Mộ Thiên Tĩnh
← Ch.043 | Ch.045 → |
"Rốt cuộc lúc đầu đã xảy ra chuyện gì? Tại sao Đại trưởng lão, Nhị trưởng lão đều nói cháu là nghiệt chủng?" Những nghi vấn này đã tồn tại chồng chất thật lâu trong lòng nàng.
Mộ Kình Lệ thở dài, ánh mắt hướng ra ngoài cửa sổ, tựa hồ là đang nhớ lại sự việc nhiều năm trước, chỉ là vẻ mặt kia thật trầm trọng làm cho tâm tình Mộ Chỉ Ly cũng có chút ít bị đè nén, nàng biết chuyện năm đó không đơn giản, nhưng dù nàng có nghĩ như thế nào thì cũng vẫn nghĩ không ra.
"Trước kia, bộ dáng Thiên Tĩnh luôn luôn hăng hái, trên người nó cũng có cả kiên định và nghị lực, mỗi lần thấy nó ta liền cảm thấy thật vui vẻ, nó là đứa con có thiên phú nhất của Mộ gia, thậm chí còn có được cơ hội gia nhập môn phái. Lúc ấy nhờ có Thiên Tĩnh, địa vị của Mộ gia ở thành La Thiên cũng được đề cao không ít.
Thời điểm đó, Mộ gia đúng là đệ nhất gia tộc ở thành La Thiên, Vương gia hay Tô gia cũng đều không thể sánh cùng với Mộ gia chúng ta."
"Nhưng bây giờ, Mộ gia, Vương gia, Tô gia, cả ba gia tộc đang ở thế chân vạc, chẳng lẽ hết thảy những thứ này đều liên quan đến cha của cháu?" Từ những lời nói của Mộ Kình Lệ, Mộ Chỉ Ly rất nhanh đã đoán được tới khả năng này.
Thấy Mộ Chỉ Ly nhanh như vậy đã nghĩ đến, Mộ Kình Lệ cũng gật đầu tán dương, chẳng qua khóe miệng tự giễu lại biến thành thê lương, hiện tại Mộ Kình Lệ ở trong mắt Mộ Chỉ Ly cũng không còn là gia chủ nghiêm túc, không quan tâm nhân tình như lúc thường, mà chỉ là một người cha bình thường vì con trai mình mà đau lòng.
"Thiên Tĩnh lúc ấy rời nhà đi chính vì gia nhập môn phái, cả Mộ gia đều bởi vì có Thiên Tĩnh mà cảm thấy tự hào, nhưng cuối cùng cũng chính môn phái đó đã thông báo cho chúng ta biết Thiên Tĩnh gặp tai vạ như thế nào và đã bị đuổi ra khỏi môn phái.
Rồi sau đó thật lâu, chúng ta không hề thấy Thiên Tĩnh trở lại, ba năm trôi qua, mặc dù trong lòng chúng ta còn ôm hi vọng, nhưng dần dần hi vọng cũng biến mất hầu như không còn nữa, hết thảy đều thầm nghĩ chẳng qua chỉ là tự mình dối gạt mình.
Sau nó mang theo cháu trở lại, ta vẫn không thể quên được bộ dáng của Thiên Tĩnh ba năm sau khi ta thấy nó, không có đắc ý phấn chấn trước kia, vẻ mặt tuấn lãng cũng trở nên lộn xộn, râu ria không cạo, đầu tóc cũng chưa từng cắt tỉa, trên người đầy rẫy hơi thở chán chường.
Mặc dù vẫn là Thiên Tĩnh, nhưng làm cho người ta cảm giác chỉ là một người có bộ dáng giống Thiên Tĩnh, trừ đối với cháu thì nó vẫn rất yêu mến, còn đối với những người khác thì nó không hề để ý tới, chúng ta vốn cũng chỉ coi chuyện đơn giản là như vậy, nhưng sau lại có một tai nạn không ngờ đến." Trên mặt Mộ Kình Lệ tràn đầy vẻ thống khổ, hiển nhiên là đang nghĩ lại sự việc kia.
Tâm của Mộ Chỉ Ly lại càng xiết chặt, lúc ấy đến tột cùng đã xảy ra chuyện gì? Mà khiến một người kiên cường như Mộ Kình Lệ cũng phải lộ ra thần sắc thống khổ như vậy.
"Phía bên kia tuyên bố là người nhà của mẹ cháu, Thiên Tĩnh khi ở bên ngoài đã quen biết mẹ cháu, sau đó hai người có con, nhưng gia tộc của mẹ cháu thế lực rất mạnh, bọn họ nhìn Thiên Tĩnh không vừa mắt, hơn nữa lúc đó mẹ của cháu lại cùng một người trong gia tộc khổng lồ khác có hôn ước, cháu mới ra đời lúc đó đối với bọn hắn đúng là sỉ nhục, cho nên hai gia tộc đều phái người tới, áp chế Mộ gia chúng ta.
Gia tộc bọn họ lớn như vậy, Mộ gia chúng ta như thế nào có thể đối kháng được, tay của Nhị trưởng lão cũng bởi vì chuyện này mà bị phế, cho nên có thể hiểu vì sao hắn đối với cháu lại có hận ý như vậy."
Nghe vậy Mộ Chỉ Ly gật đầu, nếu nói lúc trước nàng rất chán ghét Nhị trưởng lão thì sau khi nghe chuyện cũ này nàng cũng sẽ không thấy ghét như vậy nữa, dù sao chuyện này cũng là do cha của nàng mắc nợ Nhị trưởng lão, không phải sao?
"Bởi vì bị hai gia tộc lớn chèn ép, cho nên Mộ gia mới biến thành như bây giờ? Như vậy cha ta cũng là bị bọn họ giết?" Lúc Mộ Chỉ Ly hỏi ra những lời này, giọng nói cũng có phần run rẩy, nếu thật sự là như thế, vậy nàng làm sao mà chịu nổi?
Cha của mình là bị người nhà của mẹ mình giết hại, thù giết cha này rốt cuộc là báo hay không báo?
"Không sai, trong tai nạn lần đó cha cháu đã đứng mũi chịu sào, bất quá hắn cũng không phải do người nhà của mẹ cháu giết hại, mà là gia tộc có hôn ước cùng mẹ cháu giết chết, cuối cùng mẹ cháu phải xuất hiện mới giúp cho phụ thân con được toàn thây.
Nhưng mà mẹ cháu ban đầu đã đút cho cha cháu một viên đan dược, cho nên từng ấy năm tới nay, thân thể cha cháu cũng không có rữa nát, mà được đặt trong một quan tài thủy tinh, đây là bí mật của gia tộc, chỉ có các trưởng lão mới biết."
Mộ Chỉ Ly trợn tròn hai mắt, không nghĩ tới còn có chuyện như vậy, nàng vẫn cho là cha của mình chỉ còn là nắm đất vàng, thế nhưng bây giờ lại nói cho nàng biết thân thể của cha vẫn đang hoàn hảo đặt ở một nơi nào đó.
"Chẳng lẽ cha cháu vẫn còn có thể sống lại?" Nếu không phải là như thế, thì chắc mẹ cũng sẽ không làm ra việc như vậy? Dù sao bao nhiêu năm rồi mẹ cũng chưa được gặp lại cha.
Mộ Kình Lệ gật đầu: "Không sai, còn có thể sống lại, nhưng thực sự rất khó khăn, rốt cuộc phải làm như thế nào chúng ta cũng không biết, có lẽ chỉ có mẹ cháu mới biết được.
Thật ra mẹ cháu là một cô gái tốt, ban đầu vì cha cháu đã phải trả giá rất nhiều, lần đại chiến đó, nếu không có mẹ cháu, sợ là Mộ gia đã không còn tồn tại nữa."
Mộ Chỉ Ly đem tầm mắt chĩa xuống mặt đất, nghe được mấy chuyện này, nàng chỉ thấy tâm tình thật trầm trọng như trước nay chưa từng có, mặc dù Mộ Kình Lệ kể lại rất đơn giản, nhưng nàng có thể tưởng tượng ra, một nữ nhân vì ngăn cản một sự việc như vậy phát sinh, nhìn người con trai mình yêu mến chết ở trước mắt mình, đó là một cảnh tượng như thế nào.
Có lẽ người khác nhìn vào, sẽ thấy tổn thất của Mộ gia là lớn nhất, nhưng Mộ Chỉ Ly biết mẹ ruột của mình đã phải thừa nhận quá nhiều, nàng quả thực không cách nào tưởng tượng mẹ nàng bằng cách nào đã tự mình tiếp nhận hết thảy.
"Cháu có thể đi xem cha cháu một chút không?" Ánh mắt Mộ Chỉ Ly ửng đỏ, nồng đậm khát vọng, Mộ Thiên Tĩnh lưu lại cho nàng ấn tượng rất mơ hồ, ở trong trí nhớ của nàng chỉ có thể đại khái tưởng tượng ra dáng vẻ của Mộ Thiên Tĩnh, dù sao lúc ấy nàng thật sự còn quá nhỏ, nàng chỉ nhớ rõ có một nam nhân ôn nhu, đối với mình rất tốt.
Nàng nhớ được thời thơ ấu của mình cùng sự ấm áp của cha, qua nhiều năm như vậy điều duy nhất làm nàng cao hứng chính là nàng rất yêu cha của mình, mặc dù thời gian ở chung rất ngắn, nhưng đủ để cho nàng dùng để hoài niệm.
Mộ Kình Lệ nhìn hốc mắt ứng đỏ của Mộ Chỉ Ly, trong tâm cũng cảm thấy đau lòng, trong mấy ngày này, hắn đều thấy cháu gái rất kiên cường, cho dù phát sinh bất cứ chuyện gì, tiếp nhận bất cứ loại xử phạt nào cũng đều giống như là vô cảm, nhưng lần này vành mắt Mộ Chỉ Ly cũng ươn ướt.
Đúng vậy, dù thế nào nó cũng vẫn là một đứa bé, vẫn còn nghĩ tới cha mẹ của mình.
"Được, ta dẫn cháu đi xem."
"Cảm ơn." Giọng Mộ Chỉ Ly bé đến khó nghe, nhưng Mộ Kình Lệ vẫn nghe được, trong lòng cũng thấy được an ủi chút ít.
Đi theo phía sau Mộ Kình Lệ, hai người đi thật lâu, đến tận gần phía sau núi, Mộ Chỉ Ly vẫn chưa từng đi tới nơi này, nhưng sau đó nàng lại phát hiện ra một khoảnh đất khác.
Cuối cùng, Mộ Kình Lệ dừng lại trước một núi đá, Mộ Chỉ Ly nghi hoặc nhìn Mộ Kình Lệ, chẳng lẽ Mộ Thiên Tĩnh nằm ở trong núi đá này?
← Ch. 043 | Ch. 045 → |