Uy hiếp trí mạng
← Ch.071 | Ch.073 → |
Mặc dù Kiều Trạch không muốn đi, nhưng do chuyện này có liên quan đến Tả Á, nên anh đành phải đi theo mấy cảnh sát trở về đồn. Những người còn lại ngồi chờ Tả Á tỉnh lại, thời gian trôi qua từng chút một, mãi cho tới giữa trưa, Tả Á mới tỉnh lại. Khi y tá nói cho mọi người biết tin tức này, tất cả mới thở phào nhẹ nhõm.
Chung Dương là người đầu tiên chạy vào, nhưng, chỉ một giây sau, cũng chỉ dám đứng cách xa Tả Á, đôi mắt tràn đầy khổ sở nhìn cô. Cho đến khi Tả Á yếu ớt cười với anh, anh mới có dũng khí đi tới, ngồi xuống mép giường cô, nắm tay cô thật chặt.
"Còn đau không? Tiểu Á....... Là tại anh không tốt....... anh....... ."
"Kiều Trạch đâu rồi?" Tả Á nhìn Chung Dương, cũng nhìn người nhà mình mới đi vào, nhưng lại không nhìn thấy Kiều Trạch đâu cả, vội vàng hỏi: "Không phải anh ấy xảy ra chuyện gì chứ? Anh ấy đâu rồi?"
Điền Văn Lệ đi tới, an ủi: "Cậu ấy không sao, không có việc gì cả, chỉ đi làm thủ tục một lát thôi, con đừng lo lắng."
Vẻ mặt lo lắng trên mặt Tả Á vừa mới giãn ra một chút, đột nhiên lại nhớ ra cái gì đó, có chút gấp gáp vội vã lại hơi hốt hoảng nói: "Tên trộm đâu rồi? Đã bắt được hắn chưa?"
Điền Văn Lệ vội vàng nói: "Bắt được rồi, bắt được rồi, con dưỡng thương cho tốt đi, những chuyện khác không cần phải lo lắng."
"Vâng!" Tả Á khẽ nói, "Con không sao đâu, thật sự không sao đâu ạ, mọi người đừng quá lo lắng cho con....... ." Tả Á vừa nói xong, liền nhắm hai mắt lại, mệt mỏi, yếu ớt, lại tiếp tục mơ mơ màng màng ngủ thiếp đi.
Sang ngày hôm sau, Tả Á mới hoàn toàn tỉnh lại, vừa mở mắt ra đã thấy Chung Dương đang nằm thiếp đi trên mép giường cô, cô đưa tay nhẹ nhàng chạm vào người Chung Dương, anh giật mình tỉnh dậy, thấy Tả Á đã tỉnh lại, liền kích động cầm tay cô: "Tiểu Á, em đã tỉnh lại rồi! Có đói bụng không? Vết thương còn đau không? Anh đi mua đồ ăn sáng cho em nhé....... Anh sẽ gọi y tá tới!"
Tả Á nhìn Chung Dương không chớp mắt, cũng không nói lời nào. Chung Dương lo lắng nhìn Tả Á, có phải cô đang cảm thấy đau lòng, đang giận anh không: "Sao lại nhìn anh như vậy? Có phải em đang cảm thấy rất giận anh, không muốn nhìn thấy anh nữa không?"
Tả Á lắc đầu, cười yếu ớt: "Chẳng qua em cảm thấy vẫn còn có thể nhìn thấy anh như vậy, thật là tốt quá."
Lòng của Chung Dương đau như dao cắt, hai mắt đỏ lên, áy náy nói: "Anh xin lỗi! Tiểu Á, anh là một tên khốn kiếp, em hãy mắng anh đi....... ."
Tả Á nhăn mặt, tức giận nói: "Đúng, đáng lẽ em phải mắng anh mới phải, nhưng bây giờ em không có sức lực để mắng anh đâu. Anh phải để cho em có thời gian dưỡng thương em mới mắng anh được chứ."
Chung Dương thấy Tả Á lại để ý đến mình, trong lòng cảm thấy vui mừng, nắm tay Tả Á thật chặt, lớn tiếng nói: "Chỉ cần em vui vẻ, em muốn đánh hay làm gì anh cũng được!"
" Lời này là do anh nói đó nha, để xem đến lúc em bắt anh trần truồng mà chạy, xem anh còn dám khẳng định chắc chắn như vậy nữa không!"
Sắc mặt Chung Dương lập tức xanh mét: "Tiểu Á, em đang nói thật đấy à?"
"Còn thật hơn cả vàng bốn con chín!" Tả Á nghịch ngợm nháy mắt mấy cái, cô cảm giác được Chung Dương đang nắm tay mình rất chặt, bàn tay anh rất lạnh, thậm chí còn ra mồ hôi lạnh nữa, anh đang sợ, đang lo lắng.
"Được, chỉ cần em vui vẻ, cái gì anh cũng không quan tâm." Chung Dương nói rồi nhẹ nhàng ôm ấy eo của Tả Á, mặt áp vào ngực cô, trái tim vẫn còn chìm trong sự sợ hãi không cách nào kiềm chế được, nếu như Kiều Trạch không tới kịp, thì giờ phút này chắc anh đang ôm một cái xác lạnh băng, nghĩ vậy anh không khỏi sợ hãi rùng mình, khẽ thì thào: "Tiểu Á, cám ơn em vì đã để cho anh được ôm như thế này."
Tả Á lại yếu ớt nói: "Người chúng ta nên cảm ơn chính là Kiều Trạch!"
Thân thể Chung Dương chợt cứng lại, đúng vậy, hai người bọn anh nên cảm ơn Kiều Trạch, người cứu Tả Á là Kiều Trạch chứ không phải Chung Dương anh.
**
Ban ngày người nhà Tả Á tới chăm sóc cho cô, ban đêm thì dĩ nhiên là Chung Dương rồi. Anh chăm sóc cô rất chu đáo, Chung Dương phát hiện, bây giờ Tả Á rất sợ bóng tối, luôn phải nắm tay anh mới có thể ngủ được. Anh biết sự kiện kinh hòang đêm hôm đó đã để lại cho Tả Á một nỗi ám ảnh rất lớn, thậm chí thỉnh thoảng còn xuất hiện trong giấc mơ của cô, khiến cô giật mình tỉnh giấc.
Đúng, quả thật Tả Á vẫn không thể thoát ra khỏi sự sợ hãi ấy được. Cô luôn mơ thấy những hình ảnh đầm đìa máu tươi, nằm mơ thấy con dao chém vào người cô khiến cô vô cùng sợ hãi và tuyệt vọng.
Cô nghĩ mình nên cám ơn Kiều Trạch, cám ơn anh đã cứu cô, mặc kệ ân oán trước kia của hai người ra sao, thì sinh mạng bây giờ của cô cũng là do anh mạo hiểm mà cứu được.
Mấy ngày này, vẫn trước sau như một, Chung Dương làm xong công việc ở công ty thì về nhà cầm hũ canh người giúp việc nấu rồi lập tức vội vàng đi tới bệnh viện, thay cho người nhà Tả Á chăm sóc cô. Nhưng hôm nay vừa vào đến cửa anh đã thấy Tả Á và Kiều Trạch đang nói chuyện, không biết bọn họ nói những gì, nhưng trên khuôn mặt nhỏ nhắn của cô lại tràn đầy sự kích động, thậm chí trong đôi mắt cô còn lấp lánh tia sùng bái, giống như một cô nữ sinh nhỏ, sùng bái anh hùng, thần tượng của mình.
Ánh mắt của Tả Á khiến Chung Dương đột nhiên cảm thấy bất an, từ lúc nào Tả Á và Kiều Trạch đã trở nên thân thiết như vậy, hai người ở cùng nhau đã nói những chuyện gì mà lại vui vẻ như thế, anh ho khan một tiếng gọi: "Tiểu Á!"
Lúc này Tả Á mới quay đầu, thấy Chung Dương đang đứng ở cửa, vội vàng cười nói: "Chung Dương, anh có mua sách cho em không?"
Chung Dương đi tới, cưng chiều nói: "Có chứ! Việc em giao cho anh làm sao anh dám quên." Vừa nói anh vừa lấy trong túi ra mấy quyển tiểu thuyết ngôn tình, còn cả bữa tối mà anh mang từ nhà đến nữa.
Tả Á liếc mắt nhìn mấy quyển ngôn tình, cuối cùng tầm mắt lại nhìn Chung Dương, ánh mắt sáng ngời như vừa phát hiện được vùng đất mới: "Này, Chung Dương, anh biết không, thì ra trước kia Kiều Trạch từng phục vụ trong quân đội đó."
Chung Dương ngoài cười nhưng trong không cười nói: "Thật sao?"
"Đúng vậy, anh ấy còn nói anh ấy có thể một mình đánh lại 18 tên nữa." Tả Á vừa nói vừa giơ nắm đấm lên, vẻ mặt sùng bái, nhìn Chung Dương một bụng khó chịu.
Kiều Trạch đứng dậy, lạnh lùng nói: "Nghỉ ngơi cho tốt, anh đi trước."
Tả Á gật đầu nói: "Vâng, gặp lại sau!"
Kiều Trạch xoay người đi, Chung Dương liếc mắt nhìn bóng lưng của anh, rồi lại nhìn vẻ mặt sùng bái của Tả Á, không khỏi nói: "Anh đi tiễn anh ấy!" Nói xong không đợi Tả Á đáp lời liền đuổi theo.
"Anh Kiều, xin dừng bước!" Thấy Kiều Trạch chuẩn bị bước vào thang máy, Chung Dương vội vàng lên tiếng gọi.
Kiều Trạch dừng bước, xoay người lại nhìn Chung Dương, đôi mắt lạnh lùng không chút thân thiện.
Chung Dương cau mày, có chút không vui nhìn Kiều Trạch, hơi tức giận nói: "Tôi muốn cám ơn anh đã cứu Tả Á. Với lại, làm phiền anh từ nay về sau cách xa cô ấy ra."
Kiều Trạch cười lạnh: "Anh lo làm tốt chuyện của mình đi đã."
Kiều Trạch không muốn nhiều lời, nói xong một câu liền xoay người rời đi, Chung Dương đột nhiên kéo áo anh lại, khiêu khích: "Không được có ý đồ gì với Tả Á, nếu không, đừng trách tôi không khách sáo!"
Kiều Trạch hất tay Chung Dương ra, hừ lạnh một tiếng nói: "Chính anh còn không tin tưởng mình thì sao bảo vệ được cô ấy?"
Lời nói của Kiều Trạch đã đâm trúng chỗ yếu của Chung Dương, anh phẫn nộ nói: "Chuyện này không liên quan đến anh, vết thương sâu nhất trong lòng cô ấy là do anh gây ra, nếu như không có anh, thì bây giờ tôi và Tiểu Á đã kết hôn rồi, cũng có lẽ đã có con nữa. Nhưng bởi vì anh, chúng tôi đã phải đi một con đường rất dài, cho nên, hi vọng anh đừng phá hỏng hạnh phúc của chúng tôi nữa! Anh cũng đừng cố ra vẻ ngưởi tốt nữa. Nếu như trước kia không phải anh ép tôi rời đi, sao Tiểu Á có thể tuyệt vọng mà kết hôn với anh được."
Sắc mặt Kiều Trạch chợt trầm xuống, một tay túm lấy cổ áo Chung Dương, dùng sức ép Chung Dương áp sát vào tường, lạnh lùng nói: "Ban đầu chính anh đã sai người táy máy xe tôi khiến cho tôi suýt chút nữa mất mạng, tôi đã không truy cứu. Không phải tôi ép anh đi, mà tôi không muốn Tả Á đau lòng khi thấy anh ngồi tù thôi! Nếu như anh đã không muốn tôi xen vào tình cảm của hai người thì đừng khiến cô ấy tổn thương nữa."
Vẻ mặt Chung Dương trở nên cứng ngắc, anh đẩy Kiều Trạch ra, luống cuống nói: "Chuyện đó không phải là tôi làm. Lúc đó tôi chỉ muốn đấu với anh một trận mà thôi. Về chuyện kia, tôi rất xin lỗi, tôi không biết chỉ vì một lời nói vô tình của mình lại khiến cho người khác khổ sở, nhưng đó thật sự không phải là chủ ý của tôi."
"Chuyện đến đây chấm dứt, tự giải quyết cho tốt đi!" Kiều Trạch nói xong bước nhanh rời đi, để lại Chung Dương khổ sở đứng tại chỗ. Chuyện năm đó, thật sự không phải là anh cố ý.
Anh lấy lại tinh thần rồi trở lại phòng bệnh của Tả Á, thấy cô đã ăn hết bữa tối, đang mê mẩn đọc ngôn tình. Nhìn vẻ mặt đa sầu đa cảm của cô, Chung Dương biết, cô lại đang chợt vui chợt buồn trước tình tiết trong tiểu thuyết. Chung Dương không khỏi bật cười, đi tới, đưa mặt mình lại gần, chặn tầm mắt cô: "Coi anh không tồn tại sao? Xem tiểu thuyết còn thích hơn nhìn anh à?"
Tả Á gấp sách lại, nhìn Chung Dương, thắc mắc: "Anh và Kiều Trạch nói chuyện gì mà lâu thế, có phải hai người đánh nhau không?" Tả Á đưa tay chỉnh lại cổ áo bị Kiểu Trạch túm lấy mà lệch đi của anh.
"Làm sao có thể, tụi anh là người văn minh mà." Khuôn mặt ghen tức của Chung Dương áp sát Tả Á, "Còn anh lại rất tò mò, vừa rồi hai người cười cười nói nói, rốt cuộc là nói những chuyện gì hả?"
"Anh đang ghen sao?" Tả Á giơ tay vê mặt của Chung Dương, "Chỉ nói mấy chuyện phiếm thôi mà. Đã rất lâu rồi bọn em không vui vẻ nói chuyện như thế. Trước đây em giống như con nhím vậy, mỗi khi anh ấy đến gần, em liền xù lông, bất cứ lúc nào cũng có thể tấn công. Thật ra em cũng cảm thấy rất mệt mỏi. Lần này, suýt chút thì mất mạnh, em cũng hiểu ra được nhiều chuyện, chuyện gì qua thì cũng đã qua rồi." Tả Á vừa nói vừa vươn tay ôm cổ Chung Dương, vẻ mặt hạnh phúc nói, "Hơn nữa chúng ta lại có thể ở bên nhau, em cũng không muốn so đo chuyện quá khứ nữa để cho bản thân được thanh thản, quan trọng hơn là về sau, chúng ta có thể được ở bên nhau vui vẻ hơn."
Chung Dương mỉm cười hôn lên môi Tả Á: "Bảo bối của anh đã trưởng thành rồi!"
Hai người nhìn nhau cười, ôm lấy nhau, dĩ nhiên cũng rất cẩn thận tránh không chạm vào vết thương của Tả Á. Trải qua nhiều chuyện như vậy, Chung Dương và Tả Á đều rất cẩn thận giữ gìn tình cảm giữa hai người, bởi vì lúc trước công ty xảy ra chuyện lớn nên Chung Dương vì bận rộn đến sứt đầu mẻ trán mới lạnh nhạt với Tả Á, hơn nữa Tả Á mới vừa trải quan chuyện lớn như thế, càng khiến cho Chung Dương mỗi phút mỗi giây đều muốn ở bên cạnh cô.
Sau khi xuất viện, tất cả mọi người đều không dám để Tả Á sống một mình nữa, rất không an toàn. Tả Á cũng không muốn mọi người phải lo lắng, hơn nữa bản thân cô cũng cảm thấy sợ hãi căn nhà kia, cho nên cuối cùng Tả Á cũng về ở nhà mẹ. Chung Dương cũng trở thành khách quen, thường tới đây trò chuyện với Tả Á, nếu không cũng dẫn cô ra ngoài cho thoãi mái.
Bởi vì lúc trước Tả Á không gọi được cho Chung Dương liền nói lại với anh, khiến anh bực bội vô cùng, điện thoại di động của anh luôn mở máy 24h, làm sao lại không nhận được điện thoại của cô được. Lúc mở điện thoại ra xem, mới phát hiện ra số điện thoại của cô đã bị liệt vào danh sách từ chối không nhận điện thoại.
Lúc đó sắc mặt Chung Dương liền trầm xuống, trong lúc nóng giận anh đã liệt số điện thoại của Lô Hi vào danh sách đen. Anh biết nhất định chuyện này là do Lô Hi giở trò. Anh cũng giải thích với Tả Á, công ty anh đang hợp tác với công ty nhà Lô Hi trong một hạng mục, cho nên trong lúc bàn bạc khó có thể không nói chuyện với Lô Hi được, những ngày đó anh bận đến không biết trời đất, nên đã ngủ thiếp đi ở văn phòng, tỉnh lại thì đã thấy Lô Hi đang cầm điện thoại của anh. Anh thậm chí còn trở mặt, nhưng cuối cùng vẫn bỏ qua, chỉ nghĩ rằng Lô Hi nhận cuộc điện thoại của Tả Á gọi tới, lại đúng lúc có việc bận nên chỉ giận dữ giật lấy điện thoại của mình mà không để ý đến nữa.
Thảo nào khi cô gọi cho Chung Dương lại luôn không kết nối được, thì ra là xảy ra chuyện như vậy. Tả Á cũng chỉ có thể cười trừ, dù sao chuyện đã qua rồi, chỉ hy vọng Lô Hi sẽ không giở trò gì nữa.
Mấy ngày nay Chung Dương đối xử với cô rất tốt, giống như muốn bù đắp lại khoảng thời gian anh bận rộn mà lạnh nhạt với cô vậy. Cô bị thương không nấu ăn được, Chung Dương liền bắt đầu học nấu ăn để nấu cơm cho cô, Tả Á muốn ăn trái cây, anh sẽ gọt vỏ cho cô, nếu như không phải Tả Á nhất quyết cự tuyệt, anh nhất định sẽ bắt Tả Á ăn cho bằng được. Bởi vì bả vai Tả Á bị thương cho nên không thể đụng vào nước được, cho nên chuyện tắm rửa của cô do Điền Văn Lệ làm, còn gội đầu thì cho tới bây giờ đều do Chung Dương làm. Có một ngày, rốt cuộc Chung Dương cũng phát hiện được việc khác lạ: trên da đầu Tả Á có một vết sẹo, hơn nữa tóc chung quanh cũng rất ngắn, anh hỏi Tả Á đã xảy ra chuyện gì, Tả Á chỉ nói mình không cẩn thận nên đầu mới bị đập vào rách ra, không có việc gì lớn cả. Chung Dương biết, mình lại một lần nữa không ở bên cạnh lúc cô cần anh nhất, đau lòng ôm lấy cô nói: "Anh xin lỗi! Tiểu Á, về sau anh sẽ không để em chịu đau khổ một mình nữa."
Mặc dù đúng là Tả Á có chút thất vọng đối với Chung Dương, bởi vì Chung Dương không hiểu cô, bởi vì lúc cô sợ hãi nhất, anh lại vội vã ở bên Lô Hi. Nhưng, mấy ngày nay, Chung Dương cũng đã rất đau lòng và hối hận, anh cẩn thận chân thành chăm sóc cô, cô có thể cảm nhận được, anh rất yêu cô, chuyện kia cũng chỉ là ngoài ý muốn mà thôi, Chung Dương cũng đã rất đau lòng.
Sự thất vọng này dưới sự chăm sóc chu đáo của Chung Dương mà cũng dần dần tan đi. Kí ức kinh khủng đó cũng nhờ sự nỗ lực của Chung Dương mà cũng không ám ảnh cô nữa, vết thương trên vai cũng dần khá hơn, tâm tình cô cũng tốt lên rất nhiều. Lúc Chung Dương mới đến nhà, mẹ cô rất khó chịu đối với anh, nhưng đến bây giờ, vẻ mặt bà đã trở nên vui vẻ hơn rất nhiều, bà cũng nhìn ra được sự nỗ lực của Chung Dương.
Ngày hôm đó, Tả Á vừa ăn điểm tâm xong, đang định đánh cờ với dượng Kiều, lại chợt nhận được một cuộc điện thoại, là Lô Hi gọi tới. Tả Á nghe thấy giọng nói của cô theo bản năng không muốn nói nhiều, Lô Hi lại mở miệng nói trước: "Tả Á, có thể ra ngoài gặp tôi một lát không, trong tay tôi có một thứ có thể khiến cô hứng thú đấy."
"Xin lỗi tôi không có thời gian." Tả Á nói xong định cúp điện thoại, lại nghe thấy Lộ hi nói: "Chuyện về Chung Dương cô cũng không có hứng thú ư? Được rồi, nếu như cô muốn Chung Dương ngồi tù, thì tôi sẽ cho cô toại nguyện. Nếu như cô muốn gặp tôi, thì cô biết số điện thoại của tôi rồi đấy, nhớ gọi lại cho tôi."
Tả Á ngẩn ra, trong lòng như có một tảng đá đang đè xuống, nặng nề bất an: "Cô nói gì? Chung Dương làm sao?"
Lô Hi lười biếng nói: "Trên tay tôi có một thứ đồ, có thể khiến Chung Dương phải ngồi tù! Sao? Bây giờ cô có hứng thú nói chuyện rồi chứ?"
Nội tâm Tả Á đấu tranh dữ dội, Lô Hi sao có thể có đồ gì không tốt cho Chung Dương được? Anh sẽ không làm chuyện phạm pháp đâu. Nhưng giọng điệu của Lô Hi lại khiến cô lo lắng, không nhịn được mà cãi lại: "Cô nói láo, Chung Dương sẽ không làm chuyện gì trái pháp luật đâu."
"Cô đang tự lừa mình dối người rồi. Gặp mặt nhau không phải sẽ rõ ràng sao, tôi đang chờ cô ở quán cà phê XX gần nhà cô!" Lộ Hi nói xong liền cúp điện thoại, Tả Á nghĩ, đi thì đi, đi xem xem rốt cuộc cô định giở trò khỉ gì. Tả Á xin phép Điền Văn Lệ rồi vội vội vàng vàng ra cửa, đi tới quán cà phê Lô Hi đã nói.
← Ch. 071 | Ch. 073 → |