Bắt quả tang
← Ch.069 | Ch.071 → |
Yến Từ Quy
Tác giả: Cửu Thập Lục
Quá khứ chậm rãi
Chương 70: Bắt quả tang
Lý Nguyên Phát gọi người đến, bản thân cũng lên giúp.
Tay đầy nước mưa, không có chỗ lau, đành bỏ qua, cúi xuống chuẩn bị dùng sức.
"Đừng chỉ đứng nhìn." Hắn giục: "Cùng giúp một tay."
Vương Tứ dùng cùi chỏ thúc Vương Tam.
Nhìn xem, lão thương nhân tay chân yếu ớt, một cái hộp thôi mà cần nhiều người thế sao?
Cười thì cười, nhưng họ nhận tiền làm việc thì tất nhiên phải ra sức.
Hai anh em mỗi người một bên, muốn thể hiện với các lão gia, nào ngờ vừa dùng sức, cái rương từ hố nhấc lên một chút, lại chưa nhấc hẳn.
"Sao nặng thế?" Vương Tứ ngạc nhiên.
Lý Nguyên Phát và người kia trao đổi bằng ánh mắt.
Vàng thỏi mà, sao không nặng chứ.
Đợi giao cho lão gia, họ nhặt được ít của rơi vãi cũng đủ ăn chơi.
Còn việc tư lợi thì họ chưa từng nghĩ tới.
Người ta là phủ Anh Quốc công, bóp chết họ như bóp kiến.
"Mưa ướt lại toàn bùn, tay trơn không dùng được sức." Lý Nguyên Phát tìm cớ lừa họ: "Cùng nhau nào, cùng nhau."
Thế là mấy người hợp lực, nâng rương ra khỏi hố, đặt lên xe đẩy.
"May mà xe chắc." Vương Tam vỗ vỗ tấm ván xe.
Đẩy xe đến đầu ngõ, Vương Tứ đi trước quan sát, chắc chắn đã an toàn thì gọi người phía sau đi theo.
Nào ngờ, chưa đến ngõ bên cạnh thì phía sau đột nhiên vang lên tiếng quát lớn.
"Đồ trộm táo tợn. Dám đến đây trộm đồ của ta, ta đánh chết các ngươi."
Vương Tam sợ hãi, quay đầu nhìn.
Tối đen nên không rõ tình hình, chỉ thấy có người lao tới.
Lý Nguyên Phát thấy không ổn, vội đẩy xe muốn chạy, nhưng làm sao chạy thoát người tay không?
Chưa chạy được mấy bước thì bọn họ đã bị mười mấy thanh niên khỏe mạnh vây quanh.
Cao An đứng trước nhướng mày, nhìn chằm chằm anh em họ Vương: "Lại là hai tên tiểu tử thối các ngươi. Lần này bắt quả tang rồi nhé. Đi, đi, theo ta lên gặp quan."
Gần đến canh ba, trống ngoài nha môn phủ Thuận Thiên vang dội.
Đan Thận từ trong chăn bò dậy, sửa soạn qua loa rồi chắp tay bước vào đại đường.
Nhìn mấy người đầy bùn đất và hai chiếc rương bùn, ông hỏi sư gia bên cạnh: "Chuyện gì thế? Đi đào núi à?"
Sư gia vội báo: "Huynh đệ Vương Tam, Vương Tứ thực sự đến ngõ Lão Thật trộm cắp, bị Cao An bắt tại trận."
"Đêm khuya không ngủ à?" Đan Thận nhận xét.
Cao An nghe thấy thì cười vui: "Đại nhân, làm trộm phải chọn nửa đêm chứ."
Đan Thận hắng giọng, không chấp nhặt sự bộc trực của Cao An, ngồi xuống ghế.
Cao An tường thuật chi tiết quá trình vụ án.
"Chiều nay mưa lớn, tiểu nhân cho công nhân về nghỉ sớm. Trước đó từng bắt gặp hai kẻ lén lút này, tiểu nhân ngủ không yên, nghĩ rằng đến ngõ Lão Thật dạo một vòng thử. Quả nhiên phát hiện có người đang đào đất, tiểu nhân không làm kinh động họ, về gọi hơn mười công nhân cùng nhau chặn bắt. Bắt được người, tiểu nhân lập tức đưa đến đây. Đại nhân, lần này bắt quả tang, có thể nhốt họ vào ngục rồi chứ?"
Đan Thận vuốt râu.
Lời khai của Cao An nghe không có vấn đề, rất phù hợp tình hình.
Còn về anh em Vương Tam, Vương Tứ...
Ông gọi nha dịch đến hỏi.
Nha dịch nhìn kỹ khuôn mặt đầy bùn đất của Lý Nguyên Phát, nói: "Đại nhân, đúng là huynh đệ họ Vương hôm qua vừa ra khỏi nha môn đã tìm hai thương nhân này."
Lý Nguyên Phát nghe vậy, tức giận muốn đá Vương Tứ.
Có làm việc được không?
Hôm qua bị theo dõi cũng không biết.
Hôm nay ở đầu ngõ nhìn quanh lại không phát hiện Cao An phục kích.
Mắt mù à?
Đan Thận hỏi anh em họ Vương: "Có phải hai người họ bảo các ngươi đến ngõ Lão Thật dò la tin tức không? Họ đã hứa cho các ngươi lợi ích gì?"
Vương Tam rụt cổ, nói: "Cao An này bày mưu hại chúng ta, chúng ta chỉ đi ngang qua đó, hắn đã nói chúng ta trộm đồ ở ngõ Lão Thật. Rương này có ghi chữ ngõ Lão Thật đâu? Chúng ta lấy từ chỗ khác mà."
"Ngươi nghĩ phủ doãn đại nhân không biết phá án chắc?" Cao An chỉ vào bộ đồ đầy bùn của Vương Tam: "May mà ông trời giúp, nếu không khó nói rõ. Có cần cởi giày các ngươi ra so với dấu chân ở ngõ Lão Thật không? Dấu chân còn chưa bị nước rửa trôi đâu."
Vương Tam không thể chối cãi.
Vương Tứ nhìn trái ngó phải, không chống đỡ nổi, đành thật thà khai.
"Lý đại hộ họ bỏ tiền cho huynh đệ chúng ta đi xem xét, nói muốn đào đồ từ trong đó ra." Vương Tứ nói: "Nghe nói đã chôn nhiều năm rồi, chủ nhân không còn, ai đào được thì của người đó. Đào được sẽ cho huynh đệ chúng ta mỗi người hai mươi lượng. Đại nhân, chúng ta không kiếm tiền thất đức, chỉ hai mươi lượng thôi, thật đấy. Đến giờ mới nhận tiền đặt cọc, còn chưa nhận đủ nữa là. Chúng ta không biết đầu đuôi, càng không biết đào ra thứ gì. Đại nhân, chúng ta là tòng phạm thôi, nhốt vài ngày là đủ rồi phải không? Ái da."
Nói đến đây, mông chợt đau nhói vì bị Lý Nguyên Phát đá mạnh.
Vương Tứ đau nhăn mặt, lẩm bẩm: "Lý đại hộ, chúng ta nhận bao nhiêu tiền làm bấy nhiêu việc, chỉ giúp các người đào rương, vào nha môn hai lần, ngài không thể bắt chúng ta chịu tội chính được."
Lý Nguyên Phát còn muốn đá nhưng bị nha dịch kéo ra, tức đến mức há miệng muốn chửi.
Ngẩng lên thấy Đan Thận ngồi nghiêm trên ghế, Lý Nguyên Phát đành thu lại.
Đan Thận lại hỏi Lý Nguyên Phát và người kia.
Lý Nguyên Phát đen mặt.
Vàng thỏi gây chú ý, Tứ lão gia đã dặn không được để lộ tin.
Nhưng đã vào nha môn thì dù hắn có kín miệng, Đan phủ doãn cũng sẽ biết, không thể giấu.
Chỉ là không thể kéo Tứ lão gia vào...
"Tổ tiên tiểu nhân có chút đồ quý, trước đây nghe người già nói chôn ở ngõ Lão Thật, tiểu nhân mới nghĩ là đào lên." Lý Nguyên Phát nói: "Chỉ là họ nói muộn quá, nếu không, mấy tháng trước tiểu nhân đã đi đào thì chẳng phải không có chuyện này rồi sao. Tịch đương gia là bạn thân của tiểu nhân, nghe nói thế mới đến giúp."
Đan Thận nói: "Ngươi nghĩ hay nhỉ, mấy tháng trước là khế đất của mấy thương nhân kia, bây giờ là của Kinh Đại Bão và Cao An, ngươi đào lúc nào thì cũng không phải đồ của ngươi."
Lý Nguyên Phát cười nịnh: "Ngài nói đúng, thế nên ta mới lén đi đào. Thật ra trên rương không có dấu hiệu nhà tiểu nhân, nói không rõ, nhưng đồ này thật sự là của tiểu nhân."
"Đồ gì?" Đan Thận hỏi.
Lý Nguyên Phát cười giả lả: "Ngài phải mở rương ra thì tiểu nhân mới biết. Không thì để người không liên quan lui ra, ngài xem thử."
"Phá khóa." Đan Thận không đồng ý, chỉ thúc giục.
Lý Nguyên Phát đâu có chìa khóa, đành nói: "Người già không truyền chìa khóa lại."
Đêm khuya, không có thợ khóa.
Nha dịch nhận lệnh cầm rìu đập khóa.
Đan Thận bước xuống, mở nắp rương ra một nửa.
Sao trong rương chất đầy sách vở thế này?
← Ch. 069 | Ch. 071 → |