Nhà có mỹ nam!
← Ch.085 | Ch.087 → |
"Chị a, chỗ này đầy nước, chúng ta có thể về nhà không? Ta rất sợ!" Miên Miên nhỏ xíu nắm lấy tay tỷ tỷ mình lo lắng hỏi.
"Ngoan, không sợ nha, không phải có chị ở đây sao?" Hài tử lớn hơn sủng nịch vuốt đầu Miên Miên cười nói.
"Nhưng là chúng ta làm thế nào đi qua đây? Ba ba, ma ma vì cái gì mà không đến đón chúng ta đâu?" Miên Miên khó hiểu hỏi.
"Bởi vì trời mưa cho nên ba ba, ma ma muốn đi thu hoạch hoa màu nếu không để bị ngập úng hết thì chúng ta sẽ không có lương thực đâu. Mấy năm nay mùa màng không tốt lắm, ba ba đã nói nếu năm nay hoa màu tốt thì chúng ta có thể chuyển vào nội thành rồi nha, cho nên, đợi lát nữa chị nắm tay, em đi theo chị được không?" Nàng cười rồi từ từ tiến vào trong dòng suối đang chảy xiết.
"Miên Miên xuống nào, chị sẽ bảo vệ em a!" nói rồi vươn tay về phía Miên Miên. Miên Miên nghe vậy mỉm cười nhẹ gật đầu đem bàn tay nhỏ của mình cho chị gái.
Hai chị em ở trong dòng suối chảy xiết từng bước từng bước tiến tới, ngay khi đã gần tới bờ sông bên kia thì Miên Miên bị một hòn đá dưới lòng suối làm trượt chân, thân hình nhỏ xinh ngã vào trong nước, "Chị ơi chị...cứu em...!"
"Miên Miên...Miên Miên..." chị gái của nàng đã đặt được một chân lên bờ đột nhiên thấy tay mình trống trơn, vội vàng quay người nhìn lại thì đã thấy Miên Miên bị nước cuốn đang cố bám vào một tảng đá, "Chị, cứu em...ô ô..."
"Miên Miên ngoan, không khóc a, em cố giữ chặt, chị tới cứu em ngay, đừng sợ nha!" nói rồi liền hướng phía Miên Miên bước tới, "Miên Miên, chị bắt được em rồi!" nói rồi đem Miên Miên giữ chặt quay trở lại bờ.
"Miên Miên, chị ôm em lên bờ nha!" nói rồi hướng bờ suối ném Miên Miên lên.
"Chị, Miên Miên kéo chị lên!" Miên Miên ở trên bờ vội quay người đưa tay cho nàng.
"Được!" nói rồi vươn tay về phía Miên Miên, nhưng là dưới chân nàng vấp phải một cục đá, cả thân hình lập tức chìm trong dòng suối.
"Chị, chị ơi..." Tiểu Miên Miên vội duỗi tay ra xa, "Chị, nắm lấy tay em, chị...ô ô...chị ơi!" Miên Miên gào khóc khi thân hình nhỏ xinh của chị mình bị dòng nước cuốn trôi xa.
*****
Miên Miên la lên một tiếng kinh hãi đột ngột mở lớn hai mắt, mồ hôi trên người bởi vì kinh hãi mà không ngừng tuôn ra. Khi nàng chưa kịp định thần lại thì một bàn tay ôn nhu đã chạm tới gương mặt lạnh buốt của nàng, một gương mặt hoàn mỹ hiện ra trước mắt nàng khẽ cười vuốt vuốt má nàng nói: "Mỹ nhân, ngươi lại gặp ác mộng? Ai, đã bảo ngươi đừng bệnh rồi, như thế nào lại không nghe lời để ta phải lo lắng đâu? Tiểu ngốc tử!" nói rồi nở nụ cười mê người nhìn nàng.
Miên Miên nhìn cũng không nhìn hắn nói: "Ta đếm đến ba, ngươi mau lấy cái tay heo của ngươi ra...một...hai..."
"Được...bỏ ra rồi!" tiếng ba còn chưa đếm hắn đã vội nhận thua.
Miên Miên thấy vậy tranh thủ đứng dậy nhìn hắn hỏi: "Đậu hũ hôm nay bán xong rồi hả?"
"Ngươi nói đi, có mỹ nam người gặp người thích như ta ở đó, đậu hũ còn lo không bán hết sao? Dựa theo lý mà nói thì mỹ nam như ta bán xong đậu hũ sẽ theo A Tình cô cô luyện công, thế nhưng không có cách khác, ai bảo mỹ nhân của ta sinh bệnh rồi, ta lại có thể không để ý đến đâu, ai, làm nữ nhân của ta cũng thật hạnh phúc a!" nói rồi chưa kịp cười lớn đã kêu rên thảm thiết: "A, lỗ tai ta muốn rách rồi!"
"Còn dám gọi mỹ nhân, nữ nhân nữa không?" Miên Miên nói rồi tăng thêm lực đạo trên tay, vẻ cười nhạo.
"Nương, người tha cho ta đi, đau quá...ai..." tiểu hài tử đau khổ kêu lên.
"Nhớ kỹ, lần sau không cho phép kêu như vậy nữa, nếu không thì lỗ tai ngươi cứ chuẩn bị đi là vừa!" Miên Miên hừ một tiếng nói.
Tiểu hài tử xinh đẹp nghe vậy liền kêu lên: "Ngươi nhìn xem, ta chỉ là một chú chim non chưa kịp phát triển mà ngươi cứ nặng tay như thế, còn có, ta chỉ mới có năm tuổi mà ngươi đã kêu ta đi bán đậu hũ, được rồi, ta cũng biết là mình rất soái, rất có tố chất lôi kéo người ta nhưng là ngươi xem những đứa trẻ khác bằng tuổi ta đều được đi chơi a, ô ô, ta thật đáng thương a!"
Miên Miên nghe vậy chỉ đứng vậy nhún nhún vai, "Nói ít thôi, ngươi nói ngươi chỉ là một chú chim non chưa phát triển, như thế nào mà ta lại nghe nói ngươi đã dùng lời ngon tiếng ngọt dụ dỗ bao nhiêu cô nương nhà người ta đi? n, chim non chưa phát triển thì tán gái làm cái gì? Miên Miên ngồi xổm trước mặt hắn hỏi.
Tiểu mỹ nam nghe vậy liền lui lại một bước dài, ngón tay nhỏ chỉ chỉ rồi kêu lên: " Aaaaaa... ngươi đây là sắc tâm a! Nương, người đầu óc đen tối a, người ta tán gái chỉ là để chứng minh mình là mỹ nam thôi nha... người đi đâu đó?" đôi mắt nhỏ liếc nhìn nàng quay người bỏ đi không khỏi bất mãn.
Miên Miên sửa sang lại quần áo, đang chuẩn bị rửa mặt nói: "Đúng vậy a, ngươi chính là mỹ nam, soái đến nỗi nương ngươi cũng nhịn không được mà muốn nhéo nha!"
"Người thừa nhận nha, ngươi đã có lòng với bổn soái ca như vậy thì ta sẽ cho ngươi là vợ cả của ta là được rồi!" tiểu mỹ nam hùng hồn nói, trưng ra bộ dáng soái ca tuyệt đỉnh.
Miên Miên nghe vậy cũng chỉ im lặng liếc mắt, thằng nhcos này rốt cuộc là di truyền tính cách của ai a, như thế nào lại tự kỹ bá đạo như vậy? Chỉ một lúc sau, nàng bỏ đi những suy nghĩ trong lòng hỏi: "Tử nhi, A Vô cô cô đâu rồi?"
"Thỉnh gọi ta là tiểu mỹ nam được không?" Tiểu mỹ nam rất không vui trừng mắt nhìn nàng.
"Được rồi, tiểu mỹ nam, A Tình cô cô đâu rồi?"
"Cái này còn tạm được đi, A Tình cô cô đi tới quán rượu rồi, nói là muốn xem có tin tức gì mới không. Đúng rồi nương, các người mỗi ngày thần thần bí bí như vậy là làm cái gì nha, ăn cướp sao?" nói rồi lôi kéo nàng: "Người có thể mang ta theo a, ta có thể giúp người mê chết những nữ nhân kia a, được không?"
Miên Miên nhíu mày lắc đầu nói: "Ngươi như thế nào lớn lên lại giống hắn đến thế? Nhìn cái bản mặt này của ngươi thật là muốn đánh mà!"
"Người nói tới ai nha? Có phải hay không là người cha vô lương tâm đã vứt bỏ ta?" nói rồi vòng vo lên phía trước khua tay múa chân.
"Xin nhờ, là ta sinh ngươi ra nha, còn có, lão cha ngươi cũng chẳng phải là người tốt đẹp gì, về sau không cho phép ngươi nhắc tới, còn có a, ngươi đừng có như mấy bà tám bát nháo lên thế kia, mau mặc quần áo vào ta đem ngươi đi gặp Dạ Phong thúc thúc!"
"A, người dẫn ta đi gặp đại mỹ nam sao? Ta phải tranh thủ thời gian ghi điểm a. Nương, ngươi chờ ta, ta đi đổi lại quần áo!" nói rồi nhanh chóng chạy đi.
← Ch. 085 | Ch. 087 → |