Truyện:Yêu Trong Đợi Chờ - Chương 41

Yêu Trong Đợi Chờ
Trọn bộ 62 chương
Chương 41
0.00
(0 votes)


Chương (1-62)
Hot!!! Pi Network đã chính thức lên mainnet! Đừng bỏ lỡ cơ hội như bitcoin!


Tôi thẫn thờ một lúc lâu, sau cả ngày tìm kiếm mà vẫn không thấy anh cho nên rút cục tôi vẫn phải theo đoàn về khách sạn. Tất cả mọi người đều hoang mang sợ hãi, chị Hiền cũng đứng ngồi không yên. Tất nhiên, tin tức này vẫn được chúng tôi bưng bít, chưa dám thông báo về Việt Nam. Nếu tin tổng giám đốc tập đoàn Diên Kính bị mất tích truyền ra ngoài, ngày mai chắc chắn ngày mai cổ phiếu của tập đoàn sẽ lao dốc không phanh. Bởi vì thế, dù trong lòng đang khó chịu và lo lắng cho anh như thế nào, chúng tôi đều phải im lặng, âm thầm tìm cách tự giải quyết.

Sự việc anh bị thương và mất tích là một đòn đả kích rất lớn với tôi, tôi không ăn không uống gì, cứ ôm gối ngồi lì một mình trong phòng cả một đêm. Cứ nghĩ đến việc không biết anh bây giờ sống hay chết, bị bắt đi đâu, bị hành hạ thế nào, trái tim tôi lại như hàng ngàn hàng vạn mũi dao đâm đi đâm lại, nhức nhối đến tận cốt tủy. Nếu anh có mệnh hệ gì, chắc chắn tôi sẽ phát điên.

Tôi cứ ngồi như vậy đến gần sáng hôm sau, khi đã tạm bình ổn lại, tôi mới nhớ đến câu nói anh đã dặn tôi trước đây ba ngày: Ba ngày sau, em hãy đến tìm Trịnh Hạo Vũ.

Đợi trời sáng, cũng là vừa vặn tròn ba ngày.

Tôi giật mình, chẳng lẽ anh đã biết trước sự việc ngày hôm nay? Anh đã sớm biết mình sẽ rơi vào hoàn cảnh này nên mới muốn tôi đến tìm Trịnh Hạo Vũ? Rút cục là chuyện này là thế nào?

Ruột gan tôi cồn cào như lửa đốt, không dám ngủ mà cứ chốc chốc lại nhìn đồng hồ xem trời đã sáng chưa. Hôm trước lúc ở phiên đấu giá, khi chị Hiền giơ điện thoại cho anh đọc tin nhắn của bên phía Trịnh Hạo Vũ gửi đến, tôi có vô tình thấy một dãy số. Đó chính là số điện thoại của người vợ kiêm trợ lý của Trịnh Hạo Vũ.

Cũng may, trời phú cho tôi trí nhớ rất tốt, cho nên chỉ cần nhìn một lần là tôi đã nhớ ngay. Khi kim đồng hồ vừa điểm 8 giờ sáng, tôi run run bấm điện thoại theo dãy số mà mình đã nhớ được. Điện thoại đổ chuông rất lâu, mãi đến khi gần hết chuông mới có người nghe máy:

"Alo". Phía bên kia là giọng phụ nữ, chất giọng vô cùng ngọt ngào dễ nghe.

"Xin chào. Tôi là trợ lý của Hoàng Minh Quân, tổng giám đốc công ty Diên Kính".

"À, xin chào. Cho hỏi, cô có việc gì không?"

"Tôi muốn gặp Tổng giám đốc Trịnh Hạo Vũ"

"Cô có hẹn trước không?"

"Không có. Xin cô giúp cho, tôi đang có việc rất gấp. Cô có thể cho tôi địa chỉ để đến gặp trực tiếp được không?"

Vân San im lặng suy nghĩ một lát rồi nói: "Đợi một chút".

Nói rồi, hình như cô ấy trao đổi gì với Trịnh Hạo Vũ trong điện thoại, một phút sau, Vân San mới trả lời: "Cô hãy đến Số 5, đường Canbei. Chúng tôi chờ cô ở đó"

Tôi không kịp suy nghĩ gì, đành nói: "Cảm ơn". Sau đó vội vàng cúp máy, bắt một chiếc Taxi đến địa chỉ mà Vân San vừa nói.

***

Số 5 đường Canbei là một căn biệt thự màu trắng vô cùng hoành tráng, khi tôi đến, bảo vệ dường như đã được dặn dò trước nên mở cửa để tôi tự nhiên đi vào bên trong.

Trịnh Hạo Vũ cùng Vân San và người đàn ông mà hôm trước tôi đã gặp ở mỏ TM20 đang ngồi uống trà trong phòng khách. Lần thứ 3 gặp Trịnh Hạo Vũ, tôi vẫn có cảm giác sợ hãi như lúc trước, khí chất lạnh lẽo như băng của anh ta khiến người ta không rét cũng run. Bất giác khiến tôi lạnh buốt sống lưng.

Tuy nhiên, trong lòng tôi rõ hơn ai hết, bây giờ không phải là lúc để sợ hãi, điều quan trọng nhất là cứu anh càng sớm càng tốt, cho nên tôi đành nuốt nước bọt, chậm rãi tiến lại:

"Chào anh Vũ, tôi là người của tập đoàn Diên Kính".

Vợ Trịnh Hạo Vũ mỉm cười nhìn tôi: "Mời ngồi".

Trịnh Hạo Vũ từ đầu đến cuối vẫn không rời mắt khỏi tờ báo trên tay, sắc mặt vẫn trầm mặc tựa hồ băng. Tôi thấy thái độ của anh ta như vậy cũng không dám nói tiếp gì, qua nửa phút sau đó anh ta mới ngẩng đầu lên nhìn tôi, ánh mắt sắc lạnh như dao cứa: "Quân đã xảy ra chuyện gì?"

1

Tôi run đến mức hai lòng bàn tay đổ rất nhiều mồ hôi. Anh ta không cần hỏi cũng biết tôi đến đây vì chuyện của Quân, hơn nữa còn đoán được anh đã xảy ra chuyện. Người đàn ông này nhất định không hề tầm thường.

Bất giác, lúc đó tôi nhớ lại câu nói lúc ở phiên đấu giá, khi ấy anh nói: "Có thể không tin ai, chỉ không thể không tin Trịnh Hạo Vũ".

Anh tin Trịnh Hạo Vũ, đương nhiên tôi cũng tin.

"Anh ấy sau khi mua lại mỏ TM20 thì bị ám sát, sau đó mất tích, bây giờ không rõ sống hay chết".

Trịnh Hạo Vũ buông tờ báo xuống, nhíu mày suy nghĩ. Sau đó lạnh lùng nói với người đàn ông đang ngồi phía đối diện: "Vỹ, điều tra đi".

Người đàn ông tên Vỹ kia gật gật đầu. Sau đó đứng dậy, lấy điện thoại ra, gọi một cuộc điện thoại.

Trong khi chờ đợi, Vân San quay sang hỏi tôi: "Cô là trợ lý của Tổng giám đốc bên đó hả?"

Tôi gật gật đầu: "Tôi tên An An, chị tên gì?"

"Tôi tên Vân San"

"Ồ, tên đẹp quá"

Vân San cười cười: "An An bao nhiêu tuổi?"

"Tôi hai mươi bảy. Còn chị?"

"Hai mươi sáu"

"Trẻ quá"

Vân San đổi cách xưng hô: "Có nhìn thế nào cũng không thấy chị giống trợ lý. Có phải chị thích Tổng giám đốc Quân không?"

Tôi bị nói trúng tim đen, liền lúng túng đỏ mặt. Vân San ghé sát vào tai tôi thì thầm: "Đừng ngại. Em cũng từng như chị"

Nghe tới đây, tôi bất giác liếc nhìn Trịnh Hạo Vũ. Tảng băng máu lạnh như anh ta mà cũng chơi trò gian tình: Giám đốc và Thư ký sao? Nhìn Vân San hiền lành thuần khiết thế kia, nhất định là bị anh ta lừa.

Crypto.com Exchange

Chương (1-62)