Vay nóng Tima

Truyện:Anh Chàng Bỉ Ổi Đáng Yêu - Chương 05

Anh Chàng Bỉ Ổi Đáng Yêu
Trọn bộ 10 chương
Chương 05
0.00
(0 votes)


Chương (1-10)

Siêu sale Shopee


"Anh đang chắnmất ánh mặt trời của tôi."

"Chỉ một lát nữa thôi cô sẽ cảm thấy nó rấtđáng ghét đấy." A Nam vừa cười vừa đưatay về phía cô, "Dậy nào, chúng ta phải rời khỏi nơi này."

"Anh là quỷ sao?" Tuy nói vậy nhưng cô vẫn nắm lấy bàn tay to đã từng cứu cái mạng nhỏ của cô rất nhiều lần. Cô đứng lên, trong lòng có chút cảm khái lẩm bẩm: "Tối hôm qua lẽ ra tôi không nên xen vào việc của người khác."

"Đúng vậy." Anh lấy nước khoáng từ túi áo khoác ra, vắt chiếc áo ướt đẫm ấy rồi buộc lên đầu cô."Nhưng tôi rất biết ơn cô."

Cô không đáp, chỉ ngước mắt nhìn những giọt nước đang chảy ra từ chiếc áo khoác, thậm chí lười hỏi xem anh ta làm vậy để làm gì, chỉ có điều tên đàn ông lắm miệng kia lại tự mình giải thích.

"Hàng năm số người chết vì mất nước trong sa mạc nhiều không đếm xuể. Chúng ta phải giữ cho phần đầu được mát. Làm thế này để phòng ngừa ánh mặt trời chiếu thẳng vào đầu khiến cơ thể mất sức."

Anh ta nhặt chai nước khoáng dưới đất lên, dùng mảnh vải dài buộc vào lưng.

"Cô có khát nước không?"

Cô trợn trừng mắt, "Tôi vừa uống rất nhiều nước rồi, nếu cần tôi có thể phun ra cho anh một ít."

A Nam nhịn không được bật cười, cô gái này thật đúnglà một người đồng hành thú vị.


Điềm Điềm nhìn người đàn ông vừa cười vừa kiểm tra dao găm súng lục, tò mò không hiểu sao anh ta lại biết nhiều như vậy.

Nếu cô nhớ không lầm, anh ta vừa rồi đã cứu cô dưới nước, nếu đổi lại là người khác có lẽ cô đã chết đuối rồi. Người bình thường sẽ không biết cách này, cũng không biết dùng phương pháp đơn giản như vừa rồi để leo lên vách đá, lại càng không thể biết cách tẩm ướt vải để đề phòng suy kiệt vì nóng hay mang theo nước dự trữ.

Anh ta sắp xếp lại đống trang bị, nhìn xung quanh, nói: "Tôi không muốn đi bộ vào giữa trưa, làm vậy rất tiêu hao thể lực, nhưng trước tiên chúng ta phải rời khỏi nơi này đã."

Rời khỏi nơi này? Anh ta nói nghe thật đơn giản.

Nơi này ngoại trừ đá to thì chỉ còn đá nhỏ, thỉnh thoảng có vài cây xương rồng, nhìn thế nào cũng thấy lâu ngày chưa mưa. Phóng tầm mắt ra xa cũng chỉ thấy một mảng hoang vu, cô hoàn toàn không thấy bất kỳ sinh vật nào, ngay cả tháp điện hay đường cái cũng chẳngcó.

Phía sau hai người là mỏm núi lởm chởm, phía trước là hẻm núi, hai bên trái phải là sa mạc mênh mông, tuy rằng ở giữa vẫn có chút cây cỏ khô và các nhánh xương rồng, nhưng nhìn có vẻ không khả quan chút nào.

"Cho nên chúng ta phải đi bộ xuyên qua sa mạc? Sao anh biết nên đi về hướng nào?"

Cô vốn dĩ đã không rành phương hướng lắm, chứ đừng nói đến chuyện ra khỏi sa mạc hoang vu chim không thèm đẻ trứng này để quay lại với thế giới văn minh.

"Nhìn thấy cây xương rồng to bằng đầu người ở kia không?" Anh chỉ vào sườn dốc phía bên trái cách đó không xa, "Loại cây xương rồng này thường vươn về phía nam."

Cô nhìn cây xương rồng anh ta chỉ, hồ nghi hỏi: "Cho nên?"

"Salt Lake City ở phương bắc, những tên đó muốn tới Salt Lake City, tôi nghĩ chúng ta có thể đi hướng ngược lại."

Điềm Điềm chỉnh lại chiếc áo ẩm ướt trên đầu, nhịn không được hỏi lại: "Nói lại lần nữa xem thật ra anh làm nghề gì?"

"Điều tra những sự kiện ngoài ý muốn." Anh cười nhìn cô, đôi mắt đen híp lại thành một đường cong cong giống như trăng lưỡi liềm."Tôi làm việc ở công ty điều tra Hồng Nhãn."

Công ty điều tra? Có thể coi là một loại trinh thám không?

Nếu dựa vào chính cô, tuyệt đối sẽ không thoát khỏi cái nơi quái quỷ này. Nhưng hiển nhiên anh ta biết nên làm thế nào, ít nhất là biết hơn cô.

Điềm Điềm gật đầu, "Được rồi, chúng ta đi về phía nam."

Anh vừa lòng cong môi cười, nhanh chóng đi về phía nam.

***

Anh nói đúng.

Cô thật sự đã bắt đầu thấy ghét ánh mặt trời trên đầu.

Đúng là một đoạn đường tiêu hao thể lực.

Nơi này ngoại trừ xương rồng cùng cỏ khô ra thì chỉ có những cây đại thụ cao tới vài mét, trên ngọn mọc đầy những chiếc lá nhọn như kim mà thỉnh thoảng cô nhìn thấy cách đó không xa.

Mặt trời thật lớn, bầu trời rất xanh, các vách đá màu vàng cam trải dài thật dài. Cô đi theo anh qua những dốc đá, nhiều lúc cô phải sử dụng cả tay và chân.

Quần áo đều đã ướt đẫm, nhưng dưới ánh mặt trời gay gắt lại khô rất nhanh. Vốn dĩ những bộ áo quần này được thiết kế để thông khí, nhưng chiếc mũ tạm thời trên đầu vẫn còn hơi ẩm.

Từ khi bắt đầu đi, anh trở nên rất ít nói. So với vẻ huyên náo luôn mồm lúc nãy quả thật giống như hai người khác nhau vậy. Nhưng thật ra, chính cô cũng không còn sức để mà nói chuyện nữa.

Từng giọt từng giọt mồ hôi của Điềm Điềm chảy xuống, cô cũng bắt đầu cảm thấy khát nước.

Cô không biết mình đã đi được bao lâu rồi, mặt trời trên đỉnh đầu dường như vẫn đứng yên một chỗ, cuối cùng, ngay cả nâng tay chân cũng cảm thấy như nặng ngàn cân.

Nếu không phải sợ những tên bắt cóc sẽ đuổi theo, cô thật sự rất muốn yêu cầu nghỉ ngơi.

Anh chân dài, bước đi không ngừng, cho dù là ở trên tảng đá gập ghềnh cũng như bướctrên đất bằng.

Cô liên tục tự nhủ không được để ý đến đôi chân mình đau đến mức nào, tay bẩn ra sao, trên người ẩm ướt rồi khô rồi lại tiếp tục ẩm ướt khó chịu đến nhường nào, chỉ cố gắng cắm đầu đi theo anh.

Suốt đường đi, anh không ngừng quay đầu nhìn xem cô có đuổi kịp hay không, nhưng lại không hề có ý dừng lại.

Có mấy lần, cô thật sự rất muốn lấy tảng đá ném anh, bảo anh dừng lại, để cô nằm xuống nghỉ ngơi, hoặc gục xuống khỏi dậy nữa. Nhưng sự tự tôn của cô không cho phép nên cô cắn răng cố gắng đi tiếp.

Ngay khi cô cảm thấy đầu óc choáng váng sắp té xỉu đến nơi thì tên đàn ông đi thoăn thoắt giống quỷ kia rốt cuộc cũng ngừng lại.

"Uống nước đi."

Hai người đi đến một nơi bằng phẳng gần đó, tìm một chỗ râm dưới vách đá to như sân bóng rổ để ngồi. Anh đưa nước khoáng cho cô.

Tay cô run rẩy cầm chai nước, uống ừng ực.

"Đừng uống nhanh quá, nước uống quá nhanh sẽ bị nôn đấy." Anh xoay người nhặt hai hòn đá nhỏ, ném vào sâu trong bóng râm, đợi một lúc, lại ném một lần nữa rồi mới quay đầu nói với cô: "Chúng ta có thể nghỉ ngơi trong này một lát, đợi cho nắng bớt gắt sẽ đi tiếp."

Cô gật đầu ngồi xuống bên cạnh anh.

*****

Dưới tảng đá không bị mặt trời chiếu đến vô cùng râm mát, tuy thỉnh thoảng vẫn có cơn gió nóng thổi tới nhưng so với việc đi dưới trời nắng gắt vẫn tốt hơn nhiều.

Cổ họng vốn dĩ khô rát như bị bỏng nhờ có nước mà trở nên dễ chịu hơn. Cô ngồi dựa vào tảng đá mát lạnh, nhìn trời xanh mây trắng trên cao.

Cô rất muốn uống thêm một chút nước nữa nhưng lại không dám uống nhiều, bởi vì bọn họ chỉ có ba bình nước khoáng. Cô không biết phải đi bao lâu mới có thể quay về thành phố, cũng không dám hỏi anh, sợ rằng sau khi hỏi cô lại không có đủ dũng khí để đi tiếp.

Trong bóng râm dưới tảng đá giống như một ốc đảo nhỏ, cô không nhịn được thở phào nhẹ nhõm.

Người đàn ông bên cạnh tỏa ra hơi nóng, cô liếc mắt nhìn anh ta, thấy anh ta vắt hai tay ra sau đầu, duỗi thẳng đôi chân dài, bộ dáng giống như đang đi nghỉ ở khách sạn, thậm chí anh ta còn ngáp một cái.

Nếu không phải cái áo sơ mi của anh ta đang ướt đẫm mồ hôi, cô sẽ cho rằng người đàn ông này không hề đi cùng cô suốtđoạn đường nãy giờ.

"Lúc nãy vì sao anh lại làm vậy?" Điềm Điềm đưa nước cho anh.

"Sao?" Anh nhận lấy chai nước, đưa lên miệng uống một ngụm.

"Quăng đá vào bên trong."

Cô có thể thấy ngụm nước kia thỏa mãn cơn khát của anh, anh cũng không uống nhiều, chỉ nhấp một ngụm, nhưng vẫn có chút nước đọng lại trên cánh môi bị thương của anh.

Anh đưa lưỡi liếm lấy chút nước đó, thuận tiện liếm đôi môi khô.

Cô không kìm chế được mê muội nhìn chiếc lưỡi đang di động trên bờ môi anh, không biết mình đang khát vọng nước hay là sự gợi cảm của anh...

Gợi cảm?

Ôi trời, cô đang nghĩ cái quái gì vậy?

Phát hiện ra mình đang chảy nước miếng nhìn người đàn ông bên cạnh, Điềm Điềm giật mình bừng tỉnh, kích động rời mắt khỏi đôi môi gợi cảm của anh.

Aiz, làm ơn, đừng nghĩ tới đôi môi khêu gợi, da thịt nóng bỏng, cánh tay cơ bắp cường tráng, bàn tay mạnh mẽ, còn có vị trí cứng rắn nào đó trên người người đàn ông kia nữa.

Cô nhất định là bị phơi nắng đến lú lẫn rồi.

"Đó là để chắc chắn không có côn trùng hay con vật nào vào đây tránh nắng giống chúng ta. Tôi cũng không muốn khi đang nghỉ ngơi lại bị rắn đuôi chuông hay bọ cạp cắn cho một phát."

"Cái gì?" Điềm Điềm nghe được tiếng anh đóng nắp chai. Trong nháy mắt đó, cô thậm chí đã quên béng câu hỏi của mình, lúc này mới đột nhiên nhớ lại, "À, cho nên quăng đá là để xem có động vật khác hay không."

"Đúng, cô không sao chứ?"

"Sao?" Cô kích động quay đầu nhìn anh.

"Cô có vẻ hơi hoảng hốt."

Cô hơi khựng lại, gượng cười nói: "Tôi chỉ đang nghĩ, có phải chúng ta nên tiếp tục lên đường rồi không. Những kẻ đó có thể sẽ đuổi tới đây."

Anh không tin lời cô, nhưng cũng không hỏi tiếp, "Cho dù có, cũng không chắc chúng sẽ đi đúng con đường chúng ta vừa đi."

"Nhưng vẫn có thể xảy ra, đúng không?" Cô đứng lên, phủi cát trên mông, "Tôi nghỉ đủ rồi, chúng ta đi thôi."

"Cô chắc chứ?"

"Ừ." Cô gật đầu nhưng mắt không nhìn anh, lúng túng nhìn bốn phía.

Thấy cô kiên quyết như thế, A Nam không nói nữa. Có thể cách xa những kẻ truy đuổi đương nhiên là tốt. Tuy rằng anh không biết vì sao cô lại đột nhiên hoảng hốt, nhưng đó không phải là vấn đề quan trọng nhất lúc này.

Anh đứng lên, đưa chai nước khoáng cho cô, "Uống thêm một ngụm nước nữa, sau đó ngậm thêm một ngụm trong miệng, đừng nuốt. Nó có thể giữ cho cổ cô ẩm ướt, sẽ không làm cô bị rát họng."

Cô ngây ra một lúc, quay đầu lại nhìn anh, thốt ra: "Nãy giờ anh vẫn luôn ngậm nước trong miệng sao? Ý tôi là từ lúc chúng ta bắt đầu rời khỏi hẻm núi?"

"Đúng." Anh kỳ quái hỏi: "Sao vậy?"

Điềm Điềm nhìn anh, trừng mắt nhìn, sao đó đột nhiên phì cười.

"Này, có gì buồn cười?" Anh khó hiểu nhìn cô.

"Không, tôi chỉ là......" Cô muốn ngừng cười nhưng không được, đành vừa cười vừa nói: "Tôi còn đang thắc mắc vì sao anh lại đột nhiên trở nên im lặng như vậy, hóa ra là vì anh đang bận ngậm nước."

Tuy rằng bị cười làm cho anh có chút xấu hổ, nhưng ít ra điều này đã làm cho cô bình tĩnh lại.

"Thật vui vì điều này làm cho cô vui." Anh mỉm cười đưa nước cho cô, "Nhưng cô vẫn phải ngậm nước trong miệng, như tôi đây."

Cô nhận lấy chai nước, cười nói: "Đây đúng là cách hay để khiến người ta ngậm miệng."

"Đúng vậy." Anh cười.

Cô ngửa đầu uống một ngụm nước, sau đó ngậm một ngụm nước khác, rồi mới trả chai nước khoáng lại cho anh.

Anh cười nhận lấy, cũng uống một ngụm, lại ngậm một ngụm, sau đó mới buộc chai nước vào eo, cùng cô đi tiếp.

Mặt trời cực nóng vẫn thiêu đốt hừng hực.

Nhưng vừa rồi nghỉ tạm đã khiến cô có thêm sức lực để đi tiếp. Ngậm nước trong miệng mà đi đúng là không dễ dàng, có nhiều lúc cô không tự chủ được vô tình nuốt vào, nhưng dần dần cô đã có thể ngậm được nước trong miệng một thời gian.

Trước đó, đi bộ trong sự im lặng đáng sợ khiến cho mỗi bước đi của bọn họ đều giống như một phát búa liên tiếp gõ mạnh vào trong lòng cô, làm cho sự sợ hãi trong cô tăng lên. Sợ anh thật ra cũng mệt giống cô, sợ anh cảm thấy cô làm vướng chân, thậm chí sợ sự tự tin của anh thật ra chỉ là giả vờ. Cô sợ anh cũng giống như cô, sợ không thể thoát khỏi sa mạc này, vì vậy nên mới im lặng.

Vì vậy cô càng lúc càng khó chịu, lo lắng và sợ hãi.

Nhưng bây giờ thì khác, bởi vì cô biết lý do vì sao anh im lặng.

Điều đó khiến sự im lặng giữa bọn họ lúc này mang một ý nghĩa khác.

Anh bất đắc dĩ mới phải im lặng mà thôi.

Bộ dáng vừa buồn cười vừa bất đắc dĩ hồi nãy của anh làm cho cô bất giác muốn cười.

Nhìn anh đi phía trước, Điềm Điềm bỗng cảm thấy có lẽ cô rất may mắn, ít nhất cô đang ở cùng người này...

Dù thế nào đi nữa thì người đàn ông này chưa từng có ý bỏ rơi cô.

Nếu đổi thành người khác, có lẽ từ lúc ở khe núi, khi cô từ chối leo lên, đã bỏ đi rồi. Nhưng anh thì không, anh cố gắng thuyết phục cô, giúp cô leo lên.

Thật ra, một mình anh muốn đi qua sa mạc sẽ đơn giản hơn so với việc mang theo cô. Nếu không có cô, có lẽ anh đã đi được gấp đôi quãng đường mà bọn họ đi nãy giờ. Thật ra anh có thể không để ý đến cô, hoặc để cô lại ở một nơi nào đó, chờ anh đi tìm người đến giúp đỡ.

Để cô ở một nơi có nước, có lẽ mới là phương pháp tốt nhất. Nhưng cô thật sự không muốn ở lại trong sa mạc một mình.

Cho nên cô không ngừng bước, cố gắng đi theo sau anh, không cho phép mình trở thành gánh nặng của anh.

Mặt trời di chuyển chậm rãi trên bầu trời xanh, thỉnh thoảng lại có một đám mây trắng lững lờ trôi.

Phong cảnh nơi này thật sự rất tráng lệ, bầu trời xanh ngắt rộng lớn như tơ gấm, từng lớp đá trải chồng lên nhau, còn có những cây xương rồng cô hoàn toàn không biết.

Nếu đổi hoàn cảnh khác, có lẽ cô sẽ rất thích thú mà thưởng thức cảnh đẹp, nhưng hiện giờ cô chỉ muốn sống sót ra khỏi đây.

Cô không biết sao mình vẫn còn sức mà đi, có lẽ là vì adrenalin từ lúc chạy trốn vẫn chưa lui hết, hoặc có thể vì tất cả suy nghĩ trong đầu cô đều tập trung vào anh.

Đến cuối cùng, cô thậm chí bắt đầu cảm thấy mình giống con lừa ngốc trong câu chuyện cổ tích, vì muốn ăn củ cà rốt tươi ngọt được chủ nhân buộc trước mặt nên không ngừng cố gắng đi về phía trước.

Đó là sự hấp dẫn đáng sợ, một ý nghĩ ngu ngốc, nhưng lại hiệu nghiệm đến đángghét. Bởi vì trong đầu cứ miên man suy nghĩ nên cô đã quên đi hiện thực đau khổ lúc này.

So sánh anh với củ cà rốt làm cho cô không nhịn được bật cười.

Ha, thì ra cô vẫn có thể cười, xem ra đầu cô không hỏng thì cũng sắp hỏng rồi.

Nói đi cũng phải nói lại, chẳng phải có người đã nói người điên sẽ không bao giờ nhận mình là điên; còn người nghi mình điên sẽ không bao giờ điên sao?

Trời ạ, rốt cuộc cô đang suy nghĩ cái gì vậy? Quên đi, dù sao cũng không quan trọng.

Cô di chuyển tay chân một cách máy móc, trong đầu lại không ngừng hiện lên những ảo tưởng vớ vẩn và kỳ quái, cho đến khi đầu cô đụng phải một củ cà rốt dâm đãng.

"Này, cô có sao không?"

Củ cà rốt hỏi.

Không, là anh hỏi.

Anh đỡ được cô, không để cô ngã, cô dựa vào lồng ngực vừa ẩm vừa nóng của anh, không nhịn được muốn cười. Nhưng trong đầu nghĩ một chuyện, cơ thể cô lại làm một chuyện khác.

Mùi vị của anh ta mê người một cách đáng ghét.

Thảm rồi, sao cô lại có thể cảm thấy mùi mồ hôi mê người được chứ. Nhưng đây là sự thật, cô thậm chí không nhịn được muốn liếm lấy phần da thịt đẫm mồ hôi, khuôn ngực vì thở dốc mà phập phồng dưới cổ áo sơ mi rộng mở kia.

Cô không biết dây thần kinh nào của mình bị chập.

Có lẽ liếm một chút cũng không sao.

Chỉ một chút mà thôi.

Cô mở miệng, đưa lưỡi ra...

Đột nhiên, thế giới xoay tròn.

*****

"Á!" Điềm Điềm hoảng sợ, nhanh tay nắm lấy áo sơ mi của anh, lúc này mới chợt nhận ra ngay khi lý trí của cô sắp biến mất, anh đã đột nhiên cúi xuống bế bổng cô lên.

"Xin lỗi, là do tôi không chú ý đến tình trạng của cô, cô không nghe thấy tôi nói gì, tôi nghĩ cô bị choáng."

Bị choáng?

Cô há hốc miệng, khuôn mặt nhỏ ửng hồng, không dám nói thêm gì. Chẳng lẽbắt cô thừa nhận là vừa rồi cô thực sự có chút mệt mỏi, nhưng nguyên nhân khiến cô im lặng dán sát vào người anh không phải do bị choáng mà do muốn hôn anh sao?

Anh ôm cô đi đến một hốc đá gần đó, đặt cho cô nằm xuống, đưa chai nước đến bên miệng cô, "Nào, uống chút nước đi. Tôi nghĩ do cô quá mệt mỏi, lại có chút mất nước nên mới bị choáng."

Bởi vì quá xấu hổ, cô chỉ có thể ngoan ngoãn uống nước.

"Ừm." Cô chột dạ lên tiếng. Thế nhưng ngay lúc ấy anh lại đưa tay lau mồ hôi trên mặt cô, hại tim cô đập nhanh hơn.

"Đã sắp hoàng hôn rồi, chúng ta phải tìm được đồ ăn trước khi mặt trời lặn, tìm một nơi để qua đêm. Cô nghỉ ở đây, tôi sẽ trở lại ngay. Cô ở một mình được chứ?"

Điềm Điềm ôm nước khoáng, ngại ngùng gật đầu.

Đồ ăn, ok, cô đói lắm rồi.

Ừ, có lẽ do cô đói bụng thôi.

Đúng vậy, chắc chắnlà cô quá đói nên mới cảm thấy người đàn ông mặt mũi bầm dập trước mắt này thật quyến rũ. Chỉ cần ăn no rồi, cô sẽ trở lại bình thường.

"Cô nghỉ đi nhé." Anh phủi cát trên mặt cô, "Còn nữa, đừng đưa tay vào những chỗ không nhìn thấy được, nơi đó có thể có bọ cạp hoặc rắn."

Cô ngoan ngoãn gật đầu tiếp.

Anh cười nhẹ. Sau đó ngay khi cô chưa kịp phản ứng đã nhanh chóng cúi đầu hôn cô một cái, rồi mới xoay người rời đi.

***


Đó chỉ là nụ hôn lịch sự thôi.

Anh nói anh và Emma là hàng xóm thanh mai trúc mã, có nghĩa là anh lớn lên ở đất nước này, hôn đối với người nước ngoài chẳng khác nào chào hỏi.

Ừm, nhưng đó là hôn má, đằng này anh lại hôn môi.

Chỉ có điều anh không đưa lưỡi vào.

Đó là bởi vì cô không mở miệng ra, nụ hôn kia quá nhanh khiến cô không kịp mở miệng.

Ôi trời, Hách Điềm Điềm, mày là nhà thiết kế nội thất nổi tiếng miền Tây đấy, mày không thể làm ra những chuyện mất mặt được.

Hử? Ví dụ như quấy rối tình dục bằng cách liếm trộm ngực anh ta chưa thành sao?

Ý nghĩ cợt nhả trong đầu làm cô xấu hổ đưa tay che mặt. Dù nhắm mắt lại, nằm trên mặt đất, nhưng cô vẫn cảm thấy chóng mặt ù tai.

Trời ạ, có lẽ cô điên rồi, thật ra tất cả những chuyện này đều chỉ là giấc mơ của cô, bao gồm cả cái chết của Emma, anh bị đánh, cô bị bắt cóc, cả chuyện bị truy đuổi bằng ô tô, đến việc suýt chết chìm trong khe núi, leo vách đá, đi bộ trong sa mạc, tất cả những chuyện điên cuồng đó đều là giấc mơ của cô mà thôi.

Sự thật bây giờ còn đang cô nằm trên chiếc giường Simmons rộng lớn mới mua, ngủ trên chăn gối bằng lụa cao cấp. Cô chỉ đang gặp ác mộng mà thôi.

Một cơn ác mộng bị đuổi giết điên cuồng.

Cô nên cố gắng tỉnh lại, nhưng khi cô mở mắt ra, lại không nhìn thấy trần nhà, chỉ có vân đá màu đỏ cùng ánh mặt trời đang lặn dần ở phía tây.

Cơ bắp toàn thân cô vừa mỏi vừa đau, chỉ cần khẽ động một chút sẽ đau đến phát khóc. Chúng nó đang đòi bãi công nên cô quyết định nằm tiếp, nhìn những đám mây phía chân trời bị gió thổi thành những hình dạng bất đồng. Cô không biết mình đã nằm đây bao lâu, những đám mây không ngừng di chuyển, sắc trời cũng đã thay đổi, màu sắc của các khối đá dưới ánh hoàng hôn cũng biến đổi thành những màu kỳ lạ.

Trong giây phút ấy, cô thậm chí cảm thấy chúng nó như vật sống.

Trái tim lúc nãy vẫn còn đập rất nhanh không biết từ khi nào đã dần dần chậm lại.

Cô liếm nhẹ cánh môi đang mím chặt, lại nghĩ đến nụ hôn kia.

Môi của anh rất mềm.

Nụ hôn kia thật ngắn.

Nếu đó là nụ hôn cuối cùng của cô trước lúc chết, cô nhất định sẽ khóc mất.

Những năm qua, cô lúc nào cũng cố gắng làm việc, bởi vì cô không muốn ngay cả tiền ăn cũng không có, cho nên cô cố gắng làm việc như điên. Bởi vì sợ mắc những bệnh lây qua đường sinh dục cho nên cô không lên giường với ai. Bởi vì sợ lại mất đi cho nên cô không muốn mở lòng. Bởi vì sợ gặp sai đối tượng, bị những tên đàn ông khốn kiếp lừa, cho nên cô không có bạn trai.

Hẹn hò, có thể. Ăn cơm, có thể. Lên giường, thật xin lỗi. Kết hôn, đừng bàn nữa.

Tám năm nay, cuộc sống của cô như một con quay không ngừng, tuy rằng thỉnh thoảng vào những đêm mất ngủ cô cũng cảm nhận được sự cô đơn, nhưng những bộ phim cùng sôcôla và kem là có thể an ủi cô rồi.

Cô vẫn thường tự nhủ với mình rằng cô còn rất nhiều thời gian, cô cho là mình có thể sống mãi như vậy.

Cô vẫn còn trong trắng, nếu phải chết, cô cũng muốn có một tình yêu mạnh mẽ oanh liệt trước khi chết.

Sớm biết vậy thì lúc nãy nhân lúc cô vẫn còn nhiều adrenalin để dùng cô nên đè anh ta xuống.

Ý nghĩ này làm cho cô bật cười.

Lúc đầu chỉ là cười khẽ, sau đó càng lúc càng lớn, cho đến khi cô không thể dừng lại được nữa. Cô che mắt lại, nằm trên mặt đất cười không ngừng, cười như điên dại, cô thậm chí có thể nghe thấy tiếng cười của mình vang vọng trong hang đá.

Trời ạ, những điều này thật sự vô cùng vớ vẩn.

Cô vừa nghĩ, lại không nhịn được cười.

"Này! Có chuyện gì buồn cười vậy?"

Gần như ngay trong giây phút nghe thấy giọng A Nam, trái tim trong lồng ngực cô liền đập nhanh hơn.

Cô bỏ bàn tay đang che trước mắt ra, nhìn anh.

"Thành thật mà nói..." Cô khẽ nhích người, nhìn anh, cười nói: "Tôi cũng không biết, có lẽ bởi vì...... Nếu như không cười, tôi sẽ khóc mất......"

Và cô đã khóc thật.

Cô vừa cười vừa nói, nhưng nước mắt lại từ khóemắt chảy ra.

Trái tim A Nam như bị ai đó siết chặt, anh đưa tay bế cô lên.

Cô ngẩng đầu, mái tóc đen hơi rối, trên mặt còn có nước bùn, quần áo nhăn nhúm, toàn thân đều là vết trầy da, nhìn tựa như con mèo nhỏ bị lạc cả ngàn cây số.

Lúc A Nam ôm lấy cô, tiếng cười của cô biến thành nức nở.

Cô gái nhỏ nhắn này vùi mặt vào vai anh, bàn tay nắm lấy chiếc áo sơ mi bẩn thỉu của anh, bắt đầu khóc.

Cô khóc thút thít, nước mắt thấm ướt bờ vai anh. Khi ấy anh hoàn toàn không biết nói gì, chỉ có thể ôm cô đi về phía trước.

Lần đầu tiên khi thấy cô ở đồn cảnh sát, anh biết rằng cô rất kiên cường.

Đối mặt với một đám cảnh sát cao lớn, cô lúc nào cũng duy trì tư thế ngồi thẳng lưng, bình tĩnh, thẳng thắn nói lên ý kiến của mình. Tuy rằng sắc mặt tái nhợt, nhưng không hề kích động.

Cách nói chuyện của cô, tư thế ngồi, giọng điệu kiên quyết khi nói chuyện, cùng với sự tự tin bất giác toát lên, làm cho người ta dễ dàng quên rằng cô thật ra chỉ mới 26 tuổi, hơn nữa chỉ cao có một mét năm mấy.

Cô thật sự thật sự rất nhỏ nhắn, yếu ớt, nhưng tới tận bây giờ anh mới cảm nhận rõ điều ấy.

Anh ôm cô đi qua một rặng đá, một cây Joshua, một lùm cây chết héo, đi một lúc mới tìm được một hang động.

Vừa rồi anh đã đến trước để sửa sang lại mọi thứ trong hang động. Đây là cái hang lớn nhất quanh đây, vì phòng ngừa dã thú, anh đẩy một hòn đá lớn chắn bớt một phần cửa hang.

Đáng lý anh nên quay lại đón cô trước, khi ấy anh chỉ nghĩ rằng nên để cô nghỉ ngơi thêm một chút, còn anh trước khi trời tối nên tìm được một nơi trú ngụ cùng thức ăn.

Cho nên khi tìm được hang động này, anh đã dọn dẹp lại hang động, xác định trong hang không có côn trùng hay động vật nào, nhặt thêm vài nhánh củi cùng cỏ khô. Anh thậm chí còn bắt được hai con rắn đuôi chuông trên đường, định lấy làm bữa tối cho hai người.

Anh chuẩn bị chu đáo, lại hoàn toàn quên mất rằng để cô một mình sẽ khiến cô cảm thấy sợ hãi, đơn giản vì cô gái này thoạt nhìn rất kiên cường.

Nếu có thể, anh thật muốn đá cho mình một phát.

Đè nén sự tức giận đối với bản thân, anh ôm lấy cô gái nhỏ vẫn còn đang khóc trên người anh đi vào trong hang, đặt cô xuống đất.

"Này, xem này, tôi đã tìm được một hang động có thể qua đêm, chờ sau khi ăn no, chúng ta có thể ngủ một giấc."

Cô không nhìn, chỉ cúi đầu xuống, đôi vai gầy yếu run nhẹ.

Khi anh cởi áo sơ mi cô cũng không liếc mắt nhìn, anh trải áo sơ mi xuống mặt đất rồi mới cẩn thận cởi giày của cô ra. Do quá vội vã chạy xuống tầng cứu anh nên cô không đi tất, lúc này gót chân, mắt cá chân cùng ngón cái đều bị trầy da, lòng bàn chân còn bị nổi bọng nước.

Mặc dù anh rất cẩn thận khi cởi giày cho cô nhưng vẫn cảm nhận được cô vì đau mà co lại một chút.

Anh giúp cô cởi chiếc giày còn lại, tiếp tục nói chuyện cùng cô, "Tôi không biết cô thế nào chứ bây giờ tôi đói như quỷ. Nếu lúc này có ai đó cho tôi một con bò tôi cũng ăn hết được."

Cô dường như bật cười khẽ, hoặc đó chỉ là tiếng thở dốc do đau đớn?

Anh nhẹ nhàng đặt đôi chân vô cùng thê thảm của cô lên áo sơ mi, rồi tiếp tục cố gắng chọc cười.

"Dù nói thế nào đi nữa thì tôi cũng hy vọng cô không ăn chay. Tuy rằng tôi không thể nào biến ra một con bò, nhưng tôi đã tìm được một nguồn protein khác."

Lúc này, cô ngẩng đầu lên.

Anh cong môi mỉm cười, hỏi: "Cô có thích tiệc thịt rắn không?"

Cô im lặng. Anh đợi một lúc lâu, mới nghe thấy cô run rẩy đáp.

"Chỉ cần......" Cô khịt mũi, có chút xấu hổ dùng đôi mắt đỏ hoe nhìn anh, đôi môi khẽ run nói: "Chỉ cần không còn sống là được."


Đấu Thần Tuyệt Thế

Chương (1-10)