Vay nóng Homecredit

Truyện:Ông Xã Bá Đạo Rất Cưng Chiều Vợ - Chương 096

Ông Xã Bá Đạo Rất Cưng Chiều Vợ
Hiện có 257 chương (chưa hoàn)
Chương 096
Huấn luyện bắn bia, đấu trí cứu người (2)
0.00
(0 votes)


Chương (1-257 )

Siêu sale Lazada


Ngốc Ưng nhất thời cười, gần đây tên béo này không phải là người trong đội của hắn để làm trò cười, tuy rằng hiện tại hắn không quản, nhưng vị huấn luyện viên kia cả ngày đều nói nhiều chuyện của tên mập này, pha trò ra sao.

Khi tên mập này đùa thì không ai có thể quản nỗi.

Bắn bia còn huấn luyện trong thời gian dài, nên Ngốc Ưng cho mọi người tự hoạt động một chút, tất nhiên đã giới hạn phạm vi hoạt động.

Hiện tại đang là đầu tháng 12, trong không khí đã có hơi lạnh làm An Nhiên xoa xoa lòng bàn tay, trên vành tai của cô có một chiếc khuyên tai kim cương màu xanh ngọc, lúc trước An Nhiên cũng có một chiếc nhưng đã bị Diêm Tử Diệp lấy đi, chiếc này là do Tần Vũ Triết làm lại cho cô, bên trong có thiết bị định vị, chỉ cần hắn muốn tìm cô, thì ở bên hắn rất nhanh có thể định vị được vị trí của cô.

Nếu đối với Tần Vũ Triết không có sự tín nhiệm hoàn toàn, cô cũng sẽ không mang cái khuyên tai này.

Vành tai truyền đến một cảm giác khác thường, con ngươi hơi động, An Nhiên đứng dậy, bước đến chỗ ít người đi lại, tay nhẹ nhàng chạm vành tay.

"Nói."

Bên kia truyền đến âm thanh hưng phấn của Tần Vũ Triết, "Gia, tôi biết ngài hiện đang quân huấn, quân huấn có cảm giác thế nào? Có phải là cảm giác hưng phấn khi đã kích nhóm tân binh? Nhưng mà tôi thật muốn trong thấy Gia..."

"Bớt nói nhảm." Gần đây cô nhận được càng nhiều loại báo cáo vô nghĩa thế này.

Tần Vũ Triết nhất thời im miệng, "Được rồi, Gia ngài thật không có chút thú vị nào, đã lâu không có liên lạc với tôi, mà khi liên lạc chỉ bảo tôi chú ý đến đám người đó. Được rồi, tôi biết ngài muốn tôi im miệng, tôi đây sẽ nói những gì nên nói."

Câu này làm An Nhiên xuất hiện hắc tuyến.

"Gia, những gì ngài bảo tôi tra, tôi đều chuyển đến cho ngài, gần đây việc ngài bảo tôi chú ý đến Kim Ân Thánh người đứng đầu họ Kim, ông ta đi đến gặp Thủ lĩnh của "Hành Hương", tôi đoán không sai thì chính là ông ta muốn hợp tác với Hành Hương, sau đó cùng nhau đối phó họ Phó, đối Phó ngài."

Ánh mắt An Nhiên xẹt qua một tia băng hàn.

"Kết quả."

"Lúc đầu, Tiểu Dã Long không đồng ý, nhưng sau hắn lại đồng ý." Tần Vũ Triết cũng cảm thấy có chút kì quái, "Thời gian giữa rất kì quái, không điều tra được nguyên nhân, khi Kim Ân Thánh tìm Tiểu Dã Long, hai người có mâu thuẫn, Kim Ân Thánh suýt chút nữa đã cùng Tiểu Dã Long đánh nhau, nhưng sau này Tiểu Dã Long cho người tìm Kim Ân Thánh."

Hả?

"Chú ý chuyện bên đó nhiều chút." Tiếng nói của An Nhiên nhàn nhạt, không nghe được rõ cảm xúc.

"Sau cùng, gia, như ngài dự đoán, có người tìm đến đây."

"Giữ hắn lại."

"Biết." Hắn không phải là kẻ ngốc, tất nhiên biết là phải giữ được người đó, thoạt nhìn người đó giống như người có địa vị cao, nhưng Bàn gia này là ai? Liếc mắt một cái cũng có thể nhìn ra được người đó chính là đi làm việc thay cho người khác, người đứng phía sau người đó không có lộ diện, hắn luôn tìm cách giữa người đó lại.

"A, đúng rồi gia, suýt nữa quên nói, đám người kia có xảy ra chút chuyện, khi nhóm người kia chưa cùng đi quân huấn, có không ít người xuất hiện tại Ngân Dực, tựa như bọn họ đang muốn tìm thứ gì."

An Nhiên nhíu mày.

Bên nhóm trao đổi Anh quốc không hề rời khỏi, bọn họ tự động kéo dài thời gian trao đổi, nói là rất thích Ngân Dực, cho nên bọn họ muốn đem thời gian kéo dài ra thêm.

Đối với nhóm học sinh có phong độ thân sĩ, mọi người ở Ngân Dực không tìm ra được một khuyết điểm nào, thậm chí năm người kia ngay cả tranh cãi cũng không có, càng là người như vậy, càng cho thấy có nhiều vấn đề.

Từ khi nhóm người này bước vào Ngân Dực, An Nhiên đều cho người theo dõi bọn họ.

"Tiếp tục theo dõi." Nói xong, An Nhiên tắt bộ đàm (cái khuyên tai á).

Cô vừa xoay người, liền thấy Cố Hữu đứng cách mình không xa, đứng thẳng người đưa lưng về phía cô.

"Quả bưởi nhỏ, cảnh giác rất cao nha." An Nhiên sờ sờ cái ót của cậu, cười nói, thật tốt, còn biết canh gác cho cô.

Cố Hữu trừng cô, đột nhiên nhìn thấy ánh mắt cô có ý cười, sự khó chịu trong lòng bỗng nhiên biến mất.

Luyện tập bắn bia làm cho nhiều người chưa đã nghiền, thậm chí không ít nam sinh mượn dây buộc tóc của nữ sinh giả làm súng bắn, làm bọn họ nhận được ánh mắt xem thường của các nữ sinh.

Khoảng 2h chiều có buổi huấn luyện chạy 10km, tiếng chuông báo đồng thời cũng là mệnh lệnh của huấn luyện viên, tập hợp mọi người.

Mười mấy ngày nay, huấn luyện làm cho bọn họ có thể tiết kiệm đủ thể lực, không đến mức quá mệt, nhưng cái gì đến cũng sẽ đến.

Cuối cùng cũng tới cái gọi là trừng phạt, cả buổi trưa còn đứng tư thế quân đội.

Liên đội của An Nhiên luôn thích tụ tập, bọn họ không nhanh không chậm chạy, nhất định phải bảo toàn tốc độ, lúc này An Nhiên không phải chạy theo đội, mà ngược lại An Nhiên chạy ở phía sau của đội, theo lời Lí Vi chính là nhường mọi người là tụt lại phía sau.

Chạy việt dã lúc đầu là 2km, từng bước một kéo dài đến 10km.

Mọi người cũng đã hình thành được thói quen, oán hận cũng vô dụng, chửi cũng vô dụng, chỉ có thể kiên trì mà chạy.

Trong đội không có người nào nói chuyện, đều bảo tồn thể lực.

Phía trước bọn họ không có đội nào, phía sau cũng không có người đuổi theo, xem như bảo tồn thể lực của các cô là không sai.

Đột nhiên, một tiếng "pằng" vang lên.

Âm thanh rất nhỏ, nhưng An Nhiên đột nhiên dừng bước chân.

Mọi người chạy phía trước cơ bản là không có chú ý đến An Nhiên, An Nhiên nhìn thấy tốc độ của đội, mày nhíu lại, sau đó tầm mắt hướng đến nơi phát ra âm thanh, ánh mắt hơi híp lại.

Con đường này không phải là lần đầu nhóm người An Nhiên chạy, thế nhưng là lần đầu tiên xuất hiện âm thanh như vậy, nếu An Nhiên không nghe sai thì đó chính là tiếng súng.

Không yên tâm, cô vẫn đi đến nói phát ra âm thanh.

An Nhiên đi đến một con đường nhỏ, bên tay phải của cô có một cái núi nhỏ giả không cao lắm, hiện tại đã bắt đầu vào mùa đông, nhưng trên là cây thông có chút lạ.

Pằng, Pằng ------

Tiếng súng liên tục vang lên, làm bước chân của An Nhiên bước nhanh hơn, cô biết gần đây không hề thiếu mộ địa (nghĩa địa), tất nhiên không khó đoán ra được chính là có người nổ súng, nhưng nếu cô nhớ không nhầm, gần đây Lão soái ca thường đến đây.

"Là mày bức tao, là mày bước tao." Tiếng nói hoảng loạn vang lên, "Tao không nghĩ đến, chỉ cần mày không đến, tao sẽ không nổ súng bắn mày, đây là mày tự tìm đến!"

Tiếng nói đó là tiếng nói của một người đàn ông trung niên, An Nhiên nấp ở một cái cây, cô hướng đến người phát ra âm thanh đó, con ngươi co rút lại!

Ở đó có 4 gã đàn ông, họ mặc trang phục bình thường, mà bên cạnh bọn họ là một người đàn ông nằm trong vũng máu.

Người đó trúng đạn!

Nhìn lên khuôn mặt người nằm trên mặt đất, An Nhiên nhìn ra người nọ không phải là Phó Quân Hoàng sao, cô muốn bước ra, nhưng cô suy nghĩ, trong lòng không khỏi lo sợ, cô không thể nào nghĩ ra khả năng Lão soái ca trúng đạn? Nhưng anh chính là Phó Quân Hoàng!

An Nhiên thấy không là không có người nào có lòng tốt, tất nhiên cũng sẽ không để ý đến loại chuyện này, trong nháy mắt cô hơi động người, viên đạn bay thẳng đến chỗ cô!

"Ai! Đi ra! Bằng không tao sẽ lấy mạng mày!" Tiếng nói kinh hoàng vang lên.

An Nhiên nhíu mày, nếu không phải được cái cây này chắn đạn, thì cái viên đạn kia chắc chắn gim vào người cô.

An Nhiên chỉ có thể gắt gao che dấu ở phía sau cây đại thụ.

Pằng, pằng, pằng -----

Tiếng súng vang lên dồn dập, ngay cả hô hấp của An Nhiên cũng ngừng lại, súng trên người cô đã không còn trên người, mà súng mang theo khi chạy đã bị cô lấy ra khi đi vào khu rừng này, hiện tại có thể nói là tay cô không có tất sắt, hiện tại nếu cô đi ra chỉ còn con đường chết.

Nhưng trốn tránh như vậy cũng không phải là biện pháp tốt.

An Nhiên hít một hơi sâu, nghe thấy một tiếng kì dị vang lên, An Nhiên biết súng đã hết đạn.

Trong nháy mắt An Nhiên giơ hai tay, từ phía sau cậy bước ra, gấp gáp nói, "Không cần bắn nữa, tôi đi ra!" Giống như một nữ sinh đang rất sợ hãi.

Sắc mặt của bốn người nguyên bản đang căng thẳng khi nhìn thấy được người bước ra từ phía sau cây nhất thời thở phào nhẹ nhõm.

Chỉ là một cô gái nhỏ mà thôi.

Người đang cầm súng chĩa vào cô cũng buông súng, tầm mắt dừng trên người An Nhiên, "Mày đến đây để làm gì!"

"Tôi... Chúng tôi đang chạy việt dã, tôi, tôi..." Sắc mặt An Nhiên trắng bệch, lòng cô đang lo sợ nhìn người đang nằm trong vũng máu, đáy mắt tràn ngập hoảng sợ cùng hoảng loạn, âm thanh phát ra đều run run.

"Muốn đi đường tắt?" Một người cao gầy đứng trong bốn người cười nhạo nhìn An Nhiên, "Hiện tại các mày mới chỉ là học sinh, mày nói nếu mày là thành thực chạy cùng đám bạn của mày thì giờ sẽ không xảy ra chuyện không phải sao? Mày nói mày.."

"Không, tôi sẽ không nói cái gì cả, van các người thả tôi đi, tôi nhất định, tôi cam đoan, tôi không nói thứ gì hết." An Nhiên nói xong, cô từng bước đi về phía trước, biểu cảm thoạt nhìn rất sợ hãi, hai tên giơ lên còn run run.

Trong mắt bốn người này, mười phần chính là một học sinh phổ thông, nhìn thấy ngũ quan diễm lệ của An Nhiên ở dưới vành nón, trong mắt của bốn người đều phát chút ánh sáng.

"Hửm? Tao dựa vào cái gì để tin mày?"

An Nhiên cúi đầu, ánh mắt xẹt qua một tia ngoan lệ, xem này, ai cũng có lòng tham. Nhưng khi An Nhiên ngẩng đầu, ánh mắt tràn đầy sự sợ hãi và sợ hãi.

"Tôi, Tôi, cái gì đều bằng lòng, tôi.... Tôi không muốn chết, tôi.." Nói xong, tầm mắt của cô còn dừng trên người đang nằm trên mặt đất quan sát thật kĩ, nhưng nhìn rõ ngũ quan người đó, An Nhiên hơi giật mình.

Người này không phải là người của U Linh, nhưng hắn cũng là một trong những huấn luyện viên, hắn chưa chết, ít nhất hô hấp vẫn còn.

Thấy phản ứng của An Nhiên, bốn người nọ cho là cô bị dọa đến choáng váng.

"Hửm? Mọi thứ đều nguyện ý?" Một gã đàn ông trung niên tay còn đang cầm súng nhìn An Nhiên, trong mắt mang theo ý ghê tởm nhìn cô.

An Nhiên đi về phía trước vài bước, hiện tại khoảng cách giữa cô và gã trung niên đó chỉ khoảng 2m.

Cô quan sát, trong bốn người này, chỉ có tên đàn ông trung niên là cầm súng, khẩu súng của hắn đã thay đạn, khi cô giơ hai tay đi ra thì hắn đã đổi đạn, động tác cực nhanh, hiển nhiên hắn đã có luyện qua.

An Nhiên chỉ cần đánh bại một người này.

"... Dạ, đúng vậy, cái gì cũng bằng lòng! Chỉ cần, chỉ cần các người không giết tôi, mọi thứ tôi... Mọi thứ đều bằng lòng làm."

Người đàn ông trung niên bật cười, ngay khi hắn khom người muốn kéo An Nhiên, nháy mắt An Nhiên xoay người, làm gã đàn ông đó hơi khiếp sợ, cô nhanh chóng bắt lấy tay của gã, đứng dậy, nhấc chân, đầu gói hung hăng đá trên bụng của gã!

Trong nháy mắt, súng trong tay của gã hiện tại đang nằm trong tay của An Nhiên.

Nháy mắt, cục diện đã thay đổi hoàn toàn.

Sắc mặt của ba người còn lại đều thay đổi, nhưng cái tên cao gầy nhìn An Nhiên, biểu cảm vẫn mang theo châm chọc như trước, "Tao nói này cô gái nhỏ, mày có biết cái đó sử dụng thế nào không? Nếu làm bậy, đến lúc đó---"

Pằng----

Viên đạn trực tiếp ghim trên đùi của tên cao gầy đó!

Cả người An Nhiên toát lên vẻ điềm tĩnh, khóe môi mang theo tia cười nhạt, "Mày nói, tao sẽ dùng thế nào?"

Gã đàn ông trung niên ôm bụng của bản thân, ngoan độc nhìn An Nhiên, đe dọa nói, "Hiện tại mày nên trả khẩu súng lại cho nhóm của tao, chúng tao cho mày một con đường sống, nếu..." Câu nói kế tiếp hắn chưa nói xong, nhưng ý của hắn thì mọi người đều biết.

"Hiện tại, chúng mày nên ngẫm lại, tao chính là không tha cho chúng mày."

An Nhiên đã nhìn rõ được tình huống hiện tại, cũng đã thông với bộ đàm, nếu Tần Vũ Triết không ngu ngốc, thì hắn sẽ biết cô hiện tại muốn làm gì.

"Nữ thần, cậu làm sao ở trong này? Chúng tớ hiện tại đang tìm cậu----"Lí Vi từ ngoài bước vào, khi cô nhìn thấy An Nhiên, biểu cảm nhất thời vui vẻ nhưng khi nhìn thấy khẩu súng trong tay của An Nhiên cùng với bốn người đàn ông cùng một người đang nằm trong vũng máu, mọi lời nói cô chuẩn bị nói đều ngừng lại.

An Nhiên nhất thời sủng sốt, trong nháy mắt, gã trung niên nguyên bản đang nằm trong đột nhiên đứng dậy, lập tức bắt lấy Lí Vi, cười lạnh nhìn An Nhiên.

"Này, mày ngoan ngoãn đưa súng lại, nếu không, tao sẽ lấy mạng của đứa nhỏ này!"

An Nhiên nhàn nhạt liếc mắt nhìn Lí Vi một cái, rồi sao đó dừng trên người gã đàn ông trung niên đó.

"Tin tôi không?" Lời nói này của An Nhiên cho nói với Lí Vi.

Hiện tại Lí Vi đã bị sớm dọa đến choáng váng, An Nhiên chính là sự đảm bảo duy nhất đối với cô(Lí Vi) hiện tại, cô (Lí Vi) không la lên, cũng không khóc, trừ bỏ ánh mắt có sự hoảng sợ, cô nhìn An Nhiên, cổ tay của cô (Lí Vi) hiện đang bị nắm chặt nên không thể động đậy.

"Tốt"

Ngay lúc bốn người kia đang suy nghĩ An Nhiên sẽ làm gì, chỉ thấy An Nhiên đột nhiên nâng tay, ngay sau đó -----

Pằng----

Lí Vi run lên, có một thứ gì đó nóng nóng phun lên mặt của cô.

HẾT CHƯƠNG 77


Khởi Nguyên Mobile

Chương (1-257 )