm nồng, Đỗ Tư Phàm đang mặc tạp dề, lúi húi ở trong bếp.

Đàn ông luôn rất gợi cảm mỗi khi làm việc nhà. Phương Đường đứng ngây ra nhìn.

- Mau đánh răng rửa mặt đi, đồ ăn sáng sắp xong đến nơi rồi!

Phương Đường đánh răng rửa mặt xong, ngồi xuống trước bàn ăn: một quả trứng ốp lết, hai miếng bánh mì nướng, trên miếng bánh mì nướng còn có vẽ mặt cười bằng mứt việt quất, xem ra tâm trạng rất vui.

- Em uống cà phê hay sữa? – Đỗ Tư Phàm hỏi.

- Sữa ạ, cám ơn anh! – Trong lòng Phương Đường có chút cảm động – Yên Lạc nói không sai, có người chuẩn bị đồ ăn sáng cho mình là một hạnh phúc!

Đỗ Tư Phàm đặt cốc sữa nóng trước mặt cô: "Trước đây không có ai chuẩn bị bữa sáng cho em sao?"

- Trước đây toàn là em chuẩn bị bữa sáng cho người khác. Lúc ấy em chỉ có thể cảm nhận cái hạnh phúc khi tự chuẩn bị bữa sáng cho người mình yêu mà thôi!

- Vai trò cần thường xuyên thay đổi, có như vậy mới có thể cảm nhận được hạnh phúc ở cả hai phía! – Đỗ Tư Phàm thêm một viên đường vào cốc cà phê của mình, cầm cái thìa bằng bạc nhỏ khuấy đều lên – Ha, từ bây giờ trở đi, không chỉ trong cốc cà phê của anh có đường mà trong cuộc đời anh cũng có "Đường".

- Anh rất thích uống cà phê à? – Phương Đường hỏi.

- Cũng bình thường, bởi vì nó có thể làm anh tỉnh táo. Anh luôn phải giữ cho đầu óc tỉnh táo!

- Tại sao? Nhiều khi hồ đồ một chút cũng tốt mà!

- Đối với anh, chỉ cần lơi lỏng một chút là sẽ bị người khác ăn thịt. Trên đời này có rất nhiều kẻ mưu mô, chỉ mong nuốt chửng người khác! – Trong nụ cười Đỗ Tư Phàm thoáng qua vẻ bất lực.

- Công việc của anh rất phức tạp à?

- Có một chút!

Phương Đường có hơi lo lắng: "Không phải là xã hội đen đấy chứ?", một đứa trẻ mất mẹ từ năm mười hai tuổi, quan hệ với bố cũng không tốt, rất dễ bị lầm đường lạc lối.

Đỗ Tư Phàm phì cười: "Nếu anh bảo là đúng, em định thế nào?"

Phương Đường nghiêm túc suy nghĩ: "Mua cho anh một khoản bảo hiểm nhân thọ thật nhiều tiền, ngộ nhỡ một ngày nào đó bị chém tàn phế cũng khỏi phải sợ không có người chăm sóc cho anh!"

Nụ cười trên mặt Đỗ Tư Phàm càng thêm sâu: "Anh có nên cảm ơn sự quan tâm của em không nhỉ? Vợ à, trên đời này những thứ đao kiếm vô hình còn có sức sát thương ghê gớm hơn cả đao kiếm có thể nhìn thấy được!"

Phương Đường chợt nhớ lại mình bị người khác vu oan bởi những lời đồn thất thiệt, trong lòng cảm thấy vô cùng đồng cảm: "Điều khiến người ta cảm thấy căm phẫn hơn nữa là mặc dù mình bị oan nhưng lại chẳng có cơ hội mà biện bạch!"

Ăn sáng xong, Đỗ Tư Phàm mặc vest và thắt cà vạt, đi giày da bóng loáng, chuẩn bị ra khỏi nhà.

Phương Đường chạy theo nói: "Anh là xã hội đen thật đấy à?"

Đỗ Tư Phàm chỉ cười mà không nói.

- Thế thì anh phải cẩn thận đấy nhé!

Nhân lúc Phương Đường không chú ý, anh đặt lên trán cô một nụ hôn: "Yên tâm, anh sẽ bình yên quay về ăn cơm tối với em mỗi ngày!"

Phương Đường về nơi ở cũ một chuyến, thu dọn ít đồ đạc sau đó mang đến nhà Đỗ Tư Phàm. Chuyển đến một nơi ở mới không thể không chuẩn bị một ít đồ đạc. Phương Đường đi siêu thị một chuyến, mua đầy đủ những món đồ cần thiết, nhân tiện mua ít đồ ăn vặt, thậm chí còn mua cho Đỗ Tư Phàm hai bộ quần áo ngủ.

Món ăn chính dành cho bữa tối là: cá sốt cà chua, cà chua đỏ au khiến Phương Đường liên tưởng đến máu. Phương Đường vô cùng lo lắng một ngày nào đó Đỗ Tư Phàm bị người ta chém máu me be bét, cố chạy về nhà chỉ để nói một câu cuối cùng với cô.

Kết quả, Phương Đường đã biến món cà sốt thành một món ăn vô cùng tồi tệ.

Lúc ăn tối, Phương Đường vô cùng ngại ngùng bày tỏ áy náy với Đỗ Tư Phàm: "Xin lỗi, em không nghĩ mình sẽ biến món ăn thành ra thế này!"

Thế mà Đỗ Tư Phàm vẫn ăn ngon lành: "Chỉ hơi khó coi một chút, mùi vị cũng không tồi! Có mùi vị của gia đình đấy! Đã lâu lắm rồi anh không được ăn món ăn như thế này!"

Ăn cơm xong, Đỗ Tư Phàm chủ động đi rửa bát. Anh vừa rửa bát vừa vui vẻ hát, hào hứng đến mức làm bát đĩa kêu loảng xoảng, cứ như một đứa trẻ con vậy.

Phương Đường ngồi xem ti vi ở trong phòng khách, bóc đồ ăn vặt ra, vừa xem ti vi vừa ăn.

Đa số các cô gái đều thích ăn vặt, đó là bởi vì cái miệng con gái rất sợ cô đơn, khi họ ngồi không và không có cơ hội cằn nhằn, họ bắt buộc phải dùng cách khác để cái miệng trở nên bận rộn, nếu không họ dễ rơi vào trạng thái trầm uất.


Meow! Sen Ơi Đừng Sợ
Phiên bản dành cho Android tại đây!
Chương (1-11)