← Ch.27 | Ch.29 → |
Khương Phi đánh rớt tay anh, nhưng cũng không từ chối, cô hơi dịch chuyển mô-п-🌀, chui cả người vào trong chăn.
Lục Bách Trình hờ hững hạ mí mắt nhìn xuống, chỉ thấy chăn đột nhiên nhô lên một cục lớn, hơi nóng ẩm ướt dày đặc lao tới chỗ vật nào đó, tiếng nuốt nước bọt đứt quãng vang lên, chân mày anh nhíu lại thật chặt, gân xanh trên cổ mơ hồ nổi lên, ԁ-ụ-𝒸 𝐯ọ-𝐧-ⓖ mới được khơi lên theo đó càng trở nên mãnh liệt.
Từ trước đến giờ Khương Phi vốn hào phóng trong chuyện này, làm thì phải làm cho thoải mái. Mấy năm này cô đã tiết chế lại rồi. Hồi đó bọn họ học Đại học, tuy ở cùng một thành phố nhưng lại hai đầu Nam - Bắc, không thể ngày ngày ở cạnh nhau, một tuần gặp được nhiều lắm là ba lần, mỗi lần gặp nhau đều là tình nồng lửa cháy, những việc muốn thử đều lấy ra chơi hết.
Chẳng bao lâu sau, Khương Phi chui ra khỏi chăn, tay vẫn cầm vật nóng xoa xoa trên đỉnh quy đ*u, cô ngẩng đầu cười ranh mãnh: "Thoải mái không?"
Lục Bách Trình 𝐯ц*ố*✝️ 𝐯*𝑒 môi cô, "🌜ở_❗ ⓠ_𝐮ầ_ⓝ áo, ngồi lên đi."
Khương Phi liếc anh một cái, bỏ chăn ra ngồi dậy, đeo bao lên cho anh rồi lại 🌜·ở·𝒾 ⓠ·uầ·𝐧 áo ngủ trên người mình ra.
Có lẽ là bị lạnh nên sau khi 🌜ở*𝐢 🍳ⓤ*ầ*n áo cô hơi co rụt bả vai, sau đó vội vàng dán lên người Lục Bách Trình, 〽️-ô-ռ-ⓖ nhấc lên cao, nắm lấy gậy th*t để trước miệng huy*t cử động xoay tròn.
Lục Bách Trình nhéo vú cô một cái, hỏi: "Tò mò đến vậy sao?"
Ngay lập tức Khương Phi biết anh đang nói đến chuyện gì, cô cười hì hì cúi đầu 𝒽ô·𝐧 anh, sau đó cạy môi anh ra h-ô-𝐧 lưỡi, thấp giọng nỉ non: "Đổi lại là anh thì anh không tò mò à?"
Lời còn chưa dứt, 〽️ôռ●ɢ cô hạ xuống, phút chốc đã nuốt vào hơn nửa cây gậy th*t.
Cô ai da một tiếng, có chút đau. Huy*t nhỏ còn chưa ướt đẫm, vật kia của anh lại quá cường tráng, ↪️●ọ 𝖝●á●𝐭 làm cô hơi đau, sau khi đi vào cô cũng không dám động đậy.
Lục Bách Trình cười cô một tiếng rồi giúp cô xoa bóp âm đế tựa như an ủi, xoa đến ra nước mới đâ●〽️ đ*â*m lên trên.
"A..."
Chốc lát sau, Khương Phi nếm được ngon ngọt mới hồi phục lại, từ từ ngồi thẳng lên vặn vẹo cử động eo. Hai tay cô chống lên bụng của Lục Bách
Trình, càng chuyển động càng nhanh, chỗ g-ï-𝖆-𝐨 ♓ợ-🅿️ văng lên tung tóe d*m thủy.
Vùng kín của cô không có nhiều lông, nhưng côn th*t ra vào rất nhanh, thỉnh thoảng cũng lôi kéo dính vào vài sợi, đâ.〽️ ѵ.à.🔴 trong huy*t không những đem đến cảm giác đau nhói mà còn có κ●𝐡●⭕●á●❗ 𝐜●ả●m khác lạ.
"Nhẹ thôi anh, đau em..."
Nhưng mà cô miệng nói một đằng lòng nghĩ một nẻo, nói xong lại ra sức ngồi xuống.
Lục Bách Trình nhìn cô đang cưỡi trên người mình, hai bầu n.ɢ.ự.ⓒ sữa tròn trịa vểnh cao, theo tần số rút cắm bên dưới mà 𝖗⛎●ռ 𝐫●ẩ●ⓨ, eo nhỏ vô cùng, mề.ɱ 𝖒.ạ.𝒾 như cành liễu.
Cô không hề luyện múa, nhưng cơ thể mềm dẻo vô cùng. Mỗi lần thấy cô thực hiện các loại động tác yoga khó tưởng tượng ra nổi bên cạnh mình, anh luôn cảm thấy cô thật tàn nhẫn, ấy vậy mà đến ban đêm anh lại mượn sự mềm dẻo này ra sức dày vò cô, mở rộng chân cô ra đến mức rộng nhất, thưởng thức cảnh tượng huy*t cô bị anh đâ.ɱ νà.0 mạnh bạo.
Anh tự nhận mình là người quang minh lỗi lạc, nhưng với cô thì lại có ♓_🅰️_m Ⓜ️𝐮_ố_ռ t*à*𝖓 🅿️*𝖍*á không thể khống chế được.
Muốn cô cuống lên, không thể làm gì được mà phải xin anh giúp đỡ. Muốn cô khóc lóc, không thể kiềm chế được nài nỉ anh nhẹ một chút.
Cô chưa từng nghĩ đến việc anh sẽ thầm mến cô, về tình có thể hiểu được. Dù sao thì cô cũng không phải là người mắc hội chứng Stockholm, làm sao có thể cho rằng cái người luôn độc miệng với mình kia có thể thích mình được chứ?
Nếu như không phải là đêm hôm đó...
Nếu như không phải là đêm hôm đó, đôi tình nhân kia quá mức trắng trợn, lôi cái nội tâm u tối dơ bẩn của anh ra ngoài ánh sáng, sợ rằng anh còn phải nghiêm trang đạo mạo như vậy thêm một thời gian nữa.
𝐋à*ⓜ †*ì*ⓝ*𝒽 đến khi nơi đó tràn đầy mật nước, anh còn cố ý hành hạ cô, không chịu bắn ra, chỉ vỗ vỗ ɱôn●𝖌 cô mấy cái, để cô quay lưng lại ngồi lên.
Lúc này Khương Phi đã bị anh làm cho quên mất tiêu đi sự tò mò ban đầu, cô rất nghe lời, nhấc chân xoay người, cánh ⓜ-ô-ռ-🌀 mân mê nuốt vào cây dương v*t to lớn.
𝐌·ô·n·𝖌 cô vểnh cao, eo hõm sâu, từ phía sau không nhìn được vẻ mặt, song 𝖙*ⓗ*â*п 🌴𝐡*ể nhỏ bé không ngăn được bầu ⓝ·𝐠·ự·ⓒ lay động. Yết hầu của Lục Bách Trình chuyển động, để cô tùy ý động đậy mấy lần rồi anh động thân phản công cắm lên!
Anh ra sức thật mạnh, mỗi một cú đều đ●â●𝐦 v●à●⭕ rất sâu, vừa đú-ⓣ ⓒắ*〽️ ✌️*à*ⓞ huy*t vừa đưa tay tét môռ●🌀 cô, chỉ là lúc xuống tay đã kiểm soát bớt sức lực nên dù tiếng nghe rất lớn nhưng cú đánh vào ɱ-ô-ռ-𝖌 lại không hề đau.
Nhưng Khương Phi cũng bị làm đến khóc lóc xin tha.
Càng khóc thì cơ bắp anh càng căng lên, ra vào càng hung mãnh. Anh cúi người sờ lên bánh bao, xoa chặt ռ·𝖌·ự·c cô, nhũ hoa trắng nõn non mềm tràn ra khỏi kẽ tay anh, vừa buông lỏng ra đã hiện lên những vết hồng hồng.
"Reng reng reng---- "
Tiếng chuông báo thức không đúng lúc bỗng nhiên vang lên, Khương Phi dừng lại một lát, là đồng hồ báo thức cô đặt.
Nhưng mà cô còn chưa kịp lên tiếng, Lục Bách Trình đã nắm chặt lấy eo cô điên cuồng rút cắm...
Quên mất luôn tiếng chuông báo thức dừng lại khi nào, Khương Phi chỉ biết là sau khi Lục Bách Trình 🅱·ắ·ⓝ ⓣ·ı·ռ·♓ cô đã hoàn toàn mất hết sức lực, còn phải để anh ôm cô đi tắm rửa.
Thời gian gấp rút nên hai người không ở trong phòng tắm quá lâu.
Sau khi chơi xong Khương Phi mới bắt đầu thấy hối hận, eo cô đau ơi là đau, nhìn lại Lục Bách Trình thần thái sáng láng, còn có hứng thú để cô giúp anh chọn khuy măng sét.
Cô đưa ngón tay ra, hỏi: "Có phải anh quên gì rồi không?"
Lục Bách Trình nhìn cô từ trong gương, không đầu không cuối, lời ít ý nhiều: "Ừ."
Một lúc lâu sau Khương Phi mới hiểu ra vấn đề.
Cô hỏi anh có phải trước kia anh thầm mến cô không. Anh nói "Ừ".
Bỗng dưng cô thấy không được tự nhiên lắm, đứng lên cất giọng: "Em không thấy vậy..."
Lục Bách Trình không nói gì trong chốc lát.
Thật ra thì lúc đó anh thể hiện cũng đủ rõ ràng, chẳng qua tuổi còn nhỏ, không muốn cô phải băn khoăn lo nghĩ, một giây trước thì muốn thổ lộ với cô, một giây sau lại mất bò mới lo làm chuồng, cố đánh trống lảng di dời sự chú ý của cô.
Sau đó anh nghĩ, cô đang ôm chủ nghĩa không kết 𝖍ô_n_, cô khá là chậm nhiệt đối với mấy chuyện tình cảm này --- nếu không tính đến mấy bức thư tình đó.
Khương Phi không nghe được câu trả lời của anh, chỉ thấy mặt anh chợt lạnh đi nên cô vội lùi dần về phía sau, "Anh nhìn em như vậy làm gì, em có cười anh đâu."
Anh buông tiếng thở dài vô cớ, khi này mới đáp: "Anh đã ám chỉ với em rất nhiều lần, là em quá ngốc."
"Anh ám chỉ với em lúc nào chứ?"
Anh nói: "Em thật sự cho rằng anh là người rộng lượng à? Anh chỉ đối xử hào phóng với một mình em thôi."
← Ch. 27 | Ch. 29 → |