← Ch.08 | Ch.10 → |
Dù Kha Dụ Phân và Bạch Thư Duy đến từ mười năm sau, cũng không thể nắm trong tay hoàn toàn mọi thứ, kết quả chung quy là kết quả, không thể thay đổi, mặc kệ hai người bọn họ nghĩ như thế nào phá đầu, chấp nhất sai lầm khó giải, đại học vẫn sẽ khai giảng, bọn họ nhất định ngăn nam cách bắc.
Được, nếu đây là kết quả khó tránh, Kha Dụ Phân sẽ chấp nhận!
Hô. Kha Dụ Phân đau buồn thở dài một tiếng.
Học kỳ đã qua hơn nửa, một tuần sắp kết thúc, bởi vì không có Thư Duy làm bạn, Kha Dụ Phân cảm thấy học đại học một chút cũng không mới mẻ, thậm chí khiến Kha Dụ Phân trở lên mốc meo, lại chán đến chết ngồi trong phòng ăn ngẩn người ai thán.
Thật sự là thời buổi rối loạn... Không thể nói như vậy, trên thực tế, từ Hạ Thiên lên, việc vặt luôn liên tiếp phát sinh trên người cô.
Hôn nhân của ba mẹ vốn đã bật đèn đỏ, ầm ĩ một trận, sau cùng rốt cuộc ký tên ly hôn, tiếp theo cô trăm phương ngàn kế muốn cùng Bạch Thư Duy tiếp tục làm bạn học, kết quả lại mạc danh kỳ diệu (chẳng biết tại sao) biến thành một nam một bắc, học kỳ mới vẫn chưa kết thúc, khiến cô rất bất an đau buồn - -
Không sai, tình yêu của cô cũng đã bật đèn đỏ rồi. Đỏ đến chói mắt!
Lúc trước, cô và Bạch Thư Duy thề son sắt cho rằng, mặc kệ khoảng cách giữa hai người xa xôi như thế nào, chỉ cần thật lòng, tình yêu sẽ vĩnh viễn tồn tại.
Thật lòng là có, tình yêu cũng vẫn đang tồn tại, vấn đề là, bọn họ giống Ngưu Lang Chức Nữ ngăn cách không thể nào gặp mặt, mà bao nhiêu nữ sinh giương giương mắt hổ (thèm thuồng) nhìn chằm chằm Bạch Thư Duy, bất cứ lúc nào cũng có thể chiếm giữ, như vậy làm sao Kha Dụ Phân có thể bình tâm tĩnh khí không ảo não đây?!
"A..." Kha Dụ Phân càng nghĩ càng vô tài, ảo não gục xuống bàn.
Hống, đều tại Bạch Thư Duy thối tha kia, không có việc gì lại đi khắp nơi phóng điện, hại cô ở trong này khổ sở phiền não. Buồn bực không chỗ phát tiết, cô đành phải tiếp tục để cho đôi má dán vào cái bàn, một bộ dáng hữu khí vô lực.
Đột nhiên, phát hiện một ánh mắt nhìn chăm chú vào cô, cô nhạy cảm phút chốc mở mắt ra... Uông Tinh Tinh?!
"Hô..." Thấy là cô, Kha Dụ Phân lập tức ngồi thẳng đậy.
Kha Dụ Phân ngu xuẩn giấu đầu hở đuôi, Uông Tinh Tinh buồn cười từ trong lỗ mũi phát xuất một tiếng hừ lạnh, không mời tự đến ngồi xuống đối diện cô, cầm lấy ống hút trong tay uống đồ uống.
Trên thế giới đúng là có quỷ, đừng có duyên quá mức như vậy chứ, vì muốn học cùng Bạch Thư Duy, Kha Dụ Phân trăm phương ngàn kế động tay chân trên đơn nguyện vọng, kết quả cùng Bạch Thư Duy làm bạn học không thành, trái lại nổi lên nghiệt duyên với Uông Tinh Tinh, không chỉ cùng trường, đồng hệ lại cùng lớp, càng mạc danh kỳ diệu là... các cô lại vẫn ngoài ý muốn có chuyện tán gẫu!
Kha Dụ Phân đột nhiên nghĩ đến, nhớ rõ Tinh Tinh nói qua, cô đã từng thông báo với Bạch Thư Duy, nên sẽ không học đại học?
Trong lòng thầm nghĩ, cô nheo lại mi mắt nhìn Uông Tinh Tinh.
Ra sức mút, đáy bình đồ uống truyền đến "Đề lý khò khè" thanh âm, cô quệt quệt miệng, lạnh nhạt nói: "Mi mắt trúng gió hả?"
Kha Dụ Phân tức giận liếc cô một cái, "Cậu không lên lớp?"
"Nói vô nghĩa, chúng ta không phải cùng lớp sao?" Uông Tinh Tinh mở túi sách ra, bày ra đồ ăn vặt bắt đầu ăn."Làm gì mà ở trong này kêu oai oái, Bạch Thư Duy quyết định muốn vứt bỏ cậu hả?"
"Rắm, đừng nói bậy." Kha Dụ Phân phản ứng cực kỳ kịch liệt.
Uông Tinh Tinh hếch mày lên, không chút nào che dấu hèn mọn nói: "Chậc chậc sách, Kha Dụ Phân, trước kia tớ thật sự là nhìn lầm cậu, kỳ thật cậu là một cô gái không súc miệng, động một tí đã nói rắm."
Kha Dụ Phân trợn trắng cả mắt: "Tinh Tinh, đừng cãi nhau với tớ, tớ cực kỳ phiền."
Nâng quai hàm lên, cô ấy vẻ mặt vui sướng khi người gặp họa, "Sao, Bạch Thư Duy thật sự muốn chia tay với cậu hả?"
"Vui vẻ như vậy sao? Tớ hoài nghi cậu căn bản là Lâm Phương Như phái tới nằm vùng." Nghiến răng nghiến lợi.
Ác ác, thục nữ tức giận! Uông Tinh Tinh mỉm cười nói: "Vị Lâm tiểu thư kia lại làm gì với cậu hả?"
Lâm Phương Như, Bạch Thư Duy là bạn học lại còn là fan, Uông Tinh Tinh không chỉ một lần từ trong miệng Kha Dụ Phân nghe thấy vị Lâm tiểu thư "Bán công sự nghiệp to lớn".
Nghe nói vị Lâm tiểu thư này giống như ngọn núi đánh không chết, đuổi không đi - - Khi Bạch Thư Duy lên Đài Bắc thăm Kha Dụ Phân, cô ta liền thu dọn hành lý, nói muốn đi thăm quan du lịch. Mỗi khi Kha Dụ Phân nhắc đến cô ta, đều nghiến răng nghiến lợi.
Bởi vì tính uy hiếp quá cao, Kha Dụ Phân không chỉ lo lắng một lần, có lẽ vào một đêm không trăng nào đó, vị Lâm tiểu thư này sẽ hóa thân thành Hắc Sơn Lão Yêu, ăn sạch sẽ Bạch Thư Duy ngon miệng, sau đó Kha Dụ Phân cô sẽ bị vô vọng thiêu cháy.
Không thể trách Kha Dụ Phân đa nghi, thử hỏi, ví như không có tâm tư khác, người nào sẽ ỷ vào mình say đưa tay ôm cổ bạn trai người ta, miệng vẫn đầy đạo nghĩa nói - -
Dụ Phân, cậu yên tâm, tớ sẽ giúp cậu chăm sóc tốt Bạch Thư Duy, tuyệt đối sẽ không để cho cậu ấy có cơ hội ăn vụng. Tớ và cậu ấy tuy là anh em tốt, nhưng tớ sẽ cố gắng bảo vệ nữ sinh chúng ta!
Anh em tốt của anh, loại nữ sinh này mà không hai lòng, Uông Tinh Tinh cô liền chặt đầu xuống đưa cho cô làm ghế dựa!
Cũng chỉ có ngu ngốc mới có thể tin tưởng Lâm Phương Như, mới có thể "ủy thác" bạn trai cho cô ta, loại nữ sinh này không nhòm ngó liền a di đà Phật rồi!
Uông Tinh Tinh không hỏi còn tốt, vừa hỏi, Kha Dụ Phân chứa chan ủy khuất lập tức hóa thành Trường Giang và Hoàng Hà, thao thao bất tuyệt mà đến...
Một năm Kha Dụ Phân mới được gặp người yêu một lần, cô tính sẽ học một ít món ăn, muốn xuống bếp làm cho Bạch Thư Duy nếm thử, Lâm Phương Như lại dẫn đầu một đội châu chấu đột nhiên tới cửa, nói muốn chia tổ thảo luận làm báo cáo, kết quả cũng rất thuận lợi ăn hết đồ ăn tình yêu của cô làm cho Bạch Thư Duy, cô và Bạch Thư Duy mới chỉ ăn một Mimi, sau cùng nửa đêm hai người còn phải ăn mì ăn liền.
Nhưng khiến cô hộc máu nhất là, Lâm Phương Như cư nhiên vừa ăn vừa chê bai tài nấu ăn của cô.
Yên lặng im lăng, được chiều chuộng như cô, đời trước đã bao giờ xuống phòng bếp? Hiện tại hoàn toàn là vì tình yêu có được hay không, người không liên quan, ăn không phải trả tiền lại còn lắm miệng, thực không thức thời.
May mà Bạch Thư Duy có nhảy ra thay cô nói chuyện...
"Khẩu vị vốn là mỗi người khác nhau, tôi thích nhạt."
Câu nói đầu tiên khiến cho Lâm Phương Như tự tìm mất mặt ngoan ngoãn ngậm miệng.
Cho nên, chuyện này, cô cũng nhịn, chỉ cần bạn trai hiểu rõ cô, mặc kệ người nào khiến cô không chịu nổi, Kha Dụ Phân cô đều có thể nhẫn.
Cũng không biết là mưu đồ hay là cố ý. Chủ nhật cũng như vậy, phân tổ thảo luận tới một lần cũng là đủ rồi, cư nhiên lại tới hai lần, vừa tới liền là cả ngày, Bạch Thư Duy cũng muốn phát hỏa, hạ lệnh đuổi khách, Lâm Phương Như đành phải hậm hực hờn dỗi mang theo nhóm người châu chấu rời đi, không nghĩ tới...
"... Cậu biết không? Lâm Phương Như không biết từ đâu lấy được số điện thoại của tớ, cư nhiên gọi điện thoại cho tớ, nói tớ là không làm bạn gái cậu nữa, chỉ muốn chiếm lấy Bạch Thư Duy, muốn tớ nhanh chia tay với Bạch Thư Duy, bởi vì tớ không xứng với Bạch Thư Duy?! Thật sự là bệnh thần kinh, phía trước lại vẫn giả bộ thân thiết, xưng chị em!" Kha Dụ Phân tức giận đến hốc mắt đều đã đỏ.
"Sau đó cậu liền ngây ngốc ở đây?"
Kha Dụ Phân không hé răng, im lặng. Giấu trong thân thể thiếu nữ 18 tuổi là Kha Dụ Phân 28 tuổi, nhưng thật muốn tranh bím tóc, cãi nhau với người khác, miệng cô vụng về ngay cả trẻ con 8 tuổi cũng phỉ nhổ.
"Ngu ngốc, cậu nên là nói với cô ta, "Đúng, lão nương chính là muốn chiếm lấy Bạch Thư Duy, còn muốn một miếng nuốt Bạch Thư Duy vào bụng, để cho anh và lão nương hòa hợp thành một khối, lão nương ăn chán, ăn no, tự nhiên sẽ nhổ ra, nếu Lâm Phương Như cô thích đống nôn mà nói, hoan nghênh cô mở cánh tay ra đón. " "
Lời nói độc miệng này khiến Kha Dụ Phân ngốc tại chỗ."Tinh Tinh, Bạch Thư Duy sao lại biến thành đống nôn rồi hả?!"
"Chờ cậu xơi tái cậu ấy rồi nhổ ra, cậu ấy sẽ là như vậy." Cúi xuống, cô cố ý hỏi: "Hay cậu hi vọng cậu ấy biến thành c*t?"
"Uông Tinh Tinh?!" Kha Dụ Phân không thuận theo kêu to. Nhưng, cũng chính là bởi vì Uông Tinh Tinh nói bừa quấy rối, khiến cho cô đau buồn mấy ngày nay nhịn không được nở nụ cười.
"Bạch Thư Duy biết Lâm Phương Như đối với cậu như vậy sao?"
Lắc đầu."Tớ hai ngày không tiếp điện thoại của cậu ấy rồi."
Nhận được điện thoại Lâm Phương Như khi đó, cô bị chọc tức, không nói hai lời liền tính hết món nợ này lên đầu Bạch Thư Duy, suốt cả hai ngày không tiếp điện thoại của anh, lại vẫn ngầm quyết định tuần lễ này không nhìn tới anh. Mà lúc này ngẫm lại, Bạch Thư Duy cũng thực tội, rõ ràng không có đổi tâm, rõ ràng là bị Lâm Phương Như gây chuyện, anh lại bị cô giận chó đánh mèo.
Cảm thấy được tội ác của mình, càng khiến cô nhớ anh nhiều hơn. Cô thật muốn đi tìm anh, rất muốn rất muốn.
Uông Tinh Tinh vỗ tay mạnh, lạnh lùng trào phúng, "Ha, thật tốt quá, thật là tốt quá, cậu có một tình địch tuyệt đỉnh thông minh như vậy, Lâm Phương Như có thể về nhà "khiêu chân vê chòm râu", cậu thật sự là TM thông minh nha!"
Quái, Uông Tinh Tinh nói cô thông minh, sao biểu tình hèn mọn như vậy? "Tinh Tinh, cậu thực cảm thấy được tớ làm như vậy là đúng?"
"A! Quả thực tốt đến không thể tốt hơn, tốt nhất cậu liền chiến tranh lạnh với Bạch Thư Duy, một tháng, hai tháng chiến liên tiếp, chiến ngấy tự nhiên sẽ chia tay, Lâm Phương Như vừa vặn có thể danh chính ngôn thuận có được bạn trai của cậu, thật tốt!" Uông Tinh Tinh tức giận vỗ tay ăn mừng.
"Kia, kia làm sao có thể..." Kha Dụ Phân kêu to.
"Ha, hiện tại cậu mới biết được làm sao có thể hả, thật thông minh." Uông Tinh Tinh lại tức giận liếc cô một cái.
Kha Dụ Phân ưu sầu hiểu ra, đồng thời, cũng khiến toàn thân mồ hôi lạnh.
Cô quá hồ đồ, quá tự cho là vô tội chịu ủy khuất, cho nên sinh hờn dỗi, liên lụy bạn trai, Bạch Thư Duy làm sao có thể không vô tội? Hắn không có đổi tâm, toàn bộ đều là Lâm Phương Như tại gây sự, cô không nên giận chó đánh mèo, đến lúc đó để cho Lâm Phương Như chiếm tiện nghi.
"Trời ạ, tớ thiếu chút nữa ở giữa kế rồi! Không được, tớ phải gọi điện thoại cho Bạch Thư Duy." Kha Dụ Phân lòng nóng như lửa đốt lập tức gọi điện thoại, không nghĩ tới...
Số máy quý khách vừa gọi hiện không liên lạc được, xin quý khách vui lòng gọi lại sau.
Gọi lại sau cái quỷ, bọn ta vội muốn chết, không nói hai lời Kha Dụ Phân cầm túi sách, "Hiện tại tớ muốn đi tìm Bạch Thư Duy."
"Đi thong thả, tớ sẽ không giúp cậu điểm danh đâu." Uông Tinh Tinh ý xấu nói.
"Không sợ, cùng lắm là bị coi là trốn học." Kha Dụ Phân quơ lấy bao tay, cũng không quay đầu lại chạy ra trường học, nhảy lên xe, thẳng đến nhà ga... Ách, cô thật ngu ngốc, sao đi nhà ga?! Không phải có máy bay sao? Hống, cô muốn đi sân bay Tùng Sơn...
Cô nhất định phải dùng tốc độ nhanh nhất xuất hiện trước mặt Bạch Thư Duy.
"Ưm hừm, cái chân ngu ngốc..." Kha dụ phân mạnh đấm chân.
Nàng này tên đần độn, hấp tấp chạy đến Cao Hùng, lại hoàn toàn đã quên Bạch Thư Duy cả một buổi chiều đều không nhận điện thoại, căn bản không ở nhà, gọi cho anh hơn mười cuộc, toàn bộ đều bảo cô gọi lại sau.
Kết quả hiện tại cô đành phải trông mong đứng ở ngoài cửa, mỏi mắt chờ mong."Kha Dụ Phân ơi Kha Dụ Phân, cuộc đời của mày thật sự là gập ghềnh liên tiếp tạo thành!"
Không được, chân muốn phế, giữa trưa chỉ ăn ổ bánh bao cô sắp chống đỡ không nối, thời điểm không tâm tình quản cái gì thục nữ hay không thục nữ, cô đơn giản ngồi chồm hổm trứớc cửa.
Chờ chờ, đợi đến buồn ngủ, đợi bụt đột nhiên xuất hiện... Kha Dụ Phân dùng hai tay ôm đầu gối, đầu vừa lệch, bắt đầu chìm vào mộng.
Cô làm một giấc mộng đẹp, trong mơ cô ăn sạch Bạch Thư Duy, Lâm Phương Như muốn cướp đều đã cướp đoạt không được nữa rồi.
Một miếng ăn vào bụng. Gối lên hai tay trong lúc đó khuôn mặt giương lên nụ cười yếu ớt.
Hoảng hốt hết sức, cầu thang truyền đến tiếng nện bước, từ xa đến gần, cùng với tranh chấp...
"Tôi đã nói với cô không biết bao nhiêu lần rồi, giữ chúng ta thật sự không có khả năng. Cám ơn cô ưu ái, đối của tôi nhưng tôi đã có người trong lòng rồi!" Bạch Thư Duy thật sự mà thận trọng tỏ thái độ.
"Tớ không cần, chỉ cần cậu cho tớ cơ hội, tớ sẽ khiến cậu yêu tớ." Lâm Phương Như bướng bỉnh nói.
"Nhưng là tôi để ý. Lòng tham của tôi rất nhỏ, mà nơi này đã có người trú ngụ rồi." Bạch Thư Duy không chút do dự vỗ vào vị trí tim mình.
Lâm Phương Như trợn trừng mắt, cực kì bất mãn, "Kha Dụ Phân có cái gì tốt? Cùng lắm là cô gái được chiều chuộng thôi, không xứng với cậu." Mà cô, Lâm Phương Như cô còn tốt hơn Kha Dụ Phân.
"Tôi không cần tốt hơn, tôi chỉ cần thích nhất." Anh tăng thêm giọng điệu nói.
Kiên nhẫn của anh sắp không còn, hơn nữa anh vội vả trở về lấy một số thứ, chuẩn bị đánh xe đi Đài Bắc.
Kha Dụ Phân đã suốt hai ngày cũng không tiếp điện thoại của anh, cô chưa bao giờ như vậy, đây chứng tỏ cô thật sự bị thương, tức giận, anh muốn đi tìm cô, muốn một lần nữa gắt gao ôm cô vào trong ngực mới có thể an tâm.
Anh cần cô tin tưởng tình yêu của anh!
"Tớ muốn đi Đài Bắc với cậu, tớ có thể giúp cậu giải thích." Lâm Phương Như giữ chặt Bạch Thư Duy.
"Đủ rồi..." Bạch Thư Duy rống to bỏ tay cô ta ra, "Đây là chuyện riêng của tôi và Kha Dụ Phân. Chuyện cô gọi điện thoại tôi sẽ không truy cứu, nhưng, xin cô đừng xen vào tình cảm của chúng tôi, bằng không cô đừng trách tôi! Hiện tại tôi muốn đi đánh xe, cô có thể rời đi."
Quẳng xuống lời nói nặng đó Bạch Thư Duy lại không muốn nhìn phản ứng của Lâm Phương Như, ba chân bốn cẳng lên lầu, ngạc nhiên phát hiện trước cửa phòng một bóng dáng nhỏ xinh ngồi chồm hổm - -
"... Dụ Phân?!" Anh quả thực không dám tin.
Nghe thấy kêu gọi, bị tranh chấp làm cho không thể nào yên giấc Kha Dụ Phân buồn ngủ mắt lim dim ngẩng đầu, mi mắt nhìn người tới.
"Dụ Phân, là cậu, sao cậu lại tới đây?" Bạch Thư Duy vui mừng vô cùng.
Phát hiện là anh, cô cũng vui vẻ nở nụ cười, trực giác liền muốn đứng dậy chạy thẳng vào trong lòng anh.
Kết quả cô vừa mới đứng lên, hai đầu gối liền chấm đất."A!" Cả người cô ngã quỳ trên mặt đất, bởi vì ngồi chồm hổm trên mặt đất lâu lắm, hai chân cô đều đã tê rần.
Thấy thế, Bạch Thư Duy tâm níu chặt, liên bước lên phía trước đỡ lấy bờ vai cô, "Làm sao vậy? Có đau không? Sao không cẩn thận như vậy?" Anhvừa mừng vừa sợ lại đau lòng.
Cô xấu hổ nhìn anh. Vốn định bảo trì vẻ ngoài xinh đẹp cho anh vu mừng, kết quả lại là chật vật quỳ trên mặt đất. Ài, có phần khổ sở, chẳng lẽ là gần đây lưu hành luống cuống sao?
Mặt cô tương đối ửng đỏ, ngây ngô cười, "Ngồi chồm hổm lâu quá, chân, chân đã tê rần..."
Gấp khúc ngón tay, anh gõ lên trên trán cô một cái, một giây sau, anh không nói hai lời bồng cô lên, động tác cực kỳ xinh đẹp.
"Cái chìa khóa bên trong túi tiền. Bên trái."
Kha Dụ Phân một bàn tay ôm lấy cổ anh, một bàn tay bướng bỉnh tìm kiếm tung tích cái chìa khóa trong túi tiền bên trái áo khoác, hai người hoàn toàn không vội, lại cực kỳ hưởng thụ.
Trái lại Lâm Phương Như phía sau nhìn thấy mi mắt phun lửa, tức ngất, hậm hực hờn dỗi nói: "Thật sự là đủ rồi." Lâm Phương Như khó chịu căn bản không người để ý.
"Tiểu thư, tay tôi mỏi quá." Thấy cô tới, lo lắng trong lòng anh đều đã buông xuống, giờ phút này rất có tâm tình trêu chọc.
"... Tìm không thấy, đừng có mà thúc giục tớ." Cô ngọt ngào, thương cảm.
"Được, không thúc giục, từ từ sẽ thấy, tớ cũng được ôm ấp cậu."
Tìm hồi lâu, Kha Dụ Phân cuối cùng tìm thấy cái chìa khóa trong truyền thuyết, vừa mở cửa ra, Bạch Thư Duy liền ôm cô vào phòng, đầu cũng không quay lại, Kha Dụ Phân cực kỳ có mặt mũi ghé vào trên vai Bạch Thư Duy, trực tiếp nhướng mày với Lâm Phương Như, vẫn không quên phất tay cúi chào cô ta.
Vừa vào nhà, anh vội vã để cho cô ngồi ở cổng vòm trên sàn gỗ, cởi giầy của cô ra, đau lòng nắm chân của cô, ra sức vuốt ve.
"A!" Cô kêu oai oái.
"Kiên nhẫn một chút, xoa bóp sẽ không tê rần nữa." Anh chuyên chú mà ôn nhu mát xa chân đang run lên của cô.
Thật sự muốn khóc. Sao anh có thể đẹp trai như vậy, ôn nhu như vậy, lại săn sóc như vậy? Mà cô thiếu chút nữa liền đưa cho Lâm Phương Như, con trai tốt như vậy chắp tay cho người khác rồi.
Đột nhiên, cô nhớ tới vừa mới ngủ nghe được lời anh nói, "Tớ có phải quấy rầy cậu rồi hả hay không? Cậu vừa mới nói muốn đánh xe đi nơi nào?"
Anh cong bờ môi lên, "Không cần đi nữa, ngươi đã đến đây rồi."
Cho nên, anh là vội vàng nhờ xe đến Đài Bắc tìm cô? Ác, bọn họ thật sự là có thần giao cách cảm!
Người con trai đẹp trai quỳ trước mặt cô, tâm được thỏa mãn. Thực bất khả tư nghị (Không thể tưởng tượng), mới hai ngày không gọi điện thoại cho anh, trong lòng cũng đã nhớ đến da diết.
Không thể tự thoát khỏi Bạch Thư Duy, CÔ chính là muốn ích kỷ hoàn toàn chiếm lấy, CÔ chính là muốn một miếng ăn vào bụng, để cho anh và chính mình hòa hợp một khối, sao? Cho Lâm Phương Như kia chết tâm hoàn toàn đi.
Trong lòng suy nghĩ, cô vứt đi rụt rè, cúi đầu đánh lén bờ môi hữu tình của anh.
Bạch Thư Duy nâng ánh mắt, thấy bộ dáng cô nhất quyết không lùi.
"Tớ rất nhớ cậu, thật sự, rất muốn rất muốn..."
Nhìn ánh mắt vô tội, đáng thương tội nghiệp nói xong nhớ, khi đó yết hầu bạch Thư Duy như bị bóp chặt, hô hấp có chút khó khăn, dù là anh có than thể cứng như thép tâm như sắt, cũng sẽ mềm nhũn trong lời nói của cô.
"Về sau không được không tiếp điện thoại của tớ."
"Uhm." Cô ngoan ngoãn hứa hẹn, liếm môi đỏ mọng, làm nũng yêu cầu, "Hôn tớ."
"Cậu..." Lại khiến anh không có cách rồi.
Cơ hồ là hai tay bưng mặt cô, Bạch Thư Duy khẩn cấp hôn lên bờ môi khiến người ta mê muội này.
Bọn họ ôm chặt lấy đối phương, nhiệt liệt hôn môi, quấn giao đầu lưỡi như si như cuồng, không khống chế được.
Cô muốn anh, muốn hòa hợp thành một khối với anh.
Kha Dụ Phân đặt hai tay phía sau cổ anh, thuận thế ngửa ra sau nằm xuống, cũng kéo cả anh xuống.
Bao nhiêu tốt đẹp, không có người không liên quan, chỉ có anh và cô, thân thể đều đã không tự chủ được nóng lên, bàn tay to tham lam dọc theo đường cong mà vuốt ve... Hoàn toàn vượt qua chừng mực giữa bọn họ, tình dục lđốt cháy lý trí còn xót lại của họ.
Anh kìm lòng không đậu mở ra vạt áo của cô, vuốt ve đỉnh mềm mại kia của cô, môi ấm áp cũng theo cổ cô mà đi xuống, hạ xuống một chuỗi hôn môi ngọt ngấy.
Kha Dụ Phân hoàn toàn không địch lại được sự càn quấy của anh, môi đỏ mọng khẽ nhếch khinh bật ra một cái vô cùng kiều mỵ thấp gọi, "Thư Duy..."
Anh sắp điên rồi. Anh muốn cô, trong phút giây này, anh kích thích muốn chôn chặt chính mình trong cơ thể cô, làm càn giữ lấy cô... Nhưng lý trí nói cho anh không được.
Cô mới mười tám tuổi, vẫn lại là một đóa hoa nhỏ bé, cô tin tưởng anh, anh nên bảo vệ cô gái nhỏ này mới đúng, mà không nên chỉ nghĩ muốn ích kỷ tháo xuống đóa hoa này của cô.
Cô đương nhiên sẽ không cự tuyệt, dù vậy, anh cũng không thể làm như vậy, bảo hộ ngừoi con gái của mình mới là người đàn ông biết chịu trách nhiệm.
Thân mật, một ngày nào đó sẽ phát sinh, nhưng không phải hiện tại, cô còn nhỏ!(28 tuổi rồi mà còn nhỏ với ai)
Nghĩ đến đây, Bạch Thư Duy bày ra ý chí, để cho lối suy nghĩ của 28 tuổi bao trùm thân thể mười tám tuổi, áp lực làm anh thống khổ thở dốc, anh vẫn kiên trì dừng lại tất cả động tác quá phận của mình. Anh kéo cô, vì cô chỉnh lại quần áo, vì cô mà an ủi.
Nhìn anh trước sau như một che chở chính mình, Kha Dụ Phân không hiểu, trong con ngươi đen của anh rõ ràng lộ ra dục vọng, vì sao đột nhiên dừng lại? Anh không muốn cô? Nhưng... Cô muốn anh! Kha Dụ Phân cô muốn.
Cô rất muốn hỏi anh vì sao, băn khoăn không biết nên mở miệng như thế nào, dù sao một cô gái lớn như vậy hỏi loại vấn đề này, rất suồng sã, đột nhiên, giữa trưa chỉ ăn ổ bánh bao, cái bụng vừa kheó phát ra một loạt tiếng động đói khát, khiến Kha Dụ Phân quẫn đến độ nghĩ muốn cắn lưỡi tự sát.
Bạch Thư Duy cười vang: "Ài, cô bé đáng thương, đói bụng hả? Đi, tớ mang cậu đi ăn ngon, cuối tuần này tớ chở cậu đi chơi, trước kia không thể đi chơi bậy giờ sẽ đi bù tất cả, đi Tây Tử Loan xem trời chiều, đi tàu thuỷ Kỳ Tân Đáp, chúng ta hẹn hò đi."
Anh nói muốn đi hẹn hò, vậy thì đại biểu, Bạch Thư Duy cũng nhận thức rõ tình cảm của bọn họ, một khi đã như vậy - -
"Cậu không muốn tớ sao?" Chờ cô ý thức được, vấn đề đã thốt ra. Hống, mới vừa cô còn đang cẩn thận đắn đo dùng từ gì để hỏi, kết quả lại là nói trực tiếp, mà cô bởi vì thẹn thùng, hơi thở không khỏi nóng lên.
"Muốn." Bạch Thư Duy thẳng thắn. Đối với người khác phái mơ màng cũng có một phần nam tính thiên phú.
"Kia, kia vì sao..." Vì sao không tiếp tục? Cô không hiểu, cảm thấy mất mác.
"Cậu còn nhỏ."
Còn nhỏ?!"Năm nay tớ mười tám tuổi rồi!" Lại nói, chẳng phải anh cũng mười tám tuổi, dựa vào cái gì nói cô còn nhỏ? Cô không phục.
Nhìn bộ dáng cô thở phì phì, rất giống đứa trẻ con vội vã tuyên bố với thế giới mình đã lớn, Bạch Thư Duy cảm thấy buồn cười, cũng thấy cô thật đáng yêu.
"Nói chuyện với cậu đó!"
Bạch Thư Duy không nói gì. Không thể nói với cô, anh kỳ thật không phải Bạch Thư Duy bằng tuổi cô, anh là Bạch Thư Duy đến từ 10 năm sau, một thằng con trai lớn hơn cô 10 tuổi? Cho nên không muốn chiếm tiện nghi của cô... Làm ơn, không dọa cô sợ mới là lạ!
Cho nên anh chỉ có thể mím môi không nói, giữ kín như bưng nhìn cô.
"Bởi vì sao" đã không thể nói, cũng không nên, suy tư giây lát, Bạch Thư Duy gợi lên nụ cười, sủng nịch sờ sờ đầu cô, dắt tay cô một đường đi ra ngoài, không chấp nhất về đề tài này nữa.
"Hống, lâu như vậy không hé răng là có ý tứ gì? Uy, Bạch Thư Duy!"
Chán ghét chán ghét, muốn cô, lại không cần cô, hỏi anh vì sao lại không trả lời, chỉ muốn hiểu rõ anh nói còn nhỏ là có ý tứ gì thôi!
Từ từ, có thể là cô hiểu sai lệnh hay không, theo như lời anh nói kỳ thật cũng không phải chỉ tuổi tác, mà là...
Ưm hừm, mà là cái gì? Kha Dụ Phân ảo não nghiêng đầu, khi đó, trong đầu hiện lên một ý niệm, cô theo bản năng cúi đầu nhìn về phía bộ ngực chính mình - -
Còn nhỏ?! Là chỉ cái này sao?
A, cô không còn mặt mũi gặp người, thân thể thanh xuân của cô bị Bạch Thư Duy ghét bỏ rồi.
Lần đầu tiên cảm thấy được, một đôi nam nữ ở trong phòng, kỳ thật là một chuyện cực nguy hiểm, tùy thời đều có khả năng lau súng cướp cò.
Vì tránh cho ngoài ý muốn phát sinh, Bạch Thư Duy quyết định dẫn Kha Dụ Phân đi chơi, chờ cô chơi mệt, trở về liền ngủ, miễn cho anh lại phải thống khổ ẩn nhẫn, cô đuổi theo anh hỏi vì sao.
Một buổi chiều ngắn ngủi, cơ hồ bọn họ chạy khắp Nam Đài Loan Đại Cảnh Điểm, nếu không phải có ít thời gian, anh thậm chí muốn dẫn cô thẳng đến Khẩn Đinh.
Nhưng, xem ra là đủ rồi, nhìn đầu cô như muốn buông xuống trên đất rồi, cuối cùng anh cũng có thể yên tâm dẫn cô quay về chỗ ở rửa mặt chải đầu, để cho cô đi ngủ.
Lúc này anh đột nhiên cảm thấy được, có một cô bạn gái nhỏ hơn mình mười tuổi cũng không dễ chịu gì, cảm thấy muốn bảo hộ cô nhiều hơn một chút mới được, chắc chắn sẽ không thoải mái, không sai, đây là một loại gánh vác, khẳng định cũng là loại gánh vác ngọt ngào nhất trên thế giới này.
Anh nửa mê nửa tỉnh vụng trộm cười, nằm ở trong chăn nhớ đi nhớ lại, sau cùng, rốt cuộc chìm vào giấc ngủ.
Không biết lần thứ mấy muốn thăm hỏi Chu công nhưng không có kết quả, Kha Dụ Phân đơn giản buông tha giấc ngủ, mở to mắt to, chán đến chết nhìn ngoài cửa sổ ánh trăng rơi phòng sàn nhà, lộ ra ánh sáng nhạt mông lung.
Trên thực tế, căn bản không phải cô chơi mệt, mà là tâm tình cô uể oải, phi thường uể oải.
Không nghĩ tới chính trực như Bạch Thư Duy, khẩu vị lại có thể nặng như vậy, lại vẫn cảm thấy nhỏ, hoàn toàn đả kích sự đắc chí của Kha Dụ Phân vớ cơ thể tuổi thanh xuân này. Không dám tưởng tượng, thân thể mười tám tuổi lại bị ghét bỏ, nếu là 28 tuổi, anh không phải nhìn cũng không nhìn cô một cái rồi hả?!
Kha Dụ Phân buồn bực, trong lòng chửi rủa động vật giống đực Bạch Thư Duy này.
Nhịn không được kéo cổ áo ra liếc mắt một cái, làm sao bây giờ? Nó nhỏ như vậy, chẳng lẽ... Muốn cô đi nâng ngực?
Càng nghĩ càng giận, càng nghĩ càng phiền lòng, cô cần tìm người tâm sự mới được, nhìn anh ngủ một bên, cô chậm rãi bò dậy, vượt qua thân thể anh, rón ra rón rén xuống giường.
Dựa vào ánh trăng chỉ dẫn, cô mở máy tính ra... Uông Tinh Tinh là con cú, thời gian này khẳng định vẫn online đáng quái, không nỡ ngủ.
Sau khi thuận lợi khởi động máy, cô đăng nhập tài khoản của mình, quả nhiên thấy cô ấy vẫn online. Kha Dụ Phân vui vẻ muốn khóc, vội vàng gọi cô ấy, hôm nay phải ủy khuất Uông Tinh Tinh ở màn hình bên kia rồi.
Uông Tinh Tinh đang đánh quái: "..."
Phân Phân yêu Duy Duy: "Tinh Tinh, tớ nên làm sao bây giờ?"
Đối phương ước chừng an tĩnh đã lâu, Kha Dụ Phân đợi không được..
Rốt cục, Uông Tinh Tinh hồi tin tức: "Cho cậu vài website."
Kha Dụ Phân khẩn cấp liên kết tiến vào trang web, trên mặt lập tức trợt xuống ba vạch hắc tuyến... Uông Tinh Tinh này thật đúng là thực tế xem trọng hiệu suất, lập tức giúp cô tìm vài cái phòng khám chỉnh hình chuyên nâng ngực. Cho nên, cô cũng hiểu được chính mình cần đi nâng? Cô lại chịu một lần đả kích.
Uông Tinh Tinh muốn đánh quái: "Đây đều là nơi nầng ngực có uy tín trên Internet".
Phân phân yêu Duy Duy: "Cậu thật là có hiệu suất (tức giận)".
Uông Tinh Tinh muốn đánh quái: "Cám ơn ca ngợi".
Phân phân yêu Duy Duy: "Không khách khí (tức giận)".
Uông Tinh Tinh muốn đánh quái: "Nhớ rõ cùng "Người sử dụng" thảo luận một chút anh ta muốn kích cỡ như thế nào? (xấu hổ)".
Tinh Tinh thối tha! Kha Dụ Phân trợn trắng cả mắt, mặt lại nhịn không được đỏ lên.
Uông Tinh Tinh muốn đánh quái: "Làm xong cho tớ mượn mò mẫn một phen nha, tớ muốn biết mò mẫn là cảm giác gì?".
Phân phân yêu Duy Duy: "Mơ tưởng!(giận)".
Uông Tinh Tinh muốn đánh quái: "Khà khà... Bạch Thư Duy hưởng dụng cũng không đủ, căn bản không tới phiên tơ".
Hống! Kha Dụ Phân thẹn quá thành giận, đang muốn toàn lực phản kích Uông Tinh Tinh khiến người mặt hồng tim đập trêu chọc người này, bỗng nhiên cô cảm giác sau lưng một cỗ nhiệt khí đột kích, Bạch Thư Duy dùng giọng nói khàn khàn vừa mới tỉnh ngủ ghé vào bên tai cô, rầu rĩ mở miệng...
"Cậu đang làm gì?"
← Ch. 08 | Ch. 10 → |