Truyện:Yêu Trong Đợi Chờ - Chương 38

Yêu Trong Đợi Chờ
Trọn bộ 62 chương
Chương 38
0.00
(0 votes)


Chương (1-62)
Hot!!! Pi Network đã chính thức lên mainnet! Đừng bỏ lỡ cơ hội như bitcoin!


Mọi người chú ý theo dõi. Đoạn kịch tính còn ở phía sau

Cảm nhận được mình được bế lên, tôi he hé mở mắt ra nhìn, tầm mắt chợt dừng lại ở chiếc cằm cương nghị của người đàn ông tôi đã yêu đến vô phương cứu chữa.

Bây giờ mấy giờ rồi, sao anh lại ở đây?

Thấy tôi khẽ cựa quậy, anh chỉ cúi xuống nhìn chứ không nói gì, đôi chân vẫn sải bước đem tôi đến phía giường lớn, nhẹ nhàng đặt xuống. Lúc tôi thấy anh định xoay người rời đi, đầu óc không kịp nghĩ gì đã đưa tay nắm lấy vạt áo anh:

"Anh..."

Anh vẫn đứng yên tại chỗ, nhàn nhạt ngoái đầu lại nhìn tôi: "Sao vậy?"

Nhìn thấy ánh mắt lạnh lùng của anh như vậy, bất giác tôi lại nhớ đến câu nói của chị Hiền lúc nãy: "So với tình yêu hai mươi mấy năm chị dành cho anh ấy, em không có tư cách để nghi ngờ"... tâm tình tôi bỗng chùng xuống, bàn tay đang nắm áo anh vô thức buông lỏng. Tôi cụp mi mắt: "Không có gì".

Anh không nói không rằng câu nào, lãnh đạm bước về phía cửa chính, tuy nhiên đến gần bàn làm việc của tôi, anh lại rẽ sang phía bên phải, vươn tay đóng cửa sổ. Tôi thở phào một tiếng... thì ra anh không đi mà là đóng cửa sổ.

Lúc anh quay lại phía giường, Quân nghiêm nghị nhìn tôi: "Sao lại ngủ ở bàn"

"Em ngủ quên"

Anh ôm tôi, nằm xuống giường, nhẹ nhàng nói: "Gần sáng rồi, ngủ đi"

Lâu lắm rồi mới được nằm trong vòng tay của anh, tôi tranh thủ rúc vào lồng ngực ấm áp, hít hà mùi hương quen thuộc: "Anh không sao chứ?"

"Không sao"

"Nhưng... các cổ đông sẽ làm khó anh".

"An An, anh muốn em làm cho anh một việc"

"Việc gì ạ?"

"Ba ngày nữa, em hãy đến gặp Trịnh Hạo Vũ"

Tôi kinh ngạc, ngẩng đầu lên nhìn anh: "Trịnh Hạo Vũ?"

Người đàn ông từ đầu đến chân toát ra một luồng hàn khí kinh khủng khiến người ta không rét cũng run đó, chỉ cần nghĩ tới anh ta là tôi đã cảm thấy lạnh buốt sống lưng rồi.

"Ừ".

"Vậy... em phải nói gì hay mang gì đến gặp anh ta". Tôi biết chuyện này có liên quan đến mỏ vàng, chắc chắn phải có ẩn tình gì đó cho nên anh mới muốn riêng tôi đến gặp Trịnh Hạo Vũ.

"Không cần phải nói gì, chỉ cần đến tìm anh ta là được".

Tôi kinh ngạc lần hai, mất đến vài phút mới có thể hồi phục lại tinh thần như cũ. Tôi dẫu không hiểu một chút gì về con người anh, lai càng không biết gì về Trịnh Hạo Vũ, nhưng tôi tin người đàn ông tôi yêu. Không phải tin theo kiểu mù quáng mà là tin vào năng lực của anh, tin anh làm bất cứ điều gì cũng có lý do của mình. Bởi thế cho nên bây giờ dù anh có bảo tôi nhảy vào hố đao hay dấn thân vào biển lửa, tôi cũng vẫn tuyệt đối tin.

Tôi khẽ gật gật đầu.

Anh thấy tôi như vậy, liền hài lòng, đưa tay lên vuốt tóc tôi, tuy nhiên, do giác quan của tôi có hơi nhạy bén nên cảm thấy khi anh nằm, bờ vai khẽ run run, lực vuốt tóc cũng có chút thay đổi.

"Ngủ đi".

"Anh, cởi áo ra đi".

Quân nhíu mày: "An An, hôm nay anh mệt"

"Không, anh cởi áo ra đi"

Tôi thấy anh dường như vẫn không có ý định cởi áo cho nên đành bạo dạn ngồi dậy, đưa tay cởi từng cúc áo trên người anh. Khi cởi đến cúc thứ ba, anh giữ tay tôi lại:

"An An, để khi khác đi".

Trời ạ. Tôi đâu phải muốn xxx yyy gì đó chứ. Lần đầu tiên tôi kiên quyết không nghe anh, bàn tay không an phận gạt tay anh ra, tiếp tục cởi.

Khi cởi xong cúc áo sơ mi, tôi nói: "Anh xoay người lại đi"

Thấy ánh mắt kiên định của tôi, anh đành thở dài một tiếng, xoay lưng lại. Khi tấm lưng trần vừa hiện ra trước mắt tôi, suýt nữa thì tôi ôm miệng, kêu lên một tiếng.

Trên vai của anh có một vết thương rất lớn, máu tụ ở dưới da chỗ đỏ chỗ đen, một vài nơi vẫn còn rỉ máu tươi. Trông vô cùng đáng sợ.

"Anh... anh..."

Anh kéo lại áo mình, sau đó xoay người, kéo tôi nằm xuống: "Không sao đâu"

"Cái này... là bị lúc ở trong mỏ phải không?"

"Chỉ là vết thương ngoài da"

Tôi chỉ cần nhìn diện tích vết thương và độ tụ của máu cũng có thể đoán được, chỗ xương bả vai bị va đập cực kỳ mạnh, nói không chừng còn rạn xương, vậy mà anh nói là vết thương ngoài da.

Tôi lắc đầu nguầy nguậy, cố thoát ra khỏi vòng tay vững chãi của anh: "Không được, phải xử lý vết thương không sẽ nhiễm trùng".

Nói rồi, tôi cảm thấy như vậy vẫn chưa đủ để thuyết phục anh cho nên bổ sung thêm: "Là em làm anh bị thương, để em chuộc lỗi được không?"

"Cũng biết là lỗi do em sao?"

Tôi nhớ lúc trong hầm mỏ, đất đá từ trên trần hầm rơi xuống, có một viên đá rất to bay về phía tôi, lúc đó tôi vì sợ hãi nên chỉ nhắm tịt mắt chờ chịu trận, không ngờ là anh nhanh tay kéo tôi vào lòng, đỡ viên đá ấy cho tôi. Người đàn ông này, rút cục là anh có yêu tôi không mà cứ âm thầm đối xử tốt với tôi như vậy?

Tôi chống tay ngồi dậy: "Đợi anh khỏe lại, nhất định em sẽ đền cho anh". Sau đó chạy đến tủ thuốc y tế, lấy cồn và bông băng mang đến giường.

"Anh, xoay lưng lại. Em làm không đau đâu"

Anh nhíu mày nhìn tôi, tỏ vẻ không tin.

Tôi chẳng có hơi đâu mà đợi anh tin hay không, bèn đưa tay lật người anh lại. Khi nhìn thấy vết thương ấy lần nữa, trái tim tôi lại một lần rỉ máu. Anh bị thương như vậy mà cố cắn răng chịu đau mấy ngày hôm nay, khi đi ngủ còn cố tình mặc áo sơ mi để giấu tôi. Nhìn những mảng đen đỏ dưới da anh, bất giác tôi lại ước lúc đó giá như mình tự làm tự chịu, thà viên đá đó rơi vào tôi, thà đau ngoài da còn hơn là đau lòng như thế này. Đúng, tôi rất đau lòng, rất xót anh.

Crypto.com Exchange

Chương (1-62)