← Ch.06 | Ch.08 → |
Lời của cô vẫn chưa nói xong, đã nghe một giọng quen thuộc vang lên sau lưng.
"Tư Dục, sao lại không lễ phép với Triệu tiên sinh vậy?" Lương Tĩnh Hanh âm thầm đi tới sau lưng cô, lời nói dịu dàng như chỉ nói với mình Dương Tư Dục, nhưng khi anh đi tới đây, Triệu Mạnh Tề đã sớm phát hiện.
Vừa nghe anh tới sau lưng mình, cả người Dương Tư Dục như bị điện giật bắn lên quay người lại, lùi về sau mấy bước, vô tình lui vào đứng trong ngực Triệu Mạnh Tề khi anh bước lên một bước đúng nơi dừng lại. Triệu Mạnh Tề đầu tiên cúi đầu nhìn cô, xác định cô đã đứng vững, giây kế tiếp ngước lên đúng lúc thấy Lương Tĩnh Hanh đang nhíu mày nhìn mình, đôi mắt lộ vẻ bất mãn.
"Lương tiên sinh, không có gì, tôi không ngại Tư Dục gọi tôi như vậy." Triệu Mạnh Tề lại bước thêm bước nhỏ, vừa đủ dán ngực vào lưng cô, rất hài lòng khi thấy mặt Lương Tĩnh Hanh xanh như tàu lá.
Xưng hô thân mật như vậy khiến cho sắc mặt Lương Tĩnh Hanh trầm hơn. Tư Dục, cô chưa bao giờ để người đàn ông để người đàn ông khác nào ngoài anh gọi cô như vậy.
"Cô quen Triệu tiên sinh khi nào? Khó trách lúc tôi mời cô đến dự tiệc của Triệu gia cô liền đồng ý." Lương Tĩnh Hanh cố gắng đè nén sự bất mãn trong lòng, nặn ra một nụ cười. Ngàn vạn lần không thể đắc tội khách hàng, đó là quan niệm kinh doanh của anh. Chỉ là, trong suy nghĩ của anh lại muốn kéo tay Dương Tư Dục, kéo cô về đi nơi khác để hỏi cho rõ chuyện gì đã xảy ra. Khi nào thì cô cùng người đàn ông kia quen biết nhau? Tại sao anh không biết?
"Tôi không quên anh ta, chúng tôi chỉ là..." Dương Tư Dục đang muốn phản bác, Triệu Mạnh Tề lại ngắt lời cô.
"Trước đây chúng tôi từng gặp nhau." Triệu Mạnh Tề nghiêng người về phía trước như có điều suy nghi cười một tiếng: "Cô ấy muốn tôi giúp cô ấy một việc."
Lần này Lương Tĩnh Hanh không thèm quen tâm đến anh ta, nhìn chằm chằm Dương Tư Dục hỏi: "Cô cần anh ta giúp chuyện gì?" Có cái gì mà anh không thể giúp cô sao? Phải tìm người ngoài.
"Cái đó.. cái đó.." Dương Tư Dục lúng túng không biết trả lời sao.
"Chuyện đó rất gấp, cô ấy rất khó mở miệng nói, hơn nữa chỉ có tôi mới giúp được cô ấy, "những người khác" đừng mong xía vô, cô ấy sẽ không chấp nhận." Triệu Mạnh Tề cố ý nhấn mạnh ba chữ trọng tâm, người nghe ai cũng biết anh đang ám chỉ "người khác" chính là Lương Tĩnh Hanh.
"Tư Dục?" Sắc mặt Lương Tĩnh Hanh càng khó coi hơn, chỉ thấy cô nghiêng đầu càng thấp, cằm cũng áp lên ngực người đàn ông kia.
"Dương. Tư. Duc?" Anh nghiến răng nghiến lợi gọi tên cô: "Tôi không phải đã nói với cô không thể làm phiền khách hàng sao, tại sao cô..."
"Tôi không phải khách hàng của Tư Dục, tôi là bạn của cô ấy, chuyện này tôi nhất định phải giúp cô ấy." Triệu Mạnh Tề không để cho anh có cơ hội nói hết câu trực tiếp ngắt lời. Đầu Lương Tĩnh Hanh đang bốc khói.
Nếu như Dương Tư Dục chỉ cần ngẩng đầu nhìn thoáng qua là sẽ phát hiện. Chỉ là, cô trước sau chột dạ đầu cũng không dám ngước lên. Không cách nào phủ nhận, cô thật sự rất muốn biết người Lương Tĩnh Hanh thích là ai, cô thật sự rất muốn biết nhiều hơn trong lòng anh đang nghĩ gì. Mà Triệu Mạnh Tề lại nói có cách, cô tin tưởng, anh thật sự có biện pháp.
Đối với tâm sự trong lòng của Lương Tĩnh Hanh chưa từng có người biết, mà Triệu Mạnh Tề trêu ghẹo cô cũng sẽ cho cô biết chút xíu suy nghĩ của Lương Tĩnh Hanh, cô muốn biết, thật sự rất muốn biết. Mặc dù, cô cũng có chút lo sợ làm như vậy cũng vô ích. Nhưng là, cô chịu đủ rồi, hơn nữa qua khỏi tối nay, chính mắt nhìn anh nhìn say đắm người phụ nữ khác, thật đau... Cô không muốn chịu thêm một lần nào nữa.
"Tối nay cùng nhau ăn cơm đi." Triệu Mạnh Tề đột nhiên mở miệng hẹn, nhìn Dương Tư Dục đang nhíu mày.
"Không được." Câu trả lời rất nhanh được nói ra, nhưng cũng không phải là của Dương Tư Dục mà của Lương Tĩnh Hanh.
Dương Tư Dục và Triệu Mạnh Tề cùng lúc quay lại hỏi Lương Tĩnh Hanh: "Tại sao không được?" Cả hai đồng thanh nghi hoặc hỏi, Triệu Mạnh Tề lại vui vẻ cười cười.
"Bởi vì..." Lương Tĩnh Hanh hết sức chán ghét tình huống trước mắt. Cho tới nay, anh cùng Dương Tư Dục tâm ý tương thông (cả 2 hiểu nhau), đồng thanh nói người khác, đều là anh, nhưng hiện tại đột nhiên xuất hiện một người đàn ông khác.
"Bởi vì.. cô ấy đã ăn no." Lương Tĩnh Hanh rốt cuộc cũng nghĩ được một lý do tốt để nói: "Cũng đã trễ rồi, cô ấy chắc đã no."
"Vậy đi uống cà phê đi." Triệu Mạnh Tề không từ bỏ, cố ý muốn xem vẻ mặt ghen tuông của người nào đó.
"Ở đây cũng có cà phê cần gì phải đi nơi khác?" Khuôn mặt Lương Tĩnh Hanh tươi cười cũng không nhịn được nữa. Trực tiếp nói ra những lời như vậy, cũng không còn để ý đến mặt mũi gì nữa.
Triệu Mạnh Tề phát hiện Lương Tĩnh Hanh địch ý rất mạnh. Đây không phải là kết quả anh khiến anh vui mừng, nhưng coi như Dương Tư Dục lấy được câu trả lời như mong muốn. Xem ra, nên thừa cơ hội này nói cho rõ ràng.
"Tư Dục, tôi có chút chuyện riêng muốn nói với Lương tiên sinh, em có thể tránh mặt một chút?" Triệu Mạnh Tề nhàn nhạt cười nói.
Dương Tư Dục mặc dù có nghi ngờ, nhưng cũng không hỏi cho rõ ràng, gật đầu sau đó bước đi.
Triệu Mạnh Tề và Lương Tĩnh Hanh nhìn nhau, mặc dù trên mặt hai người đều có nụ cười, nhưng trong lòng đều có một sự tức giận âm ĩ.
"Có lời gì, cứ nói." Lương Tĩnh Hanh duy trì lịch sự cơ bản nhất, giọng điệu cứng ngắt, gần như lạnh lùng, cực lực đè nén tức giận trong lòng, chỉ là chưa có trực tiếp nói với Triệu Mạnh Tề "có rắm mau thả. "
Triệu Mạnh Tề cũng không quanh co lòng vòng, cười yếu ớt mở miệng: "Ở ngoài thương trường nhiều năm như vậy, tôi cũng chưa bao giờ thua bất cứ ai." Mới vừa rồi, Lương Tĩnh Hanh ngăn cản anh hẹn Dương Tư Dục ra ngoài với nhau như có gì không đúng lắm.
"Nếu Tư Dục muốn đi với anh, tôi có nói gì cũng không ngăn được cô ấy." Lương Tĩnh Hanh nhún vai, không cảm thấy mình có lỗi gì.
"Đây là một câu trả lời không cần chịu trách nhiệm!" Triệu Mạnh Tề vòng hai tay trước ngực, nhìn thẳng Lương Tĩnh Hanh.
"Cô ấy là một người lớn." Lương Tĩnh Hanh phủi sạch trách nhiệm: "Có đi hay không cũng không phải chuyện tôi có thể xen vào."
Triệu Mạnh Tề chỉ cười cười, không thể xen vào, vậy câu trả lời vừa rồi đại biểu cho chuyện gì, cự tuyệt đến vui vẻ như vậy: "Xem ra anh rất vui vẻ." Triệu Mạnh Tề không bỏ qua nụ cười trên mặt anh.
"Sao lại như vậy! Triệu tổng muốn mời Tư Dục ăn cơm, uống cafe, tôi còn mừng cho cô ấy nữa là." Lương Tĩnh Hanh không thay đổi bản chất thương nhân, loại tâm tình hài lòng này chỉ cần để trong lòng là tốt rồi, không cần phải để cho ai biết.
"Là thế phải không?" Triệu Mạnh Tề hừ nhẹ hỏi: "Cho nên anh tán thành tôi làm như vậy?"
"Muốn hẹn thì hẹn nha, chỉ là, Tư Dục không biết cô ấy cảm thấy thế nào thôi." Lương Tĩnh Hanh sảng khoái nói, trong lòng tự nghĩ: có đồng ý hay không thì phải xem thái độ của cô.
Triệu Mạnh Tề cười cười, người đàn ông này cho rằng anh không thể hẹn được Dương Tư Dục: "Nếu như tôi nói, tôi nhất quyết phải hẹn được cô ấy, thậm chí vì cô ấy có thể bỏ hết quan khách hôm nay, chỉ cần một mình cô ấy, không biết cô ấy có vì thành ý của tôi mà cảm động hay không?" Triệu Mạnh Tề đưa ra một câu hỏi khó.
Lương Tĩnh Hanh giật mình. Hôm nay là một buổi tiệc lớn, Triệu Mạnh Tề cũng được coi như là một nửa chủ nhân, lại vì Tư Dục bỏ lại tất cả.. Anh ta chịu hy sinh lớn như vậy?
"Xem ra anh không tin tôi có thể làm được. Được rồi, vậy tôi để anh xem quyết tâm của tôi." Triệu Mạnh Tề nói xong cất bước định đi.
"Rốt cuộc anh muốn làm cái gì?" Lương Tĩnh Hanh lên tiếng ngăn lại bước chân Triệu Mạnh Tề, đôi mắt lóe lên lửa giận.
"Tôi chỉ muốn hẹn một cô gái mình thích ra ngoài ăn bữa cơm, ngược lại anh... Anh đến tột cùng là nghĩ gì?" Triệu Mạnh Tề cũng không khách khí phản bác lại.
Lương Tĩnh Hanh cằn răng, anh ăn nói khéo léo, nhưng vì câu nói này mà không nói được lời gì. Nghĩ gì? Anh còn có thể nghĩ được cái gì?
Nhìn Lương Tĩnh Hanh trầm ngâm, Triệu Mạnh Tề lại khiêu khích: "Tư Dục có phải bạn gái của anh không?"
"Không phải..." Lương Tĩnh Hanh cắn răng cho đáp án.
"Rất tốt." Triệu Mạnh Tề nhìn anh cười: "Vậy tôi cũng nên hành động rồi." Nói xong, xoay người đi về phía Dương Tư Dục.
Lương Tĩnh Hanh sững sờ tại chỗ, hai tay nắm chặt thành quả đấm, lửa giận ở ngực mãnh liệt thiêu đốt, mà anh thậm chí cũng không biết vì sao. Anh đang đứng tại chỗ chờ, chờ Dương Tư Dục sẽ trả lời như thế nào với lời mời của Triệu Mạnh Tề. Chỉ là, Triệu Mạnh Tề càng đi đến gần, nhịp tim của Lương Tĩnh Hanh càng đập nhanh hơn, càng lúc càng gấp. Ngay lúc đó, đầu óc anh vượt qua lý trí, trực tiếp chi phối đến đôi chân, anh sải bước chạy về phía Dương Tư Dục.
Triệu Mạnh Tề vừa đến trước mặt Dương Tư Dục, ngay lúc đó Lương Tĩnh Hanh cũng cầm tay cô cứng rắn lôi cô đi về phía cổng. Triệu Mạnh Tề cười thú vị, trực tiếp cướp người sao? Tốt, Lương Tĩnh Hanh thật rất rốt. Nhìn hai người họ nhanh chóng biến mất trước mặt, trong lòng Triệu Mạnh Tề có chút tiếc nuối. Đối với Dương Tư Dục, mặc dù mới gặp lần đầu, nhưng gương mặt ưu thương của cô làm anh tiếc nuối, anh đối với cô rất có hứng thú, nhưng cũng không phải là không có Dương Tư Dục không được. Dù sao trái tim cô ấy cũng đã cho một người đàn ông khác, muốn giành lại có thể khó khăn, đã như vậy anh cũng không cưỡng cầu (ép buộc).
Nhưng có thể giúp cô, để cô biết được tâm tư của người đàn ông khác, chẳng qua cũng chỉ là một cái nhấc tay cũng không phí sức gì. Nhìn Lương Tĩnh Hanh lôi kéo Dương Tư Dục chạy đi, nhìn bộ dạng ham muốn giữ lấy của anh ta. Triệu Mạnh Tề nghĩ, anh đã làm đúng. Ánh trăng sáng tỏ, ánh sao sáng chói, gió mát trong không khí còn nghe được tiếng nhạc từ trong hội trường vang ra, còn có bước chân dồn dập của hai con người.
Dương Tư Dục bị Lương Tĩnh Hanh cầm tay mình chạy như điên hỏi: "Anh kéo tôi đi đâu?" Cô vừa đi vừa nhấc làn váy dài để không cẩn thận sẽ trượt té.
Lương Tĩnh Hanh không trả lời cô, chỉ kéo cô đến thẳng đến bãi đậu xe. Cho đến khi đến một nơi yên tĩnh, Lương Tĩnh Hanh mới buông cổ tay cô ra. Dương Tư Dục xoa xoa cổ tay đau, nhìn anh chằm chằm không hiểu hỏi: "Anh uống lộn thuốc?"
Dương Tư Dục không hiểu người luôn ung dung như Lương Tĩnh Hanh sao lại gấp đến nổi chạy như có ma quỷ đuổi theo.
"Cô quen Triệu Mạnh Tề khi nào? Lương Tĩnh Hanh không trả lời mà hỏi ngược lại cô.
Đột nhiên bị anh nhìn chằm chằm như vậy, Dương Tư Dục ngẩn người: "Làm gì giận dữ vậy?" Cô nghi ngờ nhìn lại gương mặt đang giận dữ của anh, thậm chí gân xanh cũng nổi lên: "Thế nào? Anh và anh ấy có thù oán?"
"Không có." Lương Tĩnh Hanh lớn tiếng trả lời, vẻ mặt đùng đùng giận dữ mà nói họ không thù không hận, thật không có sức thuyết phục.
"Vậy anh đang giận chuyện gì?" Dương Tư Dục khom người sửa lại váy, dù sao cô cũng là phụ nữ, cũng hy vọng mình vĩnh viễn xinh đẹp sáng chói trước mặt người đàn ông mình thích.
"Giận cái gì" mấy chữ này khiến Lương Tĩnh Hanh càng phát hỏa. Anh tức Tư Dục khi không lại cùng người đàn ông kia thân mật, ở trong hội trường liếc mặt đưa tình với nhau, mà anh thậm chí cũng không quen biết người đó. Anh giận Tư Dục không nói cho mình biết cô và người đàn ông kia quen nhau, thân thiết như vậy.. Trước đó, anh cứ cho là anh và cô không có bí mật. Anh tức giận mình, anh đã cho cô biết anh lui tới với bất kỳ người phụ nữ nào, nhưng cô, lại không giống anh, để cho anh như một thằng ngốc. Anh tức, anh giận, rất nhiều, rất nhiều chuyện không thể nói hết.
"Tại sao lại không nói gì?" Dương Tư Dục nhìn cảm xúc trên mặt Lương Tĩnh Hanh biến chuyển nhưng lại không nói câu nào.
"Cô đã quen anh ta khi nào? Tại sao cái gì tôi cũng không biết." Lương Tĩnh Hanh đột nhiên bộc phát mất khống chết rống lên với cô.
Dương Tư Dục bị anh rống lên sợ hết hồn, che ngực, hai mày nhíu chặt: "Tôi không quen anh ta..." Cô lúng túng mở miệng. Mặc dù anh là ông chủ, nhưng nhiều năm làm bạn, anh luôn ung dung bình thản, cũng là lần đầu tiên cô thấy anh giận dữ như vậy.
"Không quen? Không quên mà cô để anh ta gọi cô là "Tư Dục"?" Lương Tĩnh Hanh tức giận mở miệng: "Một người đàn ông xa lạ gọi cô như vậy, cô cũng tùy ý anh ta? Cô không phải luôn hung dữ với tôi sao? Nếu không cô cảm thấy để anh ta gọi như vậy cũng không tệ lắm cho nên cũng không muốn ngăn cản... ?"
Nhìn anh nói liền một mạch không ngừng, Dương Tư Dục cũng không có chút tức giận nào, chỉ nhìn Lương Tĩnh Hanh kinh ngạc nhướng mày, trong lòng có một cổ cảm xúc tràn ra. Anh.. thế nào lại tức giận như vậy nha... hơn nữa còn vì một người đàn ông mà tức giận... Trong đầu thoáng qua một từ quỷ dị, hơn nữa còn là một từ chưa bao giờ cô nghĩ tới. Anh không phải là đang ghen chứ?
Cho tới bây giờ, Dương Tư Dục rốt cuộc đã hiểu Triệu Mạnh Tề đã làm gì. Anh cố ý xuất hiện bên cạnh cô, làm như vậy để kích thích Lương Tĩnh Hanh sao? Mà tình hình trước mắt xem ra, hình như là... đã có kết quả.
← Ch. 06 | Ch. 08 → |