Học thuật! trao đổi (1)
← Ch.083 | Ch.085 → |
Tí tách, tí tách....
Máu nhỏ giọt trên mặt đất phát ra âm thanh giống như máu trên người nữ sinh kia, Vương Thế Kiệt phát hiện, mỗi giọt máu từ trên kiếm rơi xuống, thân thể của cô nữ sinh đó run rẫy kịch liệt.
Người nọ đến gần, ánh mắt của An Nhiên xẹt qua một tia băng hàn.
Người này, không phải là người Hoa Hạ.
Trên thân là bộ quần áo màu đen, giống như trang phục của Ninja ở Nhật Bản, mà kiếm kia....
"Mẹ nó, cái này chính là Ninja Nhật Bản?" Vương Thế Kiệt nhìn thấy rõ được người nọ, không khỏi hô ra tiếng.
An Nhiên đưa cô gái này cho Vương Thế Kiệt, "Mang cô ấy đi đi.". Người này cô có thể đối phó được.
Vương Thế Kiệt sủng sốt, cậu nhìn An Nhiên, tầm mắt An Nhiên dừng trên người "Ninja Nhật Bản", hít một hơi thật sâu, "Được rồi, chờ tôi tìm người đến cứu cô."
Vương Thế Kiệt biết, bản thân mặc dù ở đây nhưng không giúp được An Nhiên việc gì, hiện tại việc cậu có thể làm đó chính là dựa theo lời An Nhiên nói mà làm.
"Ninja Nhật Bản" nhìn Vương Thế Kiệt ôm thiếu nữ kia muốn chạy đi, sắc mặt lạnh xuống, giơ kiếm hướng tới sau lưng Vương Thế Kiệt mà chém xuống!
Sắc mặt An Nhiên lạnh lùng, lách người, thân thủ linh hoạt, ánh mắt của "Ninja Nhật Bản" hơi kinh ngạc, một tay An Nhiên nắm ở sống kiếm, sắc mặt lạnh băng.
"Người của Nhật Bản!" Tiếng nói không có chút tình cảm, lạnh lùng vang lên.
Con ngươi người nọ xẹt qua tia giật mình, lập tức xẹt qua một tia sát ý, biết thân phận của bọn họ, đều phải chết!
"Chết!" Tiếng nói vang lên, một phi tiêu hướng tới An Nhiên mà ném---!
Đáy lòng An Nhiên xẹt qua một tia cười nhạo, ở trước mặt cô mà ném phi tiêu?
Muốn chết!
Lấy kiếm ngăn phi tiêu lại, An Nhiên hướng tới chỗ người Nhật chạy đi, vung kiếm chém xuống!
An Nhiên cầm kiếm chém xuống, nhanh, gọn, chính xác, làm người nọ phản ứng không kịp, dù tránh được tức thời nhưng cánh tay người nọ vẫn bị An Nhiên làm bị thương.
Người Nhật này không nghĩ tới An Nhiên như thế lại có thể ra tay ngoan độc như vậy, ánh mắt của hắn xẹt qua một tia băng lãnh."Người Hoa Hạ vô sĩ, tôi sẽ cho cô biết thế nào là đại khai sát giới!" Tiếng trung bập bệ nói ra.
"Muốn chết!" Sắc mặt An Nhiên phát lạnh, hướng tới người nọ mà đánh.
Thân thủ người này cũng không tồi, thậm chí nếu so với An Nhiên có phần cao hơn, mặc dù vậy, cô cũng không để hắn chạy được!
Mà bên này, Vương Thế Kiệt ôm thiếu nữ kia chạy đi, chạy qua các dãy phòng học, nhất thời làm mọi người chú ý.
Giờ phút này, người bên trong vườn trường không thiếu.
Hiện tại, Vương Thế Kiệt không thể tin tưởng ai, thân phân của An Nhiên không thể nói, nghĩ nghĩ, cậu đem người nữ sinh trong lòng đưa cho một nam sinh gần hắn nhất nói.
"Mau đưa cô ấy tới phòng y tế, tôi còn có việc." Nói xong, xoay người muốn chạy tới trong phòng học.
Nhưng cậu còn chưa chạy đi, đã bị người khác nắm lại.
"Mẹ nó, mạng người quan trọng, cậu..." câu nói kế chưa kịp nói, Vương Thế Kiệt sửng sốt, "Hội trưởng?" Hội trưởng hội học sinh của Ngân Dực, làm sao xuất hiện ở đây?
Mà khi cậu nhìn thấy cô nữ sinh được bế bởi Sở An Tu, Vương Thế Kiệt mãnh liệt ôm đầu, cậu thế nào mà lại đưa cho người đó?
Sở An Tu đêm người thiếu nữ trong ngực cho một cán sự của hội học sinh, bảo hắn đưa hến phòng y tế, rồi mới hỏi: "Sao lại thế này?"
Vương Thế Kiệt nhíu mày, cậu cũng không biết, Sở An Tu này có thể tin được không.
"Hiện tại không có thời gian để nói chuyện gì xảy ra, mạng người quan trọng, tôi phải đi cứu người."
Nói xong, Vương Thế Kiệt bỏ tay Sở An Tu ra, muốn chạy đi, nhưng cậu chạy được vài bước, bỗng nhiên dừng lại, nhìn Sở An Tu nhíu mày, lấy di động ra, cậu(Vương Thế Kiệt) bấm một dãy số, không chút do dự là gọi.
Người bên kia rất nhanh bắt điện thoại, nhưng chưa kịp lên tiếng, Vương Thế Kiệt đã nói: "Chủ tử của cô hiên đang gặp nguy hiểm, tốt nhất chuẩn bị thuộc hạ, địa điểm Ngân Dực." Nói xong, Vương Thế Kiệt tắt điện thoại hướng tới phía sau dãy phòng học mà chạy đi!
Người ở một bên luôn luôn lắng nghe, Sở An Tu sắc mặt cũng biến đổi, nhưng anh chưa chạy theo Vương Thế Kiệt, thì di động anh vang lên.
Là Lam Nhược Khê.
"Quân chủ đã xảy ra chuyện, tại Ngân Dực! Anh.."
" Tôi đã biết." Người nọ, quả nhiên là quân chủ, làm cho anh nhìn chằm chằm Vương Thế Kiệt, " Tôi sẽ gọi cho ám bộ, yên tâm."
Sở An Tu không dám lưu lại, anh cấp tốc gọi cho Độc Cô Uyên Ảnh, nói đơn giản tình huống, sau đó chạy tới phía sau dãy phòng học.
Mọi người xung quanh nhìn đến nỗi khó hiểu, có người muốn chạy theo, đột nhiên có một đám người màu đồng phục màu đen ngăn lại, trong nháy mắt mọi người bị cản lại, đồng thời thầm hô lên:
Ám bộ của Ngân Dực.
Những người này, bọn họ không đụng vào được.
Vương Thế Kiệt khi chạy đến nói đó, dã không còn người, trên đó chỉ còn một chuỗi ấn kí.
Trên lầu cũng không có bóng dáng của An Nhiên, Vương Thế Kiệt nóng nảy, cô ấy không phải xảy ra chuyện gì rồi ư?
Vương Thế Kiệt không dám nghĩ nhiều, hướng về trên lầu tiếp tục chạy.
Không có!
Không có gì hết!
Lúc này, học sinh ở sân trường ngạc nhiên khi thấy trên đỉnh đầu là trực thăng, mà người lái trực thăng lái trực thăng trên đầu bọn họ, tiếng máy gầm rú làm mọi người không khỏi hoảng sợ.
Phi cơ bay ngang đỉnh đầu bọn họ, sau khi đến trên sân thượng của phòng học, trên máy bay liền ném cái gì đó xuống, máy bay bay thấp, mọi người nhìn rõ, đó là thang dây.
Lúc này, trên tầng thượng của toà nhà, An Nhiên lạnh lùng nhìn trên đùi cùng vai đều chảy máu của người đàn ông đó, nắm trong tay là lưỡi kiếm lạnh băng.
" Nói, mục đích của các người là gì "
Người đàn ông đó từng bước lui ra phía sau, khi nghe tiếng cánh quạt của máy bay, người đàn ông thở ra, cô gái này, khó đối phó thật.
" Không nói? " An Nhiên nắm kiếm trong tay, "Không có gì, chúng ta còn nhiều thời gian."
Người đàn ông lui đến lan can, mà học sinh dưới lầu nhìn lên, như là hắn ta muốn nhảy lầu tự tử!
" Không, cô đã không còn thời gian." Người đàn ông kia cười, khi mọi người kinh hô, hắn từ tầng cao nhất mà nhảy xuống.
Nhiều nữ sinh nhát gan cũng nhìn, đã sợ hãi hét ra tiếng, nhưng nữ sinh còn đang hét chói tai thì âm thanh cánh quạt ngày càng lớn, cuối cùng sát trên đỉnh đầu bọn họ, máy bay bay thẳng qua, mà khi bọn họ giương mắt nhìn, người kia vốn nên ngã xuống đất, lúc này đang nắm thang dây.
Đó là loại người nào!
An Nhiên lạnh lùng nhìn người bị mang đi, gọi điện thoại, " Tra, gần đây ai đang sở hữu máy bay trực thăng tư nhân." Ánh mắt của An Nhiên lạnh lùng, đem điện thoại cúp đi.
Nhật Bản! Ánh mắt An Nhiên lạnh lùng đến đáng sợ.
Phanh----
Của ở sân thượng bị phá, Vương Thế Kiệt thở hổn hển đứng ở đó, nhìn thấy An Nhiên một mình đứng ở đó, nhất thời cậu thở ra.
Cậu đi đến chỗ An Nhiên, tỉ mỉ nhìn cô, rồi nói "Tôi mới vừa đi, tôi chỉ là đem cô gái đó đem xuống, thì cô và người đó sao lại đánh nhau tới nơi này."
An Nhiên không để ý đến Vương Thế Kiệt, tầm mắt nhìn kiếm trên tay, trên kiếm không có bất kì kí hiệu nào riêng, tạm thời, cô không biết cây kiếm này được làm ra ở đâu.
Vương Thế Kiệt có chút run rẩy nhìn An Nhiên đang cầm thanh kiếm có máu trong tay, tuy rằng An Nhiên không phải là người bình thường nhưng tốt xấu gì, cô ấy cũng là một cô gái, nhưng mà cô gái sao mà hung hãn đến thế.
Vương Thế Kiệt muốn đi qua, nhưng An Nhiên cầm cây kiếm rời đi.
"Này...Uy uy uy, dù gì tôi, cũng vì an toàn của cô mà chạy đến, tôi không có công lao cũng có khổ lao? Tôi nói.." Vương Thế Kiệt câu nói tiếp theo cũng không nói được bởi bì An Nhiên dừng lại.
Phó An Nhiên xoay người, ánh mắt lạnh như băng vẫn chưa tiêu tan, ánh mắt như vậy, Vương Thế Kiệt chịu không nổi.
"Tốt, Cái gì tôi cũng chưa nói, cái gì cũng không làm, tôi đi theo, chính là chỉ đi theo, không phải tốt lắm sao?" Vương Thế Kiệt nói lời này, cậu liền không ngừng mắng bản thân mình.
Cậu đường đường là Vượng đại thiếu gia, thế nào là lại sở hãi một người nữ sinh so ra còn nhỏ tuổi hơn mình?
Vương Thế Kiệt chậm một bước đuổi theo An Nhiên, có một màn làm cho cậu sợ hãi.
Sở An Tu đứng trước mặt của Phó An Nhiên!
Hội trưởng hội học sinh Ngân Dực Sở An Tu!
Vương Thế Kiệt không chút suy nghĩ, bước lên phía trước, ngăn cản Sở An Tu, lưu manh nhìn Sở An Tu, "Tôi nói này, cậu nhìn bạn học họ Phó như vậy, là có ý gì?"
Cậu sao dám khi dễ hắn ta, nhìn một cô gái như vây, cậu cùng Sở đại thiếu gia sao dám chống lại.
Có lẽ do cậu quá mức khẩn trương, hoặc là có nguyên nhân gì khác, cậu cũng không chú ý tới ánh mắt của Sở An Tu xẹt qua một tia sát ý, cậu cảm thấy bản thân lạnh đi rất nhiều.
An Nhiên đứng sau lưng Vương Thế Kiệt nhiu mày.
Đứa nhỏ này thật đúng là không có ý tứ.
Cặp mắt thanh nhã của Sở An Tu mang theo một tia không hiểu, "Tôi nghĩ, Vương Thế Kiệt cậu có chỗ hiễu lầm."
Vương Thế Kiệt muốn phản bác, nhưng phái sau lưng cậu lên tiếng, làm cho tóc gáy của cậu cũng dựng lên.
"Tránh ra"
Vương Thế Kiệt tự giác tránh ra, mặc dù trong lòng có nghi hoặc.
Khi cậu nhìn thấy An Nhiên giao kiếm trong tay đưa cho Sở An Tu, ánh mắt cậu nhất thời trừng lớn.
"Tra lai lịch của nó."
Trong lòng Vương Thế Kiệt đang rơi lệ, mẹ nó, thật là doạ người! Sở An Tu này cũng là người của Phó An Nhiên!
Đáy lòng Sở An Tu có chút nghi ngờ, nhưng hiện tại không thể hỏi, chỉ có thể im lặng.
" Dạ." Sở An Tu nhíu mày nhìn Vương Thế Kiệt, " Người này.." Xử lí thế nào? Nhìn dáng vẻ của cậu ta nhất định là biết thân phận của quân chủ.
An Nhiên đem ánh mắt nhìn Vương Thế Kiệt, con ngươi thanh lãnh nhìn Vương Thế Kiệt, cậu cảm thấy bản thân hiện giờ đang rất sợ.
" Muốn gia nhập? "
Người đang mơ hồ Vương Thế Kiệt nghe nói câu đó, kinh hãi, ".. A? Cái gì? "
Gương mặt ôn nhu của Sở An Tu xẹt qua một tia kinh ngạc, bối cảnh của Vương Thế Kiệt kia không phải bình thường.
" Cậu không phải muốn gia nhập tổ chức của tôi sao? Hiện tại tôi hỏi cậu, có muốn gia nhập hay không? Điều kiện đầu tiên, sau khi gia nhập, mà tâm có ý khác, hậu quả, cậu cũng biết."
" Gia nhập gia nhập! Yên tâm, nhân phẩm của tôi rất tốt." Vương Thế Kiệt hưng phấn nói.
"Tốt, cậu về sau đi theo Sở An Tu, cậu ta sẽ nói cho cậu biết tình huống." Hiện tại Vương Thế Kiệt có thể gia nhập Vô Xá hay không, đầu tiên, cậu ta không đủ tư cách, thân thủ của cậu ta không tốt.
Mặc dù, Độc Cô Uyên Ảnh cùng Sở An Tu không phải là người của Vô Xá, bọn họ chỉ là học sinh của Ngân Dực, nhưng có cái khác biệt, bọn họ vì An Nhiên mà làm việc.
"Quân chủ!" Một âm thanh vội vàng vang lên, lập tức, Vương Thế Kiệt phát hoảng.
Này, đang im lặng lại đột nhiên ở đâu ra nhiều người như vậy.
Một thân đồng phục màu đen Độc Cô Uyên Ảnh trầm mặt đi tới, khi cậu ta nhìn Vương Thế Kiệt, còn chưa rõ mọi chuyện thì 4 thiếu niên cùng đồng phục màu đen ở phía sau bước lên khống chế Vương Thế Kiệt, khi Vương Thế Kiệt còn chưa phản ứng thì cậu đã bị áp ngã xuống đất.
Mọi chuyện đều phát triển quá nhanh, nhanh đến nỗi Vương Thế Kiệt chưa hiểu chuyện gì đã xảy ra.
"Quân chủ, ở đây đã xảy ra chuyện gì?" Nhìn thấy vết máu trên người An Nhiên, sắc mặt Độc Cô Uyên Ảnh rất lạnh, khi cậu tới, liền xảy ra tình huống này.
Ở Ngân Dực xảy ra loại chuyện như thế này, cậu không biết: chuyện này đối mới thủ lĩnh ám bộ mà nói, chính là một loại vũ nhục mà nhiều hơn chính là áy náy.
An Nhiên khoát tay, "Thả cậu ta ra". An Nhiên là nói Vương Thế Kiệt cong đang giãy dụa trên mặt đất.
Hai người đè Vương Thế Kiệt đứng dậy, Vương Thế Kiệt đứng dậy, liền muốn mắng to, lại nhìn thấy ánh mắt lạnh băng của An Nhiên.
Quên đi, người ở bên Phó An Nhiên quả nhiên không thể nào chọc được.
Không phải chứ, người trước mắt cậu là Độc Cô Uyên Ảnh? Nhóm người này là Ám bộ của Ngân Dực trong truyền thuyết? Mẹ nó, có phải thể lực của toàn bộ Ngân Dực này là của Phó An Nhiên? Hôm nay cậu biết được nhiều chuyện kinh thiên động địa a, có nhiều chuyện cậu cần có thời gian để tiêu hoá.
"Sao lại thế này? Chúng ta có nên hỏi người Nhật Bản đến đây một chút." Nháy mắt ánh mắt trở nên lạnh lùng.
"Cô nữ sinh kia nói như thế nào?" An Nhiên hướng cầu thang đi xuống, hỏi.
"Cô ta hiện tại còn đang choáng, đại khái chính là có người muốn giết cô ta, người nọ giết cô gái đó, nhưng không biết nguyên nhân như thế nào, cô ta nói đó chính là lần đầu tiên cô ta gặp tên đó, không nghĩ tới dẫn đến việc như vậy. Tựa hồ, người đó muốn chặc đầu cô ta."
An Nhiên dừng bước một chút.
"Đầu?"
"Dạ"
"Cô ấy bao nhiêu tuổi?"
"17"
Trong đầu An Nhiên đột nhiên nhớ cái tin tức trong tivi.
17 tuổi sao? Xem ra, cái này gọi là vụ án liên hoàn a.
"Mang theo người, tìm đến người chỗ của người Nhật! Lúc này, chúng ta lần này đến đó nói là tìm hiểu thêm về học sinh trao đổi, trao đổi về võ thuật - nhu đạo của Nhật Bản! Nhớ, bọn người Nhật đều phải đến! Thiếu một người cũng không được!"
Ánh mắt An Nhiên lạnh lùng làm cho Sở An Tu không tự chủ được run lên.
Người ở đây tựa hồ đã hiểu, "Nếu, bọn họ từ chối thì làm sao?"
"Yên tâm, nếu bọn họ là người thật, vậy, bọn họ nhất định sẽ đến." Hơn nữa một người cũng sẽ không thiếu.
Sở An Tu đi làm nhiệm vụ, chính lúc anh đi, cũng mang theo Vương Thế Kiệt cùng đi.
"Quân chủ, muốn tôi làm gì?" Sắc mặt Độc Cô Uyên Ảnh nghiêm túc nhìn An Nhiên, 4 tên phía sau ngạc nhiên nhìn An Nhiên, đối với bọn họ mà nói, An Nhiên chính là một vị thần.
Bốn người này là tâm phúc của Độc Cô Uyên Ảnh, khi hắn xác định bọn họ đáng tin mới đưa bọn họ đến gặp An Nhiên.
Mà lúc này, bốn người họ nhìn thấy lão đại chân chính của Ám bộ là Phó An Nhiên, biểu cảm nhất thời phấn khích.
Phó An Nhiên, người nổi tiếng nhất Ngân Dực! Không phải nói, trong nhà nghèo đến không chịu nỗi, không phải nói cô đi quán bar khiêu vũ để đóng học phí hay sao? Không phải nói, cô được người giàu bao dưỡng hay sao? Sao lại trở thành lão đại của bọn họ rồi?
Trong lòng khiếp sợ, nhưng đại BOSS ở trước mặt, bọn họ cũng không thể đem kinh ngạc này hiện ra ngoài mặt mà phải nuốt vào bụng.
"Nhanh chóng tìm những nữ sinh có độ tuổi từ 14 - 18, khi có bất kì tình huống nào phải báo cáo ngay. Còn có, để ý tới nhóm người của Anh quốc."
"Dạ"
"Các người đi trước đi, tôi có chuyện muốn xử lí." An Nhiên đứng ở cửa cầu thang, không có bước lên phía trước.
Độc Cô Uyên Ảnh không có nghi ngờ gì, trực tiếp mang người đi, hiện tại hắn còn nhiều chuyện phải làm.
Khi Độc Cô Uyên Ảnh mang người đi rồi, An Nhiên dựa người vào tường, tiếng nói vang lên giữa không gian yên tĩnh, "Đến bây giờ rồi không còn đi ra?"
← Ch. 083 | Ch. 085 → |