3: Anh Đã Khơi Dậy Ham Muốn Chiến Thắng Trong Tôi 3
← Ch.02 | Ch.04 → |
"Không phải chỉ là diễn vai một nhà khoa học nữ sao? Cần gì phải nghiêm túc vậy chứ.
"
"Phải nghiêm túc.
" Một người đàn ông đeo kính gọng đen, vẻ mặt lạnh nhạt ngẩng đầu lên, anh vẫn luôn ngồi im lặng ở vị trí khuất nhất bên phải hàng ghế giám khảo.
Dù vậy, không một ai dám xem nhẹ sự tồn tại của anh.
"Tiến sĩ Phó, xin ngài yên tâm, chúng tôi nhất định sẽ tìm được diễn viên phù hợp, phiền ngài đợi thêm một chút nữa.
"
Cánh cửa "kẹt" một tiếng rồi mở ra, An Ích Trung đẩy Tô Hân đi vào: "Nào, cô ấy tên là Tô Hân.
Người mới, đến thử vai nữ ba Lưu Ngọc.
"
Mấy vị giám khảo cẩn thận đánh giá Tô Hân, một cô gái thật xinh đẹp!
Trẻ trung, năng động, vừa phóng khoáng vừa đoan trang.
Mặc một bộ đồ thể thao màu đỏ rực mà vẫn xinh đẹp như vậy, quan trọng nhất là cô vậy mà không trang điểm!
Chỉ riêng nhan sắc này thôi cũng đủ để sắp xếp một vai diễn trong phim rồi, chỉ là vai nữ ba khá là thử thách diễn xuất, không biết cô gái trẻ này có làm được không.
Phó Lập Diệp đẩy gọng kính: "Tôi không đồng ý.
"
"Kiểu diễn viên không tuân theo quy tắc, đột nhiên nhảy vào như thế này là không phù hợp quy định.
"
Tô Hân nhìn về phía đó, người đàn ông trước mặt mặc bộ vest thẳng thớm, ngồi thẳng lưng, ngũ quan sắc nét, trong khung cảnh hỗn độn của buổi thử vai lại nổi bật như hạc giữa bầy gà.
Dù cho có bị che khuất bởi lớp kính dày cộp, Tô Hân vẫn có thể cảm nhận được sự bất mãn của người đàn ông kia dành cho mình.
"Tôi cũng là diễn viên đến thử vai, đây là số báo danh của tôi.
" Tô Hân giơ tấm bảng trong tay lên.
Tô Hân vốn không muốn diễn, nhưng cô nhất định phải lấy lại thể diện cho chị Nguyệt.
Bây giờ lại có người nghi ngờ cô, điều này càng khích lệ cảm giác hiếu thắng trong cô.
—— Hừ, nói cho mà biết, tôi diễn siêu đỉnh luôn đấy!
"Tô Hân, bắt đầu thôi.
" An Ích Trung ngồi ở vị trí chính giữa, cầm kịch bản, ra vẻ vô tình chỉ vào một đoạn: "Cô thử diễn đoạn này xem.
"
Đoạn này kể về việc Lưu Ngọc nhận nhiệm vụ cấp trên, đến Châu Phi để điều tra mầm bệnh sốt rét, có hơi khó.
Đặc biệt là với diễn viên mới, nếu diễn không tốt sẽ trở thành người lính chuẩn bị ra chiến trường, trong khi đây là một nhà khoa học nữ mang trong mình tình yêu bao la và tinh thần khám phá.
Vừa nhìn Tô Hân đã biết nội dung cần diễn là gì, kiếp trước sau khi để vuột mất vai diễn này cô đã suy sụp mất bảy ngày, sau đó thì liên tục nghiền ngẫm kịch bản.
Cô là kiểu người không chịu thua, cho dù là bài tập sai cũng phải nghiên cứu đi nghiên cứu lại cho đến khi hiểu mới thôi.
Cô nhìn kỹ kịch bản, vài vị cố vấn tại hiện trường có chút bồn chồn liền lén gửi tin nhắn trao đổi với nhau.
"Lão An cũng có lúc nhìn nhầm.
"
"Vẫn phải giữ thể diện cho ông ta một chút.
"
Ngay khi các vị giám khảo có vẻ sốt ruột, Tô Hân đã có động tĩnh.
Tô Hân buông kịch bản xuống, lần nữa ngẩng đầu lên, trong mắt dường như chứa đầy vì tinh tú, cứ như thể cô chính là nữ khoa học gia của thời kỳ vật tư khan hiếm ấy.
"Tôi có phát hiện mới về dữ liệu của nhóm này.
" Giọng nói trầm ổn của Lưu Ngọc toát lên vài phần vui vẻ.
"Sau khi điều chỉnh, chúng ta có thể thấy rằng những mầm bệnh này có phản ứng đào thải rõ ràng với cây ngải Q, tỷ lệ tiêu diệt mầm bệnh có thể đạt tôii 90%, 10% còn lại sẽ đi vào trạng thái ngủ đông.
"
← Ch. 02 | Ch. 04 → |