Tình địch
← Ch.5 | Ch.7 → |
Hôm nay là thứ bảy, một ngày đẹp trời để đi chơi, trời không gió không mây không nắng không mưa đơn giản chỉ là một ngày bình thường. Đối với cô bạn Triệt Nguyên, nhất định phải là một ngày rất đặc biệt vì cô đã hẹn được chàng trai mình thích cùng đi chơi và đáng lẽ giờ này, 7h30, cô phải lo lắng chuẩn bị cho mình rồi vì 8h là đến lúc đi rồi. Nhưng... nếu mở cửa phòng và nhìn vào, Nguyên Nguyên vẫn đang rắp chân kín mít và ngủ một cách ngon lành. Cái điện thoại được đặt từ 7h vẫn đang reng đều để đánh thức cô chủ của nó.
RẦM
Nhược Hy đạp cửa, đầu cô như muốn bốc khói. Cô nghi ngờ đâu sai, thể nào con nhỏ này cũng đang yên vị trên giường. Như mọi ngày, màn bạo hành lại diễn ra, có vẻ mẹ Triệt Nguyên cũng không còn lạ lẫm gì nữa. Tình hình hiện tại là Triệt Nguyên lại ôm cái đầu và vác xác vào nhà vệ sinh, ở ngoài là Nhược Hy với tâm trạng cực kì bất ổn và đang thuyết giáo cho con bé kia một bài ca tuyệt vời. Sau khi xong xuôi, Nhược Hy chải tóc cho Triệt Nguyên.
"Mi đúng là không thể lo cho bản thân"
Triệt Nguyên gật gật đầu, cô ngồi yên vị trước chiếc gương, Nhược Hy đưa bộ váy cho Triệt Nguyên nhưng nhận lại cái xua tay.
"Không mặc váy"
"Vậy ở truồng"
Nhược Hy bực mình phun thẳng câu nói kia vào mặt Nguyên, cô cất bộ váy vào, đưa chiếc quần ngắn cùng áo thun không tay galaxy và áo khoác ngoài cùng ba tông màu đen, trắng và xám cùng chiếc nón snapback cho Nguyên. Triệt Nguyên săm soi mấy bộ đồ một hồi, vừa mặc vào vừa dò hỏi.
"Lấy đâu ra thế?"
"Của ta chứ đâu? Mi mặc đồ chùa thì liệu mà biết ơn đi"
"Bộ đồ hôm qua ta mua đâu?"
Triệt Nguyên ngây thơ hỏi, Nhược Hy đen mặt nắm vai con kia mà bấu, giọng nói nghe mùi sát khí.
"Một bộ đồ bơi, một cái áo khoác và cái váy đen ngắn ngủn, mi mua thế mà còn hỏi ta sao?"
Triệt Nguyên đổ mồ hôi cố gắng nặn ra nụ cười khổ, đâu phải lỗi của cô, vì giá cả quá đắt nên cô phải mua vừa túi chứ?. Nếu hôm qua cô mà vung tay quá trán là có khi hai đứa lết xác đi bộ về rồi chứ chẳng hay. Nhược Hy đeo cho Nguyên một cái đồng hồ và chiếc lắc tay. Cô để Nguyên Nguyên xõa mái tóc đen đến ngang lưng một cách bụi bặm. Nhược Hy quăng đôi giày vans mới tinh cho cô. Triệt Nguyên nhìn mình trong gương một hồi rồi tặc lưỡi.
"Cứ tưởng ta đi đám ma"
"Tông màu có hơi tối thật nhưng là áo galaxy kia mà, không sao"
Nhược Hy chỉnh lại tóc cho con bạn một lần nữa rồi xách ba lô lên, kéo con bạn xuống nhà. Mẹ Triệt Nguyên đang xem Pikachu trên tivi, bà quay sang hỏi đùa hai cô gái.
"Ăn diện như thế chắc là đi chơi với anh nào hả?"
"Dạ"
Chỉ một chữ thôi như tiếng sét đánh ngang tai mẹ Nguyên, bà không thể nào tin được cô con gái vô dụng, nghịch ngợm và không một chút nữ tính nào lại có thể được đi chơi chung với con trai sao? Bà thật sự muốn gặp mặt thằng con trai có thể chịu đựng cô con gái của bà nha.
Triệt Nguyên bất ngờ hắt xì, cô quệt mũi. Nhược Hy vừa mở cửa nhà ra thì chiếc Audi đắt tiền đã đậu trước cửa nhà. Nhược Hy với vẻ mặt hoàn toàn bình thường lôi Triệt Nguyên với cái mặt ngu ra. Cánh cửa xe bật mở, Thiên Vũ đã ló cái mặt ra cười rất tươi nhìn cả hai, Khang Thần ngồi trong xe, khẽ nghiêng đầu và mỉm cười một cái với Nguyên làm tim cô đập một cách hường phấn. Nhược Hy đẩy cô vào xe và Nguyên ngã vào lòng Khang Thần, Thần ôm luôn cô. Triệt Nguyên đỏ mặt định đẩy ra thì nghe tiếng Hy từ bên ngoài.
"Tôi chỉ giao Nguyên cho anh hôm nay thôi, con nhỏ chỉ cần xước một chỗ là tôi cho người hấp diêm anh đến chết nhá"
"Biết, vậy tôi cũng giao Thiên Vũ cho cô đấy"
Khang Thần gật đầu cười và đóng cửa xe. Thiên Vũ cười vẫy tay chào tạm biệt trong khi Nhược Hy còn trưng cái bản mặt đơ ra. Cô đen mặt quay sang nhìn tên tóc vàng hoe, giọng nói gần như mất hơi.
"Anh làm gì ở đây?"
"Chơi với em"
Thiên Vũ cười tỉnh bơ, còn giơ tay chữ V một cách hào hứng nhưng khi nhìn lại thì Nhược Hy đã bỏ đi, Thiên Vũ đút tay vào túi ung dung theo sau. Miệng không ngừng nói.
"Nghe Nguyên bảo em là đại ca của băng đảng nào đấy nhỉ? Oa, thật ghê quá nha. Hèn gì khi nãy em bảo sẽ cho người hấp diêm Khang Thần. Anh thấy em cũng hiền đấy nhỉ, à mà đừng nghĩ anh bám đuôi em, chỉ vì hôm nay quá chán nên anh quyết định sang chỗ em chơi. Anh là vì đang lo cho em đấy chứ, không có Triệt Nguyên thì em sẽ rất buồn.... ."
Bài ca tưởng chừng như không kết thúc của Thiên Vũ làm Nhược Hy hoàn toàn điên lên, cô phải lẩm bẩm lại công thức hằng số để giữ bình tĩnh không quay lại cho tên kia một phát. Tóc mái của cô rũ xuống, khuôn mặt đã không còn chút sắc xuân với giọng nói âm u nguyền rủa hai con người đang đi chơi vui vẻ bỏ lại cô cùng một thằng bê đê nhiều chuyện.
_________
*Trong xe
Triệt Nguyên cố gắng ngồi im không động đậy, một phần là vì có chút ngượng, còn lại là vì cái tên cạnh bên cứ chĩa ánh mắt vào cô. Triệt Nguyên thật sự vẫn còn nhớ về nụ hôn hôm qua nên cô có phần không tự nhiên. Rốt cuộc Nguyên cũng đến giới hạn, cô nắm chặt tay, hít một hơi sâu và quay sang nặn ra nụ cười gượng.
"Khang Thần, anh làm ơn đừng nhìn em nữa"
"Vì em quá xinh thôi"
Khuôn mặt không biểu cảm mà vẫn thốt ra được câu nói ấy làm Nguyên xấu hổ. Hôm nay Khang Thần rất đẹp nha, lần đầu cô thấy Thần diện đồ bình thường, từ trước tới nay chỉ toàn là lễ phục hoặc đồng phục thôi. Áo thun quần jean đơn giản nhưng vẫn khiến Thần có vẻ gì đó thu hút khiến cô không thể rời mắt.
"Lại xấu hổ rồi"
Khang Thần mỉm cười, anh nhích lại gần Nguyên, cô lại lùi sang một bên. Hai người cứ thế bên nhích bên lùi, cuối cùng Triệt Nguyên lùi cũng tới cánh cửa xe.
"Hết chỗ nhích rồi nhỉ?"
Khang Thần cười nguy hiểm, cô đổ mồ hôi liên tục, không dám nhìn mặt người cạnh bên nữa. Khang Thần bất ngờ nắm lấy bàn tay đang run rẩy kia, Triệt Nguyên cũng không dám rút ra, đúng hơn là không thích. Hai người cứ thế nắm tay cho đến khu vui chơi.
________
*Khu vui chơi Dareland
Triệt Nguyên hào hứng chạy vòng quanh trong lúc chờ soát vé. Một khu vui chơi rộng thế này, lần đầu tiên cô tới. Khang Thần lại gần nắm tay cô và dắt đến khu lựa chọn.
"Em muốn chơi trò nào trước?"
"Cảm giác mạnh đi"
Triệt Nguyên quên cả cảm giác xấu hổ mà vui vẻ với những trò chơi trước mặt. Khang Thần thích thú nhìn cô bé. Nữ sinh 16 tuổi sao? Giống trẻ con hơn đấy. Và rồi họ cứ tiến tới làm liền các trò chơi như tàu lượn siêu tốc, đĩa bay, thảm bay, ...
Kết quả cuối cùng là Triệt Nguyên chóng mặt đến mức ruột muốn lộn ra ngoài. Cô ngồi trên ghế đá nghỉ ngơi mà mặt cứ xoay mòng mòng. Bất ngờ cái gì đó lành lạnh chạm vào trán cô, Triệt Nguyên nhìn lên, Khang Thần đã mua cho cô một lon trà chanh lạnh, Nguyên đưa hai tay lên nhận và bật nắp thưởng thức. Khang Thần ngồi cạnh bên cùng lon cà phê, anh thở dài, xoa đầu con bé.
"Đã yếu mà còn chơi liên tiếp những trò cảm giác mạnh"
"Kệ... kệ em, đừng có mà bảo em yếu nhá"
Triệt Nguyên quay sang chống đối. Khang Thần im lặng rồi nở nụ cười nham hiểm. Triệt Nguyên cảm thấy điều chẳng lành, cô nuốt nước miếng định đứng lên thì Thần đã nắm tay cô, lôi xềnh xệch về hướng trò chơi anh dự định kế tiếp. Và đúng như mấy bộ phim Hàn xẻng hay tình cảm sến súa, chàng trai sẽ kéo cô gái đến ngôi nhà ma và chàng sẽ bảo vệ nàng đang sợ chết khiếp. Chả biết hai con người của chúng ta có như vậy không?
Theo dõi tiếp nào.
Đúng như tên gọi, ngôi nhà ma không chỉ mang vẻ ngoài đáng sợ mà cả tiếng động lẫn khung cảnh cũng được trang trí như phim kinh dị thứ thiệt. Triệt Nguyên cũng có phần sợ nhưng cô lại không giống nữ sinh bánh bèo mà lại hào hứng muốn đi, khác hẳn với suy tính của Khang Thần. Khi cả hai bắt đầu bước vào cánh cổng ngôi nhà ma thì tiếng một cô gái bất ngờ vang lên.
"Anh Thần"
Cả hai quay lại, là cô gái khi ấy, cô gái lúc ở trường mà Khang Thần đã vui vẻ trò chuyện. Triệt Nguyên chắc chắn là không vui, cô nheo mày nhìn người con gái kia. Khang Thần vội rời tay Triệt Nguyên khiến cô bất ngờ và có chút tiếc nuối. Anh ngạc nhiên nhìn cô gái kia.
"Nguyệt Anh, em làm gì ở đây thế?"
Nguyệt Anh nghiêng người cười tươi rói, cô nàng diện chiếc váy hồng với đôi giày búp bê tôn lên vẻ dịu dàng nữ tính.
"Em cũng đang định vào ngôi nhà ma tham quan nhưng bạn em có việc nên về trước, em có thể cùng anh đi được không?"
Triệt Nguyên khó chịu ra mặt, thật chưa thấy ai trơ trẽn như cô gái này, đã thấy người ta có bạn đi cùng mà còn làm phiền nhưng cô cố nhịn, nếu là bình thường, cô đã thẳng thắn đuổi cô ta đi rồi. Triệt Nguyên hi vọng rằng Khang Thần sẽ từ chối cô ta vì anh đang đi chơi với cô kia mà.
"Được thôi"
Khang Thần vui vẻ chấp nhận khiến Triệt Nguyên bên cạnh không khỏi ngạc nhiên, cảm giác thất vọng dâng tràn trong cô nhưng Triệt Nguyên lại gạt nó đi, ngẩng mặt mà mỉm cười để cho Nguyệt Anh biết mình cũng đồng ý cho cô ta đi cùng. Cô không hề hay biết rằng khi cô mỉm cười đồng ý, Khang Thần đã nhìn cô bằng ánh mắt lạ thường không cảm xúc.
Nguyệt Anh cười rạng rỡ.
"Cảm ơn anh, cả cô bé này nữa. Vậy chúng ta vào nào"
Nguyệt Anh đi vào trước nhưng khi vào trong, cô nàng lại tỏ vẻ sợ sệt và bám vào lưng Khang Thần không hề ngại ngùng, cả Thần cũng chẳng có vẻ gì là chống đối cả. Triệt Nguyên đi đằng sau cảm thấy đau, cô biết vì sao nhưng cô cũng hiểu rõ cô không có cái quyền để ngăn cản nó. Triệt Nguyên tay bất giác nắm chặt áo ngay chỗ tim, có lẽ cô rất đau.
Bất ngờ, một con ma nhảy xổ ra trước mặt cô, Triệt Nguyên bất ngờ trượt chân ngã xuống một cách đau đớn, Nguyên Nguyên bực mình chửi rủa con ma rồi nhìn lên. Cô hoàn toàn chết lặng vì sợ, thất vọng và ngạc nhiên. Khang Thần và cô nàng Nguyệt Anh đã bỏ đi mất, cái này... không phải là sự thật chứ? Anh thật sự bỏ cô để đi chơi chung cô gái khác ngay cả khi họ đang ra ngoài cùng nhau sao? Triệt Nguyên khẽ nhếch mép một cái, cô không khóc, đúng hơn là không thể khóc. Nguyên đứng dậy, phủi quần một cái rồi thong thả bước đi, cô nghĩ chắc phải từ bỏ thôi, cô không đủ mạnh mẽ để tiếp tục cái tình yêu đơn phương vớ vẩn này. Phải tỉnh lại, đây là đời sống thật chứ không phải tiểu thuyết ngôn tình, sẽ chẳng có tình yêu nào là đích thực đâu. Triệt Nguyên như một người say, không còn trí thức cứ lảo đảo quanh quẩn trong ngôi nhà ma và rốt cuộc... cô LẠC. Triệt Nguyên bức xúc, ngửa mặt lên trời vò tóc mà hét.
"TUI ĐẮC TỘI VỚI AI VẬY TRỜIIIIII?!"
"Với tôi"
Khang Thần khuôn mặt lạnh dựa vào bức tường khoanh tay nhìn cô cùng hiệu ứng ánh sáng của ngôi nhà mà tạo nên một mĩ cảnh. Triệt Nguyên giật mình quay lại, vừa nhìn thấy Khang Thần, tuy mặt anh có lạnh đến mức nào cũng không khó để cô nhận ra sự mệt mỏi và mồ hôi chảy dài trên trán. Khang Thần tiến lại gần bằng bộ mặt nghiêm túc làm cô có phần sợ sệt. Anh nắm tay Triệt Nguyên và kéo đi thẳng ra khỏi ngôi nhà ma và đến bãi giữ xe. Trên đường đi, anh cứ thế nhìn thẳng không quay lại và cũng không nói chuyện với cô, tay nắm chặt lấy cô cứ như sợ cô vụt mất. Triệt Nguyên không hề hay biết khi cô lạc anh trong ngôi nhà ma, anh đã rất lo lắng, đến mức đẩy ngã cả Nguyệt Anh cạnh bên để đi tìm cô. Triệt Nguyên đang trong tình trạng sợ hãi, tốt nhất anh không nên gợi chuyện. Khang Thần nghĩ lại, cũng vì phép lịch sự, ít nhất anh cũng nên gọi Nguyệt Anh để xin lỗi cô. Nghĩ vậy, khi vừa đến bãi đỗ xe, anh vừa bật điện thoại thì...
"Đừng"
Triệt Nguyên từ bao giờ đã chạy lên từ phía sau, hai bàn tay nắm lại cái điện thoại. Khang Thần ngạc nhiên nhìn cô, Triệt Nguyên ấp úng.
"Anh... định gọi cho Nguyệt Anh phải không?"
"Sao em biết?"
Khang Thần hỏi với giọng điệu ngạc nhiên. Triệt Nguyên mím môi, khuôn mặt ửng đỏ mà không trả lời. Anh thở dài mở cửa xe, đút điện thoại vào túi quần và đẩy cô vào ghế bên kia, hôm nay đích thân anh sẽ chở cô về.
Trong lúc lái xe, Khang Thần tâm trí luôn nghĩ về những hành động của cô. Anh đột nhiên hỏi.
"Hôm nay em làm sao thế? Tôi thật là rất lo cho em"
Triệt Nguyên giật bắn người, cô cúi mặt không để cho Khang Thần nhìn mặt cô lúc này, cô không thể nói thẳng là vì ghen được. Chiếc xe bất chợt dừng lại, Khang Thần rời tay lái, đưa tay nâng cằm Triệt Nguyên và nhìn sâu vào mắt cô. 1 giây, 2 giây, 3 giây....
"Được rồi, em... em nói, mau mau thả em ra"
Triệt Nguyên xấu hổ vùng vẫy, Khang Thần nhoẻn miệng hài lòng. Triệt Nguyên cố gắng lí nhí phun ra hai chữ.
"Em ghen"
Tưởng chừng Khang Thần sẽ cười lớn hay đùa ghẹo cô nhưng không, anh đã dang tay và ôm thân hình bé nhỏ vào người. Giọng nói mơ hồ.
"Ngốc"
Triệt Nguyên chẳng hiểu vì sao khi buồn cô lại không khóc, khi vui cô lại mau nước mắt, dang đôi tay bé nhỏ, cô ôm người con trai trước mặt vào lòng, miệng mỉm cười hạnh phúc.
***
Kết thúc lãng xẹt nên đành thêm cái extra nhỏ.
Khi hai con người kia đang vui vẻ ở khu vui chơi thì có người lại đang rất rất bực bội. Phải, là Nhược Hy. Cô đang ở nhà và đang ở trong phòng xem sách, trên giường cô là thằng cha tóc vàng hoe. Cô nhớ lại ban nãy mà lòng bực bội.
/ Flashback /
"Chào cô"
Thiên Vũ tự nhiên bước vào sau Hy, anh cúi người chào mẹ của Hy Hy và không quên nở nụ cười sát gái của mình. Mẹ Nhược Hy chào đáp lại và mời anh vào nhà, khi Vũ lên phòng cô trước, mẹ Hy đã đưa dĩa bánh cho cô và hỏi chuyện.
"Cậu ta là ai thế?"
"Thằng cha rảnh chuyện"
"Đẹp trai thật đấy, con cố giữ nhé"
Mẹ Nhược Hy nháy mắt và bật ngón cái nhìn con gái, ánh mắt tràn trề hi vọng. Nhược Hy kiềm không nổi hét lên.
"MẸ"
/ End flashback/
Nhược Hy thở dài xoay cây bút trong tay. Thiên Vũ bất chợt tiến lại từ sau, khuôn mặt gần sát bên cô khiến Hy giật mình bật người ra xa. Thiên Vũ hơi ngạc nhiên.
"Gì mà mãi suy nghĩ thế?"
"Anh..."
Mái tóc của Hy rũ xuống, nụ cười đau lòng và giọng nói âm u chuẩn bị phát ra cái gì đó.
"Hả?"
"TRÁNH XA TÔI RA"
Một trận bạo hành đã diễn ra....
*Dưới nhà
Mẹ Nhược Hy vừa uống trà vừa tấm tắc.
"Tuổi trẻ thật là... haizzz"
← Ch. 5 | Ch. 7 → |