GIẤC MƠ THỨ CHÍN - KHÔNG THỂ MẤT ĐI ANH
← Ch.15 | Ch.17 → |
Không ổn, cô bị trễ hẹn rồi.
Triệu Mộng Điềm vội vàng chạy tới sân bóng rổ, ngày hôm nay cô đi ngủ khá muộn cho nên khi bước vào giấc mơ thì đã trễ hẹn với anh. Tần Dạ dặn dò cô đúng giờ phải tới sân bóng rổ xem anh thi đấu bóng rổ với trường khác.
Lúc cô tới sân bóng rổ, nửa trận đầu đã kết thúc, chuẩn bị bắt đầu nửa trận sau. Cô nhìn bảng điểm số rồi lại nhìn Tần Dạ chạy ôm bóng đứng trong sân, bản thân yên lặng đi tới cửa hàng tiện lại gần đó mua khăn lau và nước khoáng.
Cách Tần Dạ chơi bóng cũng quyết liệt như tính cách anh vậy, dẫn dắt đồng đội tiến tới xông pha tấn công. Không nể mặt bất kỳ ai mà liên tục dẫn bóng vào rổ, giúp toàn đội chiến thắng với tỉ số cách biệt.
Trận đấu kết thúc, mọi người đều tản ra nghỉ ngơi, Triệu Mộng Điềm cầm đồ bước đến dùng vẻ mặt lấy lòng. Anh đi tới đâu, cô liền trở thành đuôi nhỏ bám theo anh.
Chờ tới khi Tần Dạ đứng yên, cô liền mỉm cười nhét chai nước khoáng cho anh sau đó cầm khăn lông lau kiễng chân lau mồ hôi trên mặt giúp anh. Màn ân ái rắc cẩu lương này khiến người xung quanh không thể nhìn nổi, bọn họ rời đi nhường thời gian riêng tư cho anh và cô.
Tần Dạ mở nắp, ngửa cổ xốc chai lên uống. Mồ hôi cùng một chút nước trong bình chảy dọc xuống yết hầu lên xuống làm anh gợi cảm hơn bao giờ hết. Cô nuốt nước miếng, cảm thấy yết hầu Tần Dạ cũng đẹp đẽ như gương mặt anh vậy. Trình độ háo sắc của cô lại lên một tầng cao mới hết thuốc cứu chữa.
Một lúc sau anh ngồi xuống chiếc ghế trống gần đó bắt đầu im lặng.
Được rồi, hẳn là tổ tông nhà cô lại giận dỗi vì cô đến trễ. Nhưng mà cô không biết giải thích với anh thế nào nên chỉ biết dùng hành động để nói lời xin lỗi. Cô cẩn thận lau mồ hôi chưa ráo trên mặt và cô anh, rồi lại kéo tay anh tỉ mẩn lau từng đầu ngón tay thon dài. Đầu nhỏ không ngừng cảm thán, người đàn ông này trời sinh hoàn mỹ, không biết có phải toàn thân từ trên xuống dưới dựa vào gu thẩm mỹ của cô mà hình thành không.
Tần Dạ dễ tức giận mà cũng dễ nguôi giận qua vài phút liền coi như không có chuyện gì cho nên cô đợi tới khi anh hừ một tiếng liền biết đây là tín hiệu giải hòa. Vội vàng để sát mặt gần anh, ngọt ngào nói hai tiếng: "Ông xã."
Tiểu yêu tinh này, thật biết cách dỗ người.
Tần Dạ không nhịn được, hai tai ửng hồng, khóe miệng không tự chủ nổi cong lên, quay sang hỏi: "Em vừa nói cái gì?"
"Ông xã."
"Ai là ông xã?"
"Người nói chuyện với em hiện tại chính là ông xã."
"Gọi một tiếng nữa anh nghe."
"Ông xã, anh là ông xã." Cô mè nheo làm nũng, "Ông xã đừng tức giận nữa được không?"
"Em đúng là giảo hoạt." Anh bất đắc giữ gõ nhẹ lên trán cô: "Chỉ có như thế này em mới gọi anh là ông xã."
"Em không có giảo hoạt, em là tiểu bạch thỏ của ông xã." Cô chớp chớp hai mắt vô tội nhìn anh.
Tiểu yêu tinh này làm anh yêu thích không thôi, không những thế còn biết cách quyến rũ người khác. Tần Dạ không nhịn nổi cúi xuống hôn lấy môi cô.
"Người xấu, chỉ biết lợi dụng." Cô bày ra vẻ mặt ghét bỏ, bàn tay nhỏ đẩy đẩy anh ra dù biết không thể.
"Người xấu thì cũng là ông xã em!" Anh nghiêm giọng nói, thẳng tới khi hôn cô tới khi hài lòng mới tha: "Được rồi, mau về kí túc xá tắm rửa rồi anh dẫn em đi ăn cơm. Tối nay còn cùng anh tới buổi hẹn với Âu Dương Bằng ở KTV."
Bóng tối bao phủ quán hát KTV xa hoa trụy lạc, trong phòng hát không có quá nhiều người. Đều là bạn bè tốt của anh, duy nhất chỉ có hai cô gái có mặt tại đây. Một là cô hai là em họ của Âu Dương Bằng dẫn tới. Mọi người ở đây đều ngồi đây đều chơi xúc xắc, ai thua phải uống rượu phạt.
Triệu Mộng Điềm cùng em gái nhỏ kia ngồi một bên cầm mic hát, hát đến khi miệng lưỡi khô đắng mà đồ uống trên bàn đã hết.
"Điềm Điềm, em muốn đi WC." Em gái nhỏ khẽ khàng nói.
"Vậy để chị đi cùng em." Mọi người đều biết, con gái thân thiết với nhau bằng cách đi WC chung.
Cô nói với Tần Dạ một tiếng sau đó cùng em gái nhỏ vào rời khỏi.
Trong WC không quá nhiều người, cũng không có mùi khó chịu. Em gái nhỏ đi vệ sinh xong liền đứng trước gương dặm lại lớp trang điểm, câu được câu không trò chuyện với cô. Phần lớn đều hỏi quan hệ giữa cô với Tần Dạ, hỏi cô làm thế nào để trói chân được nam thần. Xem ra mọi người đều tò mò về quan hệ của anh và cô.
Triệu Mộng Điềm mơ hồ trả lời, quả thực cô cũng không hiểu nổi vì sao Tần Dạ và mình ở bên nhau. Rõ ràng mỗi lần nhìn thấy anh cô đều bị anh dọa khóc.
Nghĩ nghĩ tới đây cô cảm thấy buồn cười, đây chỉ là giấc mơ nên có lẽ không có logic.
Nói chuyện một hồi, đột nhiên bên ngoài phát ra tiếng ầm ĩ. Triệu Mộng Điềm còn chưa nhận thức được chuyện gì xảy ra đã thấy cửa WC bị đẩy ra, bên ngoài khói trắng cuồn cuộn. Tình hình hỗn loạn, tiếng hét chói tai thất thanh.
Sao có thể xui xẻo tới mức gặp hỏa hoạn? Cô cùng em gái nhỏ đứng bên cảnh cửa mặt tái mét, lần đầu tiên gặp loại chuyện này nên không biết phản ứng thế nào.
Thật may, nhân viên phục vụ chạy tới hướng dẫn họ lối thoát hiểm. Cô nhớ tới trong phòng hát còn Tần Dạ và bạn bè anh, không biết tình hình bọn họ thế nào, có chạy đi tìm bọn cô không. Lửa bắt đầu một lớn khiến con người ta cảm thấy sặc mũi ho khan, không còn cách nào cô đành phải theo dòng người chạy ra. Trong lúc này điện thoại bị rơi lúc nào không hay.
Cô vừa đi vừa lo lắng muốn khóc, không biết anh giờ thế nào. Cô rất nhớ anh.
Triệu Mộng Điềm theo đám đông đi ra khỏi quán hát đứng đối diện đường chờ đợi. Ở đây có rất nhiều người tới xem, gọi điện báo nguy, đưa ra những lời nói lạnh lùng đều có cả. Cô vẫn luôn nhìn ngó khắp nơi nhưng không nhìn thấy bóng dáng anh mà cửa quán hát không thấy người đi ra. Đợi một hồi lâu đều không thấy bất kỳ ai trong phòng hát.
Họ sẽ không xảy ra chuyện gì chứ? Càng nghĩ cô càng hoảng, hoảng tới mức bật khóc cho tới khi bảo vệ từ cửa quán bước ra sau đó âm thanh xe cứu hỏa đi tới cô không khỏi chạy đến hỏi: "Bên trong còn có người không? Bạn trai tôi ở bên trong vì sao không thấy anh ấy?"
"Bên trong không còn ai, tôi là người cuối cùng."
"Không phải, tôi không thấy bạn trai tôi đâu cả." Cô gấp tới mức nước mắt ngày một nhiều, dậm chân buồn bực, trong lòng khó chịu.
"Bên trong thật sự không có ai, nếu có thì sẽ bị chết cháy trong đó vì không thoát ra được rồi." Bảo vệ bất đắc dĩ nói.
Tần Dạ, bị chết cháy?
Cô không tin, Triệu Mộng Điềm lắc đầu muốn chạy vào trong tìm anh. Dù sao đây cũng là giấc mơ nếu anh chết trong giấc mơ cô cũng sẽ đi cùng anh.
Nhưng cô còn chưa lại gần cửa đã bị nhân viên KTV và cảnh sát can lại. Họ không cho cô vào, khuyên cô ở ngoài chờ đợi. Triệu Mộng Điềm không có cách lao vào chỉ trơ mắt nhìn nhân viên cứu hỏa tiến vào.
Cô thậm chí không biết tình hình của Tần Dạ thế nào, cảm giác này tựa như trái tim bị hàng vạn mũi tên xuyên qua đau đớn đến tận cùng.
Cô ngồi xổm xuống khóc nức nở.
"Triệu Mộng Điềm."
Ở phía xa truyền đến giọng nói quen thuộc, cô vội vàng ngẩng đầu, là anh! Anh không bị sao cả. Cô mừng rỡ đứng dậy chạy về phía anh, kiểm tra anh không sao cả nỗi lo trong lòng mới hạ xuống vừa khóc vừa cười đem nước mắt bôi hết lên áo anh.
"Em cho rằng anh ..."
"Anh làm em lo muốn chết."
"Ngốc ngếch." Tần Dạ khẽ cười, gương mặt hiện rõ vẻ cưng chiều, an ủi cô: "Ngoan, anh không sao. Đừng khóc nữa."
"Mặc kệ em, em muốn khóc."
Tần Dạ xoa đầu cô, cảm giác lo lắng trong lòng cũng tan biến: "Anh muốn đi tìm em nhưng lối WC bị chặn lại. Khi anh ra tới cửa chính thì không thấy em, nghe bọn họ nói có một nhóm người chạy từ lối thoát hiểm ra nên đoán em ở đây. Quả nhiên liền tìm được em."
Áo anh bị nước mắt cô thấm ướt một mảng nhưng anh không có để ý. Trải qua việc ngoài ý muốn này, anh cảm thấy mình còn yêu cô nhiều hơn bản thân nghĩ giống như bị trúng tà.
"Anh làm em sợ muốn chết, tên xấu xa."
"Đúng vậy, anh là người xấu." Người xấu của em.
Bởi vì vụ hỏa hoạn ngoài ý muốn này dẫn đến buổi tụ họp kết thúc. Thời gian cũng không còn sớm, mọi người trở lại kí túc xá. Tần Dạ đưa Triệu Mộng Điềm đến gần kí túc xá nữ tới hàng lang cô liền bị anh kéo về phía sau cây cổ thụ lớn hôn môi.
Hôn hôn ướt át vang lên bốn phía, xung quanh bốn phía đều là bụi hoa là một nơi lí tưởng để hẹn hò.
"Tần Dạ ..." Cô bị anh hôn tới không thở nổi, thấp giọng xin tha: "Đừng mà, sẽ có người nhìn thấy." Mặc dù nơi này không nhiều người qua lại nhưng ngẫu nhiên lâu lâu vẫn có người đi qua.
Tần Dạ mặc kệ, anh tiếp tục hôn cô, bàn tay hư hỏng lần mò vào trong áo thun đẩy áo lót lên trên xoa nắn bầu ngực căng tròn động tác cực kỳ sắc tình. Sờ soạng một hồi không đủ, anh vén vạt áo cô lên trực tiếp ngậm lấy một bên ngực không ngừng mút vào.
"Thật thoải mái." Triệu Mộng Điềm bị anh khiêu khích khiến cả người khô nóng, không chịu nổi mà cọ xát hai chân cảm giác được hoa huyệt bên dưới đã ướt đẫm. Cô cảm thấy mình ngày càng mẫn cảm, bị anh chạm vào liền hứng phấn vô cùng, hạ thân trống rỗng muốn anh lấp đầy.
Tần Dạ tỉ mẩn chăm sóc bầu ngực trắng hồng, mềm mại dường như vẫn thấy khó chịu luồn tay ra phía sau cởi nút áo ngực, bàn tay nắm tay hai cô giơ lên trên cao dùng áo lót quấn chặt tay cô khiến Triệu Mộng Điềm giữ nguyên tư thế xấu hổ này.
Tư thế thích hợp cho anh bừa bãi trêu đùa bầu ngực, vừa xoa vừa nhéo, chốc chốc lại dùng hàm răng cắn nhẹ làm cô phát ra âm thanh ái muội.
Rất nhanh, Tần Dạ bắt đầu lần mò đi xuống tách đôi chân thon dài mê người. Quần lót được anh cởi ra, hoa huyệt sớm đã ướt đẫm, dọc theo đùi non chảy dài xuống dưới. Thân mật với cô nhiều như vậy anh biết đây là tín hiệu tiểu huyệt có thể tiếp nhận mình.
Anh kéo quần ra, đỡ lấy vật to lớn của mình vội vã đi vào.
"Lớn quá, anh chậm một chút."
Triệu Mộng Điềm cảm giác từng nếp uốn bên trong hoa huyệt đều bị anh cắm đến căng phẳng.
"Chẳng phải như với mới giúp em thỏa mãn sao?" Tần Dạ gắt gao giữ lấy mông cô, va chạm ngày một mãnh liệt, dường như muốn làm cô tới hỏng, "Bảo bối, huyệt nhỏ hút thật chặt, thật nhiều nước."
Tuy rằng đã bị anh làm nhiều lần đến vậy, Triệu Mộng Điềm vẫn không có biện pháp thích ứng tiết tấu của anh. Thứ to lớn này vừa thô vừa dài giống như khúc nhị côn nóng bỏng không phân rõ phải trái cắm vào hoa huyệt yếu ớt khiến cả người cô phá run. Giữa hai chân tiết ra càng nhiều dâm dịch.
"Chịu không nổi ..." Cô thấp giọng rên rỉ, chìm trong bể sâu dục vọng vô pháp thoát ra.
"Ngoan." Tần Dạ cong eo kiềm chế dục vọng, duỗi tay bịt kín miệng cô thì thầm bên tai: "Đừng lên tiếng."
Triệu Mộng Điềm giờ mới ý thức được đây là bên ngoài mà dường như đang có tiếng bước chân đi tới.
Thật xấu hổ! Tần Dạ khốn khiếp này.
Mặt cô ửng hồng, thân thể vẫn bị anh cắm vào, cảm giác yêu đương vụng trộm kích thích đầu óc cô. Khoái cảm ngày một nhiều hơn, hoa huyệt vô ý thức co rút, kẹp chặt côn thịt.
Tần Dạ bị cô kẹp chặt thiếu chút nữa là bắn, thầm mắng một câu sau đó hung hăng trùng phạt cô.
"A" Cô thật sự chịu không nổi, đôi mặt ngập tràn sóng nước, ngẩng lần cầu xin anh dừng lại.
Nhìn bộ dạng đáng thương kia, nội tâm anh có chút mềm bỏ tay ra khỏi môi cô rồi dùng miệng lấp kín. Hôn cô tới mức thần hồn điên đảo hẳn tới khi bước chân kia càng lúc càng xa mới dừng lại.
Triệu Mộng Điềm thở dốc không ngừng, hờn dỗi lên án: "Tần Dạ, anh thật đáng ghét." Khi nãy anh làm chuyện quá mạo hiểm, nhỡ đâu bị người ta phát hiện bọn họ ở đây chơi trò dã chiến ... Nghĩ đến thôi mặt cô lại ửng đỏ, nội tâm nhảy loạn liên hồi thầm mắng Tần Dạ cầm thú.
"Đúng là anh đáng ghét." Tần Dạ không chút để ý đáp lại, đôi tay một lần nữa cố định eo cô, tiếp tục tiến công.
Anh hung hăng đưa đẩy, không chút lưu tình rong ruổi bên trong hoa huyệt. Ban nãy sợ bị phát hiện yêu đường vụng trộm mà tiểu huyệt giờ đây đem anh kẹp chặt tới chết. Giờ phút này, anh chỉ nghĩ đến việc hung hăng trùng phạt, dùng côn thịt lớn lưu lại trên cơ thể cô.
Triệu Mộng Điềm cắn môi không dám lên tiếng chỉ có thể đón nhận khoái cảm anh mang tới, ban đêm yên tĩnh lạ thường chỉ nghe thấy tiếng hoan ái của hai thân thể dây dưa.
Sau khi kết thúc, Tần Dạ giúp cô lâu sạch thân thể, sửa lại quần áo gọn gàng. Ôm chặt vòng eo nhỏ nhắn mãi không chịu buông. Triệu Mộng Điềm bị anh làm tới mức hai chân mềm nhũn, khó khăn lắm mới dựa vào anh đứng thẳng được.
Tối nay quá kích thích, cô vùi mặt trong ngực anh nỉ non: "Tần Dạ."
"Hửm?"
"Tần Dạ."
Anh vuốt vuốt tóc cô, kiên nhẫn đáp: "Anh ở đây."
"Tần Dạ! Anh là của em."
"Đúng vậy, anh là của em." Tần Dạ dịu dàng hôn lên trán cô, anh biết hôm nay cô bị vụ cháy kia làm cho sợ hãi, dẫn đến cảm giác thiếu an toàn.
"Anh là của em!" Cô ngửa đầu lên như dây leo cuốn lấy anh, hôn lên cằm anh.
"Tất cả mọi thứ thuộc anh đều là của em. Thân thể này cũng thế thế, không được sự cho phép của em thì anh không được làm chuyện nguy hiểm tới tính mạng."
Tần Dạ gật đầu đáp ứng, "Em là bà xã của anh, em nói cái gì cũng đúng đều do em định đoạt."
Mặt cô hồng hồng, nội tâm kích động không thôi. Tần Dạ vừa thừa nhận cô là vợ anh. Chỉ là chuyện đêm nay khiến cô sợ hãi, cô phát hiện mình không muốn mất đi anh kể cả là ở trong mơ. Nghĩ vậy, cô tháo dây tơ hồng xuống đeo cho anh.
"Mong rằng sợi dây tơ hồng này sẽ phù hộ, mang đến vận may cho anh." Tiếp đó cô lại uy hiếp: "Không cho phép anh tháo ra."
Tần Dạ nhìn sợi tơ hồng, dở khóc dở cười. Mặc dù nó không quá đẹp mắt nhưng nếu cô muốn anh sẽ đeo.
"Nếu em đưa cho anh thứ này, chẳng phải em sẽ không có nó để phù hộ sao?"
"Không sao, em không cần ..." Dù sao ở hiện thực cô cũng có một sợi dây tơ hồng thật sự: "Anh nhớ đeo nó đừng tháo ra nếu em phát hiện em sẽ xử gọn anh!"
"Tuân lệnh nữ vương đại nhân."
"Em không phải là nữ vương, em là tiểu bạch thỏ đáng yêu."
"Được rồi, là tiểu bạch thỏ của anh!" Tần Dạ xoa xoa mái tóc cô thỏa hiệp.
"Đúng vậy." Xưng hô này khiến cô rất vừa ý.
← Ch. 15 | Ch. 17 → |