← Ch.07 | Ch.09 → |
Ngay khi Dương Văn nhét vào, hắn nhấc một chân của cô lên, ấn cô vào tường và cắm cô một cách dữ dội, hắn 𝖗ú_🌴 г_🔼 và nhét vào toàn bộ thân gậy, đ·â·ⓜ sâu và mạnh, chỉ hận không thể nhét cả túi tinh vào, bên trong quá sung 𝐬ư*ớ*ռ*🌀, thoải mái đến mức hắn phát ra tiếng hô hấp dồn dập.
"Ahhh"
Trần Tĩnh chỉ có thể hét lên khi bị cắm, hai tay nắm chặt vai hắn, 𝖘-ướп-ⓖ đến mức trợn trắng mắt, bộ п🌀.ự.𝒸 lắc lên lắc xuống theo nhịp đong đưa.
Dương Văn sung s.ướⓝ.ɢ không chịu được, 𝐝â*ɱ huyệt của cô Ⓜ️·ề·m 𝐦·ạ·ℹ️ 𝖘ı.ế.т ↪️h.ặ.𝖙, hắn thật sự mong muốn lúc nào cũng ở bên trong cô. Toàn thân gậy được bao phủ bởi d*m thủy, mỗi khi nước bị kéo ra, lại nhỏ giọt theo thân gậy ra ngoài, khiến quần áo hắn cũng thấm ướt.
Áo sơ mi của hắn đã bị Trần Tĩnh xé toạc, lộ ra bờ vai, hình dáng cơ bắp không rõ ràng nhưng mạnh mẽ, có thể thấy được hắn thường xuyên tập thể hình, bây giờ lại dính đầy vết trầy xước, móng tay của Trần Tĩnh đã để lại dấu vết trên đó.
Trần Tĩnh nhắm mắt lại †h·ở hổ·𝐧 𝒽·ể·ⓝ, thân dưới hoàn toàn bị lấp đầy, cảm giác ngứa ngáy trong cơ thể khi hắn ⓒắ-Ⓜ️ ☑️à-ⓞ từng tấc một, κh🅾️á_ℹ️ ↪️_ả_ⓜ dâng thẳng lên đầu, nước mắt không ngừng rơi xuống.
Hai người đều bị bao phủ bởi một lớp mồ hôi mỏng, thấm ướt tóc, dính trên mặt, khiến cả hai càng thêm khiêu khích và ɢ_ợ_ï 𝒸ả_ɱ.
Dương Văn nhấc cả hai chân cô lên, vừa ôm cô vừa thúc đẩy, chân Trần Tĩnh г*ц*𝓃 r*ẩ*𝓎 trong không khí, cô sợ ngã nên lo lắng kẹ*ρ ⓒ𝐡*ặ*✝️ hoa huy*t, côn th*t vẫn ra vào, mỗi lần cô siết lại, hắn liền đẩy mạnh vào điểm nhạy cảm bên trong, khiến Trần Tĩnh phải hét lên.
Dương Văn vừa đi vừa cắm, hắn bế cô đến mép ghế sofa.
Hắn đặt Trần Tĩnh lên trên sofa, kéo chân cô lên đặt trên vai, đè ép bộ 𝓃*ⓖ*ự*𝖈 thật mãnh liệt, bàn tay hắn ấn lên eo cô, dưới háng tiếp tục dùng lực, 🅿️-𝒽á-✝️ 𝖗-a â-m ✞-ⓗ-𝖆-𝖓-ⓗ bành bạch liên tục.
Ngày hắn nhìn thấy cô, hắn đã muốn lao tới và đè cô trên sofa này, bây giờ hắn đã làm được, sung ⓢ·ướn·ɢ hơn hắn có thể tưởng tượng rất nhiều.
Trần Tĩnh nắm lấy tay vịn ghế sofa, cả người nằm trên ghế, cơ thể 𝖗𝖚·n ⓡ·ẩ·🍸 vì va chạm, miệng không ngừng phun ra những tiếng r_ê_𝐧 r_ỉ khàn khàn vụn vỡ, hắn chuyển động nhanh và mạnh, cô cảm thấy mình sắp 🌜♓ế-✝️ đuối, cô muốn bảo hắn chậm lại, nhưng rồi cô lại không muốn tỏ ra yếu đuối trước hắn.
Quần áo và 𝒹.â.Ⓜ️ dịch của cả hai vương vãi trên sàn nhà, căn phòng tràn ngập âm thanh da thịt va chạm và sofa bị 𝐜*ọ 𝖝á*𝖙.
Trần Tĩnh không biết mình đã đạt 𝖈·ự·🌜 𝖐·♓·⭕á·❗ bao nhiêu lần, da đầu 💰.ướռ.ɢ đến tê dại, ghế sofa đã ướt đẫm d*m thủy, cô tiết ra rất nhiều nước, nước thậm chí còn đang từ từ nhỏ giọt xuống sàn.
Mồ hôi Dương Văn nhỏ giọt xuống ngọn tóc, rơi trên người Trần Tĩnh, hắn nhìn cô, thật sự quá sảng khoái, đây là lần đầu tiên hắn tương thích với một người như vậy.
Hắn cúi đầu xuống, ôm n𝖌ự●🌜 cô và 𝖑ⓘế.ɱ láp, phần thân dưới của hắn vẫn đang di chuyển, miệng hoa huy*t bị vắt ra nước sủi lên vì lực thúc đẩy quá nhanh.
"Hừ aaaa...."
Trần Tĩnh không nhịn được bật khóc, nước mắt cứ tuôn rơi, khuôn mặt đỏ bừng, tⓗ*â*n †*♓*ể ⓡ⛎_𝐧 𝖗ẩ_🍸, hai chân bị ép sang hai bên, tư thế này quá sâu, thân dưới tê dại sung 💰*ướ𝖓*🌀.
Dương Văn nghe thấy tiếng kêu, càng thêm hưng phấn, hắn cắn đầu núm vú của cô, mạnh mẽ thao túng hoa huy*t, lại thay đổi góc độ và lực đẩy vào trong, dương v*t đâ●ɱ vừa sâu vừa nặng nề, đè lên điểm nhạy cảm.
"Ahhh...". ngôn tình hài
Trần Tĩnh lại bị đưa đến 𝖈_ự_🌜 ⓚ♓🔴á_ⓘ, toàn thân 𝓇_ц_ռ 𝓇ẩ_𝓎, đầu trống rỗng, ⓓ●â●𝖒 huyệt lại 💲𝒾●ế●t 🌜𝒽ặ●t.
Dương Văn nhắm đúng cửa huyệt 𝖘i_ế_ⓣ ⓒ_♓_ặ_𝐭 mà lao tới, hắn ngồi dậy, ấn eo cô lại ♓.⛎n.𝐠 𝖍ă.𝖓.ⓖ ⓒ*ắ*ɱ ⓥ*à*⭕ mấy chục lần, cuối cùng 𝐛ắ.𝓃 tⓘn.♓.
← Ch. 07 | Ch. 09 → |