← Ch.05 | Ch.07 → |
Sau khi cùng Peter Ngô gặp mặt xong, Tôn Mân Hạo liền trở lại hoàn thành cho xong công việc.
Bởi vì thời gian đã chậm trễ, cho nên hôm nay khi anh về nhà đã là 9 giờ tối rồi.
Rõ ràng là mới làm liveshow xong, đây là thời gian nhẹ nhàng nhất mới phải chứ, vì cái gì mà anh còn phải bận rộn như vậy đây? Tôn Mân Hạo liền bất đắc dĩ nghĩ tới.
Chẳng qua là so với thời mà một ngày chỉ ngủ được không tới 4 tiếng để ra album thì so với hôm nay có thể ngủ 7, 8 tiếng là hạnh phúc rồi mà? Anh nghĩ thầm.
"Bà xã, anh về rồi." Tôn Mân Hạo liền gọi to.
Anh còn nói chưa hết câu, thì Lâm Oánh đã xông từ trong phòng ra ngoài, vội vàng hỏi: "Ông xã, có phải hôm nay anh đã nhìn thấy Peter Ngô rồi không?"
Tôn Mân Hạo nhìn thấy hai mắt của Lâm Oánh sáng lên thì biết chắc là Lô ca đã..... Không! Là chủ ý của Solane.
Lô ca và Solane biết Lâm Oánh là điểm yếu của anh, nên chỉ cần cô khuyên là anh sẽ nghe theo, nhưng theo như sự hiểu biết của anh với Lô ca thì anh ta sẽ không làm ra chuyện này, cũng chỉ có Solane!
"Bà xã." Tôn Mân Hạo liền cười khổ một cái.
"Sao vậy ông xã?" Lâm Oánh liền vội vàng hỏi.
"Ừ, hôm nay anh đã gặp rồi." Tôn Mân Hạo liền thở dài.
"A! Ông ấy là đạo diễn mà em cực kì thích đó!" Lâm Oánh liền vui mừng mà kêu lên.
Trong lòng của anh liền bất đắc dĩ nghĩ thầm: Nếu như không phải vì là đạo diễn mà cô thích nhất thì anh cũng sẽ không đi tìm hiểu gia thế của ông ta.
"Ừ, ông xã, nói cho thành thật, có phải đạo diễn Ngô mời anh tới đóng phim hay không?" Lâm Oánh lại hỏi.
"Ừhm!" Tôn Mân Hạo liền gật đầu một cái, nhưng câu nói tiếp theo làm Lâm Oánh muốn bóp chết anh: "Chẳng qua là anh đã từ chối rồi!"
"A......" Lâm Oánh liền hét chói tai, tức giận nói: "Vì sao anh lại từ chối chứ? Anh biết rõ đây là đạo diễn mà em thích nhất mà!"
"Nhưng mà bà xã yêu dấu à...."
Tôn Mân Hạo đang muốn giải thích thì bị Lâm Oánh cắt đứt: "Lần trước ông ấy đã đạo diễn bộ phim [Hảo Vọng Gíac], làm cho em khóc tới đứt ruột đó! Anh biết không?"
"Ừhm, anh biết mà." Tôn Mân Hạo nói. Bộ phim đó thật là quá hay, lần đầu tiên mà họ coi đã khóc đến mức cạn sạch khăn giấy.
"Chúng ta đã xem bảy lần rồi, anh nhớ không." Lâm Oánh liền hỏi.
Tôn Mân Hạo bất đắc dĩ liền nói: "Ừ, anh nhớ chứ."
Chỉ là khi anh bị bắt buộc xem cùng cô đến lần thứ năm thì anh đã không còn rớt giọt nước mắt nào nữa.
"Còn nhớ ba năm trước đây khi ông ấy làm phim [Bí mật của Hắc Hưu], chúng ta vừa nhìn thì đã hét chói tai, nhưng khi xem xong thì nửa điểm cũng không khóc được, anh quên rồi sao" Lâm Oánh lại hỏi.
"Đương nhiên là chưa rồi." Anh nói.
Cho đến bây giờ anh vẫn còn nhớ, đây là bộ phim tràn đầy cảnh bạo lực, máu nhiều đến nỗi giống như mỗi người sống đều có một bao máu vậy. Nhưng cuối cùng khi bí mật được mở ra, thì chuyện xưa của nhân vật chính Hắc Hưu thật khiến cho người ta đau xót mà khóc không nổi nữa.
Bởi vì bộ phim này quá đáng sợ nên Lâm Oánh chỉ xem có ba lần. Mặc dù chỉ có ba lần nhưng đã đủ khiến Tôn Mân Hạo đem nam chính từ trên đài đi xuống rồi.
Còn có [Cô gái tóc hồng], [Hai mặt chính nghĩa], cùng với [Đảo cô độc], [Hoang mạc] nữa, mỗi bộ đều là vật quý của em đó!" Lâm Oánh nói.
Tôn Mân Hạo liền cúi đầu không nói lời nào.
Anh đương nhiên là biết cô có bao nhiêu sùng bái đối với Peter Ngô, không chỉ đi xem rạp 2, 3 lần mà còn mua cả DVD về nhà xem 2, 3 lần nữa!
Không phải là anh nói quá nhưng Lâm Oánh thích nhất là kịch bản của [Hảo Vọng Gíac], làm cho anh phải học thuộc toàn bộ đó.
"Vậy vì sao anh lại từ chối đây? Anh biết là em thích những tác phẩm đó bao nhiêu mà." Lâm Oánh liền tức giận bĩu môi.
"Nhưng bà xã à!" Anh liền thở dài.
"Hả?" Lỗ mũi của Lâm Oánh liền khẽ hừ, giống như lão phật gia.
Thảo dân cuối cùng có thể giải oan rồi! Tôn Mân Hạo rất cảm động liền nói: "Peter Ngô nói bộ phim này được quay ở Mỹ, hơn nữa là nửa năm trở lên đó!"
[Chỉ có tại Dien*Dan*Le*Quy*Don*]
Họ kết hôn đến giờ đã được 10 năm, lần xa nhau nhất chính là liveshow vừa rồi, mỗi lần đều gần như ba tháng, anh thật sự không quen, nếu như muốn anh rời đi nửa năm thì làm sao anh chịu được đây?"
"Nhưng người ta cũng muốn xem anh đóng phim của Peter Ngô nha!" Lâm Oánh liền năn nỉ: "Nhận đi nha! Ông xã à, người ta thật muốn xem đó."
"Nhưng.." Tôn Mân Hạo liền do dự.
"Bà xã thân ái của anh đã van xin anh rồi, anh còn nhưng nhị cái gì nữa?"
"Nhưng nếu nửa năm không được thấy em, thì anh sẽ chết đó!" Tôn Mân Hạo vô cùng buồn bã nói.
Nửa năm! Không phải là nửa ngày, nửa tuần, cũng không phải nửa tháng mà là nửa năm! Coi như là bị nói là "Yêu bà xã quá" thì anh cũng chịu, ai bảo anh không thể không có cô đâu.
"Cái đó nói với Lô ca nghĩ biện pháp tốt là được rồi mà..... Người ta yêu anh nhất đó!" Lâm Oánh liền kéo tay của anh, lôi lôi kéo kéo, giống như cô gái nhỏ đang làm nũng với ba.
Ô......Cô như vậy là phạm quy nha! Thật là quá đáng mà! Như vậy thì bảo anh làm sao từ chối đây? Tôn Mân Hạo bị cô khuất phục, không còn hơi sức để từ chối nữa.
Đây gọi là binh bại núi đổ..........
"Anh biết rồi, bà xã." Tôn Mân Hạo liền nhỏ giọng nói.
"Oa! Ông xã, anh thật là giỏi, em yêu anh nhất!" Lâm Oánh nghe vậy liền vui mừng ôm lấy cổ anh, kiễng chân hôn chụt một cái.
"Thật tuyệt, chồng em được đạo diễn Peter Ngô mời đóng phim nha, thật là vui quá đi!" Lâm Oánh rất vui mừng liền nhảy cẫng lên, giống hệt một cô gái nhỏ.
Thấy cô lộ ra vẻ đáng yêu như thế, anh cũng liền mềm lòng-nghĩ thầm, chỉ cần cô được vui vẻ là tốt rồi.
Từ rất lâu trước kia thì Tôn Mân Hạo đã biết, Lâm Oánh chính là khắc tinh đời này của anh rồi! Cho dù cô không phải cố ý nhưng nhất cử nhất động của cô đều có thể làm rung chuyển tâm tình của anh.
Chỉ là.... Mặc kệ như thế nào, anh cũng muốn ở cạnh cô. Tốt nhất là lô ca và Solane hãy nghĩ ra biện pháp cho tốt đi!
Peter Ngô chụp ảnh poster là vô cùng nghiêm túc và cẩn thận, chuyện này thì Tôn Mân Hạo đã sớm nghe qua nhưng khi lần đầu tiên tiếp xúc với thủ pháp làm việc của ông thì mới biết cái gì gọi là "cảnh giới" của Peter Ngô!
Thì ra là từ trước giờ đã tổ chức chuẩn bị xong hết, bọn họ cũng đã xác định xong rồi chỉ là giữ bí mật đến phút cuối, thì tất cả nhân viên tham gia, bao gồm cả người quay phim và nhân viên hậu cần, chỉ cần là biết thì đều được yêu cầu giữ bí mật, trước khi công ty chưa công bố ra ngoài thì không được để lộ nửa điểm tin tức.
Sau khi chính thức công bố xong, Tôn Mân Hạo còn phải đi huấn luyện nửa năm, bao gồm đấu vật, bắn súng còn có ngoại ngữ.
Vào lúc khi anh còn là học sinh, năng lực anh văn của anh chỉ ở mức trung bình, sau khi tiến vào làng giải trí thì Lô ca cũng đã mời gia sư tư nhân cho anh, mấy năm học xong cũng đã có thành tựu. Mặc dù không được thông thạo nhưng ít ra đọc và viết sẽ không làm khó được anh.
Nhưng Peter Ngô lại cố tình không hài lòng, chê khẩu âm của anh không đúng, lại muốn bắt buộc huấn luyện anh ở mức cao hơn.
Cũng may là ông ta đã để những việc này tiến hành ở Đài Loan, nếu không thì thời gian xa nhau không chỉ là nửa năm rồi!
[Chỉ có tại @$eQ%u^y&D*on]
Còn về Lâm Oánh, sau khi Solane và Lô ca đã thương lượng với anh xong thì đã quyết định để Lâm Oánh lấy thân phận là trợ lý của Alan đi cùng anh tới nước Mỹ, nhưng trước khi đi thì Lâm Oánh cũng phải tới công ty để huấn luyện nửa năm.
Những năm gần đây thì Tôn Mân Hạo đã gặp qua nhiều chuyện của ngôi sao và trợ lý rồi, có khi ngôi sao và trợ lý có tình cảm với nhau hoặc là trở mặt thành thù.
Chỉ là chuyện mà anh nghe được nhiều nhất là, trợ lý thường bị ngôi sao khi dễ. Vốn nghe được Lâm Oánh vào công ty để làm trợ lý cho người khác thì nói gì anh cũng không chịu, ngược lại Lâm Oánh vô cùng thích thú, nói cô muốn làm.
"Đừng mà! Bà xã, công việc trợ lý rất vất vả, vừa mệt lại vừa bị khinh bỉ, tuyệt đối không phải trò chơi đâu!" Tôn Mân Hạo liền liều chết khuyên can.
"Ai da! Công việc trước kia của em không phải là vừa mệt lại vừa bị người ta khinh bỉ hay sao?" Lâm Oánh liền bình thản nói: "Vợ anh mới không phải là đóa hoa cần được nuôi trồng trong nhà kính nha!"
"Nhưng mà sức khỏe của em không tốt!"
Anh vừa bước chân vào giới nghệ thuật thì bọn họ cũng nghèo rách mùng tơi, anh xuất thân là cô nhi viện, không có chỗ nương tựa. Lên đại học vừa đi học vừa đi làm, tài sản cả người chỉ có 1 vạn 700 đồng bạc lẻ và cái máy casset hàng second-hand đã xài được mười năm.
Tới Lâm Oánh thì lại càng thảm. Lúc đó ba của cô làm ăn bị thất bại, ẽo ràng là thi đậu vào trường trung học nhưng không thể đi học được, chỉ có thể lựa chọn đi học vào ban đêm, ban ngày đi làm để lấy kế sinh nhai. Lúc đó, nhà cô chỉ có 172 vạn lẻ 300 đồng 20 xu.
Vì phải thay nhà trả nợ, lúc bị bệnh nằm trên giường bệnh trên tay cô còn phải làm hàng thủ công. Khi đó, anh đã hạ quyết tâm phải bảo vệ cô bằng mọi giá! Anh đã quyết tâm như vậy! Anh muốn bảo vệ cô, bảo vệ cô đời này kiếp này, cô không cần phải làm bất cứ công việc gì, cả đời vô lo, đều vui vẻ hạnh phúc!
Lô ca đã từng nói, Tôn Mân Hạo ngoại trừ thực lực ra thì còn có một quyết tâm sắt đá kinh người.
Lâm Oánh dĩ nhiên là biết anh yêu cô bao nhiêu, nếu không phải là phải đi ra ngoài công tác, anh thường ở nhà giúp cô làm việc nhà.
Hơn nữa khi anh biết cô khi học cấp ba phải đi làm ở quán ăn, tiền lương là 1000 khối, tiền này đối với học sinh trung học là rất nhiều, nhưng mỗi ngày đều phải hít khói dầu đến phát ói, sau này anh không bao giờ bắt buộc cô phải xuống bếp nữa.
Những năm gần đây, phần lớn là họ đều ăn ở ngoài, nếu như trong chung cư có tổ chức nấu ăn tập thể thì chín mười phần đều là do anh nấu.
Lâm Oánh thấy anh khẩn trương như vậy thì vừa bực mình vừa buồn cười, dĩ nhiên là còn cảm động nhiều hơn, chỉ là cô khẳng định là mình rất khỏe: "Đã nhiều năm như vậy rồi, em đã sớm bình phục rồi kia mà?"
Cho dù là mệt mỏi mà ngã bệnh thì cũng là người trẻ, tốc độ hồi phục cũng rất nhanh! Nếu như mệt mỏi thì chỉ cần ở nhà nửa năm cũng đã lấy lại toàn bộ! Huống chi...Ách! Cả năm nay cô chưa từng có việc phải ra khỏi nhà à nha?
Cô chỉ nhớ là trong vòng nửa năm thì anh đã đem toàn bộ số nợ của cô trả xong, sau đó thêm nửa năm nữa thì kiếm được 100 vạn mới cầu hôn với cô, từ sau đó trở đi cô cũng không còn phải ra ngoài làm việc nữa rồi.
"Nhưng anh vẫn không yên tâm." Tôn Mân Hạo lo lắng liền nói.
"Yên tâm đi! Solane đã nói là sẽ bảo vệ cho em, chẳng lẽ có ai lại dám đi ức hiếp em hay sao?" Lâm Oánh liền cười nói.
Dựa vào "Này danh của Solane" ngay cả người ngoài nghe cũng như được rót mật vào lỗ tai, huống chi là người trong.
Khắc tinh! Khắc tinh!
Giống như Tôn Mân Hạo đã nói, có lẽ Lâm Oánh từ nhỏ đã là khắc tinh của anh. Từ lúc quen nhau đến giờ, chưa bao giờ anh thắng cô trong các cuộc thảo luận.
Mà hôm nay, anh đã dứt khoát-thảm bại!
Thời gian trôi nhanh, nửa năm nói nhanh không nhanh mà nói chậm cũng không chậm, cuộc sống bận rộn của Tôn Mân Hạo và Lâm Oánh cũng trôi qua.
Lâm Oánh vào công ty học công việc của một trợ lý, mặc dù Solane đã cố tình sắp xếp cho cô một nghệ sĩ có tính tình dễ chịu, lại còn tìm tiền bối hướng dẫn cho cô nhưng là vẫn chịu không ít khổ.
Vì không muốn để cho chuyện Tôn Mân Hạo đã có đối tượng, thậm chí là đã kết hôn công khai, Lâm Oánh chưa bao gì làm giống như vợ của các nghệ sĩ khác là tới studio để xem, vẫn không đưa ra lời khuyên cho anh khi còn ở công ty, cho nên cô mới biết làm nghệ sĩ có bao nhiêu mệt mỏi!
Mà công việc làm trợ lý cho nghệ sĩ, ngoài mặt nói là xử lí chuyện bên cạnh, nghe qua thì thật là không có gì, nhưng làm cho tốt cũng thật không dễ.
Nửa năm học tập này, Lâm Oánh có cảm giác mình đã là quản gia kiêm luôn đầu bếp lại thêm cả công việc mát xa nữa.
Đáng sợ hơn là, là người phụ thuộc vào công ty nên tiền lương vô cùng thấp! Mỗi ngày làm việc đến chết đi sống lại, mà chỉ có hơn hai ngàn vạn mà thôi!
Hơn nữa bây giờ cô mới biết có chuyện nghệ sĩ khi dễ trợ lý là chuyện thường, mặc dù nghệ sĩ mà Solane đã sắp xếp cho cô là người dễ chịu, không phải chịu đựng quá lớn, nhưng khi cô xem những trợ lý khác bị chửi đến phát khóc thì thật đúng là đáng sợ.
Lâm Oánh đã từng hỏi qua Lô ca, vì sao mà công việc trợ lý này vừa cực khổ lại vừa ít tiền mà lại có nhiều người đăng kí như vậy?
Lô ca đã nói dù là vậy nhưng dù sao vẫn có nhiều người ôm ấp giấc mơ được làm nghệ sĩ, nhiều người đến thử, nhưng hơn phân nửa đã không đạt rồi, làm không bao lâu thì liền chuyển nghề, cho nên nhu cầu làm trợ lý lưu động là rất lớn, mặc dù cũng không được bao nhiêu tiền.
Chẳng qua là nếu có người thật sự có tâm huyết với nghề thì vẫn được nghệ sĩ ưu ái, nếu vậy thì tiền lương sẽ cũng được kha khá rồi.
Hơn nữa nhiều người làm lâu năm cũng sẽ được nghệ sĩ tin dùng mà cho làm người đại diện, giống như anh ta đã làm được vậy.
Sau khi Lô ca nói xong thì Lâm Oánh liền gật đầu, thì ra làm trợ lý cũng phải học nhiều như vậy nha!
Đang lúc cô đã được 5 tháng kĩ năng rồi thì Solane mới lặng lẽ chuyển cô qua làm trợ lý cho Thiên Vương Alan.
Vốn là người biết chuyện này cũng không nhiều lắm, nhưng mà Alan là người đặc biệt nổi tiếng, cho nên tất cả trợ lý đều muốn cái vị trí béo bở này của Lâm Oánh, trong nháy mắt cô còn tưởng rằng mình sẽ bị ghen tỵ đến mức ngũ mã phanh thây.
Ngày đó về đến nhà thì cô đã vỗ ngực nói: "Haizz! Còn may là bọn họ chỉ tưởng em là trợ ta của anh thôi, nếu không thì nhất định là sẽ chết không toàn thây!"
[Chỉ có tại @@QuyDon]
"Bây giờ thì em đã biết chồng em nổi tiếng ra sao chưa?" Anh liền cười nói.
"Hả? Nổi tiếng thêm nữa thì em sẽ chết đấy!" Lâm Oánh liền cười anh.
"Không sao, anh tình nguyện buộc em lại bên người!"
Lâm Oánh thường nghĩ, nếu như đàn ông trên toàn thế giới mà giống như ông xã nhà cô thì tỉ suất ly hôn sẽ giảm xuống rất lớn đó.
Nhưng Lâm Oánh oán hận thì oán hận, thật may là cô chỉ làm trợ lý cho Alan trong một thời gian ngắn thôi, hơn nữa phần lớn thời gian đều là ở nước ngoài, nếu không cô sẽ bị những người khác đánh chết mất.
Mặc khác, Tôn Mân Hạo cũng chưa từng kể khổ với cô, sau khi làm trợ lý của anh thì mới phát hiện anh có bao nhiêu bận rộn!
Sau khi cô tính một chút thì mới thấy khi nghệ sĩ khác lấy ban ngày làm đơn vị đo thì Alan là cả ngày trời.
Lâm Oánh cũng phát hiện, mỗi lần anh có kế hoạch gì mới thì sẽ có người đứng sau xây dựng đường sẵn cho anh. Sau khi làm trợ lý rồi mới biết, thật ra nghệ sĩ cũng không được toàn quyền quyết định tất cả.
Rồi thời gian đến khi ra nước ngoài cũng đến.
Solane vốn định làm một bữa tiệc chia tay thật lớn cho anh, còn tìm thêm mấy trăm tay kí giả và fan hâm mộ đến tiễn anh, cứ như vậy thì Thiên Vương Alan sẽ ngồi khoang hạng nhất còn tiểu trợ lý Lâm Oánh thì chỉ được ngồi ở khoang phổ thông.
Tôn Mân Hạo không nỡ để cho Lâm Oánh phải ngồi suốt mười tiếng như vậy, liền nói muốn vận động tay chân mà đến khoang phổ thông ngồi một lát, rồi lại từ chối sự an bài của Solane mà lấy thân phận thật của mình cùng với Lâm Oánh, hai người lén lút đổi vé máy bay.
Trải qua một đoạn đường khá dài, cuối cùng thì Tôn Mân Hạo và Lâm Oánh cũng đã tới Mỹ, liền đón taxi đi tới khách sạn.
"A!....... Mệt quá trời!" Lâm Oánh có thể lực kém vừa nhìn thấy giường thì không nói hai lời đã nhào tới, sau đó cũng không nhúc nhích nữa rồi.
Tôn Mân Hạo liền đem hành lý của hai người dọn dẹp xong rồi tới đẩy cô: "Đồ lười, mau đi tắm đi!"
Trong chăn bông truyền đến âm thanh mơ hồ không rõ của anh: "Em mệt quá!"
"Không thể vì mệt mà không tắm được, nếu không ngày mai sẽ mệt hơn đấy! Tắm nhanh lên nào!" Tôn Mân Hạo liền không buông tha mà đem Lâm Oánh từ trong chăn xốc ra.
Đã nhiều năm nên anh đã rút được kinh nghiệm, ngược lại nên tắm sẽ tốt hơn, tắm xong rồi ngủ, nếu không thì tinh thần sẽ không tốt.
"Ư..... Đừng á!" Một tay của cô hất tay của Tôn Mân Hạo: "Dù sao thở ở sân bay cũng đã tắm qua rồi, cũng không sợ bẩn đâu!"
Bời vì Tôn Mân Hạo và Lâm oánh là ngồi ở khoang hạng nhất, cho nên có thể sử dụng phòng tắm dành cho khách quý nên đã tắm đơn giản qua rồi.
"Vậy cũng không được..... Bà xã? Bà xã?" Tôn Mân Hạo mới nói được một nửa, thì phát hiện ra Lâm Oánh không hề cử động chút nào, nhìn kĩ lại mới biết là cô đã ngủ rồi, chỉ có thể bất đắc dĩ mà thở dài một hơi.
Anh liền đi đến phòng tắm xả đầy một bồn nước nóng, sau khi đã thử xong nhiệt độ liền cởi quần áo của mình và Lâm Oánh ra rồi ôm ngang cô bước vào bồn tắm.
"Ưhm....." Toàn thân bị chìm vào nước nóng, cô liền rên rỉ một tiếng rồi mở mắt ra, phát hiện ra mình đang ở trong nước: "Ừ.... Ông xã."
"Hả?" Một tay của Tôn Mân Hạo đang giúp cô tắm rửa.
"Không cần đâu, em mệt quá." Lâm Oánh nói xong, liền dựa vào bờ vai rộng rãi của anh rồi ngủ tiếp.
Tôn Mân Hạo chỉ có thể cười khổ một cái.
Kết hôn đã nhiều năm nên anh đương nhiên biết câu nói ấy có ý nghĩa gì, nhưng mà anh phải nói là cô thật sự suy nghĩ nhiều rồi! Hiện tại anh cũng rất mệt mỏi mà, nên đâu còn sức mà làm chuyện khác nữa?
Cho nên sau khi hai người tắm xong liền ôm cô rời khỏi bồn tắm, dùng khăn lông nhẹ nhàng lau rồi đặt cô trên giường lớn mềm mại.
Người duy nhất trên thế giới có thể hưởng thụ sự phục vụ của Alan thì chỉ có người đang ngủ giống heo chết kia thôi, đôi khi trong lúc ngủ còn nói mơ.
Anh ở trong giới nghệ thuật đã từng thấy qua vô số mỹ nữ, nhưng mà Lâm Oánh nhiều lắm chỉ có thể xem là có dung mạo thanh tú thôi, nhưng anh vẫn luôn cảm thấy bà xã của mình thật đáng yêu! Trên môi liền không tự chủ mà toát ra một nụ cười.
Cảm thấy mình đã mệt mỏi đến cực hạn rồi, Tôn Mân Hạo liền kéo Lâm Oánh vào trong lòng, rồi đem chăng đắp kĩ càng mới yên lòng ngủ.
← Ch. 05 | Ch. 07 → |