Ch.02 → |
Tiết tử
Sau buổi họp lớp, Lương Kỳ Gia gỡ xuống bộ mặt tươi cười giả dối suốt cả buổi tối, khuôn mặt nháy mặt sụp xuống.
Vì sao cô lại đến tham gia buổi họp lớp này đây? Là vì muốn chứng minh bản thân không còn để tâm đến chuyện quá khứ nữa, hay là vì muốn một lần cho những người đó thấy cô đã trở nên xinh đẹp hơn, trưởng thành hơn lúc trước? Nếu thực sự là thế thì cô nên tỏ ra không để ý đến chứ, cô không nên trở thành thế này.
Lúc gặp Dương Tinh Tinh trong toilet nữ, cô ta còn hỏi cô hôm nay ăn mặc đẹp thế này có phải là muốn làm Đường Gian mất mặt hay không?
Cô mỉm cười, không thừa nhận cũng không phủ nhận.
Nhưng khi Dương Tinh Tinh đắc ý nói cho cô biết Đường Gian theo đuổi cô ta nửa năm, hiện giờ bọn họ đang hẹn hò, lúc ấy tuy rằng cô có thể cố gắng mỉm cười nhưng trong lòng lại thoáng tràn ngập đầy kinh ngạc, tự giễu cùng cười khổ.
Cô tử hỏi mình rốt cuộc bản thân đang làm cái gì đây? Tại sao phải vì một tên đàn ông thối nát đã sớm quên mình mà trang điểm tỉ mỉ như thế này? Cô thật sự bị điên rồi!
Đường Gian là một tên khốn kiếp ra vẻ đạo mạo, là bạn cùng lớp thời đại học của cô, cũng là mối tình đầu kéo dài suốt nửa năm của cô.
Lúc ấy ở trong lớp cô là một con mọt sách ngốc ngếch chỉ biết đọc sách không chớp mắt, thế nhưng lại được hoàng tử đẹp trai nhất toàn ban, thậm chí toàn khóa yêu mến, khiến cho toàn bộ các nữ sinh ngưỡng mộ vô cùng, mà cô cũng hoàn toàn chìm đắm trong sự sung sướng ngọt ngào của tình yêu, hoàn toàn không phát hiện ta có điểm gì không hợp lý.
Cô thật sự thích hắn ta, thế nên mới đem lần đầu tiên của mình trao cho hắn, trả giá bằng toàn bộ bản thân mình, nhưng kết quả chân tướng sự thật lại khiến cô không cách nào chịu nổi.
Hắn ngang nhiên đánh cuộc với người khác xem mất bao nhiêu lâu mới có thể có được thân thể của cô, còn cược xem liệu có phải là lần đầu tiên của cô không?
Chỉ cần vừa nghĩ đến mình từng yêu một tên đàn ông thối nát đến vậy, thân thể từng bị loại người như thế ôm ấp, cô lại có cảm giác buồn nôn mãnh liệt.
Ký ức chết tiệt!
Cô tuyệt đối không muốn nhớ tới những thứ bẩn thỉu kia thêm một lần nào nữa, nhưng tại sao đã năm năm trôi qua mà cô vẫn không thể quên được?
Bởi vì hắn ta là người đàn ông duy nhất mà cô từng có sao? Nếu đây thật sự là nguyên nhân thì cho dù có phải đi tìm tình một đêm để thay thế cho những kí ức và kỉ niệm đó, cô cũng không hối tiếc.
Ngẩng đầu lên, cô nhìn về phía chiếc xe taxi đang dừng ven đường chờ khách, trong mắt đột nhiên ánh lên một tia sáng khác thường rồi kiên quyết cất bước đi về hướng nó.
Đêm nay, cô cần có một hồi ức mới để thay thế cho tất thảy, vĩnh viễn xóa bỏ nó, thoát khỏi nó.
Chương 1
Cô có một mái tóc dài đen nhánh óng ả, vóc người thanh mảnh thon dài, xinh đẹp giống như một người mâu thời trang.
Khuôn mặt cô không hẳn là xinh đẹp, nhưng lại có vẻ diễm lệ như tuyết trắng tinh khiết, mặt cô nho nhỏ, nước da trơn bóng không tì vết, đôi mắt rất đẹp lại có hồn, đôi môi đỏ mọng ướt át đến mê người, làm cho người khác vừa gặp đã có thiện cảm.
Nhưng điều đó cũng không phải nguyên nhân khiến cho cho Trạm Diệc Kì phá lệ chấp nhận cho phụ nữ đến gần, lại còn cùng đối phương đến khách sạn.
Lý do anh cảm thấy có hứng thú với cô gái này là bởi vì anh phát giác đằng sau những hành động khiêu khích hấp dẫn đàn ông lớn mật của cô là một cảm xúc hồi hộp hoàn toàn mâu thuẫn với nó, hơn nữa thỉnh thoáng còn lộ ra vẻ ngây ngô cùng lúng túng xấu hổ cho dùng cô đã liều mạng cố che dấu.
Đúng là một cô gái kì quái.
Một cô gái kì quái rõ ràng có động tác hấp dẫn anh một cách rất hăng hái, rồi lại thỉnh thoáng bộc lộ ra sự hồi hộp khẩn trương, dường như là đang đấu tranh với ý nghĩ muốn lùi bước trong đầu mình.
Anh luôn đặc biệt hứng thú với việc tìm ra nguyên nhân của các việc kì quái, cho nên khi cô mở miệng hỏi anh có đồng ý thử tình một đêm với mình không, anh chẳng qua cũng chỉ khẽ nhướng mày chứ chẳng bất ngờ là bao, sau đó liền cùng cô rời khỏi pub đến khách sạn này.
Tiếng nước trong phòng tắm vẫn róc rách không ngừng, từ lúc cô vào đó cũng được mười lăm phút rồi, lại còn khóa cửa.
Khóa cửa?
Chẳng lẽ cô không cảm thấy hành động của mình rất buồn cười sao? Nếu đã lớn mật yêu cầu anh thử tình một đêm với mình, thế mà vào phòng tắm lại còn khoá nửa? Thật là vừa hài hước lại mâu thuẫn, nhưng lại làm cho anh cảm thấy thật là... đáng yêu không nói nên lời.
Với anh mà nói, hai chữ "đáng yêu" từ trước đến giờ chỉ thích hợp cho những cô bé dưới năm tuổi thôi, muốn tìm được hai chữ này trên người một phụ nữ trên năm tuổi cũng không phải là không có, chỉ là cơ hội tìm được cũng giống như là lông phượng với sừng kì lần mà thôi. (ý nói cực hiếm)
Thế mà đêm nay anh lại có thể gặp được một người hiếm có như vậy.
Cảm giác tò mò của anh đối với cô bây giờ còn lớn hơn cả dục vọng, anh rất muốn xem tiếp theo cô gái này sẽ diễn trò như thế nào.
Kì thật rất khó mà gặp được cô gái nào khiến anh chưa cần làm gì mà tâm tình đã thất vui vẻ như vậy, anh nghĩ, nếu cô thật sự có ý định tình một đêm với anh như cô đã nói, anh cũng sẽ không để ý.
Chỉ là tình huống trước mắt này xem ra...
Anh đoán có đợi thêm mười phút đồng hồ nữa cô cũng không dám ra đâu, cho dù có ra đi nữa thì đại khái cũng sẽ lấy đại một cái cớ nào đó mà bỏ chạy thôi.
Khóe miệng khẽ nhếch lên, không tiếng động cuời nhẹ một tiếng, anh vừa nghĩ như vậy xong, không ngờ cửa phòng tắm đột nhiên vang lên một tiếng "cách", khóa mở, mà cánh cửa...
Anh theo phản xạ quay đầu lại, ngay lập tức bị cảnh đẹp như hoa sen mới nở trước mắt đoạt đi cả hô hấp.
Thân thể cô mềm mại, thon thả; bộ ngực lại tuyệt không thon thả, đầy đặn hiện ra rõ ràng dưới chiếc khăn tắm quấn ngang người. Hai chân cô thon dài, nước da bóng loáng, đường cong cơ thể hiện ra lung linh, khuôn mặt thanh lệ khẽ ửng hồng vì xấu hổ mà hơi hồng hồng lại gợi cảm vô cùng.
Khuôn mặt nàng vốn đã hống, từng tấc da thịt lộ ra bên ngoài khăn tắm cũng là một màu hồng, tựa như người phụ nữ khi được đàn ông ôm vào lòng nhiệt tình ân ái, không thì cũng là vừa ân ái xong.
Trời ạ! Thân thể anh thế mà lại nổi lên phản ứng, hơn nữa lại càng ngày càng nóng hơn.
"Anh có muốn đi tắm không?" Cô hỏi, giọng nói hình như nhỏ hơn lúc trước vài phần mất rồi.
"Đi tắm?" Anh không tự chủ được nhắc lại lời của cô, bộ dáng có phần ngốc nghếch.
"Vâng, sữa tắm ở nơi này rất thơm."
"Sữa tắm rất thơm?"
"Uh." Cô mỉm cười cứng ngắc, cố hết sức che dấu vẻ e lệ cùng khẩn trương.
Dáng điệu này của cô làm cho anh hơi khôi phục lại sự bình tĩnh của mình."Ừ." Anh nhìn cô thật sâu rồi gật đầu, sau đó cất bước đi về phía phòng tắm sau lưng cô.
Lương Kỳ Gia khẽ lui sát sang bên cạnh nhường đường cho anh, không ngờ anh cũng không đi theo đường ấy, mà ngược lại đi tới trước mặt cô, làm cả người cô lập tức cứng đờ.
"Tôi muốn ngửi thử xem." Anh nói.
"Cái gì?" Cô nhất thời không có cách nào phản ứng, chỉ thấy anh cúi người xuống sát mặt cô, dựa vào hõm vai cô khẽ hít sâu.
"Thật sự rất thơm." Nói xong, anh xoay người đi vào trong phòng tắm, đóng cửa lại.
Cô thiếu chút nữa thì xụi lơ mà ngã xuống đất.
Trời ạ, thật là muốn dọa chết cô mà, cô còn tưởng rằng anh ta đột nhiên tấn công mình, tưởng rằng mình nhìn lầm anh ta, tưởng rằng anh ta là một con sói ra vẻ đạo mạo nghiêm trang, tưởng rằng vẻ nho nhã, lịch sự thường ngày tất cả đều là giả vờ.
Anh ta là một trong số bạn tốt của tổng giám đốc công ty cô, tuy không thường xuyên xuất hiện nhưng mỗi lần đến đều thổi lên một luồng gió lốc tại công ty, những nữ đồng nghiệp nào chưa lập gia đình mà bị gió này thổi vào sẽ sống chết tranh giành với nhau.
Anh có ngũ quan nghiêm chỉnh khôi ngô, khi đeo kính vào lại càng tăng thêm vẻ tao nhã lịch sự, nhát cử nhất động đều tản ra một loại khí chất mê người, làm cho phụ nữ chỉ cần nhìn thôi cũng không tự chủ được mà tim đập loạn nhịp.
Song chỉ có điều cô đối với anh ta chưa bao giờ có bất cứ ảo tưởng nào, không phải là không thích, cũng không phải là không hâm mộ, mà là bọn họ rõ ràng thuộc hai thế giới khác nhau, chuyện về cô bé lọ lem dẫu sao cũng chỉ là một câu truyện cổ tích mà thôi.
Bọn họ từng gặp nhau ba lần, nhưng phản ứng của anh ta nhìn cô đêm nay thì giống như lần đầu tiên nhìn thấy, không có một chút ấn tượng nào với cô cả.
Điều này làm cho cô càng thêm cảm nhận rõ ràng rằng điều cô nhận định là sự thật, bọn họ là hai người không cùng một thế giới, anh ta chưa bao giờ chú ý tới cô.
Như vậy cũng rất tốt, có vậy cô mới có gan tới gần anh ta, lại còn mời mọc anh ta tình một đêm.
Nói thật, cô hoàn toàn chỉ mang tâm lí muốn thử một lần mà thôi, hoàn toàn không ngờ anh ta lại đồng ý, bởi vì hình tượng đoan chính của anh ta hoàn toàn không giống với loại người hay chơi tình một đêm, vậy mà... Ôi!
Không, cô không nên cảm thấy thất vọng, hẳn là phải cảm thấy may mắn mới đúng, nếu không cô làm sao có thể thay đổi hồi ức nhưng lại cùng một đối tượng mà trong quá khứ cô ngay cả tưởng tượng cũng không dám đây?
Nghĩ đến chuyện sắp phát sinh, cô nhất thời cảm thấy khó thở.
"Cố gắng lên, bình tĩnh một chút, hít sâu một hơi." Cô tự cổ vũ mình, vừa ra sức hít sâu vừa không ý thức thì thào tự nhủ.
"Mình không cần phải nhớ cái gì hết, chỉ cần giao cho anh ta là được rồi, lần đầu tiên làm việc kia ngay cả kinh nghiệm cũng không có, lúc này ít nhất còn có một chút kinh nghiệm... không nên nghĩ nhiều như vậy, chỉ đơn giản là thuận theo tự nhiên là được, đừng khẩn trương, thả lỏng, đừng khẩn trương, thả lỏng."
Cánh cửa phòng tắm đột nhiên bị kéo ra kêu "xoát" một tiếng, dọa cô giảy nảy mình, bởi vì cô không để ý tới tiếng nước trong phòng tắm đã dừng lại lúc nào, mà anh ta thì... trời a, quá là đẹp trai!
Lương Kỳ Gia vừa nhìn thấy cơ thể đàn ông trần trụi bên hông chỉ quấn một chiếc khăn tắm, thân trên còn có vài giọt nước đọng lại lập tức ngây người.
Anh ta đã tháo kính mắt xuống, những sợi tóc ngày thường buông xuống trước trán nay được chải hết về phía sau, lộ ra một vẻ cuồng dã, khí chất của anh khiến người ta kinh sợ, anh bây giờ và hình tượng tao nhã lịch sự mọi ngày tựa như hai người khác nhau.
Hơn nữa hắn lại còn có cơ bụng, từng múi rõ ràng!
Nhìn dáng người anh thư sinh nho nhã, cô vốn tưởng rằng khi anh bỏ quần áo thì sẽ lộ ra màu da rất trắng, không ngờ sự thật không phải vậy.
Màu da của anh mặc dù không đến mức giống màu đồng thiếc, nhưng cũng không khác như thế là bao, cơ thể anh đẹp như một người mẫu nam trong tạp chí, rắn chắc, gợi cảm mà tuấn mỹ.
Trạm Diệc Kì chậm rãi đi về phía cô, còn cô thì như bị người ta niệm chú định thân hoàn toàn không thể động đậy, chỉ có thể nuốt nước bọt nhìn anh càng ngày càng đến gần, sau đó dừng lại trước mặt cô.
"Bây giờ em đổi ý vẫn còn kịp." Anh nhìn cô chăm chú rồi nói.
"Đổi ý gì?" Lương Kỳ Gia thì thào hỏi, bây giờ trong đầu cô ngoại trừ thân hình tuyệt đẹp của anh thì không thể suy nghĩ cái gì nữa.
"Tình một đêm".
"Tình một đêm?" Cô phản ứng chậm chạp rồi bỗng nhiên trừng mắt nhìn, đột nhiên nhớ tới hết thảy mọi sự. Đúng rồi, một đêm tình!
"Anh muốn đổi ý sao?" Cô nhìn anh, cẩn thận hỏi ngược lại.
"Quyền quyết định thuộc về em."
Ánh mắt anh nhìn cô giống như muốn đốt cháy người ta làm toàn thân cô nóng lên, không tự chủ được khẽ thè lưỡi liếm nhẹ cánh môi.
"Em muốn đổi ý sao?" Anh hỏi lại lần nữa, tiếng nói dường như có điểm không giống trước, trở nên khàn khàn, hơi thở cũng gấp gáp hơn trước.
Cô lại liếm liếm môi rồi mới nhẹ nhàng lắc đầu.
Một giây sau, cô phát hiện mình đang bị anh hôn, nụ hôn của anh quả thực tựa như một cơn bão; một giây trước môi cô vừa bị anh che lại, giây tiếp theo đầu lưỡi anh đã thừa dịp cô còn kinh ngạc, khẽ nhếch lên mở ra đôi môi đỏ thắm rồi nháy mắt dò xét tiến vào, công thành đoạt đất, nhóm lên ngọn lửa cuồng nhiệt ẩn sâu trong nội tâm của cô mà ngay cả cô cũng không hay biết.
Tim đập kịch liệt trong lồng ngực, hô hấp cũng trở nên dồn dập, máu toàn thân như sôi lên, chảy ào ào trong huyết mạch, truyền tới toàn thân, làm cho cô càng ngày càng bị lửa đốt khó nhịn.
Cô vươn tay, chạm phải một mảng da thịt trơn nhẵn, lạnh lạnh man mát như băng, sờ vào có cảm giác thật tốt. Tay cô tiếp tục di chuyển, từ từ đầu ngón tay, lòng bàn tay, cánh tay đến bả vai anh. Thật thoải mái, dán người vào da thịt mát lạnh của anh có cảm giác thật sự rất thoải mái.
"Uh..." Cô không tự chủ khẽ rên lên, chân cũng giơ lên cọ cọ vào đùi anh.
Lần đầu tiên Trạm Diệc Kì có loại cảm giác bị một người phụ nữ bức điên lên. Bởi sự động chạm của cô thực tự nhiên, không có chút nào làm bộ, không có chút ý tứ khiêu khích nào, mà lại tràn ngập loại gợi cảm khiến người ta không thể kháng cự được.
Ngực cô áp vào người của anh, mùi thơm của cô vờn quanh mũi anh, tay cô đặt sau lưng anh, còn có cặp chân ngọc không ngừng ma sát trên đùi anh, nơi mềm mại bí ẩn kia cũng nương theo động tác của cô mà ép anh phát điên.
Anh không chịu được mà đưa tay kéo xuống khăn tắm của cô và bản thân, cùng cô ngã xuống giường, tách ra hai chân của cô, lần nữa duỗi người bao trùm lên người cô.
Hai tròng mắt Lương Kỳ Gia nháy mắt trợn tròn, toát ra một loại biểu cảm giống như nghi hoặc trộn lẫn với khẩn trương cùng sợ hãi.
"Đừng sợ." Anh nhẹ nhàng nói với cô.
Cô lắc đầu, vươn tay ôm lấy cổ anh, lấy giọng điệu kiên quyết nói:" Đến đây đi."
Trạm Diệc Kì ngây ngốc một chút, quả thực có cảm giác dở khóc dở cười, cô nghĩ bọn họ đang làm cái gì cơ chứ?
Đến đây đi ư? Câu nói này giống như thể bọn họ đang đứng trên pháp trường, anh là đao phủ mà cô thì muốn anh cho cô một cái chết thống khoái. Cô hy vọng mau chóng chấm dứt tất cả sao?
Nhìn thấy nét đỏ ửng say lòng người cùng đôi mắt sáng long lanh của cô, dục vọng cấp bách của anh nháy mắt dịu đi một chút, thay vào đó là ánh mắt đầy đam mê nhìn vào thân hình gợi cảm, thứ mà anh muốn thấy là bộ dáng vì dục vọng khó nhịn mà giãy dụa, rên rỉ cầu xin anh của cô gái này.
Anh vươn hai tay nâng khuôn mặt nhỏ bé cô lên, cúi đầu nhiệt tình hôn lên môi cô, liếm cắn, thăm dò trêu chọc cô tới mức cô không nhịn được mà phát ra tiếng rên rỉ, lúc này anh mới dời khỏi đôi môi nhỏ bé, đi xuống trêu đùa những bộ phận khác trên người cô, tìm kiếm những điểm mẫn cảm của cô.
Cô khẽ run rẩy khi anh nhẹ nhàng liếm vành tai nhỏ, đưa tay vào hai chân cô dò xét; khi anh đưa đầu ngón tay vào nơi tư mật ẩm ướt mềm mại kia, cả người cô trong nháy mắt chấn động, ôm chặt anh, rồi không kìm được nhắm mắt lại, theo những vuốt ve của anh mà phát ra một tiếng lại một tiếng rên nhẹ mê người.
Đây mới là bộ dáng mà anh muốn thấy.
Anh đột nhiên rút tay ra khỏi cơ thể cô.
"Đừng..." Lương Kỳ Gia nhất thời kêu lên, mở ra đôi mắt tràn ngập dục vọng mà anh mong muốn, nhẫn nại của người nào đó cũng đã tới cực hạn rồi.
Anh điều chỉnh tư thế, nháy mắt tiến vào cơ thể cô, lấy tiết tấu điên cuồng, mãnh liệt một lần lại một lần tiến vào nơi mềm mại chặt chẽ của cô, khiến hai người không ngừng vui thích mãnh liệt, thẳng đến khi cô không nhịn được khoái cảm mà cao trào thét chói tai thành tiếng, anh cũng đạt tới khoái cảm cực đỉnh mới thôi.
Trạm Diệc Kì ui ra khỏi cơ thể cô, nằm xuống bên cạnh cô, dang tay ôm cô vào lòng.
Anh còn muốn nhấm nháp cô thêm một lần nữa, đây là thứ cảm giác mà trong quá khứ anh chưa bao giờ có; rõ ràng vừa mới cùng cô làm xong mà thôi, vậy mà lại muốn thêm một lần nữa.
Anh rất ít khi cùng người khác phát sinh tình một đêm, nhưng cũng không phải là chưa từng có, chỉ là đây là lần đầu tiên có cảm giác kì diệu như vậy, nghĩ muốn thêm một lần nữa, muốn hỏi tên cô, muốn biết về những chuyện của cô, lại còn tưởng tượng ương lai của hai người sẽ như thế nào.
Nếu như anh mở miệng hỏi liệu cô có đồng ý không, có đồng ý cùng anh chính thức hẹn hò không?
Cảm giác này trước đó hoàn toàn chưa từng có.
Cuối cùng thì cô gái này có sức hấp dẫn gì mà đã khiến anh có thể trải nghiệm được cái cảm giác mà trước nay chưa từng có.
Xinh đẹp?
Không, anh đã gặp không ít phụ nữ còn hấp dẫn hơn cô.
Nhiệt tình?
Không, anh cũng gặp càng nhiều phụ nữ nhiệt tình không chỉ gấp đôi cô.
Như vậy rốt cục là cái gì đã làm anh xúc động đây? Vẻ kì quái, mâu thuẫn của cô, hay là đôi mắt đang nhắm lại kia, thân thể mềm mại thơm ngát, hay phản ứng nhiệt tình hết mình, lại vừa ngây ngô nhưng lại cực kì mê người của cô?
Đáp án không thể xác định, không biết nữa, hay là một câu đố, nhưng anh cũng không chút nào vội vã muốn tìm được đáp án, thời gian sau này còn nhiều đúng không?
Khóe miệng khẽ nhếch lên, anh yêu thương mà cúi đầu hôn lên trán cô một chút, sau đó nhắm mắt lại, nằm bên cạnh chờ cô tỉnh lại.
Cơ bắp có chút mệt mỏi nhưng cảm giác lại thoả mãn vô cùng làm cho người ta buồn ngủ, nhất là trong tình huống mỗi ngày chỉ có thể ngủ 3 tiếng liên tục trong một tuần như Trạm Diệc Kì, vì thế anh chờ chờ, rồi chậm rãi khép mắt, ngủ thiếp đi.
* * *
Nhìn que thử thai hiện lên hai vạch đỏ, Lương Kỳ gia vừa khiếp sợ vừa không thể tin nổi, cả người bị dọa đến đầu trống rỗng, đứng ngây ra như phỗng.
Cô không thể xác định được rốt cục mình đã đứng ngốc trong WC bao lâu, chỉ khi tiếng đập cửa thật mạnh của nhân viên vệ sinh mới đưa cô từ cõi thần tiên trở về.
"Rốt cục có ai bên trong không hả? Có thì kêu lên một tiếng, đừng im lặng thế!"
"Có, có người ở đây." Tâm trí cô cuối cùng cũng quay về, vội vàng trả lời, dùng giấy vệ sinh gói kĩ lại que thử thai bỏ vào túi xách, rồi mở cửa bước ra ngoài.
"Đúng là, tôi đã gõ cửa rất lâu mà cô cũng không trả lời lấy một tiếng, cô rốt cục là làm sao hả..."
Nhân viên vệ sinh oán giận lẩm bẩm bên cạnh cô, nhưng cô lại thầm nghĩ mau chóng thoát khỏi hiện trường, tránh bị người ta phát hiện cô vừa rồi trốn trong WC làm cái gì.
Cô nhanh chóng rửa tay, xoay người bước nhanh ra khỏi WC nữ.
Trở lại phòng làm việc, cô vẫn như cũ bị cái nguyên nhân kia làm cho khiếp sợ, không thể tin nổi mà mặt tái không còn chút máu, ngồi thừ ra bên bàn làm việc.
"Lương Kỳ Gia, cậu làm sao vậy?" Đồng nghiệp bàn bên - Tiểu Tuệ - hỏi cô.
Cô phản ứng chậm chạp quay đầu lại nhìn mà không cách nào trả lời nổi.
"Mặt cậu rất nhợt nhạt, có phải có chỗ nào không thoải mái không?" Tiểu Tuệ sợ hãi kêu lên.
"Làm sao vậy?" Tiếng kêu sợ hãi của Tiểu Tuệ khiến cho những người khác cũng chú ý.
"Cậu xem Kỳ Gia này." Tiểu Tuệ nói.
"Trời ạ, Kỳ Gia, cậu sao vậy? Sắc mặt sao lại khó coi vậy, không thoải mái chỗ nào à?"
"Sao vậy? Có chuyện gì xảy ra?" Giám đốc vừa vặn đi qua.
"Giám đốc, Kỳ Gia đột nhiên thấy trong người không thoải mái."
"Cô sao vậy? Có khỏe không?" Giám đốc vội bước tới hỏi.
Sau khi mọi người liên tiếp tôi một câu anh một câu, Lương Kỳ Gia cuối cùng cũng khôi phục được khả năng nói chuyện.
"Giám đốc, chiều nay tôi có thể xin nghỉ không?" Cô yếu ớt hỏi.
Nhìn bộ dáng cùng ngữ khí như thể bất cứ lúc nào cũng có thể té xỉu của nàng, giám đốc cũng không thể nói không.
"Chỉ cần ngày mai cô quay lại giúp tôi là được, cô mau đi gặp bác sĩ đi. Có cần tôi gọi người đi cùng cô không?" Giám đốc lo lắng nhìn sắc mặt tái nhợt của cô.
"Tôi có thể tự mình đi." Lương Kỳ Gia lập tức lắc đầu, sắc mặt ngay lập tức trở nên càng trắng bệch không còn chút máu nào.
"Vậy cô đi nhanh đi, gặp bác sĩ rồi thì về nhà nghỉ ngơi, nếu như ngày mai vẫn cảm thấy không thoải mái thì nghỉ thêm một ngày nữa cũng không thành vấn đề." Giám đốc nhanh chóng nói, thật sự bị sắc mặt của cô hù dọa rồi.
"Cảm ơn giám đốc."
Giám đốc lắc đầu, xoay người rời đi.
Lương Kỳ Gia thất thần một lúc mới bắt đầu sửa sang lại đồ trên bàn làm việc.
"Có công việc gì muốn mình làm giúp không?" Tiểu Tuệ đứng dậy đến bên cô hỏi.
Cô ngây ngốc nhìn mặt bàn một lúc rồi mới lắc đầu với Tiểu Tuệ: "Văn kiện của công việc cần gấp bọn mình hồi sáng đã làm xong rồi, chỉ còn một ít việc thường thôi, không vội."
"Kỳ Gia, cậu có khỏe không? Không cần người đi cùng cậu thật sao?" Nhìn phản ứng của cô bỗng nhiên chậm lại, cả người đột nhiên thừ ra, Tiểu Tuệ khẽ nhíu mày nhìn chằm chằm vào nàng.
"Mình không sao."
"Không sao mới là lạ, nếu như cậu ngay lập tức té xỉu trước mặt mình, mình cũng không thấy kì lạ đâu."
Lương Kỳ Gia nhìn đồng nghiệp cười vô lực.
"Tốt lắm tốt lắm, cậu xong rồi chứ, máy tính thì mình sẽ giúp cậu tắt, cậu đến bệnh viện nhanh lên." Tiểu Tuệ cầm túi xách cùng áo khoác đang vắt trên lưng ghế, nhét vào lòng cô.
"Cảm ơn." Trừ những lời này ra, cô không biết nên nói gì.
"Miễn đi miễn đi, mau đi đi, không nên đợi xỉu thật đấy."
Lương Kỳ Gia cười khổ một chút, xoay người đi về phía cửa, vào thang máy xuống lầu, ra khỏi công ty.
Bầu trời hôm nay chỉ độc một màu xám, những đám mây gần xa như thấp xuống, dày đặc ép nàng không thở nổi.
Cô ngã xuống ghế ngồi trong công viên, lại đem que thử thai đã gói kĩ trong giấy vệ sinh ra xem lại, muốn xác định chính mình có phải hoa mắt mà nhìn lầm hay không, nhưng là không sai, hai vạch đỏ trên que thử thai vẫn rất rõ ràng.
Tại sao lại có thể như vậy?
Loại chuyện này sao có thể xảy ra với cô chứ?
Giữa trưa nghe đồng nghiệp chê cười một người bạn rằng bản thân mang thai mà cũng không biết, hại cô đột nhiên phát hiện ra kì sinh lý của mình cũng đã chậm mất nửa tháng. Kì sinh lý của cô lại luôn luôn không chuẩn nên cũng đã sớm thành thói quen không để ý tới nó, nhưng tháng này cùng trước đó không giống nhau, đó chính là cô từng có cùng người khác phát sinh tình một đêm.
Đêm đó, Trạm Diệc Kì liệu có sử dụng các biện pháp tránh thai không, nói thực cô không đoán được, nhưng đây là phương pháp cơ bản nhất để bảo vệ chính mình cùng người khác không phải sao?
Anh ta nhất định có dùng, nhất định có dùng chứ?
Vì để làm cho bản thân yên tâm, cô liền đến cửa hàng tiện lợi mua một hộp que thử thai, mang về công ty thừa dịp đi vệ sinh thử một chút.
Trước khi nhìn thấy kết quả, cô vốn là có 98% yên tâm, 1% là chơi đùa cùng 1% lo lắng thực sự chờ đợi kết quả.
Không nghĩ tới kết quả lại thành ra thế này!
Cô làm sao có thể mang thai đây? Chỉ có một buổi tối, cũng chỉ làm có một lần, mà anh ta cũng không có khả năng không mang thứ đó... Anh ta rốt cuộc là có mang hay không?
Không, bây giờ việc điều tra xem anh ta có mang hay không không phải là vấn đề, mà là bây giờ cô nên làm gì?
Mang thai, cho tới giờ cô cũng không nghĩ tới chuyện này. Cô thật sự mang thai rồi sao? Nếu như là thật, cô nên sinh đứa trẻ này sao? Có nên cho anh ta biết không? Hay là nên thần không biết quỷ không hay mà... phá đi?
Kết tinh không có tình yêu, kết tinh ngoài ý muốn, kết quả của một đêm tình...
Một đứa trẻ, một tính mạng, một tiểu bảo bối mà lớn lên có thể rất giống anh ta hoặc cũng có thể rất giống cô...
Ông trời, cô rốt cuộc nên làm thế nào?
Ch. 02 → |