Chặt đứt bàn tay
← Ch.125 | Ch.127 → |
Cùng nhau trò truyện đến khi trời chập tối, Y Y mới cáo biệt Lạc Dật, trở về Long Quân điện, càng tiến càng gần, bộ pháp gần như bất động... Chưa tới cửa, một dáng người đã đứng ngay phía ngoài bậc tam cấp cao cao, vẻ mặt xanh mét, ánh mắt diệu diệu nhìn nàng chằm chằm.
Thực tự nhiên đem mặt của người đó không đặt vào mắt, tựa như hắn tàng hình, tiếp tục cất bước, đi về phía trước.
"Nàng cũng biết nàng một đêm chưa về?" Một tay bắt lấy cổ tay nàng, chết tiệt, nữ tử này cư nhiên cả đêm không về, đôi mắt màu tím của Phù Vân Khâu Trạch dấy lên lửa giận, năm ngón tay cơ hồ kháp nhập vào da thịt non mịn của nàng.
Nàng nhíu nhíu mày, nhìn biểu tình tức giận ngút trời của hắn, chỉ mỉm cười, muốn giãy ra, nhưng năm ngón tay của hắn tựa như gọng kiềm, như thế nào cũng giật không ra.
"Không phải ngươi cũng cả đêm không về? Ác, nô tì quên mất, đêm qua Hoàng Thượng cùng "người ta" "đàm đạo", cho dù không về, nô tỳ cũng không thể chỉ trích người. Nô tỳ cả đêm không về quả là "trọng tội", nhưng mà hoàng thượng cứ yên tâm, nô tỳ chẳng qua chỉ là ra ngoài hít thở chút không khí mà thôi."
Đôi mắt lạnh lùng nghênh diên đôi mắt tràn ngập hỏa diễm, Y Y nhìn bàn tay thon dài đang nắm lấy tay mình, chợt nhớ đến đêm qua...cũng chính bàn tay này, bàn tay đã chụp phủ lên cơ thể Tiểu Thanh...tim đau như vỡ vụn, bàn tay bị hắn gắt gao nắm lấy nóng rát, đau buốt như bị sắt nóng hun thui...
Đôi mắt màu tím ngẩn ra, Y Y nhìn trên mặt hắn toát ra một tia mất mát, thê lương, không khỏi băn khoăn, có phải nàng đã làm quá tuyệt hay không?
Lực đạo trên tay từ từ buông lỏng, hắn nghiêng mặt, chỉ thấy phía sau hắn, Tiểu Thanh không biết đã đứng đó tự khi nào, biểu tình phức tạp, trên mặt lạnh lùng.
"Đứng đó làm gì, còn không mau hầu hạ hoàng phi vào thay y phục, rửa mặt chải đầu?"
Tiểu Thanh nhìn hắn, liếc mắt một cái, rất nhanh lại cúi đầu, đôi mắt màu bạc dấu sau hàng mi cong, ánh mắt không dám ngước lên nhìn Y Y.
"Hoàng phi, nô tỳ dìu người vào trong."
Y Y nhìn nàng cúi đầu, không dám nhìn mình, biểu tình trầm lặng, tựa như lúc trước vẫn thường hầu hạ nàng vậy.
Hình ảnh vô cùng quen thuộc, nàng chua sót cười, lại là một phiên bản khác của Sầm Nhi sao? Một mặt cung kính trước sau với mình, một mặt lại.... , nhưng mà, mình sao có thể oán trách nàng? Nàng phi thường hiểu rõ, triều đại này, chuyện nam nhân năm thê bảy thiếp đã là chuyện thiên kinh địa nghĩa (chuyện đương nhiên), huống chi, hắn còn là một hoàng đế cao cao tại thượng, đứng trên vạn người, thì chuyện tam cung lục viện là chuyện nàng đã biết từ lâu...Chỉ là, khi sự việc phát sinh, tâm của nàng, sao lại đau như vậy?
"Không cần, ngươi cũng mệt mỏi một đêm, ta tự mình đi là được rồi."
Nhẹ nhàng đẩy bàn tay của Tiểu Thanh ra, muốn nhanh chóng rời đi, lại không cách tiếp bước, mới phát hiện, thì ra Phù Vân Khâu Trạch vẫn nắm chặt cánh tay nàng, Y Y khẽ mở môi đỏ mọng
"Buông tay, đau."
"Biết sẽ đau sao còn tra tấn chính mình."
Nhìn thấy cánh tay trầy trụa, đầy miệng vết thương, bàn tay búp măng còn băng bạch bố trắng xóa, sắc mặt hắn lặp tức khó coi, nhíu mày. Bàn tay to duỗi ra, nhẹ nhàng, đơn giản ôm lấy nàng, bế ngang người, cánh tay cường tráng cảm nhận được trọng lượng tựa như lông chim của nàng thì mày kiếm nhíu lại càng chặt. (>.
Xem ra phải cho nàng ăn nhiều một chút, bồi bổ một chút, ngần ấy năm rồi mà vẫn có bao nhiêu đây thịt. (chữ thịt là nguyên văn á ^^)
"Ta tự mình đi được."
Nàng giãy dụa, bàn tay co lại, đấm vào ngực người nào đó, nhưng mà lại cảm thấy từ tay truyền đến một cảm giác đau đớn, thế này mới nhớ lại, mình đang bị thương.
Hừ nhẹ một tiếng, im lặng để mặc ai đó bế vào.
Ở phía sau, Tiểu Thanh vụng trộm nhìn thân ảnh tản mát hương hoa lê dịu nhẹ, cắn cắn môi, đôi mắt màu bạc phiếm thượng một tầng sương trắng, mênh mông một mảnh, nàng ngây người một chút, im lặng không nói một câu, cúi đầu, má phấn ẩm ướt... (pan hok hiểu chỗ này lắm, sao bà này lại khóc nhỉ???)
"Tiểu Thanh, đi phân phó các cung nữ mang mộc đũng cùng nước ấm tiến vào, hầu hạ hoàng phi tắm rửa thay quần áo." thanh âm trầm thấp từ phía trước truyền đến.
Cuống quít lau đi nước mắt trên mặt, hạ thấp người:"Vâng". Xoay người rời đi.
Mỏi mệt vạn phần, Y Y tựa vào trong ngực hắn, thùy hạ mi mắt, một giọt nước mắt nhẹ nhàng lướt qua hai má, lăn dài theo khóe mắt, nàng lại kho06ng buồn nhấc tay lau đi.
Vì sao lại có cảm giác đau lòng như vậy? Nàng không rõ ràng lắm, giống như bị người ta đoạt đi món đồ chơi mà nàng yêu thích nhất, tâm trạng nàng sao lại mờ mịt thế này, rõ ràng, hắn bất quá chỉ là tiểu đệ đệ của nàng mà thôi.
"Rất đau sao?"
Đem nàng thật cẩn thận đặt ở trên giường, một tay nhẹ nhàng lướt trên lớp băng bó trắng toát trên bàn tay nhỏ bé, nhìn thiên hạ mảnh mai lệ rơi đầy mặt, không khỏi có chút lo lắng, nhỏ giọng:
"Ta đi đem tiểu lục tới cho nàng trị thương."
Hoàng bào phất một cái, đi tới bàn trang điểm, mở động khẩu của hộp gỗ, thấy tiểu lục đưa đầu ra nhìn, lập tức mang nó đem đến bên giường, đặt vào lòng bàn tay nàng.
"Thử thử." ngửi thấy được huyết tinh hương vị, tiểu lục trừng lớn lục mắt, nhìn lớp băng tráng xóa che kín miệng vết thương, ánh mắt của nó nhìn phía Y Y.
Y Y dùng tay không bị thương điểm điểm tiểu đầu của nó theo thói quen, sau lại đem mảnh vải ở trên tay kia cởi bỏ.
Đây chắc là sau khi mình ngủ say, Lạc Dật ca ca giúp mình băng bó? Nàng ngẫm nghĩ, cảm thấy hắn quả nhiên là một nam tử ôn nhu, tận tâm.
Tiểu lục hộc xà tín, bắt đầu liếm liếm lên miệng vết thương màu đỏ tươi, hơi thở thanh lương ở chung quanh lan tràn.
"Khi nào lập Tiểu Thanh làm phi?"
Nàng nhìn tiểu lục, nhưng mà đôi mắt lại không có chút tiêu cự, đồng tử trong mắt vi liễm, mông lung.
"Lập nàng làm phi?"
Đôi mắt màu tím đang nhìn miệng vết thương được tiểu lục chữa trị dần dần khép miệng khẽ nâng lên, Phù Vân Khâu Trạch liếc mắt một cái
"Ta chưa bao giờ tính lập nàng ta làm phi." Huống chi, hai người vẫn chưa thật sự phát sinh quan hệ.
Nhưng mà lời này lọt vào tai Y Y lại chói tai dị thường, không chút do dự, vung tay lên.
"Ba!"
Trên gương mặt tuấn tú hằn lên năm dấu tay đỏ chói.
Một thân ảnh xanh biếc vốn đang định bước tới, thoáng nhìn thấy tình cảnh trước mặt, vội vàng nấp vào tấm rèm che phía sau, kìm hảm hô hấp, cũng phất tay, ra hiệu cho cung nữ đang đưa mộc đũng tiến vào trước đi xuống.
"Nàng dám đánh ta?" Phù Vân Khâu Trạch nheo lại mi mắt, tỏa ra hơi thở nguy hiểm, một tay chế trụ bàn tay chưa bị thương của nàng.
"Vì sao không dám, ngươi dám đùa bỡn Tiểu Thanh, ta vì sao không dám đánh ngươi, ngươi rốt cuộc có biết hay không, trinh tiết đối với nữ tử mà nói có bao nhiêu trọng yếu? Chẳng lẽ bởi vì nàng chỉ là một cung nữ, ngươi liền khinh thường nàng sao?" Nàng lạnh lùng cười, "Huống chi, hậu cung của ngươi ba ngàn gia lệ, thêm một người cũng không nhiều đi?"
Bàn tay chế trụ tay nàng xiết chặt rất nhanh, đột nhiên thở dài, chậm rãi buông ra, lui ra từng bước.
"Đây là lời nàng muốn nói?"
Trên gương mặt tuấn mỹ khôi phục thần thái lạnh như băng, toàn thân toát ra lãnh khí, giống như chỉ cần tới gần, mọi thứ sẽ bị hàn khí trên người hắn đông lạnh thành thi thể.
"Đúng vậy." Y Y kiêu ngạo nâng cằm dưới, ánh mắt quật cường.
Nhưng mà, thân ảnh xanh biếc trốn sau rèm che toàn thân cứng đờ, mi mắt khinh thùy, cắn cắn môi, không hề phát ra tiếng động.
Phẫn nộ xoay người, trên mặt hắn càng lúc càng lạnh, hàn ý càng sâu, hơi thở như băng sơn ngàn năm dường như muốn nổ tung, hai tay nắm chặt thành quyền, chân đột nhiên đá mạnh về trước.
"Oành, đinh... bang......"
Cái bàn trước mặt cùng mọi thứ trên bàn toàn bộ bị đá văng. Bộ tách trà bằng ngọc trên bàn rơi xuống đất, dĩ nhiên không thoát khỏi số phận, vở tan thành từng mảnh nhỏ.
Y Y sợ tới mức hô hấp cũng muốn ngưng lại, chưa bao giờ nàng nhìn thấy Phù Vân Khâu Trạch phát hỏa như vậy. Mặc dù có đôi khi nàng cùng hắn co tranh cãi, nhưng cùng lắm hắn chỉ cười lạnh, rồi im lặng, coi như không có việc gì.
Nhưng mà hôm nay, hình như hắn thật sự rất tức giận rồi
"Ngươi cũng đã nghe được, vừa lòng chưa?"
Lạnh lùng liếc mắt một, hắn đã phát hiện thân ảnh xanh biếc nấp sau tấm rèm che, cười lạnh một tiếng, cất bước rời khỏi.
"Hoàng phi......" Nột nột bước ra, Tiểu Thanh cúi đầu, không người nào có thể thấy rõ biểu tình của nàng lúc này.
"Lui xuống đi, bản phi nghỉ ngơi một lát, đợi bữa tối sẽ truyền ngươi."
Nằm ở trên giường, nàng nghiêng người, xoay lưng ra ngoài, nhìn vết thương trong lòng bàn tay đã được tiểu lục liếm khép lại, nước mắt lăn dài trên gương mặt có chút xanh xao, khép mi mắt...
Vết thương trên tay đã khép miệng, vết thương trong lòng sao cứ mãi rỉ máu, làm nàng nhói đau.... vết thương này, đến khi nào mới lành đây...
—————————-
← Ch. 125 | Ch. 127 → |