← Ch.10 | Ch.12 → |
Editor: Bắp
Nguồn convert: Vespertine
#11 dương v*t 🌜_ọ 𝖝á_𝖙 với tiểu huyệt gần trăm lần, cuối cùng Thẩm Mặc phóng thích chính mình, bắn đến đũng quần phía trong đều ngập tràn chất lỏng.
Hai người ôm nhau thật chặt, cùng nhau 🌴*𝐡*ở 𝒹ố*𝖈.
Hàn An bò trên người Thẩm Mặc một lúc liền đứng dậy, không cẩn thận lại đè п𝐠ự·ⓒ vào mặt cậu. Tức khắc cô cứng đờ, hoảng sợ tới phát ngốc.
Bị 𝐧ɢ_ự_↪️ đè lên khiến cho Thẩm Mặc đầu choáng mắt hoa. Cự vật mới vừa mềm xuống lập tức cứng rắn trở lại, ở trước tiểu huyệt Hàn An diễu võ dương oai.
1
Thẩm Mặc nhoẻn miệng cười, tay lướt từ trán cô dần dần đi xuống. Xẹt qua cái miệng nhỏ, xương quai xanh, đảo quanh hai luồng trắng nõn xinh đẹp. Cô kêu rên lên một tiếng.
Thấy Hàn An không phản đối, Thẩm Mặc tươi cười rạng rỡ. Tay lần mò xuống dưới, trùm lên cái động nhỏ thưa thớt mê người của cô.
"Dùng cái này để chuộc tội, thế nào?"
Hàn An nhìn cậu ngữ khí ôn hòa, như là dò hỏi lại như là mệnh lệnh. Cô gật đầu lại lắc đầu, giống hệt cái trống bỏi.
Lần đầu tiên có thể cho Thẩm Mặc đương nhiên là hạnh phúc, nhưng nghe nói lần đầu rất đau, ngẫm lại thì không dám. Hàn An cảm thấy cực kỳ bối rối, phân vân.
Nhìn bộ dáng ngơ ngác ngốc nghếch của cô, Thẩm Mặc lặng lẽ cởi dây quần, giải phóng vật ռ*ó*ⓝ*ɢ ⓑ*ỏ𝐧*ℊ của mình.
"Đợi lát nữa, đừng......"
Cảm thấy được động tác của Thẩm Mặc, Hàn An sợ tới mức vội vàng ôm chặt, không cho cậu động.
Thẩm Mặc dở khóc dở cười, cô cho rằng chỉ cần ôm cậu như vậy là cậu liền không thể làm gì cô sao?
Mỗi ngày đều lấy trộm đồ của cậu để tự an ủi, hiện tại cậu bằng lòng giúp cô thoả mãn, thế mà lại lắc đầu, không nói lời nào.
Thẩm Mặc buồn cười, mở miệng hỏi: "Cậu sợ cái gì?"
"Nghe... Nghe nói lần đầu rất đau." Khuôn mặt nhỏ xấu hổ, Hàn An sợ Thẩm Mặc chê cười cô.
5
"Ha ha ~" Nghe cô nói, Thẩm Mặc ôm bụng cười to. Sao cô lại có thể đáng yêu tới vậy kia chứ.
Cậu có nghe nói lần đầu tiên của con gái sẽ rất đau, thực ra chính cậu cũng là lần đầu.
Nhưng cậu biết tên đã căng dây, không thể rút lại.
"Lão tử hôm nay nhất định phải làm cậu!" Nói xong cúi đầu ♓.ô.п lên cái miệng nhỏ mê người kia, đỡ lấy dương v*t đâ*𝐦 mạnh vào động nhỏ không đáy.
Còn chưa kịp phản ứng lại trước lời nói của cậu, Hàn An đã cảm nhận được dưới thân truyền đến cảm giác đau đớn tê rần, khuôn mặt nhỏ trắng bệch.
9
Nước mắt tràn ra không ngừng, muốn kêu la nhưng lại bị Thẩm Mặc chặn miệng, chỉ có thể rên lên hừ hừ. Đôi tay túm chặt vai cậu, móng tay găm mạnh xuống da thịt.
Hôn 𝖍·ôⓝ·, miệng ướt dầm dề. Thẩm Mặc vừa mở mắt ra đã thấy cô khóc không ngừng, bỗng nhiên hốt hoảng.
"Cậu làm sao thế?"
3
"Đau, câu hỏi này không phải quá vô nghĩa hay sao." Trừng mắt nhìn cậu một cái, Hàn An cảm thấy dưới thân càng thêm đau đớn.
"......" Thẩm Mặc đột nhiên không còn lời nào để nói với câu hỏi ngu ngốc của chính mình.
Dưới thân nơi hai người 🌀ℹ️🅰️-ο 𝒽-ợ-🅿️ loang lổ vết 𝐦-á-u. Hàn An thập phần thống khổ, Thẩm Mặc không biết phải làm sao cho đúng.
Hay là giúp cô xoa cho bớt đau vậy?
Duỗi tay xoa xoa tiểu huyệt, hạt châu nhỏ bên trong tiểu hoa tâm cũng nhẹ nhàng bị ↪️*ọ ✖️*á*✝️, mắt Thẩm Mặc tanh đỏ. Tiểu huyệt mê người này kẹp thật thoải mái, thật mẹ nó muốn thao hư!
Lúc đầu cô đau tới nước mắt lưng tròng, sau khi Thẩm Mặc xoa giúp trong lòng liền dâng lên một trận 𝐤●𝒽●0á●1 🌜ả●Ⓜ️. Càng ngày càng mãnh liệt, dần dần cũng không còn cảm thấy đau đớn nữa.
Thiếu nữ khó chịu vặn vẹo eo, nhìn vào cự vật to lớn đang chôn trong †𝐡â-п 𝐭h-ể mình, cô xấu hổ nhỏ giọng nói: "Không đau nữa rồi."
"Ừ." Thẩm Mặc rút tay lại, nhìn cơ thể 𝐪_цγế_𝐧 ⓡ_ũ kia, ánh mắt thanh lãnh càng thêm cháy bỏng.
"......" Thấy cậu thu tay lại liền không làm gì nữa, Hàn An tự dưng cảm thấy ngứa ngáy khó chịu.
Muốn cậu tiếp tục nhưng lại không thể nói nên lời, chỉ có thể mím môi nhìn chằm chằm cậu.
"A... Thẩm... Mặc......" Đột nhiên Hàn An bị đẩy nằm xuống đất. Đùi của cô bị Thẩm Mặc túm chặt lấy, mãnh liệt va chạm.
8 dương v*t va chạm kịch liệt vào nơi 𝖒ề_m 〽️_ạ_❗, hai bên tinh hoàn khi va chạm với m*ô*ⓝ*ℊ không ngừng p.♓á.𝐭 г.𝖆 â.𝐦 𝐭.♓.@𝐧.ⓗ "bạch bạch". Nữ nhân bên dưới đã bị cậu làm cho điên đảo thần hồn, không ngừng kêu ԁ_â_ⓜ.
Hai luồng trắng nõn đong đưa liên tục, nụ hoa nhỏ kiêu ngạo đẹp đẽ như hoa mai mà đứng thẳng. Đôi mắt Thẩm Mặc tối lại, cúi người há miệng ra mà mú.𝖙.
🎋𝖍-οá-ℹ️ cả-𝖒 ập tới không ngừng, chân bị Thẩm Mặc áp thành chữ M. Hàn An ôm chặt cái đầu đang ở trước 𝐧*🌀ự*↪️ mình làm loạn, ngón chân thoải mái cuộn chặt vào.
𝐍_ℊự_🌜 trắng nõn mềm xốp, trông không khác gì hai cái đại màn thầu. Thẩm Mặc bóp mạnh hai bên, không ngừng 🦵-❗-ế-ɱ ɱú●✝️ hai nụ hoa mẫn cảm, nghe rõ cả âm thanh.
Dưới thân điên cuồng trừu cắm mấy trăm lần, Thẩm Mặc xoay người Hàn An lại, thúc mạnh vào một cú.
"A...... Sâu quá...... A...... Thẩm Mặc nhẹ chút......"
Bị đâ.ɱ khiến quỳ không xong, chỗ 𝖌_𝒾𝐚_🔴 ♓ợ_p của hai người lúc này dính đầy ԁ_â_𝖒 thuỷ. Hàn An cảm thấy cơ thể như muốn chảy ra, chân 𝖗·𝐮·𝐧 г·ẩ·γ không ngừng, huyệt nhỏ không ngừng co rút. Còn chưa có phản ứng đã bị Thẩm Mặc chặn ngang bế lên, trốn vào ngăn tủ.
"Cậu muốn làm......" Nói một nửa đã bị Thẩm Mặc lấy tay che miệng lại, ngoài cửa vang lên tiếng nói chuyện.
"Ủa, cái cửa này sao lại khoá thế này?"
"Không sao, mình mang theo chìa khóa."
"Răng rắc" một tiếng cửa mở, Hàn An thông qua kẽ hở của tủ nhìn thấy hai nữ sinh đi vào, cô thấp thỏm lo âu.
Tiểu huyệt vốn dĩ đã khẩn, hiện tại Hàn An sợ đến kịch liệt co rút, kẹp đến Thẩm Mặc thiếu chút nữa bắn ra.
Thật mẹ nó nhanh!
Cúi đầu nhìn vẻ mặt sợ hãi của cô, Thẩm Mặc tức khắc nổi lên tâm ý xấu. Tay bò xuống hai cái đại màn thầu niết xoa, dương v*t chậm rãi di chuyển, miệng bắt đầu 🦵·𝐢·ế·Ⓜ️ gặm ở cổ cô.
"Ô ~" thanh âm thiếu chút nữa tràn ra miệng, Hàn An túm lấy ván cửa cố nhịn, cảm thấy tức giận đến ngứa răng với người con trai đằng sau mình.
Lúc nào rồi mà còn động dục!
"Này, cậu có ngửi thấy mùi nào kỳ quái trong phòng không?"
2
"Có hả? Làm gì có! Thôi lấy đồ nhanh rồi đi."
"Ừ."
Hai người đều đi tới trước ngăn tủ.
Nhìn hai người đi tới mà Hàn An sợ cực kỳ, cuống quít chụp đánh tay Thẩm Mặc muốn cậu dừng lại, thế nhưng cậu lại thờ ơ không quan tâm.
"Sao lại không mở được thế này?"
"Để mình xem thử."
Đương nhiên là không thể mở được rồi, t_ⓗâ_ռ 𝐭_♓_ể Hàn An mới vừa lơi lỏng thể thiếu chút nữa bị buộc điên.
Tiểu huyệt đang ở chỗ khoá bên trong, khoá bên ngoài vừa chuyển động chốt bên trong liền kẹt vào miệng huyệt. Phía sau Thẩm Mặc thọc vào 𝖗*ú*𝐭 𝓇*𝐚 không ngừng, Hàn An không dám nhúc nhích, đây quả thực là chịu quá mức dày vò rồi.
1
(~ ̄▽ ̄)~(~ ̄▽ ̄)~(~ ̄▽ ̄)~
Cuối tuần đăng chương cho mấy cô giảm stress thi cử đêyyy (⌒▽⌒)~
← Ch. 10 | Ch. 12 → |