Tâm tư của mộ hàn mặc
← Ch.083 | Ch.085 → |
Người tới không phải ai khác, chính là nhân vật chính trong chuyện này —— Tôn Lâm!
Mộ Chỉ Ly lúc này mới nhìn rõ Tôn Lâm. Một thân y phục màu vàng nhạt càng tôn lên làn da vốn trắng nõn của nàng. Không phải là khuôn mặt trái xoan tinh xảo khéo léo, mà lại khuôn mặt đầy đặn giống mặt em bé, nhìn phi thường đáng yêu.
Lần đầu tiên chạm mặt dễ để lại cho người khác ấn tượng tốt. Ít nhất ấn tượng Mộ Chỉ Ly đối với nàng cũng không tệ lắm. Loại đáng yêu kiểu nữ sinh này vốn rất dễ làm người khác ưa thích.
Tôn Lâm trước tiên chạy đến bên người Mộ Hàn Mặc, trên mặt tràn đầy lo lắng: "Hàn Mặc ca, Ca... Tại sao ca lại đáp ứng?"
Dạo trước nàng theo người nhà tới bên kia đảo yêu thú để lịch luyện* (rèn luyện để lấy kinh nghiệm) trong năm ngày rồi mới trở về. Vừa về đến, nghe được tin tức này liền dùng tốc độ nhanh nhất chạy tới.
Thấy cách làm quá đáng của Hoàng Lỗi, nàng rất tức giận. Nàng vốn đã chán ghét Hoàng Lỗi, hiện tại càng chán ghét hơn. Nhưng cũng không thể phủ nhận việc Mộ Hàn Mặc tiếp nhận khiêu chiến làm lòng của nàng khấp khởi mừng thầm. Chẳng lẽ là vì nàng?
Mộ Hàn Mặc nhìn Tôn Lâm, trầm ngâm không nói gì, Hoàng Lỗi đứng đối diện liền lên tiếng: "Tôn Lâm, ta muốn chứng minh cho muội thấy ta mạnh hơn hắn. Muội nhìn lầm người rồi!"
Ánh mắt lộ vẻ đắc chí, trong mắt hắn Mộ Hàn Mặc nhỏ hơn hắn hai tuổi vô luận thế nào cũng không phải đối thủ của hắn. Hắn tu luyện tại đảo yêu thú đã ba năm, mà Mộ Hàn Mặc mới tới chưa đến một năm rưỡi, Mộ Hàn Mặc tuyệt đối đánh không lại hắn!
Nghe vậy, Tôn Lâm nhìn chăm chằm Hoàng Lỗi nói: "Ta thích ngươi mới là sai lầm. Hoàng Lỗi, ta nói cho ngươi biết, bất luận ngươi làm như thế nào ta đều sẽ không thích ngươi. Ngươi bây giờ tốt nhất nên nhanh chóng trở về, bằng không thì ta sẽ ngày càng chán ghét ngươi!"
Trong lời nói không hề che dấu tình ý đối với Mộ Hàn Mặc. Tâm tư tiểu cô nương này đã hoàn toàn đặt hết trên người Mộ Hàn Mặc, trừ hắn ra bất luận kẻ nào cũng đều không lọt vào mắt của nàng.
Đám người Mộ Tử Hàm ở bên cạnh nhìn thấy một màn này cũng chỉ mỉm cười, không nói gì thêm. Dù sao đây cũng là chuyện riêng của Mộ Hàn Mặc, không tới phiên bọn họ nói. Bất quá nhìn biểu hiện của bọn hắn là có thể nhìn ra đối với hành động của Tôn Lâm bọn hắn đã tập mãi thành thói quen. Từ khi quen biết Tôn Lâm, nàng vẫn luôn như vậy.
Mộ Chỉ Ly nghe Tôn Lâm nói, khóe miệng cũng hơi giật giật. Trên đời này, tình cảm chân thành tha thiết như thế quả thật vạn kim khó cầu. Bỏ qua tư tưởng thế tục, Tôn Lâm dám yêu dám hận, có thể nhìn ra tình cảm nàng dành cho Hàn Mặc là rất chân thành.
Nhìn ánh mắt là biết, nếu Hàn Mặc thích Tôn Lâm, nàng tin tương lai hắn nhất định sẽ rất hạnh phúc.
Bị Tôn Lâm cự tuyệt, Hoàng Lỗi vẻ mặt băn khoăn: "Tôn Lâm, muội đúng là không biết xấu hổ. Cho dù muội không thích ta, ta cũng không cho phép muội cùng tên tiểu tử thúi này ở cùng một chỗ."
"Ngươi!" Tôn Lâm khó thở, nhưng lại nói không nên lời.
"Mồm chó nhả không ra ngà voi, muốn khiêu chiến thì động thủ đi, lải nhải như nữ nhân có ích gì." Mộ Hàn Mặc mở miệng nói. Hắn có rất nhiều chuyện muốn nói với Chỉ Ly. Nghĩ vậy, Mộ Hàn Mặc nhìn về phía Mộ Chỉ Ly, cũng tận lực cùng Tôn Lâm giữ vững khoảng cách...
Mộ Chỉ Ly nghe Mộ Hàn Mặc nói cũng khẽ gật đầu. Đệ đệ mình thế mà ngày càng có mùi vị nam nhân. Lời nói tuy không được văn nhã cho lắm nhưng làm người khác cảm thấy rất có vị nam nhân
"Ngươi đã vội vã muốn chết như vậy, ta sẽ thanh toàn ngươi!" Thanh âm vừa thốt ra, Hoàng Lỗi liền tiến tới.
Mộ Hàn Mặc cũng tiến lên phía trước. Tôn Lâm nhìn thân ảnh Mộ Hàn Mặc lên tiếng gọi: "Hàn Mặc ca"
Mộ Hàn Mặc khoát tay áo, ra hiệu nàng không cần nhiều lời. Trong mắt hắn, cuộc tỷ thí này không phải vì Tôn Lâm, mà vì nó liên quan đến tôn nghiêm của hắn. Hắn tuyệt đối sẽ không thua.
Nghĩ đến Chỉ Ly đứng phía sau, Mộ Hàn Mặc lưng càng thêm thẳng tắp vài phần. Hắn muốn chứng minh cho Chỉ Ly thấy, thời gian qua, hắn chưa từng lười biếng. So với một năm rưỡi trước kia, thực lực của hắn tăng lên không ít.
Mộ Chỉ Ly không ngăn cản bọn hắn. Theo nàng, đây là cuộc chiến của nam nhân, đã là nam nhân thì không thể lùi bước. Hơn nữa nàng xem Hoàng Lỗi này cũng không thuận mắt. Nàng tin tưởng đệ đệ của mình nhất định có thể đem đối phương đánh gục.
Hai người tiến đến khu vực trung tâm, mọi người đều lui về phía sau, cấp cho hai người bọn họ một cái sân đấu. Người Hoàng gia cùng Mộ gia im lặng đứng ở một bên nhìn xem hai người.
Không ngăn cản được Mộ Hàn Mặc, Tôn Lâm nhìn về phía đám người Mộ Tử Hàm, lại thấy được một nữ tử cho tới bây giờ chưa từng thấy qua. Liếc mắt qua, nàng chính là ngây ngẩn cả người. Từ lúc nào lại xuất hiện một nữ tử quốc sắc thiên hương như vậy?
Cho tới giờ, nàng đều cảm giác mình lớn lên có chút không sai, dù sao người quen biết đều nói nàng rất xinh đẹp. Nhưng so sánh với nữ tử này, nàng một chút tự tin cũng không có.
Đi đến bên cạnh Mộ Tử Hạm, hỏi: "Tử Hạm tỷ, vị tỷ tỷ này là?"
Nghe vậy, Mộ Tử Hạm cười nói: "Đây là người Hàn Mặc thường xuyên nhắc tới, nhưng mà muội chưa từng gặp qua - Mộ Chỉ Ly."
Trong khoảng thời gian Mộ Chỉ Ly rời đi, Mộ Hàn Mặc thường xuyên nhắc tới nàng, nàng bây giờ thế nào? Nói thật, ngay cả bọn hắn cũng tò mò không thôi. Theo như lời trưởng lão nói, bọn hắn biết được Mộ Chỉ Ly vẫn tu luyện tại đảo yêu thú không có rời đi. Nhưng suốt một năm rưỡi, bọn hắn lại chưa từng gặp qua nàng.
Thế cho nên bọn hắn rất tò mò, Chỉ Ly đến tột cùng là ẩn nấp tu luyện ở địa phương nào?
Nghe Mộ Tử Hạm nói, Tôn Lâm mở to hai mắt, vẻ mặt không thể tin: "Nàng là Chỉ Ly tỷ? Lớn lên thật là xinh đẹp." Tiểu cô nương trong mắt toát ra hồng tâm* (trái tim hồng), hâm mộ không chút nào che dấu. Tuy nhiên như chợt nhớ ra điều gì đó, trên mặt hiện lên vẻ thất vọng, lẩm bẩm nói: "Khó trách lúc ta hỏi Hàn Mặc ca "Ta có xinh đẹp hay không?" Hàn Mặc ca đều không để ý ta, nguyên lai là bởi vì Chỉ Ly tỷ a. Bất quá cũng khó trách, nhìn thấy người xinh đẹp như vậy rồi, nhìn ta như thế nào sẽ cảm thấy xinh đẹp đây."
Nhìn bộ dáng của Tôn Lâm, Mộ Chỉ Ly nhịn cười không được. Tiểu cô nương này tâm tư thật sự là rất đơn giản, đều ghi hết ở trên mặt.
Lúc mọi người nói chuyện, Hoàng Lỗi cùng Mộ Hàn Mặc đã giao thủ. Vũ khí của Hoàng Lỗi là một cây trường thương, trong tích tắc hướng Mộ Hàn Mặc đâm tới. Mộ Hàn Mặc nghiêng người vừa vặn tránh né trường thương trước mặt.
Ngay tại lúc đó, Mộ Hàn Mặc tay cầm kiếm vũ động đâm về phía mặt Hoàng Lỗi. Trường thương trong tay Hoàng Lỗi linh hoạt không kém. Trước tiên, ngăn chặn kiếm chiêu của Mộ Hàn Mặc, đồng thời trường thương như vẽ ra một đường thương hoa khiến Mộ Hàn Mặc căn bản không tiếp cận được. Đây chính là ưu điểm của vũ khí dài.
Mộ Hàn Mặc sử dụng vũ khí là kiếm. Ưu điểm nhẹ nhàng, linh hoạt, thích hợp khi cận chiến. Nhưng nếu không thể tiếp cận Hoàng Lỗi thì vẫn không cách nào phát huy. Giao thủ được một lúc, Mộ Hàn Mặc cũng ý thức được điểm này, nhanh chóng biến đổi phương thức công kích.
Trên người Thiên Lực bắt đầu khởi động, thân kiếm hiện lên ánh sáng màu xanh —— Thiên Lực hệ Mộc. Một cỗ cường đại sinh mệnh khí tức từ trên người hắn truyền ra. Cây cỏ xung quanh bị luồng khí tức này ảnh hưởng, tốc độ sinh trưởng tăng nhanh hơn vài phần.
Nhìn thấy một màn này, Mộ Chỉ Ly xác định Mộ Hàn Mặc đã đột phá Tiên Thiên cảnh giới, không nghĩ tới Thiên Lực của hắn lại là thuộc tính mộc.
Mộc thuộc tính cùng thủy thuộc tính đồng dạng. Trong năm loại thuộc tính, lực công kích tương đối yếu kém, nhưng mộc thuộc tính lại sở hữu một ưu điểm mà những thuộc tính khác không có - sinh mệnh lực. Trong quá trinh chiến đấu, nếu chẳng may bị thương, sinh mệnh lực sẽ lập tức khởi động tự chữa trị, miệng vết thương khép lại với tốc độ nhanh chóng, năng lực chiến đấu dẻo dai bền bỉ.
Thực lực càng cao, điểm này thể hiện càng rõ rệt. Năm loại thuộc tính, không có cái mạnh cái yếu, mỗi loại thuộc tính đều có ưu khuyết điểm riêng. Quan trọng là phải biết vận dụng một cách hợp lý để mang lại hiệu quả tốt nhất.
"Thanh Đằng trói buộc!" Mộ Hàn Mặc khẽ quát một tiếng
Một màn kỳ lạ chợt xuất hiện, bảo kiếm Mộ Hàn Mặc giống như dây leo tràn đầy sinh mệnh lực vô cùng vô tận, mấy đạo ánh sáng màu xanh hướng phía Hoàng Lỗi lao tới, làm cho người khác có loại cảm giác không cách nào trốn tránh được.
Một chiêu này làm đám người đều cảm thấy kinh diễm, nhưng Hoàng Lỗi hiển nhiên cũng không phải người tầm thường. Trường thương không ngừng vũ động, mỗi lần khẽ động liền đánh nát một đầu ánh sáng, cuối cùng đem tất cả ánh sáng tiêu diệt sạch.
Mộ Chỉ Ly nhìn chiêu thức của Hoàng Lỗi cũng có chút kinh ngạc. Thương pháp thật tinh xảo, nhất định phải học rất lâu, bằng không sẽ không có khả năng đạt tới sự ảo diệu và tinh chuẩn như thế.
Trường thương - Đối với loại vũ khí này nàng rất lạ lẫm. Trước đây, nàng một mực cảm thấy loại vũ khí này không có gì tốt, sử dụng cũng bất tiện. Nhưng hôm nay nhìn Hoàng Lỗi, nàng đối với loại vũ khí này đã có nhận thức hoàn toàn mới.
Hai người giao thủ hơn mười chiêu nhưng lại chưa từng phân ra cao thấp. Xét thưc lực, Mộ Hàn Mặc tuy nhỏ tuổi nhưng so với Hoàng Lỗi lại mạnh hơn. Đáng tiếc Hoàng Lỗi thuộc tính là kim, kim khắc mộc, nguyên nhân vì thuộc tính áp chế, nên dẫn đến tình trạng ngang tay. Nếu không Mộ Hàn Mặc đã sớm thắng.
Hoàng Lỗi sắc mặt ngày càng khó coi, trong lúc giao thủ hắn đã xác định tiểu tử này so với hắn thực lực không chênh lệch, thậm chí còn mạnh hơn. May mắn đã có thuộc tính áp chế, hắn muốn lợi dụng tốt điểm này. Trước đó hắn tự cao, lại còn khoa trương hạ hải khẩu * (nói khoác), nếu thật sự thua, hắn còn mặt mũi nào tiếp tục lăn lộn?
Mộ Hàn Mặc lại không nghĩ phức tạp như vậy. Trong mắt chỉ có sự kiên định, bất luận như thế nào, hắn nhất định phải đả bại Hoàng Lỗi. Hắn muốn chứng minh thực lực của mình. Hắn nhất định phải làm được.
Hoàng Lỗi biến đổi thế công, trường thương trong tay bắt đầu lăn mình quay cuồng. Thiên Lực màu vàng kim tràn ngập bao phủ trường thương màu đỏ, đầu thương phản xạ ánh mặt trời phát ra hào quang chói mắt.
Trường thương múa vũ động biến ảo thành nhiều đóa kiếm hoa xinh đẹp, tràn đầy khí thế, lại thêm tràn đầy hơi thở bén nhọn làm cho người người khiếp sợ không dám lại gần.
Nhìn thấy một màn này, Mộ Hàn Mặc biết Hoàng Lỗi muốn sử dụng tuyệt chiêu. Ánh mắt kiên định không đổi nhưng cũng không dám khinh thường, bảo kiếm tràn ngập Thiên Lực màu xanh trong tay hắn phảng phất như đang sống. Cùng lúc đó, khí thế toàn thân Mộ Hàn Mặc cũng chậm rãi tăng lên. Kiếm kia giống như vừa mới khai phong trở nên sáng bóng đẹp mắt.
Khí thế hai người tăng lên một cách nhanh chóng. Đám người chung quanh nhìn tình huống đều là biết rõ thành bại hoàn toàn ở lần này. Qua chiêu này là có thể biết rõ kết quả.
Mặc cho người khác khẩn trương, Mộ Chỉ Ly trong mắt lại lộ vẻ bình tĩnh. Nàng tin tưởng Mộ Hàn Mặc nhất định sẽ chiến thắng. Không có lý do nào khác, chỉ có tin tưởng. Chỉ như vậy là đủ rồi.
Trong tầm mắt của nọi người, cả hai bắt đầu áp sát vào nhau. Trong lúc nhất thời, cát bay đá chạy, một mảnh hỗn loạn, hoàn toàn không thể thấy rõ đến tột cùng đã xảy ra chuyện gì.
Tiên thiên cao thủ giao đấu bởi vì uy lực quá lớn sẽ tạo thành biến hóa như thế. Đổi lại Hậu Thiên cao thủ vô luận như thế nào đều không có cách nào tạo thành loại cảnh tượng này. Cao thủ càng cường đại, động tĩnh dĩ nhiên càng lớn.
Sau nửa ngày, mọi người mới thấy rõ: Hoàng Lỗi khóe miệng tràn ra máu tươi, trường thương bị kiếm Mộ Hàn Mặc chém thành hai nửa.
Mộ Hàn Mặc không nói gì, chỉ là chậm rãi xoay người đi về phía người Mộ gia. Tuy không nói, nhưng tất cả mọi người cũng đã biết kết quả.
Hoàng Lỗi đứng nguyên tại chỗ, cầm trường thương bị cắt thành hai đoạn, trong mắt lộ vẻ không thể tin: "Không có khả năng, điều đó không có khả năng!" Chỉ là không có ai trả lời hắn.
Tôn Lâm càng thêm vui vẻ nhảy lên, chạy đến bên người Mộ Hàn Mặc dáng vẻ tươi cười: "Hàn Mặc ca, ca thật lợi hại, thắng rồi!"
Mộ Hàn Mặc nhẹ gật đầu nhưng lại đưa mắt nhìn sang Mộ Chỉ Ly. Thấy thế, Mộ Chỉ Ly cũng cười nói: "Tiến bộ rất lớn, lúc nào đột phá Tiên Thiên cảnh giới?"
Nghe Mộ Chỉ Ly tán thưởng, Mộ Hàn Mặc trong mắt tràn đầy vui sướng nói: "Một năm trước đột phá." Ở trong mắt hắn, không gì có thể làm hắn vui vẻ hơn so với lời tán thưởng của Mộ Chỉ Ly.
"Ha ha, ta biết ngay đệ nhất định sẽ làm được, những ngày này chắc chắn tu luyện vô cùng khắc khổ đúng không?" Nếu không khắc khổ tu luyện, tốc độ tiến bộ cũng không thể nhanh như vậy. Nàng liếc mắt là có thể nhìn ra.
Tôn Lâm thấy Mộ Hàn Mặc chỉ lo nói chuyện cùng Mộ Chỉ Ly lại không để ý đến mình, trong lòng có hơi buồn bực. Bất quá nàng cũng hiểu, Mộ Hàn Mặc đã lâu không gặp Mộ Chỉ Ly, làm như vậy cũng là bình thường.
Nàng nghĩ người có thể làm cho Mộ Hàn Mặc quan tâm nhất định là không tệ. Mộ Chỉ Ly vóc dàng người rất đẹp hơn nữa rất có khí chất, nàng thấy cũng rất ưa thích. Hàn Mặc ca quan tâm nàng như vậy, mình cũng phải làm cho nàng tiếp nhận mình mới được. Chỉ có như vậy Hàn Mặc ca mới có thể tiếp nhận mình.
Nghĩ vậy, Tôn Lâm đi tới bên cạnh Mộ Chỉ Ly, kéo tay Mộ Chỉ Ly nói: "Chỉ Ly tỷ, tỷ lớn lên thật là xinh đẹp, ta trước kia thường nghe được Hàn Mặc ca bọn hắn nhắc tới tỷ."
"Ha ha, vậy sao? Muội lớn lên cũng rất đẹp." Mộ Chỉ Ly khóe mắt có chút cong lên, nàng đối với Tôn Lâm ấn tượng cũng không tệ lắm, huống chi tiểu cô nương này còn thích đệ đệ của nàng.
Nghe vậy, Tôn Tâm có chút không ý tứ: "Cùng Chỉ Ly tỷ so, ta còn kém xa, bất quá đều là người một nhà, Chỉ Ly tỷ xinh đẹp cũng là ta xinh đẹp!"
Nghe Tôn Lâm nói, Mộ Chỉ Ly chỉ cảm thấy buồn cười, Tôn Lâm này thật sự coi mình là người quen a: "Người một nhà?"
"Đúng vậy, tương lai ta chính là đệ muội của tỷ rồi, Chỉ Ly tỷ cần phải chiếu cố ta nhiều hơn a." Tôn lâm cười hì hì nói, nàng cảm thấy Mộ Chỉ Ly là người không tệ, rất dễ thân cận.
Nhưng mà, sau một khắc Mộ Hàn Mặc mặt đen lại, nhìn Tôn Lâm tức giận nói: "Ngươi lại nói bậy bạ gì đó!"
Tôn Lâm thấy Mộ Hàn Mặc rống lên như vậy, hoảng sợ, nói: "Ta... Ta không có..."
Mộ Hàn Mặc trực tiếp cắt đứt lời Tôn Lâm nói: "Cái gì đệ muội? Ta và ngươi thậm chí ngay cả bằng hữu cũng đều không phải, hi vọng ngươi đừng tự mình đa tình. Ta không có nhiều thời giờ như vậy đến xử lý những phiền toái này."
Mộ Hàn Mặc nói ra lời này phi thường không khách khí. Tôn Lâm mắt ửng đỏ ngân ngấn nước mắt, khóe miệng nhúc nhích nhưng lại nói không ra lời, cuối cùng la lên một câu: "Ngươi quá đáng!" Rồi khóc chạy đi.
Mộ Chỉ Ly cũng ngây ngẩn cả người, cùng Hàn Mặc nhận thức nhiều năm đây là lần đầu tiên nhìn thấy hắn như vậy. Trước kia, tính cách hắn rất tốt, chưa bao giờ biết nói những lời đả thương người. Chẳng lẽ trong một năm rưỡi, tính cách Hàn Mặc lại cải biến nhiều như vậy?
Nhìn bóng lưng chạy đi một cách đáng thương của Tôn Lâm, Mộ Chỉ Ly cũng cho rằng Mộ Hàn Mặc xử sự quá mức liền lôi kéo Mộ Hàn Mặc rời khỏi tầm mắt của mọi người đi đến một mảnh đất trống: "Đệ vừa rồi thật sự là quá đáng, người ta là một cô gái, đệ nói như vậy không phải một chút thể diện đều không lưu cho nàng sao?"
Mộ Hàn Mặc nhìn Mộ Chỉ Ly, trong mắt lộ vẻ phức tạp: "Nàng ta nói vớ vẫn, ta cùng nàng ấy căn bản là không có cái gì, ta không thích như vậy!"
"Đệ không thích nàng cũng không thể nói như vậy. Người ta đối với đệ một mảnh chân tình, đệ lại như vậy, đệ nói đi Tôn Lâm có cái gì không tốt? Người đáng yêu, tính tình lại cởi mở." Mộ Chỉ Ly cau mày nói ra
"Tỷ không hiểu, tỷ cái gì cũng đều không hiểu!" Mộ Hàn Mặc rống lớn nói, nghe Mộ Chỉ Ly khen nữ nhân khác tốt hắn cảm thấy rất không vui. Chẳng lẽ nàng thật sự cho là hắn ưa thích Tôn Lâm sao?
"Ta không hiểu cái gì? Tôn Lâm là cô nương tốt, đệ về sau nhất định sẽ thích nàng ấy." Nếu như hai người bọn họ có thể ở cùng một chỗ, cũng là một chuyện tốt. Tôn gia tại thành La Thiên cũng là một đại gia tộc, có thể nói là môn đăng hộ đối.
Nghe vậy, trên mặt Mộ Hàn Mặc hiện lên thần sắc thống khổ: "Ta nói tỷ không hiểu! Ta sẽ không thích Tôn Lâm, bởi vì người ta yêu chính là tỷ!"
Những lời này Mộ Hàn Mặc nói rất chậm, lâu như vậy, hắn rốt cục cũng đem những điều trong lòng nói ra. Trước kia, hắn chỉ biết là Mộ Chỉ Ly đối với hắn rất trọng yếu, nhưng vẫn không rõ ràng lắm tình cảm của mình. Chỉ biết hắn không thể mất đi nàng mà thôi.
Nhưng từ lúc Mộ Chỉ Ly rời đi, hắn phát hiện mình lúc nào cũng tưởng niệm nàng nên mới dốc sức liều mạng tu luyện. Hắn muốn dùng hết toàn lực của mình để rút ngắn khoảng cách chênh lệch giữa hai người.
Nhưng mà, thời điểm Tôn Lâm xuất hiện, nàng hỏi người mình thích là ai? Hắn đột nhiên ý thức được, không biết bắt đầu từ lúc nào, trong lòng hắn đã có hình ảnh của Mộ Chỉ Ly. Có lẽ từ lúc còn bé, khi nàng ngăn cản ở trước mặt hắn, một khắc này đã bắt đầu tiến vào trong lòng của hắn. Chỉ do hắn phản ứng chậm chạp nên đến bây giờ mới phát hiện ra.
"Tỷ nói ta tổn thương Tôn Lâm, như vậy tỷ có biết hay không khi tỷ nói lời nói này, đem lại cho ta bao nhiêu khổ sở?" Người mình thích một mực nói muốn mình thích người khác, loại cảm giác này thực khó chịu không tả được.
Nói xong, Mộ Hàn Mặc không nhìn Mộ Chỉ Ly liền quay người rời đi. Hắn cần thời gian yên tĩnh một chút.
Mộ Chỉ Ly sững sờ đứng tại nguyên chỗ, phản ứng tựa hồ vẫn không theo kịp lời nói của Mộ Hàn Mặc. Nhìn bóng lưng Mộ Hàn Mặc ly khai, cổ họng của nàng như bị phong bế. Cái gì cũng đều nói không nên lời.
Hàn Mặc thích nàng? Điều này sao có thể? Việc này mang lại cho Mộ Chỉ Ly rung động quá lớn. Nàng cho tới bây giờ đều không có nghĩ tới phương diện này. Mặc dù nàng không phải Mộ Chỉ Ly nguyên bản, nhưng nàng lại chân chính đem Mộ Hàn Mặc trở thành đệ đệ của nàng.
Hắn quan tâm nàng, hắn đối tốt với nàng, nàng biết điều đó. Tất cả đều sâu sắc khắc ghi ở trong lòng nàng. Nàng đã xem Mộ Hàn Mặc là thân nhân của nàng, là người nàng quan tâm nhất, là người vô luận như thế nào cũng không thể mất đi.
Hiện tại, hắn nói hắn thích nàng? Nghĩ đến lời nói lúc nãy, nàng đã hiểu tại sao Mộ Hàn Mặc lại tức giận như vậy. Nguyên lai hắn nói ra những lời quá đáng như vậy không phải vì tính cách của hắn thay đổi, mà là bởi vì nàng...
Nàng hiện tại phải đối mặt với Hàn Mặc như thế nào đây? Nàng chỉ xem hắn là đệ đệ, người nàng quan tâm nhất. Nàng không hi vọng quan hệ hai người bọn họ vì thế mà bất hòa
Mộ Hàn Mặc giờ phút này trên mặt cũng là tràn đầy ảo não. Hắn đã nói ra, Chỉ Ly sẽ nghĩ như thế nào? Có thể hay không không để ý tới hắn nữa?
Thời điểm đó hắn không khống chế được cảm xúc, lại nghe Tôn Lâm ở trước mặt Chỉ Ly nói nàng là đệ muội Chỉ Ly, hắn đã rất không cao hứng rồi. Nhưng Chỉ Ly vậy mà còn có thể bật cười, hắn cảm thấy trong lòng bị ngăn chặn tựa như muốn phun trào. Lúc nãy mới làm như vậy.
Nàng một chút cũng không để ý, còn nói hắn nhất định sẽ thích Tôn Lâm, điều này sao có thể? Trong lòng hắn đã có nàng, làm sao có thể dung nạp thêm những nữ nhân khác?
Thân ảnh Mộ Chỉ Ly trong lòng của hắn dừng lại đã hơn mười năm, lại làm sao có thể biến mất? Mộ Hàn Mặc nội tâm rất là khổ sở. Chỉ Ly không thích hắn, hắn nên làm thế nào cho phải? Tương lai hai người bọn hắn sẽ trở thành cái dạng gì nữa hả trời?
Trở lại căn cứ Mộ gia, nhìn đám người Mộ Tử Hạm, Mộ Hàn Mặc chưa nói câu nào liền tiến nhập vào trong lều vải. Hắn muốn được yên lặng một chút, cái gì cũng không muốn nói.
Đám người Mộ Tử Hạm liếc lẫn nhau một cái, trong lòng âm thầm suy đoán chuyện gì đã xảy ra? Rất nhanh sau đó, Mộ Chỉ Ly cũng trở về. Ngay lúc bọn hắn chuẩn bị hỏi Mộ Chỉ Ly đã thấy sắc mặt Mộ Chỉ Ly có chút phức tạp đồng dạng cùng Mộ Hàn Mặc chưa nói câu nào đã tiến vào trong lều vải rồi.
Những người khác vẻ mặt nghi hoặc, đây rốt cuộc là làm sao vậy? Bọn hắn sau khi rời khỏi liền biến thành như bây giờ.
Ngồi ở trong lều vải, Mộ Chỉ Ly trong đầu vô cùng phức tạp. Trên đời này, người nàng không nguyện ý tổn thương nhất chính là Mộ Hàn Mặc, nhưng hết lần này tới lần khác nàng lại tổn thương hắn. Lòng nàng hiện tại phức tạp hơn có thể nghĩ.
Từng phút từng giây trôi qua, Mộ Chỉ Ly duy trì một tư thế trọn vẹn mấy canh giờ. Trong đầu không ngừng tự hỏi chuyện này phải xử lý như thế nào, trong nháy mắt đã đến nửa đêm.
Thời điểm Mộ Chỉ Ly trầm mặc, Mộ Hàn Mặc cũng là không có gì khác biệt, tiến vào xong cũng không có có bất cứ động tĩnh gì.
Đột nhiên, Mộ Chỉ Ly phá vỡ yên lặng, tựa hồ đã hạ quyết tâm lẩm bẩm nói: "Bất luận như thế nào, cũng không thể tiếp tục tình trạng này."
Nghĩ vậy, Mộ Chỉ Ly hướng về phía lều vải của Mộ Hàn Mặc đi tới...
← Ch. 083 | Ch. 085 → |