Tình địch cảnh cáo
← Ch.058 | Ch.060 → |
Lãnh Tiếu Tiếu nghe xong Lữ Duy Duy khóc lóc kể lể, không khỏi sợ ngây người!
"Duy Duy, cậu ở đây nói gì vậy?"
"Có người muốn giết tớ, hắn ta còn uy hiếp tớ, lần sau cũng không chỉ có trầy da đơn giản như vậy". Duy Duy sợ hãi nói năng lộn xộn.
Lãnh Tiếu Tiếu không rõ ý của cô, cô nhăn mày lại, suy tư chốc lát, "Duy Duy, rốt cuộc là đã xảy ra chuyện gì, cậu giảng giải dễ hiểu một chút được không?"
Lữ Duy Duy từ trong ngực Lãnh Tiếu Tiếu ngồi dậy, gương mặt đầy vệt nước mắt loang lổ, cô nức nở mấy cái, bắt đầu nhớ lại chuyện ngày hôm đó.
"Ngày hôm qua, tớ vừa từ siêu thị ra ngoài, thấy ven đường có chiếc xe con màu đen vẫn luôn đậu ở chỗ đó, nhưng tớ đang chuẩn bị băng qua đường, thì chiếc xe đó đột nhiên chuyển động, đi siêu tốc về phía tớ. Lãnh Tiếu Tiếu, hắn có chủ mưu muốn đụng chết tớ đấy, hắn ta cố ý". Lữ Duy Duy nói xong lại kích động.
"Duy Duy, đừng kích động, có lẽ đây chỉ ngoài ý muốn thôi, hoặc là hắn ta uống rượu quá nhiều thì sao?"
"Không, không phải ngoài ý muốn, hắn ta cố ý, đầu của tớ cúi lại ở trên khóm hoa trước, nghe được có người nói chuyện. Hắn ta nói rằng lần này không chỉ đơn giản như vậy, hắn ta cố ý muốn giết tớ! Tiếu Tiếu, là thật!"
"Vậy hắn ta còn nói cái gì? Cậu có nhớ không? Cậu có đắc tội với ai không? Gần dầy có chuyện gì đặc biệt xảy ra không?"
Lữ Duy Duy cố gắng nhớ lại, muốn nhớ nhiều hơn.
"Không có, không có, trừ cậu ra, tớ ở Đài Bắc căn bản cũng không có nhiều bạn, tớ.....". Lữ Duy Duy hết sức phủ nhận.
Đột nhiên, cô dừng lại, giống như nhớ lại một việc gì đó.
"Tiếu Tiếu, tớ nhớ ra rồi, ghế sau còn có một người phụ nữ, còn nói câu nào đó, cô ta nói.... Không nên tham lam lấy vật không thuộc của cô, nếu không lần sau sẽ không đơn giản như vậy đâu!".
Lữ Duy Duy vẫn sợ hãi căn bản không có hồi tưởng chuyện xảy ra hôm đó, hôm nay bị Lãnh
Tiếu Tiếu nhắc nhở, cô đột nhiên nhớ tới.
Không cần tham lam lấy thứ thuộc về mình? Thứ không thuộc về mình? Tham vọng không chính đáng?.
Cái gì cũng cái gì chứ? Chẳng lẽ là.....
Lãnh Tiếu Tiếu nghe xong lời nói của Lữ Duy Duy cũng bắt đầu suy tư, nhìn như vậy, cái này chính xác là chủ mưu đe dọa! Lần này chỉ là cảnh cáo cô, nhưng tại sao muốn cảnh cáo Duy Duy? Duy Duy dạo này cầm thứ gì không thuộc về cô ấy chứ?
Người phụ nữ đe dọa?
Là vì người đàn ông sao?
"Duy Duy, bởi vì người đàn ông kia sao? Hắn nói đấy là ai?". Lãnh Tiếu Tiếu nhăn mày, vẻ mặt vô cùng ngờ vực.
"Tiếu Tiếu? Cậu nói là..... ?"
Lữ Duy Duy vẫn luôn không nghĩ tới việc này, nghe được lời nói của Tiếu Tiếu, lại nghĩ tới lời nói của người phụ nữ kia, lửa giận của Lữ Duy Duy một cái lên tới.
"Người đàn ông khốn nạn đó, nhất định đem tớ hại chết mới cam tâm sao? Bên cạnh có một đám phụ nữ còn phải tới hại tớ sao! Ô ô!". Lữ Duy Duy rốt cuộc hiểu rõ nguyên do sự tình, cô tức giận căm phẫm không chịu được, vừa nức nở, vừa tức giận mà mắng.
"Được rồi, Duy Duy, nếu như cậu không thích anh ta, về sau cách xa anh ta một chút là được rồi, tin rằng cậu chưa từng ở chung một chỗ, cũng sẽ không rước lấy phiền phức nữa". Lãnh Tiếu Tiếu vỗ lưng cô, an ủi cô.
"Qủy mới đi thích anh ta! Qủa thật tai ương mà!". Lữ Duy Duy bĩu môi ngồi dậy, bụng của cô đột nhiên vang lên một hồi âm thanh ừng ực ừng ực.
← Ch. 058 | Ch. 060 → |