Truyện:Yêu Trong Đợi Chờ - Chương 44

Yêu Trong Đợi Chờ
Trọn bộ 62 chương
Chương 44
0.00
(0 votes)


Chương (1-62)
Hot!!! Pi Network đã chính thức lên mainnet! Đừng bỏ lỡ cơ hội như bitcoin!


Chúng tôi cứ ôm nhau như vậy đến tận gần tám giờ sáng hôm sau mới tỉnh dậy.

Qua một đêm được nghỉ ngơi, anh có vẻ đã hồi phục lại cả sức khỏe lẫn tinh thần rất nhiều, cho nên sau khi tỉnh dậy liền tổ chức một cuộc họp nho nhỏ trong phòng làm việc của mình.

Khi mọi người vừa bắt đầu họp thì chị Hiền nhận được một cuộc điện thoại từ phía các cổ đông ở Việt Nam gọi sang. Hôm nay đã là ngày thứ 4 rồi, ngày hẹn cuối cùng trở về của anh, cuộc gọi kia có lẽ chắc chắn không có gì tốt đẹp.

"Xin chào anh Kỷ".

Người đàn ông tên Kỷ này tôi đã gặp mặt qua vài lần, đó là cổ đông có cổ phần lớn thứ 3 trong tập đoàn, chỉ đứng sau Hoàng Minh Diên, Hoàng Minh Kính và anh.

Chị Hiền bật loa ngoài cho nên tất cả đều nghe thấy đầu dây bên kia nói chuyện: "Tổng giám đốc của các người đâu?"

"Xin lỗi anh Kỷ, chúng tôi đang có cuộc họp, hiện tổng giám đốc không tiện nghe điện thoại".

"Có thông tin, Tổng giám đốc Quân đã mua lại được mỏ vàng TM20 với giá 10 triệu USD, có phải không?"

Nghe ông ta hỏi vậy, chị Hiền quay qua nhìn anh, thấy Quân gật gật đầu, liền trả lời: "Vâng, đúng là như vậy. Hiện anh Quân đã mua lại được mỏ TM20".

"Mỏ vàng đó không phải là không thể khai thác sao?"

"Chúng tôi đã có bàn qua phương án khai thác, có thể đảm bảo đến 80% sẽ khai thác được vàng từ mỏ"

Người đàn ông tên Kỷ đó im lặng suy nghĩ một lát, gần một phút sau mới nói tiếp: "Được. Vậy nhắn lại với tổng giám đốc Quân, chúng tôi có thể chờ anh ấy trở về, chờ bao lâu cũng được".

Thương nhân đúng là thương nhân. Chỉ cần thấy lợi nhuận trước mắt thì liền thay đổi thái độ 180 độ. Tôi nhớ mới cách đây vài hôm thôi, ông ta còn một mực gọi điện thoại, ép Quân phải lập tức trở về nước để mở đại hội cổ đông, bầu lại chức vụ Tổng giám đốc tập đoàn. Bây giờ lại nói có thể chờ, chờ bao lâu cũng được.

Đúng là trở mặt còn nhanh hơn lật sách.

Nếu tôi đoán không nhầm thì cuộc điện thoại này anh cũng đã dự liệu được từ trước rồi, bởi thế cho nên dù hôm nay đã đến ngày hẹn trở về mà anh vẫn cứ bình thản như vậy, vẫn không nhắc gì đến chuyện quay lại Việt Nam. Tôi biết, anh vốn không phải là loại người thất hứa, cũng là kiểu đàn ông nói được làm được, chẳng qua là anh đang chờ cuộc điện thoại này mà thôi.

Sau khi chị Hiền ngắt điện thoại, anh nói: "Mọi người chuẩn bị đi, mười lăm phút nữa xuất phát đến mỏ TM20". Quân nhẹ nhàng đặt cây bút xuống bàn, vẻ mặt vẫn vô cùng thong dong bình thản: "Hiền, liên lạc với các công nhân ở mỏ HU10, bảo họ mười phút nữa có mặt ở mỏ TM20"

Khi chúng tôi đến mỏ TM20, anh liền điều động các công nhân bắt tay ngay vào việc đưa máy móc thăm dò trữ lượng vàng. Đúng như tin tức mà chúng tôi đã nghe được, vàng ở đây có trữ lượng rất lớn, nhưng số vàng đó nằm sát khu vực sông Nize, địa hình rất phức tạp, đất đá có thể sụt lún bất cứ lúc nào, tóm lại là vô cùng khó khai thác.

Mọi người ai nấy đều tất bật làm các công việc chuyên môn của mình, chị Hiền cùng anh vừa đi vừa bàn bạc gì đó, còn tôi thì lặng lẽ đi theo sau. Tôi cầm một cuốn sổ nhỏ cùng bản đồ trên tay, vừa chăm chú lắng nghe vừa âm thầm đánh dấu tất cả các điểm có vàng vào trong đó.

Nhìn bóng dáng cao lớn của anh trong bộ đồ bảo hộ, vẻ mặt vừa kiên định vừa nghiêm túc bàn bạc công việc, bất giác lại khiến trong đầu tôi xuất hiện một suy nghĩ. Tôi không biết anh sẽ làm cách gì để có thể khai thác vàng trong điều kiện khó khăn như vậy, cũng không biết liệu chúng tôi có để xảy ra những chuyện công nhân bị chôn vùi như James đã từng làm trước kia hay không, nhưng tôi có một niềm tin mãnh liệt vào anh, tuyệt đối tin tưởng vào khả năng của anh. Nhất định không có chuyện gì mà người đàn ông xuất sắc của tôi không thể làm được.

***

Tối hôm ấy, tôi mang một ly trà, cũng cầm theo một hộp thuốc y tế, đem đến phòng làm việc của anh.

Tôi đứng bên ngoài gõ cửa mấy tiếng, vài giây sau bên trong liền truyền ra một giọng nói quen thuộc:

"Mời vào".

Trong căn phòng rộng rãi, anh đang say sưa ngồi làm việc dưới ánh đèn vàng, từng điệu bộ cử chỉ đều toát ra một phong thái thong dong tự tại, đến một cái nhíu mày cũng mang đậm sự quyến rũ của đàn ông cực phẩm.

"Ông xã, anh không định nghỉ ngơi sao?"

Nghe thấy giọng tôi, anh ngừng tay ghi ghi chép chép, ngẩng đầu lên, ánh mắt ngập tràn vui vẻ:

"Hôm nay tâm trạng tốt sao? Gọi anh là gì vậy?"

"Ông xã"

Chẳng hiểu sao khi nhìn thấy anh dù bị thương mà ngồi làm việc, trái tim tôi liền xông lên một cảm giác yêu thương trân trọng vô cùng. Anh giỏi giang như vậy, đẹp trai như vậy, lại đáng để yêu như vậy... khiến tôi thật sự cảm thấy rất tự hào. Chúng tôi kết hôn đã gần một năm rồi, đây là lần đầu tiên tôi thật lòng muốn gọi anh hai tiếng "Ông xã" đến như thế.

Anh hài lòng mỉm cười, đặt cây bút xuống bàn: "Em mang gì đến cho anh vậy"

"Một ly trà ô long, một hộp thuốc y tế. Anh phải thay băng rồi"

Nói rồi, tôi đặt hộp thuốc lên bàn, chậm rãi bước lại gần, vươn tay cởi áo anh ra. Anh dường như đã quen với việc tôi thay băng cho mình nên cũng không phản ứng gì, chỉ im lặng nhìn tôi. Một lát sau đó mới chầm chậm lên tiếng:

"An An, hôm nay em đã nghiên cứu ra được cái gì rồi?".

Tôi vẫn chăm chú sát khuẩn vết thương trên vai anh, trả lời: "Em vẫn chưa nghiên cứu ra được cái gì cả".

Crypto.com Exchange

Chương (1-62)