Vay nóng Tima

Truyện:Ôm Em Đi, Diệp Tư Viễn - Chương 093

Ôm Em Đi, Diệp Tư Viễn
Trọn bộ 103 chương
Chương 093
Ngoại truyện 2: Không đề phòng
0.00
(0 votes)


Chương (1-103)

Siêu sale Lazada


Tiếng chuông báo thời gian rạng sáng, tôi đang ngồi một mình ở trên ghế sa lon nhìn tiết mục cuối năm.

Tư Viêm đòi bắn pháo, mẹ liền bồi nó đi ra ngoài. Ba và chú, các bác ở nhà ông nội chà mạt chược. Trong nhà chỉ còn lại một mình tôi, phòng ốc to như vậy, có vẻ trống rỗng.

Tôi nghe tiếng pháo huyên náo ngoài phòng, không khỏi tăng âm lượng TV, nhưng vẫn nghe không rõ những người chủ trì quần áo lộng lẫy trên TV kia rốt cuộc đang nói cái gì.

Trên mặt mọi người đều là vẻ vui sướng, tôi không biết tại sao bọn họ lại vui mừng như vậy. Không phải là tết thôi sao, hàng năm đều có một ngày này mà, trái đất luôn xoay chuyển, thời gian chưa bao giờ dừng lại bước chân.

Đối với tôi mà nói, thời gian một ngày rồi một ngày trôi qua vừa chậm, vừa nhanh.

Chậm ở đây vì tôi trôi qua rất khó khăn; nhanh ở đây vì mỗi một ngày, tôi đều cần tốn hao khá nhiều thời gian so với người khác, dùng ở trên một chút công việc hàng ngày, tỷ như mặc quần áo, cởi quần áo, ăn cơm, rửa mặt, đi toilet vân vân. Thường làm xong một chuyện, sẽ phát giác thời gian đã qua thật lâu.

Nhớ khi còn bé, tôi đã từng giày vò đến chân rút gân, chỉ vì mặc vào hai bộ quần áo.

Khi đó hai chân của tôi còn không nghe theo sai bảo, tính mềm dẻo của chân cũng không đủ, hao hết công sức thời gian cầm áo mặc từ trên đầu. Đầu của tôi chui sai lỗ, chui vào trong một tay áo. Đợi đến khi tôi phát hiện, muốn dùng chân kéo áo ra, mới phát hiện chuyện thật đơn giản này đối với tôi mà nói, thật ra thì rất khó.

Một lần kia, tôi khó chịu đến lăn lộn giãy dụa ở trên giường, phần bị cụt còn lại của hai cánh tay vô luận động như thế nào cũng không thể nâng lên một chút xíu tác dụng, chân của tôi một lần lại một lần giơ đến đỉnh đầu, ngón chân phí sức kẹp áo lại, nhưng vẫn không đủ sức kéo nó xuống.

Cái loại uất ức đó, cái loại tuyệt vọng đó, người chưa từng trải qua một lần, cả đời cũng sẽ không hiểu.

Nước mắt của tôi ướt rồi lại khô, đã khô lại ướt, lại cắn chặt hàm răng không có tìm người đến giúp một tay, tôi cố chấp tin tưởng mình có thể làm được. Mà tôi, cũng thật sự làm được, mặc dù ước chừng tốn cả một tiếng đồng hồ.

Tôi ngồi ở trên giường, mệt mỏi thở hồng hộc, nghiêng đầu nhìn mình trong gương to của tủ quần áo lớn.

Đầu tóc rối bời, gương mặt thon gầy tái nhợt, khóc đến cặp mắt hồng hồng. Xung quanh chân tôi đều là quần áo nhăn nhúm, dưới bờ vai nhỏ của tôi là hai ống tay áo trống không, bọn chúng đã sớm quấn đến rối tinh rối mù, rủ xuống ở trên giường, vẫn không nhúc nhích. Tôi không phục giơ cánh tay phải lên, cúi đầu cách tay áo lau mặt, phát hiện mình thậm chí không cách nào lau chùi sạch nước mắt. Tôi tiếp tục nhìn mình trong gương, đôi tay đã từng mang đến cho tôi vô số vinh dự đã sớm biến mất không thấy gì nữa, chỉ còn sót lại một chút như vậy, khẽ phập phồng ở trong ống tay áo.

Khi đó tôi, hoàn toàn không biết tương lai ở nơi nào. Hoặc là nói, tôi rốt cuộc có còn tương lai không.

Tôi cảm thấy được mình tựa như một con quái vật, khó trách mọi người nhìn thấy tôi đều sẽ quăng tới các loại ánh mắt.

Một năm đó, tôi mới 12 tuổi rưỡi.

Mười năm này, tôi chính là trải qua như vậy.

Tại sao nhớ lại chuyện tiêu cực như vậy? Tôi cong khóe miệng lên, tựa vào trên ghế sa lon, chân phải đặt lên bàn trà, vô tình hay cố ý đùa bỡn điện thoại di động.

Tôi biết rõ, là bởi vì chuyện xảy ra lúc ăn cơm tất niên.

Mỗi lần gặp mặt với bọn họ, trong lòng của tôi sẽ bị nghẹn khó chịu, mặc dù chuyện đã qua thật lâu, nhưng tôi biết, tôi không có để xuống, ba mẹ của tôi cũng không có để xuống. Thậm chí là, đến Tần Lý là người tiêu sái cởi mở cũng không có để xuống. Có lẽ, cả đời tôi cũng sẽ không bỏ được.

Tôi đột nhiên thấy được một chậu quýt trên bàn trà nhỏ.

Quýt màu vàng óng, màu sắc ấm áp, phía trên còn có mấy chiếc lá xanh, nhìn rất xanh tốt.

Quả quýt, quả quýt. (kết tử: quả quýt, quả cam)

Trong lòng của tôi lập tức nghĩ tới cô gái kia.

Trần Kết, Trần Kết, Tiểu Kết, Tiểu Kết...... Tên của cô thật là kỳ quái, tại sao có thể có người dùng trái quýt để làm tên? Nghĩ đến cô, trong lòng của tôi liền xẹt qua một tia ấm áp, vớt qua một cái kết tử, lòng bàn chân tôi nắm trên mặt bàn, bụng ngón chân ma sát nhẹ da xù xì lạnh lẽo của quả quýt, tôi cúi đầu cẩn thận nhìn.

Màu da cam sáng, tựa như ngọn lửa thiêu đốt, dần dần hòa tan sông băng trong lòng tôi, chiếu sáng thế giới của tôi, làm bóng tối hắc ám cũng ẩn dấu đi thật sâu.

Tựa như cô gái kia, nụ cười của cô luôn là ánh nắng mặt trời rực rỡ, một đôi mắt như nước, nhìn quanh tới trước, ánh mắt nhiệt tình dễ dàng có thể xông vào trong lòng của tôi.

Thật sự có dễ dàng như vậy sao?

Tôi lắc đầu một cái.

Tôi hiểu rõ, đối mặt với cô, thật ra thì lòng của tôi hoàn toàn không có đề phòng.

Tôi đột nhiên nghĩ, có nên gọi điện thoại cho cô không?

Muốn nói gì đây? Năm mới đến, nên nói một tiếng "Chúc mừng năm mới" thôi.

Vào lúc này, điện thoại di động không hề có điềm báo trước mà vang lên. Tôi ngồi thẳng thân thể, kẹp điện thoại di động nhìn một chút, lập tức nở nụ cười. Là điện thoại của cô.

Tôi đè xuống phím call, đưa điện thoại di động kẹp ở dưới gương mặt, tiếng thét chói tai vui sướng của Trần Kết lập tức truyền tới:

"Diệp Tư Viễn, năm mới vui vẻ!!"

Sự vui vẻ của cô luôn có thể lây nhiễm tôi... tôi không nhịn được bật cười, nói với cô: "Tiểu Kết, năm mới vui vẻ."

Lời vừa ra khỏi miệng, tôi mới ý thức được, đây là lần đầu tiên tôi gọi cô là Tiểu Kết, trước đó tôi đều gọi cô là Trần Kết. Có lẽ bởi vì trước đó tôi nghiên cứu tên của cô, tôi bất đắc dĩ cười cười, vì mình bật thốt lên tên gọi thân mật mà cảm thấy một tia quẫn bách, còn có một tia -- may mắn.

Hình như cô rất hài lòng cách gọi vừa rồi của tôi với cô, trong giọng điệu lộ ra tâm tình tốt.

Sau đó, tôi dùng gương mặt và bả vai đang kẹp điện thoại di động, vừa nói chuyện với cô, vừa đi ban công lầu một.

Tôi nhìn pháo hoa nở rộ đầy trời, bên tai nghe giọng nói ngọt ngào và tràn đầy tinh thần của cô, trong lòng suy nghĩ hình dáng của cô. Trò chuyện với cô, hình như tôi quên luôn cả bữa ăn tối không vui.

Tôi cảm thấy rất kỳ quái, cẩn thận tính toán, tôi và Trần Kết, thời gian xuất hiện cùng nhau thật ra thì cũng không nhiều.

Hơn nữa, chúng tôi ở chung một chỗ thì còn thường huyên náo không vui, nhưng tôi một chút cũng không tức giận được với cô.

Cô ở một địa phương xa xôi, tôi lại cảm thấy, cô vẫn luôn ở bên cạnh tôi, vẫn luôn ở đây, trong lòng của tôi.

Loại cảm giác này làm tôi có một tia sợ hãi, một tia lo lắng, nhưng vẫn không ngừng được mà rơi xuống trầm luân.

Một ngày gần kết thúc nghỉ đông, tôi và Tần Lý bơi lội ở vương quốc của anh.

Tôi nhảy vào trong nước, hưởng thụ đáy nước yên tĩnh trong chốc lát, bên tai không nghe được những âm thanh khác, chỉ có nước gợn sóng khuấy động lớn một tiếng, và tiếng phun không khí từ trong miệng tôi.

Sau khi nén một hơi, tôi ngẩng đầu lên, dùng lực đá chân về phía trước. Tôi giỏi bơi tự do, có thể không bị hạn chế tư thế tùy ý bơi lội. Tôi lại nén thêm một hơi, lập tức vượt qua Tần Lý chạm vào vách hồ trước.

Tần Lý chậm rãi bơi tới, anh vịn bờ hồ, lắc đầu tóc nói với tôi: "Bơi mạnh như vậy làm gì? Cẩn thận đụng đầu vào vách hồ lại phải đau mấy ngày."

"Không biết, cũng không phải là tranh tài, em thấy bơi gần tới liền xoay người rồi." Tôi dùng phần còn lại của cánh tay bị cụt đè lên phao, hơi hất cằm với hắn, "Một lần nữa?"

Hắn lắc đầu cười nói: "Không sánh bằng em, bơi về đi, một lát anh giúp em gọi A Miễn."

"Được." Tôi lại lặn xuống nước, bơi tới một đầu khác của hồ bơi.

Ba người chúng ta ăn chung cơm trưa, vừa ăn vừa nói chuyện, Tần Lý nheo mắt lại nhìn tôi, nói: "Bạn họ Diệp, có phải bạn nói yêu đương không?"

Tôi cười một tiếng, nói: "Anh từ chỗ nào nhìn ra được?"

"Toàn thân cao thấp của em đều viết sáu chữ -- đang trong tình yêu cuồng nhiệt." Tần Lý cười to, lại hỏi A Miễn, "Em nói gì đi?"

A Miễn chuyên tâm dùng bữa, ngẩng đầu nhìn tôi một cái, gật gật đầu nói: "Giống."

Tôi buồn bực, có rõ ràng như vậy sao.

Tần Lý thấy tôi không nói lời nào, lại hỏi: "Chính là cô gái lần trước em nói sao?"

Tôi gật đầu, "Ừ" một tiếng, lại bổ sung: "Cô ấy là một người rất tốt."

Tần Lý đưa tay gõ xuống A Miễn, nói: "Này, anh nói, có phải chúng ta nên cố gắng không? Tư Viễn đã có bạn gái, anh và em không phải muốn cô độc chứ!"

A Miễn liếc hắn một cái, nói: "Valentine mấy ngày trước, anh thu bao nhiêu quà tặng, anh đếm qua chưa?"

Tần Lý sững sờ, lập tức hỏi tôi: "Em tặng cô ấy quà vanlentine chưa?"

"Không có." Tôi lắc đầu, "Em quên."

"Ai nha! Em đó! Thật là đầu óc cọc gỗ, sao anh lại không dạy em chuyện này chứ. Vậy cô ấy có tặng quà cho em không?"

"Không có! Quê nhà cô ấy là một chỗ rất xa."

"À...... A Miễn, em thì sao? Em nhận được bao nhiêu quà tặng?"

"Không có." A Miễn nghiêm trang trả lời.

Tần Lý vui mừng, vỗ tay phát ra tiếng nói: "Xem ra trong ba anh em chúng ta, vẫn là anh lợi hại nhất! Ha ha ha ha!"

Tôi nhìn bộ dáng cười to vui vẻ của anh, thật là có chút hâm mộ anh. Tần Lý lợi hại hơn tôi, anh có thể lạc quan như vậy, thoải mái như vậy. Có chuyện, anh đều có thể nghĩ về mặt tốt. Đối với con đường của tương lai, hình như anh không có do dự chút nào, không có bàng hoàng, không có sợ hãi.

Chỉ là cũng có thể hiểu, anh đã có vương quốc của anh, đây chính là mục tiêu tôi cần nỗ lực. Tần Lý, anh vẫn là tấm gương của tôi.

Trong ấn tượng, anh chỉ ở trước mặt tôi lộ ra qua cảm xúc khác thường một lần. Một lần kia, chúng tôi uống rất nhiều rượu, thời điểm say mèm, tôi nhớ được anh nói, thật ra thì anh rất hâm mộ tôi.

Tưởng tượng thấy cuộc sống của anh, tôi tin tưởng anh nói, là thật.

*****

Nghỉ đông kết thúc, chú Tào đưa tôi đến trường học, mẹ muốn đi với tôi, tôi từ chối khéo.

Tôi đã là năm thứ hai đại học, mặc dù cuộc sống trường học không thuận tiện bằng ở nhà, nhưng tôi tin tưởng mình có thể tự chiếu cố bản thân.

Trở lại phòng ngủ đã là buổi trưa, Nhất Phong và Khiếu Hải cũng đã ở đây. Nhìn thấy tôi, bọn họ cũng thật vui mừng. Tôi rất may mắn mình gặp được bạn cũng phòng tốt. Trong một năm rưỡi ở chung, có rất nhiều chuyện tôi đều cần hổ trợ của bọn họ, tỷ như mua cơm ở căn tin, che dù vào trời mưa, lúc học bài chuyên ngành giúp tôi cầm một ít dụng cụ vẽ tranh, còn có một chút chuyện nhỏ linh tinh khác.

Chuyện có thể tự mình làm được, tôi đều làm hết sức. Nhưng tôi hiểu, thân thể của tôi không giống với bọn họ. Có một số việc, cả đời tôi đều làm không được, không làm được chính là không làm được. Mẹ nói không sai, lúc cần thiết vẫn phải tìm người hỗ trợ, đây không phải là vấn đề tôn nghiêm, mà là cuộc sống của tôi nhất định phải trải qua tất cả.

Chú Tào nói lên giúp tôi sửa sang lại hành lý, tôi nói tự mình có thể, sau đó tôi gọi Nhất Phong và Khiếu Hải, chú Tào cùng đi tiệm cơm nhỏ gần phòng ngủ nam sinh ăn cơm trưa. Chú Tào và bọn họ cũng rất quen rồi, mấy người vừa ăn vừa nói chuyện. Đột nhiên, điện thoại di động trong túi áo tôi vang lên âm tin nhắn.

Cằm tôi chỉ hướng cái ghế trống bên cạnh, nói với Nhất Phong: "Nhất Phong, giúp tớ lấy điện thoại di động để lên trên này. Cám ơn."

Hắn làm theo, nói: "Tin nhắn mà thôi, ăn cơm trước đi, gấp như vậy làm gì?"

Tôi cười cười, để đũa xuống xoay người, chân phải đặt trên mặt ghế, ngón chân ấn phím, vừa cúi đầu nhìn, quả nhiên là Trần Kết gởi tin nhắn tới: Diệp Tư Viễn, mười giờ hơn tối nay xe lửa của em sẽ về tới thành phố H!

Phía sau còn tăng thêm một khuôn mặt tươi cười:

Tôi nghĩ đến vẻ mặt vui vẻ của cô, không tự chủ nở nụ cười, tôi trả lời: Anh đã tới trường học, đang dùng cơm, em nằm giường sao?

Cô lập tức trả lời: Không phải, vẫn là ghế ngồi cứng, vậy anh ăn cơm trước đi, em nên sửa sang lại hành lý, buổi chiều lại nói chuyện với anh.

Tôi trả lời cô: Được, buổi tối nhớ chú ý an toàn.

Tắt tin nhắn, tôi bắt đầu lo lắng. Cô gái này, thật là không thương tiếc thân thể của mình chút nào. Tôi không có ngồi qua xe lửa đường dài, đến giường nằm cũng chưa từng ngồi. Tôi không cách nào tưởng tượng được ngồi ghế cứng 28 tiếng là như thế nào, nhưng cô lại đã ngồi rất nhiều lần. Tôi thở dài, lần nữa đặt chân trở về mặt bàn, kẹp đũa lên, sau khi ăn hai miếng, tôi cảm thấy ba người khác thật yên lặng.

Tôi ngẩng đầu nhìn bọn họ, phát hiện bọn họ đều đang nhìn tôi, trên mặt còn mang theo một tia trêu chọc.

Nhất Phong cười nói: "Tư Viễn, gởi nhắn tin với ai đấy? Vui thành như vậy."

Tôi cảm thấy được trên mặt có chút nóng, nói: "Không có, một bạn học."

Khiếu Hải nói: "Trước kia không thấy cậu thích gởi nhắn tin, còn vừa gửi vừa cười, tuyệt đối có vấn đề!"

Nhất Phong hỏi chú Tào: "Chú Tào, có phải trong kỳ nghỉ đông Tư Viễn nói chuyện với bạn gái không?"

Chú Tào ngó ngó tôi, cười ha ha vài tiếng, nói: "Chú không rõ lắm, chính các cháu hỏi nó đi."

Khiếu Hải cười ha ha, nói: "Tớ biết rồi, tớ biết rồi, nhất định là Trần Kết! Có đúng hay không?"

"Nói cái gì đó!" Tôi cúi đầu, lại bới cơm lên, ăn vào trong miệng cũng không biết là tư vị gì.

Nhất Phong gắp chút món ăn vào trong chén tôi, nói: "Được rồi, không chọc cậu nữa. Cậu cũng đừng không ăn thức ăn mà chỉ ăn cơm không nha."

"Cám ơn."

Mọi người lại ăn cơm, Khiếu Hải đột nhiên lại phát ra một tiếng cảm thán: "Tư Viễn, Trần Kết là cô gái vô cùng tốt. Tớ nhìn người không sai đâu, cậu phải đối xử với cô ấy thật tốt."

Tôi ngẩng đầu nhìn hắn, phát hiện hắn hiếm khi lại lộ ra vẻ mặt nghiêm chỉnh.

Buổi chiều, tôi ở trong phòng ngủ sửa sang lại hành lý, thay ga giường sạch sẽ, mặc bộ bao gối, chỉ là lúc bọc cái mền thì tương đối phiền toái. Tôi ngồi ở trên giường, hai cái chân đang kẹp cạnh góc mền, từ từ bọc từng góc cái mền, sau khi xong, tôi kêu Nhất Phong giúp tôi cùng nhau vẫy xuống, sau khi vẫy bốn góc, tôi kéo khóa kéo, gấp chăn lại.

Sau đó tôi xếp quần áo, bởi vì gần như tháng nào tôi cũng sẽ về nhà, cho nên quần áo trong trường học cũng không nhiều, đều là chút đồ theo mùa. Tôi cầm quần áo và móc áo ném lên trên giường, móc xong quần áo, sau đó dùng miệng cắn móc, treo từng món đến trong tủ treo quần áo, xếp quần áo liền phiền toái Nhất Phong giúp tôi đặt xuống tầng dưới của tủ treo quần áo.

Sau khi làm xong, lau bàn và ghế của mình, lấy Laptop ra kết nối với dây mạng. Hướng về phía màn ảnh, tôi có chút mê mang, không biết nên làm gì, dứt khoát ngồi trở lại trên giường mở điện thoại di động ra.

Tôi gửi tin nhắn cho Trần Kết: Xuất phát lúc mấy giờ?

Cô không có trả lời tôi... tôi chờ có chút nhàm chán, lại ngồi trở về trước máy vi tính, tra được số chuyến xe cô muốn đi, tôi đếm tên tỉnh và trạm dừng dọc theo đường đi, phát hiện cô gần như là xuyên qua gần phân nửa Trung Quốc mới có thể tới đây. Cuối cùng, tầm mắt của tôi dừng ở trên thời gian xe đến trạm.

Rạng sáng hai giờ rưỡi. Tôi cau mày nghĩ, sau khi cô đến, trường học sớm qua giờ đóng cổng rồi, cô có thể đi đâu đây? Chẳng lẽ muốn ở trạm xe lửa đợi đến trời sáng sao?

Mãi cho đến gần hơn năm giờ tối, Trần Kết mới trả lời tin nhắn của tôi: Thật xin lỗi, em mới vừa đi siêu thị mua đồ, không mang điện thoại di động, em ăn cơm ở nhà Uyển Tâm trước, buổi tối đi cùng chị ấy.

Tôi nói: Em mang nhiều đồ ăn đồ uống một chút, quần áo cũng mặc nhiều một chút, đoàn xe mùa xuân rất dễ trễ giờ.

Cô trả lời: Biết rồi! Anh đừng lo lắng ~ em chính là hiệp khách xe lửa kinh nghiệm phong phú!

Tôi cười, hiệp khách xe lửa liều lĩnh, không bao lâu nữa, tôi liền có thể nhìn thấy em.

Cô giống như là cảm ứng tâm điện với tôi, lại gửi tới một tin nhắn: Diệp Tư Viễn, em lập tức có thể nhìn thấy anh, thật vui vẻ! Anh biết không? Em nhớ anh muốn chết rồi ~

Phía sau còn đi theo một vẻ mặt khóc thầm: T_T

Tôi rất muốn nói với cô, tôi cũng nhớ cô, tôi cũng muốn gặp cô.

Nhưng suy tính hồi lâu, tôi vẫn chỉ đáp lại một chữ: À.

Cô không tiếp tục trả lời.

Ăn xong cơm tối, tôi ngồi ở trên giường đọc sách, là Jack? Hoắc Cát viết một quyển sách 《 lực lượng thói quen 》bán rất chạy. Tôi tùy ý lật trang sách, cảm giác tinh thần mình không thể tập trung, tầm mắt thỉnh thoảng sẽ nhìn chăm chú điện thoại di động ở bên chăn.

Nhất Phong và Khiếu Hải đang xem phim điện ảnh, phim của Hollywood, hiệu quả âm hưởng rất tốt, cả phòng ngủ đều là âm thanh "Bang bang bốp bốp" trong phim.

Tôi nói: "Các cậu có cần đi vệ sinh không? Tớ muốn tắm rửa trước."

Hai người bọn họ đều không chớp mắt nhìn chằm chằm màn ảnh, Nhất Phong trả lời: "Cậu dùng đi, tụi tớ chưa cần."

Tôi gật đầu một cái, sửa sang lại áo quần ngủ, cởi áo khoác, áo len và quần dài xuống, liền đi vào toilet.

Toilet phòng ký túc rất nhỏ, với tôi mà nói cũng là không dễ dàng, nhưng tôi cũng đã quen. Trên cái thế giới này, người mất đi hai cánh tay không chỉ có một mình tôi, trước kia luyện tập ở trong đội bơi lội hai năm, tôi liền biết nhiều bé trai có tình huống tương tự tôi, chỉ là điều kiện gia đình của bọn họ không bằng tôi... tôi còn từng đi qua nhà của bọn họ chơi, nhìn thấy phòng ốc đơn sơ và trạng thái nghèo khó của bọn họ, tôi mới biết mình coi như là may mắn.

Từ đó về sau, tôi không hề bắt bẻ không như ý trong cuộc sống nữa, bọn họ có thể sinh hoạt ở điều kiện như vậy, tôi cũng có thể, đây chính là lý do vì sao tôi kiên trì muốn ở phòng ngủ.

Gia đình của tôi không thể che chở tôi cả đời, một ngày nào đó, tôi muốn dựa vào chính mình.

Trên tường của phòng vệ sinh ký túc có gắn thêm một chút thiết bị đặc biệt cho tôi, còn đóng đinh hoặc cao hoặc thấp, lưỡi câu kim loại hướng lên và xuống, bên bồn cầu cũng treo mấy công cụ trường côn. Những thứ đồ này, đều là trợ thủ của tôi, tôi có thể dùng miệng cắn, dùng chân cầm, hoặc dùng bả vai và gương mặt để kẹp, dựa vào bọn chúng làm rất nhiều chuyện.

Tôi tắm rửa, sau khi trở lại trên giường, phát hiện đã sắp mười giờ.

Tôi không có gửi tin nhắn cho Trần Kết, vào lúc này cô cũng đã ở trạm xe lửa, mang theo hành lý, xem điện thoại di động cũng không tiện. Mãi cho đến mười giờ rưỡi tối, điện thoại di động của tôi mới vang lên, Trần Kết nói: Diệp Tư Viễn, em lên xe rồi!

Tôi hỏi cô suy nghĩ vấn đề thêm một buổi chiều: Sau nửa đêm ngày mai em mới đến, vậy sẽ đi nơi nào?

Cô nói: Đi nhà cô của Uyển Tâm.

Tôi biết rõ Tô Uyển Tâm là chị em tốt của cô, tôi từng gặp qua chị ấy ở Olive.

Biết cô có đi chỗ, tôi yên tâm, tùy ý hàn huyên mấy câu với cô. Tôi sợ điên thoại di động của cô sẽ hết pin, liền nói cô chú ý an toàn, tôi phải ngủ.

Nhưng là, tôi hoàn toàn không ngủ được.

Nằm ở trên giường, tôi tỉ mỉ nhớ lại một lần chuyện chúng tôi từng trải qua từ khi quen biết tới nay, còn có liên lạc trong khi nghỉ đông.

Tôi nghĩ đến buổi tối mùa đông kia, Trần Kết ở phòng ký túc của tôi, đút tôi ăn cơm, giúp tôi sửa sang lại bàn và giường đệm, còn giúp tôi giặt quần áo. Cô đứng ở bên bệ rửa tay, tôi thậm chí thấy được quần lót của tôi ở trong thau, cảm thấy lúng túng, nói tự tôi có thể giặt được, nhưng cô nhất định không chịu.

Lúc ấy, mặt của cô hồng phác phác, cúi đầu chà xát quần áo, động tác tay rất nhanh nhẹn, nhìn dáng vẻ giống như là thường làm việc nhà. Tôi cảm thấy thật bất ngờ, ở trong ấn tượng của tôi, cô gái xinh đẹp giống như cô vậy, phải là mười ngón tay không dính nước. Diệp Tư Dĩnh, Hạ Thư Ý, còn có chị họ nhà bà ngoại, ai cũng là cô gái xinh đẹp, đối với việc nội trợ đều không biết gì cả, Tư Dĩnh học đại học thì mỗi chủ nhật đều sẽ mang quần áo dơ về nhà hiếu kính cho mẹ cô ấy, chú ba thím ba thường xem như là chuyện cười kể cho chúng tôi nghe, trong giọng nói hình như còn có một tia kiêu ngạo.

Chú ba nói: "Con gái trong nhà phải yêu thương, tay trắng trắng nộn nộn làm việc nhà sẽ nhăn nheo thô ráp rồi, sau này gả cho người ta cũng sẽ không có địa vị."

Tôi không biết loại cách nói này có chính xác không, nhưng mà cô gái bên cạnh tôi xác thực đều là thiên kim tiểu thư, là bảo bối được cha mẹ nâng niu trong lòng bàn tay. Tôi chưa từng gặp qua một cô gái giống như Trần Kết vậy, ngoài đi học còn phải chạy tới chạy lui đi làm, nhanh nhẹn, biết làm chuyện nhà.

Nhưng cô rất vui vẻ, trên mặt thường xuyên treo nụ cười, tôi đứng ở cửa ban công vừa nhìn cô phơi quần áo thì cô thậm chí vui vẻ hát ca.

Mặt trời sắp lặn về tây, cả bầu trời đều hơi tối tăm, chỉ có phía tây còn có một chút ánh sáng, tôi thấy được tóc thắt bím đuôi ngựa của Trần Kết lắc lư, càng không ngừng ngồi xổm xuống, đứng lên, treo từng món quần áo lên giá áo. Lúc phơi đến quần lót của tôi, trên mặt của cô lại hiện lên một màu hồng nhàn nhạt, còn len lén liếc mắt nhìn tôi.

Tôi không có né tránh tầm mắt, vẫn nhìn chằm chằm cô, có lẽ cô cũng khẩn trương, tay run một cái liền làm rơi quần lót và móc xuống đất."Ai nha nha!" Cô gấp đến độ hô lên, nhặt lên chột dạ ngó ngó tôi, nhỏ giọng nói, "Em đi giặt lại, thật xin lỗi." Cô đi qua từ bên cạnh tôi, vội vàng chạy đến bệ rửa tay.

Tôi nghiêng đầu nhìn cô, chỉ trong chớp mắt như vậy, tôi nghĩ, nếu như mà tôi còn có tay, tôi liền có thể kéo cô lại, kéo cô vào trong lòng của tôi, ôm cô thật chặt.

Vóc dáng cô nhỏ như vậy, thân thể gầy như vậy, ôm cô, loại cảm giác đó nhất định rất mỹ diệu.

Tôi cười cười tự giễu, hơi lắc đầu một cái, đuổi đi ý tưởng hoang đường trong đầu.

Nghĩ tới những chuyện lộn xộn lung tung, không biết từ lúc nào, tôi đã ngủ thiếp đi.

*****

Hơn mười giờ sáng hôm sau, tôi nhận được tin nhắn của Trần Kết: Em được một giường nằm miễn phí, bây giờ bắt đầu ngủ bù, buổi tối trước tám giờ chớ liên lạc, bái bai.

Tôi đáp lại: Ngủ một giấc thật ngon đi, Tiểu Kết, anh sẽ đau lòng.

Đây cũng là lần đầu tiên tôi nói lời thổ lộ với cô, câu "Ti amo" kia không tính, bởi vì cô hoàn toàn không có nghe hiểu. Tôi suy nghĩ tại sao, có lẽ là bởi vì cách thời gian gặp mặt càng ngày càng gần, tôi rốt cuộc cảm thấy, tôi cần làm một chút chuẩn bị cho chuyện sắp phát sinh.

Cửa trái tim của tôi không có đề phòng cô, cánh cửa mở rộng, cô đã sớm tiến quân thần tốc, cắm rễ trú ở trong lòng tôi.

Tôi đánh cuộc với mình một lần, kết quả đánh cuộc là không biết. Tôi cố gắng nắm trong tay, nhưng cũng không thể bảo đảm tất cả sẽ phát triển theo phương hướng dự đoán của tôi.

Bởi vì Trần Kết là một cô gái rất có chủ kiến, tôi có thể nắm trong tay tim của mình, lại không thể điều khiển ý chí của cô. Tôi biết ưu điểm của mình ở đâu, cũng biết sự thiếu sót chết người của mình là cái gì. Nếu như mà tôi thua, cũng là bởi vì sự bất lực của tôi. Tôi tuyệt đối sẽ không trách Trần Kết, một chút cũng sẽ không.

Ăn xong cơm tối, tôi sửa sang lại quai chéo của túi, mang theo một ít đồ vật, nói với Nhất Phong và Khiếu Hải: "Buổi tối tớ không trở về, có chút việc."

Nhất Phong nghi ngờ hỏi tôi: "Đi chỗ nào?"

Tôi nghĩ nghĩ, vẫn đáp lại hắn: "Có một người bạn xuống xe lửa vào rạng sáng, tớ đi đón cô ấy."

Khiếu Hải nhảy lên, lớn tiếng gọi: "Diệp Tư Viễn! Có phải cậu đi đón Trần Kết không?"

Tôi sợ run một lúc, vẫn là gật đầu thừa nhận.

Nhất Phong đi tới bên cạnh tôi, hỏi: "Một mình cậu có thể không? Có cần tớ đi với cậu không?"

"Không cần, cám ơn." Tôi lắc đầu cười với hắn, "Tớ có thể, các cậu không cần lo lắng, tớ sẽ đi khách sạn bên cạnh trạm xe thuê một gian phòng."

Hai người bọn họ liếc nhau một cái, Nhất Phong vỗ vỗ lưng của tôi, nói: "Đi đi, có chuyện thì gọi điện thoại cho tớ. Nhóc con, cố lên!"

Tôi gật đầu với hắn một cái, xoay người ra cửa.

Ở khách sạn thuê phòng xong, tôi liền xem TV, trong lòng càng ngày càng lo lắng.

Trần Kết nói với tôi cô xác định, nhưng tôi không biết mình có xác định chưa!

Chúng tôi cãi nhau mấy lần, tan rã trong không vui mấy lần, lại nồng tình mật ý gọi từng cuộc điện thoại, gửi từng cái tin nhắn. Tôi không biết, khi chính thức đối mặt với cô thì quan hệ của chúng tôi đến tột cùng sẽ xảy ra biến hóa như thế nào.

Tôi bắt đầu khẩn trương, loại cảm giác này làm tôi nhớ tới ngày đầu tiên tôi trở lại trường học sau khi bị thương. Trong một phút bước vào trường học kia, tôi đã không giống như trước kia, không bao giờ là một Diệp Tư Viễn khỏe mạnh, ưu tú lại kiêu ngạo kia nữa. Nghĩ tới đứng ở bên trên bục giảng, phải đối mặt với một phòng đầy khuôn mặt xa lạ, còn có vẻ mặt kinh ngạc, thương hại lại mang chút sợ hãi của bọn họ, loại cảm giác đó làm người ta hít thở không thông. Chín giờ tối, Trần Kết gửi tin nhắn tới: Diệp Tư Viễn, em rời giường rồi! Chưa tới mấy giờ nữa em liền tới trạm rồi ~~ nhớ anh ~

Tôi cúi đầu nhìn điện thoại di động, cảm giác trái tim nhảy rất nhanh, hít sâu mấy hơi cũng không thể bình tĩnh lại, dứt khoát đi mở cửa sổ, gió lạnh thổi một lúc liền làm bản thân tỉnh táo lại.

Đếm đến khi mười giờ rưỡi, tôi dùng kẹp cố định hai ống tay áo lông ở trong túi áo, kéo lên một nửa khóa kéo, mặc lên thân thể, dùng miệng cắn hai bên cổ áo, khom người, ngón chân kéo khóa lại trước ngực.

Tôi đeo túi trên lưng, đi tới trạm xe lửa.

Ở cửa ra đợi gần bốn tiếng, tôi đã hơi choáng, chân của tôi không có mặc vớ, mùa đông còn chưa có qua đi, thời tiết vẫn lạnh như cũ, nhất là buổi tối, từng cơn gió lạnh rót vào cổ áo của tôi, khiến tôi không thể không khỏi co cổ lên. Tôi cảm giác hai chân đã có chút mất đi tri giác, chỉ có thể đi tới đi lui xua đuổi khí lạnh. Rốt cuộc, đoàn xe Trần Kết ngồi đã vào trạm.

Bởi vì là trạm cuối, người xuống xe cũng không có quá nhiều, tài xế xe chen chúc ở lối ra vào lôi kéo để chở thêm khách, lớn tiếng hét lớn. Tôi lui sang một bên, tầm mắt vẫn nhìn chằm chằm vào dòng người ra cửa, từng khuôn mặt mệt mỏi lại xa lạ từ từ thoảng qua trước mặt của tôi, tôi chỉ là đang tìm kiếm khuôn mặt tươi cười thuộc về tôi.

Rốt cuộc, tôi thấy được cô, cô vẫn mặc áo bông màu đỏ sậm đó, tết tóc đuôi ngựa, trên vai cõng hai túi, trong tay giơ lên một túi hành lý, cùng Tô Uyển Tâm lảo đảo thẳng bước đi ra ngoài.

Lập tức có tài xế và bà bác đề cử quán trọ tiến tới bên người các cô, tôi thấy được tay Trần Kết tay chỉ phương xa, thảo luận gì đó với Tô Uyển Tâm, tôi đi về phía trước hai bước, lại đứng lại.

Trong lòng có một giọng nói: Diệp Tư Viễn, đi gọi cô ấy đi, mày đợi lâu như vậy, không phải là đang đợi cô ấy sao?

Một giọng nói khác nói: "Diệp Tư Viễn, chớ đi, nói không chừng gặp lại mày, cô ấy sẽ cảm thấy mất thể diện. Dù sao bạn cô ấy vẫn còn ở bên cạnh đấy.

Tôi do dự, chần chừ. Đúng lúc này, Trần Kết lại có thể quay mặt về phía tôi.

Cô kinh ngạc nhìn tôi, tôi cười với cô.

Sau đó, tôi liền nghe cô vui sướng hô to: "Diệp Tư Viễn!"

Cô giống như chim nhỏ bị nhốt cô đơn đã lâu, chạy như bay về phía tôi, trên khuôn mặt mệt mỏi rã rời, lúc này tràn đầy biểu tình mừng rỡ. Nếu như có thể, tôi thật sự muốn giang hai cánh tay, ôm lấy cô thật chặt, sau đó mang theo cô xoay mấy vòng;

Nếu như có thể, tôi thật sự muốn khẽ vuốt gương mặt và tóc của cô, hỏi cô có mệt hay không;

Nếu như có thể, tôi thật sự muốn nhận lấy hành lý và túi đeo lưng của cô một phen, lôi kéo tay của cô, mang cô rời đi;

Nhưng là......

Cô đã chạy đến trước mặt của tôi, ngửa mặt, con mắt lóe sáng nhìn tôi, hỏi: "Diệp Tư Viễn, anh đợi bao lâu rồi?"

"Không lâu, ba tiếng mà thôi."

"Anh thật khờ nha, không phải nói tụi em có nơi để đi rồi sao, còn tới chờ làm gì?"

"Thời gian hai người trở về quá muộn, anh không yên lòng."

Tô Uyển Tâm đi tới, Trần Kết giới thiệu chúng tôi với nhau: "Đây là tô Uyển Tâm, là đồng hương của em, cũng là người bạn tốt nhất của em. Đây là Diệp Tư Viễn, anh ấy là --" Cô ngẩng đầu nhìn tôi một chút, cong môi cười một tiếng, nói, "Anh ấy là bạn trai của em."

Giọng nói của cô tự nhiên như vậy, kiêu ngạo như vậy, cứ như là lộ ra tin tức ngọt ngào bình thường, tôi cảm giác tảng đá trong lòng mình, "Rầm" một tiếng liền rơi xuống đất.

Sau lại, tôi biết Tô Uyển Tâm không có cô nào ở thành phố H hết, tất cả đều là Trần Kết đang gạt tôi, lễ Giáng Sinh lần trước cũng thế.

Tôi nhìn cô, cô như đứa trẻ làm sai, cúi đầu, cũng không dám ngẩng đầu chống lại tầm mắt của tôi.

Tôi rất ghét lừa gạt, ghét tất cả lời nói dối, nhưng đối mặt với Trần Kết, tôi phát hiện mình lại có thể không tức giận được. Tôi mang họ đi khách sạn tôi ngủ lại, thay họ thuê một gian phòng.

Trước khi vào phòng, Trần Kết chạy tới bên cạnh tôi, cô do dự hỏi tôi: "Muốn em giúp mở cửa không?"

"Không cần, chính anh có thể làm."

Tôi tự mình mở cửa ở trước mặt cô, tôi hiểu rõ dáng vẻ tôi làm việc rất khó coi, nhưng mở cửa là một chuyện rất đơn giản, chỉ là tôi làm sẽ khá phức tạp.

Vào cửa, đợi đến đèn trong phòng sáng lên, tôi nghiêng đầu nói với cô: "Tiểu Kết, trở về phòng đi, sớm nghỉ ngơi một chút, ngày mai gặp." Cô chỉ ngây ngốc nhìn tôi, cắn môi một cái nói: "À... Ngày mai gặp." Trong giọng nói có một chút thất vọng.

Tôi đóng cửa, nhẹ nhàng thở dài một hơi.

Ngồi vào trên giường, tôi nghĩ một lát mới bắt đầu cởi quần áo chuẩn bị tắm. Tôi lấy từ trong túi một cái móc câu nhỏ đã mang theo ra, chuẩn bị xong quần lót và quần dài thể thao sạch sẽ liền đi đến toilet.

Toilet của khách sạn này có bồn tắm, sau khi đánh răng rửa mặt, tôi trải tấm lót phòng trợt trong bồn tắm, tắm vòi sen xong liền ngồi vào bồn tắm bôi dầu gội và sữa tắm cho mình, sau khi xoa nắn ra một thân bọt, tôi đi vào phòng tắm vòi sen cọ rửa sạch sẽ.

Tắm xong, tôi mặc vào T shirt tay ngắn màu trắng và quần dài, cảm thấy có chút khát, dùng miệng cắn một chai nước suối ngồi vào trên giường, đang muốn vặn nắp bình liền nghe được tiếng gõ cửa nhè nhẹ truyền đến từ cửa.

Tôi đi tới, thông qua mắt mèo nhìn ra phía ngoài, là Trần Kết.

Tôi nhíu mày một cái, ngăn cách bằng cánh cửa hỏi: "Tiểu Kết? Chuyện gì."

"Diệp Tư Viễn, em muốn gặp anh."

"... Em chờ anh một lát, anh mặc áo khoác."

Tôi bắt đầu hối hận sau khi cởi xuống áo lông liền kéo khóa kéo ra, vào lúc này, tôi đã không kịp kéo nó lên nữa, tôi trải áo lông ở trên giường, người ngửa mặt nằm xuống, phần còn lại của cánh tay phải đã bị cụt xuyên qua trong ống tay áo phải, sau đó ngồi dậy, vung vai trái, lại dùng răng cắn cổ áo bên trái lôi kéo, áo lông liền khoác ở trên vai của tôi.

Tôi... không muốn để cho cô nhìn thấy bộ dạng mặc áo tay ngắn của tôi, bởi vì phía dưới tay áo của tôi, không có gì cả.

Mở cửa, Trần Kết cúi đầu đi vào.

Cô tắm xong, chỉ mặc một bộ đồ len, tóc dài còn chưa khô, ẩm ướt khoác ở trên vai, trên người có một loại mùi thơm ngát của sữa tắm.

Tôi nhìn cô vặn ngón tay, dáng vẻ tay chân luống cuống, hỏi: "Thế nào?"

Cô nhỏ giọng nói: "Thật xin lỗi, mới vừa rồi em lừa anh, chính là... chuyện cô Uyển Tâm."

Tôi ở trong lòng bật cười, hỏi cô: "Có thể nói cho anh biết là vì sao không?"

"Em không muốn khiến anh lo lắng. Em không ngờ anh sẽ đến đón tụi em, tụi em tính toán đi internet một đêm, buổi sáng trở lại trường học. Dù sao cũng chỉ ba, bốn tiếng mà thôi, em sợ nói thật... anh lại muốn mắng em."

"Anh có khi nào mắng em?" Tôi cảm thấy kỳ quái.

"Có, lễ Giáng Sinh lần trước, anh nói em đang chà đạp mình."

Tôi thở dài, nói: "Tiểu Kết, anh là lo lắng cho em... em nói không sai, nếu em nói thật với anh, anh nhất định sẽ lo lắng hơn, thật sự sẽ có khả năng mắng em."

Thật ra thì, tôi đâu muốn mắng cô, chỉ là bởi vì cô không để ý an nguy của mình nên tôi cảm thấy có chút tức giận với cách làm của cô.

"Vì vậy, em mới lừa gạt anh." Cô ngưỡng mặt lên, cười lên với tôi.

"Em lừa anh là không đúng, mặc kệ là nguyên nhân gì." Tôi nói, "Anh không thích người khác gạt anh nhất."

"Em không dám có lần sau nữa đâu."

"Ừ."

"..."

Cô lại cúi đầu, hai chân đạp bước tại chỗ, tôi hỏi: "Còn có chuyện gì sao? Không còn sớm, về ngủ đi."

"..."

"Tiểu Kết, thế nào?"

Cô cong miệng lên, ánh mắt ôn nhu nhìn tôi, nói: "Diệp Tư Viễn, anh thật sự là kỳ quái, nói anh không lãng mạn, anh hơn nửa đêm còn tới trạm xe lửa đón em. Nói anh lãng mạn, lúc này anh lại giống như một cái cọc gỗ."

Tôi nhún vai một cái, hỏi: "Có ý tứ gì?"

"Ý của em... chính là... anh không thấy, tối hôm nay trăng sáng rất tròn sao?"

Tôi nghi ngờ nhìn cô, dưới ngọn đèn lờ mờ, mặt của cô hồng hồng, lông mi dày theo ánh mắt chớp động càng không ngừng vẫy, có lẽ là bởi vì mới vừa tắm xong, môi của cô hồng tươi, mềm mại đến hình như muốn chảy ra nước. Bị tôi nhìn một lát, cô liền cúi đầu, đột nhiên đi nhanh đến sau thân tôi, đẩy eo của tôi, đẩy tôi đến bên cửa sổ.

Cô đứng ở trước thân thể của tôi, "Xoạt" một tiếng liền kéo rèm cửa sổ ra, tôi và cô cùng nhau nhìn lên bầu trời, kết quả một tòa lầu lớn cản trở tầm mắt của chúng tôi. Từ cửa sổ của phòng hoàn toàn không thấy được trăng sáng, tôi chỉ thấy đèn trên tòa cao ốc không ngừng lóe lên.

"Khách sạn cấp bốn sao rách nát!" Trần Kết nhỏ giọng lầm bầm một câu, đôi tay vịn ở trên cửa sổ ngẩng đầu nhìn quanh.

Tôi nhìn bóng lưng của cô, gọi cô: "Tiểu Kết."

"Hả?" Cô xoay đầu lại.

Tôi cúi đầu, hôn lên môi của cô.

Đây là nụ hôn đầu của tôi.

Tôi nhắm hai mắt lại, nhẹ nhàng mút lấy đôi môi mềm mại của cô, từ từ, tôi liền nếm được mùi vị giữa môi răng cô, đó là mùi vị kem đánh răng của khách sạn. Ừ... là trà xanh, còn có Bạc Hà? Tôi phân biệt không được, chẳng qua là cảm thấy ngọt, rất ngọt, rất ngọt...... Trong miệng ngọt, trong lòng cũng ngọt. Tôi động bả vai của mình lên, cố gắng giãn hai cánh tay còn lại ra, dán thân thể của tôi lên thân thể của cô, tưởng tượng ra cảm giác ôm cô vào trong ngực.

Đây là ôm mà tôi có thể làm được.

Tôi ngửi mùi thơm mát mẻ tỏa ra từ trên người cô, mang theo một hơi thở uyển chuyển đặc biệt của thiếu nữ, cảm thấy nhịp tim của mình đập đến kịch liệt như thế. Trong thân thể dâng lên một cỗ kích động khó đè nén, giống như có một loại lực lượng đụng chạm vào tâm hồn của tôi, muốn xông phá thân thể, thả ra ngoài.

Có một đôi tay vòng lên eo của tôi, nhẹ nhàng, mềm mại, ngón tay Trần Kết vuốt ve phía sau lưng của tôi, cô không dùng được lực, gãi từng chút một, rất thoải mái, lại làm tâm thần tôi nhộn nhạo, hô hấp cũng dồn dập.

Tôi buông đôi môi cô ra, mở mắt nhìn mặt cô gần trong gang tấc, ánh sáng đèn nê ông ngoài cửa sổ chiếu vào trên mặt của cô. Cô xinh đẹp như thế, cô gái 18 tuổi da thịt nhẵn nhụi trơn bóng, khuôn mặt hoàn mỹ không có một chút tỳ vết nào, tôi đột nhiên cảm thấy rất nóng, vô cùng nóng!

Cái loại cảm giác kích động khó ức chế đó càng ngày càng xuất hiện ở trong ý nghĩ của tôi, quay về ở trong thân thể của tôi, va chạm bốn phương tám hướng muốn tìm được cửa ra. Tôi nhắm hai mắt lại, muốn khống chế được mình, lại phát hiện tất cả đều là phí công.

Phần còn lại của hai cánh tay bị cụt của tôi vẫn chống đỡ trên thân thể của cô. Tôi cúi đầu, dùng cái trán của tôi ma sát cái trán của cô, chóp mũi ma sát chóp mũi của cô, tôi gọi cô: "Tiểu Kết... Tiểu Kết..."

Tiểu Kết... Tiểu Kết... Nếu như có thể, tôi thật sự hi vọng vĩnh viễn đều gọi em như vậy, gọi đến khi chúng ta bước qua thanh xuân, gọi đến khi chúng ta đi vào trung niên, gọi đến khi chúng ta không cùng tóc trắng xóa, gọi đến ngày thế giới hủy diệt.

Tôi đang chìm đắm ở trong ảo tưởng của chính mình thì cô đột nhiên buông lỏng tay ra, gọi tôi: "Tư Viễn..."

Tôi ổn định tâm thần, nuốt một ngụm nước bọt, lui hai vai về phía sau, đứng thẳng người, lui về phía sau một bước.

Tôi nhìn cô, nói: "Tiểu Kết, em trở về phòng đi."

Sắc mặt của cô hồng đến cổ quái, hàm răng cắn môi, một đôi tay cũng không biết nên thả ở nơi nào, liếc mắt hai cái lên người tôi liền mắc cỡ cúi đầu xuống.

Trong lòng tôi cả kinh, cúi đầu xem xét, trên mặt lập tức nóng lên.

Tôi đi xa mấy bước, nhỏ giọng nói: "Thật xin lỗi."

Sau khi Trần Kết rời đi, tôi nằm nghiêng ở trên giường cực kỳ lâu, vẫn khó mà bình tĩnh được, đáng chết chính là ngay cả trên thân thể xuất hiện phản ứng cũng không thể ức chế xuống.

Tôi hiểu rõ đây là tình huống rất bình thường, nó cùng với tôi vượt qua thời kỳ trưởng thành khó nhịn, nhưng hôm nay, ở trước mặt Trần Kết, tôi vẫn cảm thấy khó chịu.

Tôi vì ý niệm xuất hiện ở trong đầu mình mà cảm thấy xấu hổ, vì hành động trong tưởng tượng của mình mà cảm thấy xấu hổ. Tôi nhắm mắt lại, liều mạng nhẫn nại, người ý chí có thể chiến thắng tất cả, trước đây rất lâu, tôi liền thề với mình, nhất định phải làm một người kiên cường, cho dù đối mặt nhiều khó khăn hơn nữa, tôi cũng không thể nổi giận, không thể buông tha, không thể cô phụ kỳ vọng người yêu của tôi đối với tôi.

Đây chỉ là một quấy nhiễu nhỏ không đáng kể, tôi tin tưởng mình có thể vượt qua. Từ nay về sau, bên cạnh tôi sẽ thêm một người đáng giá để tôi nỗ lực. Trần Kết, Trần Kết... chỉ hi vọng là hôm nay tôi không có hù sợ em.

Sáng sớm ngày hôm sau, Tô Uyển Tâm gõ cửa phòng của tôi, giao thẻ phòng mở cửa của chị cho tôi, chị nói cho tôi biết Trần Kết còn đang ngủ, chị muốn trở về trường học trước, nếu như mà tôi nguyện ý, có thể đi vào phòng ở chung với Tiểu Kết.

Sau khi Tô Uyển Tâm rời đi, tôi nghĩ thật lâu, vẫn là phòng của Trần Kết.

Cô bọc chăn ngủ rất ngon, như một đứa bé, động tĩnh của tôi một chút cũng không có ồn ào đến cô. Tôi nghĩ, cô là thật sự mệt mỏi.

Đi tới trước cửa sổ, tôi cởi giày, dùng chân kéo rèm cửa sổ ra một chút. Thời tiết rất tốt, trong bầu trời xanh thẳm nổi mấy đám mây trắng, ánh nắng ấm áp rải vào gian phòng. Tôi ngưỡng mặt lên híp mắt đối mặt với thế giới bên ngoài, trong lòng chỉ cảm thấy bình tĩnh.

Đây là một ngày rất bình thường, thế giới của tôi lại đã xảy ra biến hóa nghiêng trời lệch đất.

Nghiêng đầu sang chỗ khác nhìn cô gái nhỏ ở trên giường, tôi nhẹ nhàng nói với cô: "Tiểu Kết, anh cũng xác định."


Stickman AFK: Liên Minh Bóng Đêm

Chương (1-103)