Truyện:Áp Chế Lãng Mạn - Chương 07

Áp Chế Lãng Mạn
Trọn bộ 91 chương
Chương 07
Gần như thỏa hiệp, gần như dỗ dành
0.00
(0 votes)


Chương (1-91)

Chu Túc không được xem là lịch lãm, là một kẻ có thù tất báo. Việc được nuông chiều từ nhỏ đã hình thành nên sự bạc tình lạnh lùng trong xương tủy của anh. Đối với những người ⓒ_𝖍ố_ⓝ_🌀 đ_ố_i anh, bất kể nam nữ, anh ra tay chưa bao giờ nương nhẹ.

  Làm cho người ta phá sản, chia rẽ những cặp tình nhân, khiến người ta sống dở 𝐜𝐡·ế·t dở, chỉ cần làm anh không vui, cái giá phải trả vô cùng đa dạng.

  Câu nói "thủ hạ bại tướng" của Diệp Thanh Nghiêu đêm đó quả thực đã làm hỏng tâm trạng của Chu Túc.

  Trợ lý nghĩ ra rất nhiều chiêu trò để hành hạ cô, ví dụ như đập phá đạo quán của cô, hủy hoại danh tiếng của cô, tìm vài người đến dọa dẫm.

  Chu Túc nghe xong nhíu mày, kết quả là sa thải tên trợ lý đó.

  Từ ngày đó trở đi, anh bắt đầu đau đầu.

  Bốn chữ "thủ hạ bại tướng" giống như câu thần chú vòng kim cô của Đường Tăng đối với Tôn Ngộ Không, nghĩ đến là đau nhói óc.

  Tâm trạng anh tệ, nhân viên công ty và những người xung quanh đều phải cẩn thận hầu hạ.

  Mấy ngày trôi qua, riêng tài xế cũng đã đổi mấy lượt người, hôm nay là nữ thư ký lái xe.

  Nhiệt độ trong xe vừa phải, nhưng mùi hương không phải là mùi bạc hà thanh mát quen thuộc, có chút giống mùi nước hoa ngọt ngấy của phụ nữ.

  Chu Túc nhắm mắt dưỡng thần, lười hỏi, những kiểu tâm tư này anh đã thấy quá nhiều.

  Nữ thư ký liếc trộm Chu Túc qua gương chiếu hậu, tưởng anh đã ngủ say, lặng lẽ thay đổi lộ trình.

  Bảy giờ đúng, xe dừng lại.

  Xung quanh yên tĩnh, nơi được chọn rất kín đáo, quả là có tâm.

  Nghe thấy chút động tĩnh, Chu Túc chậm rãi mở mắt.

  Nữ thư ký từ ghế lái bò qua quỳ trước hai chân anh, ngẩng lên một khuôn mặt trắng nõn e thẹn, hai tay gần như kính cẩn đưa tới.

  Gần như trong nháy mắt, Chu Túc lập tức cảm nhận được cơn sóng dữ dội cuộn trào trong cơ thể, khoảng thời gian này, anh đã quen với cảm giác này, đó là sự bài xích của cơ thể đối với người khác giới.

  Tay nữ thư ký ⓡu*𝖓 ⓡẩ*𝓎, cô ta có lẽ là lần đầu làm chuyện này, nhưng không hề lùi bước, kiên định muốn làm vui lòng anh, thậm chí cố gắng kiểm soát biểu cảm, để bản thân trông ⓠ𝐮y·ế·𝖓 ⓡ·ũ hơn một chút.

  Chu Túc châm một điếu thuốc, khẽ hít vào, giày da khinh khỉnh đạp lên chân cô ta, giày vò ngày càng đau.

  Quên nói, anh là một hỗn nhân (người l* m*ng, ngang ngược), cái kiểu không ra tay với kẻ yếu ở chỗ anh không hề đưuọc áp dụng.

  Nữ thư ký không dám phát ra tiếng động, theo Chu Túc lâu như vậy, cô ta đương nhiên biết tính khí của anh, không ai có thể vượt quá phận sự với anh.

  Trán nữ thư ký đổ mồ hôi, Chu Túc bất ngờ cười một tiếng, "Thế này đã không chịu nổi rồi à?"

  "Chịu nổi ạ." Nén lại những giọt nước mắt trong khóe mắt, nữ thư ký cố gắng lấy lòng, và cố gắng chạm vào Chu Túc.

  Chu Túc cười nhìn vào mắt cô ta, điếu thuốc giữa ngón tay gạt vào mu bàn tay cô ta, lẫn với những tia lửa nhỏ, nóng đến nỗi cô ta đột ngột rụt tay về, nước mắt nữ thư ký lăn dài càng nhiều hơn.

  Chu Túc bật cười thành tiếng: "Còn chịu nổi nữa không?"

  Anh chơi rất hoang dã, bày đủ trò, muốn tiêu tiền của anh, cũng phải trả giá một chút.

  Nữ thư ký ngay từ khi quyết định 🍳ц𝐲ế.ⓝ 𝓇.ũ Chu Túc đã dò hỏi qua, Chu Túc rất khó hầu hạ.

  Người giàu mà, luôn có chút sở thích đặc biệt.

  Cô ta rưng rưng gật đầu, dáng vẻ ngoan ngoãn nghe lời.

  Chu Túc lười biếng chậc lưỡi, anh không thích kiểu này, anh thích...

  Trong đầu đột nhiên hiện lên một bóng dáng mảnh mai mặc đạo bào.

  Chu Túc nhíu mày, cố gắng chuyển sự chú ý, khi nhìn ra ngoài cửa sổ đột nhiên bắt gặp một đôi mắt trong veo, như chứa đựng dòng suối lưu ly trong vắt, trong trẻo dịu dàng, nhưng cũng lạnh lùng xa cách.

  Đã sang xuân, thời tiết ấm áp, cây cối um tùm không biết từ lúc nào đã phục hồi sức sống, màu xanh đó phủ sau lưng cô, nối liền những chiếc lá liễu trên chiếc sườn xám trắng của cô.

  Ý xuân dạt dào, cô là một màu sắc khác biệt trong bức tranh trước mắt này.

Nắng ấm, cô vẫn che ô, chiếc vòng ngọc trên cổ tay vì cánh tay quá thon thả mà tuột thẳng xuống khuỷu tay.

  Mái tóc dài của cô đã được búi lên, cài một chiếc trâm gỗ, trang điểm nhạt nhòa, nhưng dung mạo lại kinh diễm, chỉ là ánh mắt quá mức yên tĩnh, bình thản nhìn sang, lại có thể xoa dịu sự bực bội trong lòng Chu Túc.

  Điều anh có thể làm, dường như chỉ là nhìn cô.

  Lại gặp rồi.

  Diệp Thanh Nghiêu.

  Chu Túc đoán cô ở đây chắc cũng được một lúc rồi, những gì xảy ra trong xe vừa rồi có lẽ cũng đã nhìn thấy cả.

  "Cô coi tôi là diễn viên à? Diễn kịch cho cô xem sao?"

  Chu Túc nhìn cô từ trong ra ngoài, từ trên xuống dưới mấy lượt, ánh mắt hoang dại như muốn nuốt chửng người ta.

  Diệp Thanh Nghiêu quả thực đã đến được một lúc, cũng quả thực đã nhìn thấy những điều không nên thấy.

  Cô đã nghĩ đến việc bỏ đi, nhưng con đường bắt buộc phải đi qua để rời khỏi sẽ vòng qua xe của Chu Túc, cân nhắc đến việc đi qua đó có lẽ sẽ nhìn thấy những cảnh tượng còn giới hạn hơn, cho nên mới đứng yên tại chỗ.

  Lời của Chu Túc, Diệp Thanh Nghiêu lắc đầu."Xin lỗi, không có ý làm phiền, hai người tiếp tục đi."

  Cô che ô xoay người, ánh nắng khẽ lay động, một vệt nắng chiếu lên vòng ba đầy đặn của cô.

  Chu Túc nheo mắt lại, giọng nói có chút khàn đi."Xem cũng xem xong rồi, lúc này lại giả vờ đoan trang với tôi."

  Giọng điệu của anh thật sự không tốt, dường như hoàn toàn không biết tôn trọng người khác, đây thực ra cũng là một điểm Diệp Thanh Nghiêu ghét anh.

  Cánh tay Chu Túc duỗi ra đập vào cửa xe, dựa vào đệm ghế sau cười ph*ng đ*ng: "Lên đây chơi cùng đi."

  Diệp Thanh Nghiêu như không nghe thấy anh nói, bóng lưng không hề động đậy, nếu không phải tua rua trên ô của cô thỉnh thoảng bị gió thổi lay động, Chu Túc gần như đã tưởng cô là một bức tượng điêu khắc.

  Tóm lại là hoàn toàn phớt lờ anh, đây đã không biết là lần thứ mấy rồi.

  Chu Túc ngậm điếu thuốc, có chút bực bội đá cửa xe bước xuống, mấy bước đi đến sau lưng Diệp Thanh Nghiêu kéo lấy cánh tay cô, khi chạm vào cô mới biết cô mảnh mai đến nhường nào, Chu Túc theo phản xạ thu lại chút lực, nhưng vẫn suýt nữa làm Diệp Thanh Nghiêu ngã.

  "Thật õng ẹo." Chửi thề một câu, Chu Túc kéo cô ra trước mặt, nâng cằm cô lên.

  Anh vốn ngang tàng bất kham, nhưng cô lại như một dòng nước dịu dàng ấm áp, khi hàng mi đó từ từ nâng lên, ánh mắt tập trung trên khuôn mặt anh, cả trái tim Chu Túc đều căng thẳng, không hiểu sao lại có được sự thỏa mãn chưa từng có.

  Anh thích, thích tất cả ánh mắt của cô đều hướng về mình.

  Anh muốn, muốn cô mãi mãi nhìn mình như vậy.

  Nắng xuân ấm áp, vầng sáng làm nổi bật con người, khoảng cách giữa họ không xa, Chu Túc quên mất bước tiếp theo phải làm gì.

  Dường như muốn châm chọc cô vài câu để rửa mối nhục lần trước, nhưng lại hoàn toàn không nói nên lời.

  Khoảng cách gần như vậy, Chu Túc nhìn đôi mày như núi xa của cô, bản thân cũng không ý thức được mà ngẩn ngơ.

  Đột nhiên, Diệp Thanh Nghiêu bật cười.

  Chu Túc sững sờ, cảm nhận được tay Diệp Thanh Nghiêu đặt lên eo anh, sau đó mấy ngón tay thon thả đó rất dễ dàng đẩy anh ra.

  Chu Túc không biết đã đạp phải thứ gì, chỉ cảm thấy rất trơn, nghiêng người rơi xuống hồ, còn Diệp Thanh Nghiêu trên bờ, từ đầu đến cuối đều cười tủm tỉm.

  Nữ thư ký trong xe hoảng hốt, loạng choạng chạy ra nhảy xuống hồ cứu người.

  Chỉ một điều, Chu Túc không biết bơi, anh ghét nước.

  Chu Túc tuy không biết bơi, nhưng cũng không hoảng loạn vùng vẫy, mà cố gắng hết sức để nổi lên, nhưng trong quá trình đó vẫn uống phải mấy ngụm nước hồ.

  Trên bờ xuân quang tươi đẹp, ánh nắng xuyên qua kẽ lá trên ngọn cây đều chiếu rọi lên người Diệp Thanh Nghiêu, cô cười chỉnh lại chiếc sườn xám rồi ngồi xuống, tựa cán ô vào vai, mỉm cười nhìn anh cố gắng cầu sống, xoay ô một cách thảnh thơi như đang xem kịch.

  "Diệp Thanh Nghiêu!" Chu Túc mặt mày sa sầm.

  Diệp Thanh Nghiêu nụ cười càng sâu hơn, coi như đáp lại.

  "Mẹ nó chứ cô giỏi thật!"

  Diệp Thanh Nghiêu không thích những người nói tục, đặc biệt là còn nhằm vào cô.

  Bên cạnh đôi giày thêu của cô có mấy hòn đá, thế là cô cúi xuống nhặt lên.

  Nữ thư ký vừa nắm được cánh tay Chu Túc, trán anh đã bị một hòn đá ném trúng. Lực không nhẹ, rách da, chảy ⓜá.υ.

  Chu Túc lửa giận ngút trời, nhìn Diệp Thanh Nghiêu chằm chằm, ánh mắt vô cùng âm u, nữ thư ký 𝐫*⛎*𝐧 l*ẩ*🍸 🅱️ẩ*𝖞 kéo Chu Túc vào bờ.

  Diệp Thanh Nghiêu nhón đầu ngón chân, lại ném ra một hòn đá như đang chơi đùa, trúng vào sống mũi Chu Túc.

  Anh nhanh chóng bắt đầu chảy 𝖒á-ц mũi, lúc bị nữ thư ký kéo lên bờ thì vô cùng thê thảm chưa từng có, tùy tiện nới lỏng chiếc cà vạt ướt sũng trên người rồi nhanh chóng đi về phía Diệp Thanh Nghiêu.

  Cô cũng đứng dậy, nhưng lại không đứng vững lắm, vừa hay ngã vào lòng Chu Túc, Chu Túc theo phản xạ đưa tay ra đỡ, đến khi phản ứng lại thì Diệp Thanh Nghiêu đã ở trong lòng mình.

  Mẹ nó chứ cái phản xạ 𝒸♓●ế●т tiệt, sao đối với người khác lại không có cái phản xạ này?

  "Chúng ta tính sổ món nợ này thế nào đây?"

  Giọng nói âm u lạnh lẽo vang lên trên đỉnh đầu Diệp Thanh Nghiêu.

  Chu Túc cảm thấy vị tiểu đạo sĩ này chắc canh đang cố tình 🌜𝒽·ốռ·ℊ đ·ố·𝒾 anh, không ngờ cô vừa ngước mắt lên, khẽ nhíu mày, đôi mắt ươn ướt trông sao mà đáng thương, giọng nói lại ngọt ngào nũng nịu: "Nhưng mà anh làm ướt sườn xám của tôi rồi."

  "..."

  Chu Túc thề, anh không thích kiểu này.

  Mẹ nó chứ không.

  Nhưng anh lại nghe thấy giọng nói của mình gần như thỏa hiệp, gần như dỗ dành mà nói, "Để tôi mua cái mới cho, được không?"

  Vậy là anh lại nhìn thấy nụ cười của Diệp Thanh Nghiêu.

  Rồi sau đó, cơ thể anh nghiêng đi, lại một lần nữa bị cô đẩy xuống hồ.

  "..."

Chương (1-91)