Em xác định mình có thể?
← Ch.039 | Ch.041 → |
Đường Tố Khanh tao nhã và lễ độ trả lời khiến cho Sở Chiến cảm thấy không thoải mái, hơn nữa anh thấy người đàn ông đối diện đang đưa đôi mắt thâm thúy mà có lửa nhìn cô gái của mình, làm một thằng đàn ông, Sở Chiến vô cùng hiểu tâm tư của người con trai trước mặt, nhưng hắn ta tưởng nhớ đến cục cưng của anh, anh phải để cho các suy nghĩ đó chết thảm.
Thấy hai người cứ mãi trao đổi với nhau, Sở Chiến rất không đúng lúc, mở miệng nói lời dụ dỗ bên tai Đường Tố Khanh: "Cục cưng, không phải vừa rồi em nói mình muốn đi vệ sinh sao? Chịu đựng nhiều sẽ không tốt cho cơ thể.".
Miệng của anh dính vào vành tai Đường Tố Khanh, giọng nói tuy nhỏ nhưng cũng đủ để tất cả mọi người đều nghe thấy, hơi thở nóng rực phun vào tai cô, làm cho cơ thể cô có chút ngứa ngáy, đáy lòng dao động, gương mặt trái xoan nhỏ chừng một bàn tay phủ lên một tầng đỏ ửng, động lòng người hơn bất cứ khi nào.
Âu Dương Khiêm nhìn cô gái mình yêu thích nằm trong lồng ngực của người đàn ông khác, gương mặt đẹp đẽ bởi vì mấy câu nói của đối phương mà đỏ ửng, anh không thể kiềm chế được lòng mình mà nuốt nước bọt một cái, trong mắt thoáng qua tia khổ sở và ảm đạm.
Nếu như anh gặp cô trước, có lẽ giờ phút này cô đang nằm trong lồng ngực của anh, còn anh sẽ không kiêng dè mà gọi cô là cục cưng, canh chừng những biểu hiện của cô. Nhưng cuộc sống không có nếu như, lần này nhất định anh phải xoay người rời đi, buông tha cô, trong lòng Âu Dương Khiêm cảm thấy rất chua chát.
Tâm Sở Chiến đắc chí nhìn tình địch của anh, đừng trách anh độc ác, ai bảo người trước mặt để ý cô gái nhỏ của anh làm chi? Đừng nói đến chuyện nghĩ, chỉ nhìn một cái cũng không được phép.
Nhìn ánh mắt khổ sở của Âu Dương Khiêm, làm một đại ca xã hội đen lạnh lẽo và tàn khốc, bá đạo và tuyệt tình sẽ chẳng để cho ai có cơ hội lấy đồ trên tay anh, anh quay đầu hướng phía Âu Dương Khiêm, nhẹ nhàng lễ độ hỏi: "Thị trưởng không ngại đợi chút chứ, hiện tại cục cưng của tôi muốn đi nhà vệ sinh.", lời nói của một nhà lãnh đạo mang theo sự cứng rắn, làm cho người ta không thể từ chối.
Âu Dương Khiêm ôn hòa mà nói một câu xin cứ tự nhiên, sau đó ngơ ngác đứng tại chỗ, khôn khéo như anh làm sao không biết là đối phương đang cố ý khiêu khích mình, người kia có quyền được khiêu khích, dù sao người kia cũng là chồng trên hộ khẩu của Đường Tố Khanh, nên dù anh có khó chịu, ghen tuông thế nào đi nữa, cũng chỉ mình anh bị lửa ghen thiêu đốt.
Giờ phút này Đường Tố Khanh hận không được có cái hố mà chui nhanh xuống đất, cô nghĩ cả đời này thì đây là lúc cô mất thể diện nhất, cô chẳng hiểu vì sao dạo gần đây chồng cô lại thay đổi như thế, khiến cho cô chẳng thể theo kịp suy nghĩ của anh
Không nhìn thấy cấp trên của cô cũng đang ở đây sao? Sao lại nhớ kỹ chuyện cô muốn đi vệ sinh như thế, hơn nữa đi vệ sinh thì đi vệ sinh, làm gì phải nói ra, để người ta lúng túng như thế.
Mà việc khiến cô càng thêm lúng túng còn ở phía sau, Sở Chiến không nói hai lời, trực tiếp ôm Đường Tố Khanh theo cách ôm công chúa, suy tính đến phần lưng bị thương của cô, Sở Chiến dứt khoát ôm cô theo cách ôm công chúa đảo ngược, cánh tay tráng kiện mà có lực ôm lấy hông cô, đặt cô nằm trên lồng ngực của anh, gò má của Đường Tố Khanh càng nóng lên, nói lắp bắp: "em... em tự mình có thể đi, thả, thả em xuống đi!".
Mặc dù bọn họ có quan hệ vợ chồng, nhưng vẫn luôn là hai người khác ngỏ, nước sông không phạm nước giếng, căn bản chưa có cái nắm tay thân mật nào, chứ nói chi đến chuyện anh đường đường chính chính ăn đậu hũ của cô, những hành động thân mật với người đàn ông này chỉ vừa mới phát sinh sau khi cô hôn mê tỉnh lại.
"Tự mình đi, muốn để mình ngã giống như ban nãy sao? Em xác định mình có thể đi sao?" Sở Chiến hài hước nói, bên khóe miệng vẻ ra một tia cưng chiều, cánh tay bởi vì đi bộ, thỉnh thoảng cảm thụ sự mềm mại của da thịt cô, tròng mắt của anh thoáng âm trầm, rồi trở nên nóng rực, trong lòng suy nghĩ chỉ có như thế thôi mà đã khiến anh khó khống chế, vậy chờ thêm một thời gian nữa chắc anh sẽ chảy máu mũi không ít, anh phát hiện ra việc căn bản mình đã bị gây nghiện mất rồi.
Đường Tố Khanh bị anh nói đến á khẩu, chẳng biết phải trả lời thế nào, chỉ có thể đỏ mặt mà im lặng, mới vừa rồi, khi cô vừa nhấc chân xuống đất, phát hiện ra căn bản mình chẳng có chút sức lực nào cả, nhưng cô không thể cứ như thế để một người đàn ông ẵm mình vào nhà vệ sinh, cho dù người đàn ông này là chồng trên danh nghĩa của cô, cái này làm khó Đường Tố Khanh vô cùng.
Trong nháy mắt cô ngẩng người, Sở Chiến đã ôm Đường Tố Khanh lướt qua Âu Dương Khiêm, trực tiếp đi tới toilet. Bởi vì thể trọng Đường Tố Khanh hơi nhẹ, Sở Chiến dễ dàng ôm cô đi vào toilet sau đó rất thuận tiện đóng cửa nhà vệ sinh lại, lưu lại một mình Âu Dương Khiêm một người khổ sở đứng ở bên ngoài, thỉnh thoảng nghe trong phòng rửa tay truyền tới tiếng nói chuyện nho nhỏ, để cho tay anh dâng thành quả đấm, cố gắng đè suy nghĩ vọt vào bên trong xuống.
Chỉ thấy Sở Chiến ôm Đường Tố Khanh, dùng chân nhẹ nhàng mở nắp bồn cầu ra, sau đó đặt cô ngồi trên bồn cầu, tính toán giúp cô cởi quần.
Đường Tố Khanh kêu lên một tiếng, hai tay ra sức cản tay anh lại, vội vàng lên tiếng: "Em... em mình.".
Trong lòng cô nghĩ đến thật may mắn vì cái mông cô không bị thương, nếu không tình hình bây giờ đúng là lúng túng để không thể lúng túng hơn, hiện tại cô nhìn thấy động tác chuẩn bị của người đàn ông kia, biết rằng tiếp theo sẽ như thế nào, tim không ngừng nhảy bùm bùm, cả khuôn mặt giống như một đóa hoa hồng đỏ rực, nhìn ánh mắt kinh ngạc của Sở Chiến.
Sở Chiến gạt mày đẹp lên, nhìn đôi tay đang cầm lấy đôi tay của anh, cười hì hì nói: "Em xác định mình có thể sao?".
Đường Tố Khanh nhìn theo ánh mắt của anh, bi thôi phát hiện hai cánh tay của mình căn bản vẫn không thể cử động, mặt nhất thời như đưa đám, cúi đầu không nói gì.
Sở Chiến mang tính chất bá đạo, lựa lúc cô cúi đầu, nhanh chóng đi tới bên cạnh cô, giúp cô tuột chiếc quần ra, sau đó sử dụng ánh mắt thâm thúy nói với cô rằng cô có thể đi vệ sinh rồi.
Đường Tố Khanh bị công tác dụ dỗ làm ảnh hưởng, chẳng theo kịp phải ứng của người đàn ông này, cõi lòng của cô dường như chết rồi, bình thường đi làm đều mặc đồ công sở bảo thủ, đến lộ ra cánh tay cũng khó khăn, thế mà ngày hôm nay lại bị người ta chạm đến ngực, còn hình như chạm đến mông luôn rồi, truyền thuyết nói người bị như thế này là 'thấy hết trơn'.
Trong lòng Đường Tố Khanh cảm giác khó tả, xao động, tê dại, ngượng ngùng...... Cô cúi đầu, dùng giọng mũi nói: "Anh... anh có thể đi ra ngoài không? Nếu anh ở đây... em không được.".
Sở Chiến rất thông minh liền lựa chọn đi ra ngoài trước, bởi vì đối mặt với tình cảnh ướt át như thế, anh chẳng thể xác định được là mình có thể kiềm chế nổi hay không, anh gật đầu một cái, ngoan ngoãn đi ra bồn rửa tay, nhìn thấy tình địch đang đứng tại chỗ, lập tức xoay người về phía cô gái đang ở trong nhà vệ sinh: "Cục cưng, anh đang ở bên ngoài, em khỏe rồi thì gọi anh, anh sẽ đi vào giúp em kéo quần, nhớ bác sĩ nói em không thể động đậy tay nhiều.
Đường Tố Khanh ở bên trong đang giải quyết cơn mắc tiểu của mình nghe được lời của chồng mình nói, cũng chẳng thấy quá kỳ quái, lo lắng người đàn ông kia không nghe thấy câu trả lời lại lập tức đi vào, vì thế 'ừ' lên một tiếng, trả lời như vậy trong lòng lại nghĩ tới chút chuyện nhỏ của mình, mới không cần anh lo.
Giờ phút này, cô hoàn toàn quên mất cấp trên của mình vẫn còn chờ bên ngoài, cũng không có nhìn thấy Âu Dương Khiêm bởi vì câu trả lời của cô mà vẻ mặt càng thêm ảm đạm, sau đó liếc Sở Chiến một cái rồi đi ra khỏi phòng bệnh, lưu lại một mình Sở Chiến đứng đó với cụ cười đắc ý.
← Ch. 039 | Ch. 041 → |