Có tự 💰●ư●ớ●ⓝ●ɢ không
← Ch.05 | Ch.07 → |
Hai người cũng đã vài ngày không gặp, vừa gặp đã lao vào nhau ngay từ cái chạm đầu tiên.
Bọn họ cũng không phải kiểu bám người. Bởi vì công việc bận rộn, thỉnh thoảng mỗi người một nơi, có lúc mười mấy hai mươi ngày không được gặp nhau. Có lẽ là quá hiểu nhau, biết rõ về nhau nên hai người họ đều không cảm thấy có vấn đề gì với mối զ𝖚ⓐ●ռ h●ệ "không can thiệp vào chuyện của đôi bên" này. Ngược lại, họ cảm thấy việc tạo ra khoảng cách cũng có cái hay của nó, thỉnh thoảng tạm thời xa nhau rồi lúc gặp lại, cảm xúc lại càng thêm mãnh liệt, như vợ chồng son vậy.
Tựa như lúc này đây.
Lục Bách Trình cuốn lấy đầu lưỡi Khương Phi, cánh tay dưới nước cũng không an phận, xoa loạn xạ, ngón tay vạch âm môi, 🌜ắ●Ⓜ️ ⓥ●à●𝖔 tiểu huy*t, một thứ chất lỏng dinh dính chảy ra bám vào đầu ngón tay anh khác biệt với làn nước ấm áp bên ngoài. Anh chuyển động ngón tay, cắm bên trong vài cái rồi nương theo dịch nhầy rú-✞ ⓡ-𝐚, nụ 𝖍ô-ռ chuyển dần xuống, sau đó bất chợt cắn một phát vào đầu vai cô.
Cảm giác hơi đau từ đầu vai truyền đến, Khương Phi l❗*ế*m môi, nghiêng đầu, khẽ kêu lên một tiếng, một tay cô vịn anh, một tay bắt lấy cây gậy th*t cường tráng, lẳng lặng 🎋ẹ*p 🌜*𝖍*ặ*т chân, muốn anh đi vào trong cơ thể mình mà miệng vẫn không quên thì thầm: "Anh mang bao vào đi..."
Lục Bách Trình bị phân tâm, giơ tay lên ⓢ_ờ 𝐬𝐨ạ𝐧_🌀 chỗ cái giá bên cạnh, nhưng không tìm được thứ cần tìm.
"Không có."
Nhưng trong phòng ngủ thì có.
Anh hít một hơi thật sâu, bế Khương Phi lên, thuận tiện kéo chiếc khăn qua bọc lấy cả hai ✝️_♓â_n ✝️♓_ể ướt đẫm. Đột nhiên chỗ cổ đau nhói, anh dùng sức phát một cái vào mô·n·ɢ cô, "Yên một chút."
Khương Phi 𝖑𝖎ế-ⓜ 🦵ïế*m dấu răng để lại trên cổ anh, nói: "Sao anh đánh em."
Đầu lưỡi cô vừa mềm lại còn trơn mướt, trán Lục Bách Trình nhăn chặt lại, nhưng anh không nói gì, chỉ ⅼê.𝐧 🌀.ï.ư.ờ.𝖓.𝖌, tìm được áo mưa, nhanh chóng đeo vào rồi xộc thẳng vào trong tiểu huy*t cô.
"A... a "
Khương Phi bị va chạm đến nảy cả thân người lên. Cô dạng chân ra, cơ thể nhanh chóng thích ứng với dị vật vừa ↪️·ắ·𝐦 ☑️à·𝖔, thực sự ăn quen bén mùi, âm thanh phát ra từ miệng mỗi lúc một dồn dập, chóp mũi và cằm cũng ửng hồng tựa như vừa mới khóc xong.
Lục Bách Trình quan sát phản ứng của cô, trong lòng khẽ rung động, anh cúi người, vừa duy trì động tác dưới thân vừa 👢ï_ế_m ɱú·ⓣ hai nụ hoa.
Đừng nghĩ dáng vẻ cô mảnh mai, thoạt nhìn không có vẻ gì đầy đặn, nhưng 𝐜*ở*𝒾 զ*𝖚*ầ*𝓃 áo ra lại vòng nào ra vòng đấy, chỗ cần thịt thì có thịt, cầm trong tay 〽️ề_〽️ 〽️ạ_ⓘ, bầu ⓝ🌀·ự·↪️ sữa lay động, cực kỳ chói mắt.
"Em lật người lại đi." Anh nhéo một cái lên nụ hoa của cô.
Khương Phi vô thức rên hừ hừ hai tiếng, theo phản xạ nghiêng người qua, eo cong cong, Ⓜ️ô𝓃.g vểnh lên, hai bên ⓝ·🌀·ự·𝒸 bị ɱ.ú.t lấp lánh ánh nước, mềm nhũn rũ xuống một bên, trong chớp mắt đã được bao lấy, xoa nắn trong lòng bàn tay.
Lục Bách Trình lại lần nữa chen côn th*t vào trong huy*t đạo, động tác 𝓇ú-𝐭 𝐫-a thúc vào lặp đi lặp lại, tạo ra tiếng nước, hai túi trứng va vào miệng huy*t 𝐩ⓗá-𝐭 r-🅰️ â-〽️ ⓣ-𝒽𝒶-п-♓ vang dội.
"Mấy ngày nay có tự 𝐬·ư·ớ·𝖓·🌀 không?" Lục Bách Trình 𝖍_ô_𝖓 lên tai cô."Không... chỉ có lần đó..."
Cô bảo lần đó, là lần hai người gọi video, rồi cô bắn cả nước vào màn hình điện thoại.
Lục Bách Trình cười, tựa hồ rất hài lòng với câu trả lời của cô. Đột nhiên, tay anh luồng dưới cánh tay cô, dồn dập nắn 🅱️-ó-p 𝖓🌀ự-𝒸. Nhưng còn chưa đủ, không bao lâu sau, anh lại nhấc chân cô lên, điên cuồng đưa đẩy bên trong đường hầm, động tác nhanh đến nỗi không thể kiểm soát được những tiếng rên trầm thấp trong cổ họng.
Hơi thở đàn ông 𝓃*óⓝ*𝐠 ⓑ*ỏ*ռ*𝖌 rót vào tai lại càng làm cho sự nhạy cảm tăng thêm bội phần, Khương Phi chủ động nâng mô𝖓*🌀 lên để gậy th*t càng đi vào sâu hơn, tay trái cô lần xuống, cầm lấy hai túi trứng, 𝒸●ọ xá●𝖙 vào viên trân châu.
Gậy th*t vẫn còn ra vào trong huy*t đạo, âm đế sưng to lên, ma sát mạnh tạo ra cảm giác đau đớn khác lạ.
Khương Phi được "yêu" đến nghiện, mê mệt xoa nắn. Trước khi l-ê-ⓝ đỉ-𝓃-♓, ⓣ𝐡â*𝖓 ⓣ*♓*ể cô cứng đờ, cả người г-ⓤ-п rẩ-𝖞.
Dương v*t bỗng dưng bị ⓚẹ*ⓟ 𝐜*𝐡*ặ*𝖙 không thể di chuyển, Lục Bách Trình đành phải mạnh mẽ chạy nước rút, cánh tay có lực ghì chặt vòng eo cô, tựa như muốn khảm cô vào ✝️𝖍â-ⓝ 𝖙♓-ể. Cuối cùng cũng bắn ra. Anh ném bao cao su vào thùng rác rồi xoay người nằm một bên †.𝐡.ở 𝖍.ổ.п 𝖍.ể.𝓃, hồi lâu vẫn chưa động đậy.
Một lúc sau, Khương Phi lấy lại sức, đá vào bắp chân anh, "Lục Bách Trình, em đói."
Anh nhìn cô, "Lần nữa hả?"
Khương Phi tức giận trừng mắt nhìn anh, "Đói thật."
Anh mỉm cười, bế cô vào phòng tắm rửa cơ thể sạch sẽ, suốt cả quá trình cô luôn ngoan ngoãn vùi trong lòng 𝓃●🌀ự●c anh, mặc cho anh làm hết mọi thứ
Cũng chỉ những lúc thế này cô mới trở nên dễ nói chuyện nhất.
Tắm xong, Khương Phi rốt cuộc cũng có chút tinh thần, ngồi trước bàn ăn mở phần cơm rang trứng Lục Bách Trình mua về ra, đầu tiên cảm thấy không giống những lần trước, ăn vào một miếng lại bình luận: "Không có mùi vị gì."
Nhìn thấy Lục Bách Trình đứng dậy định đi nấu mì ăn, cô ngăn lại, "Thôi em ăn cái này là được rồi, cũng không quá khó ăn."
Cô luôn tỏ ra khó chiều, bới lông tìm vết, mạnh miệng, nhưng đến cuối cùng cũng sẽ mềm mỏng, thỏa hiệp.
Lục Bách Trình nhìn cô qua loa ăn vài miếng rồi ngừng lại, sau đó anh nhận lấy và ăn nốt phần thừa.
Mùi vị đúng là có hơi nhạt nhẽo thật.
← Ch. 05 | Ch. 07 → |