Vay nóng Tinvay

Truyện:Ái Phi, Nghe Nói Nàng Muốn Vượt Tường - Chương 105

Ái Phi, Nghe Nói Nàng Muốn Vượt Tường
Trọn bộ 247 chương
Chương 105
Mắt không thấy tâm không phiền
0.00
(0 votes)


Chương (1-247)

Siêu sale Shopee


Không phát hiện ra ánh mắt chăm chú của người nào đó từ xa đang quan sát mình, cả người Sầm Nhi như rắn không xương quấn lấy thân hình trường kiện của Mẫn Hách, cười đến hoa chi tán loạn, đôi môi đỏ mọng mút hôn trên từng tấc da thịt trên gương mặt cương nghị, băng lãnh của hắn, bộ dáng lả lơi, làm càng, không còn 1 chút e lệ của nữ lưu con nhà gia giáo.

"Như vậy không phải càng hay sao? Ai cũng sẽ không hoài nghi Sầm Nhi, huống hồ, Sầm Nhi cũng không thích hoàng phi, cho dù bại hoại danh dự của nàng, cùng Sầm Nhi cũng không quan hệ, không phải sao?"

Giọng nói nhõng nhẽo, nũng nịu vang lên, Sâm Nhi ngửi được trên người hắn phát ra một mùi thơm như son môi, thanh mà không đậm, vương vấn mê hoặc, tâm thần không khỏi lắc lư, nàng chưa bao giờ nghĩ tới nam tử cũng có thể mị hoặc lòng người đến như thế.

Ba năm trước đây, vào một lần tình cờ, nàng gặp được hắn, là hắn khiến cho nàng từ một dân đen thân phận thấp hèn, bước lên địa vị công chúa La Phu quốc, cũng chính hắn, giờ phút này lại nói sẽ cho nàng ngồi lên vị trí hoàng phi Lạc Tang quốc.

"Ác? Như vậy cũng không sai, dù sao hoàng phi cũng không tính an phận thủ thường ngoan ngoãn ở lại trong cung cấm, bại hoại thanh danh cũng không tính là vấn đề trọng yếu, chính là, bổn vương thật ra sợ Hoàng Thượng tìm tới cửa, kia mới là đáng nói a."

Bàn tay thon dài khéo léo đem đầu của nữ tử ấp vào trong lòng, không cho nàng có cơ hội nhìn thấy tia tà nghễ, khoái hoạt thoáng qua trong đôi mắt lạnh của hắn, miệng không ngừng tuôn ra ngữ điệu trầm trầm, bình ổn, như một liều thuốc mê, làm cho Sầm Nhi mê muội, ánh mắt lại thẳng tắp nhìn về phía Y Y, ý cười trên môi càng lúc càng sâu.

"Hoàng Thượng tìm tới cửa?"

Sầm Nhi cười nhạo, thuận theo theo lực đạo của bàn tay hắn, tựa đầu vào vòm ngực rắn chắc của hắn, trong giọng nói tràn đầy vẻ khinh thường

"Lấy binh quyền hiện nay mà Vương gia đang nắm trong tay, còn sợ Hoàng Thượng sao?"

Bàn tay đang khẽ vuốt ve những lọn tóc mềm mượt của Sầm Nhi phút chút cứng đờ, hắn trầm mặc không nói, chỉ là nhìn Y Y đang phát hỏa, trừng to hai mắt, mỉm cười.

Nhiều năm không thấy, hiện tại nàng, đã trở thành một mỹ nhân danh xứng với thực, dưới ánh trăng lung linh, váy áo vàng nhạt tinh tế mềm mại, không quá cầu kì, nhưng vẫn toát ra khí chất cao quí hơn người, gương mặt đang yêu ngày xưa đã trở nên diễm lệ, rung động lòng người, chỉ có một điểm vẫn chưa thay đổi, nàng vẫn làm cho hắn có một cảm giác hứng thú không thể diễn đạt, nét tinh nghịch, hiếu động ngày xưa vẫn chưa phai nhạt.

Trăng treo trên cao, tròn vành vạnh, soi xuống nhân gian một thứ ánh sáng bàn bạc, huyễn hoặc. Đèn lồng kết hoa giăng khắp tường thành, soi sáng một thứ ánh sáng lung linh, nhiều màu sắc. Hai loại ánh sáng cùng kết hợp, làm cho người ta có cảm giác mê đắm, không gian càng trở nên lung linh, kì ảo. Dưới ánh sáng ấy, Y Y ngẩn đầu, nhìn người đang đứng trên thành cao, đôi môi đỏ tươi như đóa phù dung, ngoại bào phiêu dật trong gió, toàn thân hắn toát ra một loại khí chất vương giả, áp bức không lời, gương mặt như ẩn như hiện dưới ánh trăng, bị mặt nạ huyết liên (hoa sen đỏ) che khuất hơn phân nửa, nhưng những đường nét tinh tế, yêu mị vẫn bộc lộ rõ ràng, càng thêm dụ hoặc, nếu không phải đã từng nhìn thấy bộ dáng này của hắn, Y Y còn tưởng rằng mình nửa đêm gặp quỷ a!

Cười cái gì mà cười! Y Y tức giận trừng mắt nhìn hắn, trăm tính ngàn tính, lại không tính đến việc chạm mặt với người mà nàng kông muốn gặp nhất, nhẫn nhịn nhiều năm như vậy, cơ hội ra cung tốt như thế này tuyệt đối không thể bỏ qua.

Dắt cánh tay Nam Vương gia, Y Y muốn nhanh chóng rời đi, nhưng mà, Mẫn Hách sao có thể dễ dàng buông tay như vậy.

"Nam Vương gia, nhiều năm không gặp, sao không cùng bổn vương uống vài chén? Liền như vậy đã vội vã mang mỹ nhân rời cung khoái hoạt?"

Thân ảnh đỏ tươi đột nhiên buông thiên hạ trong lòng ra, nháy mắt, đã tiến đến gần, thanh âm trầm thấp, lạnh lùng vang lên, giữa mùa hạ nóng bức lại như mang theo khí lạnh của mùa đông gió tuyết, làm người ta một trận run run.

Y Y vốn muốn giả vờ như không nhìn thấy, bỏ đi cho xong, nhưng Nam Vương gia đột nhiên thân mình cứng đờ, cuống quít xoay người, làm nàng không khỏi thở dài ảo não.

"Yêu, đây không phải Mẫn Hách Vương gia sao, thứ bổn vương ban đêm thị lực không tinh, nếu không phải Vương gia lên tiếng, bổn vương thật đúng là nhận thức không được."

Mẫu thân của Nam Vương gia là Tần phi của tiên hoàng, nhưng khi tiên hoàng còn nhiếp chính, hậu cung do Hoàng Thục Phi chấp chưởng, nắm gọn trong lòng bàn tay, vì thế, Tần phi vì bảo toàn tánh mạng cho Nam Vương gia, buộc lòng phải cầu xin tiên hoàng đày hắn đến vùng Biện Cung, lánh xa kinh thành, mới có thể an nhàn mà thoát khỏi một kiếp.

Mắt thấy hắn càng tiến càng gần, ánh mắt tà nghễ không ngừng nhìn chăm chăm vào nàng, bạc môi khẽ nhếch lên một nụ cười yêu mị, Y Y cắn chặt răng, vô thức dùng tay nắm chặt vạt áo trên người, dường như cảm giác ánh mắt sắc bén kia có thể đem nàng nhìn xuyên qua vậy.

Nghe lời nói kia của hắn, không phải ý nói mang nàng biến thảnh kỹ nữ sao?

"Ngươi nhận thức không ra bổn vương, nhưng bổn vương lại nhận ra ngươi, không đúng, là nhận ra vị mỹ nhân bên cạnh ngươi."

Nheo lại mi mắt, hắn làm càn, nâng cằm của nàng lên, cúi đầu cười, đôi mặt vốn lạnh như băng lại nhộn nhạo một tia sáng kỳ dị.

"Ba!" Nàng hung hăng đánh văng bàn tay trêu chọc của hắn, sau lại lui từng bước.

"Thỉnh Vương gia tôn trọng một chút."

Ngay từ đầu, cứ nghĩ Y Y là một nữ nhân phóng đáng, dễ đến dễ gần, không nghĩ tới nàng trực tiếp cự tuyệt Mẫn Hách Vương gia đụng chạm, Nam vương gia bị hành động của nàng dọa cho sợ mất mật, sắc mặt một trận hắc một trận bạch, sợ Mẫn Hách Vương gia sẽ đem tội danh vô lễ của nàng đổ lên đầu hắn.

"Làm càn, ngươi là cái gì, thân phận thấp hèn như vậy, dám cả gan làm như thế đối với Mẫn Hách Vương gia."

Từ xa xa, Sầm Nhi trông thấy một màn như thế, bỗng nhiên vọt lại đây, vẫn chưa nhận ra người bị đùa giỡn là hoàng phi, liền trợn mắt, khiển trách nữ tử vừa có hành động lớn mật, vô lễ kia.

Chính mình còn tưởng rằng là nữ tử phương nào cướp đi lực chú ý của Vương gia, thì ra, bất quá chỉ là một nữ tử thanh lâu, xem ra cũng có vài phần tư sắc, nhưng chắc là đủ hạ lưu, thủ đoạn câu dẫn đàn ông cũng không tồi. (cái bà SN này...>.

Sầm Nhi cao ngạo ngẩn mặt, khinh bỉ nghễ nàng.

"Hoàng, hoàng phi?"

Trong đại điển ngắm trăng, Nam Vương gia có trộm liếc nhìn nàng một cái, bây giờ diện kiến, khiến toàn thân hắn đổ đầy mồ hôi lạnh, đầu óc trở nên ngu muội, mơ hồ không rõ rốt cuộc là xảy ra chuyện gì, bên ngoài không phải đều đồn đãi hoàng phi cùng Mẫn Hách Vương gia không hợp? Sao bây giờ, hoàng phi lại vì Mẫn Hách vương gia mà ra mặt, bộ dáng còn tức giận như thế?

Chẳng lẽ kiếp số của mình đã tận? (haiz, ông vương gia này nhát thấy ớn L)

"Nam Vương gia hữu lễ."

Vẫn chưa thuyết minh thân phận của mình, Sầm Nhi hạ thấp người, bỗng nhiên đem bộ dáng bá đạo, chanh chua ngang ngược, hoàn toàn thu hồi, khôi phục bản sắc "thục nữ", điềm đạm, ôn nhu như nước.

"Hữu... hữu lễ." Hắn nột nột nói.

Y Y thở dài, kéo dài thời gian như thế, thể nào cũng bị Phù Vân Khâu Trạch phát hiện, có thể không còn kịp ra ngoài rồi.

"Ngươi muốn như thế nào?"

Nói xong, liếc mắt nhìn Sầm Nhi đang trợn mắt nhìn nàng, lạnh lùng cười, nguyên lai, đây là chân diện mục (bộ mặt thật) của nàng

"Nếu chỉ là vì muốn bại hoại thanh danh hoàng phi, ngươi cứ việc, ta không cản."

Sầm Nhi ngẩn ra, không rõ nữ nhân này rốt cuộc đang muốn nói cái gì.

"Đáng tiếc, mặc dù ngươi không để ý, cũng không thể được."

Mẫn Hách nở một nụ cười yêu mị, nhìn nàng từ trên xuống dưới

"Bổn vương chẳng qua muốn xem một tuồng kịch mà thôi, nhiều năm không gặp, cùng dân đen chơi một chút cũng thật thú vị. Quả thật là tám tháng mười lăm, nguyệt thanh nhân minh, giả dạng của ngươi, cùng nữ tử thanh lâu phong trần, thấp hèn không khác, nhưng cũng rất hợp với ngươi, bổn vương sao có thể bỏ qua một trò hay như vậy?"

Mại khai bộ pháp, thân ảnh đỏ tươi lả lướt vòng quanh nàng, trong miệng thỉnh thoảng còn phát ra thanh âm "Chậc chậc", ánh mắt khinh miệt nhìn nàng, ngón tay thon dài khẽ lướt qua gương mặt nàng.

Thì ra, Mẫn Hách Vương gia cùng nữ nhân này có quen biết! Nam Vương gia đột nhiên ý thức được điểm này, không khỏi tự trách mình quá chậm tiêu, nếu là chọc tới nữ nhân của hắn, chính mình quả thật không xong. (+. + pó tay)

"Giễu cợt đủ chưa?"

Nàng lãnh mặt, chụp khai móng vuốt của hắn, xoay người, chụp lấy tay nải của mình, tính tìm cách khác ra ngoài.

Nàng cũng không còn thời gian nhàn rỗi cùng hắn dài dòng, huống chi, nàng rời khỏi hoàng cung không phải rất hợp ý hắn sao?

"Vương gia, người xem, nữ nhân này kiêu ngạo thế nào, Sầm Nhi giúp người giáo huấn nàng một chút."

Nói xong, tự bên hông rút ra một nhuyễn kiếm, xông lên phía trước.

Không tiếp tay cũng không ngăn cản, Mẫn Hách như là đang xem hài kịch, đi đến bên dưới tường thành, tựa vào bóng tối âm u, tà tứ cười, đem mặt nạ huyết liên đeo lại trên mặt, tựa như một loài yêu nghiệt bước ra từ địa ngục, tú bào bách điệp tung bay phần phật trong gió, yêu mỹ biến mất trong bóng đen tịch mịch.

"Sầm Nhi!" quay đầu, Y Y giận đến run run người, "Ngươi không phải muốn ngồi lên vị trí hoàng phi kia sao? Nếu đã là như vậy, vì sao còn làm khó ta?"

Nàng, làm sao mà biết được? Tay cầm kiếm cứng đờ, Sầm Nhi mờ mịt quay đầu lại, thân ảnh đỏ tươi quỷ dị đã biến mất hoàn toàn vào bóng đen cô tịch, tâm, một trận lạnh lẽo.

"Hoàng Thượng giá lâm!"

Thanh âm ái nam ái nữ của Hồng công công lanh lảnh vang lên, phá tan bầu không khí trầm tĩnh, mọi người có mặt nhất thời ngây ngốc, quên quỳ xuống hành lễ.

Triệt! thân hình Sầm Nhi chợt lóe, ẩn vào bóng đêm.


Đấu Thần Tuyệt Thế

Chương (1-247)