← Ch.04 | Ch.06 → |
Họ nói rằng Bùi Túc trước đây là một kẻ ăn chơi sa đọa, vô tích sự, ăn uống đàn đúm, cái gì xấu cũng làm.
Ban đêm hắn la cà thanh lâu và sòng bạc, ban ngày thì nằm ì ở nhà ngủ bù, đến mức nhiều người còn chẳng biết hắn trông như thế nào.
Hai năm trước, vị đại công tử nhà họ Bùi mà ai cũng xem thường này, đột nhiên được bổ nhiệm làm chỉ huy sứ Cẩm Y Vệ.
Người ta đồn rằng hắn thủ đoạn cay độc, phá án thần kỳ, g. i. ế. c người không chớp mắt.
Những lời đồn càng nghe càng loạn, càng lúc càng hoang đường.
Ta chợt nhận ra, tại sao phải dựa vào những "lời đồn" để đánh giá một con người?
Những ngày qua sống cùng Bùi Túc, hắn không hề làm khó ta, ngược lại còn âm thầm chăm sóc, bao dung.
Hắn biết ta không muốn động phòng, liền lấy cớ rời khỏi phủ.
Khi về thăm nhà, hắn tôn trọng cảm giác của ta, dành cho ta đầy đủ thể diện và phong thái.
Lúc ta bị chó dữ tấn công, ánh mắt hắn thoáng qua một tia hoảng loạn, ta đều nhìn thấy cả.
Trước giờ ta vẫn giữ định kiến, xem hắn là kẻ xấu, lấy tâm thế đối địch mà đối xử với hắn.
Thay vì tin vào những lời đồn đại, chi bằng dùng chính đôi mắt mình để hiểu về một người.
Đêm đó, Bùi Túc bước vào phòng ta.
Ta chỉ mặc một lớp áo lót, chưa trang điểm, mái tóc dài buông trên vai, thoang thoảng mùi thơm từ xà phòng hoa nhài.
Ánh mắt hắn thoáng hiện vẻ ngạc nhiên, sau đó tự nhiên ngồi xuống mép giường:
"Phu nhân, đường may trên tay áo ta bị đứt, nàng vá lại giúp ta."
Đường may rõ ràng là do người cố ý kéo đứt, giờ này hắn đến phòng ta, ý đồ thế nào không cần nghĩ cũng rõ.
Ta lơ đãng vá lại tay áo cho hắn, cúi đầu chuẩn bị cắn đứt sợi chỉ, thì tay hắn đột ngột vươn tới.
Bất ngờ không kịp phản ứng, môi ta vô tình chạm vào mu bàn tay hắn, suýt nữa còn đụng đến răng.
Tay hắn khẽ run, rụt lại, giọng nói dường như cũng khàn đi vài phần:
"Đừng dùng răng, sẽ hỏng men răng."
"Ừ."
Ta rút kéo từ dưới gối, cắt đứt sợi chỉ.
Bùi Túc cau mày:
"Tại sao nàng lại để kéo dưới gối?"
Kéo là hung khí, đặt dưới gối quả thực không may mắn.
Ban đầu ta định dùng nó để phòng hắn, ai ngờ lại bị bắt quả tang.
Hành động trước đây của ta thật buồn cười.
Đến con ch. ó dữ ở Tiêu phủ hắn còn có thể đối phó được, thì nếu hắn thật sự muốn làm gì ta, một chiếc kéo liệu có ích gì?
Ta nắm chặt tay, căng thẳng nghĩ xem nên viện cớ gì để lấp liếm, thì nghe hắn lên tiếng:
"Ngày hôm nay gặp cha mẹ, nàng có vui không?"
"Vui lắm, đa tạ chỉ huy sứ."
Hai người cùng cười, bầu không khí gượng gạo cũng tan bớt đi.
Hắn hỏi ta đến Tiêu phủ có vui không, nhưng thực ra, việc được trở về Tiết phủ gặp lại cha mẹ cũng đã khiến lòng ta vui mừng không ít.
Ánh trăng bên ngoài nhạt nhòa, ngọn nến trong phòng bị cơn gió nhẹ thổi qua, lúc sáng lúc tối.
Ngoài đêm tân hôn, đây là lần đầu tiên ta đủ can đảm để nhìn kỹ hắn.
Hắn có đôi mày kiếm và ánh mắt sáng như sao, ngũ quan khắc sâu, hàng mi dài và rậm, một vẻ ngoài anh tuấn, cương nghị. So với những nam nhân ta từng gặp, hắn là người đẹp nhất.
Huống hồ, hắn mười chín tuổi đã trở thành Chỉ huy sứ Cẩm Y Vệ, tuổi trẻ tài cao, địa vị quyền quý, lại còn sở hữu võ nghệ đệ nhất thiên hạ.
Lấy một người như vậy làm phu quân, hình như cũng không phải là lựa chọn tồi.
Phát hiện ta đang nhìn hắn, khóe môi hắn khẽ cong lên, chậm rãi cất giọng:
"Sau này có thể đừng đặt kéo dưới gối nữa được không?"
Ý ngoài lời chính là: sau này đừng đề phòng hắn như thế nữa.
Hắn nói nhẹ nhàng, không chút trách cứ, trong ánh mắt chỉ có sự ấm áp và trông mong.
Tim ta như bị chạm khẽ, nhưng đầu óc lại hoàn toàn sáng tỏ.
Nếu hắn thực sự giống như lời đồn, là người không từ thủ đoạn, thì hôm nay cần gì lại phải cẩn thận, dè dặt thử thăm dò ta như vậy?
Hắn nhẹ nhàng nắm lấy tay ta, giọng nói mềm mại vang lên:
"Nương tử, chúng ta từng gặp nhau khi còn nhỏ, nàng còn nhớ không?"
08
Thật sao? Hóa ra Bùi Túc và Tiêu Vân Châu từng gặp nhau trước đây?
Vậy mà Tiêu Vân Châu chưa từng đề cập với ta!
Trong lòng ta hoảng sợ tột độ. Dung mạo khi trưởng thành có thể thay đổi, nhưng nếu ta không nhớ nổi chuyện cũ, chẳng phải sẽ để lộ sơ hở sao?
Bùi Túc khẽ mỉm cười, đưa tay xoa nhẹ đầu ta:
"Chuyện đã lâu rồi, nàng không nhớ cũng là bình thường."
Hắn cúi mắt, ánh nhìn tràn ngập sự dịu dàng khi nhìn ta, nhẹ giọng nói:
"Chỉ là lúc đó, ta đã có một suy nghĩ không thực tế..."
"Ta nghĩ, một cô nương tốt như vậy, nếu sau này có thể trở thành thê tử của ta thì thật là tốt."
"Không ngờ giấc mơ ấy lại thành sự thật..."
← Ch. 04 | Ch. 06 → |