"Sống chung" sau ly hôn
← Ch.062 | Ch.064 → |
Cuộc sống hoàn toàn trở lại giống như trước đây, đối với Tả Á đây lại là một khởi đầu mới. Cô chăm chỉ luyện tập, nỗ lực muốn điều trị chứng trầm cảm. Bởi vì người nhà không yên lòng về bệnh tình của cô, cho nên Điền Văn Lệ cùng Kiều Vân muốn cô tạm thời ở chung với họ, đợi tinh thần cô tốt hơn một chút thì có thể dọn ra ở riêng.
Còn Kiều Trạch, mỗi ngày đều liều mạng vùi đầu vào công việc, dường như công ty đã trở thành nhà của anh rồi.
Chung Dương cũng đã biết tin Tả Á ly hôn, cũng biết được Tả Á bị bệnh trầm cảm. Thời khắc nghe được tin đó, trong lòng anh rất ngổn ngang. Hai năm qua Tả Á chắc hẳn đã phải chịu đựng rất nhiều, thế mà anh lại không thể làm được gì cho cô.
Ngoài việc tự trách bản thân mình và đau lòng, anh còn cố gắng sắp xếp thời gian đưa Tả Á đi ra ngoài chơi, để cho tâm trạng của cô thoải mái hơn, giảm đi áp lực. Còn về mối quan hệ giữa hai người, không nên nhắc đến nữa, bây giờ anh không muốn gây thêm áp lực cho Tả Á, chỉ cần cô vui vẻ là được rồi.
Hôm nay là một ngày đặc biệt với Chung Dương. Anh đang chờ điện thoại của Tả Á, nhưng chờ từ sáng đến tối Tả Á vẫn không hề gọi điện thoại cho anh. Trái tim anh dâng đầy cảm giác mất mát, nôn nóng cùng lo lắng.
Hôm nay là sinh nhật của anh!
Nhưng có lẽ gần đây tinh thần Tả Á sa sút, cho nên cô đã quên mất rồi.
Cuối cùng vẫn là anh bấm điện thoại gọi cho Tả Á.
Tả Á đang mát-xa cho Điền Văn Lệ, nghe chuông điện thoại reo liền nói với bà: "Mẹ, con nghe điện thoại một chút!"
Tả Á đi vào phòng ngủ nhận điện thoại, còn chưa tới kịp mở miệng nói gì, Chung Dương ở bên đầu kia điện thoại đã vội vàng nói: "Tiểu Á, cho em năm phút chuẩn bị, anh chờ em ngoài cửa!" Anh nói liền một hơi rồi cúp máy.
Tả Á vừa mới bắt máy, cô còn chưa nói được câu nào mà! Người này muốn làm gì vậy? Anh đang ở ngoài cửa sao? Nhìn đồng hồ đã sắp sáu giờ tối, cũng gần đến giờ ăn tối rồi, cô thò đầu ra ngoài nhìn mẹ mình đang ngồi trên ghế sofa xem tivi, do dự một chút rồi đi ra: "Mẹ à, con có việc đi ra ngoài một chút nhé?"
Điền Văn Lệ nhìn Tả Á, nhíu nhíu mày: "Ừ, đi đi! Nhớ về sớm trước chín giờ nhé!"
Tâm trạng của Tả Á liền được buông lỏng, cười nói: "Dạ, Thái hậu!" Nói xong đi ra ngoài.
Điền Văn Lệ nhìn theo bóng lưng Tả Á cười nói: "Con bé chết tiệt kia, không biết lớn nhỏ gì cả, tôi là mẹ cô lại trở thành Thái hậu từ lúc nào rồi hả?"
Tả Á thay giày ở trước cửa, le lưỡi làm mặt quỷ, vừa đúng lúc Kiều Vân từ phòng sách đi ra: "Tiểu Á muốn đi ra ngoài sao? Con mới nói Thái hậu gì vậy?"
Tả Á cười khúc khích, Điền Văn Lệ nhìn Kiều Vân một cái, đứng lên nói: "Thái Thượng Hoàng, ngài mau ngồi xuống đi, hỏi con bé kia làm gì. Tiểu Á, mặc thêm áo ấm vào, bên ngoài lạnh lắm đó."
"Tuân lệnh, Thái hậu!" Tả Á nói xong cười cười, đẩy cửa đi ra ngoài.
Bên ngoài gió thổi rét lạnh, Tả Á đi trên đường phải rụt cổ lại, cô vừa bước ra khỏi chung cư thì đã thấy xe Chung Dương đậu sẵn bên ngoài, anh đang đứng ở giữa trời gió lạnh lẽo, thân hình cao lớn thon dài, gương mặt tuấn lãng đẹp trai mang theo vẻ sốt ruột. Vừa nhìn thấy cô, đôi lông mày anh nhíu chặt lại, nhìn đồng hồ trên cổ tay, giả bộ tức giận nói: "Đã trễ ba phút, em muốn anh phạt em như thế nào đây?"
Tả Á xoa xoa đôi tay bị lạnh của mình, mở to mắt nhìn Chung Dương, cười nói: "Xin lỗi, đã khiến ngài đợi lâu rồi, tôi chạy 3000 m chịu phạt được không?"
Chung Dương nhếch môi cười khẽ: "Biết em cần phải luyện tập nhiều, nhưng cũng không cần liều mạng như thế, sao anh có thể đành lòng bắt em chạy 3000m được chứ. Đi thôi, anh mời em ăn cơm!"
Tả Á nhướn mày nhìn anh, ánh mắt nghi ngờ như đang nhìn bọn buôn người, "Sao đột nhiên anh chạy tới đây mời em đi ăn cơm thế? Có âm mưu gì đây?"
Chung Dương cười khổ, cảm thấy có chút mất mát. Cô thực sự đã quên mất, không còn nhớ chút gì nữa rồi! Có phải do lần sinh nhật ấy cô đã bắt gặp anh cùng Lô Hi ở bên nhau cho nên mới không muốn nhớ tới sinh nhật anh nữa không? Ngày hôm đó là ngày khởi đầu sự rạn nứt trong tình cảm của hai người bọn anh. Nếu như lúc đó không phải do anh nhất thời xúc động, cũng sẽ không cãi nhau với cô, hai người cũng sẽ không chia tay. Anh túm lấy cổ tay của cô: "Lên xe đi, anh sẽ không đem bán em đâu."
Sau khi lên xe, Chung Dương hỏi Tả Á muốn ăn gì, Tả Á suy nghĩ một lát sau đó nói muốn ăn lẩu, hai người lái xe chạy đến quán lẩu rất cái tên rất ấn tượng: Phố lẩu. Chung Dương rất thích nhìn Tả Á ăn lẩu, cả khuôn mặt cùng đôi môi cô đều đỏ ửng cả lên, vô cùng mê người.
Một bữa ăn vừa nói vừa cười rất vui vẻ, nhưng Tả Á lại ăn rất vội, thỉnh thoảng len lén nhìn đồng hồ trong điện thoại di động, lại sợ Chung Dương không vui nên cô ăn rất nhanh, bởi vì mẹ nói rồi, không được đi quá chín giờ.... . Nhưng hành động lén lút này của cô đều rơi vào mắt Chung Dương, anh hỏi: "Sao thế? Muốn về à?"
Tả Á áy náy cười nói: "Em phải về nhà trước chín giờ, mẹ ra lệnh như vậy."
Chung Dương lắc đầu, không đồng ý nói: "Em cũng đã hơn 20 tuổi rồi."
Tả Á nhún nhún vai nói: "Bây giờ em đang bị mẹ quản, hơn nữa em cũng không muốn mẹ lo lắng."
Chung Dương đang muốn nói gì đó thì lại bị tiếng chuông điện thoại ngăn lại, anh nhìn số điện thoại xa lạ trên màn hình, do dự một lát sau đó cũng bắt máy, là ai đây, đang lúc anh nghi ngờ, thì đột nhiên bên trong truyền đến một giọng nữ mềm mại, "Chung Dương, sinh nhật vui vẻ!"
Âm thanh không lớn không nhỏ nhưng Tả Á vẫn nghe được loáng thoáng. Giọng nói kia hình như rất quen thuộc, nhưng lại có chút xa lạ, hình như người kia nói sinh nhật vui vẻ. Tả Á ngẩn người, móc ra điện thoại di động ra nhìn vào lịch ngày, lòng của cô không khỏi run lên, hôm nay là sinh nhật của Chung Dương! Sao cô lại có thể quên mất sinh nhật của Chung Dương được chứ? Chẳng lẽ tất cả những gì liên quan đến Chung Dương cô không còn nhớ nữa sao?
Lời nói của anh, ánh mắt của anh, động tác của anh, những thứ anh thích, cô đều nhớ, nhưng sao cô lại có thể quên mất sinh nhật anh được, chả trách vừa rồi vẻ mặt anh trông rất cô đơn.
Tả Á đang đắm chìm trong những suy nghĩ hỗn loạn của mình, Chung Dương nói với người bên kia điện thoại những gì cô không còn nghe thấy nữa, cho đến khi ngón tay thon dài của anh búng nhẹ lên đầu cô một cái cô mới hoàn hồn.
"Đang suy nghĩ gì vậy?" Anh hỏi, đôi mắt của anh sáng như trong ánh sao trong đêm tối.
Tả Á nhìn Chung Dương, trong lòng cảm thấy rất áy náy, rất có lỗi, cô cúi đầu ủ rủ: "Chung Dương.... . Xin lỗi anh, em.... . em.... chuyện đó... em quên mất, xin lỗi.... ."
Chung Dương cúi người về phía trước, híp mắt nhìn chằm chằm khuôn mặt ủ rũ của Tả Á, tươi cười nói: "Chỉ một câu xin lỗi là xong sao? Không còn gì nữa à?"
Tả Á đưa tay vỗ trán một cái, áy náy nói: "Em không chuẩn bị quà tặng cho anh rồi. Nhưng mà anh cũng không còn bé nữa, không có quà tặng cũng không sao chứ? Hì hì.... ." Cô cười ngượng.
Khuôn mặt Chung Dương có vẻ không vui, đôi mắt thâm thúy ẩn chứa tức giận, lạnh lùng nói: "Sao có thể không sao được, anh.... . rất đau lòng.... ."
Tả Á nhìn khuôn mặt nghiêm túc hiếm thấy của Chung Dương, hình như anh giận thật rồi, cô cũng rất khó chịu mà, cô yêu Chung Dương nhưng lại quên mất sinh nhật anh. Cô đau xót cắn môi, nói xin lỗi: "Xin lỗi.... ."
Chung Dương ngoắc ngoắc ngón tay, ngả người về trước, nghiêm túc nói: "Cho em một cơ hội để bồi thường cho anh, thế nào?"
Tả Á nhìn anh, nhướn mày, mắt to khẽ híp lại, "Anh lại đang có âm mưu gì đấy?"
Chung Dương cố làm ra vẻ đàng hoàng ho khan một tiếng nói: "Hôn anh, anh sẽ không so đo nữa!"
Tả Á nghe thế liền cầm một con tôm nhét vào miệng Chung Dương: "Anh mau ăn đi, anh nghĩ hay thật đấy! Để hôm khác em mua quà bồi thường cho anh là được chứ gì!"
Chung Dương cười đưa tay lấy con tôm trong miệng ra, xấu xa cười một tiếng nói: "Thôi được rồi, thấy em áy náy như vậy, anh sẽ không so đo nữa, mau ăn đi."
Tại sao anh lại như vậy chứ? Tả Á giương mắt nhìn anh, giận dữ bĩu môi, cô đang giơ tay định búng lên trán anh, nhưng nhớ ra hôm nay là sinh nhật của anh, không nên đánh, tay liền khựng lại giữa không trung, "Tiểu Dương, mau ăn đi, sắp chín giờ rồi đó."
Hai người vui vẻ ăn lẩu xong, Chung Dương đưa Tả Á đến dưới khu chung cư, Tả Á xuống xe nói chúc ngủ ngon với Chung Dương rồi dặn dò anh lái xe cẩn thận, sau đó nhìn anh lái xe rời đi cô mới xoay người đi lên lầu.
Về đến nhà cô đã thấy Điền Văn Lệ đang ngồi đan len ở trên ghế sofa, "Mẹ, sao mẹ không nghỉ ngơi, đừng đan nữa, ban ngày hãy làm."
Điền Văn Lệ ngoắc tay: " Lại đây, để mẹ ướm thử xem có vừa không, hay là lại rộng quá rồi."
Tả Á kinh ngạc đi nhìn cái áo len màu trắng sắp đan xong trong tay bà, đột nhiên trong lòng cô cảm thấy rất chua xót, nhưng cũng rất ấm áp. Cô đi tới ngồi xuống bên cạnh Điền Văn Lệ, nhìn bà vừa thoăn thoắt đan áo vừa cười, cảm thấy xúc động muốn khóc.
Rất lâu trước kia, lúc còn đi học cô rất hâm mộ một người bạn nhỏ được mặc chiếc áo len rất đẹp do chính tay mẹ bạn ấy đan, cô cũng rất muốn có một chiếc áo như vậy, cho nên lúc về nhà liền nói ao ước của mình cho mẹ nghe. Sau đó cô cũng nhìn thấy mẹ đan áo len, nhưng cuối cùng lại cho chị cô mặc nó. Lúc đó trong lòng Tả Á cực kỳ buồn bã, từ đó về sau cô không hề nói bất kỳ yêu cầu nào nữa.
"Tiểu Á, sao lại khóc? Vừa rồi đi chơi không được vui sao?"
Tả Á vội giơ tay sờ lên mặt mình, quả nhiên ướt, nước mắt không biết đã rơi xuống từ lúc nào, cô vội vàng lau đi, cười nói, "Không có đâu mẹ. Con đi tắm đây, mẹ đừng làm mệt quá! Chín giờ rồi, là lúc mẹ phải đi nghỉ ngơi rồi đó, biết không?"
"Được rồi, con đi đi."
Tả Á đứng dậy đi vào phòng tắm, tắm rửa thay áo ngủ rồi đi ra ngoài, lại đột nhiên nhìn thấy Kiều Trạch cùng Kiều Vân từ phòng sách đi ra, trong lúc nhất thời cô ngẩn người đứng sững tại chỗ. Ly hôn với anh đã hơn nửa tháng, nhưng đây là lần đầu tiên cô trông thấy anh, sao anh lại gầy như vậy, giống như đã thay đổi thành người khác vậy.
"Tiểu Á đã về rồi à."
Tả Á hoàn hồn vội vàng gật đầu: "Vâng!"
Lúc này Điền Văn Lệ quay đầu lại nhìn Tả Á một cái, tùy ý nói: "À, đúng rồi, tối nay Kiều Trạch ở lại đây, phòng của chú ấy đã lâu không quét dọn, Tiểu Á, con dọn dẹp giúp chú ấy một chút."
"Con sao?" Tả Á há miệng thành chữ O.
Điền Văn Lệ không nhanh không chậm nói: "Thím Tường có việc bận, hôm nay đã về quê rồi, chẳng lẽ con lại bắt Thái hậu ta và Thái Thượng Hoàng đi dọn dẹp hả? Nhanh đi đi, khuya lắm rồi, dọn dẹp xong sớm còn nghỉ ngơi!"
"Nhưng.... ."
"Cái gì?" Điền Văn Lệ trừng cô.
"Con đi dọn dẹp ạ!" Tả Á im miệng, trong lòng không khỏi buồn phiền, ly hôn rồi cũng không tránh được việc phải ở chung dưới một mái nhà. Sớm biết thế này cô đã chuyển tới cái ổ nhỏ của mình rồi. Dù nghĩ vậy nhưng cô vẫn miễn cưỡng đi đến căn phòng trước kia Kiều Trạch thường ở. Gian phòng rất sạch sẽ, chỉ cần lấy chăn gối trong ngăn tủ ra là được, Tả Á trải ga giường xong dọn dẹp qua một tý, xong xuôi cô đang định đi ra ngoài thì đã thấy Kiều Trạch đứng ở cửa.
"Giường đã chuẩn bị xong, anh có thể nghỉ ngơi rồi đó." Cô có chút xấu hổ chỉ chỉ phía sau lưng mình, sau đó cô đang lách người qua phía bên trái để ra khỏi phòng thì đúng lúc Kiều Trạch cũng muốn nhường đường cho cô nên dịch người về phía bên trái, Tả Á vội vàng đi qua bên phải thì Kiều Trạch cũng nghiêng người qua bên phải, cuối cùng Tả Á vẫn còn đứng ở trong phòng.
"Muốn ở lại?" Con ngươi đen của Kiều Trạch nhìn cô, sâu không thấy đáy, ngả ngớn nói, khuôn mặt tuấn mỹ nghiêm túc giống như cô thật sự muốn ở lại, còn bộ dạng anh thì rất không muốn.
"Ai muốn ở lại chứ.... . !" Tả Á cau mày, trừng mắt liếc anh một cái, đưa tay đẩy người anh ra, chen qua khe hở đi ra ngoài, trong lòng tức giận mắng thầm Kiều Trạch. Ra đến phòng khách lại thấy ti vi mở, mà Điền Văn Lệ lại không có ở đây, cô tắt ti vi đi, đang định về phòng nghỉ ngơi thì lại nghe Điền Văn Lệ ở trong phòng bếp gọi mình, Tả Á vội đi vào thì thấy Điền Văn Lệ đang nấu cháo, Tả Á đi tới gần nói: "Để con giúp cho."
"Không cần đâu, mẹ nấu xong rồi." Điền Văn Lệ bưng lên hai chén cháo, một chén đưa cho Tả Á, còn chén kia tự mình bưng, dặn dò: "Con mang cho Kiều Trạch đi, nhìn chú ấy dạo này gầy quá, cả ngày đều bận rộn ở công ty, làm việc như không muốn sống nữa vậy. Nếu dượng Kiều không gọi chú ấy về nhà, chắc chú ấy cũng chả thèm về nghỉ ngơi đâu."
"Mẹ, con đã ly hôn với anh ta rồi, con không cần làm những việc này nữa." Tả Á bất mãn nói, nhớ tới bộ dáng xấu xa vừa rồi của anh ta, lại nghĩ đến bây giờ mình còn phải mang cháo cho anh ta nữa, khuôn mặt nhỏ nhắn liền nhăn nhó.
Điền Văn Lệ lắc lắc đầu nói: "Con đó, ngày trước là do mẹ không làm tròn nghĩa vụ, không quản lý con cho tốt, để mặc tính khí của con, sau này con lại được mọi người cưng chiều cho nên mãi cũng không lớn được, tính cách y hệt một đứa con nít vậy. Hai đứa đã ly hôn, nhưng trước đó không phải đã từng kết hôn sao, lúc đó chú ấy đối xử với con tốt như thế nào, con quên mất rồi à? Cho dù bây giờ chú ấy không còn là chồng con nữa, nhưng vẫn còn là người thân mà, là em trai của dượng Kiều đó. Mẹ từng có lỗi với con, mẹ cũng đang cố gắng thay đổi, nỗ lực hơn nữa để con có thể đồng ý chấp nhận mẹ, tại sao Kiều Trạch lại không thể? Con đã quên mấy năm qua chú ấy chăm sóc cho con như thế nào sao? Người làm mẹ này còn thua xa chú ấy nữa. Sao bây giờ con lại nói những lời vô lương tâm như vậy, mau bưng đi đi, lớn như vậy rồi, còn giận dỗi.... ."
Tả Á vội nói: "Mẹ, mẹ đừng nóng giận, con sai rồi, được chưa? Mẹ bớt giận đi mà, dù có chuyện gì con cũng không thể vô lương tâm như vậy được, đúng không ạ? Con sẽ bưng mà." Tả Á nói xong vội vã đi ra khỏi phòng bếp, không muốn nghe những lời lải nhải của mẹ mình nữa, cô nhanh chân đi tới phòng của Kiều Trạch, trong lòng không ngừng lặp đi lặp lại câu nói của mẹ.
Cửa đóng, Tả Á do dự một lát mới đưa tay lên gõ cửa, bên trong liền vang lên giọng nói trầm thấp lạnh lùng của Kiều Trạch: "Vào đi!"
Tả Á đẩy cửa đi vào nhìn thấy Kiều Trạch đang xem tài liệu, anh ngẩng đầu lên nhìn thấy cô, con ngươi thoáng qua cái gì đó nhưng chỉ là trong nháy mắt, khiến người ta chưa kịp hiểu ra được là có ý gì.
Tả Á đứng đó, quét mắt nhìn anh một cái nói: "Mẹ tôi bảo tôi mang cháo cho anh ăn, mẹ nói bảo anh nên ăn lúc còn nóng.... ."
"Để đó được rồi." Kiều Trạch vừa nói vừa cúi đầu xem tài liệu, Tả Á nhăn mặt đặt chén cháo đến trước mặt anh, do dự một chút rồi quay người đi ra ngoài, nhưng bước chân lại chợt dừng lại, Kiều Trạch lại ngẩng đầu lên, "Còn việc gì sao?"
"Mẹ tôi bảo anh nghỉ ngơi sớm một chút, không nên ngủ trễ. Thế thôi, ngủ ngon!" Tả Á nói một hơi, xoay người rời đi, Kiều Trạch nhìn theo bóng lưng của Tả Á biến mất ở cửa, quay đầu lại, tầm mắt rơi vào chén cháo trắng kia, lại nghĩ tới những lời Tả Á vừa nói, đôi môi mỏng khẽ cong lên.
Đó là lời của mẹ cô hay chính là lời của cô?
Mẹ nói cô không có lương tâm, có lẽ vậy. Đối với Kiều Trạch, cô luôn cố gắng xây cho mình một bức tường phòng hộ thật dày, chỉ cần anh tấn công vào, cô sẽ phòng thủ cực kỳ chặt chẽ, muốn vào cũng không có cửa. Cô yêu Chung Dương, cho nên trong mắt cô không còn người khác nữa. Cô đối với Kiều Trạch rất ích kỷ, ích kỷ đến mức không muốn đối tốt với anh dù chỉ một chút.
Lúc cô chứng kiến quan hệ không rõ ràng của Chung Dương và Lô Hi, cô cho rằng là Chung Dương sai. Lúc cô say rượu đến không giữ được trinh tiết, là cô làm sai. Kiều Trạch thừa nước đục thả câu, cướp đi sự trong sạch của cô, khiến cô mang thai, ép cô kết hôn với anh, cô cảm thấy Kiều Trạch cũng sai rồi. Dường như trong chuyện này ai cũng có lỗi.
**
Trong câu lạc bộ thể dục, sau khi Tả Á tập thể dục xong, người đầy mồ hôi ngồi trên ghế dài uống một hớp nước, cô cầm lau mồ hôi, chuẩn bị đi thay quần áo, nhưng vừa mới mở tủ quần áo ra, chợt nghe thấy tiếng chuông điện thoại di động bên trong tủ vang lên.
Cô cầm lên chuẩn bị bắt máy, thì đối phương lại cúp, cô nhìn thấy trên màn hình mười cuộc gọi nhỡ, đều là Mạch Tử gọi tới. Con bé này, sao lại nóng vội như vậy, chẳng lẽ có chuyện gì sao? Cô vội gọi lại cho Mạch Tử, điện thoại mới vừa đổ chuông thì đã nghe thấy giọng nói gầm gừ khó chịu của Mạch Tử, "Đồ thối tha, tại sao lâu như thế mới nghe điện thoại, mình đang sắp chết rét rồi đây."
"Ơ, mình không nghe thấy chuông điện thoại. Cậu đang ở đâu? Lạnh thì sao không mau về nhà đi."
"Mình đang ở thành phố A, ở đây sao mà lạnh dữ, mình đang ở quán rượu xx chờ cậu đó, mau tới đây đi nha."
"Cậu đang ở thành phố A? Đột nhiên sao lại chạy tới đây?"
"Thì sao? Cái giọng điệu của cậu là sao đó? Không hoan nghênh mình đến phải không?"
"Dĩ nhiên không phải, cậu chờ mình một lát, mình lập tức tới liền."
Hai người kết thúc cuộc gọi, Tả Á vội tắm rửa thay quần áo, sau đó đi nhờ xe đến quán rượu Mạch Tử nói, trong lòng nghĩ thầm có phải Mạch Tử xảy ra chuyện gì không, không nói tiếng nào lại đột nhiên chạy tới đây, mà có vẻ như dượng Kiều cũng không biết gì.
Ánh đèn chớp nhoáng trong quán rượu khiến người ta choáng váng, tiếng nhạc đinh tai nhức óc, Tả Á bịt tai lại nhìn quanh tìm kiếm bóng dáng của Mạch Tử, nhưng chỉ thấy một chiếc bàn tròn phía trước, Mạch Tử ngoắc ngoắc tay gọi Tả Á, Tả Á vội vàng đi tới.
"Cậu đã tới rồi." Mạch Tử nhào qua ôm Tả Á một cái, "Mình nhớ cậu muốn chết, con bé chết tiệt này hình như xinh đẹp hơn nha."
"Miệng cậu ngọt thật đó, nhưng mà nghe cũng được!"
Hai người nói xong cười ha hả. Tả Á vừa ngồi xuống Mạch Tử liền đưa cho cô một ly rượu gọi là "Tình cảm mãnh liệt", Mạch Tử hơi đỏ mặt nói: "Đã đến đây rồi phải uống một ly mới được."
Tả Á lắc đầu, cười nói: "Mình không uống rượu đâu."
"Sao thế? Sợ say à? Rượu này có nồng độ rất thấp, uống không say đâu, giống như nước uống bình thường thôi."
Mạch Tử nói xong liền uống ly của mình, Tả Á cũng không kiềm chế sự hiếu kỳ mà nhấp một chút, mùi vị quả nhiên không tồi, cô không nhịn được lại uống thêm một hớp nữa, mặt cô hơi đỏ lên, mắt cũng lóe sáng, "Mạch Tử, cậu tới đây một mình à? A Long không tới sao? Chúng ta đi về thôi, dượng Kiều vẫn hay nhắc tới cậu luôn đấy."
"Đừng nhắc đến cái tên gian dối đó!" Vẻ mặt Mạch Tử tràn đầy tức giận, A Long là bạn trai của cô, nghe nói hai người đã chuẩn bị kết hôn, mà nghe giọng điệu này của cô chẳng lẽ hai người bọn họ cãi nhau.
Tả Á trợn to hai mắt, hỏi: "Hai người cãi nhau à? Cậu chạy đến đây anh ấy cũng không biết hả?"
"Nói chuyện của mình làm gì." Mạch Tử liếc mắt nhìn Tả Á, "Cậu nói xem, tại sao lại ly hôn với Kiều Trạch? Cậu của mình có chỗ nào không tốt mà cậu lại làm như vậy, đó là một người đàn ông vô cùng tốt, tại sao cậu lại không chịu yêu cậu ấy hả?"
Tả Á đang uống rượu cũng không thèm để ý tới lời Mạch Tử, cô gái này mỗi khi mở miệng là lại hỏi cái này.
"Cậu.... . Chẳng lẽ cậu muốn quay lại với Chung Dương? Anh ta đã có vợ chưa cưới rồi, hai bên gia đình cũng đã đồng ý, chuyện cưới xin là tất yếu rồi."
Tả Á cau mày, tựa người vào trên ghế sofa, nhìn ánh đèn chớp nháy, khẽ lắc đầu nói: "Thật ra thì mình cũng không biết nữa, quay lại với nhau hay không, mình đã không muốn nghĩ đến nữa, bây giờ mình chỉ muốn được sống vui vẻ."
"Vậy bây giờ chắc cậu rất vui vẻ, còn cậu của mình lại rất thảm hại. Nghe mẹ mình nói, cậu ấy không còn ra hình người nữa rồi. Tiểu Á, hai năm qua, cậu thật sự không có một chút xíu động lòng với cậu của mình sao? Một chút cũng không có sao? Cậu ấy đối xử với cậu rất tốt mà..."
"Mạch Tử!" Tả Á cắt lời Mạch Tử, "Tình cảm, là phải xuất phát từ hai phía, tình yêu cũng vậy Không phải là anh ta không tốt, nhưng đối với mình ý tốt của anh ta không có ý nghĩa gì cả. Mình không yêu anh ta, đây là sự thật, cho nên không phải chỉ vì anh ta đối xử tốt với mình thì mình sẽ đối xử tốt với anh ta. Hơn nữa, chuyện của bọn mình, cậu cũng biết mà, giữa hai người bọn mình có một nút thắt, không cách nào tháo ra được. Mạch Tử, đừng nói những chuyện này nữa, được không?"
"Được rồi, được rồi, không nói nữa... Dù sao...dù sao, đàn ông cũng chẳng có gì tốt cả, không có đàn ông, chúng ta vẫn sống được. Uống rượu, uống rượu đi."
Tả Á nhận ra được Mạnh Tử đang có chuyện không vui, chắc chắc là cô đã xảy ra chuyện gì đó với bạn trai mình rồi, nhưng Mạch Tử không muốn nói, nên cô cũng không hỏi, hai người im lặng uống rượu. Rượu uống rất ngon khiến Tả Á không kiềm chế được uống rất nhiều, đầu óc có hơi choáng váng, Mạch Tử vẫn chưa say, nhưng cũng không khác người say là mấy, ôm lấy Tả Á, không chút hình tượng mà gào khóc: "Tiểu Á, cái tên đàn ông chết tiệt đó, anh ta có người phụ nữ khác rồi.... . Đàn ông chả có ai tốt cả.... ."
Tả Á có chút chóng mặt ôm lấy Mạch Tử an ủi: "Ngoan nào, đừng khóc.... . A Long.... rất tốt mà, sẽ không.... . Nhất định là do cậu hiểu lầm anh ấy rồi, đừng khóc, đừng khóc."
Mạch Tử lớn giọng hô: "Hiểu lầm.... . Không phải hiểu lầm đâu.... ." Cô đang nói thì đột nhiên chuông điện thoại vang lên, Mạch Tử buông Tả Á ra, lục lọi trong túi quần, lấy điện thoại ra nghe: "A lô! Ai thế? Tìm tôi à.... . Có chuyện gì sao? Có muốn tới đây.... ợ..... uống rượu với tôi không!"
"Cháu đang ở quán rượu à?" Bên kia truyền đến giọng nói nghiêm túc, Mạch Tử giật mình một cái, hơi tỉnh táo lại, nhưng lại lập tức gục xuống bàn: "Cậu à, đúng là cậu sao? Cậu có chuyện gì à?....... . Sao lại gọi điện cho cháu............. ?"
"Ở đâu, nói địa điểm cho cậu!" Giọng nói lạnh lùng xen chút lo lắng của Kiều Trạch xuyên qua điện thoại, truyền tới bên này.
"Không cần, không cần cậu tới đây, đã có Tiểu Á ở đây với cháu rồi, cậu không cần phải tới!"
Tiểu Á cũng ở đó? Lòng Kiều Trạch càng thêm lo lắng, nghe giọng điệu thì biết Mạch Tử đã say rồi, còn Tả Á sao lại dám uống rượu cơ chứ? Cô uống rượu vào sẽ không biết bản thân làm gì nữa, mà quán rượu là nơi như thế nào chứ. Anh rất lo lắng, vội đổi cách nói chuyện, "Nói địa điểm đi, cậu tới uống cùng cháu."
"Có thật không? Vậy thì quá tốt. Tả Á không uống được rượu, uống hai ly đã say rồi, địa chỉ, tên gì nhỉ.... . A, đúng rồi, tên là quán rượu Thiên Đường, cậu mau tới đây đi, cháu chờ cậu!"
Kiều Trạch cúp điện thoại, tròng mắt đen âm trầm nhìn người đàn ông anh tuấn bên cạnh, lạnh giọng quát lên: "Nếu như hai người bọn họ xảy ra chuyện gì, tôi sẽ vặn đầu cậu."
Người đàn ông sờ sờ mũi không dám lên tiếng, vì Mạch Tử anh sẽ cố nhịn, chịu để người đàn ông lạnh như băng này áp bức: "Cậu út, chúng ta mau tới đó thôi."
"Còn không đi, đứng đó sững sờ cái gì!" Kiều Trạch nói xong người đã vội vàng chạy ra khỏi nhà Kiều Vân, còn người đàn ông anh tuấn kia cũng vội vã chạy theo sau, hai người vội vàng chạy đến quán rượu Thiên Đường.
_________________
← Ch. 062 | Ch. 064 → |