Khoá kéo của chiếc váy
← Ch.40 | Ch.42 → |
Nói chuyện nghiêm túc với một con sói háo sắc vốn là chuyện không tưởng. Bạn chẳng thể nào có đủ bình tĩnh trước một người lúc nào cũng chỉ nghĩ đến chuyện lột đồ của bạn.
- Anh muốn ngủ giường đúng không? -Tôi cười quyến rũ.
Ngô Giang mang theo vẻ nghi hoặc đánh giá tôi, khoé môi hơi động, sau cùng mỉm cười.
- Nói đi, em muốn hỏi gì?
Tôi suy nghĩ một lúc, muốn Ngô Giang báo cáo thành thật thì có lẽ tôi nên làm gương trước.
- Em sẽ nói trước. Trước khi bị đuổi ra khỏi nhà không xu dính túi thì em là tiểu thư nhà giàu. Mẹ em mất khi em mười bảy tuổi, bố em lấy vợ kế và có hai đứa con trai riêng xấp xỉ tuổi em. Em và ông ta không còn liên hệ gì nữa. Cách đây không lâu bà ngoại em đã qua đời. Người nhà em hiện giờ chỉ còn một bà mợ và hai đứa em họ, tất nhiên là họ cũng không ưa em lắm nên ít liên lạc. Chồng trước của em... anh ấy đã qua đời rồi nên không nhất thiết phải nhắc đến. Lý do ly hôn của bọn em thì nói thật là cho đến giờ em cũng không biết nữa. Năm nay em hai mươi bảy tuổi, không có con riêng, chỉ là luật sư quèn ở văn phòng luật, tiền lương không thấp, giả như anh thất nghiệp thì em cũng có thể bao nuôi anh. Giờ anh nói chuyện của anh đi.
Hai mươi bảy năm cuộc đời của tôi có thể tóm lược đơn giản như thế, tôi kể nó một cách bình thản nhưng giọng nói vẫn không nén được sự run rẩy.
Có rất nhiều vết thương cứ tưởng đã đóng vảy biến thành sẹo nhưng chỉ cần động đến liền nứt vỡ đau đớn.
Đến chết tôi cũng không quên gương mặt thản nhiên của bố tôi khi cảnh sát báo tin mẹ tôi chết đuối. Những gì ông ta đã nói với tôi khi ở trong bệnh viện, những việc bẩn thỉu mà Trương Huệ Lan đã làm với tôi...
Ngô Giang im lặng nhìn tôi, trong lúc tôi thất thần thì vòng tay ấm áp của Ngô Giang bao bọc tôi. Mùi sữa tắm nhàn nhạt từ cơ thể anh ấy không hiểu sao lại khiến tôi hơi mê muội.
- Những chuyện em không muốn thì đừng nhắc lại! -Giọng nói dịu dàng mang theo vài phần an ủi khiến mắt tôi hơi ẩm ướt.
Khỉ thật, từ ngày sống chung với Ngô Giang chẳng hiểu sao tôi rất dễ khóc, lẽ nào bị sóng điện của người ngoài hành tinh gây biến chứng ở tuyến lệ?
- Chuyện của gia đình anh chắc em cũng biết không ít. Về phần hôn nhân, vợ trước của anh là Phan Ý An, cô ấy là mối tình đầu của anh thời trung học. Anh cùng Ý An ly hôn vì hôn nhân của bọn anh không thể tiếp tục, mỗi người đều muốn có cuộc sống riêng. Đứa bé ở với cô ấy.
Tôi tựa đầu vào ngực Ngô Giang, cảm thấy lý do ly hôn của anh ấy và vợ trước thật sự rất mơ hồ. Hôn nhân làm sao không thể tiếp tục? Bởi vì tính cách không hợp, hay là mỗi bên đều có người trong lòng, đồng sàng dị mộng?
- Diệp Thư, em còn muốn biết gì nữa?
Tôi ngẩng đầu, nhìn thẳng vào mắt Ngô Giang, nghiêm túc nói.
- Đâu mới là con người thật của anh? Có lúc anh lạnh lùng đến đáng sợ, có lúc lại giống như một người hoàn toàn khác. Đôi khi em cứ như lạc vào một màn sương mù, rõ ràng là khi chúng ta mới gặp lại anh khiến cho em cảm giác một người đàn ông lạnh lùng thành thục, nói anh ba mươi tư cũng không sai. Nhưng từ lúc anh bước chân vào căn nhà này thì anh lại thay đổi, dường như em vừa chớp mắt một cái anh đã biến thành Ngô Giang của bảy năm trước.
Ngô Giang nhíu mày hỏi tôi.
- Anh của bảy năm trước như thế nào?
- Mặt dày, biến thái, trẻ con, tư tưởng quái dị.
Sắc mặt của Ngô Giang bắt đầu sa sầm.
- Thế khi chúng ta gặp lại?
- Mặt dày hơn, biến thái hơn, thêm tính háo sắc, lạnh lùng, bá đạo. Cả người sặc mùi nguy hiểm.
Ngô Giang hừ lạnh, tức giận cắn lên cổ tôi.
- Anh bây giờ khiến em sợ, cố gắng để giống như trước em lại không hài lòng. Em muốn anh phải thế nào?
Tôi sững sờ nhìn anh ấy.
Quả nhiên là Ngô Giang cố tình. Ngay từ đầu Ngô Giang đã nhận ra tôi sợ anh ấy cho nên mới thay đổi cách cư xử. Với cá tính của Mr. Ngô hiện giờ nếu muốn ngủ giường, muốn ở lại thì ai có thể ngăn được chứ, chỉ là anh ấy chiều theo ý tôi.
- Nói đi, sao anh lại thay đổi lớn như vậy? Trước đây anh hay cười, cũng không lạnh lùng bá đạo như bây giờ.
Người đàn ông vui vẻ phóng khoáng, rực rỡ như ánh nắng mặt trời của bảy năm trước đã cách tôi rất xa. Tôi muốn kéo anh ấy trở lại, không phải là giả vờ mà thật sự trở lại, tôi muốn thấy đôi mắt nâu óng ánh như mật ong dưới ánh sáng ấy tràn ngập ý cười.
- Trước đây anh tốt vậy sao? Nhưng có tốt đến đâu vẫn không giữ nổi em.
Tim tôi khẽ nhói lên.
- Anh không bá đạo, để cho em lựa chọn, kết quả thế nào? Em đã nhận lời lấy người khác. Diệp Thư, nếu anh còn là Ngô Giang của bảy năm trước thì anh sẽ đánh mất rất nhiều thứ. Nếu anh không mạnh hơn, không thủ đoạn hơn... thì ngay cả cuộc đời mình anh cũng không thể quyết định được chứ đừng nói đến bảo vệ em. -Ngô Giang dừng lại nhìn tôi. Ánh mắt trống trải tang thương khiến cho ngực tôi cũng quặn thắt khó chịu. -Em có thể sợ anh nhưng không thể nghi ngờ tình cảm của anh. Cho dù anh thay đổi thì ở nơi này... -Ngô Giang cầm tay tôi đặt lên vị trí trái tim anh ấy. -...vẫn luôn có hình bóng của em.
Tôi chưa bao giờ là một người phụ nữ có ước vọng to lớn, chỉ muốn một cuộc sống đơn giản, hy vọng gặp được một người đàn ông thật lòng tốt với mình, có thể đi cùng mình đến hết đoạn đường còn lại. Khi có mưa thì cùng nhau trú, lúc lạnh giá có người sưởi ấm cùng, khi đau đớn khổ sở có một bờ vai để dựa vào, không cần một mình liếm láp vết thương.
Bỏ lỡ nhiều năm, chỉ cần dừng lại một chút anh ấy đã từ phía sau tiến đến bên cạnh. Tôi có lẽ đã không còn đủ sức đem hết trái tim mà yêu một người, nhưng dũng khí để bước tiếp cùng anh ấy thì vẫn còn.
Tôi chủ động hôn lên môi Ngô Giang.
- Anh muốn ngủ giường đúng không?
Ngô Giang hơi ngạc nhiên quan sát tôi.
- Câu trả lời của anh làm em hài lòng?
Tôi gật đầu, cười cười.
- Em rất hài lòng. Bây giờ chúng ta đi mua thêm một cái giường kê trong phòng sách cho anh ngủ ở đó.
- Em...
Người nào đó mặt lạnh tới mức sắp đóng băng được cả nước. Tôi không nhịn được bật cười, nhỏm dậy khỏi ghế, trước khi đi còn cố tình cúi người ghé sát vào tai Ngô Giang khiêu khích.
- Thật ra khoá kéo của cái váy được giấu ở đường diềm hoa trước ngực, nếu lúc đấy tay anh trượt lên trên một chút chắc chắn sẽ sờ thấy.
Trước khi bị móng vuốt sói tóm được tôi vội chạy biến về phòng rồi khoá cửa trong.
- Diệp Thư, em mở cửa ra! -Ngô Giang tức giận gõ cửa phòng.
Tôi lấy một bộ quần áo trong tủ ra thay, mặc kệ ngài Cáo ở ngoài đen mặt. Hừ, chiếm nhà tôi thì dễ, muốn ăn tôi mới khó!
← Ch. 40 | Ch. 42 → |