Ngoại truyện 3: Hắc! tiểu bối!
← Ch.093 | Ch.095 → |
Thời điểm biết Tiểu Bối, thu ý đang nồng, cây phong trong trường học đang đỏ tươi.
Đó là một buổi chiều vốn là tiết thể dục, bởi vì trời mưa mà hủy bỏ, trường học của chúng tôi không có sân vận động bên trong trường, mọi người chỉ có thể tự học ở trong phòng học. Thầy thể dục quản lý lỏng lẻo, mấy bạn học liền xúm lại nhỏ giọng nói chuyện phiếm, còn có người len lén xem truyện tranh, tiểu thuyết, thậm chí có người nghe nhạc.
Lúc Tiểu Bối được chủ nhiệm lớp mang vào phòng học, tôi đang nghiên cứu sử dụng com-pa như thế nào. Không có hai tay trợ giúp, tôi không dùng được công cụ nhỏ này, đang bị một lần lại một lần thất bại mài đến phiền lòng.
Sau đó, tôi liền nghe chủ nhiệm lớp - giáo viên văn đang nói với mọi người: "Các bạn học, cô giới thiệu cho các em một người bạn học mới, bắt đầu từ hôm nay, cô bé chính là một phần tử của lớp hai chúng ta, chúng ta mời bạn tự giới thiệu về mình, mọi người hoan nghênh đi."
Các bạn học đều vỗ tay, tôi ngẩng đầu nhìn trên bục giảng, liền thấy được một cô gái tóc ngắn quăn, mặt tròn da trắng dáng lùn.
Cô có chút thận trọng, cũng có chút xấu hổ, ánh mắt khiếp sợ, mím môi liền mở miệng nói: "Chào mọi người, tớ tên là Tôn Bối Bối, đến từ Vân Nam Côn Minh, tớ... Tớ... không có."
Mặt của cô đỏ, các bạn học cũng ríu ra ríu rít trò chuyện, tò mò sôi nổi.
Tôi nghiêng đầu nghĩ Vân Nam Côn Minh ở trên bản đồ, đó là một chỗ cách nơi chúng tôi thật xa, ấn tượng lớn nhất của tôi với nó chính là Côn Minh Hải Canh là nơi hạng A liên kết tập huấn mỗi năm.
Tôi thấy được giáo viên văn hỏi cô mấy câu, sau đó tay liền chỉ sang phía bên này của tôi.
Tôi nhìn bên trái một chút, nơi đó có bàn trống, bình thường tôi sẽ đặt một vài quyển sách và vài vật dụng học tập ở trên mặt bàn để dễ dàng dùng chân cầm lấy. Nhìn ý tứ giáo viên, tương lai cái bàn này chính là của Tôn Bối Bối rồi.
Bảo cô gái thấp thế này ngồi hàng cuối cùng, cũng không biết giáo viên văn nghĩ thế nào.
Tôn Bối Bối đi tới, cô nhìn đồ trên bàn học, lại nghiêng đầu nhìn nhìn tôi.
Tôi đang dùng chân trái cầm từng quyển sách về lại bàn của mình, cuối cùng còn dư một chút dụng cụ và một túi bút. Cô đột nhiên nói: "Tớ giúp cậu."
Tôi sững sờ, trả lời ngay: "Không cần, tự tớ có thể." Sau đó tôi xoay thân thể, cũng gác chân phải qua trên bàn kia. Chân trái đang kẹp bút túi, chân phải gắp từng thứ vào, thu xong rồi, tôi cầm túi bút về lại bàn của mình. Tôi vẫn luôn cúi đầu, sau khi ngồi thẳng thân thể, tôi nghĩ nghĩ, cảm thấy mới vừa rồi nói chuyện như vậy với cô hình như có chút đả kích, cô... chắc cũng là từ ý tốt.
Tôi nghiêng đầu nhìn cô, cô đang ngồi xuống, lấy sách ra bên ngoài, có lẽ là cảm nhận được ánh mắt của tôi, cô cũng quay mặt về phía tôi.
Da cô rất trắng, trên gương mặt có hai luồng đỏ ửng, mắt không lớn, nhưng ánh mắt rất tinh khiết. Tôi cảm thấy được, cô thoạt nhìn tựa như một con chó nhỏ mày trắng, còn là lông quăn.
Tôi không nói lời nào, cô bị tôi nhìn, mặt càng ngày càng đỏ, đột nhiên liền nở nụ cười, nói: "Xin chào, tớ tên là Tôn Bối Bối, cậu tên là gì?"
Nụ cười của cô rất ngọt, thật ấm áp, còn mang theo một loại không khí vui vẻ.
Tôi nói: "Diệp Tư Viễn."
"À..."
Tôi còn mở miệng: "Mới vừa rồi cám ơn cậu, chẳng qua tớ cũng có thể tự mình làm."
"A ồ! Không phải! Tớ... Tớ..." Cô lắp bắp.
"Cậu có thể kéo cái bàn qua một chút không? Kéo tới gần như vậy, tớ mới tiện cầm đồ."
"À..." Cô cúi đầu, hơi dời cái bàn sang bên trái, lại lặng lẽ nhìn tôi một cái.
Tôi tiếp tục vùi đầu nghiên cứu com-pa của tôi, vẫn luôn không thể thành công. Qua một lúc lâu, tôi hít sâu một hơi, để com-pa qua một bên, nghiêng đầu nói với Tôn Bối Bối: "Tay của tớ bị điện cao thế đánh rớt, không còn chút gì."
Cô rõ ràng sợ hết hồn, giống như một tên ăn trộm bị bắt ngay tại trận, mặt sung huyết đỏ bừng. Khẽ nhếch miệng lên nhìn tôi, nín nửa ngày, nhẹ giọng nói ra mấy chữ: "Đã bao lâu?"
"Hơn bốn năm rồi." Tôi lại cúi đầu, chân phải vô ý thức gắp lên một cây viết, tùy ý đồ vẽ ở trên giấy nháp. Cô không nói gì thêm, trong lòng tôi thở phào nhẹ nhõm, ai cũng tò mò, cái này rất bình thường.
Tôn Bối Bối thoạt nhìn là một cô gái khéo léo lại làm người khác ưa thích, sau khi tan lớp, Quả Quả và Celia ngồi ở hàng trước liền tới tìm cô nói chuyện. Cô mỉm cười nói chuyện của mình với các cô, chính tôi ở bên cạnh lặng lẽ nghe, biết cô là bởi vì ba mẹ điều động công việc mới rời khỏi quê hương đi tới nơi này, tối thiểu phải đợi đến tốt nghiệp trung học sơ trung.
Sau tiết thể dục chính là lớp số học, vừa lúc học được đề tài chứng minh hình học, cần dùng đến com-pa. Tôi có chút phiền não, định trực tiếp dùng chân gắp bút vẽ tròn.
Tôi biết rõ cô đang nhìn tôi, nhưng làm như không biết. Tôi biết rõ trong lớp có rất nhiều bạn học thường sẽ cố tình hoặc vô ý nhìn tôi, nhìn dáng vẻ tôi làm việc, muốn biết chuyện này tôi làm như thế nào, chuyện kia tôi làm như thế nào.
Thậm chí còn có bạn học trai đi theo tôi tới nhà vệ sinh, len lén nhìn tôi đi tiểu như thế nào.
Tôi đã thản nhiên rất nhiều, thậm chí có chút quen rồi, từ sau chuyện năm trước, tôi cảm thấy mình sẽ không bao giờ bị khó khăn đánh ngã nữa, chẳng qua là một chút ánh mắt khác thường, không có gì lớn.
Tôi không có ở lại nói chuyện nhiều với Tôn Bối Bối.
Liên tục mấy ngày, chúng tôi cũng chỉ chào hỏi rất khách sáo, ai làm chuyện nấy. Tôi không quen ngồi cùng bàn, hàng cuối cùng vốn là thiên hạ một mình tôi, mà bây giờ bên cạnh thêm một người, thêm một đôi mắt, tôi cảm thấy lúc nào cũng bị người nhìn, cũng không có gì lớn.
Không ngờ có một ngày tan lớp thì Tôn Bối Bối đột nhiên lại gần, rất nhỏ giọng mà nói với tôi: "Diệp Tư Viễn, tớ cảm thấy, tớ muốn bày cho cậu cách dùng com-pa."
"Hả?" Tôi nhăn lại mày, nghiêng đầu nhìn cô, có chút hoài nghi hỏi, "Thật?"
"Thật, tớ... tớ nghĩ chừng mấy ngày, tối ngày hôm qua tự mình thử một chút, chắc là có thể."
"Dùng như thế nào?"
"Cậu hãy thử xem, sau khi điều chỉnh tốt bán kính com-pa, đứng thẳng com-pa ở đó, sau đó để com-pa đứng im, xoay vở." Cô lấy tay nắm com-pa làm mẫu cho tôi.
"..." Tôi nửa tin nửa ngờ nhìn cô, suy tư một chút, cảm thấy có lẽ thật có thể.
Tôi lập tức thử một chút, ngón cái chân phải và ngón chân kế cố định tâm điểm com-pa nơi cần khoanh tròn, chân trái từ từ cầm vở xoay, một vòng tròn thật xuất hiện.
"Thật có thể!" Tôi vui vẻ, rốt cuộc giải quyết vấn đề quấy nhiễu tôi thật lâu, tôi cảm giác lập tức ung dung rất nhiều.
Tôn Bối Bối cũng rất vui vẻ, cô gục xuống bàn, dùng tay chống cằm, cười đến tóc quăn trên đầu run lên một cái. Tôi nói với cô: "Tôn Bối Bối, cám ơn cậu."
"Đừng khách khí. A, cậu có thể gọi tớ là Tiểu Bối, tớ không có thói quen người khác gọi cả tên lẫn họ của tớ, cũng không thích người khác gọi tớ là Bối Bối."
"Tại sao? Cậu vốn tên là Bối Bối."
"Bởi vì...... Bối Bối, nghe rất giống tên con chó nhỏ."
Mặt cô đỏ lên, tôi nở nụ cười, nghĩ thầm, cô vốn là rất giống một con chó nhỏ. Sau đó, tôi thử gọi cô:
"Tiểu Bối.".
"Hả!" Cô vui vẻ đáp lời, đột nhiên lại nói, "Ừ... Còn nữa, tớ cũng không có thói quen gọi cả tên lẫn họ của người khác. Sau này tớ có thể gọi cậu là Tiểu Diệp Tử không?"
"..." Tôi hết ý kiến, cô gái này có nhiều thói quen thật đó.
Cô lại lắc đầu nói: "Tiểu Diệp Tử, tên rất giống cô bé trong Nhất Hưu ca(1) kia. Ha ha ha ha, có phải rất vui không?"
"..."
"Tiểu Diệp Tử!"
"Nè..."
Sau chuyện com-pa, tôi và Tiểu Bối dần dần quen thuộc, bởi vì hai chúng tôi ngồi ở phía sau phòng học. Cô là học sinh chuyển trường, thân thể tôi lại đặc biệt, cho nên hai chúng tôi bị giáo viên và bạn học quên mất.
Sau lại phát hiện, chúng tôi ở rất gần nhau, cho nên tôi và cô bắt đầu cùng nhau tan học đi về nhà.
Tiểu Bối không hề chậm chạp giống như lời giới thiệu lúc cô mới chuyển đến, thật ra thì cô nói rất nhiều, cũng rất thích cười. Sau đó tôi mới phát hiện, khi đối mặt người không quen thì cô biểu hiện rất dịu dàng ít nói, mà đối mặt với bạn học nữ quen thuộc và tôi thì cô sẽ hoạt bát hơn rất nhiều, trên mặt là thần thái sáng láng, nói chuyện huơ tay múa chân.
Cô sẽ nói cho tôi chuyện ở Côn Minh, còn có những câu chuyện truyền kỳ về những dân tộc thiểu số ở Vân Nam. Tôi cũng sẽ nói cho cô phong tục ở thành phố D, giới thiệu cho cô nơi vui chơi và thức ăn ngon đặc sắc ở đây.
Ở lớp học này hơn một năm, bởi vì sự kiện một năm kia, tôi và bạn học cùng lớp cũng không liên lạc lui tới nữa. Cho tới nay, tôi đều là độc lai độc vãng. Tôi biết rõ ánh mắt các bạn học nhìn tôi mang theo rất nhiều cảm xúc phức tạp, nhưng mà tôi lại hết cách rồi, những thứ này đều không phải là điều tôi có thể khống chế.
Có thể tiếp tục trở về trường học đi học, tôi đã rất cảm kích.
Tôi không ngờ, người bạn đầu tiên quen được trong lớp sẽ là một cô gái chuyển trường đến từ phương xa.
Trong tiết tiếng Anh, cô giáo Nina an bài ngồi cùng bàn sẽ tiến hành luyện tập đối thoại tiếng anh. Vốn loại luyện tập này, tôi đều là một mình ngẩn người, hiện tại bên cạnh nhiều thêm một Tiểu Bối, tôi không thể không luyện cùng cô.
Cách phát âm tiếng anh của tôi không tệ, Tiểu Bối lại không được, tiếng phổ thông của cô đều mang khẩu âm Côn Minh nồng đậm, huống chi là tiếng Anh, tôi thường phải sửa cách phát âm của cô. Sau khi nói mấy lần, cô lại có chút không vui.
Tôi thấy cô cúi gằm đầu, kỳ quái hỏi: "Cậu làm sao vậy?"
Tiểu Bối liếc mắt nhìn tôi, nói: "Có phải các cậu cảm thấy tớ tới từ vùng khác, coi tớ như người làng quê không?"
"..." Tôi đương nhiên không có ý này.
Cô cong miệng lên, trừng mắt nói: "Mặc dù Vân Nam tụi tớ không phát triển giống như nơi này của cậu, nhưng dù gì Côn Minh cũng là tỉnh lị mà!"
"Có phải cậu hiểu lầm gì không?" Tôi nghiêng đầu nhìn cô, phát hiện hốc mắt cô đều ướt rồi, tôi nhẹ nhàng nói, "Tiểu Bối, tớ không có ý này, cậu đừng nghĩ bậy.".
"..." Cô lắc đầu một cái, nói, "Chuyện không liên quan đến cậu, mấy ngày trước tớ nghe thấy Lạc Nhi và CC đang nói tớ tới từ nông thôn."
Tôi thở dài, nói: "Người nơi này của tụi tớ có tật xấu này, tính hơi bài xích ngoại giới. Nhưng mà Tiểu Bối, tớ chưa từng cho là như thế."
Cô nghiêng đầu nhìn tôi, nước mắt lả chả hỏi: "Thật?"
"Thật." Tôi cười lên.
Rốt cuộc cô cũng cười rộ lên, lau nước mắt nói: "Tiểu Diệp Tử, cậu thật tốt."
Tôi cười khổ một cái, nhún vai nói: "Tớ đâu có thể coi là tốt."
Tiểu Bối nhìn tôi, rất nghiêm túc nói: "Tiểu Diệp Tử, cậu là người tốt, thành tích lại ưu tú, còn lợi hại hơn rất nhiều bạn học trong lớp". Tôi ngẩng đầu nhìn cô, nói: "Nhưng tớ là người tàn tật, tớ không còn tay." Tôi khẽ giơ động phần cánh tay bị cụt của mình, kéo ống tay áo đung đưa cho cô nhìn.
"Không phải cậu có thể làm được rất nhiều việc sao? Tớ thấy cậu việc gì cũng có thể tự mình làm!" Cô trừng to mắt mà nhìn tôi.
Tôi cúi đầu, lắc đầu mà nói: "Cậu sai lầm rồi, tớ không thể làm quá nhiều chuyện."
Tiểu Bối không nói chuyện nữa, một lát sau, cô đột nhiên nói: "Tiểu Diệp Tử, có một chuyện tớ vẫn muốn hỏi cậu, tại sao cậu không lên học tiết thể dục?"
Tôi nói: "Tớ được miễn học thể dục."
"Nhưng thật ra thì cậu có thể làm một ít vận động nha, ví dụ như chạy bộ, nhảy xa gì đó. Tớ thấy cả ngày cậu đều ngồi ở trong phòng học, không buồn bực ư?"
Dĩ nhiên buồn bực.
Tôi nói: "Nhưng có nhiều vận động tớ không làm được, ví dụ như chơi bóng, ném mạnh, kéo thân thể về phía trước." Đầu của tôi càng cúi thấp hơn.
"Vậy chính cậu có muốn học không?"
Tôi ngẩng đầu nhìn cô, nói: "Muốn. Nhưng thầy giáo không để cho tớ học."
"Thầy giáo không để cho cậu học thì cậu không lên học sao... ! Nghe tớ, lần tới cùng đi học thể dục với chúng tớ. Cậu nhìn đi, vóc dáng cậu cao như thế, lại gầy y như cây trúc, liền biết cậu thiếu hụt rèn luyện."
"Ai nói tớ thiếu hụt rèn luyện!" Tôi không phục nói, "Tớ còn biết bơi lội!"
"Thật sao?"
"Ừ! Cậu đừng thấy tớ không có tay, tớ bơi rất nhanh, không chừng cậu còn thua tớ."
Tiểu Bối cười lên ha hả, nói: "Tớ khẳng định không sánh bằng cậu, bởi vì tớ hoàn toàn không biết bơi!"
"Lúc nghỉ hè tớ có thể dạy cậu. Chỉ là... tớ không dạy được động tác tay, nhưng mà tớ lại có thể dạy cậu lấy hơi và đá chân."
"Được! Cậu nhớ giữ lời nha!" Cô cười đến rất vui vẻ.
Tôi cũng cười, lúc này cô giáo Nina rống to ở trên bục giảng: "Tôn Bối Bối! Diệp Tư Viễn! Hai con tán gẫu gì đấy! Nói các con luyện tập đối thoại tiếng anh, hai đứa lại vui thành như vậy! Chú ý một chút đi!"
Tôi lập tức cúi đầu xuống, làm bộ dùng chân lật sách lên, bạn họ ở hàng trước đều quay đầu lại nhìn chúng tôi, rất nhiều nữ sinh bàn luận xôn xao. Bạn học tuổi này đều rất thích truyền bát quái, tôi biết rõ tôi và Tiểu Bối sẽ trở thành đề tài nói chuyện mới của bọn họ, giống như trước vậy, từng bạn học nữ bày tỏ thân thiện với tôi lại vì lời đồn đại không giải thích được mà xa lánh tôi. Băng Kỳ, Điềm Điềm... đều là như vậy.
*****
【 Tiểu Bối nói 】
Diệp Tư Viễn thật bắt đầu học tiết thể dục.
Vừa bắt đầu, thầy giáo thể dục còn không đồng ý, nhưng Diệp Tư Viễn không để ý ông. Chờ chúng tôi đến bãi tập, anh cũng sẽ cùng nhau tới đây, tay áo trống không rũ xuống hai bên thân thể, xếp hàng trong đội ngũ nam sinh, mặt không thay đổi nhìn thầy giáo.
Thầy giáo thể dục hết cách rồi, cuối cùng đồng ý để cho anh đi học chung, còn đặc biệt dựa vào thân thể của anh, thiết kế một chút hạng mục luyện tập. Ví dụ như, các nam sinh đang luyện quăng môn đẩy tạ thì Diệp Tư Viễn liền vòng quanh bãi tập luyện tập thân thể bằng cách chạy bộ, các nam sinh đang chơi bóng rổ thì Diệp Tư Viễn liền luyện tập nhảy xa trong hố cát. Có mấy lần, tôi thấy được anh đứng lẳng lặng ở bên sân bóng rổ, nhìn các nam sinh khỏe mạnh chuyển bóng đột phá, chuyền bóng, chạy ba bước ném bóng hoặc là nhảy lên ném tại chỗ. Tầm mắt của anh rất thẳng thắn, có chút hâm mộ, có chút khát vọng, cũng bởi vì nguyên nhân nào đó mà tránh né, chỉ là trong đôi mắt không thể tránh khỏi mà sẽ hiện lên một tầng mất mác.
《 Slamdunk 》 là phim hoạt hình đám bạn học rất ưa thích, tôi cũng thích, tôi cảm thấy Diệp Tư Viễn giống như Tiên Đạo Chương trong đó, thân cao, lớn lên đẹp trai, có đầy bụng tài hoa lại không có nơi thi triển. Nhưng là, anh cũng như Tiên Đạo, lạnh nhạt, ôn hòa, thích ứng trong mọi hoàn cảnh, sẽ không gây sự với người khác, cô độc quái dị. Thân thể của anh đặc biệt như vậy, lúc ở chung với anh, tôi rất ít khi cảm thấy anh có sa sút và tự ti.
Anh vẫn luôn rất ôn hòa, có lúc nam sinh ghen tỵ anh ở trong lớp đùa giỡn, bắt chước bộ dáng của anh, dùng chân làm việc. Bọn họ không làm kịp, thường xuyên xấu mặt, người bên trên cứ vui vẻ cười ha ha, Diệp Tư Viễn chỉ cúi đầu làm như là không trông thấy. Chính tôi ở bên cạnh nhìn anh, anh ngồi dựa vào ghế, thân thể ngồi đến thẳng tắp, đầu khẽ thấp, hai cái chân dài đặt ở trên bàn học, ngón chân trái giãn ra đè lên sách bài tập, lưng bàn chân phải căng đến thẳng tắp, ngón chân mở ra đóng dô, ngón chân cái và ngón kế đang kẹp bút, không ngừng viết ở trên quyển vở.
Đã là mùa đông, Diệp Tư Viễn mặc áo bông màu tím đậm, hai ống tay áo phình ra áo rũ xuống từ bả vai anh đến hai bên, an tĩnh giắt ở nơi đó.
Trong phòng học thật lạnh, rất nhiều bạn học đều mang bao tay chỉ lộ ngón làm bài tập, Diệp Tư Viễn lại không mang vớ, chân của anh cóng đến có chút hồng. Tôi thường sẽ thấy anh để hai chân ở chung một chỗ, xoa nắn sưởi ấm lẫn nhau.
Nhớ tới trung tuần tháng 10 năm ngoái, lúc tôi vừa mới chuyển tới, lần đầu tiên nhìn thấy anh, lúc ấy tôi sợ hết hồn. Trong cuộc sống của tôi chưa từng xuất hiện một bạn học như vậy, khi đó anh còn mặc áo khoác có hai ống tay mỏng, hai cái tay áo trống không đến cực kỳ rõ ràng. Tôi nhớ mình len lén quan sát anh thì anh để com-pa xuống, xoay đầu lại bình tĩnh nói với tôi: "Tay của tớ bị điện cao thế đánh rớt, không còn chút nào."
Giọng nói của anh còn mang theo khàn khàn giai đoạn kết thúc thời kỳ đổi giọng của bé trai. Lúc ấy, tôi quẫn đến mức chỉ muốn tìm một cái lỗ chui vào. Thật may là, sau đó chúng tôi vẫn trở thành bạn tốt.
Diệp Tư Viễn 15 tuổi, anh lớn hơn các bạn cùng lớp một tuổi, anh nói cho tôi biết là bởi vì sau khi bị thương phải nghỉ học một năm.
Vóc dáng anh rất cao, chắc khoảng 175cm đi, thân thể cũng rất gầy. Anh là một bé trai rất xinh đẹp, môi hồng răng trắng, lúc cười lên, khóe miệng sẽ có hai lúm đồng tiền. Đôi mắt của anh càng xinh đẹp hơn, mắt hai mí rất sâu, lông mi lại dài, con ngươi đen nhánh, nhìn trong veo. Chỉ là... một người đẹp mắt, ưu tú như vậy nhưng lại không có cánh tay. Mỗi ngày, tôi đều nhìn anh dùng chân đọc sách, làm bài tập, vẽ hình, đổi ruột bút, sửa sang lại bọc sách, uống nước, ăn cơm, trong lòng sẽ dâng lên một loại đau đớn.
Diệp Tư Viễn là một bạn học trai đặc biệt nhất mà tôi biết từ nhỏ đến lớn, cũng là một người có tính khí tốt nhất một, kiên cường nhất, lạc quan nhất nhất làm tôi bội phục. Tóm lại đối với tôi mà nói, chuyển trường tới thành phố D, biết anh là thu hoạch lớn nhất của tôi.
Mùa xuân thì tôi theo ba mẹ trở về Côn Minh ăn tết, kết thúc nghỉ đông, tôi trở lại trường học, bắt đầu cuộc sống năm mới. Tôi và Diệp Tư Viễn càng ngày càng thân hơn, làm tôi vui mừng trong lòng là trong lớp có vài bạn học cũng bắt đầu thân cận với anh, giống như là từ sau khi anh bắt đầu học tiết thể dục.
Nhóm chúng tôi chơi nhảy dây thừng lớn, tôi cũng kéo Diệp Tư Viễn tới đây. Chúng tôi đứng xếp hàng, từng người một nhanh chóng xông tới dây thừng hạ xuống. Tôi thấy được ánh mắt sắc bén của Diệp Tư Viễn, đến phiên anh thì anh cũng không khiếp đảm chút nào, mắt không nháy một cái vọt tới phía dưới sợi dây, theo sợi giây vung vẩy mà nhảy lên thật cao, tóc của anh nhảy lên, hai ống tay áo trống không bên thân thể bay múa tựa như hai cái cánh.
Tôi ngước mặt, ngơ ngác nhìn anh, dáng vẻ anh nhún nhảy, vẻ mặt mỉm cười, khắc thật sâu vào trong óc của tôi, mãi cho đến rất nhiều năm sau đều khó mà quên.
Đầu tuần tháng ba, học sinh trung học thành phố hào hứng với tranh tài diễn thuyết tiếng Anh sắp cử hành, trường học của chúng tôi là trường trọng điểm của thành phố, mỗi lớp học đều có một danh sách dự thi.
Nếu như đoạt giải, có thể tăng thêm 10 phân trong kỳ thi thành tích, bạn học có thành tích tốt trong lớp tiếng anh đều nhao nhao muốn thử.
Giáo viên Nina dạy tiếng anh căn cứ thành tích tiếng anh của các bạn học chọn mấy người đi thi, cuối cùng trong nam sinh giữa Diệp Tư Viễn và một người tên là Lục Phàm Phàm, đã chọn Diệp Tư Viễn tham gia thi đấu.
Sau khi biết tin tức, Diệp Tư Viễn cũng không có quá vui mừng. Tôi chúc mừng anh, anh chỉ là cười cười với tôi, không nói gì.
Lục Phàm Phàm là một nam sinh được nữ sinh trong lớp hoan nghênh nhất. Anh ta anh tuấn, thông minh, cá tính cởi mở, vận động toàn năng, chỉ là hơi có một chút rắm thúi. Sau khi biết được kết quả, anh ta cũng không có tỏ vẻ quá thất vọng, hét lớn với mấy nam sinh kề vai sát cánh đi chơi bóng rỗ.
Chỉ là... nữ sinh ủng hộ anh ta thì không vui.
Tan giờ học, tôi ở lại trực nhật, Diệp Tư Viễn ngồi ở chỗ ngồi chờ tôi.
Tiêu Sướng kéo cây lau nhà, kéo dài tới bên cạnh Diệp Tư Viễn thì cây lau nhà của cô ta đột nhiên thọt lên chân của anh, nói lớn tiếng: "Bạn học! Phiền toái nhường một chút!"
Tôi đang lau bàn, nghe được giọng nói thì sợ hết hồn. Quay đầu lại nhìn, Diệp Tư Viễn đã đứng lên, nhường qua một bên.
Tôi nghe được Tiêu Sướng nói: "Diệp Tư Viễn, tan học rồi, sao cậu còn không đi? Cậu ở đây rất quấy rầy chúng tôi trực nhật đấy!"
Diệp Tư Viễn nhìn tôi một cái, nói: "Tớ đang chờ Tôn Bối Bối, tớ thu dọn một chút, đi bên ngoài đợi bạn ấy."
Anh đang muốn ngồi xuống, Tiêu Sướng dựng cây lau nhà lên trước mặt anh nói: "Xin lỗi! Tôi còn chưa lau hết nơi này!"
Diệp Tư Viễn nhìn cô ta, xoay người liền đi ra bên ngoài phòng học.
Tôi tức giận, xông về phía Tiêu Sướng hô to: "Cậu làm sao vậy hả!"
"Ui! Kẻ quê mùa! Tớ kêu Diệp Tư Viễn nhường một chút, mắc mớ gì tới cậu hả!"
"Cậu có nói như vậy sao!"
"Hàaa... ! Chứ tớ nói thế nào?" Một tay Tiêu Sướng nắm cây lau nhà, một tay chống nạnh, JJ với Tiểu Đồng lập tức đi tới phía sau cô ta, một trái một phải mắt lom lom nhìn tôi.
Diệp Tư Viễn không có đi ra ngoài, anh nhìn tư thế của chúng tôi, ở bên cạnh nói: "Tiểu Bối, thôi. Tớ đi ra ngoài chờ cậu, các cậu làm xong trực nhật thì gọi tớ."
"Đừng đi!" Tôi gọi anh, lại quay đầu nói với Tiêu Sướng, "Ngày đó chúng ta trực nhật, Lục Phàm Phàm vẫn còn ở trong phòng học cùng xem truyện tranh với mấy nam sinh! Sao khi đó không thấy cậu nói cậu ta đi ra ngoài!"
Cô ta hừ một tiếng, nhướng lông mày nói: "Lục Phàm Phàm có thể giống Diệp Tư Viễn sao?"
"Có cái gì không giống nhau!" Tôi nổi giận, không phải là người mà!
Tiêu Sướng nói: "Lục Phàm Phàm người ta là lớp phó học tập, tinh thông mọi thứ như thể dục, âm nhạc. Học tập tốt, dáng vẻ lại đẹp trai! Phát âm tiếng anh lại giỏi, để cho cậu ấy đi tham gia tranh tài diễn thuyết tiếng anh nhất định có thể cầm phần thưởng!"
Tôi không chịu yếu thế nói: "Diệp Tư Viễn cũng rất ưu tú! Học tập của cậu ấy không phân cao thấp với Lục Phàm Phàm! Cậu ấy vẽ tranh rất giỏi, cầm nhiều giải thưởng rồi đấy! Phát âm tiếng anh của cậu ấy có điểm nào không bằng Lục Phàm Phàm chứ! Cô giáo Nina chọn cậu ấy đi tham gia thi đấu chính là chứng minh tốt nhất, khẳng định cậu ấy giỏi nhất!"
Diệp Tư Viễn đột nhiên nói: "Tiểu Bối! Đừng nói nữa!"
Chính tôi nói giúp anh, nhưng anh lại rống tôi, tôi nghi ngờ nhìn anh, Diệp Tư Viễn cau mày nhìn tôi. Lại nhẹ nhàng nói lần nữa, "Đừng nói nữa, Tiểu Bối, đừng nói."
Tôi ngậm miệng, Tiêu Sướng lại giễu cợt, JJ ở sau lưng cô ta nói: "Thì ra là cô còn không biết nguyên nhân trường học để Diệp Tư Viễn tham gia thi đấu à?"
Tiểu Đồng che miệng cười lên, nói: "Tôn Bối Bối, cậu thật là đến từ nông thôn, trường học để cho Diệp Tư Viễn dự thi là bởi vì cậu ấy là một người tàn tật, cậu ấy không có tay, dáng vẻ kia vừa đứng lên đài là có thể cầm rất nhiều điểm ấn tượng."
Tiêu Sướng liếc Diệp Tư Viễn một cái, nói: "Thân tàn chí kiên, Tự Cường Bất Tức, tớ đều đã có thể nghĩ đến tựa đề tin tức sau khi Diệp Tư Viễn đạt được giải thưởng rồi."
Diệp Tư Viễn đứng ở bên cạnh, sắc mặt đã trở nên trắng bệch, một đôi mắt lạnh đến sắp kết băng.
Tôi thậm chí cảm thấy, bờ vai của anh cũng hơi run rẩy.
Tôi nghi ngờ nhìn Tiêu Sướng, cô ta đang cười nói với JJ: "Sao Lục Phàm Phàm thi đấu được với cậu ta chứ, bị đánh rớt cũng rất bình thường thôi."
JJ và Tiểu Đồng "Ha ha ha" cười lên.
Tôi chỉ cảm giác máu xông lên đầu, một loại phẫn nộ chưa từng có phun trào ra từ trong lồng ngực, tôi la lớn: "Các cậu nói bậy!! Diệp Tư Viễn Minh có thể đoạt giải bằng thực lực đấy!!"
Tiêu Sướng híp mắt nhìn tôi, nói: "Đúng vậy, bằng thực lực thân thể."
Thực lực -- thân thể?
Tôi lập tức liền bộc phát, cắn chặt hàm răng hung hăng đẩy Tiêu Sướng một cái, nói: "Cậu thử nói hưu nói vượn nữa đi!"
Tiêu Sướng bị tôi đẩy lui về phía sau hai bước, JJ và Tiểu Đồng đỡ cô ta mới không để cho cô ta ngã xuống. Cô ta trợn tròn cặp mắt, cũng đẩy mạnh tôi một cái, nói lớn tiếng: "Thế nào! Nói thì thế nào! Diệp Tư Viễn cũng là bởi vì không có cánh tay mới lấy được tư cách dự thi! Tớ chính là bất bình thay Lục Phàm Phàm thôi! Cậu có thể làm gì tớ chứ!"
"Tớ đánh chết cậu!!" Tôi mới vừa đứng vững thân thể, nghe được lời của cô ta... , thét lên liền nhào tới, một phát bắt được tóc Tiêu Sướng, nhấc chân đạp chân của cô ta, hô to, "Tớ cho cậu nói xấu Diệp Tư Viễn! Tớ cho cậu lại nói xấu Diệp Tư Viễn!"
Tiêu Sướng đoán chừng bị tôi dọa sợ hết hồn, sau khi phản ứng lập tức cũng bắt lấy tóc của tôi. Chúng tôi cào cấu nhau, đá đối phương, nắm mặt của đối phương, tôi còn thừa dịp loạn bắt lấy ống tay áo của cô ta hung hăng cắn cô ta một miếng.
Tiêu Sướng đau đến gào khóc kêu to, quăng tôi một bạt tai, tôi lập tức bị đánh đến có chút choáng váng, nghiêng đầu sang chỗ khác, lại lập tức giống như một con sư tử nhỏ nhào tới. Lúc này JJ và Tiểu Đồng vọt tới bên người chúng tôi, họ muốn kéo chúng tôi ra, chỉ tiếc chúng tôi bám nhau quá chặt, họ dùng sức nhưng vẫn không được.
Tôi và Tiêu Sướng quay tới quay lui, bốn tay không ngừng cào, bốn chân không ngừng đá, chẳng biết lúc nào lại đánh đến nằm trên đất. Chúng tôi giống con bạch tuộc tám chân quấn lấy nhau, lăn qua lăn lại trên mặt đất, vẫn không quên cào hai cái lên mặt đối phương.
Tôi nghe được Diệp Tư Viễn vẫn luôn kêu ở bên cạnh chúng tôi: "Dừng tay!! Dừng tay!! Tất cả dừng tay!! Tiểu Bối!! Dừng tay! Đừng đánh!! Tiểu Đồng! JJ! Các cậu nhanh kéo ra họ đi!!"
Lại có mấy bạn học chạy tới, chỉ có thể ở bên cạnh hô to: "Đừng đánh nữa! Tôn Bối Bối! Tiêu Sướng! Dừng tay đi!" Tôi đã đánh tới cảnh giới quên mình rồi, Tiêu Sướng cũng là mắt phát hồng, nhưng dù sao vóc dáng tôi nhỏ hơn cô ta, tôi đã bị cô ta cưỡi ở trên người từ lâu rồi. Cô ta kéo tóc của tôi, tát mặt của tôi, trong miệng kêu to: "Cho mày đánh tao! Cái đồ quê mùa! Cho mày đánh tao!"
Có một người đột nhiên vọt tới bên người chúng tôi, anh dùng bả vai đẩy Tiêu Sướng ra, lập tức liền nằm ở trên người tôi, lớn tiếng kêu: "Đừng đánh! Đừng đánh! Đừng đánh nữa!!"
Tiêu Sướng còn không giải hận, lại đi hung hăng đá hai cái lên người Diệp Tư Viễn mới bị JJ kéo lên.
Dùng tay đỡ Diệp Tư Viễn dậy, kéo tôi lên, anh hỏi tôi: "Cậu không sao chứ?" Tôi lắc đầu một cái, thật ra thì toàn thân tôi đều đau, đã không biết mình biến thành hình dáng ra sao.
Tôi và Tiêu Sướng thở hồng hộc nhìn đối phương, cửa phòng học đột nhiên xuất hiện một tiếng quát to: "Các em đang làm gì!!"
*****
【 Tiểu Bối nói 】
Cô giáo chủ nhiệm Hàm xuất hiện ở cửa, cô là giáo viên hung dữ nhất của trường học chúng tôi, người ta gọi là mẹ ghẻ. Cô trừng tròng mắt đi tới bên người chúng tôi, nhìn nhìn tôi, lại nhìn Tiêu Sướng một chút, "Bốp", "bốp" liền đánh lên ót tất cả chúng tôi, mỗi người một cái.
"Con gái lại có thể đánh nhau! Còn ra thể thống gì! Đều đến phòng làm việc với tôi!!"
Tôi và Tiêu Sướng ủ rũ cúi đầu đi theo phía sau cái mông của cô đến phòng làm việc. Chúng tôi ước chừng nghe cô dạy dỗ một tiếng đồng hồ, viết xuống giấy cam đoan, bắt tay với nhau mới được cô thả ra.
Cuối cùng, cô giáo Hàm nói với chúng tôi: "Vết thương trên người, về nhà để ba mẹ xem một chút, cảm thấy không ổn, ngày mai bảo ba mẹ mang đến bệnh viện rồi trở lại trường học giải quyết! Có biết hay không?"
"Biết!" Tôi và Tiêu Sướng run người một cái, đồng thời trả lời.
"Còn nữa! Còn nhỏ tuổi đừng nghĩ đến chuyện bậy bạ, tôi hiểu rõ Diệp Tư Viễn và Lục Phàm Phàm đều nam sinh rất ưu tú, nhưng các em quan trọng nhất là quản tốt chuyện học tập của mình! Hiểu chưa?"
"Hiểu!"
Rốt cuộc giải phóng.
Đi ra khỏi phòng làm việc, tôi thấy được Diệp Tư Viễn chờ tôi trên hành lang. Dáng vẻ anh rất lo lắng, tôi cười với anh, nói: "Tiểu Diệp Tử, chúng ta về nhà thôi."
Trên đường tôi và Diệp Tư Viễn về nhà, chúng tôi trầm mặc một hồi, anh đột nhiên hỏi tôi: "Cậu không sao chứ?"
Tôi nhìn anh, lắc đầu một cái.
Anh nói: "Mặt của cậu bị cào nát rồi."
"Không có việc gì, mấy ngày nữa là tốt."
Lại một trận trầm mặc, Diệp Tư Viễn cúi đầu nói: "Tiểu Bối, cám ơn cậu."
Tôi cười lên, đánh bạo đưa tay vỗ vỗ lưng của anh, cười ha ha ha, nói: "Không có việc gì! Chúng ta là bạn tốt mà! Tớ nhất định phải giúp cho cậu chứ!"
Anh mím môi cười cười với tôi, không nói gì thêm. Đi ngang qua một công viên nhỏ thì đột nhiên tôi dừng bước, nghiêng đầu nhìn hoa anh đào mới nở trong công viên. Biển hoa anh đào màu trắng còn chưa xuất hiện, chỉ là đã rất xinh đẹp.
Diệp Tư Viễn nhìn tôi đứng bất động, hỏi: "Thế nào?"
"Hoa anh đào." Tôi chỉ cho anh nhìn.
"Hàng năm đều sẽ nở, rất đẹp, nhưng thời gian của hoa rất ngắn."
"Từng xinh đẹp là được rồi, dù sao sang năm vẫn có thể nở lại. Cái này gọi là hôm nay có rượu hôm nay say!"
Anh nhìn cây hoa anh đào, đột nhiên nói: "Nếu như mà tớ biết, tớ sẽ mất đi đôi tay, vào lúc tớ có tay, nhất định sẽ nắm chặt thời gian làm rất nhiều việc, không lưu lại tiếc nuối cho mình."
Tôi nhìn anh, không biết nên nói gì.
Anh nói tiếp: "Tối thiểu, tớ nên ôm ba mẹ tớ một cái. Sau khi tớ bị thương, mẹ tớ đã làm rất nhiều chuyện cho tớ, tớ đều không có biện pháp ôm bà."
Diệp Tư Viễn ngẩng đầu lên nhìn bầu trời, một trận gió thổi qua, cánh hoa anh đào màu trắng theo gió nhẹ nhàng bay xuống, tựa như là một cơn mưa hoa anh đào.
Tóc đen của anh cũng tung bay theo gió, tay áo bên người cũng đong đưa một chút, sườn mặt của anh rất trầm tĩnh, thân thể đơn bạc đứng rất thẳng,
Tôi nhìn anh, trong lòng đột nhiên nổi lên một suy nghĩ kỳ quái.
Tôi đột nhiên rất muốn, ôm anh một cái.
Còn chưa kịp phản ứng, tôi phát hiện mình đã nói ra miệng: "Cậu không có biện pháp ôm bà ấy, nhưng bà ấy có thể ôm cậu chứ sao."
"Hả?" Anh nghiêng đầu nhìn tôi.
"Tiểu Diệp Tử..." Tôi mím môi, lấy dũng khí nói, "Tớ có thể ôm cậu một cái không?"
Tròng mắt đen nhánh của anh nhìn chăm chú vào tôi, sau đó cong môi lên, nhẹ nhàng gật đầu một cái.
Chúng tôi ôm nhau dưới tàng cây hoa anh đào.
Tôi nhẹ nhàng ôm gương mặt có chút tái nhợt này, biểu tình thiếu niên u buồn, cảm thấy anh thật là gầy, lại đứng cao lớn giống như cây tùng. Tôi tựa đầu vào trên ngực bằng phẳng của anh, nói: "Tiểu Diệp Tử, cậu biết không? Ngày mai là sinh nhật tớ."
Anh sửng sốt một chút, nói: "Hả..."
"Nơi này của các cậu không giống Côn Minh." Rốt cuộc tôi buông ra, chỉ vào cây hoa anh đào nói với anh, "Mùa xuân Côn Minh tới sớm, tháng hai cũng là lúc hoa anh đào nở rộ. Chỗ chúng tớ đều là đi vườn thú ngắm hoa anh đào, mẹ tớ nói ở Côn Minh có một truyền thuyết, đi vườn thú ngắm hoa anh đào với người mình yêu, cuối cùng sẽ có thể tu thành chánh quả."
Anh lẳng lặng nghe tôi kể.
Tôi nói tiếp: "Hoa anh đào nơi này của các cậu sắp đến trung tuần tháng ba rồi mà còn chưa có nở hết toàn bộ, thật là kỳ quái."
"Nó nở sẽ rất xinh đẹp, cậu đến chỗ này còn chưa có thấy qua đúng không? Qua vài ngày, đợi nó nở hết, tớ và cậu cùng đi ngắm."
"Được!" Tôi đáp lời anh.
"Chờ trời ấm thêm một chút nữa, tớ dẫn cậu đi leo núi."
"Được!"
"Còn nữa, nơi này của chúng ta có một loại bánh cá, ăn rất ngon, tớ dẫn cậu đi ăn."
"Được!"
Anh cho tôi rất nhiều cam kết, tôi ghi xuống từng cái một.
Trận chiến này, trên mặt của tôi bị cào rất nhiều dấu móng tay, da đầu cũng hơi bị cào nát, má trái còn bị làm cho có chút sưng, trên đùi bị đá ra mấy khối máu ứ đọng. Ba mẹ nhìn thấy mặt của tôi liền thất kinh, bọn họ nghĩ sao cũng không thông, con gái ở Côn Minh khéo léo nghe lời, tại sao vừa đến thành phố D lại trở nên hào phóng như thế. Chính tôi cũng nghĩ không thông, vì Diệp Tư Viễn, tôi lại có thể tức giận như vậy, còn đánh nhau với bạn học, chẳng lẽ đây chính là thời kỳ phản nghịch của tuổi trưởng thành?
Ngày hôm sau, thật bất ngờ, Diệp Tư Viễn tặng tôi quà sinh nhật, là một quyển sổ thật dày. Anh dùng ngón chân kẹp ra từ trong túi xách, thả vào trên bàn tôi, mắt nhìn tôi, nói: "Tiểu Bối, sinh nhật vui vẻ."
Tôi mở quyển sổ ra, thấy trang sách là bản phác thảo đơn giản, có một cô bé tóc ngắn xoăn tự nhiên, bộ dạng cười đến hớn hở. Tôi hiểu rõ, đây là tôi.
Diệp Tư Viễn viết xuống lời chúc phúc: Tiểu Bối, sinh nhật 14 tuổi vui vẻ! -- Tiểu Diệp Tử, ngày 12 tháng 3 năm 199X.
Chữ bút máy của anh vô cùng xinh đẹp, tôi ôm quyển sổ vào trong ngực, nói với Diệp Tư Viễn: "Tiểu Diệp Tử! Cám ơn cậu! Tớ rất thích!"
Tôi cười đến thật vui vẻ, há to miệng, lại kéo đau vết thương trên mặt. Tôi vuốt mặt, hô "Ai da ai da", Diệp Tư Viễn buồn cười lắc đầu lia lịa.
Tôi nhìn má lúm đồng tiền nhàn nhạt bên má anh, cảm thấy anh thật là đẹp mắt.
Cuối cùng, Diệp Tư Viễn nhận được giải nhất so tài diễn giảng tiếng Anh toàn thành phố.
Tiêu Sướng cứ nghĩ tựa đề tin tức xuất hiện chính là, "Thiếu niên không cánh tay", "Thân tàn chí kiên", "Tự mình cố gắng vươn lên", "Tàn mà không bỏ"...... Không biết Diệp Tư Viễn có bị những tựa đề đó đầu độc hay không? Mà tôi, tuyệt sẽ không, bởi vì tôi đã đến nơi xem so tài. Đối mặt với chủ đề tạm thời rút được, Diệp Tư Viễn đứng ở trên đài, đối mặt với lễ đường to như vậy, người xem đông nghẹt, ngẩng đầu ưỡn ngực, ánh mắt thành khẩn, thẳng thắn mà nói. Tôi dĩ nhiên là nghe không hiểu anh đang nói cái gì, nhưng có thể nghe ra anh phát âm vô cùng chuẩn, nhìn ra cả người anh tràn đầy tự tin. Mặc dù trong quá trình anh diễn giảng không có bất kỳ ra dấu tay phụ trợ, nhưng mặt anh mỉm cười, diễn giảng làm liền một mạch, còn làm người xem toàn trường vỗ tay như sấm động.
Tôi vỗ bàn tay đến đỏ, cũng không che giấu được tâm tình hưng phấn của mình. Tôi nói với mẹ ở bên cạnh: "Mẹ, mẹ, đây chính là Tiểu Diệp Tử, cậu ấy ngồi cùng bàn với con! Cậu ấy là bé trai ưu tú nhất trên thế giới này!"
Tôi cho là tình bạn bè của tôi và Diệp Tư Viễn tối thiểu có thể kéo dài đến tốt nghiệp sơ trung, không ngờ chính là ba mẹ nói kết thúc công việc sớm, chuẩn bị dẫn tôi trở về Côn Minh rồi.
Càng không có nghĩ tới chính là, khi tôi muốn nói cái tin tức hỏng bét này cho Diệp Tư Viễn thì anh đã xin nghỉ.
Tôi đi hỏi giáo viên văn Diệp Tư Viễn làm sao, giáo viên Văn nói anh ở viện, hình như là thân thể không thoải mái.
Buổi tối, tôi gọi điện thoại tới nhà anh, là ba anh nghe điện thoại.
Tôi nói: "Chào chú, cháu tên là Tôn Bối Bối, là bạn học cùng lớp với Diệp Tư Viễn. Cháu muốn hỏi, có phải cậu ấy ngã bệnh không? Cháu muốn đi thăm cậu ấy một chút."
Ba Diệp nói: "Bạn học, cám ơn cháu, chỉ là bệnh của tiểu Viễn nhà chú không tiện để người ta đi thăm, nó qua một đoạn thời gian là tốt rồi, đến lúc đó sẽ trở về trường học đi học, là Tôn Bối Bối sao? Chú sẽ gửi lời quan tâm của cháu cho nó."
Tôi ấm ức cúp điện thoại, trong lòng lo lắng cho Diệp Tư Viễn, không biết anh bị bệnh gì, không biết nếu anh biết tôi lập tức phải đi, có thể nguyện ý để cho tôi đi thăm anh một chút không?
Kết quả, tôi vẫn không đợi được anh trở về trường học, theo ba mẹ leo lên máy bay trở về Côn Minh.
Đó là trung tuần tháng năm, vạn vật đều đang mùa sinh trưởng.
Tôi không có chờ được Diệp Tư Viễn dạy tôi bơi lội;
Tôi cũng không thể đợi được cùng anh đi leo núi, ăn món ăn vặt;
Tôi thậm chí không thể nói với anh một tiếng"Gặp lại".
Ngồi ở trên máy bay, nhìn thành phố D bên ngoài thành cửa sổ, tôi nói ở trong lòng:
"Tiểu Diệp Tử, tớ sẽ nhớ cậu, cậu sẽ quên tớ sao?"
*****
【 Tư Viễn nói 】
Lúc Tiểu Bối rời đi, tôi đang nằm viện, là bởi vì giải phẫu mài xương.
Tôi vươn người, chỗ xương cụt nơi hai cánh tay vẫn đang không ngừng sinh trưởng, cho nên mấy năm này, tôi đã đón nhận rất nhiều lần giải phẫu tay như vậy. Mấy năm nữa, cho đến khi xương tôi dừng phát triển, giải phẫu tay như vậy mới có thể ngừng.
Cái loại đau đớn tan lòng nát dạ đó đã làm tôi chết lặng, cúi đầu nhìn chỗ hai vai quấn băng gạc thật dày, có lẽ tôi giống như đã đánh mất tri giác. Có lúc phiền não, tôi liền giận dỗi nói nói với ba mẹ, dứt khoát cắt hết cánh tay của tôi đi. Dù sao giữ lại một chút như vậy, hoàn toàn là không dùng được!
Mẹ nói cho tôi biết, không được, cánh tay có thể lưu thêm một cm cũng tốt, tương lai khoa học kỹ thuật phát triển, nói không chừng có thể nghiên cứu ra tay giả thích hợp cho tôi sử dụng. Đến lúc đó, còn lại cánh tay dĩ nhiên là càng tốt.
Tôi hiểu rõ mẹ nói có đạo lý, chỉ là phẫu thuật nhiều lần như vậy, đã sắp mài hết ý chí của tôi.
Sau khi thân thể khôi phục, tôi trở về trường đi học, kinh ngạc biết được một tin -- Tiểu Bối, trở về Côn Minh rồi.
Cô không có lưu lại đôi câu vài lời cho tôi. Tôi về nhà hỏi ba mẹ, ba mới vỗ mạnh đầu nhớ tới, trong lúc tôi nằm viện, có một cô gái tên là Tôn Bối Bối gọi điện thoại tới tìm tôi, nói muốn đến thăm tôi.
Tôi có chút ngốc lăng. Tiểu Bối, cô cứ đi như thế, cô còn có trở lại hay không?
Cô là người bạn tốt nhất đầu tiên tôi kết giao sau khi bị thương ở trong trường học. Tôi phát hiện, mình còn có rất nhiều lời nói chưa nói với cô, còn có thật nhiều chuyện không có cùng nhau làm với cô.
Tôi đã từng đồng ý với cô sẽ dạy cô bơi lội trong lúc nghỉ hè, đã đồng ý theo cô đi leo núi nổi danh ở thành phố D, đã đồng ý mang cô đi ăn món ăn vặt nổi tiếng của thành phố D, đã đồng ý tặng cô bức họa màu sắc rực rỡ...... Nhưng kết quả, tôi còn chưa có làm gì, cô đã rời đi rồi.
Hai tuần lễ sau, tôi nhận được một phong thư gửi tới từ Vân Nam Côn Minh, là Tiểu Bối.
Cô vẫn nói nhiều như cũ, tôi lập tức trả lời thư cho cô. Sau đó, chúng tôi dần dần biến thành bạn qua thư từ.
Tôi rốt cuộc vẽ cho cô bức tranh màu sắc rực rỡ, sau khi gửi đi, trong thư gửi về của cô nói cho tôi biết, cô rất ưa thích rất ưa thích.
Chỉ là thời gian chúng tôi gửi thư cũng không lâu. Đến tháng ba năm thứ hai, sau khi tôi nói với cô sinh nhật vui vẻ, cô nói cho tôi biết, bởi vì cần phải thi cấp ba, mấy tháng này sẽ không gửi thư được.
Vậy mà đợi đến thi cấp ba kết thúc, tôi dọn nhà, nhà cũ bị phá đi, tôi liền không có thu được tin của Tiểu Bối.
Thật ra thì tôi có thể tiếp tục viết thư cho cô, tôi cũng từng làm như thế thật, nhưng năm lớp mười một của tôi, thời gian gần hai năm, tôi không biết địa chỉ của cô có thay đổi hay không? Sau khi gửi đi một phong thư, ngược lại không có trả trở về, chỉ là vẫn không có hồi âm.
Tôi không tiếp tục viết phong thư thứ hai.
Từ đó về sau, tôi và Tiểu Bối, hoàn toàn đứt tin tức.
Bao nhiêu năm sau.
Ngày 12 tháng 3 năm 201X, phi trường thành phố H.
Tôi đứng chờ đợi ở bên ngoài quầy vận chuyển.
Có một người phụ nữ vừa gọi điện thoại, vừa kéo rương hành lý đi qua bên cạnh tôi. Đi tới cách tôi ba bước xa thì cô đột nhiên đứng lại, nắm điện thoại di động hét lớn một tiếng: "Theo như anh nói là máy bay tối nay bị hàng không cưỡng chế!! Em không thể trở về như em muốn!! Vậy không phải em phải chờ trong phi trường sao!!"
Cô hơi kích động, tay đặt trên tay tay hãm va ly rơi xuống, cô khom lưng muốn nhặt, không cẩn thận lại làm rơi túi xách xuống đất, tay hãm va ly ngược lại cũng rơi xuống đất.
"Được rồi! Em không nói với anh nữa! Tóm lại bánh ngọt cần mua pho mát, làm xong gà lạnh cho em! Em về đến nhà đoán chừng sắp hơn 9 giờ tối rồi...... Em cũng muốn ăn lúc chín giờ nha! Ai nha! Em làm rớt hết đồ rồi, không nói nữa, bái bai."
Cúp điện thoại, cô bắt đầu luống cuống tay chân nhặt đồ. Tôi đi tới bên người cô, nhấc chân kéo tay hãm va ly dựng lên.
Cô ngẩng đầu lên nhìn tôi, trên mặt là một trận kinh ngạc, nhưng không có vẻ mặt trách trời thương dân lúc những người khác nhìn thấy tôi. Cô bụm miệng, trợn to hai mắt, tiếp liền nhảy lên tại chỗ, hơn nữa lớn tiếng thét chói tai: "A a a --- ------"
Tôi cười với cô, nói: "Chào, Tiểu Bối."
"Tiểu Diệp Tử, Tiểu Diệp Tử, Tiểu Diệp Tử!! Lại còn có thể gặp phải cậu!!" Rõ ràng cô kích động đến không kiềm được, lại nhảy, có thể gọi là một đầu tóc quăn dài cũng run lên.
Tiểu Bối xem ra mập hơn một chút, mặt vẫn tròn, da cũng trắng như cũ. Chỉ là hơn mười năm đều sẽ lưu lại dấu vết ở trên thân người, xem ra cô giống như là một thành phần tri thức 28, 29 tuổi của đô thị, cũng không có nét mặt đơn thuần vô tà lúc trước.
"Em đi đâu vậy?" Tôi hỏi cô.
"Trở về Côn Minh, em tới nơi này đi công tác, hàng không quản chế máy bay tối nay, cũng hơn hai tiếng đồng hồ rồi, phiền chết được! Anh thì sao? Anh đi đâu vậy?"
"Đi Nhật Bản."
"À? Một mình anh?" Cô nhìn xung quanh tôi.
Tôi cười lên, lắc đầu nói: "Với vợ của anh, cô ấy đang làm ủy thác vận chuyển. Anh cũng không giúp được gì, anh theo cô ấy đi Nhật Bản ngắm hoa anh đào."
"Ai u *** anh kết hôn rồi*** chúc mừng chúc mừng! Thật là lãng mạn nha ***"
"Kết hôn chưa bao lâu, em thì sao? Kết hôn chưa?"
Cô cho tôi xem chiếc nhẫn ngón áp út trên tay trái của cô, đắc ý nói: "Dĩ nhiên kết hôn rồi, vừa rồi em chính là gọi điện thoại cho chồng đó!"
Lúc này, Trần Kết đi tới bên cạnh tôi, cô kéo áo khoác, cầm vé máy bay trong tay, nhìn thấy tôi và Tiểu Bối đang nói chuyện phiếm, có chút ngốc lăng.
Tôi gọi cô: "Tiểu Kết, tới đây. Anh giới thiệu với em, đây là Tôn Bối Bối, là bạn tốt nhất năm nhất trung học của anh. Tiểu Bối, đây là Trần Kết, vợ của anh."
Tiểu Bối khoa trương há to mồm, nói: "Tiểu Diệp Tử, vợ anh thật là xinh đẹp! Anh thật có ánh mắt nha."
Tôi cúi đầu nhìn Trần Kết một chút, mặt của cô hơi ửng hồng, nói với Tiểu Bối: "Cô cũng rất xinh đẹp, Tư Viễn có nói về cô với tôi. Nghe nói năm đó cô còn vì anh ấy mà đánh nhau với người khác."
Tiểu Bối cười lên ha hả, nói: "Đừng nhắc tới chuyện này nữa, thật ra thì lúc tôi đi, đã tốt hơn với Tiểu Sướng rồi. Nghe thấy tôi muốn đi, cô ấy còn khóc đấy."
Tôi hỏi cô: "Gần đây em có khỏe không?"
"Rất tốt. Anh thì sao? Ai u, khẳng định không tệ chứ, được người thân xinh đẹp ở bên cạnh mà!"
Tôi đột nhiên nghĩ đến một chuyện, hỏi cô: "Lúc anh lớp mười một có gửi cho em một lá thư, em nhận được không?"
Tiểu Bối nhìn tôi, nhớ lại một chút, nói: "Nhận được."
"Sao em không hồi âm cho anh?"
"Hắc... ! Anh còn dám nói! Tốt nghiệp sơ tam đến tốt nghiệp lớp mười, em không ngừng gửi cho anh mười lá thư, có một số bị trả trở lại, còn lại là bánh bao thịt đánh chó có đi không về. Mãi cho đến lớp mười một, em đột nhiên nhận được thư của anh, lúc ấy em nghĩ, em cũng muốn nhận của anh ít nhất hai phong thư mới trả lời! Như vậy mới có mặt mũi! Kết quả thế nào? Anh khốn kiếp, sau đó lại không viết gửi tới nữa."
"..."
Tôi nhẫn nhịn không bật cười, Tiểu Bối vẫn như vậy.
Lúc này, trong loa vang lên tin tức chuyến bay. Tiểu Bối ngẩng đầu nghe, nói với chúng tôi: "Ai u ~ chuyến bay của em! Em nên qua kiểm an rồi, mới vừa rồi muốn ăn cái gì bên ngoài, vẫn chưa ăn được, em phải đi đây!"
Tôi nói: "Lên đường xuôi gió."
Cô kéo va ly, lại nghiêng đầu nhìn tôi một cái, đột nhiên đi tới bên cạnh Trần Kết kéo tay của cô, nói: "Diệp phu nhân, anh nhờ em một chuyện được không?"
"Hả? Chuyện gì?" Trần Kết nhìn cô chằm chằm, bị sợ hết hồn.
"Chính là... tôi có thể ôm chồng của cô một chút được không?"
Tôi có chút giật mình.
Trần Kết nở nụ cười, nhìn nhìn tôi nói: "Được, ôm đi!"
Tiểu Bối cười đến mắt cong lên, cô đi tới trước mặt của tôi, xoa xoa tay nói: "Tiểu Diệp Tử, đến ôm một cái đi!"
Tôi cười gật đầu một cái.
Tiểu Bối vừa muốn đưa tay, đột nhiên lại nói với Trần Kết: "Diệp phu nhân! Cô ngàn vạn đừng giống như Vương tiểu tiện 《 thất tình 33 ngày 》nha, tôi ôm một cái, cô liền lên chỉa vào lỗ mũi tôi mắng đó. Haha... ! Da mặt tôi mỏng không chịu nổi đâu!"
Trần kết "Hì hì" một tiếng liền bật cười, liên tiếp khoát tay nói, "Không có, cô ôm đi, tôi không nhìn, được chưa?" Nói xong, cô thật sự xoay người qua.
Tiểu Bối ngẩng đầu lên nhìn tôi, từ từ đưa tay liền ôm lấy tôi. Cô ôm rất nhẹ rất nhẹ, chỉ là nhàn nhạt áp sát tới thân thể của tôi. Tôi khẽ khom lưng đáp lại cô một chút, nghe cô nhẹ nói: "Tiểu Diệp Tử, anh phải sống thật tốt, phải hạnh phúc!"
Chỉ là một lát, cô liền buông ra, lần nữa nhắc thanh kéo va ly, phất tay với tôi một cái nói: "Tiểu Diệp Tử, gặp lại sau!"
"Gặp lại sau!".
Cô xoay người rời đi, nhìn bóng lưng của cô, tôi đột nhiên gọi cô:
"Tiểu Bối!"
"Hả?" Cô xoay đầu lại.
"Sinh nhật vui vẻ!"
Cô sững sờ, ngay sau đó liền cong khóe miệng cười lên, lại phất tay một cái với tôi, sải bước đi tới nơi kiểm an.
Đợi cô đi xa, tôi mới nhớ lại, chúng tôi không có hỏi số điện thoại của đối phương.
Chỉ là, cái này có quan hệ gì? Trần Kết đi tới bên cạnh tôi, cô đưa tay ôm chắc eo của tôi, ngẩng đầu lên cười với tôi.
Bên cạnh chúng tôi cũng đã có người quan trọng, như vậy là đủ rồi.
Đúng không? Tiểu Bối, em cũng phải hạnh phúc.
← Ch. 093 | Ch. 095 → |