Cái kia… cái kia… đến ngắm phong cảnh
← Ch.036 | Ch.038 → |
Đúng lúc này, Chíp Bông trở lại trên vai Lạc Nhất Nhất, phía sau đi theo mấy Tiểu Bạch Thử thiên đầu có một chút do dự, nhưng vẫn hướng trên người Lạc Nhất Nhất phóng lên. Tuy rằng là màu trắng, lớn lên cũng coi như đáng yêu, nhưng Lạc Nhất Nhất vẫn là cảm giác được một trận ác hàn.
Sau khi đem Tiểu Bạch Thử tính cả Chíp Bông cùng nhau tróc xuống phóng trên mặt đất, Lạc Nhất Nhất ngồi xổm xuống bắt đầu cùng chúng nó trao đổi. Dọc theo đường đi Chíp Bông cùng chúng nó đều trở nên quen thuộc. Mang theo kinh điển tươi cười dụ dỗ tiểu bạch thỏ, nàng điềm nhiên hỏi: "Tiểu Bạch Bạch, các ngươi biết đỉnh núi này có một loại thảo dược màu lửa đỏ không?"
Tiểu Bạch Thử đi đầu nhíu mày nghĩ nghĩ, nói: "Chính là cái thảo tự kỷ suốt ngày chạy loạn khắp nơi?" Đây là cái gì hình dung, Phong Liệt và Lạc Nhất Nhất nghi hoặc nhìn chuột trắng nhỏ.
Mấy con Tiểu Bạch Thử khác cũng líu ríu nói: "Chính là, rõ ràng là thảo, còn không an phận, chạy khắp nơi."
"Không phải là toàn thân lửa đỏ sao, là tồn tại đặc biệt trên đỉnh Bạch Sơn"
"Còn có thể hóa thành hình người, nhìn cũng rất được, Đại Đại Vương chúng ta cũng thích nàng."
Đợi mấy con Tiểu Bạch Thử líu ríu nói xong, Lạc Nhất Nhất tiếp tục hỏi: "Vậy các ngươi biết nàng ở đâu sao? Có thể giúp ta tìm nó sao?"
Mấy con Tiểu Bạch Thử vừa nghe, làm thành một vòng, thảo luận một chút, gật gật đầu nói: "Được rồi, bằng hữu Chíp Bông liền là bằng hữu của chúng ta."
Đảo mắt, mấy con Tiểu Bạch Thử hướng các hướng bất đồng chạy, chui vào trong tuyết nhìn không thấy bóng dáng. Chỉ chốc lát, một con Tiểu Bạch Thử từ trong tuyết chui ra, hướng địa phương bất đồng chạy tới.
Rất nhanh, một con Tiểu Bạch Thử chạy tới dẫn đường, nói là tìm được Xích Ly Thảo, Lạc Nhất Nhất không nhịn được tán thưởng: "Hiệu suất thật cao." Tiểu Bạch Thử đắc ý nói: "Đương nhiên, vài cái đại vương phái ra tấ cả người đi tìm."
Rất nhanh, Tiểu Bạch Thử mang theo Phong Liệt và Lạc Nhất Nhất đi vào một chỗ trên vách đá. Trên vách đá trong trong ngoài ngoài tất cả đều là Tiểu Bạch Thử, đánh giá có hơn một ngàn con, một gốc cây thảo lửa đỏ bị buộc đến bên cạnh vách đá bên, không ngừng sôi nổi hô: "Các ngươi đàn chuột thối này rốt cuộc muốn gì chứ?"
Thanh âm hổn hển thanh âm, xứng cùng động tác, làm cho Lạc Nhất Nhất có chút buồn cười. Bất quá hình ảnh này cũng làm cho Lạc Nhất Nhất cùng Phong Liệt trong lòng âm thầm may mắn, may mắn không cùng mấy con Tiểu Bạch Thử kia là địch. Nếu phải đánh nhau, phỏng chừng có thể cắn bọn họ cả xương cốt cũng không thừa.
Nhìn thấy Phong Liệt cùng Lạc Nhất Nhất lại đây, Tiểu Bạch Thử tự động tránh ra một con đường. Mấy con Tiểu Bạch Thử cả giận nói: "Muốn cái gì muốn, có người muốn tìm ngươi"
Xích Ly Thảo thế này mới ngẩng đầu nhìn thấy Phong Liệt cùng Lạc Nhất Nhất đang đi tới, ngạc nhiên nói: "Như thế nào có nhân loại đến đây? Là các ngươi tìm ta, tìm ta làm gì?"
Hỏi trắng ra, làm cho Lạc Nhất Nhất và Phong Liệt nhất thời không biết trả lời như thế nào, cũng không thể nói chúng ta muốn lấy nội đan của ngươi. Ngốc tử cũng sẽ không cho, huống hồ hiện tại có nhiều Tiểu Bạch Thử như vậy, thật muốn cường thủ, còn không biết Tiểu Bạch Thử sẽ giúp ai. Người ta bình an vô sự ở chung lâu như vậy, bọn họ mới quen biết vài ngày a.
Gặp Lạc Nhất Nhất và Phong Liệt không có trả lời, mấy con Tiểu Bạch Thử cũng mới nhớ tới hỏi: "Đúng vậy, các ngươi tìm nó làm gì? Nó cái gì cũng không biết?"
Xích Ly Thảo vừa nghe, nhảy nhót lại đây, cả giận nói: "Cái gì bảo ta cái gì cũng sẽ không?"
Tiểu Bạch Thử còn chưa kịp phản bác, một trận tiếng cười to truyền đến, : "Có chuyện gì hảo ngoạn sao, các ngươi như thế nào toàn chạy tới đây?" Dứt lời, một Tiểu Bạch Thử lớn một chút nhảy lại đây.
Mấy con Tiểu Bạch Thử lập tức vây quanh đi lên, lại líu ríu hỏi: "Đại Đại Vương, ngươi bế quan đi ra?"
"Đại Đại Vương, ngươi hiện tại khẳng định lại lợi hại rất nhiều đi."
Tiểu Bạch Thử vừa đến ha ha cười nói: "Đúng vậy, ta mới ra đến, nhìn thấy các ngươi tất cả đều không ở đó, tìm các ngươi khắp nơi, không nghĩ tới các ngươi đều chạy đến đây."
Thời điểm Xích Ly Thảo nhìn đến Đại Đại Vương, trước tiên nhảy nhót đến bên người nó, ủy khuất cáo trạng: "Huyền, lúc ngươi không ở đây, bọn họ đều khi dễ ta."
Nhóm Tiểu Bạch Thử một trận ác hàn, thảo tự kỷ này thật đúng là làm phu nhân Đại Đại Vương chúng nó.
Thời điểm Phong Liệt nhìn đến con Tiểu Bạch Thử kia liền nhíu mày, không nghĩ tới con Tiểu Bạch Thử này dĩ nhiên là một yêu thú. Tiểu Bạch Thử lúc này cũng chú ý tới Lạc Nhất Nhất và phong Liệt.
Kỳ quái vây quanh bọn họ vòng vo hai vòng, chậc chậc nói: "Đều không nhớ rõ bao lâu chưa thấy qua nhân loại. Các ngươi tới nơi này làm gì."
Tuy rằng Lạc Nhất Nhất không giống Phong Liệt liếc mắt một cái liền nhìn ra chuột trắng nhỏ là yêu thú, nhưng cảm giác được thực lực của nó bí hiểm, nàng cùng Phong Liệt đều chỉ có thể bị đánh.
Cho nên quyết đoán che giấu mục đích, cười gượng nói: "Ha ha, cái kia... cái kia... nghe nói phong cảnh nơi này không sai...."
Tiểu Bạch Thử tựa tiếu phi tiếu nhìn chằm chằm Lạc Nhất Nhất, ngay tại lúc Lạc Nhất Nhất đều nhanh trang không nổi nữa, mấy con Tiểu Bạch Thử túm Chíp Bông nhảy nhót lại đây, giới thiệu bằng hữu mới cho Đại Đại Vương bọn nó nhận thức, một hồi xấu hổ liền tạm thời được Chíp Bông hóa giải.
Cũng may vị Đại Đại Vương kia cũng không để ý, còn đưa bọn họ cùng mang về một cái rất sơn động rất lớn. Trở về còn có Xích Ly Thảo, Xích Ly Thảo vẫn cảm thấy Lạc Nhất Nhất và Phong Liệt là lai giả bất thiện, nhưng lại đoán không được cụ thể là nguyên nhân gì. Huống hồ lực chú ý của nàng đã sớm bị vị Đại Đại Vương mới xuất quan kia hấp dẫn.
Lạc Nhất Nhất dựa vào ưu thế tiểu khả ái, rất nhanh liền cùng nhóm Tiểu Bạch Thử thân thiết. Phong Liệt cũng thực có nhãn lực cho nhóm Tiểu Bạch Thử chuẩn bị món ăn, thậm chí cống hiến ra đồ ăn vật của Lạc Nhất Nhất.
Ở chung mấy ngày, Lạc Nhất Nhất rốt cục hiểu biết về đàn Tiểu Bạch Thử này sinh hoạt tại đỉnh núi Vân Đỉnh. Đàn Tiểu Bạch Thử này nhiều thế hệ vẫn sống ở đỉnh núi Vân Đỉnh, dựa vào linh khí sung túc, thực lực đều rất mạnh.
Vị Đại Đại Vương kia gọi là Băng Huyền, là con duy nhất trong tất cả Tiểu Bạch Thử tu luyện thành yêu thú. Bình thường ma thú tu luyện thành yêu thú, đều rời đi đồng bọn ma thú, đi khai thác con nhân sinh mới. Nhưng Băng Huyền vẫn ở lại đỉnh núi Vân Đỉnh, nó không nghĩ cùng đồng bọn ma thú phân biệt ngăn cách, cho nên cũng không thích biến ảo nhân hình. Lại trường kỳ sinh hoạt tại đỉnh núi, cơ bản không thấy được người nào, cho nên mới đối Lạc Nhất Nhất cùng Phong Liệt có vài phần tò mò.
Về phần Xích Ly Thảo, làm cho Lạc Nhất Nhất có chút đau đầu. Thời điểm nó còn không có ý thức liền sinh trưởng ở trong này, cùng Băng Huyền xem như cùng nhau lớn lên, vẫn chung sống hoà bình. Về sau ý thức thành thục, tự dưng khởi xướng mãnh liệt theo đuổi Băng Huyền, mới dọa Băng Huyền cùng nàng bất hòa.
Trốn qua một đoạn thời gian, song phương hiệp nghị, Xích Ly Thảo không cần có cái hành vi gì quá khích, Băng Huyền sẽ không né, nhưng từ đó về sau, Xích Ly Thảo mặc dù không hề có cái hành vi gì quá khích, lại mỗi ngày ở bên người Băng Huyền, tự tin một ngày nào đó Băng Huyền sẽ yêu nó.
Sau khi biết rõ tình huống, Lạc Nhất Nhất liền vẫn yên yên, Phong Liệt thì mặt co mày cáu. Nếu như bọn họ mạnh mẽ lấy nội đan Xích Ly Thảo, Băng Huyền khẳng định sẽ không ngồi yên không để ý đến.
Ở lúc hai người đang phát sầu thời, Băng Huyền đặt câu hỏi: "Hiện tại các ngươi hẳn là đều hiểu biết hết đi, nói mục đích các ngươi đi lên đây đi."
← Ch. 036 | Ch. 038 → |