Văn Giai và tuổi thanh xuân ngày xưa ấy
← Ch.101 | Ch.103 → |
Dưới ánh trăng, giọng nói của Niên Bách Ngạn cũng lạnh lẽo như chính ánh mắt anh, giống như ánh trăng tan vào nước tràn vào đôi mắt, rải lên đó một lớp màng mỏng, trông xa cách và nhạt nhòa. Còn Kỷ Đông Nham tâm trạng vốn dĩ đã không vui, sau khi đột ngột nghe thấy cái tên "Văn Giai", sắc mặt lập tức thay đổi, ánh mắt ngông cuồng bất kham thường ngày giờ như một lưỡi dao băng, sắc nhọn như muốn giết người.
Anh ta không trả lời ngay, khóe môi mím chặt, cằm kéo căng ra, giống như một loài động vật nguy hiểm chỉ cần chạm vào là nó sẽ lập tức xông tới cắn đứt cổ đối phương. Niên Bách Ngạn chỉ bình tĩnh ngồi đó, cánh tay đặt trên hai chân, ngón tay đan chéo nhau, nhìn anh ta bằng ánh mắt lạnh lùng và nghiêm nghị.
Trong một khoảnh khắc, bầu không khí trên thảo nguyên căng thẳng tới cực điểm, cũng lạnh lẽo tới cực điểm. Đến gió cũng dừng những bước chân tùy tiện không theo quy luật của mình, mùi thuốc nổ âm thầm lan ra khắp đất trời rộng lớn.
Một lúc lâu sau.
"Tố Diệp là Tố Diệp, Văn Giai là Văn Giai. Niên Bách Ngạn! Hai cô ấy là hai chuyện khác nhau." Khi Kỷ Đông Nham lên tiếng, cái lạnh toát ra từ giọng nói của anh ta đã thấm vào tận xương tủy, gần như đang nghiến răng nghiến lợi mà nói.
Niên Bách Ngạn vẫn giữ động tác cũ, lãnh đạm tiếp lời: "Kỷ Đông Nham! Nếu tôi muốn chiếm giữ Diệp Diệp cho riêng mình, muốn cưỡng ép cô ấy không phải là không thể. Nhưng cô ấy đã là người trưởng thành rồi, có quyền lựa chọn giữa yêu và được yêu. Tôi có thể mở một bầu trời để người con gái mình yêu được tự do bay lượn, cho dù tới cuối cùng tôi chỉ có thể đứng từ xa nhìn cô ấy."
"Tôi có phải cảm động về sự lý trí của anh không?" Kỷ Đông Nham cười khẩy: "Hay là một người từ lâu đã không còn trái tim định dùng thủ đoạn trông thì có vẻ đường hoàng để đạt được những mục đích không thể nói với người khác? Niên Bách Ngạn, tôi không giống anh, cách tôi yêu thương một người là yêu chiều cô ấy vô điều kiện, cho dù cô ấy phạm lỗi đi nữa."
"Theo tôi thấy, suy nghĩ này của cậu mới thật sự ích kỷ." Niên Bách Ngạn hơi híp mắt lại: "Yêu một người, đúng là phải cho cô ấy những thứ tốt nhất, nhưng cũng phải dạy cho cô ấy biết cái gì là đúng, cái gì là sai. Cậu có thể nuông chiều cô ấy, nhưng không thể chiều một cách trắng trợn. Nếu không, không phải cậu đang yêu cô ấy mà là đang hại cô ấy."
"Thế nên anh mới đích thân đưa Văn Giai vào bệnh viện tâm thần? Cô ấy tin tưởng anh như vậy, kết quả chỉ vì sự ích kỷ của anh đã hoàn toàn hủy hoại cô ấy." Lần này Kỷ Đông Nham đã chủ động nhắc tới Văn Giai.
Niên Bách Ngạn đáp lại: "Năm đó nếu không làm như vậy, kết cục duy nhất của Văn Giai chỉ có thể là ngồi tù."
"Ha!" Nụ cười trên môi Kỷ Đông Nham mỗi lúc một lạnh: "Kết quả là cuối cùng Văn Giai đã thật sự biến thành một kẻ điên!"
"Thế nên cô ấy càng thích hợp ở trong bệnh viện tâm thần." Sắc mặt của Niên Bách Ngạn cũng chẳng tốt hơn là bao, nhìn anh ta bằng ánh mắt lạnh lẽo: "Nếu không phải tại cậu, bây giờ Văn Giai có thể đã kết hôn sinh con từ lâu rồi."
Kỷ Đông Nham đứng bật dậy, hai tay co lại thành nắm đấm, từng khớp xương vang lên những tiếng răng rắc, nhìn Niên Bách Ngạn chằm chằm, hồi lâu mới dằn mạnh từng chữ: "Có những lúc tôi hận không thể giết chết anh, móc tim anh ra mang tới tế Văn Giai!"
"Tôi cũng vậy thôi." Niên Bách Ngạn hờ hững đáp, nhưng nhiệt độ trong câu nói cũng đã trở về con số không: "Trong chuyện đối với Văn Giai, tôi cũng hận không thể giết chết cậu."
Kỷ Đông Nham nghe xong bỗng nhiên cười thầm, tiếng cười mỗi lúc một lớn, nhưng khóe mắt đã ươn ướt.
Những ký ức đã qua giống như một bức ảnh cũ đã ố vàng. Quãng thời gian khi ấy rực rỡ là thế, thời thanh xuân khi ấy nồng nhiệt là thế nhưng cũng chính vì quá nồng nhiệt và rực rỡ mới tạo nên những giây phút mệt mỏi của ngày hôm nay.
Văn Giai, một cái tên đơn giản, dễ nhớ lại hoạt bát, như chính con người cô vậy.
Nghiêm túc mà nói, Văn Giai, Kỷ Đông Nham và Niên Bách Ngạn, cả ba người một chút huyết thống, quan hệ thân thích cũng không có, nhưng năm đó tình cảm của họ lại thân thiết như người một nhà.
Bố của Kỷ Đông Nham và bố của Niên Bách Ngạn từng tốt nghiệp cùng một trường đại học, có một tình bạn vô cùng sâu sắc. Điều trùng hợp là sau này Niên Bách Ngạn và Kỷ Đông Nham cũng học trong ngôi trường của bố mình, đặt nền móng vững chắc cho mối quan hệ tốt đẹp giữa hai nhà Kỷ Niên. Còn bố mẹ của Văn Giai đều là công nhân thăm dò kim cương có tiếng, thường xuyên tiếp xúc với các mỏ kim cương trên khắp thế giới. Vì họ có kỹ thuật tinh xảo nên luôn được coi là đối tác quan trọng của nhà họ Niên và nhà họ Kỷ. Điều không may là, trong một lần thăm dò một mỏ kim cương ở nước ngoài, vì không đàm phán được thành công với chính phủ nước đó mà họ không được nhận bất kỳ sự bảo hộ nào, họ bị bọn cướp ở đó ỷ thế làm bậy, bố mẹ của Văn Giai đã bị giết chết trong lần đó.
Văn Giai từ đó trở thành cô nhi, hai gia đình không quên được giao tình với bố mẹ Văn Giai nên đã đồng thời nhận nuôi cô, thế nên từ một góc độ nào đó mà nói, Văn Giai đã trở thành em gái của Kỷ Đông Nham và Niên Bách Ngạn.
Văn Giai là một cô gái vừa đáng yêu vừa nhiệt tình, bình thường thích thiết kế trang sức, nhưng cô ấy lại thích vẽ kiểu tranh biếm họa hơn, mỗi một mẫu thiết kế vẽ ra đều đáng yêu đến mức khiến người ta không thể rời mắt. Thường ngày, Niên Bách Ngạn và Kỷ Đông Nham hay cười cô sau này có thể thiết kế trang sức cho em bé.
Tình cảm của ba người họ rất tốt đẹp, như những người bạn chân thành nhất, như những người anh em thân thiết nhất. Tính cách Kỷ Đông Nham ngỗ ngược bướng bỉnh, Niên Bách Ngạn lại là người trầm ổn cẩn trọng, hai người họ cũng có lúc vì trái ý nhau mà nảy sinh xung đột, nhưng Văn Giai lại trở thành liều thuốc điều hòa hai con người, mỗi khi có xích mích xảy ra là cô lại bên trái làm nũng một người bên phải trêu chọc một người để giảng hòa hai người họ.
Vì cả hai đều coi Văn Giai như em gái ruột của mình, thế nên bất luận là Niên Bách Ngạn hay Kỷ Đông Nham đều có cách của riêng mình để hòa hợp với cô. Niên Bách Ngạn từ nhỏ đã là một người tỉ mỉ kỹ càng, anh có năng lực tự quản lý và tự kiềm chế rất mạnh. Anh yêu thương Văn Giai nhưng cũng rất nghiêm khắc với cô. Văn Giai không thích dọn dẹp phòng ở, có thể nói là một người không thể tự quán xuyến cuộc sống của chính mình, vì chuyện này cô đã bị Niên Bách Ngạn phê bình rất nhiều lần.
Nhưng Kỷ Đông Nham thì khác, bản tính của anh là không chịu gò bó, đối với Văn Giai buông thả hết lần này tới lần khác. Anh không quan tâm liệu Văn Giai có học được cách tự lo cho cuộc sống của mình hay không, điều gì khiến cho Văn Giai được vui là anh sẽ làm.
Hai người đàn ông đều hai cách khác nhau để chăm sóc Văn Giai, nguyên nhân rất đơn giản, Kỷ Đông Nham không có em gái, anh lại thích náo nhiệt, thêm một người em gái đúng là chuyện vui nhất trên đời, còn Niên Bách Ngạn chỉ có một cậu em trai, khao khát được có em gái lại càng cao.
Ba người họ đã chung sống như thế rất nhiều năm, cho tới khi nhà họ Niên xảy ra chuyện, vụ khủng hoảng kinh tế đó suýt chút nữa cũng khiến nhà họ Kỷ thiệt mạng. Số phận của ba con người cũng hoàn toàn thay đổi vào cái năm nghiệt ngã đó.
Năm đó, Văn Giai đã yêu.
Đây vốn là một chuyện khiến người ta vui mừng, ít nhất thì Kỷ Đông Nham và Niên Bách Ngạn đều cảm thấy rất mừng. Nhưng khi Niên Bách Ngạn vô tình biết được người đàn ông mà Văn Giai đem lòng yêu chính là huấn luyện viên dạy golf của họ thì anh nổi trận lôi đình, bắt Văn Giai phải chia tay với anh ta.
Khi trước cả ba người họ đều thích đánh golf. Nhà họ Kỷ năm đó đã mời về một huấn luyện viên với mức lương rất cao trực tiếp dạy họ. Mà trong ba người năng lực của Văn Giai là tốt nhất, thành tích "double. eagle" hiếm có đầu tiên do chính tay Văn Giai đánh ra. Kỹ thuật của người huấn luyện viên đó rất cao, đây là điểm khiến người ta kính phục. Nhưng Niên Bách Ngạn phát hiện anh ta là một người không chung tình, thay bạn gái còn nhanh hơn thay áo, thậm chí phàm là phụ nữ anh ta đều không từ chối, dù trẻ hay già, thậm chí còn cả những người đã có gia đình.
Anh kiên quyết không đồng ý cho Văn Giai tiếp xúc với loại người này.
Nhưng Văn Giai đã yêu người đó đến chết đi sống lại, tha thiết nhờ Kỷ Đông Nham nói giúp cô. Kỷ Đông Nham trước giờ luôn chiều Văn Giai, mặc dù trong chuyện này anh cũng có cùng suy nghĩ với Niên Bách Ngạn nhưng không sao chống đỡ lại được vẻ mặt đáng thương của Văn Giai, thế là anh bèn tới khuyên Niên Bách Ngạn đừng quản chuyện của Văn Giai nữa, chưa biết chừng người đàn ông đó thật lòng yêu Văn Giai.
Có sự bảo vệ của Kỷ Đông Nham, mặc dù không vừa lòng nhưng Niên Bách Ngạn cũng không còn cách nào khác.
Cứ như thế, Văn Giai và vị huấn luyện viên đó đã hẹn hò với nhau.
Văn Giai yêu rất thật lòng cũng rất sâu đậm, chẳng bao lâu đã về sống chung với người đó. Niên Bách Ngạn trước nay luôn đặt nguyên tắc lên hàng đầu, sau khi biết chuyện này lại càng không vui, còn Kỷ Đông Nham mặc dù phản đối nhưng vẫn thương Văn Giai, anh chỉ mong Văn Giai vui là được. Niên Bách Ngạn và Kỷ Đông Nham vì chuyện không biết nên yêu em gái bằng cách nào mới đúng đã nảy sinh mâu thuẫn.
Văn Giai cũng là một cô gái cứng đầu, tình yêu mù quáng khiến cô tình nguyện làm một kẻ vừa mù vừa điếc. Cô chưa kết hôn đã có thai, những tưởng người đó sẽ lấy cô, ai ngờ một lần về nhà cô nhìn thấy anh ta đang lăn lộn trên giường cùng một người đàn bà khác. Trong một giây phẫn nộ cô đã đánh người đàn bà đó, còn anh ta thì ra tay đánh cô.
Văn Giai ngã xuống đất, dưới người máu tươi bắt đầu chảy ra, người huấn luyện viên sợ xảy ra án mạng liền kéo cô tới bệnh viện. Văn Giai không phải con ngốc, lúc bụng quặn thắt cô đã hiểu chuyện gì xảy ra, nhất thời phẫn nộ lên tới cực điểm, nhân lúc anh ta quay người, cô cố gắng dùng chút sức lực cuối cùng rút con dao gọt hoa quả đâm mạnh vào sau lưng anh ta.
Khi xe cấp cứu tới nơi, cô đã ngất lịm đi, còn người huấn luyện cũng được cấp cứu nhưng không cứu kịp, đã tử vong.
Cảnh sát lúc đó đã lập án điều tra.
Lúc đó bất luận là nhà họ Niên hay nhà họ Kỷ đều vì lâm vào khó khăn mà không còn quyền thế gì, càng không thể ra mặt bảo vệ Văn Giai. Kỷ Đông Nham và Niên Bách Ngạn đương nhiên không thể đứng nhìn cô xảy ra chuyện, thế là nghĩ đủ mọi cách, nhờ người quan hệ xem có thể xoa dịu tình hình hay không, ít nhất cũng không thể để Văn Giai ngồi tù. Nhưng lúc đó, cả hai người cũng vừa tiếp nhận công việc, quan hệ với mọi người đâu có rộng như thế? Thế nên ý của Kỷ Đông Nham là lén giúp Văn Giai đi vượt biên, nhưng Niên Bách Ngạn không đồng ý, anh cho rằng dù cho Văn Giai chạy thoát, cả đời này cũng vẫn phải sống cuộc sống chui lủi trốn tránh.
Hai người lại một nữa bất đồng quan điểm.
Nhưng lần này Niên Bách Ngạn không có ý định nhượng bộ nữa, anh giấu Kỷ Đông Nham giành một khoản tiền lớn, tìm một chuyên gia tâm lý, giả mạo cho Văn Giai một bản báo cáo thần kinh không bình thường. Giết người không phải tội nhỏ, dù cô có thiệt thòi, có đau khổ thù hận đến thế nào cô cũng đã giết người, thậm chí còn có đầy đủ động cơ. Chính vì thế, để tránh cho cô không phải ngồi tù, Niên Bách Ngạn đã đích thân đưa cô vào bệnh viện tâm thần. Ý định ban đầu của anh rất đơn giản, anh hy vọng cô có thể trốn ở trong đó một thời gian, đợi sóng gió qua đi anh sẽ từ từ nghĩ cách.
Vì lúc đó đã có cả cánh nhà báo chuẩn bị dòm ngó chuyện này.
Nhưng Kỷ Đông Nham sau khi biết được chuyện Văn Giai bị đưa vào bệnh viện tâm thần thì gần như phát điên, phẫn nộ mắng Niên Bách Ngạn là kẻ không có nhân tính, nhất là sau khi anh nhìn thấy Văn Giai ở trong bệnh viện tinh thần hoảng hốt, bất an thì anh càng căm hận sự tuyệt tình của Niên Bách Ngạn.
Niên Bách Ngạn cũng đoán được Kỷ Đông Nham sẽ tức giận, nhưng anh hoàn toàn không ngờ tới, sau khi Văn Giai bị đưa vào bệnh viện tâm thần thì thần kinh thực sự đã có vấn đề, anh đã quên mất hoàn cảnh ở nơi đó, người bình thường vào đó cũng sẽ bị bức đến phát điên!
Lần cãi nhau đó, Niên Bách Ngạn lựa chọn im lặng, thực tế là anh đang nghĩ cách, xem xem còn có thể làm thế nào để giúp đỡ Văn Giai. Tiếc rằng lúc đó sức lực của anh có hạn, chỉ có thể tạm thời nghe lời khuyên của các bác sỹ ở bệnh viện tâm thần, phải trị liệu chứng trầm cảm của Văn Giai trước đã.
Nhưng Kỷ Đông Nham thì không đợi được nữa, anh không thể chịu nổi khi thấy Văn Giai bị nhốt chung với một đám người điên. Thế là trong một lần tới thăm cô, anh đã lén báo cho Văn Giai con đường để chạy trốn, anh đã sắp xếp đâu ra đấy mọi việc để Văn Giai trốn thoát, đến khi trời tối anh cũng sẽ đích thân tới đón cô.
Văn Giai đồng ý, cô cũng không tin Niên Bách Ngạn nữa, hy vọng duy nhất đều gửi gắm cả vào Kỷ Đông Nham.
Thế là, vào khoảng thời gian hóng mát sau bữa ăn tối, Văn Giai lén trốn khỏi tầm nhìn của quản giáo theo cách mà Kỷ Đông Nham đã chỉ, cuối cùng đã thoát được ra ngọn núi phía sau bệnh viện, Kỷ Đông Nham đang đứng ở hàng rào phía đó đợi cô.
Văn Giai nhìn thấy Kỷ Đông Nham, phấn khích giơ tay vẫy anh.
Thế nhưng cảnh đó đã bị quản giáo phát hiện, dẫn theo một đám người truy bắt Văn Giai. Kỷ Đông Nham thấy vậy, trong giây phút cấp bách định vượt qua hàng rào tới cứu Văn Giai, nhưng anh quên mất tinh thần của Văn Giai không ổn định, thấy sau lưng có người đuổi tới, bệnh của cô nhất thời phát tác, bắt đầu chạy như điên.
Lúc đó lòng Kỷ Đông Nham nóng như lửa đốt, chỉ biết đi theo đám người liều mạng tìm Văn Giai.
Bóng Văn Giai hoàn toàn biến mất.
Phải nửa tiếng đồng hồ sau mới có người thét lên kinh hoàng, Kỷ Đông Nham chạy về phía đó, khi anh nhìn rõ cảnh tượng trước mắt, anh quỳ xuống đất, hai chân mềm nhũn.
Văn Giai đã chết.
Trong lúc chạy trốn cô sảy chân ngã xuống dốc núi. Dốc núi đó vốn không sâu nhưng lại có một hòn đá cứng thò ra. Khi ngã xuống gáy cô đập vào hòn đá, viên đá sắc nhọn chọc thủng não bộ. Dưới ánh trăng, cả dốc núi bị nhuộm thành một màu đỏ nhức mắt. Văn Giai nằm im nhắm mắt, khóe môi lại khẽ cong lên.
Có lẽ, cô tưởng rằng mình đã trốn thoát thật rồi.
Kỷ Đông Nham đau khổ hét lên, thanh âm điên cuồng vang vọng khắp núi rừng.
Ở nhà tang lễ, Niên Bách Ngạn nhìn Văn Giai lần cuối cùng, sau ba tiếng đồng hồ im lặng không thốt lên một câu, anh bỗng vung tay đấm mạnh một cái vào Kỷ Đông Nham, còn Kỷ Đông Nham cũng căm thù Niên Bách Ngạn tới cực điểm, cùng ra tay đánh.
Kể từ ngày ấy, hai người họ đã thù ghét lẫn nhau.
Niên Bách Ngạn hận Kỷ Đông Nham, hận anh ta vì anh ta luôn tự cho là mình đúng, đã hại chết Văn Giai.
Còn Kỷ Đông Nham càng hận Niên Bách Ngạn hơn nữa, vì chính sự ích kỷ của Niên Bách Ngạn khi đưa Văn Giai vào bệnh viện tâm thần đã khiến cô cuối cùng vì tinh thần bất ổn mà phải chết. Kỷ Đông Nham cho rằng, dù ban đầu chạy trốn, sống cuộc đời trốn chui trốn lủi, cũng còn hơn từ đây ngọc nát hương tan.
Cứ thế, thù hận kéo dài tới tận ngày hôm nay.
Vì cả hai người đều thương yêu em gái, vì cả hai đều quan tâm tới bạn bè tới tận xương cốt, nên hai người đã từng là bạn bè tốt giờ không những đường ai nấy đi thậm chí còn tàn sát lẫn nhau trên thương trường.
Trên thảo nguyên, gió đêm buốt lạnh.
Có mùi tro tàn bay tản trong không trung, càng tăng thêm vài phần âm u.
Sau tràng cười, ánh mắt Kỷ Đông Nham bỗng trở nên thất thần, nhìn lên vầng trăng trên trời cao, giọng nói xót xa: "Cái đêm Văn Giai chết, trăng cũng tròn như thế này. Niên Bách Ngạn, anh không nhìn thấy giây phút cuối cùng khi Văn Giai ra đi. Lúc đó, cô ấy nằm trên dốc núi, hòn đá xuyên ra từ trán cô ấy, trăng chiếu vào mặt cô ấy trông lại càng nhợt nhạt, nhưng sau gáy là từng dòng từng dòng máu chảy không ngừng. Cô ấy nhắm mắt, trong ánh mắt vẫn còn một tia sáng, cô ấy đã cười, nụ cười hy vọng."
Niên Bách Ngạn nghe tới đây, một nỗi đâu đâm sâu vào tim, anh nắm chặt từng ngón tay tới khi tê dại mới buông ra. Một lúc lâu sau anh mới nói: "Chúng ta đều sai rồi, thế nên hôm nay chúng ta mới oán hận nhau như thế, đây có lẽ chính là sự trừng phạt mà Văn Giai dành cho chúng ta."
Lại một cơn gió nữa tràn qua, làm rối mái tóc của hai người đàn ông.
Họ không nói gì nữa, chỉ chìm vào một sự im lặng khiến người ta ngạt thở.
← Ch. 101 | Ch. 103 → |