Sợ hãi tình yêu của anh
← Ch.04 | Ch.06 → |
Trước đây khi còn học ở trong nước, Niếp Trọng Chi vẫn thường ba hôm hai bận chạy đến Tưởng gia, thậm chí khi đó trên lầu còn có một căn phòng đặc biệt chuẩn bị cho hắn. Sau khi du học trở về, Tưởng Chính Nam ban đầu còn ở trong đại trạch, Niếp Trọng Chi cũng thường thường lại đây, Tưởng Chính Tuyền vì vậy mà cũng hay được gặp hắn.
Lại sau nữa, Tưởng Chính Nam được thừa kế hoàn toàn sự nghiệp của ông ngoại Lục Hồng Nghiệp, hơn nữa cuộc sống cá nhân trở nên muôn màu muôn vẻ, không muốn bị gò bó mãi trong nhà, nên hắn đã chuyển ra ngoài. Bắt đầu từ lúc đó, Tưởng Chính Tuyền và Niếp Trọng Chi dường như không tiếp xúc với nhau là mấy, ngay cả cơ hội gặp mặt vốn ít lại càng ít hơn.
Tưởng Chính Tuyền mấy năm qua vẫn luôn xem Niếp Trọng Chi giống như một người anh trai của mình.
Từ quán bar hốt hoảng chạy về nhà, đến mấy ngày sau mà cô vẫn còn bị vây hãm trong cảm giác kinh hoàng, thất thố không thể chấp nhận được sự thật. Anh trai Tưởng Chính Nam ở một ngày hè kia bỗng gặp phải tai nạn xa cộ bất ngờ, mẹ cô là bà Lục Ca Khanh mỗi ngày đều phải chạy đi chạy lại từ nhàđến bệnh viện rồi lại từ bệnh viện về nhà, lo lắng bên này, bận tâm bên kia, cho nên cũng không có thời gian để nhận ra sự khác thường của cô.
Tưởng Chính Nam sau khi tỉnh lại trong phòng chăm sóc đặc biệt, hai chân thế nhưng lại mất đi tri giác, không thểđi lại. Bác sĩ chữa trị chính cho hắn giải thích nói là vì vụ tai nạn kia đã hình thành một khối máu đông chèn ép lên dây thần kinh trong não, cho nên hai chân tạm thời không thể cửđộng được. Thế nhưng rốt cục là phải mất bao lâu mới có thể khôi phục như trước kia, bác sĩ chữa trị cho hắn cũng không dám chắc chắn đểđưa ra một kỳ hạn chính xác, chỉ nói muốn theo dõi tình trạng hồi phục của bệnh nhân, còn có mức tiêu giảm của khối máu đông trong đầu.
Nếu khối máu đông đó cảđời không thể biến mất thì sao? Bác sĩ tỏ vẻ bất đắc dĩ, ông cũng không dám cam đoan là loại tình huống này sẽ không xảy ra.
Nhưng ngộ nhỡ bệnh tình đi theo hướng đó, vậy chẳng phải là cảđời này Tưởng Chính Nam không thểđi lại được nữa hay sao? Nghĩđến vậy, bà Lục Ca Khanh lại lo lắng đến mất ăn mất ngủ. Ngay cả người xưa nay chỉ lo mải làm việc, không màng đến những chuyện trong nhà nhưông Tưởng Triệu Quốc đang trong kỳ công tác hội nghị, hành trình cũng phải rút lại phân nửa, buông tha công việc trong tay, vội đến bệnh viện riêng cùng viện trưởng và bác sĩ phụ trách trị liệu gặp mặt bàn bạc.
Sau khi đóng cửa nhốt mình trong nhà suốt một tuần không ra ngoài, Tưởng Chính Tuyền mới quyết định đem chuyện giữa cô và Niếp Trọng Chi quên đi, coi như chưa từng xảy ra bao giờ. Ngày đó trước khi côđi ra ngoài, vìđể cố chứng minh mình đã quyết tâm không còn nghĩđến chuyện kia nữa, nên đãđặc biệt chăm chút ăn mặc trang điểm, sau đóđến bệnh viện thăm anh trai đang chữa trị.
Khoảng thời gian đó, mỗi người đều biết tính tình Tưởng Chính Nam kém tới cực điểm. Một người vốn đang sinh khí dồi dào bỗng trở thành người bệnh tật nằm một chỗ, đả kích như vậy người thường đều khó có thể chấp nhận được, huống chi là người vẫn luôn kiêu ngạo, lòng tự trọng mạnh mẽ như Tưởng Chính Nam, chuyện này quả thực so với giết hắn đi còn khó chịu hơn.
Tưởng Chính Tuyền mới bước ra khỏi thang máy, từ xa đã nghe thấy tiếng rống giận dữ của Tưởng Chính Nam: "Đi ra ngoài, các người đi ra ngoài hết cho tôi..." Xem ra cơn nóng nảy của anh trai cô lại phát tác rồi!
Tưởng Chính Tuyền vội vàng bước nhanh chạy tới làm cứu cánh, vừa muốn đẩy cửa, chỉ nghe thấy bên trong lại truyền ra mấy tiếng 'rầm rầm'.
Đoàn người bác sĩ y tá lắc đầu thở dài, sắc mặt không chịu nổi nữa đi ra. Tưởng Chính Tuyền liền đi lại mỉm cười xin lỗi từng người một. Chờ tình hình bên trong yên ắng hẳn, cô mới nhẹ nhàng màđẩy cửa đi vào.
Còn chưa đi được vài bước, một cái gối đầu bỗng từđâu bay tới: "Đi ra ngoài, tôi đã nói làđi ra ngoài, tôi không muốn gặp bất cứ kẻ nào hết!"
Tưởng Chính Tuyền vội đón lấy chiếc gối, lóđầu ra, e dè dịu giọng nói: "Anh hai, là em."
Quả nhiên, trong phòng là một đống lộn xộn bừa bãi, bình hoa trên tủđầu giường, chén đĩa nằm ngang dọc trên mặt đất, vỡ vụn thành nhiều mảnh nhỏ, hẳn là vừa bị cơn lốc Tưởng Chính Nam quét qua.
Tưởng Chính Nam thấy người đến là cô em gái mà mình vẫn luôn yêu thương chiều chuộng, cơn giận dữ liền hạ xuống, cau mày nhìn cô: "Mẹ nói mấy ngày nay thân thể em không thoải mái, sao không ở nhà nghỉ ngơi mà lại đến đây?"
Tưởng Chính Tuyền săn sóc đem gối đầu mềm mại nhét vào sau lưng anh trai, lại lấy chăn lông thú trải trên đùi anh. Vừa nghe anh trai hỏi, trong đầu Tưởng Chính Tuyền lại giống như một bộ phim quay chậm chiếu lên cảnh ngày đó cô tắm nước lạnh buốt, động tác trong tay tạm dừng vài giây: "Em.... em khỏe hơn rồi."
Cô sợ Tưởng Chính Nam tiếp tục truy vấn, liền đổi sang đề tài khác, lôi kéo cánh tay Tưởng Chính Nam ngọt ngào làm nũng: "Anh, mới vài ngày không gặp anh, người ta nhớ anh muốn chết. Còn anh nữa, anh có nhớ em gái này không?"
Cơn bực bội cực độ trong lòng Tưởng Chính Nam cuối cùng cũng vơi đi ít nhiều, khẽ mỉm cười, xoa tóc của cô: "Cuối cùng vẫn còn chút lương tâm, không uổng công anh trai thương em như vậy. Đứa ngốc này, anh trai đương nhiên cũng nhớ em rồi."
Sợi dây chuyền đặc chế trên cổ Tưởng Chính Tuyền từ trong áo lấp ló chui ra, đung đưa trước mắt hắn. Tầm mắt Tưởng Chính Nam ngừng lại, nét mặt thoáng lạnh đi. Đây là bộ trang sức hắn nhờ nhà thiết kế nổi tiếng thế giới làm ra, bên trong có hệ thống định vị toàn cầu. Ngoại trừ em gái Tưởng Chính Tuyền, hắn còn nhờ làm thêm một chiếc nữa, cái đó tự tay hắn đãđeo lên cổ người kia.
Lại nghĩ tới côấy! Lại nghĩ tới người kia!
Hắn chưa bao giờ nghĩđến một người nhiều như vậy. Nhưng từ sau trận tai nạn đến nay, cô nhưđám bọt biển mà biến mất khỏi bên người hắn, chưa từng xuất hiện đến gặp hắn lần nào.
Hai tay Tưởng Chính Nam nắm thành nắm đấm thật chặt, âm thầm nện lên đệm giường, tức giận chính mình không biết ngừng lại. Côấy không cần mày, côấy vốn dĩ không cần mày. Tưởng Chính Nam, mày chính là một kẻ ngốc.
Hắn luôn dễ dàng nổi giận như vậy, lại hay thay đổi thất thường. Ngay cả người nhàđều cho rằng hắn là bởi vì không thể chấp nhận được sự thật bản thân trở nên tàn phế nên mới thế. Nhưng sự thật thì chỉ hắn là người biết rõ nhất, hắn như vậy là vì người kia đã rời đi. Hắn trọng thương đến mức này, nhưng khi vừa tỉnh lại, lại biết được côđã bỏđi không chút lưu luyến nào.
Không ai biết, chuyện cô bỏ hắn màđi, so với chuyện đôi chân của hắn không thể cửđộng được, lại càng làm hắn cảm thấy thống khổ hơn vạn phần!
Đôi khi trong phút tình cờ, Tưởng Chính Nam lại nghĩ: Ở trong nháy mắt nào đó, có khi nào cô chợt nhớđến hắn hay không? Thế nhưng khi ý niệm này dâng lên trong đầu thì ngay giây tiếp theo, Tưởng Chính Nam lại cảm thấy tự giễu mà nhếch khóe miệng, cười nhạo bản thân đang tự mình đa tình lại còn không biết lượng sức. Từ trước tới giờ, trong lòng cô vẫn luôn mong mỏi thời khắc được rời khỏi hắn, sao có thể nhớđến hắn được đây.
Tưởng Chính Tuyền liếc mắt nhìn đống rác rưởi dưới đất, đáy lòng âm thầm thở dài. Cô cúi người xuống chuẩn bị dọn dẹp sơ qua một chút. Tưởng Chính Nam thấy thế, liền quát: "Đừng chạm vào, em lộn xộn chuyện này để làm gì, cẩn thận bị cắt vào tay. Cứđể cho đám y tá và bảo mẫu tới thu dọn làđược rồi."
Tưởng Chính Tuyền "Vâng" một tiếng, liền gọi y tá vào làm. Còn mình thì ngồi ở bên giường bệnh của anh trai, tiện tay hái một quả nho, thật cẩn thận lột vỏ: "Anh, em biết trong lòng anh không thoải mái, nhưng anh trút giận lên người bọn họ cũng vô dụng. Mấy vị bác sĩđều đã nói qua, tình hình lúc này của anh chỉ là tạm thời. Chỉ cần anh nghe theo lời bác sĩ, chăm chỉ chữa trị luyện tập, cơ thể nhất định sẽ bình phục như trước kia."
Nói tới đây, côđem trái nho vừa bóc vỏ xong đút cho Tưởng Chính Nam, Tưởng Chính Tuyền bĩu môi, giống như trước kia mà nũng nịu nói: "Anh, anh đã hứa với em rồi cơ mà, chờđến lúc em kết hôn, anh phải cùng ba ba khoác tay em, đưa em vào lễđường. Anh mà không làm được như lời hứa, em sẽ vô cùng vô cùng tức giận, sau này không thèm đểý tới anh nữa."
Tưởng Chính Nam ăn trái nho vừa ngọt vừa thơm, sau một hồi lâu im lặng, sắc mặt dường như bình tĩnh hơn: "Em gọi điện thoại bảo người ở Khả Tụng Hiên mang chút đồăn tới đây." Khó có khi nào anh trai chủđộng muốn ăn đồ này nọ, Tưởng Chính Tuyền vội vàng lấy khăn tay lau sạch tay, sau đó lấy di động ra, bấm số gọi người ta đưa cơm tới.
Đang dặn dò vị quản lí của Khả Tụng Hiên làm những món ăn mà anh cô thích ăn, điện thoại còn chưa cúp máy, liền nhận thấy được bên ngoài vừa có người đẩy cửa đi vào. Cô nghĩ là y tá, liền lơđễnh mỉm cười xoay người lại nhìn xem.
Kết quả, người tới lại là Niếp Trọng Chi.
Ngay khi Tưởng Chính Tuyền còn chưa kịp chuẩn bị gì, gương mặt Niếp Trọng Chi liền xông vào tầm mắt của cô.
Từ sau chuyện kia, đây là lần đầu tiên hai người gặp lại. Tưởng Chính Tuyền nhất thời bất ngờ không kịp phòng bị, từng hình ảnh đêm đó như ngọn lửa 'hừng hực' bốc lên trong đầu cô, cô cảm giác được trên mặt mình đang trở nên nóng rực.
Ánh mắt Niếp Trọng Chi lúc lướt qua dường như có dừng lại trên người cô một chút. Nhưng không đến một giây sau, hắn lại làm như không có việc gì mà rời mắt đi, mỉm cười trêu đùa với Tưởng Chính Nam: "Tưởng, vài ngày không gặp cậu, còn tưởng rằng cậu không đi được nữa chứ, con bà nó, kết quảđến đây lại phát hiện khí sắc của cậu còn tốt hơn cả tôi."
Tưởng Chính Nam tức giận bất mãn liếc hắn một cái: "Thằng nhóc cậu mới không đi được ấy." Niếp Trọng Chi cười đùa: "Xem kìa, vẫn còn khí lực màđấu võ mồm với tôi, chứng tỏ sức khỏe cậu hồi phục không tồi chút nào."
Niếp Trọng Chi vừa nói chuyện vừa đi đến bên cạnh giường bệnh, hắn từng bước từng bước tới gần, Tưởng Chính Tuyền lại cảm giác như không khí trong phòng như bịđèép dần, bốn phía bỗng dưng trở nên nặng nề, hô hấp bắt đầu trở nên khó khăn. Nhưng phải giả vờ trước mặt anh trai, chút lễ phép cơ bản cô nhất định phải có, vì thế cụp mắt xuống, ngượng ngùng gọi một tiếng: "Niếp đại ca."
Tầm mắt Niếp Trọng Chi lúc này mới dừng hẳn trên mặt cô, cười cười: "Tuyền Tuyền, Niếp đại ca lâu rồi không gặp em. Dạo này thế nào?" Thần thái, ngữ khí của Niếp Trọng Chi vẫn như ngày thường, giống như chuyện kia căn bản là chưa bao giờ xảy ra, Tưởng Chính Tuyền bất giác thở phào nhẹ nhõm: "Em cũng tạm được. Cảm ơn anh, Niếp đại ca."
Tiếp sau đó, Niếp Trọng Chi gợi lên mấy đề tài cùng Tưởng Chính Nam trò chuyện vài câu. Bỗng nhiên nhớ tới chuyện gìđó, hắn vỗ vỗ cái trán của mình: "Đúng rồi, có tin tức tốt quên nói cho cậu biết: Tên Chúc An Bình kia vừa sinh được một đứa con trai bụ bẫm đó."
Niếp Trọng Chi mở di động lấy tấm ảnh chụp bên trong ra, làm bộ nghiến răng ken két nói: "Cậu xem đi, xem đi, biết chúng ta ai cũng chưa có, lại còn mang đến hết người này người kia để khoe. Cậu ta muốn ăn đòn đây mà? Cậu nhìn cậu ta ôm con trai mà cười không thấy mặt trời đây này, chắc làđang mừng không biết trời đất gì. Quên đi, chúng ta chịu đựng cậu ta lần này, bây giờ cứđể cho cậu ta đắc ý. Chờ khi nào cậu bình phục, đám người chúng ta đến Tam Nguyên tụ tập, đem hết số rượu 82 năm của cậu ta ra uống sạch, cho cậu ta đau lòng chết thì thôi."
Tưởng Chính Nam nhìn đứa trẻ phấn nộn đáng yêu đang chảy nước dãi trong hình, khóe miệng bất tri bất giác phảng phất ý cười, đáp lại một tiếng: "Được."
Tưởng Chính Tuyền thấy vậy, đáy lòng nhẹ nhàng thở ra. Cũng may có Niếp Trọng Chi lợi hại, một hồi rốt cục cũng làm cho anh trai cô mỉm cười.
← Ch. 04 | Ch. 06 → |