Nàng là ai?
← Ch.180 | Ch.182 → |
Hai người cứ như thế, vui đùa ầm ĩ một phen, ăn chút đồ ăn, liền ôm lấy nhau, từ từ ngủ.
Đang mơ màng, nghe được một tiếng gọi, Y Y mở hai mắt ra, nghe được Khâu Trạch đang nhỏ giọng nói mơ, nhắm chặt mi mắt run rẩy, toàn thân lạnh băng.
Thấy ác mộng? Nàng nhìn thấy bên gối có một khăn tay trắng tinh, nội tâm dâng lên một trận ấm áp, nhiều năm qua, hắn vẫn duy trì thói quen này, vì trước đây nàng vẫn thường hay mơ thấy những giấc mộng kì quái.
Cầm ti quyên, nhẹ nhàng chà lau mồ hôi trên trán hắn, đột nhiên, nghe được một câu, làm nàng dừng lại động tác.
"Ngân Nhi......" Hắn run rẩy, hai tay nắm chặt.
Ngân Nhi, lại là Ngân Nhi, rốt cuộc Ngân Nhi là ai? Nàng thùy hạ mi mắt, hai tay nắm chặt ti quyên, cắn cắn môi, không rõ vì sao trong miệng bọn họ gọi đều là Ngân Nhi.
Khâu Trạch từ nhỏ cùng nàng lớn lên, ngoại trừ nàng, rất ít khi tiếp xúc với nữ tử, như vậy, trong miệng hắn, 'Ngân Nhi' này lại từ đâu mà đến?
Còn về phần Mẫn Hách yêu nam...... Hắn còn từng gọi mình là "Ngân Nhi", làm nàng nghi ngờ rằng, phải chăng nàng ta cùng nàng, cùng Sầm Nhi, phải chăng đều có chung một bộ dáng hay không?
"Ngân Nhi, không cần rời đi......" Lúc này, Khâu Trạch rốt cuộc không áp chế được nội tâm sợ hãi, hô to một tiếng rồi ngồi bật dậy, mở mi mắt, hạ xuống một giọt thanh lệ.
"Chàng thấy ác mộng." Y Y ôn nhu nói, chà lau sạch sẽ nước mắt của hắn.
Tỉnh táo lại, hắn đột nhiên chế trụ cổ tay nàng, sắc mặt có chút sốt ruột, cũng mang theo một tia lạnh như băng:
"Trẫm, vừa rồi nói cái gì, nàng có nghe được hay không!"
Ngay lúc từ trong mộng tỉnh lại, hắn tựa hồ hô lên một tiếng, nhưng mà, lại không dám xác định, chính mình rốt cuộc có thốt thành tiếng hay không.
Nàng, rốt cuộc có nghe được cái gì hay không?
"......" Nàng quyệt mi, nhìn thoáng qua cổ tay bị hắn bóp chặt, thoáng đau đớn, "Cái gì cũng không nghe được, cái gì chàng cũng không có nói."
Vì Ngân Nhi, hắn thế nhưng lại thương tổn mình mà không biết, xem ra, nữ tử này ở trong lòng hắn có một vị trí vô cùng quan trọng, nghĩ đến đây, lòng của nàng đột nhiên đau đớn, chua xót không thôi.
"Cái gì cũng chưa nói......" Hắn nhẹ nhàng hư ra một hơi, may mắn, cuối cùng không làm cho nàng nghe được.
"Ta đi phân phó nữ hộ vệ đem đồ ăn tiến vào, đã trưa rồi, cũng nên ăn một chút gì." Nàng thùy hạ mi mắt, đem ti quyên để vào trong tay hắn, xoay người xuống giường, mặc quần áo đi rồi đi ra ngoài.
Trước cửa.
"Hoàng phi, Hoàng Thượng có phải lại thấy ác mộng hay không, sao lại lớn tiếng như thế." một nữ hộ vệ canh giữ ở cửa, nhỏ giọng hỏi.
"Không có." Nàng thản nhiên lắc đầu, dặn dò nàng chuẩn bị một ít thực vật tahnh đạm, tránh cho miệng vết thương còn chưa khỏi hẳn bị cương lên, khó khép miệng.
Nữ hộ vệ lĩnh mệnh mà đi, Y Y nhìn theo thân ảnh của nàng, vụng trộm nhẹ nhàng thở ra, may mắn nàng ta đè thấp thanh âm.
Nhưng mà, vừa quay người lại, lại nhìn thấy khuôn mặt cứng ngắc của hắn, lạnh lùng nghễ nàng, không có mở miệng, trầm mặc xoay người xốc lên bức rèm che, khập khiễng đi vào.
Nàng cũng bước nhanh đuổi kịp, cẩn thận giúp đỡ.
"Nàng cái gì đều nghe được, vì sao không hỏi trẫm?" Hắn tận lực khống chế âm điệu của chính mình, khó tránh khỏi run run.
"Các người, ai cũng không muốn nói cho ta biết, ta hỏi thì sẽ có đáp án sao?"
Chua sót cười, nàng giúp đỡ hắn ngồi xuống giường, vết thương không còn chảy máu, may mắn, dược hiệu này có vẻ hữu hiệu, có thể cầm máu, nhưng mà, lên mày lại rất chậm, chỉ có một lớp mỏng, tựa như chỉ động mạnh một chút sẽ lại vỡ ra.
Mím môi, hắn nhẹ nhàng nắm lấy bàn tay nhỏ bé, đôi mắt nhất thời nhu hòa xuống dưới, ngăn ý cười.
"Nàng muốn biết sao?"
Ý tứ của hắn là, có thể nói cho chính mình biết? Y Y ngạc nhiên ngẩng đầu, đối diện với tầm mắt của hắn, có chút không thể tin, rốt cục hắn cũng chịu mở miệng nói cho mình biết.
Một nữ tử, vì sao cuốn lấy tâm của hai nam nhân?
"Nếu như phải miễn cưỡng, về sau rồi hãy nói." Nàng có thể nhìn ra được, trên mặt hắn miễn cưỡng cười vui.
Rút hai tay ra, nàng đi ngăn tủ, lấy một lọ dược lại đây, ngồi xổm xuống, cuốn ống quần của hắn lên, nhẹ nhàng mở lọ thuốc ra, đổ ra một ít bột màu trắng, cẩn thận rắc lên vết thương.
"Ngân Nhi không phải aii khác, là nàng."
Hắn mở miệng nói, nhìn nàng ngạc nhiên, trừng lớn mắt hạnh nhìn vào khuôn mặt bình thản của chính mình, nhất thời hình thành 2 trạng thái đối lập.
"Khâu Trạch, chàng không phải hồ đồ rồi chứ, ta là Y Y, không phải Ngân Nhi, từ nhỏ đến lớn, ta cũng chưa từng nghe thái hoàng Thái Hậu nhắc tới hay ban cho ta tục danh này, chàng đang nói giỡn phải không?" Nàng nột nột nói, nhìn biểu tình trên mặt hắn nghiêm túc mà thoáng rung mình.
Tuấn mi khinh long, hắn nhu nhu huyệt thái dương, tất nhiên là biết được, mình nói như vậy sẽ làm cho nàng không rõ ràng, nhưng nếu cứ im lặng, chỉ sợ, hắn sẽ bị hiểu lầm, trở thành hoa tâm nam tử.
"Nàng thật sự là Ngân Nhi, không đúng, phải nói, Ngân Nhi là nàng, là tên trước đây của nàng."
đôi mắt màu tím dần dần chuyển thành thâm thúy, yên lặng nhìn dung nhan của nàng, ... ngũ quan không đồng dạng, giống nhau, chỉ có một nụ cười ngọt ngào như hoa lê đầu xuân, còn có linh hồn.
"tên trước đây của ta?"
Nàng căn bản là không hiểu hắn đang nói cái gì, "Chẳng lẽ, ta từng bị mất trí nhớ?" Nếu không, như thế nào lại không biết trước kia mình kêu là Ngân Nhi?
Hơn nữa, có đôi khi, ánh mắt hắn khi nhìn nàng, dường như không phải đang nhìn nàng, mà đang nhìn một người khác.
"Không phải, " Hắn nhẹ nhàng lắc đầu, "Đó là tên trong kiếp trước của nàng!"
đôi mắt màu tím lộ ra một cỗ kỳ quang kỳ dị, trước mắt tựa hồ xuất hiện một thân ảnh xinh đẹp, thích mặc một thân quần áo đơn giản, màu hoa lê, bên môi luôn có ý cười ôn nhu, thường hay thân mật ôm cánh tay hắn, gọi "Viêm Hi, ngươi là Viêm Hi của Ngân Nhi."
Kiếp trước? Nàng rõ ràng là từ thế kỷ 21 đến, bọn họ, có phải lầm rồi hay không? Nàng cắn môi dưới, đột nhiên phát hiện, nàng thật sợ hãi loại sai lầm này, nếu nàng không phải người mà bọn họ chờ mong, vậy nàng nên làm cái gì bây giờ?
"kiếp trước của ta, là người như thế nào?" Nàng nột nột mở miệng, rất là sợ hãi.
"là một người mà 3 người chúng ta đều hết lòng thương yêu."
Tiếng nói khàn khàn xuống, tựa hồ có chút nghẹn ngào, ký ức xa xưa bất chợt tràn về, đau xót, ngọt ngào, đan xen vào nhau...
Ba người? Ngoại trừ hắn cùng Mẫn Hách yêu nam, còn có ai? Nàng giật mình.
"Vì sao, các người biết, Ngân Nhi nhất định là ta?" Đây mới là điểm mấu chốt, nàng quả thực rất là sợ hãi, đáp án không như mình nghĩ, lại không thể không hỏi.
"Chỉ cần liếc mắt một cái, ta liền có thể nhận ra nàng."
Hắn đột nhiên nở nụ cười, ánh mắt vụt sáng, hai tay ôm chầm lấy thiên hạ bé nhỏ,
"Cho dù là hóa thành tro bụi, ta cũng có thể nhận ra nàng." Ôm vào trong lòng, quyến luyến hít lấy hương thơm ngọt ngào trên người nàng.
Trên người nàng cũng phát ra mùi hoa lê...... Độc đáo, không gì thay thế được, là mùi hương của linh hồn nàng!
← Ch. 180 | Ch. 182 → |