Vay nóng Homecredit

Truyện:Yêu Vợ Như Mạng - Chương 06

Yêu Vợ Như Mạng
Trọn bộ 12 chương
Chương 06
0.00
(0 votes)


Chương (1-12)

Siêu sale Shopee


edit: SunAe beta: xanh xanh

Vào lúc giữa trưa, Khấu San Dung mang theo tư liệu cùng hàng mẫu rời công ty, chuẩn bị đến chỗ hẹn gặp khách hàng. Phía sau bọn phóng viên cũng rục rịch đuổi theo khiến cô không khỏi tức giận nhưng công việc quan trọng hơn nên cô liền cho qua không để ý tới.

Đây là lần đầu tiên cô phải trực tiếp thương lượng với khách hàng vì vậy cô đặt hết tâm trí của mình vào vị đại sư điêu khắc có tiếng kia, hơn nữa các nghệ thuật gia tính tình thường rất cổ quái. Ông ấy lại không thích sự chú ý quá đáng của bên ngoài. Lần này đến đây rất ít người biết ông vốn có ý định vừa nghỉ ngơi và điều hành công việc trong âm thầm, không ầm ĩ.

Khách hàng này rất khó tính, yêu cầu lại rất nhiều bất quá cô đối với thiết kế rất có hứng thú lại bị cái tính kiên trì, hiếu thắng của bản thân mà thúc đẩy nếu không cô cũng sẽ không chịu nổi công việc vất vả này. Tính tình quả có không vui nhưng cô vẫn là tươi cười, nhẫn nhịn xuống vậy.

"Lần trước người đại diện của ta đã làm hỏng hết buổi triển lãm nghệ thuật tại New York, ta rất là tức giận! Lần này đến Hồng Kông làm triển lãm cá nhân ta đã tiếp qua rất nhiều công ty thiết kế nhưng vẫn chưa chọn được nơi hợp ý mình." Ông là người xứ cảng thơm và là một nhà nghệ thuật điêu khắc nổi tiếng ở Trung Quốc, tuổi tầm bốn mươi, dáng người cao vừa phải, ăn mặc trang nhã.

Cô nhìn ông ta đang xem bản thiết kế  mày nhíu chặt dần dần giãn ra, khóe miệng nhếch lên tươi cười."Nhìn cô tuổi còn trẻ, bộ dáng giống thiên kim tiểu thư chưa từng động tay làm việc không thể tưởng được rất có tài năng."

"Tôi coi như đây là lời khích lệ." Ngài yên tâm dự án của ngài tôi đảm bảo trong vòng một tháng sẽ hoàn xong. Ngay từ lúc bắt đầu cô rất là lo lắng, run sợ nhưng hiện tại gặp biến cũng không biết sợ hãi.

Hai người tính khí tương đồng, tâm cao khí ngạo hợp tác với nhau rất tương xứng.

Đối với tác phẩm của mình mà còn không tin tưởng thì liệu có khách hàng nào muốn giao việc cho mình nữa?

Suy nghĩ như vậy Khấu San Dung liền rất mạnh dạn bày tỏ ý tưởng thiết kế của mình còn có hơi khoa trương vài thứ, cô không thể ngờ rằng chính sự tự tin thể hiện của bản thân khiến khách hàng rất hài lòng.

"Ta rất mong đợi buổi triển lãm tại Hồng Kông vào tháng sau."  Điêu khắc đại sư lời nói ý tứ, mỉm cười vươn tay, cùng cô bắt tay hợp tác.

Cuối cùng cô cũng thở phào nhẹ nhõm, khách hàng vẫn là tin tưởng giao trách nhiệm cho cô gánh vác. Cái bắt tay kia khiến cô rất khoái trá, trong công việc mới cô đã hoàn thành được công tác mà hơn hết rất là viên mãn.

Tâm tình vui vẻ, sung sướng không thôi từ khi tốt nghiệp đại học đến bây giờ cô là lần đầu có cảm giác nhiệt huyết sôi trào hứng khởi với thành công của mình.

"Đến lúc đó hy vọng anh xã của cô có rảnh đến tham dự."

"Ai?" Anh xã của tôi?! A.. đúng là cô đã kết hôn, chứng minh thư  rõ ràng khắc ba chữ Văn Nhân Chấn ở bên cạnh.

"Ha ...ha không thể tưởng được cô còn rất hài hước." Điêu khắc đại sư nghĩ đến cô là đang nói giỡn,   lại tiếp tục cười to tiếng.

Nhưng ông tuyệt đối sẽ không tin tưởng cô gái trước mắt thật sự quên mất mình đã kết hôn.

"Ha.. ha......" Bởi vì không biết trả lời thế nào cô là phối hợp cùng đại sư điêu khắc cười to vui vẻ.

Công việc thỏa thuận coi như xong, hai người lần lượt rời đi. Bởi vì ở nhà hàng bàn chuyện thật lâu cô đã sớm quên mất phía sau còn có người theo dõi.

Giờ giấc làm việc của cô rất linh hoạt nghĩ như vậy nếu trở về công ty cũng không có việc gì gấp, cô liền quyết định về nhà sớm sử dụng bồn tắm mát xa thủy lực lớn trong phòng tắm, cho thêm chút tinh dầu hoa hồng ưa thích, tắm rửa sạch sẽ gội sạch mệt mỏi cả ngày hôm nay.

Cô mở cửa xe ngồi vào bên trong, trên đường lái xe về đi ngang qua cao ốc nơi Văn Nhân Chấn làm việc, cô đột nhiên nhớ đến trước đây cô và chị gái đến tìm hắn, có đôi khi hắn bận việc chị gái sẽ mang cô đến quán ăn gần đó ăn một suất gà hầm, còn có những chiếc bánh thơm ngon, cùng thưởng thức một ly hồng trà, hai chị em cô toàn bộ buổi chiều đều ở đây.

Bất tri bất giác cô dừng lại ở phía trước, mở của xe  đi đến quán ăn quen thuộc quyết định mua bữa tối mang về nhà.

Tiếng chuông gió treo trước cửa khẽ vang lên khi có khách bước vào.

"Tút.. tút..." tiếng chuông điện thoại của người nào đó vang lên "Chuyện gì?"

Khiến Khấu San Dung nhát gừng trả lời điện thoại thì chỉ có một người.

"Cô đang ở đâu?"

"Khu Tà Giác... không phải vậy, ai cần anh lo!" Cô nhanh miệng đem địa điểm đến mà khai, phiền não cô nhanh chóng lấp liếm.

"Trùng hợp vậy? Tôi cũng đang nghĩ đến đó thưởng thức buổi trà chiều, cô đã ở đó thì giúp tôi gọi một phần đã, sau năm phút nữa sẽ đến gặp cô."

"Tôi vì sao phải giúp anh gọi món? Tôi mới không cần chạm mặt với anh–"

Cô thấp giọng cự tuyệt nhưng hắn nói xong liền lập tức cúp điện thoại không nghe cô nói thêm gì nữa.

"Đáng giận......" Hắn không đợi cô đáp ứng liền gác điện thoại, cô không muốn  để ý tới lời hắn, mua xong thức ăn cô muốn nhanh trở về nhà, quản hắn làm chi!

Cô ở quầy phục vụ gọi thức ăn còn nhờ nhân viên quán làm nhanh một chút "Tôi đang vội làm phiền nhanh nhanh một chút, cám ơn nhiều."

Không ngờ mới vừa nói xong câu đó, phía sau đã truyền đến thanh âm quen thuộc, giọng nói khiến cô rất chán ghét...

"Thêm một phần gà cùng cà phê không đường sữa, gộp chung."

Gặp quỷ, không phải nói năm phút đồng hồ sao? Rõ ràng chỉ qua một phút đồng hồ! Cô quay đầu, trừng mắt nhìn người trước mắt này nói dối không xấu hổ – tên hỗn đản.

"Nào chúng ta tìm bàn để ngồi" Văn Nhân Chấn lấy ra bóp da thanh toán tiền, nhìn cô mỉm cười rồi nắm tay cô đi đến cái bàn trống duy nhất trong quán.

Hai người ngồi ở bàn tròn gần ngay cửa sổ, có thể nhìn thấy rất rõ người qua lại trên phố, đương nhiên người qua đường cũng có thể thu hết nhất cử nhất động của bọn họ vào đáy mắt.

"Tôi không cần." Khấu San Dung lập tức cự tuyệt. Ai kêu hắn là Văn Nhân Chấn, cô thực ghét hắn, muốn cùng hắn hai người thân mật ăn cơm, cô sợ nuốt không trôi!

"Cô nhẫn tâm để tôi một người?" Văn Nhân Chấn vẻ mặt đau khổ nhíu mày.

"Vì sao không thể? Tránh ra!" Cô chán ghét khuôn mặt đào hoa của hắn còn có âm thanh dụ ngọt kia, đã mấy đêm liền hắn lợi dụng cô làm việc đến khuya, ngủ gục trên máy tính đều là hắn nhẹ nhàng ôm cô về giường, ở bên tai cô thì thầm thở dài rồi còn hôn trán cô chúc ngủ ngon.

Hành động của hắn làm cho cô kinh ngạc, khó hiểu một thời gian dài, cô thật không hiểu hành động của hắn có ý đồ ra sao.

Mỗi sáng sớm, hắn và cô đều ở trên bàn cơm đối chọi gay gắt, không hẳn là cô chủ động khởi xướng mà là Văn Nhân Chấn bắt đầu trước đem cô chọc giận không thể khống chế.

Cô không hiểu hắn đang muốn làm cái gì, hắn muốn dùng phương pháp đối phó với những phụ nữ khác để đối phó cô sao? Hắn nghĩ đến cô sẽ mắc mưu sao?! Nằm mơ!

"Dung Dung, cô còn để bụng chuyện hồi sáng sao?"

Không có...nín nhịn không được buồn cười một tràng cười to phát ra, bọn họ đối chọi nhau gay gắt nhưng Khấu San Dung xác định tiếng cười trong sáng kia không phải của hắn, nhìn chằm chẳm mặt hắn kia thật sự là ai?

Ngốc nghếch!

Dời tầm mắt nhìn xung quanh xem xét, cô bắt gặp trong quán nhiều nhân viên cùng thực khách rất hiếu kỳ nhìn bọn họ. Cô giả vờ không phát hiện thực sự còn có cái nhìn xuyên thấu, mạo muội dò xét trên người cô.

Trời ạ, những người ở đây sẽ không nghĩ đến cô cùng Văn Nhân Chấn liếc mắt đưa tình chứ? Làm cho cô xấu hổ đến chết đi được!

"Thức ăn của hai vị đây, mời dùng ngon miệng"

Đang muốn la mắng thì nhân viên phục mang đến thức ăn khiến cô đành áp chế xuống cơn nóng giận đợi họ đi rồi, xung quanh cũng không ai để ý nữa, vừa lúc Văn Nhân Chấn đang định ăn gà hầm, miệng mở to cô liền ý tứ lợi dụng khăn trải bàn dài ở bên dưới dùng gót giày cao gót của mình đá hắn thật mạnh.

"Á –" Văn Nhân Chấn thiếu chút nữa sặc sụa không phải bởi vì đau mà là hắn đau bụng, nín nhịn là hắn không thể phì cười thật to.

Khi dễ cô thật sự rất vui nhất là trước mặt công chúng.

Cô chán ghét hắn, cùng hắn đối chọi gay gắt, nhưng ở bên ngoài cô vẫn luôn duy hộ hình tượng lẫn nhau, cực lực nhẫn nại, sẽ không lớn tiếng cùng hắn khắc khẩu, lại càng không nói những từ ngữ khó nghe.

Mọi người đều nhìn sai cô, cô không phải không hiểu thế sự, không hiểu sự tình mà còn có thể nhìn sắc mặt người khác mà ứng biến cô vốn là một thiên kim tiểu thư.

Vì sao mọi người luôn hiểu lầm cô?

"Tốt lắm hay sao mà cười? Nhàm chán!" Cô giương mắt liếc hắn một cái, nhìn hắn ăn thật sự ngon lành, mà hương vị gà hầm cũng thật sự rất thơm, kích thích cảm giác thèm ăn của cô.

Rõ ràng buổi trưa cô đã ăn rất no, bây giờ còn chưa tới buổi tối bụng cô đã réo rồi, đáng giận đều là do hắn làm hại mà!

Mặt kệ cô vẫn nên ăn phần của mình, vừa ăn mắt còn nhìn trừng hắn.

Đáng giận, cô thật sự hảo ăn, nhưng là sẽ béo lên......

"Cùng thưởng thức trà chiều với cô tôi thật sự vui vẻ!" Hắn chân thành nói, dùng giọng điệu sủng nịnh đối đáp sau đó xem biểu tình trợn mắt tức giận của cô với hắn.

Văn Nhân Chấn không khỏi cười khổ. Hắn đại khái có khuynh hướng thích bị ngược đi, cho dù biết cô không tin lời hắn nói, cũng không quan trọng hắn vẫn là muốn nói cho cô nghe. Biết rõ không có khả năng, lại hy vọng một lần cô bởi vì lời hắn nói mà mặt đỏ tim đập, lộ ra biểu tình xấu hổ. (yêu anh quá đi!.. đáng thương ủng hộ anh cố lên nhé!)

"Anh siêu phiền."

Cô mắt trợn trắng. Đương nhiên không có biểu hiện xấu hổ thẹn thùng cho hắn thấy, cô là ai cô chính là Khấu San Dung, nào có dễ dàng như vậy lấy lòng!

Cùng nhau đấu võ mồm, ăn cơm uống trà chiều nhưng Văn Nhân Chấn phải trở lại công ty không thể cùng cô về nhà. Ra khỏi quán hắn vẫn là nắm lấy tay cô dẫn đến bãi đậu xe.

"Lái xe chậm một chút."

"Lắm lời!" Nàng đảo cặp mắt trắng dã, cảm tạ hảo ý của hắn.

"Đi đường cẩn thận."

"Thực phiền mà...... Được rồi!" Cho dù cô thích làm trái ý hắn nhưng đối với thái độ ân cần quan tâm dặn dò của hắn cô không nghĩ cự tuyệt.

Được rồi — hai chữ nói ra cô hướng hắn nhẹ nhàng tỏ vẻ tiếp nhận, điều này làm cho hắn cảm thấy rất vui vẻ, khóe miệng lúc nào cũng tươi cười như hoa không khỏi giơ lên.

Hắn bất ngờ hai tay sờ sờ hai má của cô, cô cảm thấy kinh ngạc, sửng sốt một chút.

Lúc này, tia sáng chói đột nhiên léo lên!

"Tách."

Ngoái đầu nhìn lại. chỉ thấy ở phía sau là tên săn tin đang cầm máy ảnh chụp lia lịa hai người họ, bởi vì tâm tình sảng khoái mà cô quên mất, dù sao là tránh không khỏi nắng vậy.

Bất quá nếu bị phát hiện chẳng qua chỉ là tên săn tin nhiều chuyện, rảnh rỗi hơn nữa thấy Khấu San Dung biểu tình phẫn nộ, trực giác của hắn rất cao liền hướng cô mà chụp trực diện không bỏ sót hành động, cử chỉ nào.

"Không cần làm càn, đây là cửa trước ngươi như vậy cũng muốn chụp sao không nể tình chỗ người ta buôn bán? Khấu San Dung phát hỏa cực đại, đối với da mặt dày của hắn mà rống to.

Cô luôn cho rằng phần đông người bình thường trong xã hội chẳng qua quan tâm đến vài vấn đề kinh tế, chính trị xã hội trong và ngoài nước. Ngay cả chị của cô có một thời gian mê say ngôi sao thần tượng, săn lùng tất cả thông tin, báo chí để xem thần tượng hôm nay như thế nào, có bị cảm không, có bạn gái chưa.... dù sao thì đó là sự hâm mộ cuồng nhiệt của một thiếu nữ mới lớn nhưng thời gian qua đi mọi chuyện cũng chìm vào quá khứ. Đối với đời tư của ngôi sao cũng không còn hứng thú cho lắm.

Nhưng hiện tại cô rất lấy làm khó hiểu, kỳ quái, cô không phải thần tượng hay ngôi sao của ai đó vì lý gì có rất nhiều phóng viên bám đuôi, quấy nhiễu chụp hình cô?

"Anh có thấy phiền hay không?" Cô không thể nhịn được nữa lấy tay che ở trước mặt màn ảnh "Biến ngay!"

"Khấu tiểu thư, quả nhiên lời đồn không sai." Tên phóng viên cố ý khiêu khích trong giọng nói:"Tiểu thư rất là nổi tiếng."

"Nổi tiếng?! Anh nói tôi như thế nào là nổi tiếng?!" Khấu San Dung hung hăng đáp trả, khuôn mặt nhỏ nhắn phút chốc đỏ bừng lên."Tôi mới không phải là ngôi sao!" Cô cố ngăn tiếng rống giận ở mức thấp nhất, nói xong cô mới cảm thấy hối hận.

Bởi vì cô đột nhiên sinh khí biến thành cái bộ dáng luống cuống công khai, nếu không để ý hành động của hắn thì tốt rồi giống như chị đã từng nói qua cô là không có lần nào nhịn xuống cả.

Như thế cũng tốt đi, chẳng những bị Văn Nhân Chấn bắt gặp bộ dáng phá hư của cô mà ngay ngày mai còn được cùng nhau lên trang đầu tờ báo, tiêu đề nhất định rất gây sốc đây. Nghĩ như vậy thôi cô đã rất xấu hổ không dám nhìn biểu tình trên mặt Văn Nhân Chấn.

Cô chỉ là sơ ý đôi co cãi vã một lần liền như vậy hủy cả thanh danh để cho bọn săn tin vịt vịn vào đó làm cớ có chuyện hay để viết – phóng viên nọ bắt gặp Khấu San Dung tiểu thư ở trên đường cùng người khác la hét tuyệt không băn khoăn đến hình tượng.

Nguyên lai danh dự của cô trong một ngày đã bị hủy như vậy đấy, giới truyền thông thật sự rất tác quái mà khiến người khác tổn thương nặng a!

Vốn ai cũng biết cá tính cô nóng nảy, ương ngạnh cho nên chỉ cần chọn đúng thời điểm cô phá hư hình tượng rất dễ dàng dĩ nhiên cũng rất dễ chụp được hình quả tang, gây hấn cô liền có thể có vô số tin tức hay ho, chỉ trích phóng đại đời sống, nhân cách của cô.

Văn Nhân Chấn ở một bên, đem hết thảy để ở đáy mắt đột nhiên hắn kêu tên cô "Dung Dung."

Hắn thanh âm nghe qua rất trầm thấp nhưng bởi vì không dám ngẩng đầu nhìn hắn, cho nên cô không thể biết được hắn hiện tại là biểu tình gì, đang nghĩ cái gì để thuyết giảng cô đây.

Hắn không phải cũng giống mẹ cô trách cứ cô quá khinh suất, lớn mật là một tiểu quái ngu ngốc chứ, mẹ luôn khuyên cô phải luôn nín nhịn, nhẫn nại, không thể ở trên đường lớn làm xấu mặt mẹ mình, cho dù bọn chụp ảnh có ảnh hưởng nghiêm trọng thế nào đến cuộc sống riêng tư của mẹ con cô đi chăng nữa.

Văn Nhân Chấn nhất định không định giống vậy mà thuyết giảng cô chứ khi vừa định xoay sang thì thấy hắn hướng cô mà lạnh lùng nói với tên kia.

"Đừng để ý đến hắn, loại chuyện nhỏ nhặt này không cần để ở trong lòng, chúng ta đi thôi."

Quái, thật sự kinh sợ! Văn Nhân Chấn chẳng những không có la mắng, tức giận với cô ngược lại thân mật cùng cô mười ngón giao nắm, đem cô đang ngây ngốc chết trân tại chỗ bỏ đi cách xa, hoàn toàn không để ý tới cái tên kia đang chuẩn bị chờ xem kịch vui.

"Tâm tình vẫn là không thoải mái hơn sao? Có thể hay không sẽ ảnh hưởng đến cô trong khi lái xe? Tốc độ lái xe không được phép vượt qua năm mươi, nghe thấy không?" Hắn đem cô đặt vào ghế có tay lái, dịu dàng lại kiên định không quên dặn dò cô phải thật cẩn thận.

Khấu San Dung nghe được hắn nói như vậy đột nhiên cảm thấy...... muốn khóc òa nức nở.

Hắn không phải chán ghét cô sao, sao lại dịu dàng với cô như vậy.

Mới đây cô là chọc giận hắn, mà hắn không vì vậy mà đuổi cô nhanh đi khỏi cũng không có trút giận cô, trách tội cô, anh ta....

"Cô lộ ra bộ dáng hung tợn, giương nanh múa vuốt để bảo hộ chính mình rốt cuộc cô là đang bảo hộ cái gì." Văn Nhân Chấn thò người vào xe vì cô mà cài lại dây an toàn, khoảng cách giữa cả hai rất gần có thể nghe thấy âm thanh nhẹ nhàng của hắn: "Cô là không có khả năng không nghe không thấy bọn họ, cảm giác bị người ta quấy nhiễu rất khó chịu đúng không? Nhưng là không cần nhìn sắc mặt hay lời nói của người khác mà để tâm cũng đừng vì loại người vì buồn chán cuộc sống, rỗi rãi rảnh hơi mà bao đồng thiên hạ?

Nghe qua như là  giáo huấn cô, không, quả thật là lên giọng với cô, nhưng vì sao cô cảm thấy rất có đạo lý.

Đúng vậy, vì người nhàm chán nhân sinh quan cuộc sống mà sinh khí, có cái gì ý nghĩa? Lời nói này nhanh chóng tiến nhập trong đầu, cô đột nhiên cảm thấy chính mình giống như chưa từng tức giận qua như vậy.

Thật sâu nhìn hắn một cái, đột nhiên cảm thấy người này trong lời nói rất có ý tứ, không phải như vậy không có ý nghĩa!

Khó mà không đồng tình với ý kiến của hắn, cô vẫn là quật cường gật đầu, liền khởi động quay đầu xe khỏi bãi về nhà.

Về phần Văn Nhân Chấn, nhìn theo cô rời đi mất dạng mới chuyển hướng đi tới phía tên săn tin, vỗ vỗ bờ vai của hắn, dùng ý cười mà như tia sắc bén trong biểu tình, ngữ điệu mềm nhẹ có điểm đáng sợ hỏi:"Ta nghĩ chúng ta có thể nói chuyện đã xảy ra, ta đề nghị ngươi không ngại hiện tại đem cuộn phim giao nộp cho ta, ta đỡ phải đi một chuyến đến tòa soạn tìm tổng biên tập của ngươi thương thảo, ngươi nghĩ như thế nào?"

Không biết là vì bộ dáng uy hiếp rất đáng sợ của Văn Nhân Chấn hay là có nguyên nhân gì khác làm cho tên này chó săn ngoan ngoãn giao ra cuộn phim, tóm lại lần này Khấu gia nhị  đại tiểu thư người đàn bà chanh chua chửi đổng bên ngoài không có bị truyền thông đưa ra mổ xẻ, cũng không có người biết đến chỉ có thể nghe ra một tin Văn Nhân Chấn rất yêu thương vợ, giới truyền thông vì vậy không ngừng khen ngợi lưu truyền rộng rãi.

Hồng Kông.

Văn Nhân Chấn từ Bắc Kinh bay đến Hồng Kông cùng vài vị khách hẹn ăn cơm ở nhà hàng, sau khi kết thúc liền bảo nhân viên công ty chuẩn bị xe ra sân bay, để đáp chuyến bay cuối trong ngày về Đài Loan.

Chiếc xe đang đi trên đường nội thành hướng về phía sân bay, hắn thấy hai bên đường treo đầy những lá cờ đang tung bay phấp phới trong gió, trên cửa kính của một cửa hàng điện tử lớn phản chiếu chiếc tivi màn hình rộng với những clip quảng cáo hấp dẫn, giống nhau lặp đi lặp lại.

Khu đô thị trong màn đêm nhộn nhịp, ồn ào có rất nhiều người muôn hình vạn trạng biến hóa lướt qua lẫn nhau có đôi khi dừng lại nhìn chằm chằm vào màn hình to lớn bên cạnh, còn có khuôn mặt kia xuất hiện ở mọi nơi.

Khuôn mặt trầm ngâm, suy tư tưởng nhớ đến hình ảnh nọ không biết bao nhiêu lần đó là bóng dáng người con gái mà hắn yêu thương, nhung nhớ.

"Anh Lý này, Phó Nghiêm Tùng là người như thế nào?" Hắn dùng tiếng Quảng Đông lưu loát của mình hỏi người lái xe.

Cái tên này xuất hiện rầm rộ trên những tấm panô quảng cáo ở những nơi mà xe hắn đi ngang qua từ lúc nãy đến giờ, đó chính là đối tác của Khấu San Dung!

Lái xe nghe được ông chủ lớn hỏi, liền thao thao bất tuyệt nói về Phó Nghiêm Tùng chính là một đại sư điêu khắc danh tiếng ở Hồng Kông, hiện tại ông ấy đang tổ chức triển lãm cá nhân, có rất nhiều nhà phê bình cùng giới truyền thông trong và ngoài đều muốn đến phỏng vấn.

Nghe vậy, Văn Nhân Chấn có một chút đăm chiêu.

Hắn đến đại lục là vì công việc, ở đây cũng đã được nửa tháng, trừ bỏ công ty mẹ hắn còn có những công ty con trực thuộc ở các khu vực lân cận phải thường xuyên đi công tác, ngoài ra Khấu Thiên Tứ khi mất cũng để lại gia sản rất lớn, hắn là con rể vì vậy cũng phải thay mặt xử lý, gánh vác tình hình công ty vì vậy lượng công việc của hắn tăng lên rất nhiều, thời gian công tác bên ngoài cũng vì vậy mà kéo dài thêm.

Hắn cùng Khấu San Dung đã có một chút tiến triển trong quan hệ, nhưng không thân mật đến nỗi hàng ngày đều phải nghe đến giọng của đối phương nhưng cũng không hẳn hắn không quan tâm, để ý đến cô.

Sau khi hoàn thành công tác, hắn luôn tưởng muốn bay đến gặp cô ngay lập tức, không biết cô ấy có đang ở Hồng Kông? Vì thế hắn nhanh tay lấy điện thoại cầm tay bấm số bạn thân hỏi xem hiện tại vợ yêu của mình có đang ngụ ở Hồng Kông hay không.

"Đồ hỗn đản chờ thật lâu thì điện thoại mới thông liền nghe có tiếng người rống lớn ở bên kia đầu dây, cậu không phải bạn tôi lần nào gọi điện tới cũng có chuyện nhờ, muốn tôi tìm vợ cho cậu, Văn Nhân Chấn cậu cho tôi là cái gì?

Bạn hắn tính khí không tốt tí nào, nói chuyện với hắn không ngừng rống cùng với âm lượng ở mức cực đại, hắn phải nhỏ nhẹ trấn an, đáp ứng điều kiện rồi mới hỏi đến tin tức của Khấu San Dung.

"Thật không? Quá tốt." Thật là trùng hợp hy hữ, bọn họ hai người vậy mà cùng ngụ tại một địa phương, cái này chính là ông trời cố ý an bài sao?

"Tớ đang ở Hồng Kông!"

"Ngọc Oánh, cảm ơn cậu." Văn Nhân Chấn không nghe bạn thân nói gì thêm liền cúp máy, vội vàng kêu lái xe quay đầu xe đưa hắn trở lại khách sạn cũ, hắn quyết định có thể ở lại Hồng Kông thêm ít hôm nữa.

Vừa rồi bạn hắn trong lúc nói chuyện báo với hắn biết ngày mai lúc mười giờ sáng Phó Nghiêm Tùng khai mạc triển lãm có tổ chức tiệc rượu mời khách, Khấu San Dung nhất định sẽ có mặt tham dự, hắn muốn đến đó khiến cho cô một phen ngạc nhiên, nhẫy cẩng lên vì vui mừng.

Cô ấy sẽ có biểu tình ra sao? Có vui vẻ hay không? Văn Nhân Chấn háo hức không thôi không ngường tưởng tượng ra đủ loại tình huống. Đêm đó, lòng khấp khởi hắn ôm ảo tượng thật đẹp đi sâu vào giấc ngủ, trên miệng không khép lại nụ cười thỏa mãn.

Buổi sáng ngày hôm sau, hắn làm vệ sinh cá nhân xong liền nhanh chóng mặc vào bộ tây trang cao cấp, bộ dánh chuẩn bị của hắn thật hoàn hảo. Sau đó, hắn lấy ra xấp tiền đưa cho thư ký bằng bất cứ giá nào cũng kiếm cho hắn một thiếp mời đến dự tiệc rượu, hắn tự mình lái xe đến hội trường triển lãm, ở lối vào các nhân viên đón khách đưa cho hắn một tấm vé giới thiệu, hắn nhìn thoáng qua tấm vé liền nhận ra đây chính là do cô thiết kế nên.

Nhìn ngắm kỹ lưỡng, hắn muốn có thêm một tấm, cất giữ lại mang về làm kỉ niệm.

Vừa mới bước vào hội trường, khuôn mặt hắn lập tức khiến cho người khác phải chú ý, nhìn vài vị khách quen tươi cười chào hỏi vài câu, hắn đơn giản chỉ là ứng phó vài câu liền nhanh chóng lẩn đi tìm vợ yêu của hắn.

Hội trường được bố trí theo phong cách Baroque lấy màu đen làm chủ đạo, ở phía trước cây cột cao có một người phụ nữ đang trốn sau đó, bên người không có ai trò chuyện cùng, mặc chiếc váy dạ hội màu trắng đơn giản, khuôn mặt thoáng u buồn.

"Cô trốn ở chỗ này làm gì?"

Hắn đi đến bên cô rồi mới phát ra tiếng, dọa Khấu San Dung kinh ngạc trợn tròn mắt, thật là hù dọa chết người, cầm trong tay thiếp mời liền như vậy rớt xuống.

Văn Nhân Chấn cúi người, thay cô nhặt thiệp mời lên, lướt qua thấy tên của mẹ vợ nằm trên tấm thiệp, hắn nháy mắt liền hiểu hết cô vì sao muốn trốn ở chỗ này.

"Anh thật là muốn hù chết tôi!" Cô một phen đoạt lại thiếp mời trên tay hắn, khuôn mặt đầy phiền muộn tâm sự vẫn là không dấu được.

Cô là lần đầu tiên tổ chức hoạt động sự kiện lớn như vậy, còn có giới truyền thông rất quan tâm, thiết kế của cô nhất định sẽ được nhiều người đánh giá, khen ngợi. Rất là hào nhoáng và vinh quang cô là hy vọng mẹ có một chút coi trọng công việc mà cô đang làm cũng là muốn bà thật sự hãnh diện về cô nhưng...

Mẹ không có đến......

Nhịn không được hoài niệm nếu như papa còn sống ắt hẳn ông sẽ rất tự hào về cô.... Nhất định sẽ đến tham dự, chúc mừng thành công của cô còn có cùng cô tham dự buổi tiệc rượu cả đêm, chẳng những vậy papa sẽ hướng mọi người mà khen cô không ngớt, con gái của ông thật giỏi!

Cô đã gọi điện mời mẹ đến tham dự nhưng bà nhẹ nhàng nói "Trường hợp đặc biệt à" Mẹ cô chính là xem nhẹ năng lực của chính cô, thật sự rất đau lòng.

Chị gái không có ở nhà, mời người thân đến dự ít nhất...nếu có chị ắt hẳn sẽ nói chúc mừng thành công của cô, hiện tại một người thân cũng không có? Cái gì cũng không có, chỉ có cô đơn độc một người...

"Anh tới làm gì?!" Không đúng, Văn Nhân Chấn làm sao có thể xuất hiện ở đây? Hắn không có thiếp mời, cô căn bản là chưa đưa cho hắn a!

"Loại vấn đề này, tôi lười trả lời cô." Thấy cô quật cường kìm nén những giọt nước mắt, hắn biết cô có bao nhiêu là thương tâm cùng thất vọng, hắn cũng không nhiều lời giải thích, một phen kéo tay cô làm cho cô bám trụ cánh tay hắn, hắn vỗ nhẹ lên tay cô, cả hai cùng nhau bước vào trong đám người.

"Các vị, tôi xin giới thiệu, vị này là Khấu San Dung tiểu thư, lần này tôi cùng cô ấy hợp tác rất ăn ý." Đại sư phụ nghiêm túc nhìn cô đang đi tới, còn có nắm tay ông xã nổi tiếng khóe miệng liền giơ cao, hướng một nửa khách là bạn bè thân thiết thận trọng giới thiệu cô.

"Khấu tiểu thư? Vị này không phải là Văn Nhân Chấn sao? Như thế nào anh ta lại rảnh rỗi tham gia buổi tiệc nhỏ này?" Văn Nhân Chấn bị vài vị khách nhận diện xầm xì to nhỏ, còn có cười nhạo.

"Vợ tôi lần đầu tổ chức hoạt động lớn như vậy tôi đương nhiên muốn đến cổ vũ cô ấy, hôm nay tôi không phải nhân vật chính đừng như vậy chê cười tôi." Văn Nhân Chấn hòa nhã nói với mọi người xung quanh.

"Thật sao? Tôi từng hỏi qua Khấu tiểu thư, cô ấy nói anh đối với loại hoạt động này không có hứng thú." Phó Nghiêm Tùng nhíu mày, cười hỏi.

"Cô ấy chính là không muốn quấy nhiễu đến công tác của tôi." Văn Nhân Chấn trong lời nói chính là che đậy lời nói dối của Khấu San Dung.

"Cho nên anh một mình đến Hồng Kông công tác không bao lâu? Thì ra Văn Nhân Chấn nhớ vợ quá thành bộ dáng như vậy, thật đúng là trăm nghe không bằng mắt thấy."

Thật sự tâm tình của Khấu San Dung vốn bị hắn dọa đến không có sức để sinh khí, nhưng một khi trấn tĩnh lại cô mới nghĩ đến ở đây là Hồng Kông, không phải Đài Loan, hắn hiện tại là đã bay về Đài Loan hay sao, hắn như thế nào lại thần thông quảng đại có được thiếp mời chạy tới tìm gặp cô.

Hắn là một mình đến gặp cô, cùng cô hưởng thụ khoảnh khắc vinh quang này.

Chiếc mũi cô sụt sịt không thôi, tâm trạng thoải mái vui vẻ cảm nhận bản thân không hề cô độc một người vẫn là còn có một người luôn chú ý, quan tâm đến cô.

Bàn tay nhỏ bé của cô ôm lấy cánh tay hắn, khẽ dùng sức nắm chặt.

Văn Nhân Chấn cảm giác cô nắm chặt lấy tay hắn, hắn ôn nhu nhẹ nhàng cầm tay cô, siết chặt nắm tay nhưng muốn trấn an cô hắn vĩnh viễn nắm lấy tay cô cả đời không buông xuôi.

Cô chưa từng có biểu hiện giống như vậy dựa dẫm vào hắn, Văn Nhân Chấn cảm nhận được sự biến chuyển của cô, nhiệt độ cơ thể hắn không ngừng gia tăng bàn tay to lớn của hắn siết chặt bàn tay nhỏ của cô, cô là lần đầu tiên có cảm giác, an tâm thoải mái đến như vậy.

Đó là papa sau khi qua đời, cô đã không còn có cảm giác ấm áp được che chở như thế này.

Xong đời! Nắm tay hắn, cô đột nhiên không nghĩ sẽ buông ra......


Cửu Mộng Tiên Vực

Chương (1-12)