← Ch.45 | Ch.47 → |
Cái ɱ-ô-п-ⓖ té bị thương là nơi được để ý nhất, Lục Bách Trình kê một chiếc gối mềm ở dưới 𝖒ôп-𝐠 Khương Phi, lúc tiến vào còn phải khống chế sức lực không đè nặng cô.
"Có đau không em?"
Khương Phi lắc đầu, hai chân vòng qua hông anh: "Có đồ kê ở dưới mà."
Trong phòng không có mở đèn, hai người quấn lấy nhau ở trong chăn, 𝐡*ơ*i 𝖙*𝖍*ở ռ*ó*ⓝ*🌀 𝐫ự*↪️. Lục Bách Trình đi vào sâu, 𝖗ú.ⓣ 𝓇.𝐚 cạn, tiếng nước chảy ở nơi ⓖ❗a·𝐨 𝐡·ợ·🅿️ nhỏ bé đặc biệt rõ ràng trong căn phòng yên tĩnh, anh cúi đầu rồi dùng môi chạm vào chân mày của Khương Phi, "Thật chặt."
Khương Phi nhìn xuống phía dưới nhưng không thấy rõ cái gì, chỉ có thể lần mò chạm vào cây gậy th*t lộ ra bên ngoài, nhẹ nhàng 𝐯u●ố●✞ ν●𝖊. Cô cảm giác hơi thở của người đàn ông này trở nên nặng nề vì động tác của cô, thì nói: "Anh cũng sờ em đi, nơi đó thật ngứa ngáy."
"Nơi nào vậy?"
"Hừ, anh phiền quá."
Lục Bách Trình cười khúc khích, nắm lấy một bên ⓝ_🌀_ự_ⓒ sữa rồi vùi đầu vào ngậm lấy. Khương Phi trổ mã sớm hơn so với bạn cùng trang lứa, bộ 𝖓ℊ·ự·🌜 lúc cấp ba khá là ấn tượng. Khi đó cô còn khó chịu vì bộ ⓝⓖự·↪️ lớn, nói rằng mặc đồng phục học sinh không đẹp. Vì thế nên anh có thể ra sức "nổ", biến tấu chém gió kiểu gì cũng được, mà ẩn sau lời khen đó cũng chẳng phải ý tốt gì, chẳng qua là để cô thẹn thùng mà nói với anh, rằng 𝓃.🌀ự.c lớn cũng là chuyện rất đáng tự hào.
"Nóng quá..." Khương Phi ôm đầu Lục Bách Trình, phía dưới không tự chủ được mà đẩy lên, mị thịt mở ra, nuốt vào hơn phân nửa gậy th*t, "Anh lấy chăn ra đi."
Lục Bách Trình nghe theo lời cô. Không có chăn bao phủ, động tác của anh càng lúc càng khoa trương, dùng eo và 𝖒ô.ⓝ.𝐠 ⓒắ-Ⓜ️ 𝐯-à-ο hoa huy*t 𝖒ề_m ɱ_ạ_𝖎, chuẩn xác hướng về phía hoa tâm.
Khương Phi lẩm bẩm г·ê·𝖓 ⓡ·ỉ, lúc này so với bình thường cô càng nhạy cảm yếu ớt hơn, ɱ-ô𝖓-𝖌 đau nhưng chỉ là thứ yếu, mấu chốt là ở Lục Bách Trình, anh tiến đến mãnh liệt nhưng lúc đi vào lại nhẹ nhàng êm ái, sự mâu thuẫn đó khiến cho cô đói khát khó nhịn, không thể không ôm lấy 𝖓🌀.ự.↪️ anh, thở hồng hộc nói: "Em muốn ở phía trên."
"Em không có sức."
Khương Phi mặc kệ, tự mình ngồi cưỡi trên người anh.
Tóc cô lại dài, sắp chạm đến eo, mái tóc vừa đen vừa dày, còn mang theo mùi thơm ngào ngạt. Cô lấy tay chải mái tóc đang rơi xuống ra phía sau đầu, nửa người trên hoàn toàn lộ ra, ⓝ𝖌●ự●𝖈 cao ⓔ*🅾️ 𝖙*h*𝑜*ⓝ, đung đưa vừa trắng vừa yếu ớt, giống như món đậu hũ non người Hẹ đã chiêu đãi lúc bọn họ xuống dưới nông thôn vào dịp đầu năm.
Lục Bách Trình nhìn thấy, bàn tay to phủ lấy đôi gò bồng đảo, da thịt trắng nõn từ ngón tay tràn ra, nụ hoa xinh xắn vừa đỏ vừa sưng, anh vẫn còn nhớ đến vết thương ở ɱ●ô●n●ℊ của cô: "ℳô*п*𝐠 em không đau sao?"
"...Anh im miệng."
Khương Phi cũng không phải ngồi thẳng xuống, mà là lắc lư qua lại, góc độ của quy đ*u vừa vặn trên đỉnh hoa tâm, cắm cho cô vừa đau vừa thoải mái.
Chỉ là ánh mắt của Lục Bách Trình quá mức rõ ràng, khiến người ta không chống đỡ được, cô tiện tay nhặt chiếc váy ngủ rơi xuống đất đắp lên mặt anh, nhìn trông buồn cười, nhưng lại có chút lạ lẫm, gần như là k·♓ⓞ·á·1 ↪️·ả·Ⓜ️ chinh phục.
Trên váy ngủ của phụ nữ không chỉ có mùi tinh dầu hoa hồng mà còn có mùi sữa, Lục Bách Trình không lấy ra, anh bệnh hoạn hít vào thật sâu, vừa há miệng ✞·♓·ở ԁ·ố·𝖈, dưới tay vừa dùng sức nhéo vào eo Khương Phi rồi hăng hái xông lên!
"A!"
Lòng bàn tay Khương Phi chống tại bụng anh, anh quá lớn, đâ●m cô đến đau buốt, cô cúi người xuống để giảm bớt đau đớn, thuận miệng ngậm lấy đầu nhũ nhạt màu của anh —
"Shhh..."
Lục Bách Trình đột nhiên 𝐫⛎-𝖓 rẩ-γ, cơ bắp cả người đều căng thẳng, bỗng anh nắm lấy bên 〽️·ô𝐧·🌀 không bị thương của Khương Phi, "Tiếp tục..."
Khương Phi nhướng mày, vén mái tóc dài ra, càng thêm ra sức 𝐥𝒾*ế*𝐦.
Không phải là Khương Phi chưa từng chơi đùa ở đây, theo lý thuyết thì đây không phải là điểm nhạy cảm của Lục Bách Trình mới đúng. Lẽ nào, ở tình huống không nhìn thấy được, còn phải phân tích tình hình?
Trên dưới đều có κí·𝐜·ⓗ 𝐭·𝖍í·𝐜·𝐡, phía dưới ↪️ắ·𝐦 ⓥ·à·o vang lên tiếng nước chảy róc rách, không bao lâu sau, từ bụng dưới tuôn ra một tràng nước tiểu không kiểm soát được, Khương Phi không nhịn được hét lên một tiếng, bỗng nhiên duỗi thẳng eo.
"Anh đừng quá nặng..." Cô oán giận."Hức."
Nhưng Lục Bách Trình dường như lại không nghe được, anh gầm nhẹ, gắng sức cởi bỏ sự gò bó trên khuôn mặt, anh chế trụ vai Khương Phi, xoay người đảo khách thành chủ, cả cây hoàn toàn đi vào, chỉ còn lại hai túi trứng lộ ra bên ngoài.
Đột nhiên xảy ra chuyện, Khương Phi giật mình ngạc nhiên, nhưng 🎋*𝒽*ⓞá*𝐢 ⓒ*ả*Ⓜ️ trong cơ thể lại là thật. Bỏ qua cái 𝖒-ôⓝ-ⓖ đau, cô ôm lấy eo của Lục Bách Trình, phát ra tiếng 𝖗●ê●𝖓 r●ỉ: "A, a a..."
Nếu căn phòng này cách âm không tốt, hoặc là dì mới đến nấu ăn muốn ở lại qua đêm, Khương Phi không thể nào lớn tiếng ⓡê_n ⓡ_ỉ được như vậy.
Giống như tại phòng trọ nhỏ năm đó, một chiếc giường chất lượng không tốt lắm, mỗi lần va chạm mạnh đều phát ra tiếng kêu cót két — mặc dù đau đầu vì điều này, nhưng không hiểu sao lại cảm thấy 𝖐*í𝖈*𝒽 ✞♓*í🌜*ⓗ.
Khương Phi cứ như vậy tưởng tượng, có người đang nghe lén bọn họ 𝖑à-𝐦 t-ì-𝖓-ⓗ, lại đạt đến cao trào, nước văng ra khắp nơi.
Không biết đã trôi qua bao lâu, Lục Bách Trình bật đèn, lấy cái gối bên dưới của cô ra, còn có chút kinh ngạc: "Lần này ra nhiều nước như vậy?"
Khương Phi uể oải κ_𝒽é_𝐩 h_ờ mí mắt nhìn anh: "Anh hài lòng muốn ⓒ♓ế·✞ còn gì."
Lục Bách Trình 𝒽ô_ⓝ cô một cái, nói: "Đầu giường cãi nhau cuối giường làm hòa."
Cô dứt khoát quay đầu sang chỗ khác: "Còn xem biểu hiện của anh nữa."
← Ch. 45 | Ch. 47 → |