Nơi đầu ngọn sóng (2)
← Ch.095 | Ch.097 → |
Editor: Tử Sắc Y
"Yên tâm! Nương ngươi còn chưa có ngốc đến muốn tự đi nói cho lão thái thái nghe, đến lúc đó lại lãnh bản tử của cha ngươi." Lí thị nói xong rồi bưng ly trà, đôi mắt nhìn chằm chằm vào ly trà gần cả nửa ngày không nhúc nhích, phảng phất như đang nghĩ đến cái gì.
Nhìn thấy biểu cảm chần chờ của mẫu thân, Dung tỷ hỏi: "Nương, bước tiếp theo ngài tính toán làm sao vậy? Sao tổ mẫu và cha có thể đồng ý gả Vô Ưu cho biểu ca chứ? Cho dù bọn họ có đồng ý, thì bên đại nương kia chỉ sợ là cũng sẽ không đồng ý, và bản thân Vô Ưu cũng không hề nguyện ý?" Dù sao so tài giữa Lí Đại Phát và Vô Ưu thật sự là khác biệt quá xa.
"Từ xưa hôn nhân đều là cha mẹ sắp đặt, người mai làm mối, có chỗ nào mà cho nàng ta chọn lựa hay nói đạo lý? Ta tự có biện pháp khiến cho tổ mẫu và cha ngươi đồng ý, chờ sau khi tổ mẫu cùng cha ngươi đồng ý xong, thì ma ốm kia cũng không thể dám có ý kiến gì, dù sao nàng cũng là người không có chủ kiến!" Lí thị dương dương tự đắc nói.
Nghe nói như thế, Dung tỷ cười nói: "Nương, nếu cửa hôn nhân này được định xuống, lập tức ta sẽ đi nói với mợ rằng ta muốn một kim vòng tay, không sợ nàng ấy không cho ta!"
"Một cái? Hừ, ít nhất phải là một đôi mới đúng!" Lí thị ha ha cười nói.
"Đúng, sẽ một đôi!" Dung tỷ phụ họa.
...
Sau chuyện đó, tất cả mọi người đều cho rằng hiên tại tinh thần của Vô Ưu sẽ sa sút một trận, nhưng lại không nghĩ tới nàng vẫn tiếp nhân đãi vật bình thường như trước, lúc cần đi gặp để trị liệu cho bệnh nhân thì vẫn có thể nữ phẫn nam trang ra ngoài hành nghề y, xưởng chế dược cũng lửa hồng náo nhiệt, và nàng cũng đi ra thôn trang ở ngoài thành để xem xét, vốn trong lòng Tiết Kim Văn và Chu thị bị gánh nặng, thấy nàng còn có thể xua đuổi ý nghĩ đó đi khỏi, thì cũng cảm thấy trấn an không ít, cho nên trong lúc nhất thời Tiết gia phảng phất như khôi phục lại như trước, đoán chừng cũng chỉ có Vô Ưu là cảm nhận được kỳ thực chuyện này còn chưa có kết thúc!
Giữa trưa mấy ngày sau, Vô Ưu đang ở trong phòng nghiên cứu phương thuốc, mấy tháng gần đây thuốc viên bổ với thuốc viên cường thân kiện thể bán vô cùng tốt, cho nên tên của xưởng chế dược cũng bắt đầu nổi lên —— Vô Ưu xưởng, kỳ thực đây cũng chính là tên của nàng, nàng phát hiện Chu thị cho nàng dùng cái tên này dường như ngụ ý bên trong là muốn sau này nàng hành nghề y dùng bảng hiệu này. Mấy tháng gần đây, danh tiếng dược phẩm của Vô Ưu xưởng ở lĩnh vực chế dược trong kinh thành cũng đã gây nên không ít oanh động, bởi vì dược của Vô Ưu xưởng khác biệt và mới mẻ, hơn nữa hiệu quả người bệnh ăn cũng không khác biệt gì, nhất là nữ nhân và nam nhân có thể dùng để bảo vệ sức khoẻ điều này khiến cho nhân sĩ ở tầng lớp trung rất yêu thích, thường thường đều bán hết rất nhanh, hiện tại cũng có nhiều hiệu thuốc tranh nhau muốn bán dược của Vô Ưu xưởng, chỉ là xưởng chế dược này dù sao nhân thủ cũng có hạn, cho nên thông thường dược còn chưa làm ra thì đã được người mua đặt trước, thấy tình huống như thế này, Vô Ưu đã thương lượng với Tôn tiên sinh mở rộng xưởng chế dược lớn thêm không ít, cũng thuê thêm một cái sân lớn hơn, mời không ít nhân thủ đi tới hỗ trợ. Nói tóm lại, bây giờ Vô Ưu xưởng đương nhiên là một cái xưởng chế dược cỡ trung!
Ở thế giới cổ đại này, hưởng thụ về phần tinh thần vô cùng thiếu thốn, không có TV, radio, internet, thậm chí ngay cả đèn điện cũng không, chứ đừng nói gì đến quán bar quán đêm, cho nên người ở nơi này không phải là cầm kỳ thư họa thì cũng chỉ nấu nướng nữ hồng, đương nhiên là nam nhân càng thêm thích chuyện đệ đệ trên giường. Hơn nữa nam nhân ở cổ đại phú quý đương nhiên là có thê thiếp một bó to, nghe nói đều phải có nghĩa vụ thỏa mãn bọn thê thiếp, cho nên ở nơi này tráng dương dược mê tình dược linh tinh đều vô cùng dễ bán, hơn nữa lợi nhuận cũng vô cùng lớn, mỗi một hiệu thuốc đều bán rất nhiều loại dược như vậy, Vô Ưu cũng từng quan sát qua, loại dược này tốt xấu gì cũng đều được bán lẫn lộn ở trong các hiệu thuốc, có loại chất lượng cũng không tệ, nhưng cũng có loại gây tổn thương nhất thời cho cơ thể người ăn, ăn nhiều hơn sẽ khiến cho các bệnh tật phát tán, cho nên nàng đã nghiên cứu chế tạo vài loại dược ôn hòa có hiệu quả tráng dương, không gây tổn hại tới thân thể, nhưng có thể tạo ra danh tiếng cho Vô Ưu xưởng, thứ hai là lợi nhuận cũng là tương đương lớn. May mắn là trong sách thuốc cổ đại cũng không hề thiếu mấy phương thuốc này, cộng thêm tri thức thời hiện đại của Vô Ưu, nàng đã kết hợp hai phương thuốc này để chế ra phương thuốc dược hoàn mỹ nhất!
Vô Ưu đang ghi lại vài phương thuốc tình dược Đông y trên sổ tự chế, không nghĩ lúc này Liên Kiều đột nhiên chạy vào! Kỳ thực, dư quang ở khoé mắt của Vô Ưu đã sớm nhìn thấy Liên Kiều đi vào rồi, nhưng đợi nửa ngày cũng không nghe thấy nàng (LK) nói gì, chờ Vô Ưu viết xong vài dược liệu, nàng (Vô Ưu) mới ngẩng đầu, hỏi: "Làm sao mà đi vào phòng cả nửa ngày cũng không nói lời nào?" Đôi mắt dừng ở trên người Liên Kiều, sau khi nhìn thấy bộ dáng nàng như muốn nói lại thôi, hơn nữa sắc mặt ửng đỏ giống như cảm xúc hơi bị kích động.
"Nhị tiểu thư..." Liên Kiều ấp úng.
Nhìn thấy bộ dạng này của Liên Kiều, Vô Ưu biết khẳng định là có duyên cớ, cho nên chỉ cười nói: "Có chuyện gì thì cứ nói, ngươi có biết ta rất chướng mắt cái bộ dáng ngươi có việc mà ấp úng không, bình thường ta đã nói ngươi thế nào?"
"Phải lạnh nhạt đối mặt với tất cả hỉ nộ ái ố bi (vui giận yêu ghét khổ) trên đời!" Liên Kiều hồi đáp.
"Ân." Nghe được Liên Kiều trả lời, Vô Ưu gật gật đầu.
Sau đó, Liên Kiều đã hơi bình phục lại cảm xúc, nói: "Nhị tiểu thư, vừa rồi nô tì đi trên đường mua mấy thứ, thì phát hiện có rất nhiều người chỉ trỏ nhà chúng ta. Nhất là những lời của nhóm mấy bà nhiều chuyện kia vô cùng khó nghe!"
"Có phải là nói ta hay không?" Nghe Liên Kiều nói, Vô Ưu nhẹ nhàng cười.
Nhìn thấy biểu cảm của chủ tử, Liên Kiều không khỏi đi đến trước án thư, nói: "Nhị tiểu thư, ngài đều biết hết rồi làm sao mà còn lại cười được?"
"Chẳng lẽ còn muốn ta không thể không khóc?" Vô Ưu nói xong, đôi mắt nhìn về phía bên ngoài cửa sổ, thời tiết cũng đã nhanh vào đông, tuy ánh mặt trời bên ngoài ấm áp, nhưng dù sao nhiệt độ trong không khí cũng giảm xuống rất nhiều.
"Nhị tiểu thư đôi khi nô tì thật sự là bội phục ngài muốn chết, giống như cái gì ngươi cũng không cần, nhưng có khi lại giống như cái gì ngươi cũng để ý!" Liên Kiều bất đắc dĩ nhìn Vô Ưu lắc đầu.
"Nói một chút đi, nhóm người nhiều chuyện này đang nói chuyện gì?" Vô Ưu biết cha đã nghiêm lệnh rõ ràng là không được nói chuyện này ra ngoài, tối hôm đó trừ bỏ hạ nhân trong nhà cũng đều không có ai biết đến chuyện này, nhưng hiện tại ở trên phố đều đã biết đến hết, xem ra là có người ở sau lưng tốn không ít công phu đó!
"Các nàng... Các nàng nói lúc Tiết gia nhị tiểu thư đang tắm thì bị cháu nhà mẹ đẻ của Nhị nãi nãi Tiết gia xông vào... Còn... Ai nha, nô tì cũng không biết nói làm sao nữa!" Liên Kiều nói xong liền dẫm chân, mặt cũng đỏ lên.
"Nói!" Trên mặt Vô Ưu không có biểu cảm gì.
Thấy nhị tiểu thư kiên trì muốn biết, Liên Kiều đành phải trả lời: "Nói... Nói cái tên súc sinh kia đi vào động tay động chân với nhị tiểu thư..." Nói tới đây, Liên Kiều làm sao cũng không nói được nữa.
Nghe được Liên Kiều nói, tay Vô Ưu đặt trên án thư nắm chặt lại, trong ánh mắt ẩn hiện nhiều hàn ý, cười lạnh nói: "Xem ra đuôi hồ li của bọn họ lập tức sẽ lộ thôi!"
"Nhị tiểu thư, lời này nô tì đoán chừng là bên Nhị nãi nãi và cái tên súc sinh đó truyền ra, bọn họ cũng quá vô sỉ, vậy mà lại còn hất nước bẩn lên người nhị tiểu thư như vậy! Đúng rồi, nhị tiểu thư, Bình Nhi cô cô nói hai ngày trước Nhị nãi nãi tới gặp Đại nãi nãi, còn cầm theo rất nhiều đồ, nói là cháu ở nhà mẹ đẻ nàng phái người đưa tới, ngài nói bọn họ đây là người xướng người hoạ sao?" Liên Kiều không hiểu nói.
"Bọn họ muốn làm cái gì, đoán chừng rất nhanh sẽ biết!" Vô Ưu nói một câu, sau đó lại hỏi: "Đúng rồi, nhóm bà tám này trừ bỏ phỉ báng ta, còn nói lời gì nữa?"
"Ân..." Liên Kiều cúi đầu suy nghĩ một chút, sau đó bỗng nhiên ngẩng đầu nói: "Đúng rồi, nhóm bà tám này còn nói sau này Tiết gia nhị tiểu thư làm sao để gả ra ngoài được? Vốn trong người có bệnh, lần trước bị lui thân, hiện tại ngay cả danh tiết cũng không còn, thật sự là mệnh khổ đó!"
Nghe nói như thế, Vô Ưu không khỏi thất thần một khắc, miệng lẩm bẩm."Sau này gả không được? Sau này gả..." Bỗng nhiên, đôi mắt Vô Ưu sáng ngời lên, nói:
"Chẳng lẽ là..." Lập tức, mày nàng nhíu lại, nghĩ rằng: Nếu các nàng dám đánh lên người nàng chủ ý kia, vậy thật sự đúng là có chút phiền toái rồi, xem ra nàng cần phải phòng bị tốt mới được. Nhưng mà chủ ý các nàng đánh lên người nàng cũng khiến cho người ta ghê tởm, một khi nhớ tới vẻ mặt dữ tợn của Lí Đại Phát, nàng cũng không thể không muốn nôn!
Thấy mày nhị tiểu thư nhíu chặt lại, Liên Kiều cẩn thận hỏi: "Nhị tiểu thư, ngài có phải đang nghĩ đến chuyện gì hay không?"
"Cũng cho bọn họ muốn..." Vừa nói tới đây, đột nhiên cửa bị lực từ bên ngoài đẩy vào, lúc này thanh âm của Bình Nhi truyền đến.
"Nhị tiểu thư, ngài mau đi xem một chút đi, đại gia đang muốn đánh bản tử với hạ nhân đó!" Bình Nhi vội vã chạy vào nói.
Nghe nói như thế, Vô Ưu không khỏi nhíu mày hỏi Bình Nhi đang hoang mang rối loạn, nói: "Sao lại thế này? Muốn đánh bản tử với hạ nhân sao?" Tuy đôi khi Tiết Kim Văn có trách phạt hạ nhân, nhưng cũng chưa từng có lúc đánh bản tử với hạ nhân.
"Là... Ai nha, ngài đi xem sẽ biết, Đại nãi nãi đang khuyên nhủ, nhưng đại gia lại không chịu nghe, cũng không dám kinh động đến lão thái thái, đoán chừng cũng chỉ có ngài mới có thể khuyên được!" Bình Nhi sốt ruột đi lên lôi kéo Vô Ưu.
Bước ra ngưỡng cửa, Vô Ưu đi một mạch đến trước đại sảnh của viện tiếp khách, nhìn thấy Tiết Kim Văn ở trong đại sảnh đang tức giận đi qua đi lại, trong tay còn cầm một cây thước thật dài muốn đánh người, còn mẫu thân nàng Chu thị vẫn còn đứng ở nơi đó chau mày, dáng vẻ như vô cùng lo lắng! Mà trong phòng còn có nha đầu, bà tử, gã sai vặt và lão hán trông cửa đang quỳ, Hưng Nhi cũng quỳ ngang hàng với đám hạ nhân, tất cả mọi người đều cúi đầu, trong lòng đều run sợ, ngay cả thở mạnh một hơi cũng không dám!
"Nói! Cuối cùng chuyện đó là do ai truyền ra? Nếu các người chỉ ra người nào truyền ra chuyện này thì Tiết gia ta sẽ tạm tha cho người đó, bằng không tất cả đều nếm thử bản tử một chút đi, phạt các ngươi một năm tiền công, ta sẽ đuổi hết đám người các ngươi ra ngoài, mặc kệ có sinh con trong Tiết gia hay không thì đều là đầy tớ làm công!" Tiết Kim Văn cầm cây thước dài trong tay chỉ vào đám hạ nhân đang quỳ trên đất quát.
"Đại gia, trời đất chứng giám, chúng tiểu nhân không dám kể cho ai chuyện đó đâu, chúng tiểu nhân còn phải trông cậy vào phần cơm này để ăn nữa, thỉnh đại gia nắm rõ!" Một gã sai vặt vừa dập đầu ở một bên vừa cầu xin.
"Đúng vậy! Đại gia nắm rõ! Nhóm nô tì ai ai cũng không dám mà..." Vài bà tử và nha đầu đều kêu oan dập đầu.
Chu thị luôn luôn đều là người đối xử tử tế với hạ nhân, thấy Tiết Kim Văn thực sự muốn đánh, nàng nhanh đi lên cầu tình: "Đại gia, thiếp thân thấy bọn hắn quả thật là không dám đâu, trước chúng ta nên nắm rõ chuyện, chờ điều tra xong cũng đánh không muộn mà!"
"Không phải là các nàng à? Không phải là các nàng thì còn có thể là ai? Ngươi không nói, ta không nói, Vô Ưu sẽ nói sao? Người trong phòng ngươi cũng đều trung thành và tận tâm với ngươi, chẳng lẽ sẽ nói ra bên ngoài sao? Nếu không nói, vậy làm sao người bên ngoài lại biết được? Ngươi có biết ở ngoài đó truyền bao lời khó nghe hay không? Sau làm sao Vô Ưu có thể gặp người được? Còn ta nữa, làm sao ta dám đi ra ngoài gặp người đây? Làm sao Tiết gia có thể gặp người nữa?" Tiết Kim Văn đoán chừng là bị tức giận đến hồ đồ, hoàn toàn không còn dáng vẻ nho nhã của người đọc sách, quả thực chính là đang rít gào nói ra.
Lúc này, Hưng Nhi quỳ trên mặt đất nhíu mày lại, sau đó suy nghĩ một chút mới cả gan ngẩng đầu, nói: "Đại gia, Đại nãi nãi, nô tài cả gan nói một câu, người Tiết gia chúng ta không nói, nhưng không có nghĩa là cháu nhà mẹ đẻ của Nhị nãi nãi không nói!"
Nghe nói như thế, Tiết Kim Văn sửng sốt một chút, đại khái như cảm thấy nói cũng có đạo lý, mà lúc này Chu thị cũng nói theo: "Đại gia, Hưng Nhi nói cũng có đạo lý đó!"
Nghe nói như thế, Tiết Kim Văn tức giận cầm cây thước trong tay hung hăng ném xuống đất, mắng nói: "Cái tên súc sinh kia, lại làm cái chuyện thấp hèn như thế, còn muốn huỷ hoại đi danh tiết của nữ nhi ta, ta phải đi tìm hắn tính sổ ngay!" Nói xong, bước chân muốn đi.
"Đại gia, hiện tại chuyện còn chưa rõ, ngươi không nên xúc động chứ!" thấy Tiết Kim Văn thật sự muốn đi tìm Lí Đại Phát tính sổ, Chu thị chạy nhanh lại ngăn cản.
"Có rõ hay không thì hắn đều đáng đánh đòn, đáng chết!" Gân xanh trên trán Tiết Kim Văn nổi đầy, đẩy ra Chu thị đang ngăn cản hắn.
← Ch. 095 | Ch. 097 → |