Ngoại truyện 6: Ba là người tốt nhất trên thế giới (2)
← Ch.097 | Ch.099 → |
Tắm xong, Diệp Tư Viễn mang theo Diệp Dĩ Đình lên giường thật sớm. Diệp Dĩ Đình đòi ngủ chung với anh, Diệp Tư Viễn chỉ đành phải đồng ý.
Trên ti vi đang truyền bá một bộ phim võ hiệp, Diệp Dĩ Đình bắt chước phim điện ảnh lộn nhào ở trên giường, trong miệng hừ hừ ha ha kêu không ngừng, thỉnh thoảng còn nhảy dựng lên vung đá vài cước, quả đấm nhỏ đánh đến dũng mãnh.
Diệp Tư Viễn nhìn thấy liền cười, cảm thấy một giường lớn đều sắp bị nó nhảy sụp. Anh để con trai tùy ý náo loạn, mình thì gọi điện thoại cho mẹ ở thành phố D, đang trò chuyện, điện thoại di động báo có điện thoại gọi tới.
Diệp Tư Viễn lập tức kết thúc cuộc nói chuyện với mẹ, bắt máy điện thoại của Trần Kết.
"Bà xã."
"Gọi điện thoại với ai vậy? Có phải em không có ở đó, anh liền nấu cháo điện thoại với cô gái nhỏ khác không?"
"Nào dám, gọi cho mẹ anh thôi."
"Hình như em nghe thấy tiếng của thằng bé, nó đang hô cái gì vậy?"
"Đang luyện tập làm cao thủ võ nghệ cao cường. Linh Đang! Cẩn thận một chút." Diệp Tư Viễn cười, "Điện thoại của mẹ, con muốn nói chuyện với mẹ không?"
"Mẹ!" Diệp Dĩ Đình lập tức bổ nhào tới, bắt lấy tai nghe trong lỗ tai Diệp Tư Viễn nhét vào trong tai mình, "Mẹ! Mẹ!"
"Bảo bối ngoan, nhớ mẹ không?"
"Nhớ ***"
"Hôm nay có nghe lời ba không hả?"
"Dạ có ***"
"Nói cho mẹ biết, hôm nay đã làm gì với ba?"
"Ba đưa Linh Đang đi nhà trẻ, tới nhà dì Triệu đón Linh Đang về nhà. Ba mua thịt chua chua cho Linh Đang ăn, Linh Đang tự mình ăn cơm!"
Diệp Tư Viễn không nhịn được bật cười, bản lãnh khoác lác của đứa nhỏ này thật là hoàn toàn di truyền từ Trần Kết.
"Oa, giỏi như vậy sao. Ba có giúp con tắm không?"
"Có ~~ Linh Đang thơm thơm ~~" Diệp Dĩ Đình nói xong, lại có chút khó chịu nói qua, "Mẹ, chừng nào thì mẹ trở về?"
"Chiều nay mẹ trở về, con phải nghe lời ba. Nếu ba có chút chuyện không làm được, con phải nhớ trợ giúp ba, biết không?"
"Biết! Linh Đang giúp ba cài nút áo rồi!"
"Thật biết nghe lời, tốt lắm, đưa điện thoại cho ba."
"Dạ. Mẹ, con yêu mẹ. Mẹ sớm trở lại nha, gặp lại mẹ sau."
Diệp Dĩ Đình giúp Diệp Tư Viễn nhét tai nghe, Diệp Tư Viễn lập tức nở nụ cười: "Mẹ, mẹ sớm trở lại nha."
"Anh thua rồi, anh còn không ngọt miệng bằng Linh Đang. Hừ!"
Diệp Tư Viễn sững sờ, lập tức nghĩ tới lời Trần Kết nói lúc trưa.
Lòng anh chuyển một cái, nhẹ nhàng nói: "Bà xã, anh yêu em, anh rất nhớ em."
Trần Kết ở nơi đó chỉ yên lặng trong chốc lát, tiếp liền mở miệng: "Em cũng yêu anh, ông xã. Em mua chuyến bay hai giờ chiều nay, lúc gần tối là có thể đến nhà."
"Ừ, anh và con trai chờ em trở về."
Hai vợ chồng lại thao thao bất tuyệt hàn huyên mấy câu mới lưu luyến cúp điện thoại. Trần Kết vỗ đầu một cái, nhớ tới hình như quên nhắc nhở Diệp Tư Viễn một chuyện. Chỉ là... anh sẽ phải biết chứ?
Diệp Dĩ Đình nhảy mệt mỏi, dựa vào thân thể Diệp Tư Viễn bắt đầu quấn ba muốn nghe chuyện xưa.
"Muốn nghe cái gì?"
"Hỉ Dương Dương và Hôi Thái Lang!"
Diệp Tư Viễn quýnh rồi, anh không hề biết chuyện này, suy nghĩ một chút, anh nói: "Ba kể cho con chuyện xưa ba nghe khi còn bé, có được hay không?"
"Dạ được."
"Chuyện xưa tên là《 Cậu bé hồ lô 》."
Lúc trước Diệp Tư Viễn học ở vườn trẻ thì đã từng thuộc làu cái chuyện xưa này, khi đó trong nhà có một radio nhỏ, trừ 《 cậu bé hồ lô 》, còn có 《 Thám tử mèo đen》 và 《 Đại Náo Thiên Cung 》. Diệp Dĩ Đình chưa từng nghe qua những câu chuyện này, Diệp Tư Viễn dựa vào trí nhớ, từ từ kể lại cho nó những chuyện xưa này.
Diệp Dĩ Đình rất ít khi nghe Diệp Tư Viễn kể chuyện xưa trước khi ngủ, trong lúc nhất thời lại nghe đến nhập thần, không chịu ngủ.
Diệp Tư Viễn vắt hết óc, cảm giác mình sắp kể không nổi nữa, dịu dàng nói: "Ngày mai tiếp tục kể, Linh Đang, con nên đi ngủ rồi."
"Không! Linh Đang còn muốn nghe! Sau đó thì sao? Cậu bé thứ ba có bản lĩnh gì?"
Diệp Tư Viễn cố ý sưng mặt lên: "Con lại không ngủ, sau này sẽ giống như mẹ, là một cậu bé thấp lùn, vĩnh viễn đều lùn hơn Tô Tô."
Diệp Dĩ Đình trợn to hai mắt: "Thật sao?"
"Ừ." Diệp Tư Viễn nghiêm túc gật đầu, "Lúc người bạn nhỏ ngủ sẽ có vóc dáng cao như Tiểu Thảo, mỗi ngày con đều phải ngủ sớm một chút, buổi sáng rời giường sớm, dáng dấp của con có thể cao hơn Tô Tô."
"Oa!" Diệp Dĩ Đình lập tứ dán vào Diệp Tư Viễn ngủ, nhắm hai mắt lại thật chặt.
Diệp Tư Viễn nén cười nhìn nó, cũng không lâu lắm, Diệp Dĩ Đình liền ngủ mất rồi, phát ra tiếng thở nhỏ giống như mèo con.
Diệp Tư Viễn dời thân thể, nhấc chân đắp kín chăn cho nó, tay nhỏ bé của Diệp Dĩ Đình khoác lên trên bụng của anh, cuộn tròn thân mình ngủ rất say.
Diệp Tư Viễn sững sờ nhìn nó một lát, cảm thấy nhìn thế nào đều nhìn không chán. Thật lâu về sau, anh mới tắt đèn đầu giường, nằm thẳng ở trên giường, dựa vào bên cạnh con trai.
Ngủ thẳng đến nửa đêm, Diệp Tư Viễn đột nhiên bị một trận cảm giác kỳ quái làm thức tỉnh. Anh nhấc chân tìm tòi phía dưới Diệp Dĩ Đình, kinh ngạc phát hiện, con trai đái dầm rồi.
Anh có chút ảo não đứng lên, tự trách mình quên trước khi ngủ giám sát Diệp Dĩ Đình đi tiểu một chút.
Lúc này, Trần Kết đang ngủ trên giường lớn trong khách sạn ở nơi xa, đột nhiên"Hắt xì hắt xì" liên tiếp nhảy mũi hai cái. Cô lật người, tay theo thói quen tìm kiếm bên cạnh, trống không, đột nhiên liền tỉnh dậy.
Trần Kết ngồi dậy, gãi gãi đầu tóc, tìm điện thoại di động bên giường, vừa nhìn thời gian mới phát hiện ra mình tỉnh lại theo thói quen, lúc này cũng nên ôm thằng bé đi tiểu một chút rồi.
Không biết Linh Đang có đái dầm hay không? Trần Kết nở nụ cười, lại nằm xuống, khò khò ngủ thiếp đi.
Buổi sáng thứ bảy, Diệp Tư Viễn không có gọi Diệp Dĩ Đình rời giường, bởi vì trong nhà tới hai dì quét dọn vệ sinh làm thêm giờ, anh sợ con trai nghịch ngợm phá phách làm trở ngại họ làm việc, định sẽ để cho Diệp Dĩ Đình ngủ nướng.
Phòng ốc quá lớn, Diệp Tư Viễn không muốn Trần Kết quá cực khổ, vì vậy chủ nhật sẽ mời hai người làm thêm giờ tới đây làm tổng vệ sinh một lần. Bình thường hai vợ chồng chỉ cần chịu trách nhiệm quét dọn và giặt quần áo, nấu cơm là được.
Nhưng Diệp Dĩ Đình cũng không có ngủ đến quá trễ, tỉnh lại từ trên giường lớn của ba mẹ. Nó phát hiện mình chỉ có một mình, trong lòng liền có chút sợ. Diệp Dĩ Đình mặc một thân quần áo ngủ phim hoạt hình, đá lẹp xẹp đạp đất chạy đến phòng khách thì liền nhìn thấy hai dì trung niên đang làm vệ sinh đến khí thế ngất trời. Mà ba của mình cũng không có nhàn rỗi, đang dùng eo đẩy xe đẩy nhỏ sửa sang lại khay trà, trên tủ thấp để lộn xộn một đống đồ trong một tuần.
Diệp Tư Viễn quay đầu lại thấy Diệp Dĩ Đình, trên mặt liền tràn ra nụ cười: "Linh Đang."
"Ba!" Diệp Dĩ Đình chạy tới ôm lấy chân của anh, ngước khuôn mặt nhỏ nhắn nói, "Lúc nào thì mẹ về nhà? Linh Đang rất nhớ mẹ." Diệp Tư Viễn ngồi chồm hổm xuống, dùng cái trán cọ xát trán nhỏ của con trai: "Con quên sao? Buổi chiều mẹ mới trở về."
"À..." Diệp Dĩ Đình chu cái miệng nhỏ nhắn, nháy nháy mắt, "Ba, Linh Đang đói bụng."
"Ba nấu cháo rồi, ba trước dẫn con đi đánh răng rửa mặt, có được hay không?"
"Được." Diệp Dĩ Đình toét miệng cười lên, đột nhiên nói, "Ba, Linh Đang muốn ăn cơm chiên trứng mặt cười."
"Cơm chiên trứng mặt cười? Đó là cái gì?"
"Chính là cơm chiên trứng mặt cười, mẹ từng mang Linh Đang đi ăn rồi."
Đôi tay Diệp Dĩ Đình khoa tay múa chân ở giữa không trung, Diệp Tư Viễn hoàn toàn không biết con trai nói cái gì, chỉ đành phải nói: "Được, một lát ba gọi điện thoại hỏi mẹ một chút, buổi trưa dẫn con đi ra ngoài ăn."
"Được được!" Diệp Dĩ Đình nhảy cà tưng chạy tới phòng rửa tay, vừa chạy trong miệng vừa hát một bài ca không đúng nhịp điệu, "Cơm chiên trứng tròn tròn~~ cơm chiên trứng tròn tròn~~ cơm chiên trứng khuôn mặt tươi cười!"
Thằng bé hoàn toàn không phát hiện quần áo trên người mình đã bị thay đổi, Diệp Tư Viễn lắc đầu cười lên. Tối hôm qua, anh giúp thằng bé thay quần áo dính nước tiểu thì thật là hoàn toàn đau đầu. Dù sao anh cũng không có hai cánh tay, lại không đành lòng đánh thức con trai, ước chừng tốn hơn nửa giờ mới dùng hai chân giúp con lau khô cái mông nhỏ, đổi quần lót và áo ngủ sạch sẽ, cuối cùng còn đổi ga giường ướt nhèm nhẹp, nệm êm và cái mền. Nệm trên giường vẫn có dấu vết nước tiểu ẩm ướt của con trai, nhưng Diệp Tư Viễn đã không có biện pháp rồi, dùng xe đẩy nhỏ đưa chăn khô ráo từ gian phòng nhỏ tới, liền cùng con trai chịu đựng qua cả đêm. Đợi đến lần nữa ngủ, đã là sau hai giờ rồi, rõ ràng là mùa đông, Diệp Tư Viễn lại mệt mỏi toát ra một thân mồ hôi. Đứa nhỏ cái gì cũng không biết, từ đầu tới đuôi đều ngủ rất sâu, mặc cho Diệp Tư Viễn lay thân thể nhỏ của nó làm này làm nọ, Diệp Tư Viễn nghĩ, bản lĩnh ngủ giống như heo chết này của Diệp Dĩ Đình, thật sự giống y như Trần Kết. Sau khi dì làm thêm giờ quét dọn vệ sinh xong liền rời đi, Diệp Tư Viễn gọi điện thoại cho Trần Kết, hỏi cô cơm chiên trứng khuôn mặt tươi cười là cái gì? Trần Kết nghe xong liền cười lên ha hả: "Công viên nhỏ cách nhà ba đường phố, anh biết không?"
"Biết, Linh Đang thường đi chơi ở đó."
"Ở góc đông bắc của công viên nhỏ đó có một dãy tiệm cơm, trong đó có một tiệm ăn kiểu Đài Châu, Linh Đang rất thích ăn cơm chiên trứng trong đó, chính là món ăn đó."
"Cơm chiên trứng?"
"Đúng vậy, chủ quán dùng sốt cà chua làm thành một mặt cười vui vẻ ở trên cơm chiên trứng, Linh Đang đặc biệt thích."
"Anh dẫn nó đi ăn hẳn không có vấn đề chứ?"
"Có thể, em dẫn nó đi đều không lái xe. Đi mười lăm, hai mươi phút liền đến."
"Được, anh biết rồi. Đúng rồi, buổi chiều em trở lại, có muốn anh tới đón em không?"
"Không cần, em thuê xe trở lại là được, anh chăm sóc tốt Linh Đang là OK."
"Vậy chúng tôi ở nhà chờ em, buổi tối Linh Đang muốn ăn cá, nếu em thuận đường thì mua một chút đi."
"Được, anh muốn ăn cái gì?"
"Em làm gì anh cũng thích ăn, em xem đó mà làm thôi."
"Biết, ông xã, vậy buổi chiều gặp, bái bai."
"Bái bai."
Lúc Diệp Tư Viễn mang theo Diệp Dĩ Đình ra cửa, đứa nhỏ vừa nhảy vừa đập, như con khỉ nhỏ bị nhốt rất lâu, rốt cuộc cũng được thả ra cửa.
Lúc Trần Kết ở nhà, sau khi ăn cơm tối xong, một nhà ba người sẽ ra cửa tản bộ. Đêm hôm trước Trần Kết không có ở đây, sau khi ăn xong, thời gian vui đùa bị xóa bỏ, Diệp Dĩ Đình vẫn có chút hơi thất vọng.
Diệp Dĩ Đình vừa động vừa tĩnh, đi chơi thì nó rất hoạt bát hiếu động, sẽ cùng mấy bé trai có tuổi xấp xỉ trong chung cư cùng nhau chơi ván trượt hoặc là xếp thành hàng chơi cầu trượt. Nó rất có thiên phú vận động, còn nhỏ tuổi đã chơi được những thứ này. Có da có thịt, có lúc thậm chí sẽ mượn ván trượt của đứa bé lớn chơi một chút, mặc dù thỉnh thoảng sẽ té mấy lần, nhưng Diệp Tư Viễn và Trần Kết đều cảm thấy không có gì. Trần Kết sẽ đội tốt mũ an toàn cho con trai, bảo vệ cổ tay, bảo vệ khuỷu tay và nịt đầu gối, sau đó để cho đứa nhỏ lớn mật lăn qua lăn lại ở trong sân an toàn.
Thậm chí Diệp Tư Viễn sẽ hướng dẫn con trai chơi ván trượt như thế nào? Anh từng chơi những trò này vào thời học sinh, mặc dù đã không luyện nhiều năm, nhưng loại cảm giác đó một khi đã học được thì sẽ không quên. Anh đạp lên ván trượt, hai đầu gối hơi cong, cúi đầu tượt hình chữ S trên đất trống ở công viên, mặc dù bên cạnh là hai ống tay áo trống không tung bay theo gió, nhưng tư thế xem ra cũng là cực kỳ nhẹ nhàng phiêu dật.
Diệp Dĩ Đình nhìn động tác trượt đi tự nhiên của ba, trong lòng vừa hưng phấn lại bội phục, đợi đến khi ba trượt đến trước mặt mình, thuần thục phanh xe lại, nó liền xông lên quậy ầm ĩ muốn ba dạy. Diệp Tư Viễn ngồi chồm hổm xuống, tỉ mỉ dạy nó điểm quan trọng khi chơi ván trượt. Đợi đến sau khi Diệp Dĩ Đình một thân một mình cưỡi ván trượt, gập ghềnh xuất phát, Trần Kết liền đưa tay nắm eo Diệp Tư Viễn."Aizz, Diệp Tư Viễn, anh hãy thành thật khai báo, trước kia anh có dùng cái này lừa dối bạn học nữ không?"
"Cái này còn có thể lừa dối bạn học nữ ư? Sao anh không biết." Anh giả bộ ngu.
"Ít giả ngốc đi! Em nhớ lúc trung học, đã cảm thấy nam sinh chơi được những thứ ván trượt, trượt patin trong trường học đặc biệt đẹp trai." Diệp Tư Viễn cười: "Anh lại không muốn những thứ này, anh chỉ muốn thể nghiệm cảm giác tốc độ một chút, khi chơi ván trượt sẽ có gió thổi qua bên cạnh, loại cảm giác đó rất tuyệt."
"Cảm giác té ngã tuyệt vời không?"
Diệp Tư Viễn sững sờ, cúi đầu nhìn ánh mắt của Trần Kết, cũng biết cô đã đoán được quá trình anh luyện tập.
"Té ngã... Dĩ nhiên là rất đau rồi, chỉ là ngã xuống liền bò dậy, làm lại từ đầu." Diệp Tư Viễn nhỏ giọng nói, "Anh hiểu rõ anh và người khác không giống nhau, nhưng trong lòng, chung quy lại có chút không phục. Người khác có thể học được, anh cũng có thể học được. Dù sao chơi ván trượt chỉ cần dùng chân là được, sau đó anh thật sự chơi được tốt hơn nam sinh trong lớp. Anh còn thử qua cái loại cực hạn đó, chính là trượt xuống trên lan can từ bậc thang rất cao. Có một lần, thiếu chút nữa liền ngã chết."
Nghe lời của anh, Trần Kết cực kỳ đau lòng: "Sau này đừng làm chuyện nguy hiểm như vậy, người cũng hơn ba mươi tuổi, anh chớ dạy những thứ đó cho Linh Đang, sẽ hù chết em."
Diệp Tư Viễn lắc đầu: "Anh sẽ không hạn chế sở thích của Linh Đang, cũng sẽ không đi thay nó hoạch định cái gì. Bé trai có tinh thần mạo hiểm cũng không phải là một chuyện xấu, có lúc nhìn trước ngó sau, do dự là chuyện rất liều mạng. Anh cũng vì vậy mà thiếu chút nữa mất đi em, anh hi vọng con trai của anh dũng cảm hơn anh, có thể trở thành một người đàn ông một mình đảm đương một phía, kiên nghị quả quyết."
"Thằng bé sẽ trở thành một người như vậy." Trần Kết dùng sức ôm eo Diệp Tư Viễn, ánh mắt đuổi theo bóng người nhỏ bé nghênh ngang giang hai cánh tay cách đó không xa, "Tư Viễn, anh đã rất dũng cảm, Linh Đang có thể học được rất nhiều rất nhiều thứ từ trên người anh. Những thứ này, hữu dụng hơn bất kỳ sách giáo khoa nào."
Diệp Tư Viễn không có thuê xe, thật sự dẫn theo Diệp Dĩ Đình đi 20 phút, đến tiệm ăn kiểu Đài Châu đó.
Điều anh lo lắng duy nhất chính là con trai nghịch ngợm sẽ lại buông ống tay áo của anh ra, không hề có điềm báo trước chạy đi, nhất là băng qua đường. Thật may là, từ đầu đến cuối Diệp Dĩ Đình đều nắm tay áo anh thật chặc, ríu ra ríu rít nói với anh chuyện lý thú trong nhà trẻ. Đến phòng ăn, Diệp Tư Viễn trước mang Diệp Dĩ Đình đi rửa tay, mình cũng rửa chân, sau đó chọn vị trí trong góc.
Bình thường ăn cơm ở bên ngoài, có Trần Kết hoặc là bạn bè người thân ở bên cạnh, Diệp Tư Viễn sẽ an tâm rất nhiều. Mà lần này là lần đầu tiên anh một thân một mình dẫn con trai đi ra ngoài ăn cơm, trong lòng vẫn có chút thấp thỏm, một là lo lắng mình sẽ không chăm sóc tốt con trai, hai là lo lắng ánh mắt khác thường phóng đến trên người mình sẽ làm Diệp Dĩ Đình cảm thấy xấu hổ.
Diệp Tư Viễn nhấc chân lật thực đơn, Diệp Dĩ Đình có vẻ rất hưng phấn, nó chỉ vào hình ảnh trứng chiên cơm liền la lên: "Cơm chiên trứng mặt cười! Cơm chiên trứng mặt cười!"
Diệp Tư Viễn thấy bộ dạng vội vàng la lên của đứa nhỏ, không nhịn được liền cười lên, ngay sau đó gọi nhân viên phục vụ tới chọn món ăn, một phần cơm chiên trứng và một phần mỳ Ý.
Đi ăn cơm ở bên ngoài, mì sợi đối với anh mà nói là món ăn dễ dàng điều khiển nhất.
Quả nhiên, một phần cơm chiên trứng đáng yêu được Diệp Dĩ Đình ăn đến rối tinh rối mù, Diệp Tư Viễn không thể không đổi chỗ từ đối diện sang bên cạnh nó, càng không ngừng cầm khăn ăn giúp con chùi hạt cơm và tương cà chua nơi khóe miệng.
Khẩu vị Diệp Dĩ Đình rất tốt, ăn thật ngon lành, nhưng nó vẫn không quên cầm cái muỗng, múc một muỗng cơm nói với Diệp Tư Viễn: "Ba, người ăn cơm trứng."
Diệp Tư Viễn lắc đầu: "Ba không ăn, Linh Đang tự mình ăn đi."
"Ba ăn!"
Diệp Tư Viễn hết cách rồi, chỉ đành phải khom lưng cúi đầu, để con trai nhét cái muỗng vào trong miệng mình.
Mùi vị thật không tệ. Diệp Tư Viễn cười với Diệp Dĩ Đình: "Ăn thật ngon, ba no rồi, Linh Đang tự mình ăn."
Ăn được gần hết, Diệp Tư Viễn suy nghĩ một chút, nói với Diệp Dĩ Đình: "Linh Đang, trong túi áo bên trái của ba có tiền, con lấy giúp ba được không?"
Diệp Dĩ Đình gật đầu một cái, tay nhỏ bé nhiều dầu mỡ liền đưa vào trong túi Diệp Tư Viễn, lấy ra tờ tiền mặt 100 đồng.
"Giỏi, bỏ lên bàn, thật giỏi."
Đợi đến khi Diệp Dĩ Đình để tiền lên bàn, Diệp Tư Viễn lập tức gọi nhân viên phục vụ tới trả tiền.
Trên tiền giấy dính vào một chút vết ố cà chua, Diệp Tư Viễn có chút ngượng ngùng nhìn nhân viên phục vụ: "Thật xin lỗi, tiền bị làm dơ."
"Không sao, xin chờ một chút." Nhân viên phục vụ len lén liếc nhìn người đàn ông trước mặt. Anh ta khác người bình thường như vậy, bề ngoài anh tuấn bất phàm, mặc đồ tinh xảo xinh đẹp, phong cách trầm tĩnh dịu dàng, tất cả đều hoàn mỹ như vậy, nhưng lại không hoàn mỹ làm người ta khó có thể tin.
Người đàn ông này không có hai cánh tay, từ khi vừa vào tiệm ăn liền hấp dẫn gần như tất cả tầm mắt mọi người, chỉ là anh vẫn luôn biểu hiện bình tĩnh thong dong, hình như hoàn toàn không để ý ánh mắt chung quanh, chỉ là chuyên tâm vừa cẩn thận lại vừa chăm sóc con trai của mình.
Nhân viên phục vụ đưa tiền lẻ tới thì Diệp Tư Viễn mỉm cười nói cám ơn với cô, sau đó bảo Diệp Dĩ Đình bỏ tiền lẻ vào trong túi áo khoác của anh.
"Linh Đang, ba dẫn con đi rửa tay, chúng ta về nhà."
Diệp Dĩ Đình ngoan ngoãn nhảy xuống ghế, đi theo Diệp Tư đã đi xa toilet. Rửa xong tay đi ra bên ngoài phòng ăn, Diệp Tư Viễn phát hiện Diệp Dĩ Đình vẫn luôn nhìn về một phương hướng, cũng không bước đi nữa.
"Thế nào? Linh Đang." Diệp Tư Viễn cúi đầu hỏi nó.
Diệp Dĩ Đình kéo kéo tay áo của anh, nhỏ giọng nói: "Ba, Linh Đang muốn đi công viên chơi."
"..." Diệp Tư Viễn ngẩng đầu nhìn công viên nhỏ ở góc phố đối diện, có thể loáng thoáng nhìn thấy bóng dáng một vài đứa bé đang chơi đùa, có thể nghe được âm thanh vui sướng của bọn chúng.
"Vậy chơi một lát, sau đó chúng ta về nhà ngủ trưa, OK?"
"OK!" Cái miệng nhỏ nhắn cười của Diệp Dĩ Đình cười toe toét, tay nhỏ bé vẫn còn làm một dấu tay "OK".
Chú thích:
(1) Hỉ Dương Dương và Hôi Thái Lang: là một bộ phim hoạt hình của Qingchun Film World ở Hàng Châu, tỉnh Chiết Giang, miền Đông Trung Quốc. Hỷ Dương Dương dữ Hôi Thái Lang được dàn dựng từ 500 tập phim cùng tên từng phát sóng trên gần 50 kênh truyền hình khắp Trung Quốc. Không có cốt truyện phức tạp và cũng chẳng sử dụng các hiệu quả hình ảnh công nghệ cao nhưng bộ phim nhựa hoạt hình này đã thu hút được hàng triệu khán giả nhỏ tuổi Trung Quốc nhờ câu chuyện đơn giản kể về những cuộc đấu trí giữa một bầy dê và hai con sói.
*****
Thời tiết rất tốt, ánh nắng ấm áp chiếu lên người mọi người, giống như có thể đuổi đi rét lạnh trong ngày mùa đông.
Trong công viên có cầu trượt cho bọn nhỏ chơi đùa, bàn đu dây và cầu bập bênh. Diệp Dĩ Đình không có chút sợ hãi, nhanh chóng chơi thành một đoàn với đám trẻ con.
Diệp Tư Viễn vừa tìm một ghế đá trên đất trống ngồi xuống, tầm mắt vẫn đuổi theo bóng dáng con trai.
Diệp Dĩ Đình leo cao bò thấp, vừa cười lại nhảy. Diệp Tư Viễn lẳng lặng nhìn nụ cười xán lạn trên mặt con trai, đột nhiên cảm giác thời gian trôi qua thật nhanh.
Anh vẫn còn rõ mồn một tình cảnh lúc bác sĩ ôm Diệp Dĩ Đình đến trước mặt, toàn bộ thân thể của đứa nhỏ đều được bao bọc ở trong quần áo màu trắng, khắp khuôn mặt là nếp nhăn. Nó nhắm mắt lại thật chặt, vung tay nhỏ bé, chân nhỏ đạp đạp, miệng nhỏ lúc đóng lúc mở, nhẹ nhàng kêu lên, âm thanh nhỏ giống như con mèo nhỏ đang hừ hừ.
Lúc Diệp Dĩ Đình ra đời, thể trọng chỉ có 2, 9 kg, một đứa nhỏ ốm tong teo, thật sự chưa nói tới đẹp mắt, nhưng ở trong mắt Diệp Tư Viễn, nó chính là bảo bối xinh đẹp nhất, đáng yêu nhất, trân quý nhất trên thế giới này.
Diệp Tư Viễn nhớ đến phản ứng duy nhất của mình lúc ấy chính là khom lưng hôn một cái lên gò má nhỏ nhắn của con trai, sau đó không thể ức chế ướt hốc mắt.
Sinh mệnh nhỏ này, là sự nối tiếp sinh mạng của anh và Trần Kết.
Đã trải qua nhiều chuyện hạnh phúc hoặc bi thương như vậy, khi Diệp Dĩ Đình xuất hiện ở trước mặt anh thì Diệp Tư Viễn liền biết, tất cả chuyện đều đã kết thúc. Từ nay về sau, cuộc đời của anh được trao cho ý nghĩa mới.
Khi Trần Kết được đẩy ra khỏi phòng sinh, Diệp Tư Viễn bước nhanh đi đến bên cạnh cô.
Trần Kết là sinh mổ, lúc này sắc mặt tiều tụy, còn chưa tỉnh lại từ trong thuốc mê. Diệp Tư Viễn tiến đôi môi tới bên tai cô, nhẹ nhàng nói: "Tiểu Kết, cám ơn em."
Hình như là chỉ trong nháy mắt, Diệp Dĩ Đình đã lớn như vậy. Từ một đứa bé bi bô tập nói, lớn lên thành một bé trai có thể giao lưu với người khác. Nghĩ đến lời nói trẻ con của con trai, Diệp Tư Viễn liền nở nụ cười, lúc này Diệp Dĩ Đình trượt xuống cầu trượt, chạy tới chỗ của anh. Sắc mặt của nó có chút cổ quái, lôi kéo tay áo Diệp Tư Viễn, nhỏ giọng nói: "Ba, con muốn về nhà."
"Nhìn con chơi đến một đầu mồ hôi, nắm chặt tay áo ba, chúng ta về nhà." Diệp Tư Viễn khép ánh mắt, có chút cưng chiều nói.
Diệp Dĩ Đình không có trả lời, chỉ là cúi đầu từ từ đi theo anh.
Diệp Tư Viễn cảm thấy sức lực vai phải có chút nặng, hình như Diệp Dĩ Đình vô cùng dùng sức nắm tay áo của anh, bước từng bước rất chậm chạp. Nó càng chạy càng chậm, càng chạy càng chậm, đi tới một nửa, Diệp Dĩ Đình đột nhiên dừng bước, ngẩng đầu nói: "Ba, Linh Đang không đi được nữa."
Diệp Tư Viễn cảm thấy kỳ quái, anh ngồi chồm hổm xuống: "Sao vậy?"
"Linh Đang đau chân."
"Đau chân?" Diệp Tư Viễn nhăn mày lại, "Té ngã rồi sao?"
Diệp Dĩ Đình lắc đầu.
"Chân trật khớp rồi hả?"
Diệp Dĩ Đình lại lắc đầu.
"Vậy sao sẽ đau chân? Linh Đang, chỉ có một đoạn đường, lập tức tới nhà ngay, chúng ta lại kiên trì một chút."
"Không muốn, Linh Đang đau chân, Linh Đang không đi được." Diệp Dĩ Đình nhíu lại mày nhỏ, giọng nói rất uất ức.
"Linh Đang, ngoan." Diệp Tư Viễn có chút khó khăn, anh đứng lên, "Nắm tay áo ba, chúng ta rất nhanh sẽ về đến nhà rồi."
"Ba..." Diệp Dĩ Đình ôm bắp đùi Diệp Tư Viễn, đột nhiên liền ngồi xỗm trên đất, "Ba, Linh Đang thật không đi được."
"Linh Đang! Không nên ồn ào." Diệp Tư Viễn cảm thấy Diệp Dĩ Đình là chơi đến quá mệt mỏi, lúc này là đang làm nũng.
"Ba..." Cái miệng nhỏ nhắn Diệp Dĩ Đình méo lại, giống như sắp khóc, "Linh Đang đau chân."
Diệp Tư Viễn có chút bất đắc dĩ, ngẩng đầu nhìn ven đường một chút, nghĩ tới có phải nên thuê một chiếc xe taxi về nhà không? Lại nghĩ, hình như như vậy sẽ làm Diệp Dĩ Đình dưỡng thành thói quen xấu, anh nói: "Linh Đang, bình thường chúng ta ra ngoài chơi con cũng có thể đi đường rất lâu, sao hôm nay lại không đi được, bé trai không thể yếu ớt như vậy. Đến, kéo tay áo ba."
Diệp Dĩ Đình khóc nức nở không ngừng, nước mắt rơi từng giọt từng giọt ra khỏi hốc mắt. Nó vẫn ngồi chồm hổm trên mặt đất, một tay ôm đầu gối, một tay nắm ống quần Diệp Tư Viễn: "Ba... con muốn ôm."
"..." Diệp Tư Viễn thở dài, lần nữa ngồi xổm thân mình xuống, "Linh Đang ngoan, ba không ôm con được. Tự mình đi, có được hay không? Linh Đang là nam tử hán, dũng cảm nhất mà."
"Con muốn ôm... hu hu hu hu... Ba... con muốn ôm..." Diệp Dĩ Đình khóc đến rất lợi hại, khóc đến tâm Diệp Tư Viễn cũng sắp nát rồi.
"Linh Đang, ba không có tay, thật không ôm con được, con ngoan ngoãn đi. Đến, đứng lên."
"Hu hu hu hu hu... ôm..." Diệp Dĩ Đình vẫn khóc, âm thanh càng lúc càng lớn, dần dần đã biến thành gào khóc rồi, "Hu oa... Hu oa... Mẹ... con muốn mẹ... con muốn mẹ... Mẹ..."
Người đi đường chung quanh cũng lặng lẽ nghiêng đầu nhìn hai người đàn ông một lớn một nhỏ trên lối đi bộ này, bé trai khóc đến kinh thiên động địa, người ba trẻ tuổi đứng ở bên cạnh thằng bé, hai vai phồng lên, hai ống tay áo trống không rủ xuống, ống tay áo mềm mại rơi trên mặt đất.
Trên mặt những người đi đường đều lộ ra vẻ mặt kinh ngạc, Diệp Tư Viễn không biết nên làm sao rồi. Diệp Dĩ Đình khóc đến nước mắt nước mũi dính đầy cả mặt, lớn tiếng kêu "Mẹ", bộ dáng kia thật giống như bị uất ức cực lớn. Diệp Tư Viễn nhỏ giọng an ủi nó, lại hoàn toàn không dùng được, anh dằn lòng đứng lên: "Linh Đang, con còn như vậy, ba sẽ tức giận."
Tay nhỏ bé của Diệp Dĩ Đình lau mắt loạn xạ, ngẩng đầu nhìn Diệp Tư Viễn: "Ba..."
"Linh Đang, bình thường ba nói với con thế nào? Bé trai phải dũng cảm, con còn nhớ rõ không?" Diệp Tư Viễn cúi người xuống kiên nhẫn nói, giọng nói có chút nghiêm túc.
"Ba... Linh Đang thật sự đau chân." Diệp Dĩ Đình vẫn còn đang chảy nước mắt, cảm xúc cũng đã bình phục một chút.
"Vậy chúng ta ngồi xe hơi nhỏ trở về." Diệp Tư Viễn than thở, "Linh Đang, trước đứng lên."
Diệp Dĩ Đình cắn răng, rốt cuộc đứng lên, nó tóm lấy tay áo Diệp Tư Viễn, Diệp Tư Viễn đang muốn xoay người dẫn nó tới đường thuê xe, đột nhiên nghe được con trai nhỏ giọng nói: "Ba, con có thể tự đi."
"Hả?" Diệp Tư Viễn quay đầu lại nhìn nó.
Diệp Dĩ Đình nắm tay áo Diệp Tư Viễn lau nước mắt nước mũi trên mặt mình. Thằng bé ngẩng đầu nhìn Diệp Tư Viễn, hít mũi một cái nói: "Con có thể đi, không ngồi xe hơi nhỏ, Linh Đang rất dũng cảm."
Nhìn đôi mắt tinh khiết của con trai, Diệp Tư Viễn nhìn thấu một phần kiên định từ trong đó.
Anh cũng không biết rốt cuộc chân con trai bị sao, nhưng lúc nãy con trai đang chơi trò chơi, anh gần như không có dời tầm mắt đi chút nào, xác thực không phát hiện Diệp Dĩ Đình có té ngã hoặc đùa giỡn với người bạn nhỏ khác, anh cảm thấy hẳn là không có vấn đề gì.
"Linh Đang, thật có thể đi sao?"
Diệp Dĩ Đình dùng sức gật đầu.
"Được, vậy chúng ta về nhà." Diệp Tư Viễn cười.
Bình thường cần hai mươi phút đi đường, Diệp Tư Viễn kéo Diệp Dĩ Đình vừa đi vừa nghỉ, đi ước chừng 40 phút mới đến nhà.
Mở cửa nhà ra, hai người liền ngây ngẩn cả người, bởi vì Trần Kết đã ở nhà rồi, đang ở trong phòng khách, sắp xếp lại va ly nhỏ của mình.
"Mẹ ------" Thấy Trần Kết, Diệp Dĩ Đình chưa cởi giày liền vọt tới, lập tức nhào vào trong ngực Trần Kết, tiếp liền hu hu oa oa khóc lên..
"Thế nào vậy? Bảo bối." Trần Kết ôm Diệp Dĩ Đình ngồi vào trên ghế, giơ tay lên lau nước mắt của nó, phát hiện đứa nhỏ khóc đến đặc biệt thê thảm.
Quay đầu nhìn Diệp Tư Viễn một chút, cũng là gương mặt mệt mỏi, cô kỳ quái hỏi: "Hai người sao vậy hả?"
"Mang Linh Đang đi ra ngoài ăn bữa cơm, nó chơi trong công viên hơn một giờ, trên đường trở về vẫn nói đau chân." Diệp Tư Viễn ngồi trên ghế đổi dép để thay giày, tiếp đi tới bên cạnh hai mẹ con, "Sao em trở lại trước thời gian?"
"Buổi sáng kết thúc việc sớm, liền đổi chuyến bay, nghĩ tới liền trở về sớm chút."
"Em xem một chút rốt cuộc chân của nó bị gì?" Diệp Tư Viễn nhỏ giọng nói.
Trần Kết liền đưa tay cởi giày và tất Diệp Dĩ Đình, cởi chân trái xong, không có việc gì. Vừa cởi giày chân phải một cái, hai vợ chồng liền phát hiện điểm kỳ lạ.
Diệp Tư Viễn mặc tất bên phải cho Diệp Dĩ Đình có chút lỏng, lúc Diệp Dĩ Đình đang chơi đùa, tất bên phải đã tuột xuống, tuột đến dưới lòng bàn chân. Gót chân non nớt của nó cọ xát với thành giày, bị mài ra một vết rách, chảy máu, không trách được đứa nhỏ vẫn luôn nói đau chân.
Sắc mặt Diệp Tư Viễn trầm xuống, anh ngốc lăng nhìn chằm chằm gót chân con trai, tiếp liền đứng dậy đi. Khi trở về, trong miệng anh cắn một hộp thuốc.
"Em giúp nó xử lý một chút đi, nhất định đau chết mới có thể la lợi hại như vậy." Để hộp thuốc xuống, mắt anh lại nhìn vết thương nơi gót chân Diệp Dĩ Đình, xoay người vào phòng sách.
Trần Kết ôm Diệp Dĩ Đình đi rửa tay chân, sau đó giúp nó bôi chút thuốc cao, cuối cùng dán lên gót chân một băng keo cá nhân phim hoạt hình.
Diệp Dĩ Đình không khóc cũng không la, chỉ là ngoan ngoãn dựa vào ngực mẹ, ôm cô thật chặc.
Xử lý xong vết thương, Trần Kết hôn một cái lên gò má của con trai, hỏi: "Còn đau không?"
"Không đau." Diệp Dĩ Đình chu miệng lên, "Mẹ, sau này Linh Đang không đi ra ngoài chơi với ba nữa đâu."
"Tại sao?"
"Linh Đang đau chân, ba cũng không ôm Linh Đang." Diệp Dĩ Đình vẫn cảm thấy uất ức, "Ba thật hung dữ."
Trần Kết than thở: "Linh Đang, ba không có tay, ba không có biện pháp ôm con. Hơn nữa, ba không biết chân của con bị rách, trong lòng ba cũng rất khó chịu. Nghe con nói như vậy, ba sẽ rất đau lòng."
Diệp Dĩ Đình cúi đầu không nói lời nào.
"Ba thấy con bị thương, lập tức lấy hộp thuốc tới, thấy Linh Đang đau chân, trong lòng ba càng đau hơn."
Diệp Dĩ Đình vẫn không lên tiếng.
"Mặc dù ba không thể ôm Linh Đang, nhưng ba vô cùng yêu Linh Đang, đúng không? Linh Đang quên sao? Có một lần con phát sốt nằm viện, ba không ngủ ba ngày ba đêm, vẫn luôn hầu ở bên cạnh Linh Đang, còn hát cho Linh Đang đấy. Còn có một lần, Linh Đang muốn biểu diễn Tiểu Lão Hổ, ba không ngủ suốt đêm, tự mình giúp Linh Đang làm một bộ quần áo Tiểu Lão Hổ rất đáng yêu! Các bạn nhỏ đều nói ba rất lợi hại nha. Còn có, thầy giáo muốn ba mẹ giúp Linh Đang làm chong chóng tre, mẹ không làm kịp, ba dùng chân kẹp dao găm gọt giúp Linh Đang, còn không cẩn thẩn cắt rách chân, nhưng ba vẫn kiên trì gọt xong chong chóng tre, cuối cùng chong chóng tre bay thật là cao, Linh Đang còn nhớ rõ không?"
Diệp Dĩ Đình rốt cuộc ngửa khuôn mặt nhỏ nhắn lên, nhẹ nhàng gật đầu một cái.
Trần Kết đặt nó xuống đất, sờ sờ đầu của nó: "Đi đi, trò chuyện với ba, sau đó con nên ngủ trưa rồi."
"Vâng!"
Diệp Dĩ Đình chạy đến thư phòng thì Diệp Tư Viễn đang ngồi ngốc ở trước máy vi tính xách tay, anh nghe đại khái cuộc đối thoại của hai mẹ con trong phòng khách, trong nội tâm không biết là tư vị gì. Quay đầu lại, liền nhìn thấy Diệp Dĩ Đình đang nhút nhát nhìn anh.
"Linh Đang." Anh nhếch khóe miệng nở nụ cười, "Chân còn đau không?"
Diệp Dĩ Đình vừa lắc đầu, vừa đi tới bên cạnh Diệp Tư Viễn, tay nhỏ bé đặt lên trên đùi của anh.
"Thế nào? Sao còn không đi ngủ trưa?" Diệp Tư Viễn tận lực bình tĩnh hỏi nó.
Diệp Dĩ Đình đột nhiên nhón chân lên, ôm cổ Diệp Tư Viễn, nó hôn một cái thật kêu lên mặt anh: "Ba, ba là người tốt nhất trên thế giới!"
Không đợi Diệp Tư Viễn kịp phản ứng, nó đã chạy ra khỏi phòng sách.
Hình như bên má Diệp Tư Viễn còn lưu lại xúc cảm mềm mại của đôi môi con trai, mang theo một mùi sữa đặc biệt trên người trẻ con. Anh cúi đầu, bên môi liền mang theo một nụ cười.
Lúc ngẩng đầu lên lần nữa, phát hiện Trần Kết đã khoanh tay đứng ở bên cửa.
"Linh Đang đâu?" Anh hỏi.
"Đi ngủ rồi." Trần Kết đi tới, ngồi vào trên đùi của anh, ôm cổ anh liền hôn lên môi của anh.
"Tư Viễn, anh là một người ba tốt." Trần Kết dùng chóp mũi cạ chóp mũi anh, "Chỉ là rách chút da, đứa bé va va chạm chạm là rất bình thường, anh đừng đoán mò."
"Anh không có đoán mò." Diệp Tư Viễn giương mắt nhìn cô, "Tiểu Kết, cám ơn em. Dẫn theo Linh Đang hai ngày, mới biết mang một đứa bé thì ra là khổ cực như vậy."
Trần Kết đang nắm gương mặt của anh, cười: "Anh biết là tốt rồi."
Ăn xong cơm tối, một nhà ba người ra cửa tản bộ.
Một tay của Trần Kết dắt Diệp Dĩ Đình, một tay khoác lên sau thắt lưng Diệp Tư Viễn, ba người chậm rãi đi.
Cách đó không xa truyền đến tiếng nhạc mạnh mẽ, bọn họ đi theo tiếng nhạc mới phát hiện là một nhãn hiệu mì ăn liền đang làm hoạt động ngoài trời ở trong công viên. Mọi người sau khi ăn xong đi tản bộ vây tới ba tầng trong ba tầng ngoài, đứng vây bên ngoài, bọn họ thấy không rõ tình huống bên trong.
Diệp Dĩ Đình đã sớm quên chuyện không vui vào buổi chiều, chân nhảy muốn mẹ ôm lên nhìn. Trần Kết ôm nó, phát hiện vẫn không nhìn thấy gì hết.
"Mẹ, ba nói mẹ là bí đao lùn!" Giọng nói tràn đầy ngây thơ chất phác của Diệp Dĩ Đình khiến hai dì bên cạnh cười lên ha hả. Trần Kết đỏ mặt, vươn tay ra đập xuống eo Diệp Tư Viễn: "Anh nói cái gì với con trai đó!"
Diệp Tư Viễn lườm Diệp Dĩ Đình một cái: "Diệp Linh Đang, bản lãnh đâm thọc của con thật không nhỏ nha."
"Là ba tự nói, không cho phép ăn vạ." Diệp Dĩ Đình ôm cổ của Trần Kết, cười ha ha không ngừng.
Trần Kết lắc đầu, nhón chân một chút hỏi Diệp Tư Viễn: "Bên trong đang làm gì đó?"
"Làm trò chơi, hình như là đập bong bóng.".
"Con muốn xem! Con muốn xem! Ba! Linh Đang muốn xem!" Nghe được là làm trò chơi, Diệp Dĩ Đình lên tinh thần.
Diệp Tư Viễn cười một tiếng, nửa ngồi thân mình nói: "Ngồi vào trên vai ba."
Trần Kết để Diệp Dĩ Đình lên, chân đứa nhỏ giắt hai bên trước ngực ba, đôi tay ôm đầu ba, tầm mắt lập tức trở nên mở rộng, nó vui vẻ còn vừa nói vừa cười: "Ba thật là cao!"
"Tiểu Kết, em nắm lấy chân của nó, ngàn vạn đừng buông tay."
"Anh yên tâm, nắm rồi." Trần Kết rúc vào bên cạnh Diệp Tư Viễn, tay phải vững vàng nắm chân của Diệp Dĩ Đình.
"Xem được không?" Diệp Tư Viễn đứng nghiêm, trên vai đỡ lấy thân thể của Diệp Dĩ Đình, tựa như chở đầy hi vọng vô biên.
"Đẹp mắt! Ha ha ha ha ha, bong bóng nổ hết!" Diệp Dĩ Đình quơ tay múa chân kêu la, cực kỳ hưng phấn.
Diệp Tư Viễn cảm thấy vui vẻ, nhưng một lát sau, anh cũng có chút ảo não rồi.
"Linh Đang! Đừng kéo tóc ba!"
"Linh Đang! Đừng che kín mắt ba, ba không nhìn thấy!"
"Linh Đang! Đừng kéo lỗ tai ba! Thật là nhột!"
"Linh Đang!"
......
Tắm xong, Trần Kết chui vào chăn dựa vào người Diệp Tư Viễn, cô nói: "Tư Viễn, chúng ta cần thêm một đứa bé."
"Tại sao?" Diệp Tư Viễn rất giật mình, anh không ngờ Trần Kết sẽ nói cái này.
"Em cảm thấy Linh Đang lớn lên một mình sẽ rất cô đơn, em và anh có thêm một đứa, em cảm thấy có anh chị em là một chuyện đặc biệt tốt."
"Tiểu Kết, chúng ta suy nghĩ chuyện này một chút đi, mang thai một đứa bé đã rất vất vả rồi, anh không muốn em cực khổ nữa."
"Đứa bé anh cũng có phần mà, làm như anh không có phần ấy." Trần Kết bĩu môi.
Diệp Tư Viễn cười: "Tình huống thân thể của anh dặc biệt, cũng không giúp đỡ được cái gì. Linh Đang lớn như vậy, gần như đều là dính theo em."
"Nhưng em đặc biệt muốn một bé gái." Ngón tay Trần Kết nhẹ nhàng lướt qua khuôn mặt Diệp Tư Viễn, cuối cùng dừng lại ở lúm đồng tiền cạn trên má anh, "Con gái sẽ giống ba, con gái của chúng ta nhất định đặc biệt đẹp, nói không chừng còn có thể di truyền được lúm đồng tiền của anh." "Linh Đang cũng rất đẹp."
"Linh Đang giống em nhiều hơn, bé trai chính là nghịch ngợm, không giống bé gái dịu dàng ít nói một chút. Aizz, không phải lúc em mang thai anh nói anh muốn con gái sao?"
"Con trai, con gái đều thích." Diệp Tư Viễn dùng cái trán cọ xát ót Trần Kết, "Em thật nghĩ muốn thêm một đứa?"
"Ừ." Trần Kết gật đầu, tay đã len lén chạy vào chăn xoa phần còn lại cánh tay đã bị cụt của Diệp Tư Viễn, nhẹ nhàng vuốt ve, "Chúng ta vẫn còn quá cưng chiều Linh Đang, có một em trai hoặc em gái, thằng bé sẽ lớn nhanh hơn một chút, trưởng thành cũng có thể ổn trọng hơn một chút."
"Nếu như em thật muốn, chúng ta sẽ thêm một đứa, cùng lắm thì... anh lại cố gắng kiếm nhiều tiền một chút thôi." Nói xong, Diệp Tư Viễn đã đưa đầu tới, nhẹ nhàng hôn lên môi Trần Kết.
"Kiếm nhiều tiền làm gì?" Sau một phen triền miên, Trần Kết trợn to hai mắt không hiểu hỏi.
"Thứ nhất, giao nộp tiền phạt sinh vượt mức. Thứ hai, tích trữ đồ cưới cho con gái chúng ta." Diệp Tư Viễn cười đến có chút hư hỏng, môi lưỡi của anh không an phận lướt qua da cần cổ của Trần Kết, chân phải cũng cọ lên bắp chân của cô.
"Nếu như sinh con gái, liền gọi là Diệp Dĩ Huyên đi."
"Được, liền gọi là Diệp Dĩ Huyên." Diệp Tư Viễn đè ép Trần Kết, hai người dây dưa, chậm rãi trượt đến trong chăn.
Không khí tuyệt vời làm cho người khác hít thở không thông, Diệp Tư Viễn có chút tham lam liếm hôn thân thể Trần Kết, cảm thấy đêm này nhất định sẽ hết sức ngọt ngào và ấm áp, không ngờ một giọng trẻ con thanh thúy đột nhiên vang lên bên tai bọn họ:
"Ba mẹ."
Trần Kết vén chăn lên lộ đầu ra, phát hiện Diệp Dĩ Đình ôm một con sâu bông lớn màu xanh lá cây đứng ở bên giường bọn họ. Nó nháy mắt to, gương mặt u mê.
"Linh Đang! Sao con đã dậy rồi?" Trần Kết ôm lấy Diệp Dĩ Đình, để cho nó nằm thẳng giữa cô và Diệp Tư Viễn, nhanh chóng đắp chăn lên cho nó.
"Con muốn ngủ chung với ba mẹ." Linh Đang nhìn Trần Kết một chút, lại nhìn Diệp Tư Viễn một chút, "Ba, ngày hôm qua ba còn chưa có kể xong chuyện xưa cho con đấy."
Diệp Tư Viễn ổn định hô hấp một chút, kiềm chế xuống cảm xúc vừa mới bị trêu ghẹo lên, có chút bất đắc dĩ nhìn kỳ đà cản mũi cực lớn nằm giữa anh và Trần Kết, anh cười: "Vậy ba tiếp tục kể cho con nghe."
"Được ạ." Diệp Dĩ Đình lộ răng nhỏ trắng ra, cười vui vẻ.
......
Diệp Tư Viễn: "Bản lĩnh cậu bé thứ tư là phóng hỏa, bản lĩnh cậu bé thứ năm là phun nước, bọn họ cùng nhảy ra từ trong hồ lô." Trần Kết: "Không đúng đâu, cậu bé thứ tư là phun nước, cậu bé thứ năm mới là phóng hỏa."
Diệp Tư Viễn: "Em sai rồi, cậu bé thứ tư là lửa, cậu bé thứ năm là nước, anh nhớ rất rõ ràng."
Trần Kết: "Không đúng không đúng, anh nhất định nhớ lộn, em từng nghe cậu bé hồ lô thật nhiều lần."
Diệp Tư Viễn: "Anh thuộc lòng mà, lúc anh nghe chuyện xưa này, em vẫn còn rất nhỏ đấy."
Trần Kết: "Không thể nào, sao em lại nhớ nước lửa, nước lửa, đầu tiên là nước, tiếp theo mới là lửa."
Diệp Tư Viễn: "Hư... Đừng cãi nữa, Linh Đang đã ngủ rồi."
Trần Kết: "Vậy chúng ta cũng ngủ đi."
"Ừ."
Diệp Tư Viễn chu miệng lên, Trần Kết lập tức lại gần hôn xuống môi của anh: "Ông xã, ngủ ngon, em yêu anh."
"Anh cũng yêu em, bà xã ngủ ngon."
Ánh đèn tắt đi, bóng đêm càng tối, đợi đến khi mặt trời mọc, lại là một ngày mới.
Chỉ cần có yêu, chuyện xưa của bọn họ sẽ trực tiếp kéo dài mãi.
← Ch. 097 | Ch. 099 → |